Chap 8
Tiết học tiếp tục bắt đầu, nhưng cái bạn mới ấy sao im lặng thế, thôi kệ đi vậy nó chỉ chú ý vào nghe giáo viên giảng bài thì hơn. Được một lúc thì có mẫu giấy bay vô đầu nó, nó không biết của ai thì có một bạn gái bên kia nháy mắt sang ám chỉ đưa giùm người ở dưới. Nó là tên sai vặt từ khi nào vậy mà lại còn ngồi ngoài nè, thôi kệ cứ đưa vậy, đang định đưa thì tên Nguyên lại giật lấy mất tiêu:
- Nè có trả không? - Nó trừng Nguyên.
- Trời! Mới đi học mà đã có gái viết thư tình cho rồi. - Nguyên cười.
- Thư đâu mà thư không phải của tớ. - Nó khai.
- Chứ của ai? Mà để xem cái đã. Hehe.
Nó giật lấy nhưng không được, một tí sau thì Nguyên nó tự động đưa lại, nên nó cũng ngạc nhiên:
- Trong đấy viết gì? Mà ngoan đưa lại rồi.
- Tớ tưởng của cậu, xin lỗi nha. - Nguyên nói nhẹ.
- Bộ trong đó viết anh Nguyên ơi quen em đi nên khó xử à? - Nó nói đại.
- Không tại tớ không thích xem đồ của người lạ.
- Vậy à. - Nó tưởng vậy nhưng không ngờ.
Nó đang quay xuống định đưa thì...
- Này em kia làm gì đấy? - Cô giáo nhìn về phía nó.
- Chết cha giờ sao? - Nó lúng túng.
- Dạ bạn ấy trả đồ em mượn cho bạn kia ạ. - Nguyên lên tiếng.
- Đi ra ngoài! Trong giờ học mà cứ xì xào rồi quay lên quay xuống. - Cô giáo la.
- Dạ! - Nó đứng lên đi ra.
- Cả em nữa. - Cô chỉ vào bạn ngồi dưới nó.
Thôi tiêu, cô giáo tài thật nghe sao thành mình với bạn dưới nói chuyện, còn tên Nguyên thì nó ngồi cười một mình vì tại nó giật mà mình thế này, tí ra chơi xử nó mới được nhưng giờ biết nói sao với bạn mới:
- Cho mình xin lỗi nha. - Khi đang đứng ngoài cạnh cậu ta.
- Ra ngoài rồi còn nói chưa chán à? - Cô nói vọng ra.
Nó im lặng luôn, nhưng sao bạn ấy không nói tiếng nào nhỉ, chắc giận lắm nó nghĩ vậy. Đứng hết tiết luôn mỏi chân thật, nó thấy cũng gần hết tiết nên nắm tay cậu ta lôi ra chỗ ghế đá gần đó ngồi nghỉ:
- Không sợ cô la hả? - Cuối cùng cũng lên tiếng.
- Tại mình mà cậu bị phạt, nếu cô hỏi cứ nói tại mình lôi cậu ra đây đi. - Nó không thích làm người khác giận.
- Thôi không cần đâu. - Lâm quay ra chỗ khác.
- Sao vậy? Giận hả!
- Giận gì mà giận, nói bậy không.
- Giận thì nói giận, còn ngại nữa chứ.
- Đã bảo là không rồi mà lại... - Lâm khó chịu.
- Haha. Giỡn tí thôi, làm gì nóng vậy. - Nó hay vậy đấy.
- Giỡn vui nhỉ?
- Ơ... không thích thôi vậy. - Tính lạ nhỉ.
Hết tiết nó vào trong, thì tên Nguyên đang đứng bên kia với đám con trai, nó lại đi vào nằm xuống bàn, nó chả thích tiếp xúc với người khác vì nó không hòa đồng cho lắm, nhưng cái gì làm nó khó chịu hay nó vô tình làm ai đó bị sao thì nó sẽ lên tiếng ngay, nên bình thường bạn bè chơi được với nó thì phải hiểu được tính nó. Chỉ có như thế nó mới thấy thoải mái được, đến lúc gần ra về mà nó quên bén vụ xử tên Nguyên, thì tên đó lại tự mò tới:
- Sao chưa về đi còn ở đây làm gì? - Nguyên tiến đến.
- À không, tớ phải ở lại học thêm. - Nó nhếch mép.
- Nói cái kiểu giọng đấy là ý gì?
- Thì nãy do đứa nào giật thư mà làm tớ bị phạt nhỉ? - Nó nhắc lại.
- Trời! Có tí cũng giận, mà nghe tin gì chưa.
- Giận gì trời, thôi bỏ qua đó, mà tin gì?
- Cái tên nãy bị phạt với cậu nó đánh nhau đấy. - Nguyên tung tin.
- Hả? Sao lại đánh nhau. - Nó tò mò.
- Thì cũng vì bức thư lúc nãy đấy, nó không đồng ý quen nhỏ đó nên nhỏ đó méc bồ nó đánh. - Khinh thường gái.
- Có vụ kêu bồ đánh người mình thích hả? - Nó trầm trồ.
- Gái mà! Kiểu gì chả làm được, từ từ rồi sẽ biết.
Đang nói thì bác quản gia đến từ sau, nên tên Nguyên cũng phải đi về, nó nghĩ trước giờ nó chưa yêu con gái mà đã cảm thấy con gái thật rắc rối rồi không nên đụng vào thì hơn. Nó lại tiếp tục học chữ rồi đến tối thì về nhà, nhưng hôm nay thì lại không thấy anh xuống ăn nên nó hỏi bác quản gia, bác ấy nói là anh ấy có việc bận nên không ăn được, nó nghĩ bận gì cũng được nhưng không thể bỏ ăn được, nên nó tự vào bếp lục lọi đồ ăn để làm, trước thì nó cũng từng phụ mấy chị tu viện nên nó cũng biết làm chút chút. Nhưng khi nó đem vào phòng sách thì:
- Em làm gì đấy.
- Dạ! Em có làm chút đồ cho anh ăn ạ. - Nó cười tươi.
- Thôi dọn đi anh không ăn đâu.
- Sao vậy anh? Bỏ bữa là không tốt cho sức khỏe đâu. - Nó lo nhưng biết là không công rồi.
- Không cần em lo.
- Trời! Em có lo đâu, anh không ăn thì em ăn hết. - Nó dỗi.
Anh không nhìn nó nữa mà đọc sách, nó lại nhìn anh rồi nhìn cuốn sách nên:
- À anh ơi!
- Gì nữa...?
- Anh có thể dạy em học chữ được không? - Nó muốn.
- Chẳng phải em học ở trường rồi sao.
- Nhưng mà có anh dạy thì tốt hơn, em rất muốn biết cuốn sách anh đọc nó viết gì.
- Để anh suy nghĩ.
- Vậy thôi không cần đâu, em tự học vậy. - Nó lầm bầm người gì đâu khó ưa.
- Em nói gì đấy.
- Ủa? Có đâu. - Nghe được hả trời.
Nhưng nó không bỏ cuộc đâu, một ngày không được thì để ngày sau vậy, rồi tiếp ngày tiếp theo nữa, tại sao anh không chịu dạy nó, anh có khó chịu đến đâu thì cũng không lỳ lại với nó đâu, nó làm đủ mọi cách để nhờ anh dạy cho bằng được, nào là nấu đồ ăn cho anh ăn nếu không được thì nó lại lén vô phòng anh để lấy đồ đem đi giặt, nhưng bị bác quản gia phát hiện nên nó tính cách khác, nó lại tiếp tục kế hoạch dài hạn của mình, ngày ngày đi học về nó đều vô bếp nấu, bị anh phát hiện lúc bác quản gia đang ngăn nó thì anh lại bảo thích gì thì làm, nó cứ chừng hừng mừng hụt nhưng nó hứa với mình là không được nản trí, đến cả cái máy giặt nó cũng phá luôn mà, đổ bột giặt vào quá nhiều theo chỉ dẫn của bác quản gia khi đã bó tay với nó nhưng rồi bấm nút lung tung nên bọt nó trào hết cả ra ngoài. Nó loay hoay thì lại bị anh mắng cho một trận, anh bắt đầu dặn bác quản gia không cho nó làm gì cả thì nó lại năn nỉ bác ấy đến nổi cũng phải giúp nó một tay:
- Con xin bác đó lần cuối thôi. - Mặt buồn rõ rệt.
- Không được đâu! Cậu chủ mà biết được cậu lại la tôi chết.
- Đi mà cháu năn nỉ, cháu hứa sẽ giữ bí mật và sẽ làm theo những yêu cầu mà bác nói để cậu không la. - Nó ra đủ điều kiện nhưng vô ích.
- Không được! Tôi hết cách rồi.
- Vậy giờ bác mà không giúp cháu, thì cháu sẽ... sẽ chết cho bác xem. - Nó đành liều.
- Được rồi tôi chịu thua cậu.
Từ khi nào mà nó không quan trọng mạng sống mình nữa nhỉ, mà thôi không cần bận tâm, chỉ cần nó không muốn vì nó không biết chữ mà không giúp được người khác, vì không biết chữ mà nó thành một đứa nhà giàu cá biệt và trên hết là cả đống sách kia, nó muốn một lần đọc cho hết mới thôi.
Đến tận hơn một tuần sau thì bắt đầu có chuyển biến, hình như anh sợ nó rồi thì phải, nó bắt đầu lỳ hơn trước và nhây hơn trước, cuối cùng thì anh cũng dạy cho nó, nó thật vui biết bao khi đã tiếp cận được con người kì lạ ấy. Nhưng có một lần nó vô tình đi lên gác, nơi mà bác quản gia cấm là không được lên, càng cấm nó càng tò mò cho nên nó đã quyết định đi lên khi đã trộm được chìa khóa của bác quản gia lúc ngủ quên, lúc mở cửa nó loay hoay mãi không biết chìa nào, cả gần chục chìa biết cái nào mới vừa, thử mãi mới được một chìa.
Trước mắt nó bây giờ là căn gác cũ kĩ đầy màn nhện, có một chiếc ghế đá đã cũ lắm rồi và trên đó có một chiếc hòm đã bị khóa lại, nó nhìn xuống dưới sàn thì thấy có rất nhiều mẫu giấy vụn chắc cũng đã lâu không có ai quét dọn, vì sao lại có một nơi tồi tàn như vậy trong tòa biệt thự đẹp lộng lẫy như vậy chứ, nó không khỏi thắc mắc và tò mò được, nó tiến đến thì đụng phải một chiếc hòm khác làm nó giật bắn mình khi có con chuột chạy ngay ra sau đó, rồi nó đứng lặng người một lúc vì sợ ai nghe thấy thì chết, chỗ nó đứng thật trật hẹp vì căn gác quá nhỏ và hai bên xếp chồng chất đủ đồ gia dụng đã hư, nó bước nhẹ nhàng đến và ngồi lên cái hòm trên ghế thì trước mặt nó là có bốn quyển tập nằm chồng lên nhau trên thềm cửa sổ hình chữ thập, nó cầm thử một quyển lên và mở ra xem thì thấy nét chữ trong đấy rất đẹp nhưng màu mực đã nhạt đi, nó vừa định đọc thì có tiếng ai đó gọi nên nó giật mình quay lại thì ra là anh ấy, chết rồi:
- Em lên đây làm gì?
- Dạ dạ! Cũng không biết nữa tại tò mò thôi. Hihi.
- Lần sau không được vào đây.
- Sao vậy anh, mà sao chỗ này nó cũ kĩ thế? Không có ai quét dọn sao?
Anh không trả lời nó mà đi xuống, nó vội chạy theo thì anh ấy quay lại:
- Bỏ cuốn tập lại chỗ cũ.
Khi bỏ lại và sau đó nó chạy xuống dưới, khi đi ngang qua phòng bác quản gia, trong đầu còn nghĩ không biết chỗ đó là gì mà kì lạ vậy nhỉ, còn mấy quyển tập ấy chẳng lẽ là của anh ấy, chắc là thế mà sao lại cấm người khác vào. Thì nó nghe tiếng bác quản gia:
- Dạ! Tôi xin lỗi vì tôi hơi bất cẩn.
- Giờ hãy đổi cho tôi chìa khác và nhớ là không được để ai vào đấy nghe chưa.
Nói xong anh ấy đi ra làm nó giật cả mình...
- Sao không về phòng đi còn đứng đây làm gì.
- Dạ dạ! Em đi ngay. - Nó chạy luôn về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro