Chap 34
Khoảng hai tiếng sau thì căn phòng đã trở nên sạch sẽ và thoáng mát, đúng như ý của Nguyên, mà thôi dù sao cũng nhờ có cậu ấy giúp nên mới nhanh như vậy, nên Nguyên bảo khao cậu ấy một kèo, còn nói rủ thêm My nhưng My đã đi học nên chỉ có hai đứa đi thôi, ăn uống no say cậu ấy cũng kể tiểu sử về My, nhỏ rất ngoan và hiền, nhưng tính tình thì hơi thất thường, thích gì là làm nấy chả để ý ai xung quanh cả, mà cũng nhờ tính cách đấy nên cậu ấy mới thích nhỏ, nhiều khi cái tật lại là điểm thu hút người khác, không ngờ có nhiều kỉ niệm đẹp giữa trai và gái như vậy, Nguyên cứ ngỡ là con gái ít có ai như My khi nghe qua cậu ấy nói cả, vậy ra nhỏ cũng dễ thương ấy chứ, nhìn cậu ấy vui khi nói về My là biết rồi, mãi nghĩ nên khi cậu ấy gọi làm Nguyên giật mình và cười lại một cái để đánh lạc hướng ánh mắt cậu ấy nhìn rồi uống tiếp, cậu ấy cảm ơn Nguyên rồi ai về nhà nấy, mãi nói chuyện mà Nguyên quên mất là định đi thăm bà nên đã quay lại chung cư.
- Có ai ở nhà không? - Nguyên đứng gõ cửa bên ngoài.
- Là cháu Nguyên đấy à! - Giọng của bà vọng ra.
- Dạ vâng! Là cháu đây. - Đẩy cửa đi vào khi đã được mở khóa.
- Thấy căn phòng có được không cháu? - Bà tiến lại cái sập để ngồi.
- Dạ được ạ? Thoáng mát lắm! - Sau một cuộc khai quật mới xong.
- Vậy là tốt rồi! Khà khà - Bà cười vui vẻ.
- Vâng! Vậy là ngày nào cháu cũng có thể qua thăm bà mà không sợ đi xa nữa rồi. Hihi
- Nhớ lời cháu vừa nói đó nha! Già này chỉ cần như thế thôi. Khà khà
- Tất nhiên rồi! Cháu còn chưa trả công hết cho bà mà.
- Vậy sao được! Ta chỉ cần cháu qua nói chuyện cho đỡ buồn là ta vui rồi.
- Dạ vâng! Thôi để cháu xoa chân cho bà nhé. - Nguyên nhanh nhẩu ngồi xuống bên bà.
- Ừ! - Bà nhìn Nguyên trìu mến.
Được lúc Nguyên cũng ở lại ăn trưa với bà xong nói về để chuẩn bị đồ dọn qua phòng mới nên bà cũng không giữ chân cậu ở lại nữa, thật là vui hôm nay không biết nên làm gì cho anh Lâm để anh ấy cùng có niềm vui như mình đây, Nguyên quyết định đi mua quà dù là còn mấy tháng nữa mới tới lễ Valentine, biết anh thích uống trà nên đã nghĩ ra món bánh trà xanh, tự làm sẽ tốt hơn là mua đồ có sẵn, suy nghĩ như vậy nên đã đi mua nguyên liệu về nhà để làm, hì hục cả hai ba tiếng thì cũng xong thành quả, nhìn người Nguyên lem lút bột bánh và kem dín tùm lum, cậu ấy cười hạnh phúc vì cái bánh do chính tay mình làm ra, chắc là anh sẽ vui lắm đây. Tắm rửa sạch sẽ và thay đồ rồi đi đến địa điểm hẹn là công viên giải trí, khu trò chơi của con nít, Nguyên đứng gần một cái cáp lồng treo đang xoay lên cao, đã 4h đúng hẹn rồi nhưng sao chưa thấy anh đến, cậu đi qua đi lại để đợi nhưng vẫn như không, rồi đứng lên ngồi xuống thay đổi động tác để đỡ mỏi chân hơn, cái bánh trà xanh cũng đã nguội đi từ lâu nhưng anh vẫn không tới, Nguyên lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng không ai nghe máy, có khi nào có chuyện gì rồi không Nguyên lo lắng lắm, đi ra ngoài thì thấy có một vụ tai nạn, Nguyên giật mình lo sợ khi thấy có chiếc mũ bảo hiểm giống của anh, người cứ bừng thừng nóng ran bước tới chen vào giữa đám đông đang bu kín, cố gắng len lỏi xin vào cho bằng được để xem là ai, nhưng khi vào thì không thấy người bị tai nạn đâu, hỏi mọi người xung quanh mới biết là đã đưa đi bệnh viện, Nguyên sốt sắn tá hỏa người thì run cầm cập, từ từ ngồi bệch xuống đất trước bao ánh nhìn kì lạ của mọi người, nước mắt cứ rơi không ngừng nhưng rồi có một cuộc gọi lại vào điện thoại của Nguyên nên nó từ từ rút ra, giật mình là số của anh gọi, chắc là người cứu anh ấy đã gọi vào số gần đây nhất hay liên lạc, không ngờ là nó đã lâu rồi không liên lạc mà số anh ấy vẫn hay gọi là của nó, cử chỉ vội vã trả lời khó khăn khi đang khóc.
- Em sao vậy? Đang khóc à! - Là giọng của anh không phải là ai khác.
- Anh thật là quá đáng! Có biết em lo lắm không, em cứ tưởng... - Gào lên khóc thét trong điện thoại.
- Thôi bình tĩnh nào? Anh biết anh sai rồi, chỉ là ba anh lên cơn đau tim đột xuất nên anh không tới được.
- Được rồi! Vậy em về đây. - Nó đã bình tĩnh trở lại khi nghe lý do không muốn đó.
- Khoan đã? Giờ anh sẽ tới ngay, đừng có đi đâu đấy! - Nói xong anh cúp máy.
Nó lại tiếp tục đợi anh, nhưng lần này anh đã giữ lời, chỉ khoảng 15 phút sau anh đã có mặt ở đó, nó tức lắm nên đã đấm bình bịch vào người anh, anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, nó trách anh vì đã để nó lo lắng, nó nói tí suýt nữa là nó nghĩ anh gặp chuyện không hay rồi, anh cười âu yếm với vụ tai nạn mà đã làm nó khóc như thế này, anh đã thôi không giận nó nữa vì biết nó còn quan tâm đến anh, anh yêu nó còn không hết thì biết làm sao để thôi không nhớ nó đây, trời cũng đã tối nên anh đưa nó đến một quán trà Nhật, hai đứa đi vào trong đã bị thu hút bởi không gian nơi đây thật tráng lệ, không khí thật thanh tịnh, cách giao tiếp và cử chỉ của họ thật lịch sự và tao nhã, nó chưa bao giờ vào đây nên rất thấy thích thú, anh biết nó vui nên cũng chiều theo ý nó, Nguyên nó gọi đủ thứ trà chỉ để uống thử và nhìn cách họ dâng trà là vui rồi, uống trà nãy giờ anh mới để ý cái hộp nó cầm theo nãy giờ.
- Là quà của anh à? - Anh chỉ tay về phía cái hộp.
- Không! Em làm cho thằng Bảo... - Tự nhiên lại dỗi.
- Ờ thế thôi! Anh không cần nữa... - Làm lãy luôn.
- Ai cho anh đâu mà không cần... "lè lưỡi!" - Cười cười.
- Ừ nhớ đó nha... sau này đừng có hối hận!
- Sao em lại phải hối hận? Bộ em làm sai gì à! - Nó chưa biết gì cả.
- Ừ không là anh sai! Được chưa? - Tự dưng giọng buồn đi thấy lạ.
- Ủa có chuyện gì à anh? - Nó hiểu được.
- Không có gì đâu! Thôi ăn bánh đi em...
- Tự dưng khơi ra xong rồi không nói? Em ghét ai như thế !
- Thì là... - Anh không biết nói sao.
- Là sao? Nói đi...
- Anh muốn lấy em làm vợ...
- Ơ... - Tá hỏa thần linh, hồn bay tứ tung, nên vui hay buồn đây.
- Sao vậy? Em không yêu anh à...
- Không phải? Mà chuyện em làm vợ anh có liên quan gì đến chuyện em hối hận à. - Nó biết là như thế.
- Vì là do lúc nãy anh đã thú nhận với ba anh rồi... - Bí mật đã được bật mí.
- Ôi trời ơi... - Chỉ la lên xong tự dưng im đi một cách đáng sợ.
- Sao vậy... - Anh lo lắm.
- ... - Anh ấy quá ngọt ngào, em không muốn thế đâu.
- Nói đi đừng làm anh sợ... - Anh lay người nó.
- Em... - Ôm lấy anh và hôn ngọt ngào.
- Người ta nhìn kìa... - Anh đẩy nó ra để nói.
- Kệ họ đi... - Tiếp tục hôn nên anh đã đáp trả lại.
- Rồi có phải vì hạnh phúc quá không! Hehe - Anh đoán trúng.
- Ứ... trả anh nè... - Nó ném cái bánh lên bàn.
- Ủa không phải em nói là của Bảo à... - Biết là không phải nhưng vẫn chọc nó.
- Chỉ là nó nguội rồi nên em định làm cái khác... - Sự thật là như thế.
- Em như thế bảo sao anh không lấy về cho được...
- Chu cha! Biết nói nịn hót từ khi nào thế? - Đủ lắm rồi nha nên lên lớp luôn.
- Quá khen! Hihi.
- Nhưng... - Giọng nó lạc đi.
- Rồi không sao! Chuyện đó để anh giải quyết... - Chấn an nó.
- Em sợ ba anh không chấp nhận em đâu? - Lỡ có chuyện chẳng lành thì không hay.
- Nếu ông ấy không đồng ý thì anh sẽ ở vậy cả đời... - Anh cũng buồn.
- Nhưng em không muốn như vậy? - Nó lo cho tương lai anh sau này.
- Chỉ có em anh mới tiếp tục sống được?
- Đừng làm em phải ray rứt cả đời... - Nó bắt đầu hối hận.
- Sao? Em hối hận rồi à... anh nói không sai mà... - Đây mới là chuyện anh lường trước.
- Không có! Em... em... - Nước mắt rơi vô hồn.
- Rồi anh biết em lo cho anh! Nhưng cứ làm theo những gì anh bảo là được rồi, còn chuyện ra sao anh sẽ lo. - Anh ép nó.
- Dạ vâng... - Ý chí và trái tim đang đấu tranh dữ dội.
- ... - Anh vui vì nó đã đồng ý nhưng không biết rồi sẽ ra sao.
- Nhưng mà nãy giờ có phải là anh đang cầu hôn em không? - Nó sợ anh căng thẳng nên chuyển chủ đề.
- Thì cứ cho là vậy đi? Hihi. - Gương mặt anh đã vui trở lại.
- Thiệt là... chả có tí gì gọi là lãng mạn cả... - Được nước lấn tới.
- Ý em chê anh đấy à... - Bị chọc nên cũng hơi quê.
- Chê mà vẫn đồng ý đấy thôi? Còn muốn gì nữa!
- Nịn anh đấy à? Đồ bắt trước... "lè lưỡi!" - Anh thích vì được nó nịn.
- Có đâu anh bắt trước em thì có! Hehe
- Được chết với anh! - Lấy tay thọt lét nó.
- Á á... không giỡn nha! - Nó đứng lên bỏ chạy ra ngoài.
Tính tiền xong anh cũng rượt theo nó ra ngoài luôn, hôm nay hai đứa rất vui, dù cho có chuyện gì xảy ra thì hai đứa vẫn sẽ chấp nhận tất cả để yêu nhau, tình yêu thì không có gì là sai trái, chỉ có trái tim lạnh mới không biết tình thương là gì, nhìn hai đứa hạnh phúc mà ai cũng phải ganh tỵ, nó mong thời gian lúc này ngay bây giờ hãy ngừng lại để mãi được như vậy, có anh bên cạnh là đủ rồi, nhưng điều đấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra, giống như chẳng thể nào chạm tay lên bầu trời rộng lớn vậy, nó ước nó và anh sẽ mãi hạnh phúc như thế này, nó mong ba anh mau khỏe lại để anh không phải lo lắng nữa, rồi nó sẽ làm cho ba anh ấy phải thay đổi quyết định mới được, nó đã đồng ý với anh rồi nên không còn cách nào khác, mãi vui chơi với anh và suy nghĩ lung tung nên đến khi về nhà nó mới nhớ ra một chuyện quan trọng mà chưa kịp nói với anh, là chuyện nó đang đi làm ở chỗ đó, cần nghỉ ngơi để tối đi làm nên thời gian ở bên anh có lẽ sẽ hơi ít, dù nó chả muốn như vậy nhưng phải thế thôi, rồi mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy, Nguyên cũng chả bận tâm mà nằm lên giường ngủ thật ngon, Bảo thầm chúc phúc cho hai anh, thấy Lâm chở Nguyên về Bảo biết là hai anh đã làm lành với nhau rồi, vui vì anh đã lấy lại được tinh thần, ôm con gấu lên lầu ngủ để không phải chờ anh hôm nay nữa, Bảo cũng sẽ ngủ ngon khi có teddy bên cạnh, chỉ cần như thế thôi là đủ rồi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro