Chương 1: Mùi
Sáng sớm, ngoài đường người xe nườm nượp đi lại, nhìn bề ngoài đông vui, nhộn nhịp, chẳng người khách phương xa nào có thể mường tượng nổi việc quận Đông Dương từng một thời rúng động bởi vụ tự sát của cô nữ sinh lớp 12 xấu số- Lưu Diệu Thùy cả.
- Chúng mày ơi, lại thêm một vụ mất tích ! - Thằng Minh Dơi bước thấp bước cao vừa chạy vào lớp vừa huơ huơ xấp báo mới trên tay. - Lần này là chị Vân lớp 12A1.
- Cái gì ? Chị Vân á ? - Lũ trong lớp nhao nhao lên, mà điển hình là con Nhã, mồm nó to nhất, nó giật phắt lấy tờ báo trên tay thằng Minh Dơi, mắt nó láo liên liếc qua dòng tít to tướng đập vào mắt ngay trang nhất " Thêm một nữ sinh lớp 12 mất tích tại trường THPT Tân Xuân "
- Tuần này phải đến hai, ba người mất tích rồi ! - Kim Dung nghiêng đầu nói với Nguyên Nguyên, trên tay vẫn giữ nguyên quyển truyện tranh Nguyên trả lại. - Người ta bảo đây có thể là do lời nguyền của chị Thùy.
Nghe đến đây, Nguyên xanh mặt xanh mày như tàu lá chuối, trông đến là đáng thương. Cứ nhắc đến ma quỷ, y như rằng Nguyên sợ mất mật. Chi bằng cứ như đứa chị họ quái dị của nó- Trần Thanh Lan quanh năm suốt tháng nhìn thấy ma quỷ, như thế còn đỡ sợ hơn là không biết ma quỷ có thật hay là không, có đang ẩn nấp xung quanh mình hay không như Nguyên Nguyên. Con người ta thường sợ những thứ bản thân ta không chắc chắn.
- Về chỗ đi ! - Quân ném cái cặp đeo chéo lên bàn, cậu ngồi ngay bên cạnh Nguyên. - Chỗ tao không phải nơi cho bọn chúng mày lôi thôi mấy cái chuyện linh tinh ma quỷ.
- Vả lại ma quỷ không có thật đâu mà !- Lớp trưởng Sang ngồi phía trên quay xuống trấn an Nguyên Nguyên. - Bà không cần phải sợ !
- Nhưng còn mấy cái tin đồn đấy, không có lửa làm sao có khói, người ta đồn đầy rẫy những chuyện ma quái trong trường như: mất sổ đầu bài không rõ nguyên nhân, vỡ bóng đèn, tiếng cười man rợn trên sân thượng thì sao ? - Khánh Linh ngồi bên cạnh lớp trưởng quay sang thắc mắc.
- Bà hỏi câu lạ, Nguyên Nguyên có thể nhầm một cái tai nghe sang đoạn ruột người thì người ta nghe bóng nghe gió ra tiếng cười tiếng khóc có là xá gì ? Với lại trường mình cũ rồi, có hỏng hóc ở đâu là điều dễ hiểu. Mà ngay cả đồ đạc còn hỏng hóc, trí nhớ con người thì có là gì ? - Tấn Sang một mực phủ định chắc nịch, Linh cũng thôi không cãi nữa, ít ra thì nhờ Sang, Nguyên cũng thôi sợ rồi.
---***---
- Áp dụng công thức tính tần số của chuyển động tròn đều vào đây, chúng ta có...
Nguyên ngáp dài một cái, nó gục mặt xuống bàn một cách uể oải. Sách vở đã được gấp lại ngay ngắn gọn gàng trước mặt, tựa cái gối mềm dụ dỗ chủ nhân của nó đi vào giấc mơ thần tiên trong cái giờ Lý nhạt như nước giếng khơi này. Cái quạt trần trên đầu nó phe phẩy cứ như đuổi ruồi, cái nóng hầm hầm ám chặt cả vào chiếc bàn học gỗ ép. Cái cảm giác khó chịu ấy không chỉ dừng ở cái nóng, có một mùi gì đó rất lạ, thối khẳm như mùi nội tạng phân hủy thoang thoảng lẩn quẩn quanh đây.
- Đầu đất, đầu đất ! - Nguyên thậm thụt đưa mắt liếc lên ông thầy Vật Lý đang thao thao độc diễn trên bục giảng, tay giật giật áo thằng bạn bên.
- Cái gì ? Chép bài đi đầu tôm ! - Quân khó chịu đáp lại. - Lát nữa ông ấy xuống kiểm tra không ghi đủ lại chép một trăm lần bài giảng đấy.
Nguyên biết Quân vẫn cay cái vụ tuần trước nó rủ thằng bạn ngồi chơi đông tây nam bắc trong gầm bàn không chép bài rồi bị thầy Lý cho cả hai ở lại chép phạt một trăm lần bài trên lớp rồi. Nhưng nó vẫn nhất quyết không buông tha cho Quân:
- Mày ngửi thấy mùi gì là lạ không ?
Nguyên vừa dứt lời, Quân cũng buông bút, cậu ngó ngang ngó dọc, ngó trước ngó sau, hai lỗ mũi phập phồng liên tục.
- Eo, làm gì mà cứ như chó đánh hơi thế ?
- Im ! - Quân đay. - Có mùi thật... thối lắm mày ạ, cứ như mùi thịt phân hủy ấy.
- Chuyện gì thế ? - Lớp phó học tập Kim Ngân ngồi phía sau Minh Quân đang chăm chú chép bài lên tiếng hỏi.
- Có mùi lạ lắm, cứ như mùi thịt phân hủy ấy, đúng không đầu đất ? - Nguyên nhanh miệng trả lời. Đáp trả lại nó là cái nhăn mặt khó hiểu của Ngân.
- Tao có ngửi thấy mùi gì đâu ? - Thiên Nam ngồi cạnh Ngân khịt mũi, xong lại buông câu đùa. - Chắc hai chúng mày bị ảo khứu rồi.
Nguyên và Quân bèn quay lên, trong đầu cả hai đứa chẳng hiểu " ảo khứu " là cái gì, vả lại, cái mùi kia càng lúc càng xộc lên nặng hơn, làm đầu óc cả hai bắt đầu thấy quay cuồng. Thực sự chúng thấy bất an lắm.
__***__
Bẵng đi một tháng, cái mùi thối khẳm ấy lại càng xộc lên nặng hơn, đến lúc này thì cả ba lớp học ở dãy nhà gần khu đất sau trường, trong đó bao gồm lớp 10D2 bắt đầu xôn xao về sự kì lạ này. Cái mùi ấy càng nặng lên bao nhiêu, thì số lượng học sinh lớp 12 mất tích cũng tăng lên bấy nhiêu. Cho đến nay đã có tổng cộng hơn mười một học sinh lớp 12 ở trường THPT Tân Xuân mất tích bí ẩn, càng làm cho những sự việc kì dị kia thêm màu sắc u ám.
- Mẹ kiếp, nặng mùi lắm rồi ! - Quân chửi thề, cậu phe phẩy tay trước mặt, hòng xua tan cái mùi thối đáng ghét kia đi.
- Chịu thôi, nhà trường cứ bảo sẽ khắc phục, nhưng cứ làm cho có, có mỗi dãy khối D tách biệt ra khu đất phía sau là phải khổ vì gánh chịu cái mùi ô uế này. - Nguyên nằm ườn ra bàn, tay nó phe phẩy cái quạt giấy, nhờ thế mà mùi cũng xua đi phần nào, chứ trông vào mấy cái quạt trần lờ đờ kia có mà đời đời kiếp kiếp một đứa ngồi gần cửa sổ như Nguyên mới bớt đau đầu vì mùi thịt thối.
- Cứ thế này thì không được rồi ! - Lớp trưởng Tấn Sang gọi cả sáu lại. - Tao đề nghị bọn mình thử ra phía sau trường xem có chuyện gì, nặng mùi thế này e là không học được !
Vừa nghe đến cái nhà kho- nơi bắt nguồn của cả đống những truyền thuyết kì bí lẫn nhảm nhí của trường Tân Xuân, Nguyên đã sợ vỡ mật, hai hàm răng nó đánh lập cập vào nhau như người ta đánh trống đêm hội múa lân trăng rằm.
- Làm cái gì mà run như cầy sấy thế ? - Quân vênh váo kích Nguyên. - Hay là mày sợ ?
- T- Tao mà phải sợ á ? - Vốn sĩ diện hão, Nguyên mạnh miệng đáp lại. - Đi thì đi, làm cái gì mà phải sợ nhau ?
Nhìn cảnh đấy, Linh chỉ biết cười tủm tỉm. Toàn lớp 10D2 ai mà chẳng biết thâm ý của Minh Quân là như thế nào, chỉ có mình Nguyên Nguyên là không biết, nhìn bề ngoài tưởng chừng đánh nhau cắn nhau như vậy, thực ra hai đứa này rất thân thiết. Hành động vừa rồi của Quân chỉ là muốn Nguyên bớt sợ hơn thôi.
- Linh đi chứ ? - Sang quay sang bên cạnh hỏi, giọng cậu bỗng trở nên dịu dàng một cách kì lạ.
- Oh, cho Linh xin một vé ! - Linh cười hiền đáp. - Ngân đi không ?
- Đi thì đi. - Ngân nhún vai, tay ôm chặt cuốn sổ ghi đầu bài như của nả châu báu, sau mấy vụ các lớp khác mất sổ, lớp phó của chúng ta cũng đã nâng cao tinh thần cảnh giác hơn.
- Nam thì khỏi phải nói rồi nhé. - Sang chép miệng- Lát nữa tan học xuống tập trung dưới khu đất phía sau, đừng có ai về trước đấy!
Vậy là sau giờ học, cả lũ lật đật xếp sách vở, kéo nhau chạy ra khu đất phía sau trường. Ở đây, mùi thối bốc lên nồng nặc nhất, Nguyên Nguyên bắt đầu thấy cơn buồn nôn chạy lên tận cổ họng mình.
- Khó chịu quá !- Nó cố bịt miệng lại, trong khi Linh thủ thỉ an ủi nó.
- Chúng ta nên về đi, việc này nên giao cho người lớn thì hơn ! - Quân vội cản lại.
- Từ từ đã, ở đây có máu ! - Sang hốt hoảng kêu lên, cả lũ hớt hải chạy lại.
Trên mặt đất, những vệt máu đỏ thẫm kéo dài, lênh láng dẫn đến nơi nào đó nằm lẩn khuất trong vườn hồng xiêm. Vườn hồng xiêm cũ sau trường Tân Xuân thực ra vốn thuộc về tổ tiên của những người tới khai hoang mảnh đất này, cũng có rất nhiều ngôi mộ được đặt ở đây, chẳng ai muốn di dời cả, nên không khí xung quanh luôn âm u, tĩnh mịch như thế này. Ấy vậy mà máu lại lênh láng kéo thành một vệt dài ngoằn như con đường thế này, thật đáng ngờ.
- Vẫn còn ấm ! - Ngân ngồi thụp xuống, đưa tay quệt một vệt. - Vết máu này còn mới, chúng ta thử đi theo nó đi.
Năm đứa còn lại gật đầu, lẽo đẽo theo sau Ngân, cô lần đường, đi theo những vệt máu tanh tưởi, cỏ trơn ướt và sương mù thì bắt đầu phủ dày hơn khi trời mùa đông sẩm tối.
- Nhà vệ sinh cũ của trường ? Nó bị bỏ hoang lâu rồi mà ? - Nguyên Nguyên ngạc nhiên.
- Hay là có mấy thằng nghiện ma túy đến đây hít rồi bị thương nên trốn vào đây chăng ? - Linh suy đoán.
- Thôi không đoán già đoán non nữa, mở cửa thử xem sao. - Minh Quân tiến lên phía trước, nhưng cửa bị khóa chặt. - Kì lạ...? Cửa này ọp ẹp lắm rồi, lại sử dụng chốt dưới, chốt thì không thấy chốt, mà sao mở không mở được !
- Cái gì cơ ? - Thiên Nam toan bước tới thì tiếng kêu la thảm thiết bên trong đã ngăn bước cậu lại.
Cả lũ chết sững người, tiếng xương bị bẻ gãy kêu răng rắc, cái nhà vệ sinh cũ ọp ẹp bắt đầu rung lên bần bật như động đất, tiếng hét bên trong vang lên càng lớn, càng khiếp đảm hơn. Một dòng máu tươi tanh tưởi ồ ạt chảy ra ngoài theo khe cửa hẹp bên dưới.
Cái nhà kho ngừng rung, cả sáu vẫn chưa hoàn hồn thì lúc này cánh cửa gỗ kẽo kẹt bật mở. Bên trong, những cái băng vệ sinh cũ nằm rải rác dưới sàn, lẫn với vũng máu tươi, mùi hôi thối ô uế xộc thẳng ra bên ngoài. Những cái xác chết không còn toàn vẹn chất lên nhau, nội tạng bị móc ra, bắt đầu phân hủy, giòi bọ nhung nhúc bò trên những cái xác, thỏa mãn với bữa ăn no nê của mình.
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi ! - Sang hô hào, trong khi đó, Thiên Nam tay run run chẳng ấn nổi nút gọi.
- Không thể nào... Tại sao... ? Rõ ràng là... - Quân há hốc mồm miệng, khiếp sợ nhìn khung cảnh tởm lợm trước mặt.
** To be countinue *
T w T Dạo này viết xuống tay quá các bác ạ, tui sắp kiểm tra dồn dập các môn nên không có nhiều thời gian chăm lo cho tay nghề nữa.
Lời nguyền là tiền truyện của Sát Nhân, nó sẽ góp phần lí giải một số chi tiết trong Sát Nhân ( và có thể spoil một chút )
Sát nhân sắp kết thúc, các bạn có thể chuyển qua đọc cái của nợ này trong khi bạn tác giả lười hì hục làm phần 2: Đoạt hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro