Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Nhìn bức thư anh cười… hạnh phúc vì nó vẫn quan tâm anh như ngày nào…

Đang ngồi trên xe thì nó nhận được tin nhắn của Nguyên…

- Hôm nay nghỉ học một bữa đi? Mày không nên lên trường.

- Sao thế? Lại muốn trốn học à. - Nó nhắn lại.

- Không! - 5 phút sau tin nhắn hồi âm.

Có chuyện gì sao, cứ lên xem sao đã nhưng khi vừa đến gần cổng trường nó thấy có nhiều đám nữ đứng ở cổng rồi, không biết lại vụ gì đây, thấy xe của Vũ cả đám nữ đã lao ra chặn lại, nó biết là vì sao rồi, cái scandal hôm qua giờ có hiệu lực rồi, nên tạm lánh một chút để tìm cách giải quyết chứ giờ vào trường không phải cách nên nó đã nhắn lại cho Lâm:

- Mày lấy số điện thoại thầy giáo dạy bơi cho tao. - Nội dung ngắn gọn nhưng xúc tích.

- Bọn này làm sao đây anh? - Khôi hỏi nó.

- Thôi tới công ty anh Hoàng đi. - Nó nhìn Khôi.

- Dạ được để em. - Khôi nó lùi xe hết tốc lực rồi xoay đầu quay đi hướng khác.

Đám nữ chạy theo ném đủ thứ nhưng không kịp…

Chỉ đứng ở xa để nguyền rủa nó thôi…

- Ok! - Tin nhắn từ số của Lâm.

Mới đây mà hai nó xài chung điện thoại à… cũng vui phết…

Lên công ty ở dưới chỗ để xe, nó đã chuẩn bị sẵn đồ trong cốp xe rồi, nên Khôi ra ngoài đứng đợi nó thay đồ, được lúc nó bước ra với bộ áo gilê và có cavat sọc đen trắng, khoác thêm chiếc áo khoác vest đen nhìn thật sang trọng.

- Thôi em lên trường giúp anh Lâm mua chút đồ đi. - Nó vừa nhận được tin nhắn của Lâm.

- Dạ được!

Bước lên phòng của anh nhưng hình như anh đã đi ra ngoài rồi, không có gì làm nên nó lấy hợp đồng ra xem, cũng không quá khó với nó lắm, yêu cầu mà nó chú ý là không được quấy rối nhân viên công ty đối tác và thắc mắc ý kiến gì chỉ được thông qua người quản lý còn muốn gặp trực tiếp giám đốc thì đợi có chỉ thị của giám đốc mới được. Còn những yêu cầu khác tạm chấp nhận được, như là thời gian để ký hợp đồng và thêm khoản vào hợp đồng theo giờ hành chính, rồi nếu có yêu cầu nào cần công ty đối tác đáp ứng có thể giải quyết sẽ được thỏa thuận hay là trợ lý nam phải có trình độ để giải quyết vấn đề nảy sinh trong thời gian chưa hết hạn hợp đồng. Xem sơ một lượt thấy cũng không có gì, đợi mãi không thấy anh lên nên nó đã gọi thử nhưng anh không nghe máy, nó đứng lên đi qua đi lại lòng vòng thì lại có tin nhắn: “Yêu cầu đã được giải quyết với điều kiện mày phải đi học bơi, tao hết cách rồi, xin lỗi!”, học bơi sao để làm gì chứ, mà có chắc là giải quyết được đám nữ không đây, nên nó gọi hỏi Nguyên cho rõ:

- Nguyên à! Cái scandal trên mạng sao rồi? - Nó hỏi.

- Cũng ngừng phát tán rồi, nhưng… - Nguyên do dự.

- Có gì nói đi?

- Bây giờ bọn nó muốn chính mày công khai giới tính thật, còn không bọn nó sẽ không để mày yên? - Nguyên đang suy nghĩ tìm cách.

- Nực cười! Chẳng lẽ đó là ý của thầy giáo? - Nó đoán.

- Đúng! Ổng còn không cho số khi nào mày còn chưa chịu đi học bơi? - Mua đồ hối lộ đám nữ lấy số cũng bằng thừa.

- Tính làm khó tao à? Được để tao coi bọn nó tính tung tin đến khi nào! - Nó nghĩ nên đối diện xem sao.

- Không được! Còn tao và Lâm… tao không muốn Lâm bị liên lụy. - Nguyên sợ điều đó khi chỉ mới hôm qua…

- Yên tâm! Tao có cách của tao. - Lấy độc trị độc mới được.

- Ừm ! Tao tin mày. - Nó đã cúp máy.

Vũ nó có vẻ hơi lạ… nhưng thôi vô học cái đã… Lâm đợi nãy giờ trong lớp rồi…

- Em lên công ty sao không gọi anh. Hihi - Anh đẩy cửa vào.

- Có gọi đó mà có nghe máy đâu? - Nó lại cái ghế nằm tựa ra đó.

- Thế à! Chắc để quên điện thoại ở nhà rồi. - Anh sờ túi quần kiếm thử.

- Có cái điện thoại cũng quên! Bó tay anh luôn. - Nó cười.

- Mà em bảo đi học mà?

- À! Lớp có hai tiết ngoài giờ học bơi nên em không đi. - Lại một lý do khác.

- Ừm! Hì. - Anh biết nó sợ anh lo.

- Vậy coi giúp mấy đồ án thiết kế khu giải trí đi. - Anh chỉ về đống bản vẽ trên bàn chỗ nó.

- Nhiều vậy cơ à? Mà em làm có được không đây! - Nó không rành về mấy cái này.

- Được mà! Anh tin em có mắt nhìn. Hihi. - Anh biết nó thế nào.

- Ok! Baby - Nó đạp chân đẩy cái ghế trượt tới.

- Hihi…

Được một tiếng sau…

- Trời! Làm có tí mà buồn ngủ dã man. - Nó vương vai nhìn anh.

- Chắc đi học ngủ suốt chứ gì? Hehe.

- Có đâu? Haha - Nói đúng luôn.

- Thế xong chưa?

- Xong rồi đấy xem được không? - Nó cầm đống bản vẽ qua bàn anh.

- Nhanh lên nha, em đi mua sữa đây. - Nó chống tay lên bàn anh.

- Được rồi! Đi đi, à nhớ mua cho anh lon nước ép. - Vẫn còn lo nhìn đống hồ sơ.

- Từ đã… - Nó nhếch mép cười nhẹ.

- Gì nữa… - Anh ngước lên tưởng có gì.

Nó nắm cằm anh đẩy lên… và cúi xuống…

- Thích thật đấy! Hihi - Anh cười tươi.

- Khó cưỡng được thật đấy… - Nó lại nổi cuồng.

- Thôi đi đi! Anh sợ… Hehe.

- Ờm! Em không cho ai nhìn anh đâu mà lo. - Nó khẳng định.

- Anh biết nhưng… - Gãi đầu nhìn nó quay đi.

- Được mà! Trừ em ra chứ gì. Hihi

- Hiểu anh thật đấy!

Đi ra cửa vẫn còn cười, nhưng khi vừa đi xuống và đi ra ngoài công ty được một đoạn thì…

- Nè! Thằng kia đứng lại mau… - Có đám nữ rượt nó khi bị nó phát hiện.

- Chạy nhanh dễ sợ… - Một con đứng lại thở dốc…

- Chặn đầu kia cho tao!  - Con khác nói vọng tới hướng đối diện.

Chết thật chơi bao vây à…

Nó quằn vô một hẻm nhỏ, đang chạy thì có người kéo nó vào gốc nhỏ để núp…

- Cảm ơn… mà anh là ai vậy? - Vừa thở vừa nhìn lên.

- Thầy nè chứ anh nào?

- Hả? Bỏ tôi ra… - Nó vùng vẫy định bước ra.

- Tính để bọn nó tóm được à… - Anh ta giữ nó lại.

- … - Nó đứng xít ra một khoảng cách vừa đủ.

Được 5 phút…

- Giờ bỏ tôi ra được chưa? - Nó hất tay hắn ra.

- Làm gì mà nóng vậy? Tôi làm gì em à.

- Không nhìn thấy sao mà còn hỏi? - Nó ám chỉ.

- Ờ! Mà em tưởng là tôi cũng dễ chịu sao?

- Ý anh là… - Nó nghĩ lại.

- Thôi qua quán café bên kia đi, ở đây nói chuyện không tiện. - Anh ta bỏ nó ra và đi trước.

Nó đi theo sau mà nhìn khó hiểu được con người trước mặt nó…

Đến nơi nó gọi hai lon nước ép thay vì sữa…

- Không uống sữa nữa sao?

- Làm sao anh… - Nó ngạc nhiên đơ người.

- Hì hì! Không có gì, đổi khẩu vị một chút cũng hấp dẫn chứ sao? - Anh gọi ly café sữa.

- Rồi bây giờ anh nói được chưa? - Nó muốn xem hắn ta nói gì.

- Em hiểu cảm giác nổi tiếng chứ nhỉ? - Lấy tay quậy ly café.

- Ừ rồi sao?

- Anh cũng như em thôi? Chả thích bị làm phiền khi không cần!

- Nhưng chẳng phải đám nữ nó làm thế là vì anh? - Nó hỏi.

- Đúng! Không giành được thì đạp đỗ thôi. - Thẳng thắng cầm ly café uống một hơi.

- Chà! Ngọt thế mà cũng uống được sao? - Nói ẩn ý.

- Tất nhiên còn hơn đen đen mà đắng đấy. - Bỏ ly café đã hết xuống bàn.

- Ừm! Vậy bây giờ giải quyết làm sao? - Lấy thêm đường cho vào lon nước ép.

- Thì làm như cách em đang làm đấy? - Ám chỉ đường rơi.

- Anh tinh ý nhỉ? Chịu bị hòa tan vị ngọt sao. - Nó thử xem ngọt cỡ nào.

- Sao cũng được! Để sữa không bị vẫn đục? - Sở thích của người khác đem ra làm trò đùa.

- Được thôi! Tôi cảm ơn, nhưng nó cũng không đến nỗi nào? - Bóp nát lon nước ép.

- Thật lý thú đấy! - Hắn ta cười.

- Thôi tôi có việc rồi hẹn anh khi khác khi mọi chuyện đã lắng? - Thử thách coi làm được không.

Nó bước ra ngoài dạo bước trên con phố,  nắng lên cao đưa hơi ấm dâng lên tràn khắp nơi, đi nhanh lướt qua mấy chiếc lá bay đến cái tiệm gần đấy mua một chiếc áo khoác và cái mũ len, không thích thời tiết này tí nào còn mặt khác để không ai nhận ra nó, nhưng đến cả anh cũng không kịp nhận ra tài hóa trang nó biệt lập đến vậy, cứ vui ấy chứ khi giỡn kiểu đấy cũng hay, nhưng vì mấy bản vẽ khá được nên anh không trách nó gì cả dù giỡn cỡ nào, làm xong nó cần giao chúng cho công ty đối tác nên không ăn trưa cùng anh được mà chỉ để lại một suất cho anh thôi. Nó gọi cho Khôi nhưng hình như có việc gì đó nên không nghe máy, đành đi tàu điện ngầm tới đó vậy, cũng khá xa nên đủ thời gian để nó nhớ lại lời nói lúc nãy của hắn ta, làm sao biết nó thích sữa, có vấn đề gì ở đây thì phải, thôi không nghĩ nữa.

- Alo anh Vũ hả? - Giọng Khôi hơi gấp.
Nó chưa kịp bước vào cửa công ty nữa…

- Sao có chuyện gì? - Nghe là hiểu.

- Anh Nguyên bị sốt rồi? - Khôi lo lắng.

- Sao cơ? Chẳng phải sáng nó còn học à. - Coi bệnh từ khi nào.

- Không đâu! Em mới đưa ảnh về nè.

- Ừ vậy qua đây đón anh, 10 phút đấy. - Nó cúp.

Cái thằng lỳ thật đấy bệnh còn không lo nghĩ cho Lâm, chắc lại sốt do bị thương rồi, vậy mà đêm qua… thằng Lâm thật là…

Vừa giao hợp đồng xong thì anh quản lý có nói là giám đốc yêu cầu hẹn gặp nó ở nhà hàng Nhật nhưng nó đã từ chối vì còn lo cho Nguyên, đi xuống dưới đeo chiếc kính màu vàng rêu đội chiếc mũ phớt và bỏ áo khoác với áo gilê ra, thay đổi để dễ làm việc hơn nhưng Khôi đã chú ý và hỏi nó thì biết được là Vũ vừa bị săn đuổi nên cười, lại có tin nhắn từ một số lạ, nội dung lại không khác lời mời vì điều kiện nào đó “hợp đồng đã được chấp thuận, yêu cầu cậu đến chỗ hẹn lúc 7h tối để bàn thõa thuận mới…”, mới đưa chưa được 10 phút nữa ấy chứ làm gì mà nhanh vậy, nó có khả năng trong chuyên môn này à, chắc không phải rồi.

- Mà giờ tính giải quyết sao đám đó? - Khôi hỏi thử.

- Chuyện đấy! Anh nhờ người xử lý vụ đấy rồi? - Có nên tin hắn ta.

- Đúng là rãnh quá không có chuyện làm chết hết cho rồi. - Khôi bực dọc.

- Sao vậy em? - Nó hơi bất ngờ trước thái độ đó.

- Không sao đâu anh? Em chỉ không ưa mấy đứa a dua như thế.

- Hì! Thôi không có gì hết, lo mà lái tới nhà Nguyên đi, không biết nó sao rồi. - Vũ còn lo.

- Chắc cũng không sao, có anh Lâm mà.

- Ừm!

Chạy xe vào trong thì thấy Nguyên đã đi ra rồi…

- Bệnh sao không vô trong mà ra đây làm gì? - Nó nổi quởn.

- Tao không sao! Chỉ mệt cho… - Ho sụ sụ.

- Rồi rồi! Ông tướng, thương nhau lắm cắn nhau đau giờ. - Hiểu tình thế.

- Hihi! Tại nó làm tao phải như thế mà. - Nguyên liếc mắt ra sau Vũ.

- Nè! Để Cún nó thế này à? Còn không biết mà đưa nó vô đi. - Vũ quay lại nhìn Lâm.

- Được rồi mà… lại đây! - Kéo tay Nguyên cõng nó vô thật nhanh.

- Trời! Thay đổi chóng mặt… - Vũ đơ người trước hành động đó.

- Haha! Anh nói thế bảo sao ảnh không lo cho được. - Khôi lên tiếng và đi theo Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro