Đấu Phá Thanh vân (Tam)
Thà ngay từ đầu đã không có còn hơn có rồi lại mất đi...
Có rồi lại mất đi so với khongos còn tàn nhẫn hơn vạn lần.
...
Tiêu Viêm nhìn chiếc nhẫn trong bàn tay mình bật cười, nụ cười của hắn còn khó coi hơn khóc
Mới một canh giờ trước y và hắn vẫn còn vui vẻ bên nhau vậy mà giờ đây, không gian lặng im, lạnh lẽo đầy mất mát. Bàn tay mới lúc trước hắn còn nâng niu nắm lấy giờ đã biến mất trước mắt hắn
Hắn đem chiếc nhẫn bi thương cụng vào trán, bỗng một luồng ánh sáng xuất hiện
Tiêu Viêm thấy bản thân đã rơi vào một bí cảnh kỳ lạ, ở nơi đây cảnh vật xanh tốt, thác nước trắng, hồ xanh, không có chút nào giống với hang động phút trước hắn đứng cả.
" đây là đâu? "
Bỗng một nam nhân độ tuổi mới khoảng tứ tuần, tóc dài bạch kim ánh hồng phiêu phiêu xuất hiện
Người đó mỉm cười nhìn hắn, nụ cười của người đó rất dịu dàng giống như cánh hoa đào độ xuân về vậy
" giống, rất giống"
" ngươi là ai? "
" ta là gia gia ngươi"
" sao? "
" tiểu tử ta chính là sư phụ của mẫu thân ngươi, ngươi thật giống mẹ ngươi"
...
Hóa ra bao năm qua đấu trí của hắn giảm sút là bởi vì nuôi dưỡng không gian bí cảnh của người kia trong chiếc nhẫn hắn đeo.
Lại nói kể từ khi khám phá ra bảo tàng trong chiếc nhẫn mẫu thân để lại, được Dược Lão gièn luyện dạy dỗ đấu trí của hắn tăng lên không ngừng đã đạt đến cảnh giới thượng thừa
...
Trong trận thi đấu với các môn phái khác dễ dàng đánh bại họ vào đến vòng trung kết, thế nhưng ở trận cuối đối thủ của hắn lại là Lâm Kinh Vũ đệ tử Thanh Vân Môn.
" Tiêu Viêm lâu rồi không gặp"
" lâu rồi không gặp Kinh Vũ"
...
Lâm Kinh Vũ vốn có ý nhường hắn, y không muốn hắn bị thương, nhưng y không biết y làm vậy càng khiến hắn cảm thấy bị y coi thường mà mạnh mẽ toàn lực xuất chiêu
Lâm Kinh Vũ không ngờ mới mấy ngày không gặp đấu trí của hắn lại tăng nhanh đến vậy, không kịp trở tay bị một trưởng của hắn đánh mạnh vào ngực bật ra khỏi đài.
Chính Tiêu Viêm cũng kinh ngạc gắn không ngờ lại đánh chúng y, nhìn y ở dưới đài huyết nhục nhuộm đỏ khóe môi hắn vội vã lại gần ôm lấy y
" Kinh Vũ ngươi sao rồi? Ta thật sự không cố ý"
Y yếu ớt đưa tay chạm vào má hắn
" Viêm... khụ... Ta chắc không song rồi, cái đó... Ta thật sự muốn ở cùng ngươi"
" Không Kinh Vũ ta không muốn như thế này, ngươi nhìn ta đi Kinh Vũ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro