Chương 1: Lúc mới gặp
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu An Lan tràn đầy vẻ không vui, ngày thường lúc nào khóe miệng cũng nhếch nhẹ, lúc này lại mím thành một đường thẳng tắp.
Khi hắn mỉm cười là một cậu ấm phong lưu phóng khoáng, không ai có thể tưởng tưởng được, khi hắn không cười, khuôn mặt lại cực kỳ lạnh lùng, làm cho người ta sợ hãi thế này.
Nhưng Tiêu thái thái là mẹ hắn, hoài thai mười tháng sinh ra hắn, đương nhiên sẽ không sợ con trai của mình, bà phe phẩy chiếc quạt tròn, tiếp tục nói:
"Hôn sự này đã được định ra từ đời ông nội con rồi, vốn muốn đem cô của con hứa gả cho Du gia, không ngờ được cô ấy thế mà trước hôn lễ lại bỏ nhà theo trai, làm hại hai nhà đều mất hết cả thể diện, Du nhị gia cũng vì vậy mà rời nhà đi tha hương.
Cả đời ông nội con sống thành thật, đã nói gì thì sẽ không đổi, vì sự tùy hứng nhất thời của con gái, mà phải vứt bỏ mặt mũi, tới cửa Du gia xin lỗi, trở về thì liền đổ bệnh.
May mà Du lão gia là người rộng lượng, chỉ nói không so đo, giao tình giữa hai nhà không đổi, nhưng ông nội con làm sao có thể an tâm được? Sau khi con ra đời, lại tự mình đến Du gia, thay con cầu thân với Du tiểu thư lúc ấy còn chưa sinh ra.
Mấy năm nay hai nhà thường xuyên lui tới, về sau hai cụ lần lượt qua đời, cũng tại mẹ và cha con không đủ chu đáo, quan hệ với nhà họ dần dần xa cách. Ba tháng trước, con còn ở Anh, lão gia hiện tại của Du gia tự mình đến đây, dò hỏi hôn ước năm đó còn tính hay không?
Hôn sự này là ông nội con chủ động yêu cầu, mẹ và cha con tất nhiên là không thể đổi ý được. Huống hồ Du tiểu thư mẹ cũng gặp qua rồi, năm nay mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi hoa, chưa nói đến dáng người mặt mũi, mà tính tình vừa dịu dàng lại hiểu chuyện, nhà cô bé với nhà chúng ta không giống nhau, lại là dòng dõi thư hương. Trong Liễu Thành này không biết có bao nhiêu nhà muốn lấy cô bế ấy về, gả cho con, mẹ còn sợ người ta uất ức, kết quả con lại không vui?"
Tiêu An Lan lạnh mặt không nói chuyện.
Làm sao hắn có thể vui nổi? Tất nhiên hắn không rui rồi.
Loại việc ép duyên này, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra với mình.
Du học ở nước ngoài ba bốn năm, cách nghĩ của hắn đã gần giống như người nước ngoài, theo đuổi tự do yêu đương, chú trọng hưởng lạc đúng lúc, làm sao có thể đồng ý cưới một vị hôn thê chưa bao giờ gặp mặt cơ chứ?
Nhưng hôn sự này lại là do ông nội định ra, cụ đã sớm mất rồi, hắn cũng không thể tùy tiện làm loạn, hại ông cụ đã chết rồi cũng phải gánh cái danh không giữ lời hứa được.
Hơn nữa, nếu thất sự làm loạn lên, chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Du tiểu thư, tuy hắn không vui khi phải lấy cô, nhưng tuyệt đối không có ý làm tổn thương một cô cái vô tội.
Cuối cùng thì Tiêu thái thái vẫn thương con trai, thấy hắn không nói lời nào, giọng nói cũng dịu dàng hơn, "Mẹ biết, bây giờ người trẻ tuổi các con đều muốn sống có chủ kiến, muốn chống lại cái gì mà phong kiến cặn bã, muốn tự do yêu đương, cũng không phải mẹ nói mấy thứ đó không tốt, nhưng làm người phải giữ chữ tín, hôn sự này là do nhà chúng ta chủ động yêu cầu, hiện tại lại cũng do chúng ta đổi ý, vậy thì đặt Du gia ở chỗ nào, đặt Du tiểu thư ở đâu?
An Lan, con xem thế này thì sao, mẹ đã chuẩn bị một phần lễ, con đến Du gia thăm hỏi một chuyến, nhân cơ hội nhìn Du tiểu thư, nói không chừng con vừa thấy liền thích ấy chứ? Nếu thật sự không thích, thì bắt ép cũng không được, lúc đó chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, con thấy thế nào?"
Trong lòng Tiêu An Lan cũng có ý này, nhưng không giống với mục đích của mẹ hắn, hắn muốn đến đó để thuyết phục Du tiểu thư từ hôn.
Nếu hai người bọn họ đều đồng ý từ hôn, rồi nói với trưởng bối, hai nhà ôn hòa giải trừ hôn ước, thứ nhất hai nhà cũng không tính là không tuân thủ lời hừa, thứ hai có thể nói với người ngoài là hắn không xứng với Du tiểu thư, bảo vệ thanh danh của cô ấy.
Tiêu thái thái thấy hắn gật đầu đồng ý, vội gọi tài xế trong nhà chuẩn bị ô tô, rồi tự mình vào trong phòng đem hộp quà đã chuẩn bị từ trước ra, rồi lại tự mình tiễn hắn ra cửa.
Nhìn thấy ô tô ra khỏi sân, Tiêu thái thái thở dài.
Chuyện này làm sao đây, muốn hoàn thành di nguyện của bố chồng thì phải ủy khuất An Lan, nếu như theo ý của An Lan, lúc tế tổ còn mặt mũi đầu mà nhìn bố chồng? Hơn nữa biết ăn nói thế nào với Du gia đây.
Không giống với khu biệt thự kiểu tây của Tiêu gia, Du gia vẫn là kiểu phủ đệ của Trung Quốc cổ xưa, cửa lớn khắc hoa bằng mực đen, trước cửa còn có hai con sư tử bằng đá.
Lúc này trong hậu viện Du phủ, Du tiểu thư Du Uyển Như đang ngồi bên cửa sổ xem một tập thơ.
Thời tiết nóng bức, tuy dưới đất có để một chậu băng, nhưng vẫn khiến người ta không thể tĩnh tâm được, xem rất lâu một trang vẫn chưa lật qua trang khác, cô chỉ có thể bỏ sách xuống, thất thần nhìn cây cỏ tươi tốt xanh um ngoài cửa sổ.
Tiểu nha hoàn Hàm Thanh đột nhiên gào to chạy vào, "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Du Uyển Như quay đầu nhìn cô bé, "Trời nóng như vậy, em còn chạy nhanh thế để làm gì, cẩn thận bị cảm nắng đấy."
Hàm Thanh liên tục xua tay, thở gấp liên tục nói, "Cô đừng quan tâm em có bị bị cảm nắng hay không nữa! Ngoài cửa, ngoài cửa, Tiêu thiếu gia đến rồi!
Trái tim Du Uyển Như run rẩy, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nói: "Tới thì cũng tới rồi, đã có cha đón tiếp, em gấp cái gì."
Hàm Thanh uống một ngụm to nước ô mai, thấy cô xấu hổ, cười hì hì nói: "Em không gấp, em gấp thay tiểu thư thôi."
Du Uyển Như trừng mắt liếc cô bé một cái, "Nha đầu xấu xa này."
Cô lớn lên dịu dàng thanh tú, tính tình lại tốt, lúc trừng người khác cũng mang đến cảm giác mềm mại, Hàm Thanh làm sao có thể sợ cô được?
Cô bé lập tức cười hì hì thò mặt tới, "Vừa nãy em ở nhà trên giúp thái thái xách đồ, đúng lúc nhìn thấy Tiêu thiếu gia vào cửa, tiểu thư có muốn biết Tiêu thiếu gia trông như thế nào không?"
Du Uyển Như nhẹ nhàng trừng cô bé, nghiêng người, nhìn về phía cửa sổ, miệng đáp: "Một mình em xem là được, chị không muốn biết."
Hàm Thanh biết cô xấu hổ, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, "Em nhìn từ xa thấy, Tiêu thiếu gia lớn lên cao lớn, mặc một bộ âu phục, đội mũ phớt, oai khỏi bàn, đến lái xe nhà hắn cũng không giống nhà người khác."
Tuy đôi mắt Du Uyển Như vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ không để ý, nhưng lỗ tai vểnh lên nghe trộm, vừa nghe vừa phác họa trong đầu hình ảnh một người mặc âu phục đội mũ phớt cao lớn.
Người này, là chồng tương lai của cô...
Bỗng nhiên mặt cô hơi nóng, chỉ đành cúi đầu nhìn quạt tròn trên tay để che dấu.
Hàm Thanh ngồi trên chỗ để chân của cô, nhớ tới khoảng thời gian trước đây, nắm chặt nắm đấm tức giận nói: "Tiêu thiếu gia đã trở lại, để xem Tôn gia còn có thể giở thủ đoạn gì!"
Du Uyển Như lấy lại tinh thần, đang muốn nói chuyện, lại có một người phụ nữ bốn mươi tuổi đi vào.
Hàm Thanh vội đứng dậy đón tiếp, "An ma ma, sao ngài lại tới đây?"
Du Uyển Như cũng đứng lên, An ma ma đã hầu hạ bên người mẹ cô hơn hai mươi năm rồi, coi như là nửa trưởng bối.
An ma ma đứng trước mặt khuôn mặt tròn tròn tràn đầy ý cười, "Tiêu đại thiếu gia tới cửa hỏi thăm, nói muốn gặp mặt tiểu thư, thái thái sai tôi đến trang điểm cho tiểu thư."
Vừa nói xong, Hàm Thanh vội kéo tay Du Uyển Như, ấn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, gấp gáp nói: "An ma ma mau trang điểm cho tiểu thư xinh đẹp vào, khiến Tiêu thiếu gia vừa nhìn thấy liền mù luôn!"
"Nha đầu xấu xa, đừng nói nữa!" Du Uyển Như đỏ bừng cả mặt.
An ma ma vừa trang điểm xong cho Du Uyển Như, Hàm Thanh ra ngoài tìm hiểu tin tức đã trở về, "Tiêu thiếu gia đang chờ trong hoa viên, thái thái gọi tiểu thư ra ngoài."
Du Uyển Như lập tức đứng lên, khẩn trương đến mức vặn xoắn khăn tay, tiến hai bước rồi lại lùi lại cầu cứu sự giúp đỡ từ An ma ma, "Ma ma ngài nhìn xem con thế này đã được chưa?"
An ma ma vỗ vỗ tay cô, nói: "Tiểu thư dũng cảm lên, Tiêu thiếu gia văn nhã có lễ, nói chuyện lại hài hước, vừa nhìn đã biết là dễ gần."
Hàm Thanh nói: "Đúng vậy, vừa nãy Lục Lan rót trà cho Tiêu thiếu gia, em còn nghe thấy Tiêu thiếu gia cảm ơn cô ấy."
Lúc này Du Uyển Như mới an tâm một chút, cùng An ma ma và Hàm Thanh đi đến hoa viên.
Từ xa đã thấy ba người ngồi trong đình, hai người là Du thái thái và Du lão gia, còn một người lạ mặt, chính là Tiêu thiếu gia.
Du Uyển Như nhìn trộm, hình như ba người trong đình đã phát hiện ra bên này, đồng loạt nhìn qua, cô vội vàng cúi thấp đầu.
Du lão gia vui tươi hớn hở nói: "Uyển Như đến đây, mau tới gặp mặt An Lan." Lại quay sang nói với Tiêu An Lan: "Giới thiệu với cháu, đây là tiểu nữ, khuê danh là Uyển Như."
Tiêu An Lan mắt tinh, mới vừa rồi mấy người đi ra từ chỗ rẽ, hắn đã nhìn thấy rồi, ánh mắt thản nhiên, vị này là Du tiểu thư, đúng như lời mẹ hắn, là một cô gái kín đáo nội niễm, dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, tiểu thư khuê các hiểu rõ quy củ, có chút khác biệt với nữ sinh hoạt bát đương thời.
Mọi người ổn định chỗ ngồi, Tiêu An Lan chủ động chào hỏi, "Chào Du tiểu thư."
Du Uyển Như liếc nhanh hắn một cái, thấy khóe miệng hắn mỉm cười, nghĩ thầm, người này đúng thật là rất ôn hòa, cô không dám đối diện với hắn quá lâu, mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Chào anh."
Du thái thái cầm tay con gái, cười nói với Tiêu An Lan: "Uyển Như của chúng tôi có chút xấu hổ, An Lan đừng để ý."
Tiêu An Lan cười lắc đầu, "Không sao ạ."
Du thái thái âm thầm liếc mắt nhìn Du lão gia, Du lão gia hiểu ý, âm thầm gật đầu.
Du thái thái liền nói: "Không bằng hai người trẻ tuổi các con ngồi trò chuyện một lúc? Mấy người già chúng ta không ở lại nữa."
Du Uyển Như vội trộm kéo tay Du thái thái, nhưng bà làm như không biết.
Tiêu An Lan tới đây chính là muốn nói rõ ràng với Du tiểu thư, tất nhiên đồng ý ngay.
Mọi người nhanh chóng đi hết, chỉ còn hai người ngồi đối diện.
Lớn như thế này rồi, lần đầu tiên cô ngồi một chỗ với một người con trai xa lạ, người này lại là chồng tương lai của cô, Du Uyển Như xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Tiêu An Lan định tốc chiến tốc thắng, đi thẳng vào vấn đề: "Du tiểu thư, hôm nay tôi tới là có một việc muốn thương lượng với cô."
Nghe hắn trịnh trọng nói như vậy, Du Uyển Như chần chờ một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn lại hắn, trên mặt còn hơi ửng đỏ, nghiêm mặt nói: "Anh nói đi."
Mặt cô còn vương nét xấu hổ, hai mắt ướt át, tựa như một bông sen vẫn còn mang sương sớm.
Trong lòng Tiêu An Lan bất ngờ lộp bộp một tiếng, đột nhiên có vài phần do dự.
Những lời hắn muốn nói, có thể làm cô thương tâm không?
Trước đó, hắn tuyệt đối không nghĩ tới bản thân mình sẽ chần chờ.
Du Uyển Như thấy hắn không nói lời nào, nhỏ giọng gọi: "Tiêu thiếu gia?"
Tiêu An Lan mở mắt, cũng không đối diện với cô, "Du tiểu thư, hôn sự này, nói thật, đến tận hôm nay tôi mới biết. Năm đó, lúc các trưởng bối giao ước, vẫn chưa hỏi qua ý muốn của hai chúng ta. Tôi nghĩ, việc này không đúng lắm với chủ ý của tôi. Hôm nay, tôi tới đây là muốn xin cô suy nghĩ cẩn thận lại, rốt cuộc thì việc này cũng liên quan đến đại sự cả đời người. Ngoài ra tôi cũng muốn xin cô cùng tôi thuyết phụ trưởng bối."
Tự hắn đã nói vậy, mặt Du Uyển Như chậm rãi tái nhợt, cô cảm thấy bản thân giống như bị người ta kéo ra ngoài phố thị chúng, không thể chịu đựng nổi, cảm thấy xấu hổ, hối hận, những cảm xúc đó dồn nén trong ngực cô, cô phải mím chặt môi, nắm chặt tay mình, mới không để nước mắt trào ra.
Cô cúi đầu, lâu sau mới ngẩng lên, vẫn nhẹ giọng nói: "Tôi đã hiểu ý của anh rồi, anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ ràng với cha mẹ."
Tiêu An Lan thấy sắc mặt cô tái nhợt, lông mi run rẩy, sự khác thường trong lòng càng thêm rõ ràng.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, hắn nắm tay, đứng lên, cuối cùng nói: "Cảm ơn cô đã thông cảm, ngày khác tôi nhất định sẽ tới cửa xin lỗi."
Hắn bước nhanh rời đi, Du Uyển Như bất động ngồi tại chỗ, chỉ là nhịn một lúc lâu nhưng cuối cùng nước mắt như chuỗi trân châu đứt rơi xuống.
Du thái thái mỉm cười tiễn Tiêu An Lan, đang định đi qua thăm dò ý tứ của con gái, nhìn thấy cô khóc, vội hỏi: "Làm sao thế?"
Du Uyển Như lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ, chúng ta với Tiêu gia từ hôn đi."
"Thế sao được?!" Du thái thái hoảng sợ, "Uyển Như, con đứng ngớ ngẩn, gia đình Tiêu gia tốt như vậy, An Lan lại tuấn tú lịch sự, tìm đâu được nhà chồng như thế? Huống chi, Tôn gia còn đang nhìn chằm chằm chúng ta như hổ rình mồi! Trong Liễu Thành chỉ có Tiêu gia có thể chống lại Tôn gia, con có tin chúng ta vừa từ hôn, Tôn gia lập tức sẽ nhào tới hay không? Chẳng lẽ con thật sự muốn gả cho tên ác lang kia sao? Vậy không bằng muốn mạng của mẹ!"
Du thái thái kích động nói, nươc mắt vòng quanh.
Du Uyển Như từ từ bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Mẹ, Tiêu thiếu gia không thích con, nếu đã như vậy thì hà tất phải cưỡng cầu?"
Du thái thái chỉ khóc: "Không được, không thể từ hôn, sao có thể để con gái tôi bị tên súc sinh kia hủy hoại được! Số tôi sao mà khổ thế này, Uyển Như ơi..."
Du Uyển Như thấy bà khóc cũng rất chua xót, cầm khăn lau nước mắt cho bà, nức nở nói: "Mẹ, con biết ngài đau lòng cho con, nhưng mẹ của Tiêu thiếu gia nhất định cũng thương hắn, nếu Tôn gia bức bách chúng ta, chúng ta lại đi ép Tiêu gia, vậy chúng ta khác gì Tôn gia chứ? Con không muốn như thế, mẹ, mẹ cứ nghe con đi."
Cô càng hiểu chuyện, Du thái thái nghe thấy thế thì càng đau lòng, lại không biết làm thế nào, chỉ có thể ôm chặt con gái, hai mẹ con cùng khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro