Chap 9
Leo lên giường nằm nghĩ lại chuyện đó, chắc là có bí mật gì đấy nên anh ấy mới giấu mà muốn hỏi lại không được, thật là khó chịu quá đi mất. Cái tật tò mò quài mà nó vẫn không sửa được, chắc khổ cả đời với cái bản tính hiếu kì này mất. Rồi lại ngủ quên đi, sáng thì nó dậy kéo rèm để bước ra ban công hít thở không khí trong lành vì hôm nay nó được nghỉ học.
Chờ mãi không thấy bác quản gia lên, nên nó lại đi xuống để xem thì không thấy có ai cả, nó đi lòng vòng hết các phòng cũng không thấy ai, chẳng lẽ họ đi đâu hết cả rồi, nên nó đi ra ngoài xem sao, nó có gọi nhưng không thấy ai trả lời, bước đến vườn hoa và đằng xa ấy có ai đang nằm dưới gốc cây to, nó tiến lại đấy thì thấy anh đang nằm ở đó và để quyển sách lên mặt nằm ngủ:
- Anh ơi! Mọi người đi đâu hết rồi. - Nó lại tò mò.
- Hôm nay họ được nghỉ làm.
- Hèn gì? Mà sao anh không vào trong nằm đây nắng nóng lắm á. - Nó nói như ai ấy.
- Nè anh! Có nghe em nói không vậy? - Nó ngồi xuống cạnh anh.
Đợi 5 phút nó biết vì sao...
- Lại ngủ nữa rồi. - Nó cầm quyển sách trên mặt anh lên.
Nhìn thấy gương mặt thiên thần ấy, lúc ngủ cũng dễ thương nữa, nó cảm giác tim nó đập rất nhanh và trán bắt đầu nhỏ giọt mồ hôi. Thôi thì không nhìn nữa, không lại không biết sẽ làm gì...
Nó xoay cuốn sách lại để xem tựa đề, thì lại ngạc nhiên nữa...
"Hoa Hồng Thủy Tinh" ư...
Nó ngồi đó đọc từng chữ một, dù chỉ mới biết chữ cách đây không lâu, nhưng nó cũng có thể xem được rồi, cuốn sách ấy nói:
"Vẻ đẹp chỉ đánh lừa ảo giác của con người, người mà bạn yêu thật sự không có, chỉ khi nào bạn tìm thấy tình yêu ấy trong chính mình thì cũng là lúc người ấy cũng đã rời xa bạn, tình yêu thì rất mong manh và dễ vỡ như những mảnh thủy tinh vậy cho nên đừng cố giữ lấy cho riêng mình mà hãy cho nó một khoảng không gian riêng cũng như tự giải thoát cho chính mình..."
Người đang đọc cuốn sách này đang nằm cạnh nó, có khi nào anh ấy đã từng yêu và nỗi đau ấy còn hơn gấp trăm lần nó chăng, nó không thể nào đoán ra được anh ấy đang nghĩ gì, dù là nó đã ở gần anh ấy cũng đã lâu nhưng hoàn toàn là con số không, thôi thì không nên nghĩ đến những thứ mà đáng lẽ nó đã quên từ lâu, cảm giác này là gì khi biết được cảm xúc của người khác đang nghĩ về mình chứ, nó nghĩ đó chỉ như một trò chơi đuổi bắt, nên bỏ cuộc khi đã mệt và nên dừng lại khi nghĩ là không cần chạy nữa...
Được một lúc sau thì nó thấy mình nằm trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, chắc là anh ấy đã ẫm mình vào đây rồi, lại cái tật ngủ quên theo người ta không à, nó nghĩ nên làm gì đó cho anh ấy vì dù gì giờ không có ai ở đây, thôi thì nấu cái gì đó cho anh ấy ăn, nó cũng cảm thấy bắt đầu đói rồi, sau một chiến trường dưới bếp thì nó cũng đã xong:
- Anh ăn đi! Đồ ăn còn nóng đó. - Nó nói vọng vào phòng anh ấy.
Nó đi vào phòng được 10 phút thì lại đi ra vì nghĩ anh ấy đã ăn xong, nhưng khi ra thì khay thức ăn vẫn để bên ngoài còn nguyên, nó cảm thấy khó chịu nên đã gõ cửa gọi:
- Sao anh lại không ăn?
1 phút rồi 2 phút...
- Bực rồi nha, em phá cửa đó. - Nó định đạp thật.
Thì nó nghe có tiếng chân bước ra...
- Anh mà không ăn em quỳ ở đây cho xem. - Nó thử cách khác.
Anh mở cửa và nhìn nó...
- Nấu có ngon không mà bắt người khác ăn.
- Ú ơ... - Nó chả biết phản ứng sao.
- Không ngon thì trả lại đây, người ta đã tốt nấu cho rồi còn thế nữa. - Nó đứng lên lấy lại cái khay.
- Thế tính bỏ đói anh phải không.
- Em chịu thua anh rồi đó, em xuống bếp dọn đồ ăn đây. - Nó quay đi.
- Vậy dọn luôn cái này đi.
- Ơ... chứ không phải vừa nãy anh nói ăn sao. - Nó lại dỗi.
- Ăn một mình buồn lắm.
- ... - Lần đầu nó nghe anh mở lời với nó lâu như vậy, và cảm giác rất ấm áp.
- Sao thế?
- Dạ! Không có gì. Hì hì. - Tự dưng nhìn anh cười mà nước mắt nó chảy ra.
- Vậy ăn với anh được không?
- Dạ! Được chứ. - Nó hớn hở chạy xuống lấy thêm đồ ăn.
Anh nhìn nó khó hiểu, mà ngay cả nó cũng ngạc nhiên lắm khi nghe anh nói như vậy, cuối cùng thì anh cũng chịu mở lòng với nó, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ lắm rồi, vì từ khi về đây sống với anh đến bây giờ nó mới lại cảm thấy vui như trước vậy.
Nhìn anh ăn mà nó vui biết bao, dù không biết nó nấu có ngon không, nhưng anh không nói một tiếng nào cả, nó chỉ âm thầm tự nhủ là sẽ cố gắng nấu ngon hơn, ngon đến nổi anh ấy phải mở lời khen nó mới được, lại thêm một quyết tâm khác nảy ra ngay trong đầu nó lúc này. Ăn xong anh nói phải học bài tiếp nên nó cũng xuống bếp dọn dẹp xong thì lên phòng học, ngồi ở bàn học mà không thể nào không nghĩ lại cảm giác nãy anh đối xử với nó, vui lắm cơ. Đến tối thì nó rủ anh xem tivi nhưng cái đấy thỉnh thoảng mới thấy ông quản gia mở lên, nên nó nhờ anh ấy mở giùm, rồi thì nó cũng có cớ dụ được anh ấy mở và học cách mở tivi để khi khác xem. Hai anh em ngồi xem tivi mà như anh em thật vậy đó, nó lại lon ton chạy vô trong pha đồ uống cho anh ấy, nó lấy cho nó một ly sữa còn anh ấy một ly nước trái cây, vì nó biết anh ấy chỉ thích đồ ngọt, nó chú ý mấy lần ông quản gia phục vụ mới biết được đó, cả tối đó nó mới thấy cảm giác hạnh phúc như một gia đình thật sự, anh bắt đầu nói chuyện với nó dù chỉ thỉnh thoảng thôi nhưng cũng đủ rồi, cả đêm nó ngủ không được chỉ vì vui quá cho đến sáng thì ngủ quên mất tiêu:
- Có dậy đi học không thì bảo.
- Sao anh lại quát em, đợi tí em xuống liền. - Mới hôm qua thôi mà hôm nay khác hẳn rồi.
Mà sao hôm nay không phải là ông quản gia lên gọi, chắc là chưa tới rồi, nhưng khi vừa đi ra thì đã thấy ông ấy đang thắt lại cà vạt cho cậu chủ và cúi chào nó. Là sao vậy nhỉ có trời mới biết, nó lên xe như mọi khi rồi chiếc xe lăn bánh đến trường, hôm nay không thấy tên Nguyên ra đứng đợi nữa nên nó đi vào luôn, đang đi thì trời bắt đầu mưa bay bay, nó chạy nhanh để không bị ướt thì lại vô tình đụng phải Ly:
- Cho mình xin lỗi bạn có sao không? - Nó hấp tấp đứng dậy.
- Có mắt nhìn đường không thế? Bộ mù rồi à. - Nhỏ quay lại nói.
- Có chứ! Tại mưa đó. Hihi.
- ... - Nhỏ không nói gì rồi bỏ đi luôn.
- Ê! Khoan đã... cậu chưa tha lỗi cho mình mà. - Nó nghĩ nhỏ giận.
Nó đứng gãi đầu nhìn theo mà không hiểu nổi, thôi kệ đi vào lớp thôi, vào chỗ của nó thì không thấy tên Nguyên đâu. Cái tên này nó đâu mất tiêu rồi, đang ngồi thì tên Lâm khều nó:
- Cho mình xin lỗi chuyện hôm bữa nha.
- Chuyện gì cơ? - Nó chưa hiểu.
- À! Chuyện cái bức thư ấy.
- Ủa? Cậu có lỗi gì đâu mà xin lỗi, tại mình loi nhoi mà. - Nhiễm tính tên Nguyên.
- Thì là vì gửi thư cho mình mà cậu bị phạt.
- Haha! Không có gì đâu chuyện nhỏ, mà tớ nghe nói cậu đánh nhau à. - Nó có nhớ.
- Làm sao cậu biết?
- Cái tin đồn ấy mà, thất thiệt lắm. - Giờ nó bắt đầu chấp nhận tin đồn là có thật.
- Vậy à.
- Nè quen được bạn mới rồi à. - Tên Nguyên từ sau cóc đầu nó.
- Thấy hay không? Hihi. - Nó quay lại bàn trên.
- Hay cái con khỉ? Coi chừng bị vạ lây đấy. - Nguyên ngồi xuống.
- Sao cậu nói vậy? Mình không sợ đâu. - Nó hiểu ý Nguyên ám chỉ điều gì.
- Đánh nhau được hẳn nói nha.
- Cậu nghĩ tớ không dám à? - Đúng là nó đánh ai bao giờ.
- Bọn nhà giàu ai chả thế.
- ... - Ý là nghĩ nhà giàu không biết đánh chứ gì.
- Sao giận à? Mình chỉ nói chung chung chứ không nói cậu?
- Ờ!
Nó lại ngồi nghĩ ngợi về chuyện đánh nhau, cả tiết học chả học được, sao cứ phải đánh nhau mới được, bộ đánh nhau vui lắm sao, đánh xong có ai được lợi không chứ, đúng là chỉ có mấy đứa đầu óc nông cạn mới làm nó nghĩ thế, đánh nhau chỉ là để tự vệ chứ không phải là vũ khí để hiếp đáp người khác, đã từng bị đánh nên nó hiểu cảm giác đó, nó buồn chỉ vì nó chưa bảo vệ được ai thôi, đánh nhau có nhất thiết nó phải thử không, nếu dồn đến đường cùng chắc nó sẽ nghĩ lại, bảo vệ ai bảo vệ ai, bạn bè nó à, người yêu à, có nên không, hay họ lại xem thường mình như khi mình bị đánh, đều như nhau cả thôi.
Hôm nay thì nó đã bắt đầu có mang tập, viết được những nét chữ đầu tiên thật hạnh phúc biết bao, cứ như trẻ con mới tập viết vậy, cả buổi học nó chỉ lo tập viết mà chả chú ý gì cả, đến chiều thì nó lại ra cổng đứng đợi bác quản gia đến đón, vì giờ buổi tối nó bắt đầu học ít lại rồi chứ không phải không có, đợi mãi mà không thấy ai tới nên nó đứng đó đi qua đi lại, trời lại bắt đầu mưa to nên nó chạy lại vào trong thì có ai phía sau:
- Cậu không có dù à! Tớ cho mượn nè. - Nhỏ hồi sáng.
- Ừ! Mình cảm ơn, mà hình như mình gặp cậu rồi.
- Sao? Quên nhanh vậy à. - Nhỏ buồn vô cớ.
- À không tại tớ tưởng cậu còn giận. - Nó thử đó mà.
- Giận gì nói lung tung, thôi tớ về trước. - Nhỏ quay đi.
- Mà cậu tên gì? - Nói với theo.
Nhưng người ta đã đi mất rồi...
- Nhỏ đã đi mất rồi, nhìn gì nữa. - Tên Nguyên ở sau bước đến.
- Ủa sao chưa về? - Nó hỏi.
- Thì mắc mưa nè về gì được?
- Cho cậu mượn nè, của nhỏ đó đó. - Nó đưa cây dù.
- Chu cha có gái quan tâm nè. Hehe.
- Cười gì? Thôi về đi.
- Chứ cậu không về à? - Nguyên nhìn nó.
- À không, tớ còn phải đợi người đón.
- Đại gia có khác, thôi để chở về cho.
Suy tính một lúc rồi nó mới dám trả lời.
- Vậy thì cảm ơn cậu. - May là nó có trí nhớ tốt, đi đường một lần là nhớ và hơn hết nó sợ không về được đó thì chết.
Nhìn con đường mưa bay mà nó run hết người, ngồi trên xe mà nó run cằm cặp, đã lâu rồi nó không tắm mưa chắc lâu rồi mới thấy lại cơn mưa này, nhưng nó đã khác trước rồi, mưa thế này thì lạnh gì chứ, nghĩ vậy nên nó không run nữa, nó ngồi sau chỉ đường cho Nguyên đi, may mà đường không rắc rối lắm nó nghĩ vậy.
Những cơn gió này thổi làm nó liên tưởng lại hình ảnh khi ấy, tung tăng vui đùa dưới mưa, những kỉ niệm đẹp ấy sẽ không bao giờ phai đi trong nó, là người mà phải tiến về phía trước chứ, nhớ lại quá khứ thì được ích gì dù là nó không thể không nhớ. Chiếc xe đạp chạy trên con đường đầy nước, mưa mỗi lúc to hơn, nó cầm chiếc dù không nổi luôn đấy chứ, ráng một chút nữa là về đến nhà rồi, nơi đấy giờ đây là ngôi nhà mới của nó, sẽ chẳng còn nơi nào để nó về nữa, đó có thể là nơi dừng chân cuối cùng của nó, nó mong là như vậy sau khi đã rời bỏ đi hai lần, dù cái nơi đầu tiên nó không nên nhớ làm gì, chỉ là vì những con người cùng hoàn cảnh như nó ở đó làm nó thấy sót xa, mưa bay theo cơn gió cuốn đi hết kí ức ấy rồi, mưa đã xóa nhòa đi nước mắt nó trong buổi chiều ấy, mưa đã không còn ý nghĩa gì với nó nữa, mưa chỉ làm nó buồn hơn mà thôi thôi thì đừng nghĩ và coi như không thấy, không biết rằng mưa vẫn rơi nhưng nước mắt đã thôi không ngừng rơi.
Nó nhìn Nguyên đạp chiếc xe quay đi dần xa, hình ảnh người nhỏ nhoi ấy có thể nào biến mất, nó lại tiếp tục bước vào cánh cổng đang chờ đợi nó... mưa đã thôi ngừng rơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro