Lời nói dối ngọt ngào
Em đã giữ lại được anh bên em, điều mà em biết khi đánh mất đi em không thể tìm lại... Cám ơn anh đã cho em một lần cơ hội, cám ơn ngày cá tháng tư đã cho em có được anh, với em ngày cá tháng tư sẽ là ngày nói thật.
Nó, một con bé theo nhận xét của bạn bè thì nó nghịch, nó không xinh đẹp như người khác nhưng khi nó cười núm đồng tiền hiện lên trông nó dễ thương và nó luôn làm cho đối phương chú ý vì những trò nghịch ngợm của nó. Nó không quan tâm ai nghĩ gì, nhận xét ra sao về nó, nó kệ. Cũng bao lần nó làm cho người ta hiểu lầm và mất niềm tin vào nó, nó cũng chả quan tâm, nhưng rồi bạn bè cũng hiểu, chỉ vì nó như một thằng con trai.
Sáng nó nhận một tin nhắn của đứa bạn, hôm nay tao đãi mày ăn sáng, ra quán ngồi chờ tao. Nó cười khi đọc tin nhắn, nó là đứa sáng tạo ra các trò nghịch ngợm thì có ai lừa được nó, nó không reply. Hôm nay là ngày cá tháng tư, ngày nói dối, nó nghĩ rồi cười. Chỉ cần nó nghĩ ra là nó sẽ làm, thậm chí làm rất tốt.
Cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh.
- Anh, có khi nào anh thích một người con gái nghịch ngợm không nhỉ, anh hiền thế em nghĩ chắc anh sẽ chẳng thích phải không anh.
Bấm nút send và cười tinh nghịch đợi tin nhắn trả lời.
Còn anh, từ khi gặp nó anh đã thấy ấn tượng, con người anh thì trầm tính, ít nói. Tình cảm anh dành cho nó, chắc nó cũng không biết, bởi bản tình nhút nhát của anh nên anh không nói, anh chỉ biết quan tâm bằng những sẻ chia, những lúc nó buồn anh luôn ở bên.
Anh lúc nào cũng vậy, khi nó nhắn tin chỉ mấy phút sau là anh đã trả lời tin nhắn, có lẽ anh không muốn nó phải chờ đợi lâu. Bởi vì anh cần một trái tim.
- Điều đó còn tùy, hai con người có tính cách giống nhau quá cũng không phải là hợp nhau. Anh trả lời.
- Em đang hỏi anh cơ mà. Nó hỏi lại.
- Ờ thì anh thích một người vui vẻ, có chút nghịch ngợm… như em chẳng hạn.
- Anh! Em nói em thích anh, anh có tin không?
Anh cũng thừa hiểu có thể đây chỉ là một trò đùa, anh cũng không biết hôm nay là ngày nói dối, nhưng sao anh vẫn thấy vui.
- Này! Trêu anh đấy hả? Tình cảm không phải một trò đùa đâu cô bé.
- Em biết em là đứa nghịch ngợm, phá phách nên nói gì cũng chẳng ai tin, nhưng những điều em nói là thật.
- Những điều em nói là thật sao? Anh hỏi lại nó.
Đọc tin nhắn mà nó tưởng tượng khuôn mặt anh chắc đang vui lắm. Không ngần ngại nó reply lại tin nhắn.
- Vâng, là thật đấy anh à, nhưng em vẫn chờ đợi một câu nói từ anh, em đã chờ đợi rất lâu, em hay trêu người khác là vậy, ngang ngược là vậy, nhưng em cũng là một người con gái, em cũng có những yêu thương cho riêng mình. Có những lúc muốn có anh bên cạnh nhưng…, em đã không kìm được lòng mình và em đã nhắn tin cho anh.
Send tiếp, mặt nó hớn hở và nghĩ chắc anh phải cảm nhận được những gì nó nói một cách hân hoan lắm đây.
- Anh rất vui và hạnh phúc khi nhận được tin nhắn của em, hóa ra anh và em cùng có những cảm nhận trùng lặp về nhau, anh cũng thích em nhưng anh không hiểu sao mình nhút nhát để rồi người nói điều này trước lại là em. Em à, hãy cho anh cơ hội được bên em, chăm sóc và yêu thương em thật nhiều em nhé.
Nó đã cười lăn và đọc cho bạn nó nghe tin nhắn của anh, bạn nó nói anh chàng này cũng chân thành đấy nhỉ.
- Vâng em cũng vui lắm anh ạ.
Và từ hôm đó, ngày nào nó cũng nhận được những tin nhắn của anh, những lời quan tâm, những lời chúc ngủ ngon của anh, anh vẫn rủ nó đi lang thang phố xá, qua những con đường trải đầy nắng.
Và rồi mấy ngày sau nó quyết định nói với anh sự thật, cầm điện thoại lên tay nó run, chứ không hân hoan như cái lần nhắn tin trêu đùa anh nữa. Vì nó biết trước sau gì cũng có người nói với anh đó chỉ là trò đùa.
- Anh à, em xin lỗi vì đã trêu anh. Anh biết mấy ngày qua là ngày gì không? Ngày cá tháng tư đấy anh ạ, em xin lỗi anh nhiều lắm, anh đừng giận em nhé.
Nhưng lần này nó đã phải chờ đợi mà không thấy tin nhắn đến, từng tích tắc trôi qua là nó cảm thấy lòng như lửa đốt, thấy có lỗi nhiều lắm, nó ân hận với những gì đã làm với anh, trả lời đi, anh đang giận lắm phải không. Nó cũng không đủ can đảm để gọi điện, để đối diện với anh.
Một ngày trôi qua với nó thật nặng nề, nó buồn và tự trách bản thân mình đã làm sai. Đến tối, khi điện thoại báo tin nhắn nó vội vàng mở lên, và tên anh đã xuất hiện trên màn hình.
- Xin lỗi đã làm em lo lắng. Em biết không? Anh thấy rất hạnh phúc trong vài ngày qua, anh cứ ngỡ cuộc đời thật có những bất ngờ, và bất ngờ hạnh phúc đến với anh khi anh nhận được những tin nhắn của em nói thích anh. Anh không quan tâm đến ngày đó là ngày gì, nhưng thật lòng anh đã yêu em. Nếu như con đường anh và em đi không có điểm giao nhau thì anh chúc em sẽ mãi được hạnh phúc.
P/S: Lần sau đừng đùa giỡn tình cảm như thế em nhé.
Nó không nghĩ một đứa như nó mà cũng có lúc thấy mềm lòng. Nó bấm máy gọi cho anh, nhưng anh đã tắt máy. Nó khóc.
Điện thoại của anh mãi không liên lạc được, nó tới chỗ anh ở cũng không có anh ở đó, nó lại khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nếu có anh, những lúc nó buồn anh sẽ là người lau cho nó những giọt nước mắt ấy. Nó nhớ lắm những nơi đã cùng anh đi chơi, những góc phố, quán nước quen, những bản nhạc mà anh với nó cùng thích.
Anh ơi, em biết làm sao đây? Nó nặng nề từng bước trở về nhà.
Và anh đứng chờ ở cửa phòng nó từ lúc nào, anh biết nó tìm anh, anh biết nó buồn và anh thấy sự chân thành của nó. Anh tiến lại gần nó và nói:
- Anh xin lỗi, những ngày qua lại là anh làm em lo lắng, anh không quan tâm em đã nói dối anh, anh cũng không quan tâm có ngày cá tháng tư, anh chỉ nghĩ mình thật lòng yêu em và những ngày qua cho dù chỉ như một giấc mơ nhưng anh rất hạnh phúc, anh cám ơn em nhiều lắm, hãy sống thật tốt em nhé. Anh không trách hay giận gì em, nhưng tình cảm không phải trò đùa, hãy yêu thật lòng thì em sẽ nhận lại hạnh phúc.
Hai khóe mắt cay cay, nước mắt nó cứ thế trào ra, nó nghẹn ngào không nói được nên lời.
- Anh… anh đi thật sao.
- Ừ, anh phải đi, vì hạnh phúc nơi em không giành cho anh, tình yêu không thể gọi là tình yêu nếu nó chỉ xuất phát từ một phía.
- Anh, lúc đầu em chỉ nghĩ là trêu anh, nhưng những ngày qua em cảm nhận thấy sự thiếu vắng gì đó trong cuộc sống của em, em đang dần quen với sự có mặt của anh, em đã dần quen với sự quan tâm của anh, không còn ai chúc em ngủ ngon, không ai nhắc em đi ngủ sớm khi thức khuya, và không có ai làm chỗ dựa cho em khi em cần… anh… em cần anh. Nó cắn chặt môi - và em biết em đã yêu anh.
- Hôm nay có được coi là ngày cá tháng tư không nhỉ? Anh hỏi.
- Là ngày cá tháng tư, nhưng em đã học được từ anh, ngày cá tháng tư không nhất thiết tất cả là nói dối.
Anh cười và nắm đôi bàn tay nhỏ xíu của nó đặt lên ngực anh, nơi con tim anh đang đập rộn rã. Và từ nay, nó lại trở về với những thói quen hạnh phúc mà nó tưởng như đã đánh mất, nó cám ơn anh đã trở về trong cuộc sống của nó. Nó nghĩ, tựa đầu vào vai anh và mỉm cười thật tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro