Mở đầu
Dưới đây là phần mở đầu cho câu chuyện cổ trang dựa trên các yếu tố bạn đã cung cấp:
Gió đêm thổi qua cánh rừng trúc, những âm thanh xào xạc như tiếng thở dài của thiên địa. Lôi Mộng Sát đứng trên đỉnh núi, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống gương mặt nham hiểm mà đẹp đẽ của y. Trong đôi mắt sâu thẳm, có sự lạnh lùng, nhưng cũng chất chứa một tia cảm xúc khó đoán.
Mười năm trước, Lôi Mộng Sát, nhị đệ tử của Lý tiên sinh, đã hy sinh trên chiến trường vì đại nghĩa. Sự ra đi của y khiến toàn bộ sư môn đau lòng. Đặc biệt là các sư huynh đệ, những người luôn coi y là chỗ dựa tinh thần, đã không ngừng nhắc đến y như một tượng đài bất diệt. Nhưng số phận lại trêu ngươi. Lôi Mộng Sát, nhờ sự cảm động của trời đất, đã được sống lại, trở về với thân thể của chính mình năm tám tuổi.
Giờ đây, y không chỉ giữ lại ký ức, mà còn sở hữu công lực 28 năm, đủ sức sánh ngang với sư phụ. Nhưng với Lôi Mộng Sát, sức mạnh không phải điều quan trọng nhất. Trong trái tim y, một kế hoạch dài hơi đang được âm thầm vạch ra.
---
Chương 2: Gặp lại sư huynh đệ
Ngày hôm đó, các đệ tử của Lý tiên sinh tụ họp tại Thiên Vân sơn trang, nơi sư phụ tổ chức đại lễ mừng thọ. Từ bát đệ tử Bách Lý Đông Quân đến tam đệ tử Cố Kiếm Tiên, tất cả đều có mặt. Tiêu Nhược Phong, thất đệ tử và cũng là hoàng tử thứ chín của đế quốc, đứng một bên với dáng vẻ trầm mặc, đôi mắt phảng phất nỗi buồn khi nhớ về Lôi Mộng Sát.
Khi bóng dáng Lôi Mộng Sát xuất hiện, cả đại điện như ngừng lại.
“Lôi... Lôi sư huynh?” Bách Lý Đông Quân là người đầu tiên lên tiếng, giọng run rẩy như không dám tin vào mắt mình.
Lôi Mộng Sát chậm rãi bước vào, ánh mắt lướt qua từng người. Một nụ cười nhạt nở trên môi y, vừa thân thiện, vừa khiến người khác không khỏi dè chừng.
“Là ta. Các ngươi ngạc nhiên lắm sao?” Giọng nói của y vẫn trầm ấm, nhưng có thêm một phần lạnh lùng mà họ chưa từng thấy trước đây.
Liễu Nguyệt, tứ đệ tử, tiến lên trước một bước. “Ngươi... thật sự là Lôi sư huynh sao? Nhưng huynh đã...”
“Đúng, ta đã chết. Nhưng giờ ta đứng ở đây, bằng xương bằng thịt. Chẳng phải điều đó là quá đủ sao?” Lôi Mộng Sát nhìn họ, đôi mắt ánh lên sự thông minh và sự kiêu ngạo quen thuộc.
Tiêu Nhược Phong, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, giờ đây không kìm được cảm xúc. “Sư huynh, nếu đây là thật, thì ngươi trở lại là vì điều gì? Có phải để hoàn thành những điều còn dang dở?”
Lôi Mộng Sát khẽ nhếch môi. “Ta trở lại vì một lý do duy nhất: không để bất kỳ ai trong các ngươi phải hy sinh như ta từng làm.”
---
Chương 3: Bí mật trong bóng tối
Sau buổi hội ngộ, Lôi Mộng Sát một mình bước ra ngoài đại điện. Trong bóng tối, Diệp Đỉnh Chi – người từng được y cứu giúp năm xưa – xuất hiện.
“Lôi huynh, ngươi sống lại... là thật sao?” Diệp Đỉnh Chi cúi đầu, giọng đầy xúc động.
“Thật hay giả, điều đó không quan trọng. Quan trọng là ngươi còn nợ ta một mạng,” Lôi Mộng Sát nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Diệp Đỉnh Chi.
“Ta không quên. Nếu không nhờ huynh, ngày đó ta đã không giữ được danh dự gia tộc.”
“Vậy thì nhớ kỹ. Ta cần ngươi giúp ta một việc.” Lôi Mộng Sát tiến lại gần, thì thầm điều gì đó vào tai Diệp Đỉnh Chi. Khuôn mặt Diệp Đỉnh Chi tái đi, nhưng hắn gật đầu mà không chút do dự.
“Huynh yên tâm. Dù phải mất mạng, ta cũng sẽ hoàn thành.”
Lôi Mộng Sát nhìn hắn rời đi, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo. Y biết, để bảo vệ những người quan trọng với mình, y phải bước vào một cuộc chiến mới – một cuộc chiến mà lần này, y không cho phép mình thất bại.
Chương 4: Lôi Mộng Sát và Kế Hoạch Bóng Tối
Trong thư phòng cũ của Thiên Vân sơn trang, Lôi Mộng Sát đứng lặng nhìn bức tranh vẽ cảnh sư phụ cùng các đệ tử ngày trước. Ánh mắt y dừng lại ở chính mình trong bức tranh – một thanh niên trẻ tuổi, nụ cười ôn hòa, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
"Ta của khi đó thật ngây thơ." Y khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo như sương đêm.
Cánh cửa phía sau y bất ngờ mở ra. Người bước vào là Cố Kiếm Tiên, tam đệ tử, người luôn giữ vai trò trưởng huynh.
“Ngươi thật sự đã trở lại.” Giọng nói của Cố Kiếm Tiên trầm ổn, nhưng trong đôi mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp. “Nhưng ngươi không giống như trước đây nữa, Lôi sư đệ.”
Lôi Mộng Sát không quay lại, chỉ nhàn nhạt đáp: “Con người sẽ thay đổi khi nhìn thấy những điều mà người khác không thấy, trải qua những đau đớn mà người khác không hiểu. Ngươi nghĩ rằng ta có thể giống như trước kia sao?”
“Ngươi đã chết một lần vì đại nghĩa. Nhưng giờ đây, trong ánh mắt ngươi, ta chỉ thấy âm mưu.” Cố Kiếm Tiên tiến lên, đứng đối diện với y.
Lôi Mộng Sát nhướng mày, nhếch môi cười nhạt: “Âm mưu? Nếu một chút toan tính có thể bảo vệ được sư môn, bảo vệ được các huynh đệ, thì có gì sai?”
Cố Kiếm Tiên nhìn sâu vào mắt y, rồi khẽ thở dài. “Nếu là vậy, ta sẽ tin ngươi. Nhưng hãy nhớ, bất kỳ điều gì tổn hại đến sư môn, ta sẽ là người đầu tiên đối đầu với ngươi.”
“Ta không cần sự tin tưởng của ngươi, tam sư huynh.” Lôi Mộng Sát quay người, bước ra ngoài. “Ta chỉ cần các ngươi sống, và sống xứng đáng với những gì ta đã đánh đổi.”
---
Chương 5: Mưu Kế và Đối Thủ
Tại kinh thành, Tiêu Nhược Phong đang đứng trong ngự hoa viên, tay cầm một tấm lệnh bài bằng ngọc. Hắn nhìn chăm chú vào đó, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
“Hoàng tử điện hạ, ngài không cần bận tâm về những chuyện đó. Đại hội võ lâm sắp tới, Lý tiên sinh và các đệ tử chắc chắn sẽ giúp đỡ ngài.” Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Tiêu Nhược Phong quay lại, ánh mắt sắc bén: “Đúng vậy, nhưng lần này không chỉ có giang hồ tham dự. Triều đình đang lặng lẽ đưa người vào. Nếu xảy ra xung đột, e rằng chúng ta sẽ mất đi sự trung lập của Lý tiên sinh.”
Người đối diện hắn cúi đầu. “Ngài muốn Lôi Mộng Sát tham gia? Nhưng hắn... thật sự có đáng tin không?”
Tiêu Nhược Phong khẽ cười. “Hắn đáng sợ, nhưng chính vì vậy, hắn là người duy nhất ta có thể đặt cược. Một con dao sắc bén chỉ cần biết cách sử dụng.”
---
Chương 6: Sự Trở Lại của Diệp Đỉnh Chi
Giữa một khu rừng vắng, Diệp Đỉnh Chi quỳ gối trước một tấm bia mộ phủ đầy rêu. Bia mộ khắc tên một người mà hắn đã thề sẽ không bao giờ quên: Lôi Mộng Sát.
“Lôi huynh, ngươi đã sống lại, nhưng ký ức của ta về ngày ấy vẫn không thay đổi.”
Hắn nhớ rõ khoảnh khắc Lôi Mộng Sát lao ra khỏi vòng vây, chắn trước mũi kiếm để bảo vệ hắn. Kể từ đó, mạng sống của hắn không còn thuộc về mình.
“Ngươi muốn ta làm điều đó. Ta sẽ không phụ lòng ngươi.” Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, ánh mắt kiên định.
Từ xa, Lôi Mộng Sát xuất hiện, khoanh tay nhìn hắn. “Tốt. Ta cần người như ngươi – một kẻ biết ơn và sẵn sàng hành động.”
“Lôi huynh, ta chỉ cần biết một điều. Kế hoạch của ngươi... liệu có phải vì sư môn?”
Lôi Mộng Sát nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh: “Vì sư môn, vì thiên hạ, và vì chính ta.”
Chương 7: Trận Chiến Đầu Tiên
Đại hội võ lâm tại Thiên Vân sơn trang diễn ra trong không khí căng thẳng. Đây không chỉ là nơi các anh hùng giang hồ tụ hội, mà còn là cơ hội để triều đình ngấm ngầm cài người vào khống chế thế lực võ lâm. Lôi Mộng Sát ngồi ở một góc khuất, đôi mắt sắc bén quét qua đám đông.
“Đệ tử của Lý tiên sinh đã trở lại đầy đủ,” một người thì thầm. “Nghe nói nhị đệ tử Lôi Mộng Sát cũng xuất hiện, nhưng hắn đã chết mười năm trước kia mà?”
Lôi Mộng Sát nhếch môi cười nhạt, nhưng chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Các ngươi bàn tán đủ chưa? Nhị sư huynh của ta sống hay chết, cần các ngươi quan tâm sao?”
Tiêu Nhược Phong bước vào, thân hình cao lớn trong bộ trường bào hoàng gia, khí chất vương giả khiến mọi người lập tức im lặng. Hắn liếc nhìn Lôi Mộng Sát, ánh mắt vừa như thử thách, vừa như tín nhiệm.
“Nhị sư huynh,” Tiêu Nhược Phong bước tới, “đến lúc ngươi ra tay rồi.”
Từ phía xa, một nhóm người mặc áo đen bất ngờ xông vào, trên tay cầm những thanh kiếm tẩm độc. Lôi Mộng Sát không hề bất ngờ, y đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng.
“Ngươi không cần nhắc, thất sư đệ.”
Trong khoảnh khắc, Lôi Mộng Sát như một cơn gió lướt qua đám người áo đen. Thanh kiếm trong tay y không lấp lánh, không cầu kỳ, nhưng từng nhát chém đều chính xác đến mức tuyệt đối. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đám sát thủ đều ngã xuống, không một tiếng kêu.
Tiêu Nhược Phong nhếch môi, vỗ tay chậm rãi. “Đúng là nhị sư huynh. Lạnh lùng, nhanh gọn. Nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi đang che giấu điều gì.”
Lôi Mộng Sát quay lại, cười nhạt: “Ngươi chỉ cần biết ta luôn đứng về phía sư môn.”
---
Chương 8: Mối Quan Hệ Phức Tạp
Đêm khuya, Tiêu Nhược Phong đứng trong thư phòng, đối diện với Lôi Mộng Sát.
“Ngươi không thay đổi chút nào, nhị sư huynh. Vẫn luôn là người khiến ta không thể đoán được.”
Lôi Mộng Sát nhấp một ngụm trà, không trả lời.
“Nhưng lần này, ngươi trở lại với quá nhiều bí mật. Sư phụ tin tưởng ngươi, các sư huynh đệ tin tưởng ngươi, nhưng ta thì không.”
Lôi Mộng Sát đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Nhược Phong. “Thất sư đệ, nếu ngươi muốn đối đầu với ta, thì đừng chỉ nói suông. Đừng quên, dù là trên chiến trường hay trong mưu lược, ta luôn hơn ngươi một bậc.”
Tiêu Nhược Phong bật cười, nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp nào. “Đúng vậy, ngươi là người ta luôn ngưỡng mộ... và cũng luôn muốn vượt qua. Nhưng ta cảnh báo ngươi, đừng để lòng nham hiểm của ngươi làm tổn hại đến sư môn.”
Lôi Mộng Sát không đáp. Y đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy. “Ta không cần ngươi tin. Chỉ cần ngươi sống, đó đã là lời hứa của ta.”
---
Chương 9: Âm Mưu Được Hé Lộ
Diệp Đỉnh Chi bí mật gặp Lôi Mộng Sát trong một hang động gần kinh thành. Trên bàn là một tấm bản đồ lớn, đánh dấu những điểm quan trọng trong võ lâm và triều đình.
“Lôi huynh, mọi thứ đã được chuẩn bị. Chỉ cần một tín hiệu của huynh, ta sẽ dẫn người hành động.”
Lôi Mộng Sát nhìn bản đồ, ánh mắt sắc bén. “Không, chưa phải lúc. Ta cần ngươi tiếp tục theo dõi Tiêu Nhược Phong. Hắn không phải kẻ đơn giản. Nếu triều đình có âm mưu gì, hắn chắc chắn sẽ biết.”
Diệp Đỉnh Chi ngập ngừng: “Nhưng hắn là thất sư đệ của huynh...”
“Đừng nhầm lẫn,” Lôi Mộng Sát ngắt lời. “Dù là ai, chỉ cần đe dọa đến sư môn, ta đều sẽ loại bỏ.”
Diệp Đỉnh Chi gật đầu, rời đi trong sự im lặng. Lôi Mộng Sát ngồi lại một mình, ánh mắt dừng lại trên tấm bản đồ. Y biết rõ, để bảo vệ sư môn và giang hồ, y sẽ phải bước qua lằn ranh mỏng manh giữa chính và tà.
“Đây là con đường ta chọn. Không ai có thể cản được.”
Nếu ai thấy hay thì cho mình 1 bình chọn nha🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro