
Chap 38
Trong hình hài của búp bê, mọi lần vẫn ở các rạp hát phòng trà nhỏ, hát những ca khúc mà Vũ cũng chẳng hiểu nó là gì nữa, luôn làm cho cảm xúc của nó buồn đi hơn rất nhiều, nhiều lúc chẳng muốn hát nhưng nếu không làm thế ai sẽ để ý tới nó nữa, dù biết mình sẽ không thoát khỏi tay của bọn đại gia đó, nhưng Khôi đã giúp Vũ không bị chúng làm phiền sau khi đã bị Vũ lừa, sau khi hát xong nó sẽ vào trong đợi ai trả giá cao thì nó sẽ tiếp với người đó, nhưng lần đó đã có hai vị khách cùng vào, nó chả hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như kế hoạch của nó bị rò rỉ, nên hai vị khách đó không uống trà mà chỉ nói chuyện với nó, nó cảm thấy có vấn đề nên đã tìm cách từ chối nhưng họ đã ép nó uống tách trà đó, khi tỉnh lại nó thấy mình nằm trên một chiếc giường nhỏ và người ngồi cạnh nó là anh Sei, phản ứng ngay khi một trong hai người lúc nãy có anh, nhưng anh bảo anh sẽ không làm gì nó, vì để lừa được tên đại gia kia nên anh đã lẻn vào kế hoạch của bọn chúng, anh biết tên đó đã nhắm nó từ lâu rồi nên anh ấy nghĩ lần này sẽ khó thoát, lúc nó ngất đi hắn đã bị anh đánh ngất và trói lại nhốt trong tủ, giờ chỉ còn nó và anh thôi, bên ngoài đã được Khôi dọn dẹp nên không phải lo nữa. Cả đêm đó nó đã nói chuyện với anh suốt không ngủ, bao nhiêu tâm sự nó đều kể cho anh và tin anh là người tốt, bây giờ nghĩ lại nó thấy anh ấy nói rất đúng “yêu thì không có sai hoặc đúng chỉ có người không biết điểm dừng của mình ở đâu mà thôi” lời nói của anh rất quyến rũ nên nó cũng phải công nhận là bị mê hoặc, nghe đến đây Nguyên phát cười:
- Chà! Đừng nói mày thích ảnh nha. - Nguyên trêu.
- Làm gì có? Không bao giờ có chuyện đó đâu. - Vũ phản đối.
- Ờ! Tao giỡn thôi mà làm gì căng thế. Hihi
- Ừm! Mà để tao gọi hỏi thằng Khôi sao rồi, nó cũng gặp không ít phiền phức với mấy tên đại gia đó mà giờ còn lo chuyện này? - Vũ đứng lên gọi.
5 phút sau…
- Sao nó không nghe máy ta? - Vũ lo lắng.
- Vậy để tao gọi hỏi anh Sei thử! - Nguyên gọi cho anh ấy thì Yu đã nghe.
- Là anh hả? Anh Sei đâu rồi!
- Ờ nó đang tắm? Có chuyện gì không em! - Yu hỏi.
- À lúc nãy có bọn gấu nó tới phá quán? Không biết có sao… - Nguyên sợ anh lo.
- Không sao đâu em! Anh Sei dẹp bọn chúng rồi, giờ thằng Rin nó có việc với Khôi nên em về sớm đi? - Yu thuật lại.
- Việc gì vậy hả anh? - Vũ nhìn nét mặt Nguyên có vẻ lạ.
- Anh cũng không rõ? Anh Sei chỉ bảo thế nên anh không hỏi nữa! - Anh Sei không thích hỏi nhiều nên Nguyên biết.
- Dạ! Em biết rồi.
- Về sớm đấy?
- Dạ vâng!
- … - Nguyên đang suy nghĩ.
- Có chuyện gì? Nói tao nghe!
- Rin nó gặp Khôi mà không biết là chuyện gì? - Nguyên đi ra chỗ xe.
- Cái thằng này muốn người khác lo mà? Gọi còn không nghe máy! - Vũ đi theo sau.
Chạy xe được một lúc thì có số lạ gọi…
- Ai vậy nhỉ? - Vũ nhìn điện thoại.
- Nghe thử đi biết đâu đàn em của Khôi? - Nguyên nhìn sang Vũ.
- Alo!
- Anh Vũ hả? Ba anh Khôi có chuyện rồi, anh mau tới bệnh viện đi! - Giọng nói lạc đi.
- Sao cơ? Rồi anh tới ngay!
20 phút sau ở bệnh viên…
- Chuyện gì vậy hả Khôi? - Thấy nó ngồi không cự động bên giường bác.
- Em… em sai rồi… - Khôi ôm Vũ khóc.
- Rồi nói anh nghe? Có chuyện gì!
- Đứa em của em bị phát hiện khi theo dõi anh Hoàng nên bị ba em bắn chết? - Khôi tức giận.
- Vậy là em đã bắn bác ấy? - Lời nói không cảm xúc.
- Không… em không muốn nhưng bác ấy không phải ba em… - Khôi đang rối trí.
- Nhưng là người đã nuôi dưỡng em chẳng lẻ nào…
- Nhưng nó đã đỡ cho em phát đạn đó? - Khôi đấm một phát vào tường tóe máu.
- Sao lại… sao bác ấy lại muốn giết em… - Nguyên đơ người.
- Vì bác ấy không muốn có một đứa con du côn như em… - Khôi trách bản thân đã không từ bỏ sớm hơn.
- Anh không tin bác ấy lại làm thế? Mà vì sao em của em lại ở đấy!
- Em cũng chẳng biết nữa, lúc nãy sau khi cắt đuôi bọn kia nó gọi cho em bảo là có bằng chứng gì đấy nên nói em tới gấp! - Khôi kể lại.
- Bằng chứng? Là cái gì! - Vũ chưa hiểu cái đó.
- Nó bảo có liên quan tới anh, nói chuyện điện thoại không tiện nên nó đã lẻn vào trước.
- … - Anh Hoàng đang giấu mình điều gì, còn có bí mật nào sau vụ này.
- Anh hiểu rồi? Thôi em lo cho bác đi, anh ra ngoài có chút việc! - Nguyên kéo Vũ ra ngoài.
Đứng chấp tay lên chán suy nghĩ, Nguyên biết Vũ đang rất buồn và lo lắng, tậm trạng bây giờ của nó không tốt chút nào nhưng Nguyên nghĩ phải có cách nào đó, hai đứa chỉ đứng tựa người vào xe mà suy nghĩ, nét mặt Vũ đã nhợt nhạt đi hơn nhiều, đôi mắt u sầu thấy rõ, chẳng lẽ nào cái bằng chứng gì đấy lại có liên quan tới Vũ thật, còn bọn đầu gấu kia là ai, kẻ nào đứng đằng sau vụ này, có lẽ đã bị theo dõi từ lâu rồi ư, không ngờ lần đó nó đã tha cho tên đó, nghĩ lại chỉ thấy tức tối hơn thôi, chúng nó mà cứ làm phiền tới quán thế này thì anh Sei sao lo dưỡng bệnh được,căn bệnh đó tránh bị tác động tinh thần quá cao, Nguyên thực sự muốn biết kẻ chủ mưu là ai và nó cũng thế, suy nghĩ của Nguyên bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại của Vũ.
- Anh muốn gì? Sao lại gọi cho tôi! - Vũ thấy số của Luân.
- Anh xin lỗi… nhưng bây giờ em gặp anh được không?
- Không? Sao tôi lại phải gặp anh! - Vũ đang chán nản hơn bao giờ hết.
- Anh có chuyện muốn nói? Chắc em cũng muốn nghe khi biết chuyện này có liên quan đến anh Hoàng!
- Sao cơ? Anh Hoàng bị làm sao! - Vũ sửng sốt, Nguyên giật mình.
- Hắn à không anh ta không sao? Vậy bây giờ em có muốn biết không!
- Được? Chỗ nào! - Vũ cũng muốn biết thử chuyện này có liên quan đến bằng chứng kia không.
- Rồi tôi tới ngay!
Chiếc xe lăn bánh, tốc độ của nó đi rất vừa phải, có lẽ tâm trạng của người lái đang lo sợ không muốn tới gần nơi đó hơn, sợ là bí mật đó sẽ làm tan nát trái tim mình, bọn đầu gấu chắc không có liên quan tới anh đâu, nó tin anh luôn về phe nó dù là nó không còn bên cạnh anh nữa, nhưng lỡ nếu anh có phản bội nó thì nó cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận, vì nó không còn tư cách gì để đòi hỏi để được yêu thương như trước kia, bánh xe đã lao nhanh hơn, để rồi bỏ rơi lại những nỗi buồn và hi vọng ở phía sau, bây giờ trong nó chỉ còn sự cô đơn và oán trách, không gian đen tối che khuất đi đường đi, xung quanh vắng chẳng có lấy một chiếc xe nào, hai bên hiu quạnh chỉ có bóng cây phản phất với ánh đèn xe, cơn mưa đã tạt ngang qua cửa kính bất chợt làm nó thấy chạnh lòng, còn Nguyên lại thất hứa với anh rồi, có lẽ lại về trễ thôi, Nguyên không thể bỏ mặc Vũ lúc này được, Nguyên không nói câu nào vì biết có nói cũng sẽ không tốt hơn, nên chỉ âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh Vũ thôi, chắc nhiêu đó đã đủ làm Vũ thấy yên tâm hơn, chiếc xe lao nhanh qua một con rạch như đường vào, đất đá gồ gề làm bánh xe nhiều lần phải nhúng lên, khuất sau đám cây là một ngôi nhà nhỏ lụp xụp, ánh đèn nhỏ phản ra bên ngoài, chiếc xe đã dừng lại trước đó.
Tại sao Luân lại hẹn gặp Vũ ở một nơi như thế này…
Giật mình khi bước vào, nhìn Luân không còn một chút sức sống, chỉ mới có mấy ngày mà nhìn anh như một người hoàn toàn khác, tiều tụy xơ xác đi rất nhiều, nét mặt thanh tao bấy lâu đã thay vào đó là những đêm thức trắng, đôi mắt đã thâm quần đi, ánh mắt thiếu đi thần sắc không còn sắc bén đa cảm mà chỉ vơi vớt đượm buồn khó tả, quần áo sọc sệch lem luốc bôi bác mất đi hình tượng bấy lâu trong mắt nó và cả Nguyên cũng bỡ ngỡ không kém, chắc là mình nhìn nhầm thì phải nên Nguyên đã dụi mắt mấy lần nhưng đều nguyên hình, Vũ lắc đầu giật lấy chai rượu trên tay hắn ta.
- Có chuyện gì anh muốn nói? - Vũ chép miệng.
- Đưa anh chai rượu đi đã! - Với tới nhưng Vũ không đưa.
- Tôi không có thời gian để đôi co với anh? Giờ anh nói hay tôi về! - Vũ đặt chai rượu qua cái bàn kế bên.
- … - Cảm thấy Vũ quá lạnh nhạt nên hắn lẳng lặng đi vô trong.
- Anh giỡn với tôi hả? - Vũ lấy tay đẩy hắn té sang một bên.
- Sao em ác với tôi quá vậy? - Luân trách móc nước mắt rơi.
- Thế anh muốn tôi đối xử với anh như thế nào? Khi mà anh chẳng xem tôi là con người! - Vũ tức nên không kiềm được.
- Thôi từ từ đã nào? Mày cứ thế rồi mọi chuyện nó còn tồi tệ hơn! - Nguyên can ngăn.
- … - Vũ không nói gì ngồi xuống cái ghế gần đó.
- Mà sao anh lại ra nông nổi này? - Sau khi bình tĩnh Vũ đã mềm lòng với anh.
- Là… do Ngọc! - Anh ấy ấp úng.
- Cái gì? Nó cướp anh khỏi tôi rồi giờ nó muốn gì nữa! - Vũ chợt nhớ tới.
Sau khi nói Vũ chợt giật mình vì mình đã lỡ sơ ý nói điều không nên nói và anh ấy đã đoán ra…
- Em… em đã phục hồi trí nhớ rồi sao? - Anh ngạc nhiên.
- Ừm! - Vũ lỡ lời nhưng dù sao cũng không cần thiết nữa.
- Vậy sao em lại giấu anh? - Luân buồn.
- Nó giấu anh là vì sợ anh hại anh Hoàng và cả tôi nữa! - Nguyên nói thay.
- Haha! Nực cười tôi như con rối trong tay mấy người thì làm sao mà hại ai được! Haha. - Tinh thần anh không được ổn định.
- Anh nói vậy ý là sao? - Vũ chưa hiểu.
- Coi đi rồi sẽ biết! - Anh ném cho nó một cọc hình.
Trong hình Luân đang bị theo dõi nhưng khác ở chỗ là chính anh nhờ người chụp lại người theo dõi anh, hai trong một vừa là người bị theo dõi vừa là người theo dõi, trong mấy tấm thì có một tấm nhìn thoáng qua sẽ không thấy nhưng cái người đứng ở góc bên kia đường phía sau chiếc xe màu đen sao giống anh Hoàng quá, còn nữa biển số xe không sai được, có khi nào anh ấy đã biết quá khứ của mình từ trước khi mình nói cho anh ấy biết, hóa ra anh đã chấp nhận con người mình từ trước đó mà không hề nghi ngờ, nhưng tại sao anh ấy lại làm như vậy, mục đích của anh ấy khi theo dõi anh Luân để làm gì chứ, không thể nghĩ ra được lý do nào cả.
- Sao em tin chưa? - Luân hỏi khi thấy nét mặt nó biến sắc.
- Nhưng Ngọc có liên quan gì trong mấy tấm hình này? - Còn một vấn đề cần hỏi trước.
- Anh cũng không biết? Nhưng công ty của anh là do cô ta sở hữu!
- Sao lại có chuyện ngược đời như vậy được? - Nguyên còn không tin.
- Đúng là như thế? Chắc chắn có kẻ đứng đằng sau giật dây, hơn nữa chính cô ta đã gài anh vào bẫy, chính cô ta đã theo dõi em và sau đấy bắt anh phải ép em giả gái để Khôi xem thường em rồi thừa lúc Khôi buồn vì em mà cô ta nắm thót nhưng kế hoạch đã bị thất bại. - Anh đoán vế sau như thế.
- Cô ta là ai? Sao lại hại Vũ và còn là chị họ của Bảo? - Nguyên nhớ lại cái người lẻn vào phòng mình và cái người ở party đều là một người.
- Cô ta là con nuôi và đã từng chia rẻ anh và Vũ! - Luân giải thích thêm.
- Anh nghĩ cô ta có liên quan đến anh Hoàng? - Vũ tổng hợp các chi tiết lại.
- Có thể… nhưng cô ta còn không bằng cầm thú, vì hại anh của Bảo? - Để ý nét mặt Nguyên đang suy tư.
- Cái gì? Tao sẽ không tha cho con tiện nhân này! - Mà Bảo có anh trai sao, sao hồi giờ nó không nói cho mình biết.
- … - Vũ còn chưa tin lắm, giờ chỉ có hỏi anh Hoàng trực tiếp mới rõ được sự thật này, còn nữa có thật nãy giờ anh Luân nói là sự thật không, nhưng chắc là có lẽ là đúng vì nhìn anh giờ đã thế này, hỏi anh Hoàng chắc gì anh ấy đã nói, vậy ruốt cuộc ai mới là người nói thật.
- Bình tĩnh đã nào? Chưa chắc nó hại anh của Bảo khi mày chưa có bằng chứng! - Vũ phản ứng lại sau một hồi suy nghĩ thì bị Nguyên làm trở về hiện tại.
- Mày không thấy nó làm anh Luân ra thế nào à mà còn nói thế? - Nguyên tức tối vì bênh Bảo.
- Ừ nhưng…
- Thôi hai đứa về đi, anh cũng không còn gì để nói nữa! - Anh mệt mõi lắm rồi nên cần nghỉ ngơi.
- Ừm rồi! Về đi mày anh Yu còn đợi ở nhà kìa? - Nói sang chủ đề khác.
- Ờ! - Có lẽ mình nghĩ hơi quá, mà quả thật không có bằng chứng thì mình cũng chả làm được gì cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro