Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅

10.

Anh ta không thể nán lại quá lâu, anh ta chỉ muốn lấy lại ghi chép rồi rời ngay lập tức, Stanley cũng nên làm như vậy, chẳng bao lâu nữa đám chó săn sẽ đuổi kịp. Anh ta sẵn sàng giải thích mọi chuyện nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Dưới mắt trái của Jason có một vết thương đóng vảy, anh ta thường hay đưa tay lên để chạm vào nhưng cứ được nửa chừng thì lại buông xuống, hành động bất ổn này khiến toàn bộ cơ thể của anh ta chìm trong nỗi kinh hồn thấp thỏm không yên. Stanley nhớ đến con chuột lọt vào chiếc bể cạn vào đầu mùa đông năm 1981, con vật tội nghiệp ấy cào lên lớp bùn khô cùng với những mảnh vụn tảo bám trên thành bể, hai mắt lồi ra, chạy điên cuồng giữa những chiếc lá rụng tích tụ suốt mùa thu. Đám học sinh tụ tập quanh bể ném đá vào nó cho đến khi người làm vườn —— một người Gibraltar lầm lì —— đuổi bọn họ đi, sau đó bước xuống hồ, đạp lên đầu con chuột bằng đôi ủng bảo hộ đế dày rồi giẫm thật mạnh xuống như cái cách người ta dập tàn thuốc, âm thanh răng rắc không khác gì với âm thanh giẫm lên đám lá khô.

"Ngoài ra, anh ta còn cần một nơi để nghỉ ngơi, 'Chỉ một đêm thôi', anh ta nói như vậy, tôi không từ chối, tôi không thể từ chối, đúng chứ? Cô sẽ phải cực kỳ tàn nhẫn mới có thể đuổi một người bạn đang cần giúp đỡ ra khỏi cửa. Anh ta phải thay đổi hai bộ hộ chiếu giả và năm lần đi máy bay mới thể đến trước cửa nhà tôi, hai bộ giấy tờ tùy thân giả, bộ trống có giá 157 bảng, bộ có hồ sơ xuất nhập cảnh giá 350 bảng, giá ở thế giới ngầm thấp đến mức kinh ngạc, tôi vẫn luôn cho rằng nó sẽ cao hơn mới phải. 'Đem theo quyển sổ của anh và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa', tôi nói như vậy vào sáng hôm sau. Tôi chỉ phạm phải một lỗi nhỏ, một nhượng bộ nhỏ chính là đồng ý đưa anh ta ra sân bay."

"Không được."

"Cô phải nói rõ một chút, cô Gibson."

"Phần hộ chiếu thì còn tạm ổn, vừa khéo đủ chi tiết, nhưng câu chuyện này không thể thành lập được," Gibson vẽ một hình vuông vào cuốn sổ tay của mình, sau đó là một đường thẳng chia hình vuông làm đôi, "Bắt đầu từ chỗ này thì lời khai của anh và đặc vụ Ferguson đã xảy ra mâu thuẫn rất lớn với nhau. Ferguson đã nêu lên trong báo cáo của mình rằng sau khi gặp anh thì anh ấy đã yêu cầu đội giám sát rút lui, chỉ chừa lại 'nhân lực tối thiểu', bọn họ ghi lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh, những người ghé thăm anh, bưu kiện, liệu anh có vứt loại rác khả nghi nào hay không, vâng vâng. Nếu Tiến sĩ xuất hiện ở Boston thì anh thực sự cho rằng họ sẽ chịu ngồi yên sao?"

"Anh ta có thể xuất hiện ở giữa ca."

"Đó là loại giám sát 24/7, như bà nội tôi vẫn thường hay nói 'Dù cho thời tiết có như thế nào thì cũng sẽ không gián đoạn'. Chúng ta phải hết sức cẩn thận khi xây dựng lời khai của anh dựa trên lời khai của Ferguson, chỉ thực hiện những thay đổi nhỏ không đáng kể. Hơn nữa, sẽ không có bồi thẩm đoàn nào tin vào câu chuyện của anh nếu thái độ anh thay đổi quá nhanh, anh đã tức giận đến mức đánh người khác, nhưng ngay sau đó lại đồng ý giúp đỡ. Tôi không quan tâm mấy đến việc nói dối đâu anh Stanley, những hành động khôn ngoan nhất trong lúc này chính là nói sự thật với luật sư của anh."

Một chiếc xe đẩy đi qua ngoài cửa, những bánh xe kim loại không có vành cao su kêu leng keng.

"Anh Stanley?"

"Ừm, được rồi," đương sự dụi mũi, "Có một lá thư bên trong gói hàng đó."

Gibson lật về vài trang trước đó rồi kiểm tra lại những ghi chép của mình, "Điều gì khiến anh cảm thấy cần phải giấu lá thư này?"

"Tôi lo ngại rằng điều đó khiến tôi có vẻ giống như một kẻ đồng mưu biết tiên tri."

"Còn điều gì khác mà tôi nên biết không?"

"Chỉ có lá thư này."

Gibson cau mày nhìn anh như người ta dùng một chiếc kính lúp để kiểm tra món đồ trang sức cũ, cân nhắc trong đầu xem liệu những khuyết điểm kia có ảnh hưởng đến giá cả hay không. Sau lưng cô, mưa đang quật từng hồi lên cửa sổ lắp kính hai lớp, màu sắc của đám mây hệt như nước bùn lẫn với sỏi đá.

"Tôi thề đấy, cô Gibson."

Luật sư xé một trang giấy, vò nó thành một cục rồi nhét vào trong túi áo khoác, đầu bút giận dữ cào lên mặt giấy, gạch bỏ từng dòng ghi chú, "Coleman chưa bao giờ xuất hiện trước nhà anh."

"Không," Stanley phát ra âm thanh vừa cười vừa ho, như thể đang bị sặc, "Là tôi đi tìm anh ta, giống như trước đây vậy."

——

Bạn thân mến, lá thư bắt đầu như vậy đấy, nhưng tên của người bạn thân mến này không hề được đề cập đến xuyên suốt bức thư. Anh ta dùng bút máy để viết, vết mực loang lổ trên tờ giấy viết thư kém chất lượng, giống như vết đạn đẫm máu tươi. Chuyến bay ngày mai, anh ta tiếp tục viết, không một lời dẫn, cũng không một lời giải thích. Tôi cần phải rời đi, bọn họ ở khắp mọi nơi, M. Tucker đã ra lệnh đóng cửa phòng thí nghiệm. Khuya thứ bảy tuần trước, một đám sài lang mặc đồng phục đã mang theo lệnh khám xét xông vào vào cánh tây của trung tâm R&D, cô ta muốn ghi chép của tôi, tuyên bố rằng nó là tài sản của chính phủ, đây là một từ gắn liền với ma thuật, tôi đã từng hiểu được lợi ích của nó, nhưng bây giờ tôi cũng nên thấy nhược điểm của nó.

Tiếng khóc chói tai của trẻ con giống như tiếng còi báo động, Stanley chợt tỉnh dậy, vô thức sờ vào túi trong của áo khoác, lá thư gấp lại vẫn còn nằm bên trong. Trong cabin tối om, anh đẩy tấm che lên cao sáu inch, bóng tối bên ngoài ô cửa sổ phẳng lặng và phủ kín như một cái kén.

Thành thật mà nói, bạn tôi ơi, bút máy cắt tờ giấy ngay dòng này, người viết đã nỗ lực khắc phục nhưng lại khiến cho nó trở nên tồi tệ hơn. Giữa chúng ta, tôi luôn nghĩ mình là người thông minh hơn nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Cậu cũng là người quyết đoán hơn, việc ra đi luôn cần nhiều can đảm hơn là ở lại. Phần cuối của đoạn này đã bị bôi đen, hoàn toàn không đọc được. Người viết bắt đầu một dòng mới và chữ viết của anh ta trở nên cẩu thả.

Đã là hai giờ rưỡi sáng và tôi khui một chai rượu để việc viết thư dễ dàng hơn một chút. Tôi nghi ngờ ý nghĩa của việc này, có lẽ gói hàng sẽ không bao giờ có thể đến nơi; biết đâu trong một tiếng nữa sẽ có người phá cửa xông vào, rồi tống tôi về London trong một cái lồng giam, Tucker sẽ có được thứ mà cô ta muốn. Sau sự việc ở Aleppo, con rắn lại bị bỏ vào hộp sắt rồi ném xuống biển, đây không phải là kết quả mà cô ta mong muốn. 'Vì anh không thể trông coi đàng hoàng những mớ thuốc vốn không thể chạy được này,' cô ta nói, 'Nên MI6 sẽ làm điều đó thay anh. Hãy giao nộp mọi thứ.'

Chú thích: MI6: Cục tình báo mật (Secret Intelligence Service-SIS), thường được biết đến là MI6 (Tình báo quân đội-Bộ phận 6) là cơ quan có nhiệm vụ cung cấp cho chính phủ Anh những thông tin tình báo nước ngoài.

Cậu có thể tưởng tượng câu trả lời của tôi.

Đứa bé còn đang khóc, bố mẹ trẻ ngồi ở hàng ghế đầu cố gắng hết sức để dỗ dành, vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn bối rối, dường như không hiểu cái gì đang quằn quại trong chăn. Stanley đóng tấm che lại rồi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn năm tiếng nữa mới hạ cánh. Người hành khách bên cạnh anh phát ra những tiếng làu bàu mơ hồ trong lúc ngủ.

Khi đó Tổng thư ký, hiện tại là Bộ trưởng Ngoại giao, và có lẽ sẽ là Thủ tướng vào năm tới, Tucker cần cắt bỏ những thứ vụn vặt trước kia còn sót lại, cậu, tôi, Jim, còn có Ryan, nếu cậu ấy không thể chạy đủ nhanh. Tôi xin lỗi, không phải tôi (lại) cố ý đẩy cậu vào tình cảnh nguy hiểm đâu, theo một nghĩa nào đó thì cả hai chúng ta đều chưa từng rời khỏi hố lửa này. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi IG, ít nhất sẽ không rời đi theo cách này. Cô ta sẽ không để cho tôi sống, chỉ có xác chết mới cất giữ bí mật, cũng sẽ không bán con rắn trong hộp sắt cho người Mỹ.

Anh ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh dậy trong tiếng gầm rú của động cơ tua-bin như tiếng sóng trong hang.

Tôi biết địa chỉ từ chỗ của mẹ cậu, bà ấy vẫn thanh nhã như trong trí nhớ của tôi, nhất quyết đưa tôi một túi bánh quy hạt, đây chính là một món quà không thể hoàn hảo hơn đối với người bạn nhỏ của con trai bà. Bà ấy vẫn rất khỏe, nếu như cậu thắc mắc. Mẹ cậu nói bà đã không gặp lại câu kể từ sau khi "tai nạn trượt tuyết" xảy ra, tôi rất tiếc về điều này, nhưng tôi cũng không hay biết gì về nó.

Còn hai mươi phút trước khi hạ cánh, những đám mây thưa thớt tô điểm cho một buổi sáng nhợt nhạt.

Tôi sẽ đến bưu điện trước tiên ngay sau khi trời sáng, cho dù bọn họ có chặn được tôi ở sân bay thì cũng phải tốn kha khá thời gian mới có thể tìm được tung tích của quyển sổ. Xin hãy giữ nó giúp tôi, nhưng nếu cậu muốn đốt quách nó đi thì tôi cũng hiểu được. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng mình có thể thuận lợi bước vào bưu điện, thực ra nó chỉ nằm ở bên kia đường thôi nhưng đường phố chưa bao giờ lại làm tôi sợ hãi đến thế, một bãi săn trống trải quá dài để đi bộ và quá đáng ngờ để chạy.

Nhân viên hải quan mở hộ chiếu của Stanley, thoáng nhìn vào ảnh chụp sau đó lại nhìn chủ nhân của quyển hộ chiếu, đóng dấu rồi giơ tay cho anh đi qua. Những hành khách chịu đựng cơn mệt mỏi trên máy bay uể oải tập trung quanh băng chuyền hành lý giống như đàn kiến vây quanh thanh kẹo. Sáu màn hình LCD nhấp nháy chào đón họ đến sân bay Charles de Gaulle, và nếu quý khách cần dịch vụ taxi, hãy đến cổng này hoặc cổng kia. Stanley không có hành lý ký gửi, dùng một tay nắm chặt túi đeo vai rồi đi thẳng về phía lối ra. Anh đã thuê một chiếc ô tô và quầy Hertz ở phía bên kia nhà đón khách. Đừng chạy, anh tự nhủ, đừng chạy.

Chú thích: Hertz: Hertz Global Holdings, hay còn gọi là Hertz, là một công ty cho thuê ô tô của Mỹ có trụ sở tại Estero, Florida. Công ty vận hành thương hiệu Hertz cùng tên, cùng với các thương hiệu Dollar Rent A Car, Firefly Car Rental và Thrifty Car Rental.

Có vẻ thật ngu ngốc khi nêu rõ hướng đi của tôi trong lá thư này. Tuy nhiên, nếu gói hàng không thể gửi được thì việc để lại địa chỉ hay không cũng không có gì khác biệt; giả sử gói hàng này được an toàn đến tay cậu thì manh mối lập tức sẽ trở nên vô cùng cần thiết.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi sọc caro dường như đang đi theo anh, Stanley bước nhanh hơn sau đó quay lại nhìn hắn. Người đàn ông rẽ vào một góc, đi đến quầy SAS rồi di chuyển về phía cuối hàng. Anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt đầu chạy bộ, vội vàng lấy chìa khóa, ném túi vào ghế phụ rồi khởi động xe. Một chiếc Renault màu xám không có gì nổi bật với biển số tỉnh 92.

Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để nghĩ ra một chữ ký phù hợp mà vẫn không nghĩ ra được gì, cho đến khi tôi nhận ra rằng là bởi vì mình không muốn niêm phong gói hàng, điều này đồng nghĩa với việc phải rời khỏi phòng trọ và đi bộ qua những con đường vắng. Nhưng dù sao thì trời cũng đã sáng rồi.

Của cậu.

Người viết không ký tên, chỉ có lẻ loi hai chữ "của cậu" được đặt ở đó, giống như một bó hoa héo úa. Stanley hạ cửa sổ xuống vài inch để cho gió lùa vào tạo ra âm thanh vù vù. Sáu giờ mười lăm phút sáng, Thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải đông lạnh cồng kềnh chạy qua trên đường cao tốc. Anh thoáng nhìn vào gương chiếu hậu, nơi chỉ có nhựa đường xám xịt cùng với ánh nắng chói chang.

Ba tiếng sau, anh mua nước khoáng, thuốc lá và bật lửa tại một trạm xăng, lái xe về phía trước vài dặm rồi đỗ xe bên vệ đường. Stanley lấy lá thư nhàu nát ra khỏi túi, mở ra sau đó đốt nó. Ngọn lửa bốc lên từ góc dưới bên phải, nhanh chóng nuốt chửng tờ giấy và cả chữ viết trên đó. Anh đá đám tro rồi nhìn chúng bị gió cuốn bay đi đến những vùng đồi núi cùng với cánh đồng bát ngát ở Brittany.

——

"Anh đã đốt lá thư."

"Một quyết định đột ngột."

"Nói cách khác, không ai có thể làm chứng sự tồn tại của nó cho anh."

"Tôi nghĩ là không có."

Luật sự thở dài rồi viết chút gì đó vào sổ ghi chép của mình. Stanley xắn tay áo lên, để lộ cánh tay đầy vết bầm tím và lỗ kim, nhẹ nhàng xoa xoa khớp cổ tay. Gibson đọc lại những gì mình vừa viết ra, gật đầu sau đó lại đặt sự chú ý lên người đương sự.

"Điểm đến của anh là nơi nào?"

"Còn có thể là nơi nào?" Stanley nhìn lòng bàn tay của mình như thể đó là một tấm bản đồ chưa hoàn thiện, "Saint-Malo."

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro