Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Sau khi ăn xong, ông lấy chiếc khăn và lau miệng. Rồi nhìn Aiko, nói:

-Ăn xong lên phòng làm việc của ta. Rồi chúng ta sẽ nghiêm túc nói chuyện.

Aiko thở dài và gật đầu. Ngồi trên bàn ăn, chỉ việc cầm thìa thức ăn, nhét vào miệng và nuốt thôi mà sao cảm thấy thật mệt nhọc. Cô ăn chậm rãi từng miếng 1, ăn thật chậm rãi để câu thời gian. Nói thật sự thì Aiko chẳng muốn gặp ông ấy chút nào. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Ăn xong, cô đặt dĩa xuống và ngồi lên lưng con sói đi lên trên nhà. Dosu, Michio và Kaito định đi theo nhưng Aiko không cho phép. Cô tự lên đó 1 mình. Đứng trước cửa phòng làm việc của cha mình, cô cảm thấy chán nản và nghĩ rằng sẽ toàn điều muộn phiền, đau đầu, nhức óc, những suy nghĩ liên miên, nghĩ cách đối đáp với ông ấy ... và những điều này cực kì phiền phức. Nghĩ đến thôi cũng đã mệt. Aiko ngồi trên lưng Scary, Scary thì dùng 1 tay gõ cửa phòng. Aiko hít 1 hơi thở thật sâu và nói:

-Thưa cha, con xin phép được vào phòng.

Cô đẩy cửa vào thì thấy cha cô ngồi đan những ngón tay vào nhau. Scary đỡ cô ngồi lên ghế, cô thản nhiên hỏi rất ngây thơ:

-Cha gọi con có chuyện gì ạ?

Ông ta nhìn Aiko với ánh mắt khôn lường. Aiko cảm giác rợn tóc gáy nhưng cô vẫn bình tĩnh đợi câu trả lời.

_Ta ra điều kiện cho con. Con phải đi học trường mà anh chị con đang học, phải nghe theo sự sắp xếp của ta. Sau khi con khỏi hoàn toàn thì con sẽ được đến đấy học._ Ông ta nói. Aiko đáp lại luôn:

-Hể, vậy tôi không được lợi à? Mà dù gì tôi cũng đồng ý nhưng tôi có điều kiện. Thứ nhất, ông phải cho Michio và Kaito đi học. Thứ 2, Dosu sẽ đến trường học cùng với tôi. Thứ 3 không được phép vào phòng tôi, cũng như không được phép động vào đồ của tôi. Michio, Kaito và Dosu cũng nằm trong số đó...... Ông là 1 người hiểu chuyện nhưng cũng không kém phần lưu manh, như cậy sẽ không đảm bảo cho những điều kiện tôi đặt ra. Mà nói ra điều kiện của tôi nhiều lắm. Hay thế này đi, hãy chơi trò chơi truyền. Michio, kaito, Dosu thì phải ổn thỏa hết còn tôi thế nào cũng được, dù gì thì tôi cũng là con rối của ông mà. Ông nói gì, tôi sẽ nghe đấy và ông phải đáp ứng tất cả các nhu cầu của tôi. Được không?

Bộp, bộp bộp... tiếng vỗ tay:

-Nhanh gọn đấy. Đúng là con gái ta có khác. Nhanh gọn nhẹ không cần nói gì nhiều. Đúng là con gái ta. Ta đồng ý. Được rồi, con về phòng đi.

Aiko ngồi lên lưng Scary và ngoảnh mặt đi về hướng cửa. Aiko xoa đầu Scary, nó dừng lại. Cô nói với cha:

-Hãy nhớ rằng, tôi không phải con của ông. Tôi là con của 1 người khác, hơn nữa tôi không có bố. Bố tôi chết rồi. Chẳng qua môi trường sống mà ông tạo ra cho tôi đã thay đổi tôi thôi. Nó khiến tôi biến thành như này.

Người hầu mở cửa ra cho cô đi. Cô chẳng nói gì nữa, lẳng lặng đi về phòng. Khi về đến phòng, Aiko nằm trên giường. Bảo Scary gọi Dosu, Michio và Kaito lên phòng. Như mọi người đã biết thì chắc chắn là sẽ bị Scary khám người. Nó khám người từ dưới cầu thang chứ không phải từ lúc trước cửa phòng nữa. Tuy đã khám người rất tỉ mỉ nhưng nó vẫn cứ hoài nghi. Lên trên phòng nó cứ gầm gừ, gầm gừ, tuy đã cho 3 người họ vào nhưng nó vẫn cứ gầm gừ. Aiko vẫy vẫy tay gọi Scary. Khi con sói đến chỗ Aiko. Aiko mỉm cười, rồi cốc 1 cái thật mạnh vào đầu nó. Cô nói:

-Đã nói cho họ lên rồi mà. Biết là tỉ mỉ nhưng mà đây là người quen của chị nên cấm gầm gừ họ nữa.

Con sói nghe xong kêu: "Ẳng... Ẳng..." Nội tâm nó là đây: "Chủ nhân ơi, oan cho tui quá! Chỉ muốn khám kĩ kĩ nhỡ nó làm hại chủ nhân thì chớt tui à! Đã giúp rùi mà còn bị ăn đánh. Thật sự oan quá đi mà. Hứ, giận chủ nhân. Lần sau không chơi với ngài nữa." Bỗng có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa ra thì có 1 người hầu mang lên 3 đĩa bít tết. Aiko chỉ tay vào chỗ thức ăn được bày trên bàn kiểu như muốn nói rằng ăn đi.

3 người họ lấy ra và ngồi lên bàn ăn luôn. Michio và Kaito ăn lấy ăn để. Rồi cô qua lại với Scary. Cô thở dài rồi thì tay ra đằng sau và lấy từ đưau ra chỗ thức ăn cho chó cao cấp. Scary nhìn thấy nước dãi chảy rớt cả ra sàn. Mặc dù trong thâm tâm thì tự nhắc nhở bản thân: "Đang giận chủ nhân, không được ăn. Đã được huấn luyện nhiều lần rồi. Chết vì miếng ăn là cái chết nhục nhất. Nhịn, nhịn, nhịn, NHỊN." Càng khuyên nhủ bản thân cố nhịn thì nước dãi lại chảy ra lại càng nhiều. Aiko cầm gói thức ăn, lắc lắc:

-Không ăn thật à, vậy để chị cất đi. Mai cho bé Boo ăn. Chắc nó sướng lắm đây, đồ cao cấp mà lại.

Scary nghe xong liền vồ lấy gói thức ăn. Nó khóc khóc vì nó đã tự nhủ bản thân không được ăn mà bản thân nó vẫm cứ ăn. Aiko nhìn vậy cười chảy cả nước mắt. Scary nhìn Aiko lườm lườm, rồi nó gặm cái gói kia ra 1 góc. Có vẻ đang giỗi hờn đây. Aiko gọi Scary lại, nó ngoảnh đi. Aiko:

-Rồi rồi, gì cũng được nhưng ăn hết đi cho sau này đủ chất dinh dưỡng cho con.

Dosu, Michio và Kaito đang ăn, phụt thức ăn vì ngạc nhiên:

-Cái giề? Nuôi con, chẳng lẽ nó là cái?

Aiko nghiêng đầu sang bên, vẻ mặt ngây thơ:

-Tôi chưa nói với mọi người à. Nó là cái đấy 😄. Ngạc nhiên không?

Cả 3 người quay lại nhìn con sói chằm chằm và đều há hốc mồm vì ngạc nhiên. Còn Scary thì gặm túi thức ăn. Chảnh nên ngoảnh mặt đi với vẻ kiêu sa, quý phái. Trong thâm tâm nó: "Vớ va vớ vỉn, nhìn người ta nữ tính, xinh đệp, đáng yêu, cute, dễ thương, hiền lành như thế
này mà mấy người dám nghĩ là nam. Thật là không biết thưởng thức mĩ thuật, chiêm ngưỡng bức tranh. Tui xinh như này mà mấy người không nhận ra. Thật thất vọng quá đi mà. Sao chép câu của Aiko. Ngu hết chỗ để nói."

Mọi người ngạc nhiên không? Scary là giống cái đó

Hãy đón xem chap sau nhá! chỗ cửa hầm sau giá sách (nơi Aiko thiết kế riêng, không ai biết cả). Cô đứng trước một cỗ máy. Cô mở ra, khỏi động và cất tiếng hú vào chỗ micro. Một lúc sau thì có 1 con sói già đi vào nhà (thú nuôi của Aiko, hơi kì nhưng đừng hiểu lầm). Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc rằng sao gọi được, nhưng chuyện thường thôi. Vì tất cả động vật của Aiko đa phần đều là con đầu đàn. Trong tai chúng có một cái tai đeo mini do Aiko thiết kế. Mỗi chiếc tai nghe có các mã số riêng. Khi cô kết nối với máy nào thì máy đó nghe thấy được. Vị trí của cô thì là do đại băng cập nhật vị trí. Nên khi cô gọi loài động vật nào thì đại bàng sẽ chỉ dẫn vị trí cho chúng. Đương nhiên là đại bàng sẽ phải nghe xem đó là tiếng gọi loài nào rồi đi đến nơi đó và chỉ dẫn. Cô đi xuống vườn, dắt 1 con sói lên nhà. Người hầu trong nhà tránh hết ra vì sợ. Khi lên phòng cô cho con sói nằm lên giường. Cô vuốt ve, chải lông, gãi đầu và tâm sự với nó như một người bạn thực thụ. Cô nói chuyện với nó, nó cũng gật gù như thể hiểu hết những lời nói đó. Một lúc sau, Aiko thiếp đi cùng với chú sói. Đúng là một tình bạn đẹp giữa người với động vật. Khoảng 2 tiếng sau,bà quản gia bước vào phòng Aiko (bà quản gia mà tui hay nói từ trước đền giờ ý,chính là bà mà xuất hiện từ lúc mẹ Aiko chết đến giờ, không phải người quản gia khác đâu nhá!). Bỗng có con sói nhảy xồ từ trên giường ra, nó đi vòng quanh bà, ngửi xem có gì khả nghi không? Bà quản gia đứng im không dám động đậy. Con sói nhìn bà chằm chằm rồi quay ngoắt đi. Nó nhảy lên giường nằm tiếp nhưng khi bà quản gia tới lại gần chiếc giường thì nó gầm gừ hung tợn như thể muốn cảnh cáo bà ấy không được động vào chủ nhân của nó. Bà đứng từ gần mép giường và cất tiếng gọi nhẹ nhàng:

-Tiểu thư Aiko, dậy đi nào. Xuống ăn tối thôi!

Aiko mơ màng thức dậy. Trong giấc mộng, cô đang mơ về bàn tay êm ái của mẹ đang ôm lấy mình. Bỗng cô ngồi dậy ôm chầm bà quản gia, mếu máo khóc và nói:

-Mẹ ơi, đừng đi. Quay lại với con, mẹ đừng đi mà. Oa oa oa

Có vẻ như Aiko chưa tình ngủ hẳn nhỉ ?! ^^ Bà quản gia ngỡ ngàng trước hành động của Aiko. Bà không thể ngờ rằng sau khuôn mặt lạnh lùng kia lại có thể có 1 khuôn mặt mít ướt của 1 đứa trẻ như thế này. Rồi bà chợt khóc, 2 dòng nước mắt lăn dài trên má. Hành động của Aiko khiến bà nhớ lại đứa con gái của mình năm xưa. Bà ôm Aiko và xoa đầu. Bỗng bà buông ra rồi nói:

-Tôi không xứng với tình cảm của cô. Nhưng xin lỗi tôi không cưỡng lại được cảm giác yêu thương này, tôi sẽ làm mẹ nuôi của cô từ nay trở đi.

Sau những lời nói đầy ngọt ngào, bà đặt Aiko xuống về chỗ nằm cũ, khẽ gọi:

-Con ơi, dậy đi nào. Xuống ăn cơm tối thôi!

Aiko mơ màng vươn vai thức dậy. Cô lết ra khỏi chiếc giường ấm áp:

-Tôi biết rồi, khác xuống ăn cơm.

Con sói nhìn chằm chằm nãy giờ. Nó cứ gầm gừ nhưng khi Aiko xoa đầu nó, mỉm cười nói:

-Scary, trật tự. Lấy hộ chị cái áo. Còn bà thì ra ngoài.

Bà quản gia gật đầu, cúi người và bước ra ngoài. Scary thì vào trong tủ lấy ra cái váy màu xanh bọt biển váy dạ hội. Aiko lắc đầu tỏ vẻ rằng đó không phải cái áo mà cô muốn. Lần thứ 2, nó lấy ra 1 chiếc váy màu vàng (1 bộ áo dài). Cô lại lắc đầu, nói:

-Đôi khi khôn thì sao khôn không tả xiết mà giờ thì lại ngu như gì. Đỡ chị ra để chị lấy.

Cô bám vào người con sói, tập tễnh bước đi ra chỗ tủ quần áo. Cô lấy chiếc váy trắng, rồi lấy chiếc khăn vắt đầu giường lau người và ngồi lên giường thay quần áo. Thay xong cô lấy cái nạng chống đi xuống cầu thang ngồi ăn cùng với gia đình. Nhưng lần này thì có cả Dosu, Michio và Kaito ngồi ăn cùng. Hai đứa bé chạy lại ôm chầm lấy Aiko. Khiến cô suýt ngã ngửa nhưng Scary đã đỡ phía sau. Michio và Kaito luống cuống xin lỗi. Aiko xoa đầu hai đứa nó và nói rằng không sao cả. Dosu đứng dưới cầu thang như 1 chàng hoàng tử đứng đợi nàng công chúa. Anh nhẹ nhàng hỏi cô:

-Đã đỡ hơn chưa?

Aiko gật đầu. Vào bữa ăn, vẫn như những bữa ăn tệ hại của ngày nào. Chẳng có tiếng gì ngoài tiếng dao, dĩa. Đồ ăn hôm nay có bít tết và vài món khác.

Michio và Kaito nhìn đồ ăn, chúng nó nuốt nước bọt ừng ực. Aiko thấy vậy chẳng nói gì, cô gọi đầu bếp ra và ghé tai nói thầm:

-Làm cho tôi thêm 3 suất và để trong phòng tôi nhé! Đừng cho ai biết cả. Thêm 1 suất thức ăn cao cấp cho chó nữa.

Anh đầu bếp gật gù hiểu chuyện. Michio, Kaito và Dosu nhìn cô ăn nhưng chủ với tư cách là 1 kẻ hầu. Vẫn như ngày nào, ngồi ăn cũng không được yên. Thi thoảng bà chị Hama phi dĩa linh tinh, cô chị Haru thì phi dao linh tinh và đều chỉ nói là trượt tay. Những chiếc dao và những chiếc dĩa đó Dosu đều bắt được và đặt lên bàn ăn. Bố Aiko nhìn chẳng nói lấy nửa lời. Ông chỉ nhìn vào những hành động đó và không thèm để tâm và coi bản thân mình là người ngoài cuộc.

Chap sau hứa cập nhập sớm nhất có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro