Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Thụy Thụy lăn vài vòng, Thừa Lỗi coi như không phát hiện gì cả, Thụy Thụy tức giận ôm lấy đầu ngón tay của hắn, răng nhọn sáng lên, thế nhưng Thừa Lỗi cứ đoán chừng nó sẽ không thực sự cắn được, mặc cho nó ôm, trong mắt mang theo ý cười nhìn nó, Thụy Thụy hầm hừ tức giận mà dùng răng mài mài đầu ngón tay của hắn, vẫn nản lòng mà buông ra, mở ra móng vuốt nằm ở trên mặt máy tính, cảm thấy đời chuột của nó một mảnh tối tăm.

Kết quả cảm giác không thích hợp, Thừa Lỗi như thế nào vẻ mặt rất gian ác mà đem bàn tay lại đây, cơ thể tròn vo của nó không có biện pháp lật người như cá chép cố gắng đứng lên, thế nhưng bị Thừa Lỗi lấy ngón tay khều xuống trứng nhỏ của nó.

“Chít!”

Thụy Thụy cố mãi vẫn không đứng dậy được, càng gấp, Thừa Lỗi cảm thấy chơi thật khá, lại khều một cái.

Người đàn ông này rốt cuộc sao lại thế này hả!

Đừng sờ chỗ đó nữa!

Khi nó biến thành người vẻ mặt hắn cấm dục táo bón, hiện tại nó biến trở về hình thú, hắn như thế nào liền dường như thay đổi cá tính rồi, vậy mà còn làm ra chuyện đàn ông ngu muội như vậy.

Chờ Thụy Thụy hao hết sức ba bò chín trâu đứng dậy, Thừa Lỗi đã sớm thu hồi vẻ mặt đàn ông ngu muội, đi giúp nó tìm thuốc uống, lưu lại Thụy Thụy buồn bực mà ôm trứng, rất muốn cắn đứt dây của chuột máy tính.

Viên thuốc rễ bản lam có mùi kỳ lạ, Thụy Thụy không chịu cầm gặm, liền đổi thành đặt vào trong nước để nó uống, Thụy Thụy thư thư phục phục mà nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông, chân trước cầm lấy liếm, uống thuốc xong, Thừa Lỗi lấy ngón tay vuốt cái bụng nhỏ của nó, Thụy Thụy có chút buồn ngủ, Thừa Lỗi muốn đem nó đặt vào trong cái ổ nhỏ trong lồng sắt, Thụy Thụy ôm hắn không chịu buông tay, một bộ dáng ngốc nghếch đêm nay em là muốn ngủ với anh, lại được Thừa Lỗi cầm ra.

Giường của Thừa Lỗi thật to, nó tuy rằng chỉ có thể chiếm lấy một cái gối đầu mềm mại, thế nhưng lúc xoay đầu có thể nhìn thấy Thừa Lỗi, hơn nữa Thừa Lỗi vẫn dịu dàng mà vuốt đầu của nó.

Cuộc sống như vậy thật sự là rất an nhàn, nó muốn mãi mãi cùng Thừa Lỗi ở cùng một chỗ.

Nửa đêm chợt bị tiếng động nào đó đánh thức, nó dựng cái lỗ tai nghe, nghe được thanh âm đập cánh, nghía nghía Thừq Lỗi đã ngủ say, nó từ trên giường chậm rãi di chuyển xuống bò đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy Bồ Câu Trắng ở bên ngoài tao nhã mà bước đi thong thả từng bước nhỏ, thấy nó đến, Bồ Câu Trắng hóa thành hình người, vẫn là tiên nữ áo trắng bay bay, trong tay nâng một viên thuốc.

Bồ Câu Trắng nhìn phía trong phòng, “Đây là chủ nhân em tâm tâm niệm niệm ư?”

”Đúng vậy.” Thụy Thụy khờ dại gật đầu, dùng ngôn ngữ động vật chúng nó trò chuyện, “Anh ấy tốt lắm.”

Bồ Câu Trắng cười cười, tựa hồ đối với sự ngây thơ của Thụy Thụy không quan tâm chút nào, chỉ nói là: “Chị vội tới đưa thuốc cho em, lần này thời gian biến thành hình người sẽ càng lâu, nhưng lần này chị cần càng nhiều máu.”

Cô dùng phép thuật mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng gõ đầu của Thụy Thụy, Thụy Thụy lại biến thành thiếu niên, dùng bức màn bọc cơ thể, liền đem cổ tay trắng nõn vươn cho cô, lần này Bồ Câu Trắng vẫn cắt qua ngón tay nó, trực tiếp tiếp cận đến, miệng lẩm bẩm, dùng cái mũi khẽ ngửi, vẻ mặt có chút say mê khiến Thụy Thụy hơi sợ, thế nhưng Bồ Câu Trắng vẫn vững vàng mà cầm lấy nó, nó lại sợ Bồ Câu Trắng không để viên thuốc cho nó, đành phải nhẫn nhịn.

May mà cũng không có cái gì đặc biệt khó chịu, Bồ Câu Trắng ngửi trong chốc lát, miệng vết thương kia lành lại rồi, Thụy Thụy cũng biến thành hình thú, Bồ Câu Trắng liền đem viên thuốc cho nó, Thụy Thụy đem viên thuốc nhét thật kỹ vào trong nang cơ má của nó, Bồ Câu Trắng nói qua một thời gian ngắn lại đến, sau đó bay lên trời, tay áo màu trắng chỉ là nhoáng lên một cái, biến thành cánh, vỗ cánh bay đi, Thụy Thụy cảm thấy dưới ánh trăng cô nàng dường như càng thêm trắng sáng.

Thụy Thụy ngồi chồm hổm sửng sốt trong chốc lát, quyết định trước đem thuốc uống đã, cảm giác biến thành người thật sự là quá tốt, nó không thể chờ đợi được muốn sáng sớm Thừa Lỗi tỉnh lại liền thấy bộ dáng hình người của nó.

Sau khi ăn xong thuốc lại cũng không có biến thành hình người, xem ra lần này Bồ Câu Trắng cho thuốc không phải linh nghiệm như vậy, Thụy Thụy có chút buồn bực mà sờ sờ ót, bò đi trên cái gối, Thừa Lỗi vẫn còn ngủ rất say sưa, nó nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, cũng là buồn ngủ, xê đến phía trên đầu của Thừa Lỗi, đem tóc của hắn chơi một chút, ngáp một cái trực tiếp ngủ ở trong cái ổ nhỏ làm từ tóc của hắn.

Thực ra buổi tối hamster không có buồn ngủ gì, Thụy Thụy ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, đã tỉnh liền chơi tóc của Thừa Lỗi một chút, ngậm ở trong miệng gặm gặm lại nhổ ra, thực hâm mộ Thừa Lỗi có thể ngủ tốt như vậy, liền như thế mãi cho đến trời sáng, thế nhưng còn không có biến thành hình người, Thụy Thụy quả là mất hứng rồi.

Người đàn ông ở WC ùng ục ùng ục mà rửa mặt, Thụy Thụy lại bắt đầu buồn ngủ, thế nhưng lại luyến tiếc Thừa Lỗi đi làm, đem nó để ở nhà.

Thừa Lỗi xách nó lên đem nó đặt nằm úp sấp ở trên bàn cơm, đem hạt bắp tách ra một chút đút nó ăn, Thụy Thụy buồn ngủ mệt mỏi nhép nhép mà ăn, Thừa Lỗi ăn xong rồi muốn đi làm, Thụy Thụy sốt ruột, thế nhưng há miệng thở dốc nói chuyện, “Mang em đi làm với được không?”

Mới vừa nói xong, Thừa Lỗi sửng sốt, chính nó cũng sửng sốt, sợ tới mức đánh ực một cái.

“Anh đây làm sao mang cưng đi?” Thừa Lỗi rất nhanh đã tiếp nhận chuyện hamster nhà mình có thể nói chuyện rồi, gõ gõ ót nó, “Đi làm rất không thú vị, anh không thể cùng cưng chơi, ngoan ngoãn ở nhà.”

Thụy Thụy ngậm nửa hạt bắp, hàm hàm hồ hồ nói, “Em liền cam đoan ở túi áo âu phục của anh có được hay không?” Nó giơ móng vuốt lên chỉ chỉ trước ngực Thừa Lỗi, “Em cam đoan ngoan ngoãn, không làm ồn anh.”

Thừa Lỗi còn đang do dự, Thụy Thụy cố nén sự buồn ngủ, dùng trăm phần trăm cố gắng làm ra vẻ dễ thương, hai cái chân trước chắp lại với nhau, trừng mắt to xoay tròn, làm bộ dáng xin anh xin anh, Thừa Lỗi quả nhiên mềm lòng.

Làm ổ ở trong túi áo âu phục của Thừa Lỗi đi ra ngoài, tất cả đều cảm thấy rất mới mẻ, đem đầu lộ ra rồi nhìn trái nhìn phải, lúc đến chỗ tiếp tân của công ty, lễ tân thấy Thừa Lỗi lễ phép chào buổi sáng, thấy bộ dáng ngo ngoe của Thụy Thụy, thiếu chút nữa nhịn không được muốn nhào đi lên, chỉ có điều đem tay duỗi đến trước ngực sếp chuyện như vậy giống như có chút không tốt lắm, Thụy Thụy chỉ nhìn ngón tay của cô ta thò thò tới, cũng không có thật sự đến sờ nó, liền banh mớ răng nhỏ hướng cô ấy cười ngây ngô.

Cô tiếp tân thiếu chút nữa bị nó moe đến xỉu, ông chủ bảo thủ và hamster phối trí như vậy thực sự là moe vượt quá lẽ thường rồi nha.

Thừa Lỗi làm việc thật sự là rất nghiêm túc, rất chăm chú, Thụy Thụy cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ ở trên bàn làm việc chạy chạy tùm lum, cầm lấy lá cây của bồn hoa chơi chơi, lại nhìn chằm chằm Thừa Lỗi, nhìn si ngốc rất lâu, cuối cùng vẫn là chịu không được cơn buồn ngủ, ngủ luôn rồi.

Thừa Lỗi từ trong công việc nặng nề phục hồi tinh thần lại, liền thấy cục lông nhà mình banh hết càng lộ trứng mà ngủ, bàn công tác không quá thoải mái, liền dùng tay đem nó nâng lên đặt vào phía trên ghế sa lon, sô pha tương đối mềm mại, bộ dáng cục lông lõm ở bên trong quá mức đáng yêu, hắn liền nhoài người qua hôn hôn, bị chòm râu của cục lông quét có chút nhột, liền nhịn không được mỉm cười.

Chỉ là còn chưa có kịp phản ứng, cục lông thật giống như có chút biến lớn lên? Một lát sau, cục lông liền lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ chậm rãi biến thành hình người, không có mặc quần áo, thiếu niên trắng nõn trần trụi làm ổ phía trên ghế sa lon đen của hắn, chỉ có thể dùng hai chữ mê người để hình dung.

Lần này Thụy Thụy biến thành người không có cái lỗ tai và cái đuôi nữa, là bộ dáng một thiếu niên bình thường, tóc mềm mại, lông mi dài hơi hơi cong, môi mang theo màu sắc hồng nhạt xinh đẹp.

Thừa Lỗi đang nhìn đến mê mẩn, lại nghe được có tiếng đập cửa.

“BOSS!”

"Lỗi ca?”

“Có trong phòng không? Làm sao không trả lời? Em mở cửa vào nha?”

Lại là Diêm An!

Thụy Thụy cũng nghe được, là tiếng của Diêm An, mê mang mà mở mắt ra, liền phát hiện mình đã biến thành người rồi, Thừa Lỗi có chút kích động mà nhìn nó, sau đó liền đem nó ôm lên nhét vào phía dưới bàn công tác, Thụy Thụy thật sự là không rõ xảy ra chuyện gì, lui ở phía dưới bàn công tác, chợt nghe đến Diêm An trực tiếp mở cửa vào trong.

“Anh đang làm gì vậy chứ, nói cũng không trả lời một cái.” Diêm An tự mình mở cửa đi vào, trong tay đang cầm tài liệu, muốn đưa cho Thừa Lỗi.

Vốn Diêm An chỉ định đem tài liệu thả tới bàn công tác liền muốn đi, thế nhưng bất ngờ lại nghe được một tiếng kịch nhỏ, sau đó đã có thanh âm người rầm rì, liền nghi hoặc ngừng lại.

Thụy Thụy thật sự không rõ xảy ra chuyện gì, Thừa Lỗi lại không để ý tới nó, phía dưới bàn giấy rất ngộp, nó muốn đứng lên, thế nhưng ngủ mê sảng rồi, vừa nhấc đầu thì đụng phải kịch một cái, đau đến nó nhe răng nhếch miệng, càng vội vã muốn bò đi ra, thế nhưng chân rất yếu, nó bổ nhào về phía trước, cả khuôn mặt liền nhào tới trong đũng quần của Thừa Lỗi.

Diêm An đem đầu thò lại đây thì thấy chính là một màn này.

Một đôi mắt to trừng sắp rơi ra đất rồi, quả thực là thấy bản video hiện thực của tình trạng yêu đương vụng trộm trong văn phòng!!!

“Thừa Lỗi ca!!! Anh!! Anh!! Vậy mà lén lút làm loại chuyện này!!!”

Thụy Thụy đem mặt từ trong đũng quần Thừa Lỗi nâng lên, liền thấy khuôn mặt của Thừa Lỗi đều đen, mà bởi vì nó bị ngộp cho nên hai má ửng đỏ, quả thực là căn cứ chính xác Thừa Lỗi ở văn phòng yêu đương vụng trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro