Chap 24
Để Nguyên nằm xuống thì Lâm đã cúi xuống hôn nó và bảo không được đi đâu đấy, Nguyên chỉ cười mà nhìn theo hắn vô làm đồ ăn cho nó, Vũ ngồi nói chuyện với Nguyên được một lúc thì rõ. Là sáng cũng chưa có sốt hẳn chỉ là hơi mệt trong người do hôm qua mất sức hơi nhiều, và lúc lên trường thì vô tình bị một bạn nữ đụng vào người do chạy nhanh quá làm Nguyên bị ngã nên vết thương khó lành nhanh được, thấy vậy Lâm định lao vào nhưng Nguyên ngăn lại vì con trai ai lại bắt nạt nữ mà trong khi đó không phải có mình con nhỏ đó, nên Lâm mới chịu thôi mà cõng Nguyên vô trong phòng y tế, khi ở đấy thì nghe được tin mấy đám nữ ngoài kia đang chờ Vũ do cái scandal nên đã vội nhắn khi hai cô y tá khoa đi ra, rồi sau đấy thì lo cho Vũ nên đã không ở đó mà đi lên văn phòng tìm thầy giáo nhưng không có ở đó, lúc đi vết thương lại chảy máu nên Lâm cần mua chút đồ tiện mua luôn thuốc cho Nguyên chứ lên phòng y tế nữa thì phiền lắm, nhưng máu chảy hơi nhiều nên Nguyên hơi bị choáng sau khi gọi cho Vũ thì vô lớp và ngất mất tiêu. Chỉ có nhiêu đó mà làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nếu như Vũ không bị dín vào vụ scandal này thì đã không ảnh hưởng đến ai, trách mình chỉ quá sơ suất thôi, cảm thấy trong căn phòng hơi ngột ngạt nên Vũ nó đi ra ngoài.
“Mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu bây giờ nó đi học thì làm sao để tránh tai tiếng đây, còn hắn ta có làm được chuyện này không hay là chuyện nhỏ xé ra to hơn, mà nó thì lại không thích mang ơn ai hết nên tự tìm cách thì tốt hơn, cả cái trường học cũng không cản nổi mấy đứa antifan như thế thì hết cách, mấu chốt ở đây là mức ảnh hưởng của hắn ta trong vụ này ở mức nào mà đủ để lập ra một đội antifan như thế, còn người mà nó lo hơn chính là anh, chắc anh cũng biết chuyện này rồi nhưng nó không dám hỏi, sợ anh lo cho nó mà làm cái gì đó nữa thì chết, dù là nó có lặng lẽ làm thì biết chắc anh vẫn âm thầm giúp nó dù bất cứ ở đâu, vậy cái tin nhắn lúc nãy chẳng lẽ nó làm được gì đó cho anh rồi chăng, scandal trên mạng chắc do anh đã ngăn lại rồi, nên bây giờ nó phải cố gắng mà giúp lại anh mới được, dù là việc có nhỏ đến đâu hay khó khăn đến mức nào cũng được, không thể để mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, đến bây giờ thì vẫn chưa có cách nhưng cứ đợi xem hắn ta giải quyết ra sao rồi tính tiếp, chỉ có như vậy nó mới dễ dàng mà làm hơn khi không phải suy nghĩ mệt mỏi thế này”
- Anh Vũ… có nghe em gọi không vậy? - Khôi tiến đến.
- Hả? Sao em. - Nó giật mình vì nãy giờ để tâm trí đi đâu.
- Anh Lâm dọn đồ ăn ở trong rồi kìa? Vô ăn luôn đi. - Khôi kéo Vũ đứng lên.
- Thôi anh có hẹn rồi, để khi khác đi. - Nó nghĩ nên hành động thôi.
- Vậy có cần em chở đi không? - Khôi nhìn thấy có vẻ lạ.
- Không cần đâu? Ở lại nếu có việc gì thì giúp cho Nguyên được rồi. - Nó nghĩ đi một mình thì tốt hơn nên đã tự đi ra chỗ xe.
- Khoan đã… vội gì thế! - Khôi ném chìa khóa xe khi nó vừa quay lại kịp để chụp lấy.
- Thiệt là… - Khôi đi vô trong trước hai ánh mắt nhìn khó hiểu của Lâm và Nguyên.
Dừng xe trước cửa hàng Nhật thì cũng vừa đúng giờ, hình như anh bảo vệ đã biết số xe của nó mà không ngại ngừng lái xe và nói vị trí trong đó để nó đi lên. Nhưng khi vừa lên tầng ba nhà hàng để tiến đến chỗ gần khung kính rộng thì nó phải dừng chân lại một lúc để nhìn rõ người đang ngồi ở phía đối diện tầm nhìn của nó, có lẽ chắc nó nhìn nhầm thì phải nhưng có thể nào.
- Anh tưởng em không tới chứ? - Vẫn cái giọng đấy.
- Cái gì? Anh đùa tôi à. - Nó đứng hình.
- Điều em thấy là sự thật đấy! Haha.
- Có vẻ còn nhiều thứ tôi chưa biết về anh nhỉ? - Con người trước mặt nó có vẻ quá phức tạp.
- Đúng đấy! Thế thắc mắc gì cứ hỏi đi, anh không phiền dành một ít thời gian để tâm sự với em đâu.
- Tôi không rảnh để soi mói đời sống riêng tư của người khác? - Nó ngồi xuống đối diện.
- Vậy em có thể qua công ty anh làm được không? - Anh ta ra điều kiện.
- Gì? Mục đích của buổi hẹn à không phải là không hẹn mà gặp là về vấn đề này à. - Nó hiểu ý anh ta.
- Tất nhiên! Chứ em còn muốn gì nữa? - Nghĩ chắc không đơn giản.
- Mục đích anh muốn ở tôi là cái gì? Mà sở thích anh có vẻ hấp dẫn đấy! - Nó khen cho cái đội ngũ nhân viên ở công ty anh ta.
- Sở thích? Haha! Họ đối với anh không là gì cả, chỉ cần em đồng ý thì scandal sẽ được hạ màn? - Hắn tính cái gì đấy.
- Còn điều kiện khác để nắm thót tôi sao? - Nó đoán được ngoài cái vụ hợp đồng.
- Muốn che mắt thiên hạ! Thì mình phải phim giả tình thật ấy nhỉ? - Kế hoạch hắn đã vạch sẵn.
- Điều kiện trong điều kiện có lẽ tôi nể anh đấy? - Hợp đồng làm nền cho bộ phim mới.
- Quá khen! Thế em có muốn nhận vai chính không? - Hạ mình như thế còn làm gì được.
- Được thôi? Chắc tôi diễn không đến nổi nào đâu nhỉ. - Nó sợ anh bắt gặp.
- Đừng lo! Ngành điện ảnh không thể thiếu một người như anh đâu? - Khoe khoang chứ hết bất ngờ rồi.
- Tôi hiểu sức hút của anh nó đến mức nào? - Lý do có cả đội antifan là đây.
- Em lại khiêm tốn rồi? - Người hút hồn anh ở ngay trước mặt đây này.
- Có nên xem kịch bản trước không? - Nó coi thử vai đấy ở vị trí nào.
- Thì trước kia em cũng đã từng làm rồi? Nên bây giờ đâu cần xem nữa. - Hắn nhớ lại.
- Ý anh là sao? - Ly sữa còn chưa hết.
- À “em trai” anh cũng từng muốn có vai này?
- … - Đầu nó lại hơi đau, ai làm em trai anh bao giờ.
- Sao thế? Có cần anh đưa tới bệnh viện không. - Nhìn hành động đó có lẽ đầu nó đang đau thì phải.
- Không cần! Em trai ai lại phiền anh họ được? - Nó không thể nhận thêm một người anh nào ngoài người đó.
- Vậy cũng được! Thế chúng ta bắt đầu từ ngày mai nhé. - Hắn vui sướng.
- Anh có thể để tôi ở đây một mình được không? - Đầu vẫn còn mệt nhưng muốn được yên tĩnh nên…
Hắn ta đi ra một cách lặng lẽ, nó nhìn xuống dưới tự dưng nước mắt hơi cay thì phải, chỉ cố để anh không phải lo lắng hơn cho nó nữa cũng không được sao, nhưng khi hợp đồng này kết thúc cũng là lúc nó phải ra đi mà, tại sao phải vội vàng như thế chứ, còn bạn bè nó nữa chỉ vì họ nên nó mới đồng ý chứ nó không muốn phải phản bội anh đâu, nhưng nó đã làm điều mà nó không hề muốn tí nào khi đã đồng ý với mẹ anh thì bây giờ có phản bội anh thêm nữa cũng chả sao, đừng có ép nó phải vào con đường cùng để rồi mọi thứ đè nặng lên vai nó, sẽ ra sao khi hợp đồng kết thúc, những ngày tiếp theo sẽ ra sao khi ở cạnh hắn, có thêm chuyện gì sẽ xảy ra với Nguyên nữa không khi mà Lâm đã tìm được hạnh phúc như thế, còn nó hạnh phúc đối với nó bây giờ chỉ là nhất thời rồi sẽ tan biến lúc nào đó không hay, cái quá khứ đó là gì mà để nó phải vật vã như thế này, nó có nên nhớ lại không đây, tất cả đều vô hình chung mà chiếm lấy toàn bộ tâm trí nó lúc này, sẽ kiệt sức mất thôi nếu như không có ai kéo nó lên khỏi bờ vực sâu…lại tiếp tục đi nữa chứ…sống trong quá khứ để làm gì…quan tâm những ai còn bên cạnh…mất hết rồi thì có chết cũng không sao…
Có tiếng điện thoại nhưng lúc này nó chả muốn nghe nữa, dù là có anh gọi đi nữa cũng vậy thôi, nó biết đi đâu để quên đi mọi thứ trong nó lúc này, nó cứ đi đi mãi nhưng hình như có người lo cho nó, nó thật không biết phải đối xử với họ ra sao để khỏi phải ray rứt sau này, Khôi chạy xe đi kiếm nó hết các góc gách trên con phố đã dần về đêm, lặng lẽ bước đi qua đường trước bao tiếng còi hú inh ỏi, nó mặc cho tâm hồn nó nhẹ lướt qua bên kia phiêu du, lê bước chân lên chuyến xe buýt cuối cùng có lẽ chẳng còn ai trong chiếc xe buýt này, giờ có đưa nó đi đâu cũng được cứ chạy đi để không phải dừng lại nữa. Bác tài xế cũng không biết con người kia đang bị làm sao mà lại không xuống bến nào cả, nó bảo đến bến cuối cùng nó sẽ xuống nên bác cứ chạy đi, bác thì vẫn làm tròn trách nhiệm của người lái, nhưng nó thì lại không làm đúng quy luật của khách lên xe nữa, cảm giác di chuyển tự động thật quá dễ làm hơn là nó tự tay làm lấy, chỉ một lúc thôi rồi nó sẽ quên hết tất cả, chỉ có như vậy nó mới bắt đầu lại từ con số không được. Bước xuống xe tự dưng nó cười một cách kì lạ, nụ cười ấy ẩn chứa bao nhiêu nỗi niềm khó tả, có thể nó đã vui trở lại nhưng khi vừa nhấc chân lên…
- Anh có biết là em lo cho anh lắm không? - Khôi thắng gấp chiếc xe.
- Không sao? Hihi mà sao lấy xe được thế! - Nó chợt nhớ là nó quên lấy xe.
- Em nhờ anh Hoàng hỏi thư ký của giám đốc công ty đối tác hẹn gặp anh ở đâu? - Thật phiền phức.
- Vậy à… - Lại phiền tới anh sao.
- Rồi có chuyện gì mà không nghe máy? Còn đi lung tung thế này? - May là Khôi vừa kịp thấy nó lên xe buýt, cũng tình cờ vì đường vắng.
- Đã bảo không có gì rồi mà? - Cười lần nữa để làm gì.
- Không có gì sao còn đứng đấy? Lên xe đi! - Khôi lắc đầu khó hiểu.
- Ừ!
Đi được một đoạn…
- Nếu muốn khóc cứ khóc đi… - Khôi nhìn là hiểu.
- … - Im lặng không nói nữa.
- Nè… nghe không? - Thắng gấp chiếc xe lần hai.
- Sao em cứ… - Nước mắt rơi vô tình…
- Sao anh cứ phải tự dày vò mình như thế? - Khôi nổi nóng.
- Để… - Đau đớn vì những lời thế này.
- Xuống xe… - Khôi quát.
- … - Thà nói như vậy còn dễ chịu hơn.
- Đi khỏi khuất mắt tôi? - Được nước lấn tới.
- … - Bước đi ba bước…
- Nói gì cũng nghe hết là sao? - Khôi ôm lấy từ sau.
- Được… được rồi mà… - Không thể không từ chối nước mắt đang rơi…
Khoảng lặng ấy thật lạnh giá…
Ngồi xuống chiếc xích đu trong khuôn viên…
- Em cũng đã từng như anh… - Khôi lại lên tiếng trước.
- … - Lắng nghe khi ai đó có tâm sự.
Hồi đấy em là một thằng nhóc ngạo mạng, rất là cứng đầu trước mọi việc, chả ai có thể quản nổi cả, học hành cũng chả ra gì, vì nghĩ việc học chỉ là kiến thức trong sách vở thôi còn va chạm đời thực mới đáng sống, gia đình khó khăn nên em đã lao động từ nhỏ, họ chỉ xem em là công cụ để kiếm ra tiền không hơn không kém, điều đấy có thể chấp nhận được vì không phải có mình em, nên em bỏ học từ năm lên lớp tám, ngay từ nhỏ có thể nói em thiệt thòi hơn nhiều đứa nhưng em chả quan tâm chỉ cần họ sống tốt là em vui rồi, nhưng rồi mẹ em ham phú quý giàu sang nên đã bỏ đi khi phải dín vào cho vay nặng lãi để trang trải cuộc sống, em hận bà ta không phải vì tiền mà là vì tình thương đã cạn, em bắt đầu bất cần đời để lăng mạ cuộc sống nhưng rồi cậu ấy đã đến bên em, lần đấy trong một cuộc ẩu đã của hai băng nhóm và em cũng trong số đó, cậu ấy chỉ là tên quèn thư sinh nhà nghèo kiếm việc làm thêm để đóng học phí, nhưng đã vô tình đập phá quán mà cậu ấy đang làm ở đấy, chẳng quen chẳng biết nhưng cậu ấy đã đỡ cho em một nhát, em chả muốn mang ơn ai hết nhưng rồi cũng phải bắt đầu suy nghĩ lại, cậu ấy cảm thấy em bị thiệt thòi nên đã dạy em học, nhưng em đã nói là không cần quan tâm, rồi cậu ấy cho em tiền để giúp đỡ mấy đứa nhỏ nhưng em nói chẳng khác nào cậu xem thường gia đình tôi vì cậu cũng chả hơn là mấy, rồi cậu ấy khuyên em đi làm những việc có ích cho xã hội này nhưng thật ra lúc đấy trong tâm trí là cái xã hội này đã mục nát từ lâu rồi chả còn công bằng nữa, nhưng em đâu có gì tốt để xứng đáng với điều mà cậu ấy làm cho em, người mang ơn là em chứ có phải là cậu ấy mà để cậu ấy phải làm như vậy, suy nghĩ của em rất rối bời trong những ngày ấy, rồi em nhận ra cậu ấy đã yêu em khi mà trái tim em đã vô cảm với tình thương từ lâu, cái chết của cậu ấy đã đánh thức con người trong em… kẻ sống giả tạo thì đâu đáng để được yêu thương… nước mắt lại rơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro