Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Hắn ta lại đưa thêm một sấp giấy tờ nữa…

- Cái gì đây?

- Xem đi rồi biết.

Nó lướt sơ qua hình như đây là hồ sơ nhập học, và đã được duyệt tốt nghiệp, rồi một mớ giấy tờ gia cảnh chức vụ, các khoản đầu tư và dự án phát triển hiện đang và sẽ làm trong tương lại, mấy cái thứ này là gì chứ, làm em anh ta mà cũng cần hiểu về con người anh ta à, nó cứ tưởng chỉ đóng ngoại cảnh thôi chứ, mà mấy đám antifan kia chả quan tâm đến mấy tờ nháp này làm gì đâu, vậy ý của anh ta là gì.

- Có cần phải làm thế này không? - Nó thấy buồn cười.

- Học thuộc nó trong một ngày đi. - Hắn nói nhưng chả quan tâm nó ra sao.

- Sao tôi phải nghe anh? - Nó còn chưa thích ứng ngay được.

- Tùy em thôi anh không ép? Nhưng mà là tốt cho em thôi. - Hình như là vậy.

- Ừ rồi! Để coi… - Vũ xem lại lần nữa, thì thấy có một tờ giấy xác nhận nhân khẩu đã được đóng dấu, người nhập cư là nó…

- Cái gì thế này…?

- À chỉ là tạm thời em qua nhà anh một thời gian thôi mà? - Hắn âm mưu hay là gì đây.

- Không bao giờ có chuyện đó! - Nó dứt khoát.

- Thế em muốn đóng vai này trong mấy giờ? - Sẽ dễ bị lộ nếu chỉ là giả.

- Chuyện đó… vậy được! Anh xem luôn hợp đồng này đi. - Nó biết trước là sẽ có vụ này.

- Chu cha! Tính trước được cả việc này sao? - Vũ không nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Chuyện nhỏ thôi! Đối chiếu hợp đồng đi, tôi không thích bị làm phiền khi không cần. - Câu này chính hắn nói mà.

- Ừm… - Hắn không phản kháng lời nào mà chỉ xem có cần sữa chỗ nào không.

Xe dừng trước cổng trường nhưng nó vẫn chưa xuống, hắn đi ra để giải quyết đám fan kia, làm mấy chuyện mà người nổi tiếng hay làm ấy, được lúc nó bước xuống đi trước còn anh bảo vệ quay lưng với nó để ngăn mấy đám fan trầm trồ tò mò lao lên.

- Ủa! Thằng kia có phải Vũ không ta, sao nhìn nó lạ quá vậy? - Nguyên đứng chỉ.

- Ờ nhỉ? Sao lại đi chung với thầy ấy. - Lâm khoay tay tựa chân lên vào tường.

Đoạn nó đi ngang qua hai đứa sau bao tiếng xì xào của bọn nữ đang chạy theo…
Nguyên nắm cái mũ len giật ra… làm tóc nó bung ra phản ánh nắng lên màu ánh kim hơi hoa mắt…

- Đi đâu đấy… - Nguyên nói.

- Tôi có quen cậu… - Ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

- Mày nói… nói cái gì? - Nguyên lên máu.

- Bình tĩnh đã nào… - Lâm ngăn lại.

- Bạn em hả? - Hắn quay lại nhìn.

- Dạ! Không có đâu anh, mình đi thôi. - Nó rút ra chiếc kính gọng trắng đeo lên thay cho chiếc mũ.

- Mày được lắm… - Nguyên đấm bình bịch vào cột.

Lên trên văn phòng sau một hồi thảo luận thì nó được phụ trách làm phụ tá cho thầy dạy môn bơi, nó có bao giờ làm mấy việc này chứ, nhưng tình thế đã khác rồi nên bắt buộc phải làm thôi, giờ nó không phải lên lớp nhiều nữa, chỉ để lắng một thời gian thôi, khi mọi chuyện trở về vị trí của nó thì đâu lại vào đấy, nên họ đã đồng ý để không ảnh hưởng đến các học sinh khác, trong lúc rảnh rỗi nó lượt web vì đến chiều nó mới có tiết, đang lướt tin tức thì thấy cái trò bịp bợm của hắn tung lên nguyên cả một tiểu sử về nó, nào là thất lạc nó từ nhỏ, nó được một gia đình nào đó nhận nuôi vì họ không có điều kiện sinh con, rồi anh ta tìm kiếm nó khắp nơi, trở nên nổi tiếng để gây sự chú ý với nó nhưng đều vô vọng,  nhưng rồi trời không phụ lòng thương gia đình mà nó đang sống là trong giới showbiz người anh trai nó là cao thủ trong vai đóng thế cho hắn ta nhưng vì tai nạn không đáng có ấy để anh gặp lại nó… ôi ôi cái quái quỷ gì thế này, tự biên tự diễn luôn sao, không hỏi ý kiến nó một câu nào…

Cùng lúc đang bực tức…

- Cái thằng chói chói ra tao bảo? - Nguyên chạy xồng xộc lên đó khi Lâm đuổi theo mà không kịp.

Nó biết là Nguyên nên chưa định ra…

- Bây giờ mày không ra phải không? - Lấy người đẩy cửa bật tung ra.

- Từ từ đã… - Lâm thở hổn hển.

Đám học sinh vây quanh phòng vì nhiều chuyện!

- Giờ học sao cậu lên đây? - Nó vẫn không quay ra.

- Mày… - Nguyên nắm cổ áo nó lên.

Một đá Nguyên văng ra gần cửa… đám kia huyên náo…

- Mày làm sao thế Vũ?!  - Lâm lật đật đỡ Nguyên dậy.

- Vũ là ai? - Nó nghĩ không nên để chúng biết chuyện này…

- Đừng nói mày quên tụi tao luôn rồi nha? - Lâm nó đang giấu cái gì đấy.

- Nực cười! Tự dưng lên đây nhận họ hàng à. - Phải dứt khoát mới được.

- Thế tên mày là gì? - Nguyên từ từ đứng lên sau cú đấy, khi vết thương còn chưa lành.

- Tên? Có cần phải cho chúng mày biết. - Cần thêm một chút nữa.

- Haha! Không nói được chứ gì? - Nguyên đắc ý.

- Ngô Khải Hy? - Cái tên mà nó vừa thấy trong tiểu sử ấy.

- Được! Nhớ những gì mày vừa nói đấy? - Nguyên đạp cái ghế qua một bên và đi ra.

Không khí trong căn phòng trở nên im lặng một cách đáng sợ, nó hiểu cảm giác của Nguyên lúc này, nhưng nó không muốn Nguyên dính vào chuyện này, nó sẽ nói cho Nguyên biết sau khi mọi thứ đã ổn, nó cầm điện thoại lên gọi cho Khôi:

- Alo em nghe nè anh? - Sáng giờ không thấy động tĩnh gì sợ có chuyện.

- Em nghe anh dặn đây?

- Dạ!

- Từ nay không được cho Nguyên biết gì về chuyện anh đang làm nghe chưa? - Rất là đau.

- Là người hồi sáng đến đón anh? - Khôi ám chỉ tên đưa Vũ đi.

- Đúng! Còn nữa người tên Vũ đã chết rồi, bây giờ chỉ có Ngô Khải Hy nói chuyện với em thôi.

- Cái gì chứ? - Khôi nghe như lùng bùng trong tai.

- Cứ nghe anh đi! Biết rồi chứ? - Nó sợ Khôi sẽ nói ra.

- Dạ! Nhưng còn… - Khôi định nói.

- Rồi chuyện đó để anh giải quyết? - Hy biết Khôi nói ai.

Sau cuộc nói chuyện ấy, Khôi nó càng lo lắng hơn không biết anh Vũ làm cái gì nữa, người đấy là cái gì mà bắt anh phải nghe theo như thế, rồi sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra không, nhưng nó đã hứa là sẽ tin anh ấy nên đành phải nghe thôi, từ từ rồi nó sẽ điều tra về con người kia theo khả năng mà nó làm được. Đến chiều tiết học bơi diễn ra bình thường, các học sinh cứ bàn tán to nhỏ về thân thế của nó, vậy cuối cùng nó là ai, nhưng họ chỉ biết tin vào những gì mắt mình thấy thôi chứ đằng sau sự thật họ không thể nào đoán ra được, nó chả bận tâm đến mấy lời đấy, muốn nghĩ gì nói sao cũng được miễn không ảnh hưởng đến ai là được rồi. Bỗng có tiếng kêu cứu…

- Cứu với… - Nhỏ ấy bị chuột rút ở giữa hồ bơi đang chìm xuống.

Nó lao xuống ngay… khi các bạn học sinh đã vào phòng thay đồ…

Đang đưa bạn ấy lên thì chấn thương bắt đầu tái phát… nó cố để bạn ấy lên trên mặt nước…

- Hy… - Ngô Kiến Luân nhảy xuống nước cứu hai đứa.

Hô hấp cho nó được lúc… thì nó sặc nước và tỉnh lại…

- Bỏ cậu ấy ra… - Có người đẩy Luân té xuống nước.

Nó mở mắt ra thì người trước mặt nó là anh… nhưng đầu nó còn hơi choáng cứ nghĩ là mơ…

Anh nắm tay nó lôi đi trước mắt mấy bạn học sinh đã bu ra xem khi nghe có tiếng kêu cứu…

Nó từ từ đứng lại và rút tay ra khỏi anh… anh sửng người trước hành động ấy…

- Em làm gì vậy… - Anh đứng gãi đầu cười…

- Cảm ơn anh đã cứu… - Người cứu mày ở dưới bể bơi kìa…

- … - Luân leo lên bờ và vác nó lên đi ra…

- Bỏ em xuống anh làm gì vậy… - Nó dãy dụa và tránh ánh mắt kia đang nhìn…

Bây giờ trong căn phòng này, bóng tối đã bảo phủ kín cả một màn đêm lạnh lẽo, nó ngồi trước ban công uống từng ngụm rượu cho tâm trí nó quên đi chuyện hồi chiều, có lẽ đó là mơ nhưng nó đã làm gì vậy, nó nhìn cảnh vật xuyên qua giọt nước mà tiếp tục uống, Luân đứng lắc đầu khó hiểu cảm giác kia của nó, đúng là anh đã quá ác với nó, nhưng cuối cùng ai mới là người nó nên chọn, có lẽ chỉ có con tim nó mới mách bảo được, anh đã đưa được nó về nhà anh rồi nhưng có lẽ đã thất bại hoàn toàn, thời gian đã xóa nhòa đi kí ức trong nó nhưng anh thì vẫn còn nhớ, chỉ biết đứng nhìn thằng nhóc uống rượu mà nghĩ là nó biết uống từ lúc nào, sao con người trước mặt anh bây giờ quá xa lạ, anh tìm kiếm lại nó để làm gì, dù biết nó chính là động lực để anh có được ngày hôm nay, nhưng bao công sức ấy đều vô nghĩa nếu như nó không nhận ra điều ấy, anh làm tất cả là vì nó, đến bao giờ anh mới có lại được vị trí trong tim nó đây, có thể sẽ là không bao giờ, nhưng nếu đã ác rồi thì có ác thêm nữa cũng chả sao, suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại, nó vẫn không thèm để ý…

- Được rồi tôi tới ngay… - Có việc gấp nên anh phải đi.

Nó đặt chai rượu xuống bước vào phòng tắm… bật cho nước chảy lên người… đập tay vào tường như không thể… chiếc áo bó sát vào người làm cho nó cảm thấy gò bó hơn… từ từ hạ người xuống đến khi ngồi bệch lên nền nước… nó chìm đi vào giấc ngủ từ khi nào không hay…

Cùng lúc này…

Căn phòng kia đã nát… mọi thứ đã bị đập vỡ trong nháy mắt… bức hình trên cao cũng rớt xuống thành hai mảnh… những chiếc bình hoa hồng xanh đã vỡ hết nên hoa cũng tàn theo…

Cảm giác bị phản bội thật quá sức tưởng tượng, khóc không nổi trong không gian khó thở này, càng tức tối thì anh càng không biết mình sẽ phải làm gì, tại sao nó lại đối xử với anh như thế, anh đã làm gì sai mà để nó phải làm như vậy, con người mà anh luôn tin tưởng đâu mất rồi, đó có phải là nó không, ai mới là người làm anh ra nông nổi này, hàng ngàn câu hỏi tại sao cứ dồn dập lên người anh, thế là mất thật rồi, anh tuyệt vọng vì tình yêu không đáng có này, anh trách mình vì sao vẫn yêu nó dù nó đã làm thế, bây giờ có chết mới có thể làm anh quên được nó mà thôi, anh sợ mình sẽ phải nhớ nó từng giây, ngay giây phút này nó đang làm gì, có nhớ đến anh không, có hận nó thì cũng không được, cảm giác sống dở chết dở thật nhẫn tâm với anh, nhưng anh không tin là nó đã phản bội, bây giờ có chết cũng không giải quyết được gì, anh sẽ tìm cách để đưa nó trở về, nhất định là như thế…

- Bình tĩnh đã nào anh Hoàng… - Khôi lao vào từ ngoài cửa vì biết sẽ có chuyện.

- Bỏ tôi ra, tôi không quen cậu… - Quên hết mọi thứ xung quanh.

- Không! không bao giờ… - Khôi đang vây chặt vòng vây ấy.

- Anh tức cứ chữi đi, nếu khó chịu cứ khóc đi…- Biết cảm giác này không dễ chịu một chút nào.

Sau một hồi mây mưa anh cũng đã bình tĩnh lại…

- Anh không muốn sống nữa… - Lời nói không cảm xúc.

- Nếu anh chết thì anh Vũ sẽ ra sao…?

- Nó không cần anh nữa…

- Không! Em tin anh Vũ có nỗi khổ riêng khó nói… - Đành phải giấu thôi.

- Làm sao anh tin được…

- Anh không tin cũng được, nhưng thời gian sẽ chứng minh lời em nói là đúng… - Còn cách nào khác.

- … Anh cần yên tĩnh một lúc! - Quá mệt mỏi.

- Dạ! Nhưng anh không được làm gì dại dột đấy? - Vẫn còn lo.

- … - Vẫn im lặng nhìn hướng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro