Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

♡₊˚ 🦢・₊✧

11.

Hai con hải âu đang tranh nhau một con cá chết, nhảy tới nhảy lui xung quanh nhau như những võ sĩ hung hãn, vỗ cánh đe dọa nhau. Những bộ lòng cá thối rữa nằm rải rác trên mặt đất thành một bãi xám xám vàng vàng. Một con hải âu chạy thoát khi Stanley đến gần, con hải âu bạo dạn kia dùng chân màng giẫm lên đầu cá, tham lam mổ lấy chiến lợi phẩm, không hề quan tâm đến con người chút nào.

Lữ quán của người Ireland ẩn sâu trong một con hẻm chật hẹp, sát bức tường đá xám ngăn cách bãi biển với nội thành. Một người chơi đàn organ luộm thuộm dựa vào tường hút thuốc, dưới chân là hộp đàn piano đang mở chứa vài đồng xu bị ném lung tung. Stanley lách người sang một bên, nhường hai du khách kéo vali vào cửa trước, bánh xe của chiếc vali kêu lạch cạch trên sàn nhà bị mài mòn. Quầy lễ tân trống rỗng, cánh cửa gỗ có ghi "Người gác cổng" hé mở, truyền ra tiếng radio mơ hồ.

Một con mèo mướp màu nâu đang nằm trên nóc chiếc tủ gỗ nơi treo chìa khóa, đôi mắt nó sáng lên trong bóng tối xem xét bọn họ.

Một du khách đưa tay ấn chiếc chuông trên bàn, radio vặn nhỏ lại, có tiếng sột soạt, sàn nhà cọt kẹt, cửa mở ra. Người bước ra là một người phụ nữ cao gầy với mái tóc đỏ được buộc thành một búi lỏng lẻo, đung đưa sau lưng như một cái đuôi cáo bị cắt đứt. "Tôi là Nina, có thể giúp gì cho mọi người?" Cô ấy hỏi bằng tiếng Pháp, sau đó đổi sang tiếng Đức không mấy tự nhiên sau khi nghe câu trả lời của khách du lịch, "Tất nhiên rồi thưa ngài, tôi có thể xem đơn đặt phòng trước của hai người không?"

Ánh mắt cô lướt qua Stanley, sau đó lập tức quay phắt lại, rồi bất động nhìn chằm chằm vào anh. Người Đức đưa hai mảnh giấy gấp làm đôi nhưng Nina phớt lờ, "Salma! Salma!" Cô gõ mạnh vào cánh cửa đang hé mở, tiếng radio dừng lại đột ngột, rồi một cô gái với hai tay đang đút vào túi của chiếc tạp dề bước ra, "Giúp hai người này đăng ký nhận phòng đi, tôi có chút việc phải xử lý."

Cô đi vòng qua quầy rồi hất cằm về phía nhà bếp. Stanley đi theo cô qua căn phòng ăn không một bóng người, trần nhà thấp hơn nhiều so với những gì anh nhớ, và chỉ cần anh hơi nhón chân là có thể chạm vào chiếc đèn chùm bụi bặm. Đá ráp nổi lên nơi tấm thảm đã bị mòn, bàn ghế chen chúc nhau, Nina nhanh nhẹn di chuyển qua chúng như một con chồn mảnh khảnh. Hôm nay các cửa sổ sát đất dẫn ra vườn đều được đóng kín, ẩn mình sau những tấm rèm bạc màu, một con ong mật bướng bỉnh vo ve đập vào kính.

"Jason nói với tôi rằng cậu có thể sẽ xuất hiện, tôi mới trả lời rằng ồ không, ông bạn, tôi sẽ không nhận ra cậu ấy ngay cả khi cậu ấy có cầm bảng tên đứng trước mặt tôi, thế nhưng sự thật là mọi người vẫn luôn nhớ chàng trai đầu tiên họ hôn." Cô đưa lưng về phía Stanley, mò mẫm trong bóng tối của kho chứa đồ để tìm bật công tắc của một bóng đèn không có chao đèn chiếu sáng một cầu thang hẹp, những bậc thang gỗ được mài nhẵn bởi đế giày đi xuống bóng tối, những bức tường đá xung quanh giống như những cổ họng nứt nẻ, Nina đi trước dẫn đường, những chiếc chìa khóa va vào nhau leng keng trong chiếc quần túi hộp của cô, "Nói cho cậu biết là trông cậu ấy có vẻ không ổn cho lắm."

Không khí có mùi khoáng chất, nấm mốc và bột giặt, Stanley hắng giọng: "Tôi đoán là cô đã tiếp quản lữ quán phải không?"

"Bố đã mất cách đây năm năm vì một cơn đau tim. Millie đã tìm thấy ông trong phòng tắm rồi gọi cho xe cứu thương và cảnh sát đến. Chỉ để làm ra vẻ thôi cậu biết đấy, bác sĩ nói rằng ông đã chết được vài tiếng, khoảng hai hoặc ba giờ sáng. Millie là tôi đã đưa ông về Dublin và chôn cất cạnh mẹ. Chưa đến mười người đến dự đám tang, toàn là những người họ hàng xa mà chúng tôi không nhớ tên. Sau đó Millie ở lại Dublin. Chị ấy đã nói với tôi rằng bán lữ quán đi, em không muốn phải dành phần đời còn lại của mình trên một rạn đá ngầm xa xôi đâu. Tôi bảo chị ấy, bà chị của tôi ơi, dù sao cũng phải có người dọn dẹp căn nhà cũ đó rồi rao bán phải không? Ít nhất hãy đợi cho đến khi mùa hè này kết thúc. Sau đó lại trải qua một mùa hè, lại thêm một mùa hè nữa, vẫn luôn có mùa hè tiếp —— cúi người xuống kẻo đụng đầu."

Đã quá muộn, trán Stanley bị va mạnh vào viên gạch nhô ra khiến anh hít một hơi. Nina bật ngọn đèn thứ hai lên ở nơi tầng hầm chứa đầy khăn tắm, vỏ gối, ga trải giường và quần áo đang chờ giặt. "Millie gọi nơi này là 'hang thỏ'. Khi bố còn sống, chúng tôi đã chuyển tất cả bàn ghế và dụng cụ làm vườn không sử dụng đến đây, cho đến năm ngoái tôi mới đổi nó thành phòng giặt là." Cô dừng lại trước một cánh cửa sắt có tấm biển phủ đầy lớp gỉ đồng đề "Than", "Cậu ấy ở bên trong."

"Ừm."

"Nghe này," Nina khoanh tay nhìn Stanley, "Tôi rất vui khi giúp được hai người nhưng tôi sẽ khai thật với cảnh sát nếu hai cậu làm điều gì đó bất thường, hay làm chuyện lén lén lút lút, được chứ? Tôi phải điều hành một lữ quán, đầu bếp, người làm vườn và mấy cô bé phụ trách giặt giũ đều cần phải được trả lương mà phải không?"

Stanley nói anh hoàn toàn hiểu được.

"Các cậu đang thực sự gặp rắc rối phải không?"

Hàng tá lời bào chữa và những lời nói dối lấp liếm giả tạo để che đậy sự thật tuôn ra, Stanley nhấc chiếc túi đeo vai đang dần trượt xuống lên, nhìn vào mắt đối phương: "Tôi e là vậy, Nina."

Đôi môi bà chủ lữ quán mím lại tạo thành một vẻ hà khắc, sau một lúc nó mới dịu đi, "Uống trà không?" Cô hỏi.

"Cảm ơn."

Nina rời đi, Stanley lắng nghe tiếng bước chân của cô dần xa, còn nghe thấy cô lớn tiếng hỏi đầu bếp "Sao anh còn chưa quét sạch cái thùng ốc hến chết tiệt này đi?".

Anh thầm đếm đến năm sau đó giơ tay gõ lên tấm sắt rỉ sét: "Jason?"

Ổ khóa kêu lên lách cách, anh nhìn thấy khẩu súng đầu tiên rồi sau đó mới thấy người bạn của mình. Stanley sững sờ tại chỗ, không dám đẩy cửa cũng không dám lùi về sau.

"Cậu đến một mình à?"

"Tất nhiên."

"Tôi không thể mạo hiểm được."

"Tôi biết," chiếc túi đeo vai lại trượt xuống, Stanley từ từ cúi người đặt nó xuống đất, giơ hai tay lên tỏ ý rằng bản thân không mang theo thứ gì nguy hiểm hơn chiếc cúc áo, "Chỉ có tôi thôi, bỏ súng xuống đi."

Stanley hé cửa ra một chút đủ để anh ta có thể quan sát bóng tối và cầu thang sau lưng Stanley. Giờ đây Stanley có thể thấy rõ ràng dấu vết sống trong cảnh lưu vong trên người anh ta, cặp kính không thể giấu đi đôi mắt đỏ ngầu cùng với hốc mắt trũng sâu. Stanley cẩn trọng bước một bước về phía trước, giống như con người ta đang đến gần một con nai bị bắn. "Nghe tôi nói này Jason," anh đưa tay về phía nòng súng, "Tôi là người duy nhất ở đây, anh không cần dùng đến vũ khí."

"Họ yêu cầu Ryan đến gặp tôi vì họ không thể để một tay súng bắn tỉa bắn nát đầu tôi."

Ngón tay Stanley chỉ cách họng súng hai centimet, "Họ là ai?"

"MI6, hoặc là CIA, quan trọng gì đâu. Tucker sẽ loại bỏ tôi một khi cô ta có được Apophis."

"Anh biết tôi không đứng về phe họ mà," anh cầm nòng súng, tưởng tượng một viên đạn bắn được ở cự ly gần sẽ xé anh ra làm đôi như thế nào, "Bây giờ tôi sẽ lấy nó ra khỏi tay anh, được không? Tôi sẽ rất cảm kích nếu như anh không bóp cò."

Kim loại vừa ấm vừa lạnh áp trong lòng bàn tay anh. Jason thả tay ra, để cho Stanley cầm đi khẩu Glock 17, "Xin lỗi cậu, Gaspar."

Anh tháo băng đạn ra rồi cho nó vào túi áo, sau đó mới đưa súng lại cho Jason, "Không sao."

Bọn họ nhìn chằm chằm lấy nhau một lúc rồi mới quay mặt đi. Jason ra hiệu, "Vào đi."

Đừng vào, một giọng nói thì thầm với Stanley, trước khi làm chuyện này phức tạp hơn, hãy trả lại ghi chép cho anh ta và chạy nhanh ra khỏi vũng bùn này khi còn có thể.

Anh bước vào căn phòng chứa đồ dưới lòng đất và đóng cửa lại.

——

Mưa đã dứt.

"Tạnh mưa rồi," Stanley quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhợt nhạt xuất hiện một cách sợ hãi rụt rè, bị hàng rào sắt cắt thành từng khúc ngay ngắn, "Mọi người thường nghĩ rằng loại mưa này sẽ mang đến ngày tận thế."

"Chúng ta thật may mắn."

Stanley mỉm cười với luật sư, "Chẳng lẽ không phải ư."

"Về lời khai vừa nãy, anh Stanley."

"Vâng, cô Gibson?"

"Mọi người sẽ hỏi —— tôi sẽ hỏi, vì sao anh không, tỷ như, mặc kệ? Đốt quyển ghi chú rồi chuyển nhà, giả vờ như anh không biết gì cả. Vì sao lại mất công đi ngàn dặm xa xôi chỉ để gặp một người mà anh không còn xem là bạn nữa, vì người này mà mạo hiểm... từ bỏ hết thảy, chẳng có nghĩa lý gì cả, trừ phi."

Cô ấy không nói gì nữa, Stanley gật đầu.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào dần dà chuyển từ màu xám ẩm ướt sang màu vàng ấm áp.

"Tiến sĩ có biết không?" Luật sư hỏi.

"Tôi cho rằng anh ta không chỉ biết thôi đâu cô Gibson. Anh ta còn lợi dụng điều này nữa cơ, tại căn nhà gỗ ở Lakenstown. Bây giờ câu chuyện đã hợp lý chưa?"

"Nếu tôi đưa Nina vào ghế nhân chứng thì liệu cô ấy có chịu xác nhận những lời anh nói không?"

"Cô ấy sẽ."

"Anh rất am hiểu về súng ống à, ngài Stanley?"

"Tôi không có giấy phép sử dụng súng, nếu đó là điều cô muốn hỏi, nhưng tạm thời có thể nói rằng tôi có hiểu đôi chút về 'nguyên lý cơ bản'".

"Tỷ như tháo băng đạn?"

"Tỷ như tháo băng đạn."

"Mảnh ghép cuối cùng." Luật sư mở tập tài liệu, sau đó lấy ra một bức ảnh được phóng to có ghi mã số chứng thực ở góc trên bên phải, "Hai người đến đây bằng cách nào?"

"Một chiếc thuyền buồm, chiếc Bonaparte, dự kiến khởi hành từ Saint-Malo và đi đến Roscoff hai ngày sau đó; một chiếc thuyền đánh cá từ Lorient sẽ cập bến ở trong một thời gian ngắn, đón một hành khách rồi chở anh ta đến Tây Ban Nha. Hành khách này có thể tìm được một chỗ trên một con tàu chở hàng đi đến Nam Mỹ."

Stanley nhận lấy bức ảnh từ tay Gibson rồi nhìn vào ngôi nhà cháy rụi, những cây xà nhà cháy đen kịt nhô ra khỏi đống đổ nát như tứ chi bị gãy chĩa thẳng lên trời.

"Chiếc Bonaparte chưa bao giờ xuất hiện."

——

Mười một tiếng sau, cuối cùng họ cũng rời bến tàu với hành lý của mình. Sương biển dày đặc giống như một trận tuyết lở, chôn vùi thành phố cổ vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Dáng hình của những tòa kiến trúc cứ dần hiện lên rồi dần biến mất. Nước biển liếm láp cầu tàu, thuyền buồm và du thuyền khẽ lắc lư tại bến cảng. Stanley chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tiếng ho, nhưng xung quanh anh chỉ có một lớp sương mù dày đặc không thể xuyên thủng. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, trầm và khàn hệt như cổ họng đang bị bóp nghẹt.

Năm giờ sáng.

Một nhóm ngư dân đã lên đường, họ mặc áo gió chống nước màu cam, có khóa kéo đến tận cằm, một tay cầm cần câu, một tay cầm túi vải bạt phồng. Họ dừng lại trong bóng tối bên dưới bức tường thành, đợi sáu bảy du khách đầy vẻ phấn khích rẽ vào góc phố trước khi tiếp tục đi tiếp. Lữ quán của Nina ở cuối con hẻm này, có một chiếc ô tô đậu trước cổng, đèn hậu màu đỏ bị sương mù làm nhòe đi như máu loãng.

Chỉ có mỗi Salma ở sảnh ngoài, nương ánh đèn đọc một cuốn tiểu thuyết có nhiều hình minh họa hơn là văn bản. Cô toang đứng dậy khi nhìn thấy Stanley, hoang mang cau mày.

Chúng tôi cần nói chuyện với Nina, Stanley nói với cô ấy.

Dans sa tanière (Đang ở trong ổ của chị ấy đấy), cô gái tóc đen trả lời, sau đó lại chú ý đến quyển sách.

Những nhân viên làm việc tại lữ quán đều gọi phòng sinh hoạt của Nina là "Hang ổ", một phần vì sợ ông chủ người Ireland của họ, một phần vì những chiếc đầu hươu tiêu bản treo trên tường. Nina vẫn đang mặc váy ngủ và áo choàng màu xám khi ra mở cửa.

"Thuyền không đến." Cô nói.

"Không hề."

"Tôi mong rằng các cậu có kế hoạch dự phòng."

Cô nhìn Stanley, sau lại nhìn về phía Jason, kẻ chạy trốn lắc đầu.

Ở tầng dưới có tiếng cửa đóng mở, tiếng ván sàn cũ kêu lên cót két, tiếng nói chuyện xì xầm.

"Tôi có thể gọi vài cuộc sau khi trời sáng, có thể ai đó sẽ đưa cậu đến Saint-Brieuc, một gã vận chuyển hải sản, chiếc xe tải của hắn ——"

Có tiếng bước chân trên cầu thang, Salma chạy lên, liếc nhìn họ rồi thì thầm điều gì đó vào tai Nina sau đó vặn hai tay vào nhau. Tiếp đến lại chạy xuống dưới sau khi Nina đáp lại vài câu.

"Con bé nói cảnh sát đang ở đây," người chủ lữ quán quay sang vị khách của cô, "Bọn họ muốn khám xét lữ quán."

Stanley và Jason nhìn nhau, không nói một lời.

"Tôi đã nói rồi, nếu như cảnh sát tìm đến tận đây thì tôi không thể không giao hai người ra, thành thật xin lỗi."

"Nina ——"

"Hai người chỉ còn nhiều nhất là vài phút, tôi sẽ nhờ Salma giữ chân bọn họ. Xuống từ cầu thang ở phía bên phòng ăn, đi qua nhà bếp sẽ có một cửa phụ dẫn ra ngoài."

"Cảm ơn cô."

Nina đuổi kịp họ ở cửa bếp sau đó đưa chìa khóa cho Stanley, "Hai cậu đã từng đến nhà thuyền của bố rồi, có còn nhớ không? Đã nhiều năm không có ai ở đó, nói không chừng nóc nhà cũng đã sụp, nhưng nếu hai cậu cần một nơi để nghỉ chân thì," cô ấy nhún vai rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi áo khoác ra, "Xe đậu trong ngõ, là chiếc bán tải màu trắng. Bây giờ thì chạy mau đi các chàng trai, tôi cần phải tố cáo với cảnh sát hai người đã lấy xe của tôi."

Bọn họ bắt đầu chạy.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro