Chương 2. Căn phòng đọc sách
"Trong căn nhà này còn nơi nào cô chưa dẫn tôi đi không?" Dã Quang nghi hoặc hỏi.
"Còn. Căn phòng đọc sách của mẹ tôi ở dưới tầng trệt." Huỳnh Vy đáp.
"Dẫn tôi tới đó đi!"
Huỳnh Vy và Dã Quang nhanh chóng đến căn phòng của bà Huỳnh. Dã Quang cau chặt mày nhìn căn phòng đọc sách khép kín cửa, anh hỏi:
"Mẹ cô có ở nhà không?"
"Không có. Hôm nay là chủ nhật, mẹ tôi đang cùng dì Hồng đi chợ. Anh không biết đâu, bà ấy giỏi lắm, tự mình mở một công ty thời trang, tự lập tự cường, không hề dựa dẫm vào ba tôi. Bà ấy là mẫu phụ nữ lên được phòng khách xuống được phòng bếp, bình thường quay cuồng ở công ty là thế nhưng chủ nhật bà luôn dành nguyên một ngày với ba con tôi, còn tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho tôi nữa. Bà nấu ăn rất ngon." Khi nói về bà Huỳnh, đôi mắt của Huỳnh Vy sáng rực rỡ, giọng nói chứa đầy sự tự hào và sùng bái. "Tôi muốn trở thành một người phụ nữ tài giỏi như bà ấy."
Dã Quang phá tan sự hào hứng của Huỳnh Vy khi nói về bà Huỳnh bằng một câu nói lành lạnh:
"Ồ, vậy sao? Cô muốn trở thành một kẻ giết người à?"
"A-Anh...anh nói cái quái gì vậy?" Huỳnh Vy giận dữ rít lên. Cô cảnh cáo. "Đừng tưởng anh đang giúp đỡ tôi thì muốn nói gì mẹ tôi cũng được. Tôi cấm anh không được xúc phạm mẹ tôi!"
Dã Quang nhàn nhạt cười:
"Đứng từ ngoài cửa tôi đã cảm nhận được âm khí nồng nặc như vậy, nếu bước vào trong thì hẳn là còn dữ dội hơn nữa. Hầu như toàn bộ âm khí trong căn nhà này đều bắt đầu từ căn phòng đọc sách của mẹ cô."
Ngay từ lần đầu gặp gỡ bà Huỳnh, Dã Quang đã thấy bà ta có điều gì đó khiến anh cảm thấy khó chịu, một khí tức của sự tà ma. Ẩn sâu trong đôi mắt phượng xinh đẹp của bà ta là sự toan tính không ngừng khiến người ta run rẩy. Khoảnh khắc bà ta đặt chân vào trong căn nhà anh lần đầu tiên, chiếc lắc trên tay anh đã run lên dữ dội. Chiếc lắc ấy chỉ run lên khi một kẻ mang nặng sát khí, trên tay từng nhuốm máu các vong linh vô tội đến gần anh trong bán kính 100m...Đó là một lời cảnh báo đến từ chủ nhân cũ của chiếc lắc.
"Ý...Ý anh là sao?" Huỳnh Vy kinh ngạc hỏi.
Dã Quang không đáp lại Huỳnh Vy mà vặn mở cửa căn phòng. Mày kiếm càng cau chặt lại, anh vừa bước vào trong vừa nói:
"Quả nhiên là vậy, âm khí ở đây rất nặng!"
Tóc gáy Huỳnh Vy dựng cả lên, sóng lưng cô lạnh buốt. Rõ ràng Dã Quang không phải nói đùa, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng từ căn phòng này. Chiếc chuông trên tay Dã Quang lúc này đột nhiên kêu lên dữ dội, càng khiến cho Huỳnh Vy khiếp sợ hơn nữa.Tiếng chuông keng keng vang lên giữa không gian tĩnh lặng đánh vào đại não của Huỳnh Vy...Cô kinh hãi nhìn xung quanh phòng, ở đây có chôn xác người sao?
"Quý cô thấy rồi đấy. Tôi không nói oan cho mẹ của quý cô đúng không? Những cái xác này đích thị được chôn phía dưới căn phòng đọc sách của mẹ cô." Dã Quang cười cười hỏi.
Huỳnh Vy đã sợ đến chân nhũn ra, nhưng cô vẫn mang một tia hi vọng nhỏ nhoi mà bênh vực cho mẹ mình:
"Không...Chưa chắc là mẹ tôi là người đã giết những oan hồn trong căn nhà này cơ mà. Có thể là người chủ trước của căn nhà này đã giết rồi chôn họ ở đây. Chỉ là trùng hợp, căn phòng đọc sách của mẹ tôi được xây dựng trên chỗ chôn xác mà thôi..."
"Quý cô vui là được." Dã Quang nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
"Anh!" Huỳnh Vy tức giận phừng phừng, nếu như không phải cô đang nhờ anh ta giúp đỡ, cô đã đánh cho tên gợi đòn chết tiệt này một trận.
"Huỳnh Vy, cô có thấy linh hồn nào quanh đây không?" Dã Quang bất chợt hỏi.
"Không...Không có."
Dã Quang đi một vòng xung quanh căn phòng, rồi anh chợt anh rút một quyển sách từ trên tầng thứ hai của tủ sách ra.
"Đây là quyển sách tôi rất thích, nhưng sao nó lại ở phòng độc sách của mẹ tôi chứ? Tôi có mang đến đây bao giờ đâu, tôi luôn đặt nó hộc tủ đầu giường cơ mà." Huỳnh Vy nghi hoặc nói.
Dã Quang dốc ngược quyển sách xuống, vung mạnh. Một tờ bùa rơi xuống, màu sắc đã bạc, ngoài rìa đã có dấu hiệu mục nát, cực kỳ cũ kĩ. Trên tờ bùa là những dòng chữ màu nâu nhàn nhạt, hẳn là trước đó được viết bằng máu.
Anh cúi người xuống, nhặt tờ bùa lên, nhìn chăm chú nó hồi lâu rồi nói với Huỳnh Vy:
"Cô giữ nó bên mình lâu như vậy mà không phát hiện tờ bùa được kẹp bên trong à?"
"Đó là tờ bùa học tập mà mẹ tôi cầu cho tôi. Mẹ tôi nói giữ nó bên mình sẽ học hành phát triển, tương lai sáng lạn, còn nhất quyết bắt tôi kẹp vào trong một cuốn sách, cuốn vở hay dùng nào đó cho bằng được. Mặc dù tôi không tin những thứ mê tin dị đoạn này nhưng vẫn kẹp vào cho bà ấy vui."
"Ha..." Dã Quang mỉa mai cười một tiếng. "Học hành phát triển, tương lai sáng lạn? Bà ta định cho cô phát triển tương lai dưới âm phủ a?"
"Anh nói vậy là sao chứ!" Mặt Huỳnh Vy tái xanh trước câu nói man rợ của Dã Quang.
"Tờ bùa này được viết bằng máu trinh nữ ở độ tuổi trăng tròn, thiếu nữ chết oan, oán khí cực kỳ nặng, linh hồn bám theo tờ bùa này, vấn vương không siêu thoát được. Người giữ tờ bùa này là nam sẽ bị nó ám đến dương khí cạn kiệt, đau bệnh triền miên. Nếu là nữ, càng đáng sợ hơn nữa. Thiếu nữ chết trẻ, tuổi xuân phơi phới vẫn còn vấn vương nơi trần thế, không ngừng hút sạch dương khí của nữ kia, đến một ngày nữ kia hương tàn ngọc nát, yếu đuối đến cùng cực, vào mười hai giờ đêm trăng tròn nhất, âm khí lên cao đến cực điểm sẽ bắt hồn nữ kia, chiếm lấy thân xác của nữ mà hồi dương..."
"Không may...Nữ kia chính là cô!" Dã Quang nở một nụ cười khiến Huỳnh Vy lạnh cả sóng lưng. Cô run bần bật, đôi mắt hiện lên sự sợ hãi khốn cùng. Thảo nào, trong những tuần đầu kẹp tờ bùa vào quyển sách, cô cứ cảm thấy đau đầu mệt mỏi, cả người như lả đi.
"Nhưng...nhưng tôi không tin mẹ tôi hại tôi. Có thể bà ấy cũng bị người ta lừa." Huỳnh Vy theo bản năng vẫn tìm cách bao che cho bà Huỳnh, không ngừng viện cớ cho bà ấy.
"Xem ra bà tôi sợ tôi sẽ phát hiện được gì đó khi đi xung quanh phòng cô nên đã đem trở về phòng đọc sách của mình cất giấu đi." Dã Quang tiếp tục nói.
Huỳnh Vy run run hỏi: "Nhưng mà...Tôi có sao không? Ma nữ kia đã hút được bao nhiêu dương khí của tôi rồi...Có cách nào để giải trừ bùa ngải này không?"
"Cô đừng giữ nó bên mình nữa là được. Ma nữ chỉ làm hại cô được vài tuần đầu thôi, sau đó đã bị đưa xuống Địa Phủ." Dã Quang nhún nhún vai. "Nên cô cứ yên tâm là cô vẫn còn khỏe chán."
"Sao...Sao nó lại đi? Ai đã đưa nó đi?"
"Quý cô, có một số chuyện không biết vẫn tốt hơn." Dã Quang nhún vai. Thấy anh ta không có ý muốn nói cho mình biết nên Huỳnh Vy cũng không hỏi nữa, tới bây giờ cô vẫn bình an là được.
'Kẽo kẹt' một tiếng chói tai. Huỳnh Vy vội chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới nhà rồi hốt hoảng nói với Dã Quang:
"Không xong, mẹ tôi về rồi!"
Dã Quang nhanh chóng bỏ tờ bùa vào lại quyển sách rồi đặt nó về chỗ cũ. Sau đó cả hai lập tức rời khỏi căn phòng đọc sách.
Cả hai quay trở về phòng của Huỳnh Vy. Huỳnh Vy ngồi sụp xuống giường, cả người run lên bần bật.
Dã Quang rót một tách trà nóng rồi đưa đến trước mặt Huỳnh Vy:
"Uống đi cho lấy lại bình tĩnh."
"Cảm ơn anh..." Huỳnh Vy nhận lấy tách trà rồi nhanh chóng uống hết.
"Bình tĩnh lại chưa?" Dã Quang lành lạnh hỏi. "Mới thế mà cô đã run lên thế kia rồi. Mười hai giờ đêm tối nay chúng ta quay lại căn phòng đó phải chăng cô sẽ ngất luôn?"
"Anh nói cái gì cơ?" Huỳnh Vy trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi. "Mười hai giờ đêm nay quay lại đó? Anh điên à?"
"Xác của những linh hồn đó được chôn ở căn phòng đọc sách kia. Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, ta phải bắt đầu manh mối từ đó. Lúc tôi đi xung quanh phòng, tôi thấy có một tờ bùa niêm phong được dán ở góc tường. Tờ bùa đó có tác dụng niêm phong linh hồn, khiến cho những linh hồn chỉ quanh quẩn được trong phạm vi nhất định của tờ bùa. Kỳ lạ là lúc vào phòng cô lại không thấy những linh hồn đó ở đâu hết, phạm vi của tờ bùa kìa rất hẹp, theo nguyên lý họ không thể rời khỏi căn phòng đó."
"Tôi nghĩ tờ bùa kia có vấn đề! Họ vẫn có thể rời khỏi căn phòng và tìm đến tôi mỗi đêm để cầu cứu."
"Có lý đó. Có thể bằng cách nào đó, họ đã tạo lỗ hỏng trên phạm vi niêm phong, từ đó tự do ra vào." Dã Quang gật gù đồng tình. "Tối nay chúng ta quay lại căn phòng đó, tôi sẽ lập đàn cầu hồn họ về để hỏi cho ra lẽ."
"Anh có bùa trừ tà không, cho tôi xin một lá với. Mười hai giờ đêm gặp gỡ những linh hồn thì chớ, còn ngày trên chỗ chôn xác họ, có khác gì là nghĩa địa không. Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà." Huỳnh Vy rùng mình một cái.
"Cô đi xung quanh xóm xem nhà nào có trồng dâu tằm thì xin một cành. Dâu tằm dùng để đánh ma quỷ, xua đuổi tà ma rất hiệu quả. Mà nhớ là đừng để mẹ cô hay bất kỳ ai biết nghe chưa?"
Mười hai giờ đêm, Huỳnh Vy đang chìm trong mộng đẹp thì ngoài cửa phòng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro