
Chương 2
Hamster đều là ban ngày đi ngủ ban đêm vận động.
Nó đang ngủ say, lại bị lay động lắc lư mà làm cho tỉnh ngủ, mắt buồn ngủ mông lung mà dùng móng vuốt dụi dụi con mắt, cào cào lông, kêu chít chít lên, nhìn xem rốt cuộc làm sao vậy.
Nó bị chủ nhân mang đi ra ngoài đường, tuy là ánh nắng có chút chói mắt, nhưng mà nó rất kích động, bám trên thanh sắt của cái lồng, nhảy nhót.
Có người muốn nhận nuôi nó rồi sao?
Thế nhưng mộng đẹp của nó tan vỡ rồi.
Chủ nhân không phải muốn dẫn nó đi gặp chủ nhân mới, mà là đem nó đưa đến cửa hàng sủng vật, muốn đem nó bán đi, nhưng nó làm sao đáng giá, chủ nhân chỉ lấy năm đồng tiền của chủ tiệm liền đem nó bán đi rồi.
Thụy Thụy bám thanh sắt không muốn bị bắt ra ngoài, nhưng nó vẫn bị cứng rắn mà bắt đi ra, sau đó chủ nhân liền mang theo cái lồng trống rỗng rời khỏi, cũng không quay đầu lại xem nó một cái.
Nó bị vứt vào cùng một đám chuột đực có tố chất thần kinh sống chung một chỗ, những vật nuôi vóc dáng nhỏ này tuy rằng bộ dạng rất dễ thương, thế nhưng tính tình lại rất lớn, xem nó đi vào cũng hướng về phía nó uy hiếp mà kêu chít chít.
Hamster cũng không thể ở chung chuồng, nhất định phải sống một mình, bằng không sẽ đánh nhau, thế nhưng chủ tiệm không có tiền nhàn rỗi nhiều như vậy đi mua lồng sắt, đều là thành đống thành đống mà nuôi, lười trông nom chúng nó đánh hay không đánh lộn, có chết thì quăng ra bên ngoài, dù sao còn có thể có con mới thay vào.
Thụy Thụy tìm khắp ngõ ngách, đem mình lui thành một cục, móng vuốt hồng hết thảy, đau đến nó đều muốn khóc, nó chớp chớp con mắt đen bóng, tủi thân mà chịt chịt vài tiếng, chỉ có điều cũng sẽ không được đến an ủi, cho nên nó lui thành một cục nhắm mắt lại đi ngủ, hy vọng tỉnh lại phát hiện tất cả đều là giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại trời đã tối rồi, nhìn thấy trong lồng sắt đơn sơ một đống chuột đực tranh nhau chơi một cái vòng chạy, Thụy Thụy tuy rằng khổ sở, cũng không khỏi không chấp nhận sự thật.
Nó tuy rằng vóc dáng so với chúng nó to hơn, thế nhưng lá gan lại rất nhỏ, bụng đều kêu ục ục, cũng thật không dám đi trong bồn ăn tìm đồ ăn.
Thế nhưng đói quá, nó vuốt cái bụng dẹp lép cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí đi đến bên cạnh bồn đồ ăn.
Là đồ ăn cho chuột chất lượng kém nhất, hạt dưa nó thích nhất sớm đã bị ăn hết trơn, nhưng mà không sao, nó không khó ăn, Thụy Thụy đang cầm nửa hạt ngô gặm gặm, mấy tên chuột đực không thân thiện vây đi lên, nó vội vàng hướng trong nang cơ má đùn vào, sợ ăn không đủ no, móng vuốt nhanh chóng mà lung tung chụp lấy mấy khối gì đó nhét vào, sau đó chạy đến trong góc nhỏ của nó trốn đi.
Vận may coi như tốt, cướp được một hạt đồ ăn nho nhỏ hợp khẩu vị, Thụy Thụy không nỡ ăn, bưng ở trong móng vuốt liếm liếm liếm liếm, đem thức ăn không thể ăn ăn trước, đồ ăn tổng hợp nhét vào trong nang cơ má tiếp tục cất giấu.
Chủ tiệm không có đem bức màn kéo kỹ, có ánh trăng chiếu vào trong.
Thụy Thụy xê đến dưới ánh trăng, gương mặt tròn vo nhìn mặt trăng tròn vành vạch trên bầu trời, hút hút cái mũi, đem móng chân nhỏ vươn đến muốn bắt lấy mặt trăng màu sắc thoạt nhìn ăn thật ngon ấy.
Nó đương nhiên bắt không được.
Thụy Thụy cô đơn mà lùi móng chân về, phát ra tiếng kêu ngốc nghếch không nên thuộc về một bé hamster.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro