Chap 19
Thôi ráng vậy, ai cũng tốt cả chả phải suy nghĩ làm gì, nó cần làm bây giờ là về lớp thông báo hai đứa kia rồi nó lên công ty chứ không hai nó lại nghĩ lung tung mà làm thì chết. Nói cho Lâm và Nguyên xong thì hai tên lại tham mưu những kế hoạch đợi nó về để vui chơi với thầy giáo mới. Nó nhắn tin hỏi anh địa chỉ rồi cũng bắt xe tới nơi, nghĩ là không biết có chuyện gì mà cần nó giúp, nó thì làm được cái gì đây chứ, học còn chưa xong mà chỉ là ráng chút nữa thì sẽ ra trường nhưng chỉ là vấn đề thời gian, nên tạm thời nó chưa muốn làm việc không đúng chuyên môn thôi, mãi nghĩ nên nó cũng chả để ý đến cửa phòng lúc nào, có ai đó ở phía sau đi tới:
- Chào cậu? Cậu là thư ký mới của anh Hoàng à. - Giọng cô tiểu thư nào đấy.
- Thư ký? À cô nhầm rồi. - Vũ quay lại.
- Là Vũ sao? Chà lâu quá không gặp, còn nhớ tôi chứ? - Vẫn thái độ đó.
- Cô là... - Vũ nhìn nhưng vẫn không nhận ra...
- Là Ngọc là người đã... mà thôi chuyện đó cũng qua lâu rồi không cần nhắc lại nữa nhỉ cậu Vũ? - Nhỏ cười nhếch mép.
- Chuyện đó? Còn cô... ây ya cái đầu tôi... - Vũ cảm thấy chóng mặt đau đầu... có hình ảnh gì đó rất mơ hồ... vì nhớ lại chuyện không nên nhớ làm nó thấy mệt mỏi hơn...
- Cậu sao vậy? Có cần tôi... - Nhỏ nheo mày nhìn nó.
- Thôi khỏi... - Vũ nhăn mặt tựa lưng vào tường.
- Là em à? Sao không vào đi, mà em bị làm sao thế? - Anh nghe có tiếng nó nên đi ra.
- Không sao đâu anh? Chắc do nãy lên thang máy không quen nên hơi mệt tí thôi. - Nói dối cũng có lợi.
- Ừ!
- Mà kia là ai vậy anh? - Vũ còn chưa biết, hình như đã có gặp nhưng nó không nhớ là khi nào và gặp như thế nào.
- À đó là Huỳnh Như Ngọc người thay mặt giám đốc đối tác với công ty đấy.
- Dạ! Mà anh gọi em tới đây có việc gì? - Vũ đi vào trong phòng.
- Phiền cô có thể đợi ở ngoài để tôi bàn xong việc rồi sẽ tiếp tục hợp đồng được chứ?
- Vâng! Được tôi sẽ đợi. - Nhỏ đi ra ngoài.
10 phút bắt đầu...
- Cái gì? Làm trợ lý riêng cho anh sao, sao được em có giờ làm đâu? Với việc đó con gái rành hơn em nhiều. - Nó nghĩ thế.
- Ai chả như nhau? Mà có điều công ty anh đang đối tác rất kì lạ. - Anh suy tư nhìn ra cửa sổ.
- Lạ là lạ chỗ nào?
- Thì là họ yêu cầu người thỏa thuận hợp tác với họ phải là nam? Hơn nữa lý do họ không chọn nữ là vì công ty đấy chỉ có mình Ngọc là nữ thôi. - Anh đang cần biết lý do.
- Sao lại ngược đời như thế? Mà điều đó cũng được sao. - Nó còn chưa chắc chắn.
- Điều gì em?
- Thì là chắc chắn hợp đồng sẽ được ký nếu có trợ lý là nam?
- Đúng! Là thế nếu em đồng ý.
- Vậy được thôi em sẽ làm! Nhưng chỉ là tạm thời thôi, vì em chưa muốn đi làm vào những việc này. - Nó nói cho rõ.
- Ừ! Anh hiểu, chỉ cần dự án hoàn thành anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.
- Ok anh! Hihi.
- Cho ôm cái... - Anh thấy nhẹ người khi nó đã chấp nhận.
- Thôi thôi ra mà lo cô trợ lý kia đi, để người ta đợi nãy giờ kìa. - Nó ngồi lên ghế anh bỏ chân lên bàn giám đốc.
Nó chỉ nghĩ cần cố gắng hết sức là sẽ ổn thôi, còn đến đâu hay đến đó, nó chỉ được cái nắm bắt việc chứ làm vào thử mới biết ra sao được, sáng giờ ăn có tí giờ đói rồi, tí rủ anh đi ăn thôi chứ về nhà lại mất công nấu, giờ nó chỉ còn sức ăn thôi chứ nấu là chịu thua rồi. Được lúc thì anh cũng quay lại nhưng nét mặt anh có vẻ lạ, nên nó lại tính thôi để từ từ đi ăn cũng được:
- Sao vậy anh? Cô ấy không đồng ý à.
- Không phải? Chỉ là... - Anh còn do dự.
- Còn gì anh nói nốt luôn đi? - Nó không thích mập mờ.
- Họ lại thêm một yêu cầu nữa?
- Cái gì? Sao thế được, công ty làm ăn mà như muốn hành sách để thăng tiến vậy.
- Cũng tại là làm ăn lâu năm với họ rồi, chứ không anh chả cần đáp ứng một điều kiện nào mà để các dự án khác không có cơ hội tiến triển tốt theo hướng khác cả.
- Có vẻ rành rọi nhau quá giờ muốn kiếm chút kịch tính trong hợp đồng để mua vui đây mà.
- Mà yêu cầu đấy nó thế nào? - Nó chả quan tâm nữa.
- Là yêu cầu thư ký nam qua công ty họ giao bản dự án mỗi khi hoàn thành tiến trình trong từng giai đoạn của hợp đồng đó em.
- Chỉ vậy thôi à? Chuyện nhỏ! - Nó tưởng gì to tát.
- Được hả em! Anh chỉ sợ em mệt hơn thôi. - Anh lo cho nó dù là nhờ nó làm vị trí này hay không.
- Thôi được rồi! Giờ đi ăn thôi, em đói lắm rồi, cứ bàn công việc thế này chắc em không có sức mà tiếp tục đấy. Hihi.
- Ờ ờ! Hôm nay em ăn gì anh cũng khao, anh cũng đói lắm luôn. Hehe.
- Nhớ đó nha... - Hình như nó quên cái gì.
- Thôi chết! Em có hẹn rồi, thôi để khi khác vậy. - Nó chợt nhìn đồng hồ đã 2 giờ 30 rồi.
- Sao lại... đang có hứng mà. - Anh buồn.
- Xin lỗi mà, tí về nhà em bù sau cho. Hì - Nó lao ra khỏi cửa phi xuống thang bộ luôn.
Chưa giờ nó lại làm nhiều việc một lúc thế này, giờ phải nhanh đến đó gặp mẹ anh ấy không lại trễ hẹn mất. Nó nhớ đến cái địa chỉ gần khách sạn Tiên Quang nên đã gọi taxi đi cho mau, vừa đến nơi cũng vừa trễ 5 phút, chắc không sao cũng vừa kịp, nó vừa bước vào thì anh bồi bàn đã chỉ nó về chỗ mà bà đang ngồi, có lẽ hôm nay ở quán chỉ có hai người, có vẻ hơi lạ vì sao bà lại trả tiền hết chỉ để cần không gian này:
- Dạ! Cháu chào cô, cô đợi có lâu không? - Nó chào khi ngồi xuống đối diện.
- Cô cũng vừa mới tới thôi, con uống gì cứ gọi? - Bà gọi anh bồi bàn.
- Cho tôi ly sữa kem bạc hà. - Cần giải nhiệt cho đỡ mệt.
Bà đợi nó uống xong mới bắt đầu...
- Chắc cũng phiền con đã ra đây? Nên cô cũng không vòng vo mà đi thẳng vấn đề luôn. - Bà rất từ tốn mà dứt khoát.
- Dạ được ạ. - Tính nó cũng thế.
- Con thích Hoàng đã bao lâu rồi? - Vấn đề cần đề cập đến.
- Sao...? Cô biết chuyện đó. - Nó cúi nhìn ly sữa.
- Con ở lâu với nó rồi nên chắc cũng nảy sinh tình cảm chứ? Cô nhìn thằng Hoàng cô biết, từ nhỏ nó đã có một sức hút kì lạ rồi. - Có lẽ thế bà đoán.
- Con không thích không phải vì vẻ bề ngoài của anh ấy? - Nó nói sự thật.
- Cô cũng biết con không kém mấy Hoàng nên cô tạm tin nhưng vấn đề ở đây là gia đình này cần người nối dõi. - Mục đích của cuộc gặp mặt này.
- Dạ... con hiểu. - Nó không biết phản ứng sao cả.
- Nên con có thể tạm thời xa Hoàng được không? Chỉ cần nó đáp ứng đúng điều kiện đó thì cô sẽ đồng ý cho con quen nó. - Ra điều kiện để ngăn cản hay chỉ là vì trước kia bà cũng vì thế mà mờ nhạt trong tình yêu để rồi con mình gánh lấy.
- Con không thể xa anh ấy... - Nước mắt rưng rưng nhưng sẽ không rơi.
- Cô hiểu cảm giác của con? Nhưng con có thể vì nó một lần được không? Hay vì người mẹ này của nó cũng được, chỉ cần như thế là đủ rồi? - Đúng là yêu nhầm chỗ, đặt lòng tin không đúng nơi sẽ dễ mất mát hơn là đau vì ai đó.
- Nhưng còn anh ấy thì sao... - Nó lo cho ai bây giờ.
- Con cứ yên tâm? Cô sẽ có cách để giúp nó trở lại cuộc sống bình thường, cô hiểu nó muốn gì nên khi thỏa thuận xong cô sẽ trả tự do cho nó. - Bà cần thứ để trả thù được người đã làm tan nát trái tim bà.
- Có phải vì bố anh Hoàng nên cô mới làm thế? - Nó không cần giấu gì cả.
- Vậy à... chắc có lẽ Hoàng nó đã nói cho con biết, đúng là như thế nhưng quan trọng ở đây là cuộc sống sau này của nó nữa và cả công ty của nó là của hắn ta, nếu hắn ta cần lấy lại hoặc đã chán đứa con đấy sẽ dễ mà tước bỏ vị trí mà nó đang hiện có thôi. - Bà cần một chỗ dựa khác chắc chắn hơn.
Vậy nếu anh ấy có con và đứa con đó sẽ được quyền thừa hưởng di chúc hoặc kế nhiệm gia sản của gia đình bố anh Hoàng? Có phải mục đích của cuộc gặp mặt này là như thế...
- Con sao vậy? Thôi được con cứ suy nghĩ đi, cô sẽ cho con thời gian sắp xếp nhưng không được để lâu dài thì hiệu lực của thỏa thuận này cô khó giữ lời với con được, con hiểu chứ? - Bà muốn chắc chắn.
- Dạ được! Con sẽ làm theo yêu cầu của cô và cô có thể cho con thời gian để kết thúc hợp đồng ở công ty mà anh ấy đang làm được không ạ? - Nó muốn làm điều gì đó cuối cùng cho anh.
- Được rồi cô đồng ý! Nhưng nhớ những gì mà chúng ta vừa thỏa thuận đấy, bây giờ cô phải đi có việc rồi, hẹn con một dịp khác để kết thúc hợp đồng thỏa thuận này. - Bà đứng lên và đi ra ngoài.
Nó vẫn còn ngồi đó, cảm giác trong nó bây giờ sụp đỗ hoàn toàn, nó sắp phải xa anh rồi, người nó yêu và cũng yêu nó biết bao nhiêu, cảm giác mất mát ấy lại một lần nữa tái hiện trong con người nó chỉ có điều cảm giác đó đã giảm đi một nữa mà thôi, nó khóc cho ai bây giờ, chỉ vì người ta yêu cầu thế thì nó phải làm thôi chứ biết sao giờ, cảm giác sắp mất đi một thứ gì đó quý giá làm tâm trí nó rối bời hơn, cả thể xác và linh hồn nó đều tan nát như những vong linh lơ lững giữa lưng chừng mây trôi dạt về nơi u ám, cảm thấy con đường phía trước nó thật đen tối, chẳng biết rồi sẽ đi về đâu, cố gắng gượng dậy để làm điều cuối cùng ấy để ra đi thanh thản, chỉ có như vậy nó mới yên tâm mà rời xa anh được, rời xa nơi nó từng được yêu thương, rời xa nơi mà nó sẽ không nghĩ là có nơi thứ hai trên thế giới này, chỉ biết gục xuống bàn mà thả hồn theo gió nhẹ rơi khóe mắt cay cho tim nó thôi ngừng nhớ thôi ngừng yêu thêm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro