Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Lại nằm ngủ thiếp đi vì mệt, đến khoảng 3h chiều thì nó giật mình dậy, tô cháo trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, cảm thấy hơi đói rồi nên đành phải xuống bếp để hâm cho nóng, nhưng nó quên mất là giờ mình không còn ở đó nữa, bước chân đi quen thuộc nhưng mấy căn phòng nó vào đều không đúng, cảm giác trống vắng ấy ăn mòn tâm trí nó bấy giờ thật lạnh nhạt, nó nhớ đến cảm giác ấm áp của những căn phòng trước kia, nó nhớ… nhớ anh vô cùng, những hình ảnh ấy lại tràn về trong căn phòng đã quá đỗi xa lạ với nó, tiếp tục hâm cháo khi đã tìm được phòng bếp, nó muốn ăn thêm cái gì đó nữa nên đã lục tủ lạnh coi có gì làm được không, nhưng chả có gì ngoài đồ uống có ga và chục chai nước suối cả, nó nghĩ cái gì chứ tên đó mà chỉ uống nước để sống qua ngày sao, có chịu nổi được không chứ, nó mở các kệ tủ cao trên tường để coi có không, thì lại bất ngờ trước mấy cái tủ đấy, nhìn chúng như còn mới nguyên và đầy bụi, hình như anh ta chả bao giờ để một cái gì trong này cả, sống cả mấy chục năm trời mà không hề sử dụng đến chúng sao, con người gì kì lạ vậy, thôi không kiếm nữa coi như nhịn đói đợi đến tối khi anh ta về mình sẽ ra ngoài ăn sau, nó bê tô cháo ra ngoài phòng khách để ăn, vừa ăn vừa xem mấy tạp chí trên bàn ấy luôn, nhưng chả biết được thêm tin tức gì vì đó toàn là tạp chí thời trang và báo điện ảnh không thôi, sở thích quái thú nên cũng đọc mấy cái quái chiêu luôn, nên nó đã mở tivi lên xem cho đỡ chán, thì chả có kênh nào hay nhưng khi lướt trúng kênh tin tức về vụ em trai thất lạc của đám phóng viên đang phỏng vấn trong một buổi họp ra mắt ở công ty anh ta là nó tức điên người và tắt ngay luôn, ở nhà có một ngày cũng không được yên, định bước ra ngoài vườn hoa thì lại chợt nhớ là nhầm nhà mất rồi nên lại đi vô, nó đi lung tung trong căn nhà rộng rãi nhưng cách bố trí phòng thì quá rời rạc, làm cảm thấy nó trống trải hơn nhiều so với căn biệt thư kia, trên các bức tường chỉ toàn là ảnh anh ta thôi, bây giờ nó mới dám tin là anh ta từng là một diễn viên nổi tiếng vì những bức hình này đã có từ ba năm trước, nhìn anh ta trong hình so với bây giờ chẳng khác là mấy, nó bước lên cầu thang để lên trên, cũng may là cầu thang không dài nên nó đã nhanh chân đến được phòng cần đến, cả mấy phòng ở đây cũng ít hơn biệt thư luôn, vào một cái phòng đối diện phòng lúc nãy nó nằm khi nghĩ đây chắc là phòng anh ta, đẩy cửa vào trong vì cửa không khóa, gam màu căn phòng này cũng đơn giản, điểm nhấn chủ đạo chỉ là đen xanh thôi, vì là rèm cửa chưa kéo nên nhìn nó hơi huyền ảo dưới ánh đèn, may là nền gạch ở đây màu đen chứ màu khác là không tả được cho cái tính ăn ở như anh ta, con người đó chắc lười biếng và hơi dơ một chút theo suy nghĩ của nó khi mà nãy giờ đụng vào nhiều thứ ở đây, có một chiếc giường nệm đen to đủ cả ba người nằm lên đó nằm ở giữa phòng, phía đối diện là thêm một cái tivi nữa, cả dàn âm ly cực lớn ở đấy nhìn thật hoành tráng, đứng một lúc cảm thấy hơi ngột ngạt nên nó kéo rèm ra cho ánh nắng gần tàn chiếu vào căn phòng, cánh cửa kính đẩy ra cũng khó nữa vì có thể đã bị khô nhớt nên kéo nó kêu ken két thật khó chịu, chẳng lẽ mỗi lần đi ngủ anh ta đều đóng kín mít các cửa sao, cứ như là giam mình trong bốn bức tường vậy ấy, hèn gì đứng có xíu đã thấy khó thở rồi.

Không khí ngoài này thật thoáng mát, cảm giác dễ chịu làm nó thấy thoải mái đầu óc, nhìn lên bầu trời cao vút xanh ngắt ấy, không biết anh bây giờ đang làm gì có nhớ nó không, chứ nó nhớ anh nhiều lắm, nhưng nó hứa là sẽ gặp lại anh một lần cuối cho dù nó đã hoàn thành nhiệm vụ này hay chưa, nhưng bây giờ cái hợp đồng đấy không còn quan trọng với nó nữa, nó chỉ không biết giải thích làm sao cho anh hiểu là cuộc thỏa thuận này được thành công khi mà nếu nó không đồng ý thì không biết hắn ta sẽ làm gì anh nữa và có lẽ anh đã bắt đầu nghi ngờ nó rồi theo nó nghĩ là vậy, nên nó tạm thời xa anh dù hợp đồng chưa kết thúc và cũng để tạm lắng cái vụ scandal này một thời gian thì sẽ êm xuôi thôi, nhưng còn một vấn đề nó lo nữa đó là Nguyên, không biết phải giải thích sao cho cậu ấy hiểu, nếu bây giờ nó nói nó chỉ đang đóng giả thì chẳng hợp lý với con người tính cách mà nó chơi với Nguyên bấy lâu nay, sao lại dễ dàng bị người khác khống chế như thế được, cho nên để Nguyên biết được nguyên nhân thì chỉ còn cách là phải làm sao cho cậu ấy hiểu về con người đang dụ dỗ nó vào cái bẫy này, mà muốn biết rõ về anh ta chỉ có một lý do duy nhất đó chính là quá khứ, vì chỉ có quá khứ nên anh ta mới đi tìm nó, chẳng lẽ phải phục hồi trí nhớ sao, đến bao giờ nó mới làm cho cậu ấy hiểu được đây, không biết là đến khi nào nhưng nó tin có một ngày cậu ấy sẽ biết được điều đó…

Trời đã nổi gió nên nó đóng cửa lại đi vào, vì ánh nắng còn chiếu vào góc phòng, tuy căn phòng hơi tối nhưng chỗ ánh nắng chiếu có vật gì đó phản lại ánh sáng ấy, cái thứ ánh sáng phát ra từ khe ngăn kéo chưa đóng hẳn lại, nó tiến lại gần đấy mở ra, một vật gì đó làm chợt nó cảm thấy muốn cầm lên, rồi cảm giác quá đỗi quen thuộc với bông hoa này, có lẽ nó đã thấy đâu rồi, vết nứt ấy đã được hàn gắn lại những vết thương, từ lúc nào những vết thương ấy lại một lần nữa trở về, hình ảnh người ấy bao trùm lấy kí ức nó, nó cứng đơ người trước hàng loạt hình ảnh đang dần nuốt chửng lấy nó, mọi kí ức đã bị hỗn độn chồng chất lên nhau, cảm giác như có hàng ngàn cây đinh đang đâm vào sợi dây kí ức ấy, đầu nó đau như chưa bao giờ được đau, cầm búa bổ vào cũng sẽ chẳng hết được, mắt nó không thể chớp được, các hành động đang phản ngược lại cơ thể nó, chúng không còn một tí sức lực nào, mọi thứ nó thấy như đang có bóng, bông hoa không còn là một bông nữa mà là nó đang cấp số nhân lên, khiến người nó chao đảo ngã nghiêng và… từ từ… mất thăng bằng… trọng lực hút xuống mặt đất… cả người nó ngã nhào về phía trước… bất tỉnh nhân sự… bông hoa lại vỡ thêm lần nữa…

Khi tỉnh dậy nó đã thấy mình nằm trên giường ấy, trời cũng đã tối lắm rồi, nó không thấy gì được ngoài đó nữa nên đã quay đầu vào trong, cảm giác nó còn hơi sợ sệt ngỡ ngàng bàng hoàng về cái gì đấy, nó chưa muốn nhìn lại những gì mà nó vừa thấy, tiếng cửa mở ra từ từ mà dứt khoát, có ai đó đang đi vào trong, người đó là cậu ấy, nó không tin trước mắt mình là người đang đứng trước mặt nó là cậu ấy, chẳng thay đổi một tí nào so với kí ức nó trước đây cả, có lẽ nào cậu ấy đến tìm nó, phải làm sao để nói cho cậu ấy biết nó là người đấy, là thằng nhóc ngày nào vẫn bên cậu như không rời, nhưng rồi chợt có một cái gì đấy ngăn cản nó lại, bây giờ nó phải nên làm sao mới được chứ, sự lựa chọn này quá khắc nghiệt với bản thân nó, có chết nó cũng không làm được, lại một lần nữa kí ức nó bị hỗn loạn, nước mắt cứ rơi không ngừng, tim đập mạnh hơn khi người ấy chạm vào, nó từ từ rụt người lại để xa hơi ấm ấy, nó trách mình thật có lỗi với cậu ấy, nhưng bây giờ nó không thể lựa chọn được ai nữa, một người thì luôn sẵn sàng bảo vệ nó mọi lúc mọi nơi, khi mà người kia lại cho nó mọi thứ cho nó niềm vui và hạnh phúc, sẽ ra sao nếu nó mất cả hai người, nó chả đáng để được sự quan tâm này, nó hận chính mình vì đã phải để hai người ấy yêu nó, nó ghét tình yêu này, tại sao lại quá tàn nhẫn với nó, nó lên tiếng quát lớn, cậu ấy dừng lại và từ từ đi ra, nó sợ cậu ấy sẽ nhận ra là nó khóc vì cậu ấy, nó sợ phải thấy mình lúc này, nó cảm thấy tuyệt vọng đến tột cùng… phải làm sao đây… bây giờ thì biết phải làm sao… làm sao để biết bây giờ làm sao…

- Anh tránh xa tôi ra…

- Được rồi cứ bình tĩnh, anh không làm gì em đâu mà…

- Tôi muốn ở một mình…

- Ừ! Rồi, khi nào đói thì xuống ăn đi nhé…

Ở nhà Bảo lúc này…

Sau khi dọn đồ ăn xong thì Lâm lên lầu gọi Nguyên, từ khi Nguyên qua nhà Bảo ở tạm thì Lâm cũng tới thường xuyên hơn…

- Sao cứ bỏ ăn hoài vậy hả? Em muốn anh nhịn cùng với em không? - Lâm khoanh tay đứng trước giường.

- Đã bảo không đói rồi mà… - Nguyên lì nên nằm đấy.

- Em cứ như thế này thì chẳng giải quyết được gì đâu? Mau ăn lấy sức mà có tinh thần còn đi kiếm việc chứ. - Lâm lo cả mấy hôm nay rồi.

- Chuyện đấy em tự lo được? Không cần anh giúp! - Nguyên đã thay đổi.

- Rồi rồi! Học cũng chả ra sao, giờ cứ tự hành hạ mình thế này? Đến bao giờ… - Đang nói nữa chừng.

- Anh im đi… biến đi! - Nguyên chùm chăn lên đầu phủ kín người.

- … - Lâm đi ra thở dài từ từ đóng cửa lại.

Cái thằng này giờ nó còn cứng đầu hơn trước nữa… làm sao đây…

- Anh Nguyên sao rồi anh? - Bảo đi lên để xem tình hình.

- Thôi kệ nó đi! Đói tự vác xác xuống ăn thôi. - Lâm mặc kệ luôn.

- Dạ… - Tối nay lại lục nồi ăn vụng cho xem.

- Sao thế Bảo? - Lâm thấy nó đứng ngây người ra.

- Dạ dạ… không có gì đâu anh? Em tính chừa đồ ăn lại cho ảnh! - Không biết có nên không.

- Thế còn phần của chị Ngọc? - Đó là chị họ của Bảo.

- Nhưng… - Nói sao đây ta.

- Từ giờ người nào người nấy lo? Đừng lo chuyện bao đồng em à. - Lâm cố ý nói to cho hắn nghe.

- Dạ vâng! - Dù gì chị Ngọc cũng ít ăn ở nhà nên cứ để phần cho ảnh nhưng không để anh Lâm biết là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro