Bảo bối, anh xin lỗi
_Anh đang làm cái quái gì vậy hã, Junhyung?
Cậu gần như đã hét toáng lên với anh,cậu không thể nào chịu được nữa. Tại sao anh lại phải đối xử với cậu như vậy cơ chứ
Junhyung sững người lại, lần đầu tiên Seobie của anh lớn tiếng với anh, Dù sao cậu cũng đang ốm, anh không muốn cải lại, lặng lẽ quay ra cửa
Anh bước tiếp , cậu lại hét lên
_CHÚNG TA ĐÃ TỪNG YÊU NHAU
Hai bàn tay anh nắm chặt, sống mũi anh cay cay
_Anh còn yêu em không, hay anh đã quên mất anh từng yêu một người như em? Tại sao lại lạnh lùng xa cách với em như vậy hã, Tại sao??
_VẬY EM VẪN CÒN NHỚ ANH LÀ NGƯỜI YÊU EM SAO?
Anh quát lớn, mắt ánh lên sự giận dữ rõ rệt, sâu trong đôi mắt đó là chút gì đó đau lòng tột độ
Yoseob sững người rồi im bặt
ANh quay mặt ra hướng khác, cố gắng bình tĩnh
_Người muốn nói tạm chia tay cũng là em,người tạo ra khoảng cách cũng chính là em, nếu như người em yêu thật sự là Doojoon, vậy cứ quyên anh đi, đừng đối xữ với anh tốt như vậy, anh làm cho anh thêm hi vọng rồi lại phải thất vọng như vậy..Yoseob à, chúng ta...chia tay đi
Câu nói của anh như phát súng nổ bên tay cậu, làm nó ù đi, làm đầu óc cậu choáng váng...chia tay ư? Anh vừa nói chia tay sau? Cậu có nghe nhầm không? Tại sao anh có thể nói ra câu đó
Cậu bé hét lên, tay chân liên tục đập phá những thứ xung quanh
Junhyung giật mình định chạy ra ngăn lại thì cậu điên cuồng ném mọi thứ về phía anh
Không còn cách nào khác, anh lao đến ôm chặt cậu
Cậu đánh liên tiếp vào lưng anh, mặc kệ cái đau ở lưng, anh vẫn cứ thế ôm chặt lấy cậu
Sau một hồi vùng vậy đuối sức, cậu rúc vào lòng anh mà khóc
_Tại sao em lại yêu Doojoon hyung chứ, người em yêu anh Junhyung cơ mà. Anh muốn chia tay sao. Thật sự muốn bỏ rơi em sao
CẬu nói ngắt quãng trong tiếng thút thít nghẹn ngào, cậu đang run lên trong lòng anh, khóc lóc như một đứa trẻ đánh mất món đồ chơi nó yêu thích
_Anh xin lỗi, xin lỗi , xin lỗi Seobie của anh
Anh cứ ôm chặt lấy cậu mà lặp đi lặp lại từ xin lỗi đó. Anh đả sai, đã sai thật rồi
Tiếng nấc nhỏ dần rồi tắc hẵn
Anh áp hay tay mình vào má cậu, kéo cao đầu cậu lên
Nhưng ánh mắt của cậu tránh đi nơi khác không nhìn anh
_Tại sao không đi tìm em, tại sao không quan tâm em
Cậu hỏi anh bằng giọng lạnh lùng, xen lẩn tiếng thút thít
Anh thở dài nhìn vào đôi mắt đã xưng húp lên vì khóc của cậu
_Hyung lạnh lùng với em vì ghen với Doojoon, hyung tạo ra khoảng cách vì nghỉ em đả yêu Doojoon và hyung bảo anh ấy đến tìm em vì anh muốn em tìm được một người tốt hơn
Cậu liếc anh một cái, ngước lên cắn thật mạnh vào cổ anh
_Đồ ngốc nhà anh, anh uống Coke riếc ngu luôn à, tại sao anh dám nói tôi yêu Doojoon hyung khi huyng ấy đả có Hyung Seung umma hả?? Tôi cắn cho anh chết, cắn cho anh bỏ cái tật ngu nhà anh, đồ con Bò nhà anh
Mặc dù đau lắm anh vẫn cố chịu đựng, lát sau thấy cậu im lặng, anh cúi xuống hôn nhẹ hên đôi môi của cậu. Anh mút mát đôi môi của cậu, đẩy lưỡi vào vòm miệng thơm ngát mùi dâu ngọt ngào của cậu..Cậu rụt rè đáp trả lại. Sự dịu dàng của anh làm cậu tan chảy
Anh dứt ra khi nghe tiếng thở gấp của cậu.Nhìn cậu lúc này thật đáng yêu, gò má ửng hồng lên vì thiếu không khí, đôi môi căng mọng lên
Khẽ nhếch mép, một nụ cười không mấy trong sáng của anh hiện lên
_Đáp lại tức là tha thứ cho anh rồi phải không?
Anh nhếch mép cười đều làm cậu đỏ mặt cúi xuống?
_Gật đầu tức là đồng ý đúng không?
ANh lại càng cười lớn hơn vì hành động đáng yêu của cậu
Yoseob ấp úng không biết nói gì
_Ai tha cho anh chứ, Hứzzz
Cậu liếc xéo anh
Anh phì cười trước vẻ đáng yêu của cậu, nhéo nhẹ má cậu, hôn nhẹ lên đó
_Thôi đừng giận anh nữa, ăn cháo nhé, để anh đút cho em
Anh cầm chén cháo đã nguội, múc một muỗng đưa đến miệng cậu
_Em không muốn ăn cháo thịt, em muốn ăn bánh kem chuối cơ
_Em đang bệnh mà, bánh kem không tốt, ngoan ăn hết tô cháo này, anh miễn phí hôm nay ở nhà cho em ôm ngủ , Sướng chưa?
_Yahhh đồ đáng ghét nhà anh, tui giết anh @_@ CẬu trường người lên, cắn vào tay anh, anh đè cậu xuống, ôm chặt , hôn lên môi cậu
Nhớ quá, mấy ngày nay không được ôm cậu ngủ, y như rằng đêm đó anh không ngủ được
_ANh nhớ em quá, mấy ngày nay không được ôm em như thế này
Cậu bĩu môi, liếc xéo anh
_Nhớ tôi mà đi hẹn hò với Hara cơ đấy
_Hồi nào anh chỉ bàn công việc với Hara thôi, đừng nói là em ghen nhé
_Ai thèm ghen chứ, anh đi ra cho tôi ngủ, tôi buồn ngủ rồi
Cậu đỏ mặt xô anh ra, chùm chăn kím mít, che đi vẻ ngượng ngùng, anh giật chăn cậu ra nhếch mép:
_Ngủ gì sớm vậy vợ, chúng mình chơi trò này đi vui lắm
_Đồ biến thái nhà anh bỏ tui ra...Ưmm...Arrrg..Bỏ,,,ưmm.. tôi đang bệnh đó nhe Junhyung...arggg
_Bệnh sao lại có sức chửi anh như vậy chứ, Muhaha phạt em mấy ngày nay bắt anh ăn chay, Haha em không thoát khỏi anh đâu, lại đây Seobie...hahah
_Bớ người ta, biến.... ưmm...thái,,CỨU TÔI VỚI??????
_MUỘN RỒI BÀ XÃ ƠI
======================== NGOÀI PHÒNG==================
Có hai người đang rình mò, một người con trai tóc đỏ rực và một chàng trai tóc đen đang nghe ngóng ngoài cửa phòng Junseob
_Yahhh cái thằng Bò này không biết kìm chế à, Seobie của tôi đang bệnh đấy_Tính thương con của umma Hyung Seung trổi dậy
Trong phòng vang lên tiếng rên càng lúc càng to
_Hyunie...ưm..mạnh lên...ưgrrr.....chổ đó đó....ưm...mạnh lên
Ngoài phòng có hai kẻ đỏ mặt, rút nhanh về phòng mình, 1 chàng trai tóc đỏ đang khóc ròng:
_TRẢ LẠI SEOBIE NGÂY THƠ , CHONG SÁNG CHO TUIIIIIIIIIIIIIIIIIII
#KLQ: đây là mình edit lại có một số chỉnh sửa nhỏ, có gì mọi người góp ý nhé, fic đầu tay xin đừng ném đá em T_T T_T _T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro