Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Nói xong Huy lại quay vào trong ngủ tiếp, nó nhìn Huy một lúc mà cảm thấy tội cho hoàn cảnh của Huy, nó ước có được một gia đình cũng khó, mà giờ đây có cả gia đình nhưng họ lại vứt bỏ mình thì lại còn đau khổ hơn, nhìn một hồi rồi nó cũng bắt đầu ngủ, đến chiều nó ra tưới cây. Cho đến tối thì nó qua phòng Tú định gọi cửa thì thấy cửa phòng đã khóa, nên nó đi xuống hành lang thì nghe có tiếng nói quen quen hình như là Ngọc, nên nó đi theo và thấy Tú đang đi cùng Ngọc đến phòng ăn, nó nghĩ chắc sáng nó quên nói Tú theo lời Ngọc nên Ngọc lên kiếm và rủ đi ăn đây mà. Thôi kệ nó cũng vào ăn thôi chứ bụng nó cũng bắt đầu réo rồi, nghĩ nữa chắc đói chết mất. Vào trong thì nó cũng lấy đồ ăn cho mình rồi kiếm một chỗ mà nó hay ngồi nhất để ngồi là ngay bên cạnh một cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài trời đầy sao và phía bên kia xa là những đám cây cao vút đang xì xào đung đưa trong đêm không rõ ràng. Cảnh đêm bên ngoài thật đẹp, nó chưa bao giờ nghĩ có thể được như thế này, rồi một lúc thì nó quay nhìn sang bàn của Tú và Ngọc nó thấy sao cảnh đêm nay thật buồn, chắc là vì những âm thanh của gió làm nó cảm thấy lạnh và thôi không nghĩ nữa nó bắt đầu ăn. Ăn nhanh để về phòng ngủ, cả ngày hôm nay nó làm nhiều quá rồi, giỡn nhiều quá rồi, nên về nghỉ thì hơn. Đang đi lên phòng thì Tú gọi nó:

- Nè tí khoảng 10 giờ ra vườn hoa nha. - Tú cười tươi đầy ẩn ý.

- Ủa? Không phải giờ đó đi ngủ rồi sao! Nếu bị phát hiện là chết đấy. - Nó khó hiểu.
- Không sao đâu mà! Lén ra một chút thôi, tớ có cái này đưa cho cậu. - Nói xong Tú chạy về phòng và không quên quay lại nói nhớ ra đấy.

Nhìn theo hắn mà nó cười mà không biết là chuyện gì đưa cái gì đây. Nó nằm trong phòng nghĩ mãi tò mò muốn chết, nó nhìn đồng hồ mà quài sao vẫn mới 9 giờ còn đến một tiếng nữa mới đến, nó trằn trọc quay qua quay lại để nghĩ, thôi tí ra rồi biết, chắc lại cái thứ gì đó vớ vẩn lắm đây. Rồi thì cũng đến lúc nó đi, tự mình leo xuống nhẹ nhàng, rón rén bước ra thì đạp phải cái chăn của thằng Huy làm kéo nó gần rơi xuống giường, nó vội nắm lấy cái chăn và đấp lên lại, nhìn Huy mà nó sợ tỉnh lại thì chết và chợt nó nhớ đến chuyện bức thư mà Huy nhờ. Nhưng may sao là không, thằng Huy nó chỉ gáp một hai cái rồi lại quay đầu vào góc trong tường ngủ tiếp. Nó đóng nhẹ cửa lại và không quên cầm chìa khóa rồi chạy thẳng nhanh xuống vườn hoa đó, đúng là nó chưa ra đây vào buổi tối bao giờ, màu sắc của hoa thì không tàn nhưng đã hơi mờ nhạt đi về đêm, chắc do sắc hoa không có nắng chiếu nên nó giống như đã ngủ rồi vậy, chỉ còn lại mùi hương bay thoang thoảng và tiếng lá xào xạc rít lên trong đêm. Nó nhìn lại đồng hồ mà Tú cho nó lúc trước thì chỉ mới có 9 giờ 55 phút, nó lại ra sớm rồi. Mà nhìn cái đồng hồ nó lại cười, chắc lại một món đồ nào đó nữa thôi, hắn mua linh tinh cho nó không à. Và rồi có tiếng bước chân quen thuộc đang tiến về phía nó, nó biết đó là Tú chứ không phải ai khác:

- Là Tú đó hả? Sao cậu ra sớm vậy! - Nó hỏi.

- Chứ không phải cậu ra sớm sao? - Hắn cười tít mắt.

- Ủa? Tớ biết đâu! - Nó giả bộ.

- Mà cậu có cái gì đưa cho tớ vậy? Tò mò quá à!

- Đoán đi! Trúng tớ thưởng cho cục kẹo. Hihi

- Thôi không thèm kẹo của cậu đâu, ăn rồi mắc nghẹn chết sao. Hihi

- Vậy thôi không cho nữa, tớ về!

- Thôi mà! Tò mò quá đi đấy mà. Không cho là tớ... đánh đấy!

- Chu choa hù luôn! Hehe

- Vậy giờ có cho không! - Nó trợn tròn xoe mắt.

- Rồi rồi! Thiệt hết cách với cậu... uống cái này đi đã.

Hắn đưa cho nó một ly sữa nóng...

- Đâu ra đây! Cậu ăn trộm phải không. - Nó ngạc nhiên.

- Ừ tớ trộm đấy, mà ở dưới thị trấn kìa! Chứ không phải ở đây đâu mà lo. - Hắn nói vu vơ.

- Có thật không đây! Mà có bỏ độc vào đó không? - Nó trêu.

- À có đó! Vậy giờ uống không? Không tớ uống nha. - Hắn lừa nó.

- Không... không có độc cũng được đưa đây. - Nó cầm lấy.

Uống một hơi thật đã... mà không nghĩ là hắn lại biết nó thích uống sữa nhất, vì nhiều lúc nó trốn xuống thị trấn để mua mà không có. Nó nghĩ chắc là hắn lại làm gì dưới đó nên người ta mới cho, chứ mấy nông trại bò ở đó cần xuất khẩu sữa đi vùng khác để kinh doanh và nó nghĩ không sai.

- Ngon không! Thấy uống một mạch mà không chừa cho tớ tí nào. Keo quá! - Hắn giả bộ.

- Sao không nói sớm lỡ uống hết rồi nè! Tiếc chưa. - Nó cười.

- Trời a! Ghét quá đi mất. - Hắn dỗi luôn rồi.

- Ghét được cả đời không? Được thì cho tớ biết với nha. Hihi

- Cái tên này! Anh không tha cho chú đâu. - Hắn đè nó xuống đánh giỡn.

- Thế này thì đánh được không. - Nó ôm lấy người hắn kéo mạnh xuống.

- Đúng là chỉ có cậu... mới làm tớ không thể đánh được. - Hắn đỡ không được.

- Biết vậy rồi sao còn cố. Hihi

- Thế có cái gì đưa đây coi? Chờ lâu quá. - Nó hối thúc.

- À! Đây nè. - hắn đưa cho nó một bông hoa hồng xanh bằng thủy tinh.

- Hở? - Nó đứng chết cứng vì quá đẹp...

- Sao không thích à?

- Không có! Tại nó đẹp quá nên tớ... - Nó cầm tay hắn khi hắn còn cầm bông hoa.

Hắn cười tít mắt... đáng yêu lắm cơ...

- Vậy thì lấy đi! Tớ cho đó. - Hắn đưa cho nó.

- Cảm ơn cậu nha, mà làm sao cậu biết tớ thích hoa hồng?

- Không có gì đâu? Thì biết chỉ là biết... thế thôi. Hihi

Nó lại ôm chầm lấy hắn lần nữa, và trên tay nâng niu bông hồng ấy...

- Cậu đừng bao giờ rời xa tớ nha... tớ nghĩ là... - Nó nói không được.

- Được rồi mà! Thôi về đi khuya rồi đó, mà bên ngoài này bắt đầu lạnh rồi đấy.

- Ừ! À mà cậu có biết chữ không?

- À có, cậu có thư à?

- Không là thư của Huy đó.

- Vậy à. Hihi

- Vậy để tớ về nói cho Huy biết, rồi lần sau xem giùm nó nha. - Nó vui.

- Ừm! Biết rồi mà.

Hai đứa nắm tay tung tăng đi về, bầu trời đêm nay thật đẹp và đầy màu sắc. Chắc nó sẽ chẳng bao giờ quên được ngày này, và đêm nay chắc là nó ngủ ngon lắm, sẽ không sợ phải mất cái gì đó nữa vì từ trước giờ chả có ai quan tâm nó như thế, trên tay vẫn cầm bông hoa hồng ấy mà ngủ quên đi lúc nào, có lẽ là như thế cho đến sáng hôm sau.

Khi mặt trời vừa ló rạng lên hừng đông, nó cũng bắt đầu lại một ngày mới, hôm nay nó dậy rất sớm và tinh thần nó rất sảng khoái. Nó cất bông hoa ấy vào chỗ thật an toàn để tối về nó có thể lấy ra mà không ai biết. Sau đó, nó báo cho Huy biết là Tú có thể xem giùm cậu ấy, rồi nó đi ra vườn hoa vì giờ có lẽ còn sớm, nó thích ra đây vào buổi sáng sớm như thế này để thả mình vào mùi hương của những bông hoa còn mới chớm nụ đung đưa theo gió. Thì nó cũng hát vu vơ theo làn gió ấy, nó ước nó có thể tự do bay bổng như làn gió ấy về nơi xa, một nơi mà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc đang chờ nó, đang hái hoa thì nó thấy Tú bước đến sau nó:

- Sao lại ra sớm nữa rồi? Mà chiều nay có rảnh không xuống thị trấn với tớ nha. - Tú rủ nó.

- Ừ cũng được! Mà đi xuống đó làm gì vậy?

- À cũng không biết nữa! - Hắn gãi đầu.

- Trời! Không biết mà cũng rủ, khó hiểu nha.

- Tại Ngọc rủ đấy, à Vũ biết Ngọc chứ!

- Là Ngọc à? Ừ có biết, cũng thỉnh thoảng có qua hỏi Vũ để tìm Tú đấy. - Nó không muốn nói.

- Vậy nha! Chiều 4 giờ xuống đó nha.
Hắn đang định đi...

- Khoan đã...!

- Còn chuyện gì nữa à?

- À Huy nó hẹn cậu với tớ tối qua phòng nó để đọc thư giùm nó đấy.

- Vậy à. Vậy tối tớ qua. Hihi

- Khoảng 7 giờ nha.

Nói xong hắn lại chạy ra cổng gần đấy không xa để xếp hàng lên xe đem đi bán, nói chung tướng hắn to con nên việc gì nặng cũng được hắn đảm nhiệm hết.
Thật là ngưỡm mộ nhỉ, mà nó thì cũng làm được chứ, chỉ là nó được việc thoăn thoắt lấu lỉnh nên dễ làm việc nhạy bén hơn, dễ xử lý mọi việc theo đầu óc hơn là bê vác như hắn. Nghĩ ngợi một lúc rồi nó lại tiếp tục hái nhanh để mang hoa xuống thị trấn. Đến chiều nó đợi hắn ở trước cửa như mọi khi:

- Nè! Đợi có lâu không? - Hắn mở cửa nhìn nó.

- À không! Cũng mới tới thôi.

- Vậy mình qua khu của Ngọc nha. Ngọc nói đợi mình bên đó!

Nó cùng hắn đi qua dãy của nữ ở phía dưới tầng trệt, ở viện mồ côi này nam nữ được chia ra hai khu riêng biệt để dễ quản lý. Và ít khi hai khu đi qua lại với nhau lắm trừ khi vào phòng ăn và tập trung ở sảnh để bàn việc hoặc chia phòng và các vấn đề khác thôi. Đi được một đoạn thì cũng đến khu bên dưới, phòng của Ngọc nằm ở gần cuối dãy bên gần hành lang, thì thấy Ngọc đã đứng đó chờ, ba đứa tôi gặp mặt nhau xong rồi cũng bắt đầu đi xuống thị trấn, trên đường đi Ngọc không gớt lời nói liên tục với Tú làm cho nó như người dưng vậy:

- Ủa? Tú cũng dẫn Vũ theo sao? - Nhỏ nhìn nó.

- À dẫn cùng đi cho vui! Có sao đâu.

- Tại Ngọc nhớ chỉ có rủ mình Tú thôi? Hihi

- Ừ! Chứ không được à?

- À không có! Càng đông càng vui chứ sao phải không Vũ? - Nhỏ nhìn nó cười.

- Ừ! Đúng rồi, biết vậy ở nhà cho xong. - Nó cười theo.

- Ơ... Vũ nói sao nghe kì vậy? - Nhỏ không hiểu.

- À không có! Giỡn tí mà. Hihi - Nó giải thích.

- Tính thằng Vũ nó vậy đó, khoái đùa lắm! Mà nắm được thót nó là nó toi đời à. Hehe - Mặt hắn gian thấy ớn.

- Ủa? Vậy sao. Hihi làm Ngọc tưởng Vũ giận gì chứ?

- Mà hai người đánh nhau sao? Nhìn mặt Vũ cũng còn hơi bầm kìa. - Ngọc nhìn Vũ kĩ hơn.

- À không có đâu! Trùng hợp thôi, bị té ở cầu thang đó. - Nó né tránh.

- Không có đâu! Mà xuống đây để làm gì vậy Ngọc? - Hắn nói thay.

- À chị quản gia bảo Ngọc xuống mua thêm dụng cụ nhà bếp, vì đồ dùng nó cũ hết rồi!

- Vậy à! Vậy mình đi nhanh rồi còn về. - Nó nói theo.

Cả ba đứa tung tăng lượn quanh các món đồ trang sức mà không khỏi chớp mắt, rồi đến hàng ăn uống mùi thơm nó làm bọn chúng khó lòng đỡ được. Đang đi ngang qua hàng vải thì thấy có người đàn ông quen quen nên ông ta đã nhìn thấy Tú và tiến tới:

- Là cháu sao? Lâu quá rồi không qua nông trại phụ bác. - Bác cười với nó.

- Dạ không có gì đâu bác! Tại cháu còn bận nhiều việc lắm, để khi khác cháu qua phụ không công cho bác luôn. Hihi

Trời, thì ra nguyên nhân là như thế này, ai bắt hắn phải cực như thế chứ nó nghĩ tới bông hoa kia.

- Ủa? Anh quen bác đó à? Mà anh làm gì ở đó thế? - Nhỏ tò mò.

- Hì! Cũng có, chỉ là qua giúp bác lấy sữa bò thôi mà. - Chắc tin được.

Sau một hồi lựa chọn, kiếm đồ cần thiết thì trời cũng bắt đầu đã ngã về phía chân núi. Bọn nó mau nhanh về để còn kịp buổi tối, giờ đứa nào cũng đã đói meo rồi, trên đường về thì ngay cổng vào nó vô tình thấy thằng Hân cái tên đại ca lần trước đánh nó cùng với đồng bọn đang đi ra, tên đó đi ngang qua và bất chợt nắm lấy cánh tay nó:

- Đi đâu đây thằng nhãi? Mày còn chưa nghe lời tao à. - Hắn nói nó khi đang nhìn qua Tú.

- Bỏ tay tao ra! - Nó hất tay tên đó ra.

- Ồ lớn tiếng nhỉ? Hôm nay tao tha, lần sau tao mà còn thấy mày đi với thằng đó là mày coi chừng tao. - Nói xong tên đó vung tay của nó ra làm nó hơi loạng choạng.

- Vũ biết thằng đó sao? Nghe nói nó là tên đầu gấu bên dãy nam hay bắt nạt mấy bạn yếu thế hơn mình mà. - Nhỏ tung tin đồn.

- Chắc là vậy? Mà thôi kệ đi. - Nó không muốn để ý nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro