95
Chương 95:
Trong tâm lý học có một hiện tượng thần kinh được gọi là "hiệu ứng Proust", đó là khi ngửi thấy một mùi cụ thể nào đó, những ký ức liên quan đến nó trong đại não sẽ được khơi dậy, cho dù đã bị lãng quên hay chưa bao giờ quên.
Đối với Hứa Tắc mà nói, trong tất cả những ký ức liên quan đến Lục Hách Dương, có hai mùi hương là sâu sắc nhất, pheromone của Lục Hách Dương và hương hoa dành dành.
Những luống hoa bên ngoài khu chung cư cũ chưa bao giờ được chăm sóc nhưng mỗi mùa hè đều mọc lên những bông hoa dành dành trắng muốt, hương hoa được tấm rèm phấp phới cuộn vào căn phòng nhỏ, sau đó bị gió quạt thổi bay trở nên nhàn nhạt. Mùa hè năm cậu và Lục Hách Dương ở bên nhau đó vẫn luôn đi kèm với mùi hương này, thậm chí sau một thời gian dài xa cách, Hứa Tắc vẫn sẽ ngửi thấy hương hoa dành dành trong mơ.
Vì vậy Hứa Tắc cảm thấy rằng mình rất dễ lẫn lộn giữa hiện thực và giấc mơ, chẳng hạn như bây giờ.
Cơn gió chiều mang theo mùi pheromone và hương hoa thổi qua, thổi bay tiếng "Hứa Tắc" đã xa cách nhiều năm biến thành tiếng lá xào xạc. Chứng ù tai dần dần biến mất, Hứa Tắc không hề cảm thấy ngạc nhiên hay mong đợi bởi vì mọi thứ vẫn chưa có kết luận, tỉnh dậy từ trong mộng tưởng hư ảo sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy thất vọng và thống khổ.
Hứa Tắc xoay người lại, những bóng cây đung đưa loang lổ đổ lên người alpha, ngay cả khuôn mặt anh cũng mơ hồ khó có thể phân biệt được. Hứa Tắc muốn đến gần anh hơn một chút để nhìn rõ hơn một chút, nhưng gió đột nhiên nổi lên thổi cả cái cây nghiêng sang một bên, lộ ra khuôn mặt và đôi mắt của alpha dưới bóng râm.
Đôi mắt... vào giây phút bọn họ nhìn nhau, Hứa Tắc đã chắc chắn rồi, trong đôi mắt ấy là ánh mắt giống như tám năm trước. Hứa Tắc chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy ánh mắt như vậy một lần nữa.
"Ảnh chụp chiếc cúp em gửi cho anh, anh đã xem rồi." Lục Hách Dương chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Tắc, đặt bó hoa dành dành vào trong lòng cậu, "Hứa Tắc, chúc mừng em."
Cổ họng nghẹn lại, muốn nói "cảm ơn" nhưng lại không nói ra được, Hứa Tắc nhìn chằm chằm Lục Hách Dương mấy giây rồi đột nhiên giơ hai tay dùng sức ôm chặt lấy anh, dán sát mặt vào bên cổ anh.
Lục Hách Dương ôm chặt lấy eo cậu từ dưới vạt áo trắng bị gió thổi bay của Hứa Tắc, hai trái tim đập cùng một chỗ, bên tai là tiếng thở gấp của Hứa Tắc tựa như đang nức nở, Lục Hách Dương hỏi: "Khóc rồi à?"
Anh cảm thấy Hứa Tắc lắc đầu, mái tóc cọ vào tai anh theo động tác.
"Để em đợi lâu rồi." Lục Hách Dương nói.
Thật ra anh biết không nên dùng từ "đợi" để hình dung. Hứa Tắc giống như một con diều không có ai cầm dây, ở trên trời cao bị thổi đến mức lắc lư không ổn định nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ nguyên vị trí, không phải là đợi ai đó đến giữ dây mà là hy vọng có thể một lần nữa nhìn ai đó.
Lần này Hứa Tắc không nói 'không sao đâu' nữa mà cả người cậu run rẩy dữ dội, dường như đến cả xương cốt cũng kêu lên lạch cạch. Thật lâu sau, tiếng gió bên tai nhỏ lại, tâm trí chậm rãi khôi phục lại một chút từ trong kích thích cực lớn, Hứa Tắc khàn giọng nói: "Lục Hách Dương."
Lúc gọi ra khỏi miệng thế mà lại cảm thấy cái tên này rất xa lạ, hóa ra quen biết nhau gần hai mươi năm, cậu vẫn chưa từng gọi tên Lục Hách Dương dù chỉ một lần.
"Ừm." Lục Hách Dương nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an Hứa Tắc.
Câu trả lời đơn giản khiến cho Hứa Tắc rất an tâm, cậu lại kéo dài cái ôm thêm vài phút mới đứng thẳng dậy, nhìn mặt Lục Hách Dương không chớp mắt.
"Ngốc quá đi bác sĩ Hứa." Lục Hách Dương nhận xét, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Quay lại trước đi, chỉ mặc áo sơ mi thôi sẽ lạnh đấy."
"Có mặc cả áo blouse trắng nữa." Hứa Tắc rõ ràng vẫn còn ở trong trạng thái đầu óc trống rỗng, nghiêm túc giải thích một số chuyện hiển nhiên, cậu nói: "Không quay lại được, quay lại rồi còn phải tham gia tụ họp."
"Chẳng lẽ không tham gia sao?" Lục Hách Dương hỏi.
Lý trí của Hứa Tắc đã trở về con số không, nói: "Không đi đâu."
"Phải đi." Lục Hách Dương nhắc nhở cậu, "Em là nhân vật chính."
"Anh thì sao?" Hứa Tắc chỉ quan tâm cái này.
"Đợi em." Tay Lục Hách Dương ôm lấy khuôn mặt bị thổi có hơi lạnh của Hứa Tắc, "Kết thúc thì gọi điện cho anh."
Hứa Tắc gật đầu nhưng hoàn toàn không có ý định quay lại, dường như cậu khó có thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Lục Hách Dương mà vẫn luôn nhìn anh. Lục Hách Dương tháo kính của Hứa Tắc xuống, che mắt cậu lại rồi nói với cậu: "Sắp phải đến chiến khu rồi, nhớ đừng uống rượu."
"Ừm." Hứa Tắc chớp mắt, lông mi cọ qua lòng bàn tay Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương đứng ở bên cửa hông nhìn Hứa Tắc ôm bó hoa dành dành từ hành lang đi về hậu trường. Hứa Tắc đi vài bước đã muốn quay đầu lại để xác nhận Lục Hách Dương vẫn còn ở đó. Cậu đi đến cuối hành lang, Hứa Tắc quay lại nhìn lần cuối mà không vẫy tay tạm biệt Lục Hách Dương, bởi vì rất nhanh sẽ gặp lại thôi.
Từ đêm tối u ám và gió đêm mát mẻ quay trở lại hội trường ồn ào náo nhiệt, các đồng nghiệp đã tìm Hứa Tắc đến phát điên, cho rằng cậu không từ biệt đã đi tiền tuyến.
"Hứa Tắc, cậu muốn mất tích đúng không?" Đồng nghiệp hỏi: "Hoa dành dành ai tặng vậy? Mùi thơm quá."
Hứa Tắc vừa cởi áo blouse trắng ra và đang mặc áo hoodie có zip, thấy đồng nghiệp vươn tay ngắt hoa thì cậu lập tức nói: "Đừng động vào."
"Dữ quá, sao đột nhiên lại thế này? Tôi sợ đấy."
"Là một người bạn lâu ngày không gặp tặng." Hứa Tắc vội vàng kéo khóa áo khoác, nhét áo blouse trắng vào cặp sách rồi bước tới cẩn thận cầm lấy hoa. Đây là chứng cứ quan trọng liên quan đến Lục Hách Dương, chứng cứ là một thứ không thể dễ dàng để người khác chạm vào.
Vốn dĩ nên là một bữa tiệc để ăn mừng đàng hoàng nhưng Hứa Tắc đã biến mất khỏi bàn mười phút sau đó. Ở trong thang máy, Hứa Tắc gửi một tin nhắn cho Hoàng Lệ Linh để xin lỗi ông và các đồng nghiệp, lý do là sáng sớm phải xuất phát đến chiến khu nên phải về căn hộ trước để thu dọn đồ đạc và chuẩn bị.
Hoàng Lệ Linh: Em cứ làm tôi tức đi.
(tội thầy ghê có đứa học trò mê muội vì dzai =))) )
Chưa đợi Hứa Tắc trả lời thì hơn mười giây sau, Hoàng Lệ Linh lại gửi một tin nhắn khác đến: Chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho bản thân, bình an trở về.
Hứa Tắc gõ hai chữ: Nhất định.
Ra đến cổng, Hứa Tắc gọi cho Lục Hách Dương. Điện thoại được kết nối rất nhanh, đồng thời Hứa Tắc nghe thấy một tiếng còi ngắn ở đầu bên kia. Lục Hách Dương nói với cậu: "Anh đang ở cửa."
Ngước mắt nhìn lên, Hứa Tắc nhìn thoáng qua đã thấy chiếc xe quân dụng kia, ngay cả điện thoại cậu cũng quên cúp mà đã bước xuống bậc thềm.
Suốt mười phút đi đường, trong đầu Hứa Tắc vừa loạn vừa trống rỗng, dường như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng thật ra lại không suy nghĩ ra được gì. Bó hoa dành dành trắng kia vẫn nằm lặng lẽ trong vòng tay cậu, thậm chí trong bữa tối Hứa Tắc còn ôm bó hoa suốt không chịu buông ra, cậu nghĩ đồng nghiệp nhất định sẽ cảm thấy thần kinh mình có vấn đề.
Lục Hách Dương cũng không nói chuyện mà lái xe vững vàng.
Đến cửa ký túc xá, Hứa Tắc vô cùng nỗ lực tập trung sự chú ý, cuối cùng mới nhớ ra mật khẩu nhà. Lục Hách Dương nhìn cậu nhập số, là cùng một mật khẩu với ký túc xá nghiên cứu sinh của Đại học Quân y lúc trước, nếu biết trước thì anh nhập là được rồi, bớt để cho Hứa Tắc nghĩ lâu như vậy.
Sau khi vào cửa, Hứa Tắc cẩn thận đặt hoa dành dành lên bàn trà, sau đó cậu lại nhìn vào mắt Lục Hách Dương. Đèn trong phòng khách quá sáng, Hứa Tắc nhìn một lúc rồi rời đi chỗ khác, cho đến khi Lục Hách Dương hỏi cậu: "Đã sắp xếp đồ đạc chưa?"
"Hình như chưa." Hai tay Hứa Tắc không biết đặt ở đâu, cậu nói: "Bây giờ em đi dọn."
Cậu vào phòng ngủ, mở vali ra xếp vài bộ quần áo đơn giản vào trong, không cẩn thận lấy ra một chiếc áo ngắn tay không hợp mùa, Hứa Tắc bỏ nó lại vào tủ, nhưng sau khi lật qua lật lại hai lần, chiếc áo ngắn tay lại bị lấy ra lần nữa, Hứa Tắc lại bỏ nó trở lại.
Khi chiếc áo ngắn tay được giở ra đến lần thứ tư thì Lục Hách Dương ở bên cạnh nắm lấy cánh tay Hứa Tắc: "Bình tĩnh lại một chút đi rồi hẵng xếp tiếp."
Không thể bình tĩnh lại, lúc này Hứa Tắc đã hồn xiêu phách lạc đến cực điểm rồi, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Lục Hách Dương ôm lấy một bên cổ Hứa Tắc, dùng ngón tay cái cọ vào quai hàm cậu, hỏi cậu: "Doạ em rồi à?"
"Không có." Giọng nói của Hứa Tắc có hơi run rẩy, "Em tưởng là nằm mơ."
Lục Hách Dương nhìn cậu, cuối cùng ôm cậu vào lòng nói: "Xin lỗi."
"Lúc đó nên suy nghĩ nhiều hơn một chút."
Mười tám tuổi, anh cho rằng chỉ cần có năng lực gánh chịu hậu quả thì sẽ không cần suy nghĩ xem mình lựa chọn có đúng hay không, chỉ cần kết quả thành công là được nhưng hoá ra không phải vậy. Đến mức mà khi nhớ lại được một chút, Lục Hách Dương đã không hề cảm thấy bất kỳ nỗi vui mừng, may mắn hay hài lòng nào, cảm xúc đầu tiên xuất hiện chính là hối hận, anh rất ít khi hối hận vì một chuyện nào đó.
Lục Hách Dương nhớ lại ánh mắt ngắn ngủi nhưng xa lạ khi nhìn Hứa Tắc qua hàng rào ngày xuất viện tám năm trước, nghĩ đến từng biểu cảm và ánh mắt muốn nói nhưng lại do dự sau khi gặp lại của Hứa Tắc. Alpha này giống như một bông hoa bồ công anh, lênh đênh, im lặng và không cầu hồi đáp, không đạt được gì cũng không sao, một chút cũng không vì vậy mà oán hận.
Không cần lời xin lỗi của Lục Hách Dương, Lục Hách Dương cũng không nên vì việc này mà xin lỗi. Hứa Tắc lắc đầu: "Mọi người anh đều phải tính đến, vốn dĩ đã rất khó rồi."
"Nhưng người đó không nên là em." Lục Hách Dương nói: "Anh đã sớm đoán trước được mình sẽ bị thương, cho rằng sau khi tỉnh lại còn có thể an ủi em hoặc cho dù không giải quyết được chuyện trong nhà thì chia tay rồi cũng sẽ đi tìm em, chỉ là không ngờ được việc sẽ mất trí nhớ."
Nhưng Hứa Tắc lại nói: "Không sao đâu, bây giờ đã bù lại rồi."
"Còn cả trước đây." Lục Hách Dương tách khỏi cậu một chút, hai người đứng đối mặt nhau, Lục Hách Dương tiếp tục nói: "Anh hỏi em tại sao lại nói quan hệ của chúng ta không quan trọng, hỏi em tại sao lại muốn anh quên chuyện trong kỳ mẫn cảm, những sự chất vấn và bất lịch sự đó, anh muốn xin lỗi em."
Trước khi nghe đoạn ghi âm do Tưởng Văn đưa, anh đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cho rằng chỉ đơn thuần là do sự ngăn cản của gia đình, cho rằng chỉ là một cuộc chia tay và tạm biệt bình thường. Cho đến khi càng đến gần với sự thật, anh mới nhận ra những gì mình nói và những việc mình làm với Hứa Tắc có lẽ là một hình thức gây tổn thương khác, mặc dù Hứa Tắc không bao giờ để ý.
Chuyện tối nay đã vượt quá phạm vi chịu đựng nên Hứa Tắc không kịp phản ứng mà chỉ có thể lẩm bẩm theo bản năng: "Đừng xin lỗi nữa."
Lục Hách Dương mỉm cười: "Được, tạm thời không xin lỗi nữa."
Đồ cần mang theo rất ít, chỉ có một ít quần áo để thay và một ít đồ vệ sinh cá nhân nên vali chỉ nhét đầy một nửa rồi được xách đến cửa đặt ở đó. Hứa Tắc bắt đầu lo lắng về bó hoa dành dành, cậu không nỡ để hoa trong căn hộ đợi chúng khô héo nhưng nếu mang đến chiến khu thì lại không thích hợp.
"Sau này vẫn sẽ tặng hoa cho em, đừng cảm thấy đáng tiếc." Lục Hách Dương hoàn toàn nhìn ra Hứa Tắc đang nghĩ gì, rút một đóa hoa từ trong bó hoa dành dành ra, "Không nỡ thì cầm một bông theo đi."
Hứa Tắc gói bông hoa dành dành vào trong giấy báo rồi bỏ vào cặp sách ngay lập tức.
Cậu lại tìm trong cặp sách thật lâu vẫn chưa lấy tay ra, Lục Hách Dương ngồi trên ghế sofa quan sát động tác của cậu, hỏi: "Sao vậy?"
Sau khi do dự, Hứa Tắc lấy một chiếc hộp nhung đen ra.
Lục Hách Dương quét mắt một cái rồi nắm lấy tay Hứa Tắc, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Hứa Tắc vẫn luôn căng thẳng với tư thế này, cậu cứng đờ mở hộp ra, huy chương màu xanh bạc mới tinh nằm bên trong sạch sẽ và sáng bóng.
Không thể tỏ ra hào phóng tự nhiên như lúc Lục Hách Dương tặng huy chương, Hứa Tắc hỏi một cách không tự tin lắm: "Anh có muốn không?"
Cậu lo lắng như vậy có gấp gáp quá không, có lẽ nên gặp nhau mấy lần nữa mới tặng thì tốt hơn, nhưng sắp phải đến chiến khu rồi, không biết lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào nên Hứa Tắc không đợi được.
"Vừa mới lấy được đã muốn tặng cho anh à?" Lục Hách Dương hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
"Ừm." Hứa Tắc gật đầu khẳng định, "Có lẽ phải đợi đến khi tốt nghiệp tiến sĩ mới dùng tới."
Thật ra cậu còn muốn tặng cả chiếc cúp cho Lục Hách Dương nhưng cái đó quá lớn, không tiện để Lục Hách Dương mang theo.
Lục Hách Dương nhận lấy chiếc hộp từ tay Hứa Tắc, dùng ngón trỏ đóng nắp lại, sau đó nói: "Làm sao đây? Anh không mang huy chương theo."
"Đợi em từ chiến khu về thì đưa lại cho em." Hứa Tắc dừng lại một lát, hỏi: "Được không?"
Lục Hách Dương không trả lời mà tháo kính của Hứa Tắc xuống, đè lên gáy cậu kéo đến gần anh một chút, sau đó hôn lên môi cậu.
Chỉ là chạm môi thôi nhưng đầu óc Hứa Tắc lại trống rỗng, quên hít thở cũng quên cả nhắm mắt, sau đó Lục Hách Dương dừng lại thơm lên má trái của cậu: "Không ảnh hưởng đến em nữa, lát nữa đến sân bay thế nào?"
"Sẽ có xe từ Bệnh viện Quân y đến đón." Thời cấp ba mỗi lần có thời gian ở chung dường như đều là lén lút, đến bây giờ có vẻ vẫn không thay đổi, nghĩ đến đây Hứa Tắc lại cảm thấy rất bất an. Cậu đến gần Lục Hách Dương, dùng giọng điệu thận trọng nói: "Sẽ không ảnh hưởng đâu."
"Cái gì không ảnh hưởng?" Lục Hách Dương hỏi cậu.
"...Hôn môi."
Lúc điện thoại vang lên, Hứa Tắc còn chưa xuống khỏi chân Lục Hách Dương, Lục Hách Dương vươn tay giúp cậu lấy điện thoại trên bàn trà, vành tai Hứa Tắc đỏ bừng, hai mắt không có tiêu cự, ngay cả người gọi cũng chưa nhìn kỹ mà đã bắt máy.
"Alo? Ò, được."
Chỉ nói ba chữ như vậy Hứa Tắc đã cúp điện thoại, ngẩn ra vài giây mới nói: "Mười phút nữa xe tới dưới lầu."
"Còn tưởng em không nghe thấy." Lục Hách Dương dùng đầu ngón tay lau đi nước miếng trên khoé miệng Hứa Tắc, "Có muốn rửa mặt không?"
"Ừm, phải thay quần áo nữa." Hứa Tắc đứng dậy.
Mọi thứ đã được thu dọn, trước khi ra ngoài, Hứa Tắc hỏi: "Hôm nay về lại thủ đô sao?"
"Phải đi chiến khu một chuyến, đã liên lạc với tài xế qua đây rồi, sáng mai mới trở về thủ đô."
"Anh có thể ở đây đợi tài xế, bên ngoài hơi lạnh."
"Được, anh không tiễn em xuống nữa." Lục Hách Dương mở cửa, "Đến lúc đó sẽ giúp em tắt đèn khóa cửa."
Hứa Tắc đứng ở hành lang, khung cảnh này tựa như bọn họ đã sống cùng nhau rất lâu, vào một ngày bình thường, Lục Hách Dương tiễn cậu ra cửa, thế nhưng hiển nhiên đây chỉ đêm đầu tiên bọn họ chân chính đoàn tụ.
"Chú ý an toàn." Lục Hách Dương dựa vào cửa, phòng khách ở sau lưng sáng bừng ánh đèn, trong mắt anh hiện lên ý cười, nói với Hứa Tắc: "Phải gặp lại đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro