Chap 26
Có lẽ nó tạm tin anh pháp sư ấy nhưng anh ta bất tử chứ nó thì có thể nào làm được, nên thôi chả quan tâm làm gì, nó chỉ muốn biết đáp án của vụ án kia thôi nên đã lên phòng tìm anh, bước vào thấy đống giấy tờ rơi hết dưới sàn, nó nhặt hết rồi bỏ lên bàn của anh, tiến đến ẫm anh lên giường, thì anh chợt tỉnh giấc và nhìn nó rồi lại quay đi hướng khác, có lẽ anh giận rồi thì phải.
- Anh giận em phải không? - Giờ này mới mò về bảo sao.
- … - Im lặng như ngủ rồi vậy.
- Lại sao nữa? Không cần em nữa phải không. - Nó sợ lắm…
- Có em mới không cần anh đấy. - Hình như đang khóc…
- Thôi mà… nín đi… em thương… - Dỗ sao khi anh đã khóc.
- Híc híc… không cần… - Thằng bé đang khóc đó…
- Lại làm nũng nữa… - Ân cần nằm xuống ôm lấy anh thật chặt…
- Bỏ ra… - Dãy dụa nhưng vẫn không được…
- Hôm nay em không chiếm được anh em sẽ không từ bỏ đâu… - Kiềm chế yêu thương để lắp đầy khoảng trống…
- Òaaa… - Khóc nấc lên rồi…
- Không mà… - Nó gào lên khóc theo…
Cuộc tàn sát đẫm máu… xé tan mọi chướng ngại vật đang ngăn lại…
Nóng bỏng trên từng centimet… nó đã chủ động tình thế… cuộc chơi nó là người tấn công… anh chỉ biết làm theo nhưng vẫn sợ khi phải bị động thế này… anh chưa từng nghĩ là nó đau đến mức này…
- Đau… đau quá… - Anh thở không được…
- Em xin lỗi… cố chịu một lúc thôi… đừng sát chặt như thế… - Nó vẫn tiếp tục…
Nhìn gương mặt thiên thần đang khóc vì nó… yêu anh nhiều hơn… nhưng càng yêu thì càng phải làm nước mắt ấy rơi…
- Không được để nó chảy ra ngoài dù chỉ là một giọt… - Nó muốn anh giữ nó bên trong anh đến khi nào không thể được nữa mới thôi…
- Ừ! - Nụ hôn như chiếm lấy toàn bộ tâm trí anh mà nghe lời nó đến từng chữ…
- Em yêu anh… - Nó nằm gục lên người anh ấm áp…
- Anh cũng yêu em… - Ôm chặt lấy như không muốn xa nó một lần nào nữa…
Nằm nghiêng qua một bên nó nhìn anh…
- Xin lỗi vì để anh phải lo lắng… - Thở dài.
- Đừng nói như thế… - Lấy tay che ngay môi nó.
- Ừm…
- Anh cứ nghĩ là em không muốn gần anh nữa… - Vì mấy hôm nay nó quá lạ.
- Không phải vì chuyện đó… nhưng…
- Anh tin em mà… - Anh ngăn nó lại.
- Dạ… - Sợ niềm tin sẽ đau hơn.
- Nhưng để chảy ra có sao không… - Anh sợ có sao không.
- Khó chịu phải không… - Nó biết anh lo lắng.
- Cũng không hẳn… Hihi
- Em sợ anh khóc… - Làm vậy để anh không khóc sao.
- Anh biết cảm giác của em mà… anh không cưỡng được…
- Hihi… mặt anh mà để cảm xúc đó chiếm lấy thì… - Nó cười.
- Thì sao… - Anh cười theo nó.
- Dễ thương một cách khó kiềm được… - Suy nghĩ nó lúc này.
- Ứ… - Ôm nó xoa đầu nó.
- Hihi… nên anh đừng cười nha. - Bị hút hồn vì nụ cười đó.
- Anh cũng sợ nhất là… - Có nên nói không.
- Là mắt em phải không…
- Sao em biết… - Tránh ánh mắt nó nhìn…
- Vì có nó nên em mới thấy được những thứ không nên biết… - Đúng là như thế.
- Hèn gì… anh muốn gì em cũng biết hết trơn… - Ngại lắm rồi.
- Vậy đừng nhìn nữa… - Giả bộ trêu.
- Không… không có chết anh cũng phải nhìn… - Nói linh tinh bị nó tát.
- Anh xin lỗi… tại vì chỉ có như vậy anh mới biết em muốn gì… - Anh biết nó cũng giống anh.
- Em hiểu mà… - Hôn lên chỗ tát khi nãy.
- Trời ơi… muốn nữa cơ… khó chịu quá mức… - Anh làm nũng.
- Nè anh muốn em xĩu phải không… - Nó hơi mệt rồi.
- Ơ ơ… anh giỡn thôi mà… Hihi.
Im lặng không nói nữa… vì càng nói càng khó giữ được bản thân cho nhau…
Nằm đó ôm anh một lúc thì anh đã ngủ đi từ lúc nào…
Nó thì vẫn không ngủ được, nằm trằn trọc nhìn anh mãi, sợ rồi khoảnh khắc này sẽ biến mất, nó lại nghĩ đến vụ án ấy vì tình tiết gần giống với hoàn cảnh nó lúc này, người đấy đang giết anh nó, nên nó chỉ muốn biết nguyên nhân vụ án để rõ hơn thôi.
- Anh ngủ chưa… - Biết là rồi nhưng gọi dậy.
- Em chưa ngủ à… - Còn ngái ngủ.
- Em không ngủ được…
- Sao vậy có chuyện gì à… - Anh nghĩ thế.
- Cũng không có gì, chỉ là lúc nãy em có vô căn gác đó…
- À… - Anh nhớ lại.
- Thế muốn hỏi phải không? - Anh biết nguyên nhân.
- Sao anh biết… - Nó chưa kịp hỏi.
- Vì trang đấy anh đã xé đi rồi…
- Hả? Sao lại… - Nó ngạc nhiên.
- Vì đoạn đấy không nên có thì hơn? - Anh nghĩ lại tình tiết vụ án.
- Vậy cuối cùng ai là hung thủ?
- Anh trai của cậu bé đó…
- Sao cơ? - Nó lại ngạc nhiên lần nữa.
- Là sao là sao? Em tò mò muốn chết luôn. Hì - Nó quíu lên.
- Hihi! Thì ra em có tính hiếu kỳ à? - Anh cười.
- Vâng! - Gãi đầu cười tươi.
- Rồi anh sẽ kể cho…
Vì ngay từ đầu người đấy yêu cậu em trai và cũng biết cậu em trai yêu mình nhưng vì biết anh trai cậu ta cũng yêu nó nên đã tiếp cận anh ta để cậu em trai hiểu lầm mà từ chối anh trai mình, rồi cũng vì thế mà người anh trai biết rõ về bộ mặt thật của người đó, người đó là một kẻ giết người hàng loạt, chính người đó đã giết chết bố mẹ cậu em trai cũng chính là gia đình anh ta, nên vì quá yêu cậu em trai mà chấp nhận để người đó lợi dụng, sợ cậu em trai không quên được người đó nên đã nói nếu như không từ bỏ người đó anh ấy sẽ chết trước mặt cậu, và ngày đấy cậu em trai đã chứng kiến anh mình tự sát mà không thể nào ngăn lại được, cũng vì thế mà cậu bị nghi oan là hung thủ giết chết anh mình vì chuyện tình tay ba này.
- Sao anh không để anh trai khuyên ngăn cậu ta lại? - Nó đã hiểu.
- Vì người anh quá yếu đuối?
- Em lại không thấy như vậy? - Nó nghĩ một khi đã yêu thì…
- Chứ em nghĩ cậu em trai xứng đáng để được làm như thế à?
- Đúng là không đáng vì cậu ta đã hận anh mình ngay từ đầu rồi? Nhưng người không biết không có tội. - Nó nghĩ thế.
- Vậy em đã quên mất một tình tiết của vụ án rồi?
- Tình tiết gì? - Nó nghĩ lại.
- Khi anh trai cậu ta bị lợi dụng thì cậu ta đã biết được sự thật?
- Có lẽ nào? - Nó hình như biết được điều gì đấy.
- Đúng! Không thể nào cùng một lúc có thể yêu hai người được?
- Vậy tại sao cậu em trai không nghe lời anh mình? - Nó còn thắc mắc.
- Vì lúc đấy cậu ta đã quá hối hận nên không biết phản ứng sao với tình yêu của anh dành cho mình, biết là anh làm vậy chỉ vì muốn tốt cho nó và người đó nó nghĩ là có vấn đề nhưng anh đã giấu không cho nó biết vì sợ… - Anh ngưng lại.
- Sợ là cú sốc khi chính người mình yêu hại chết gia đình mình ư… - Quá tàn nhẫn.
- Vậy cho nên anh đã bỏ đoạn đó để đáp ứng mong muốn cuối cùng của cậu em trai… - Anh thở dài.
- Thì ra là vậy… trả giá cho lỗi lầm mình nên gánh lấy… - Nó biết nó còn hạn hẹp trong tình yêu.
- Nhưng không biết làm vậy có đúng không nữa? Khi mà để người đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. - Còn chưa ưng ý với vụ án này.
- Đúng là xét về mặt pháp luật thì hắn không có tội nếu như chưa có bằng chứng sát hại gia đình cậu ta? Nhưng còn về tình thì hắn đã bị trừng phạt rồi. - Nó nói có lý.
- Ừm… - Anh ngủ quên đi vì còn mệt…
Nghĩ đi nghĩ lại những lời nó nói lúc nãy thì đúng là không sai đâu nhỉ, vậy nếu xét về mặt pháp luật thì tình yêu này là sai trái nhưng xét về tình nó cũng đang phản bội anh, biết làm sao đây khi chả có bằng chứng nào để nó chứng minh cho anh thấy là nó không làm sai, nó chợt nghĩ tới những tình tiết của vụ án, nếu như bây giờ nó là người em trai đó và đang yêu người đó, còn Khôi là người anh trai sẽ phát hiện ra âm mưu thật sự của hắn ta mà ngăn lại nhưng không được, và theo con mắt nhìn của thám tử thì là nó đang phản bội tình yêu anh trai dành cho để yêu người đó, cuối cùng mấu chốt ở đây Khôi không như người anh trai đó mà sẽ nói rõ cho anh Hoàng biết và… có lẽ nào là như thế… đúng là thế rồi còn gì… Haha…
Vui sướng vì đã gỡ được nút thắt mà chính nó cũng không ngờ tới… chính anh là người đã gián tiếp một lần nữa giúp nó mà không hề hay biết… nó cảm thấy anh là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của nó dù có như thế nào… cảm ơn anh nhiều lắm… dù là lại để anh giúp một cách vô tình như thế này…
Sáng nó dậy hơi trễ nên Khôi đã lên gọi nó, nó cầm mảnh giấy trên bàn khi Khôi vừa thấy “em ngủ ngon quá nên anh không muốn gọi, cho anh mượn tạm quần chíp của em nha vì cái của anh bị em làm hư rồi, bắt đền em đấy… moaz…”. Nó lại đứng cười như dại vì lần đầu anh viết thư cho mà đã dã man thế này luôn rồi, hiểu nhau quá nên giờ cái gì cũng nói được, chợt Khôi giật lấy may là nó phản ứng kịp không là tiêu. Bỗng có tiếng điện thoại nên nó phải nghe.
- Ừ tôi biết rồi… - Nó cúp máy.
Khôi nhìn khó hiểu khi nó bảo đi ra ngoài đợi…
Màu tóc đã chuyển sang màu ánh kim còn chiếc bông tai đã được tháo xuống, đội chiếc mũ len màu xanh lá được thêu chiếc kính đỏ phía trước, mặc chiếc áo thun hình con cún trắng trên nền nâu, còn quần thì khá giống của Nguyên mà nó mua lần trước chỉ khác là màu đen thôi. Nó đi ra không thoát khỏi sự ngỡ ngàng của Khôi, cứ như thay đổi một trăm tám mươi độ liên tục vậy.
- Khôi nè… - Nó vừa đi vừa nói.
- Sao anh?
- Từ giờ chỉ cần em đến đón anh lúc tan học là được rồi.
- Dạ em biết rồi! - Là sao ta có chuyện gì à.
Đi bộ ra đến cổng thì có chiếc xe Mercedes đen dài đã đứng đợi ở đó sẵn, có một anh vệ sĩ chạc tuổi nó bước ra cúi đầu lịch sự mời nó lên, Khôi đóng cửa xe lại nhìn lên phía trước mà nhíu mày.
Người kia là ai vậy ta… Khôi nhìn xuyên qua cửa kính xe nhưng không thấy rõ…
- Chà! Style khá ổn đấy. - Hắn ta lên tiếng khi nó ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài.
- Không phiền nếu cho xe chạy được chứ? - Vũ không để ý đến lời anh ta.
- Được chứ! Thưa cậu. - Anh vệ sĩ nói thay ông chủ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh thì Khôi cũng quay xe đi…
- Hợp đồng mới đâu nhỉ? - Vũ cần xem điều khoản.
- Có cần phải làm cái đấy không nhỉ? - Hắn ta thấy phiền phức.
- Tất nhiên là có rồi? Vì đây chỉ là phim thôi.
- Được thôi! Đây nè. - Hắn đưa cho nó vì biết là sẽ cần đến.
- … - Không nghĩ là có đâu, nhưng khi xem một lượt thì không có vấn đề gì, chỉ có điều con người hắn không đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro