Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06.

✧˚ ༘ ⋆。˚

06.

"Tôi có đọc qua một quyển sách ở thư viện trường nội trú, hình ảnh minh họa trong đó xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi mấy ngày sau đó. Nó là một nhóm bóng đen không có khuôn mặt đội mũ trùm đầu, đứng thành một vòng tròn nơi rừng sâu. Tôi không rõ vì sao trong thư viện lại có loại sách này, có lẽ nó bị đặt sai chỗ, đáng lẽ ra không nên để cho học sinh tiếp xúc với nó. Bản tin về IG của Danny Mather khiến tôi nhớ đến hình ảnh đó, chỉ có điều lần này, tôi là một trong những bóng đen không có khuôn mặt, khi mọi người nhìn vào tôi thì họ sẽ thấy sợ hãi."

Bầu trời bên ngoài phòng bệnh rực lên một màu cam, một con quạ cất cánh từ ngọn cây.

"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ, tôi rời khỏi ngôi nhà gỗ vào ngay sáng sớm hôm sau, không để lại lời nhắn nào cả. Jason đã kéo tôi lên cùng một chiếc thuyền như mong muốn của anh ta, tôi không thích công việc mới của mình chút nào, nhưng chỉ thế thôi, không kêu ca thêm gì hết. Chả ai mà lại lên kế hoạch 'Được rồi, bây giờ đã đến lúc làm chuyện xấu' cả. Sản phẩm đầu tiên và quan trọng nhất của IntelGenes luôn là vaccine, tính đến thời điểm mà tôi từ chức đã có 60% số lượng trẻ sơ sinh trên toàn quốc được tiêm vaccine tổng hợp The Red Arrow VI. Con đường dẫn đến địa ngục được trải bởi những lòng tốt, hoặc trong trường hợp của tôi mà nói thì được trải bởi sự nhượng bộ."

"Jason đã cấp quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu của dự án The Razor cho tôi vào tuần thứ hai sau khi chúng tôi đến căn nhà gỗ mà Ryan không hề hay biết. Đây là một nước đi thông minh, bởi nếu có gì bất trắc xảy ra thì tôi cũng sẽ không thể tránh khỏi liên lụy, càng không thể khẳng định rằng mình không biết gì về sự phát triển Apophis. Đó là một chất làm phồng rộp dựa trên ethyl sulfide, mỗi ngày phòng thí nghiệm đều sẽ tiêu hủy ba bốn hộp được bịt kín, bên trong chính là những con chuột đã bị biến thành vũng mủ."

"Ở thời kỳ đỉnh cao, IG kiểm soát gần tấn thành phẩm được khóa dưới tầng hầm của trung tâm R&D với hai bộ mật khẩu, quét mống mắt, hệ thống cấp điện độc lập, v.v. Nhưng cuối cùng, một con rắn bị nhốt trong hộp sắt vẫn chạy mất."

Luật sư ngừng bút, "Một vụ trộm ư?"

"Tùy theo cô định nghĩa thế nào mới là hành vi trộm cắp. Jim Follett là một nhà đầu tư ngầm, một tay buôn vũ khí, một người đam mê chèo thuyền, nhưng tuyệt đối không phải là một nhà từ thiện. Hắn đã hào phóng viết séc trước khi IG thành hình, giữ Jason trong túi, chờ đợi một ngày nào đó sẽ thu được tiền từ khoản đầu tư của mình. Jim không bao giờ kinh doanh những thứ lỗ vốn, lần này đây hắn đã có được Apophis. Cô còn nhớ sự kiện Aleppo không cô Gibson?"

"Tôi có thấy qua vài bài báo."

"Còn những gì tôi thấy chính là tường thuật trực tiếp ở hiện trường. Tôi nhìn thấy cái cách mà cơ bắp của mọi người tan ra từ xương tại một phòng bệnh khác cách nơi này rất xa, tròng mắt của họ chảy xuống như lòng trắng trứng. Có hết thảy 1,227 binh lính và dân thường chết tức tưởi vào ngày hôm đó, tất cả đều là bởi vì Jason và Jim Follet."

——

Âm nhạc mở đầu của chương trình đưa tin phát ra từ đài phát thanh trên ô tô: một cây sáo và một loại nhạc cụ gõ nào đó, Stanley vặn âm thanh to lên một chút. Bên ngoài cửa sổ ô tô là những hàng cây, cột điện nhất thành bất biến. Thỉnh thoảng trên bức tường cây này sẽ xuất hiện một khoảng trống, để lộ mặt tiền nhạt nhẽo của nhà kho hoặc trạm biến áp điện.

Tin tức nổi bật vẫn là về vụ ô nhiễm thực phẩm, vi khuẩn E. coli có khả năng gây bệnh cao được tìm thấy trong một lô trái cây xay nhuyễn đóng hộp dành cho một trường tiểu học ở Sussex; sau đó là Syria, với chiến tranh đang tiến đến Aleppo, thậm chí còn có một quả đạn pháo rơi vào ngoại ô của thành phố vào ngày hôm qua, v.v., Stanley không thấy quan tâm mấy đến những chuyện này. Sau khi nói về cuộc đình công của nhân viên mặt đất tại sân bay Heathrow và việc chú chó cưng đã cứu người chủ khỏi chết đuối, người dẫn chương trình phát thanh chuyển sang phần tin thể thao. Stanley tắt đài, giảm tốc độ, rồi dừng lại trước cánh cổng ở cuối ngõ.

"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ nhoài người ra ngoài cửa sổ.

Stanley hạ kính xuống, cho người kia xem thẻ ra vào của khách.

Người bảo vệ ấn nút, cánh cửa sắt mở vào phía trong, phát ra tiếng vo ve như tiếng đập cánh của côn trùng. Stanley gật đầu với người gác cổng rồi lái xe vào khuôn viên viện dưỡng lão, nơi có biển hướng dẫn tất cả khách thăm "Phải đỗ xe ở bãi đậu xe dự phòng". Bãi đậu xe này xa hơn Stanley tưởng tượng rất nhiều, anh phải mất ít nhất mười phút để đi bộ về. Không thể coi thường cái nắng đầu tháng Sáu, Stanley cởi áo khoác rồi vắt lên cánh tay, sỏi kêu lộp cộp dưới đế giày.

Bóng mát ở bàn tiếp tân mát mẻ và khô ráo, một người lễ tân đang đọc tờ báo ngày hôm qua, đó là những trang báo nhàu nát in hình những ngôi nhà bị đánh bom ở ngoại ô Aleppo. Stanley hắng giọng, lễ tân đặt tờ báo xuống rồi nở một nụ cười không mấy nhiệt tình.

"Stanley," anh nói ra họ của mình, "Tôi đến thăm cha."

Bàn phím bị gõ kêu lên lạch cạch, "Phòng 217 thưa ngài, lên cầu thang rồi rẽ trái."

Anh nói cảm ơn, sau đó leo lên cầu thang, bước đi một mình qua những hành lang vang vọng. Căn phòng anh tìm nằm ở gần cuối, có cánh cửa sơn xanh và không có bảng tên. Stanley gõ cửa rồi bước vào.

Tivi đang mở, một trận đấu cricket sắp kết thúc, nhưng sự chú ý của John Stanley không còn đặt ở đó nữa. Ông ngồi bên mép giường, nhìn ra ban công rộng bằng lòng bàn tay cùng với những ngọn cây đang đung đưa trong gió ở phía xa. Chân ghế xếp cọ vào sàn, cha anh quay lại, trong vài giây, Stanley đã sợ rằng ông sẽ không nhận ra mình, nhưng cha anh lại cử động môi, kể từ cơn đột quỵ nhỏ cách đây nửa năm, phân nửa má bên trái của ông như đông cứng lại, khối cơ bên cạnh mắt ông cũng co giật liên hồi, "Gaspar."

Một nỗi lo lắng chợt thôi thúc Stanley phải giải thích về chuyến viếng thăm của mình, như thể anh phải đưa ra lý do chính đáng để có quyền có mặt ở đây, "Người chăm sóc đã gọi cho con."

"Chỉ là bị cúm một chút thôi."

"Phiên bản họ nói với con nghe có vẻ nghiêm trọng hơn."

Cha anh nhún vai, chậm rãi dịch lên trên giường, nhét gối nằm ra sau lưng, "Lần sau viết một tấm bưu thiếp là được."

Bọn họ đều dán mắt vào tivi, hy vọng nó sẽ cung cấp thông tin có thể thay đổi đề tài của cuộc trò chuyện. Trận đấu cricket kết thúc, tiếp đến là quảng cáo bia, những cốc bia sủi bọt đó vẽ những vòng cung cường điệu trên nền đen, rót vào ly đầy những giọt nước. Bia còn chưa rót đầy cốc, đoạn quảng cáo đã bị gián đoạn, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt sốt ruột lấm tấm mồ hôi của phóng viên. Sau đó máy quay nhanh chóng lia tới cửa trực thăng và bầu trời xám xịt bên ngoài, sau đó ổn định và lấy nét lại trên khuôn mặt của phóng viên, tiếng ồn từ cánh quạt trực thăng vang lên đinh tai nhức óc.

"Chúng tôi đang bay trên Aleppo, một quả đạn pháo đã rơi xuống gần bệnh viện dã chiến của tổ chức Red Crescent, hiện vẫn chưa rõ thương vong, chúng tôi cũng đã mất liên lạc với đội quay phim mặt đất. Quân kháng chiến đang tiếp cận thành phố, theo như chúng tôi được biết ——" Phóng viên ấn mạnh vào tai nghe, cẩn thận lắng nghe một lúc, sau đó gật đầu với ai đó bên ngoài máy quay, "Trên thực tế, chúng tôi đã kết nối trở lại với phóng viên Holden Parkinson."

Máy quay chuyển cảnh khiến hình ảnh càng rung lắc nhiều hơn, những con đường trải đầy gạch vụn cùng những tòa nhà đang cháy lần lượt xuất hiện trên màn hình TV. "Quả đạn rơi thẳng vào bệnh viện, chúng ta phải suy nghĩ đến tình huống xấu nhất ——" Giọng nói của Parkinson vang lên, máy quay lại tập trung vào chiếc xe cứu thương bị lật rồi chuyển đến căn lều đang cháy với làn khói dày đặc mang màu sắc kỳ lạ. Loại khí tương tự cũng bốc lên từ miệng hố đạn, một loại sương mù nào đó không tản đi khi nhiệt độ tăng cao mà ngược lại, lại ì ạch chảy xuôi khắp mọi nơi, đè lên phóng viên cùng với nhiếp ảnh gia, "Chúa ơi, đó là gì vậy?"

Stanley biết đó là gì.

Anh mới chỉ nhìn thấy "tác dụng" của Apophis đối với động vật thí nghiệm, đầu tiên những vết phồng rộp liên tục xuất hiện, lớp da cháy đen bong lên từng lớp khiến các cơ và mô mềm lộ ra tiếp tục bị ăn mòn. Nguyên nhân tử vong về mặt lý thuyết là do phản ứng truyền máu tán huyết cấp tính, nhưng hầu hết động vật đều không sống sót đến lúc cuối cùng, vì chất độc biến đường hô hấp của chúng thành một mớ hỗn độn lở loét. Tiếng thét gào truyền đến từ tivi chỉ kéo dài được vài giây, máy quay phim bị ném trên mặt đất đối diện với nửa viên gạch và Holden Parkinson, những ngón tay của phóng viên như nhành cây bị cháy trụi, anh ấy gãi cổ họng, động tác này khiến lớp da bị hoại tử bong lên hoàn toàn, lộ ra cơ bắp, xương sụn cùng với máu tươi đầm đìa. Nơi đáng lẽ ra là của đôi mắt bây giờ chỉ còn hai cái hố, máu đang chảy xuống cùng với nhãn cầu tan chảy. Máy quanh chuyển sang chiếc trực thăng, không ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng cánh quạt gầm rú. Chín trăm mét bên dưới là đám sương mù màu vàng dày đặc nhấn chìm đường phố và các tòa nhà sụp đổ.

"Tại sao họ không phát sóng các trận bóng một cách đàng hoàng chứ?" Cha phàn nàn.

——

Jason bắt máy vào hồi chuông thứ sáu.

"Tôi thấy tin tức rồi." Anh ta nói, trực tiếp trả lời câu hỏi chưa được hỏi của Stanley. Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào của sân bay, với những thông báo về các chuyến bay bị hoãn và bị hủy lần lượt bằng tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Anh. Jason đang ở Thụy Sĩ để tham dự một buổi hội thảo về y tế dự phòng, dự kiến sẽ trở về London vào sáng nay.

Stanley khởi động xe, "Anh còn ở Zurich à?"

"Chuyến bay của tôi bị hủy, mà nhân viên mặt đất đang đình công. Cậu đang ở trung tâm R&D sao?"

"Đang trên đường đến. Tại sao bọn họ lại có Apophis trong tay?"

"Tôi không biết."

"Jason, tôi chuẩn bị bình tĩnh hỏi anh một chuyện, đồng thời cũng hy vọng anh thành thật trả lời," tốc độ xe cao hơn rất nhiều so với con số trên biển báo giới hạn tốc độ bên đường, Stanley quyết định mặc kệ nó, "Anh đã tiết lộ Apophis cho Jim biết đúng không?"

"Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói về chuyện này."

"Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Nghe này, nếu bây giờ tôi chạy ngay đến ga tàu hỏa thì sáng mai sẽ kịp trở lại London, tốt nhất là chúng ta nên ba mặt một lời để ——"

"Rốt cuộc là anh có để cho Jim Follett lấy được thành phẩm của Apophis hay không?"

Sự im lặng ngắn ngủi, sân bay phát thông báo tìm kiếm một hành khách đã để quên hành lý trước cửa nhà hàng.

"Trong trường hợp cậu đã quên thì Jim là một trong những nhà đầu tư."

"Cũng là một tay buôn vũ khí," Stanley siết chặt tay lái, "Bây giờ chúng ta đều biết hắn đã bán quái vật dưới tầng hầm cho ai rồi. Rõ ràng là anh biết ——"

"Gaspar, không ai có thể móc nối IG với chuyện này lại với nhau."

"Có người đã thả vũ khí sinh học xuống bệnh viện, mà tất cả những gì anh quan tâm lại là nguy cơ của các mối quan hệ xã giao."

"Nếu không thì tôi nên quan tâm đến thứ gì bây giờ?" Jason hỏi, "Có người bị bắn mà cậu lại muốn trách người đã tạo ra viên đạn à?"

Stanley cúp điện thoại.

——

Có một nhóm sinh viên đội mũ lưỡi trai màu xanh lam đang đứng xếp thành hai hàng rời rạc trong hội trường của trung tâm R&D chờ đợi để tham quan phòng thí nghiệm. Stanley đi vòng qua đám động vật nhỏ phấn khích không thôi đó, đặt thẻ nhân viên vào máy quét, cửa kính áp suất không khí dẫn đến khu vực kiểm soát trượt mở, anh bước nhanh qua hành lang trống trải, đi về phía thang máy. Điện thoại rung lên, lại là Jason, Stanley tắt máy, sau đó nhấn vào nút có chữ "Tầng hầm 5".

Không có bảo vệ nào trên đường đi đến kho đông lạnh, nhưng cứ mỗi năm sáu bước là anh phải dừng lại để ứng phó với máy quét, cổng chống cháy nổ cùng với ổ khóa tổ hợp để chứng minh anh thực sự là Gaspar Stanley hết lần này đến lần khác. Phòng giám sát nằm bên phải của kho đông lạnh, nó rất nhỏ, chắc cũng chỉ vừa đủ để đặt một chiếc bàn cùng với một chiếc ghế xoay, được ngăn cách với kho đông lạnh bằng một bức tường kính dày 30 cm. Stanley đút thẻ nhân viên vào rãnh kết nối với hệ thống giám sát, lấy ra toàn bộ ghi chép ra vào, mục nhập rất ngắn, trong gần một năm qua chỉ có Jason thường xuyên đến đây, trung bình mỗi tuần một lần, mọi chuyện đều có vẻ bình thường. Những ghi chép vụn vặt còn lại đến từ các kỹ sư ống thông gió hoặc các nhà nghiên cứu của nhóm The Razor, cả hai đều không có quyền tiến vào kho đông lạnh. Stanley kiểm tra hàng tồn kho, đèn xanh ở cả năm khu đều được bật lên, cho dù là một mg dược phẩm cũng chẳng thể rời khỏi chiếc rương sắt ngầm khổng lồ này.

Stanley nhìn chằm chằm vào dữ liệu một lúc, sau đó mặc quần áo và găng tay bảo hộ rồi mở cửa áp suất của kho đông lạnh. Ánh đèn chói lóa, ống thông gió tạo ra tiếng động nhỏ trên tường.

Anh mở cánh cửa tủ gần mình nhất, bên trong ngoại trừ chiếc giá đỡ bằng nhôm thì hoàn toàn chẳng có thứ gì. Stanley mở tủ cách nhiệt thứ hai, rồi đến tủ thứ ba và thứ tư, tất cả đều trống rỗng.

Chúa phù hộ cho chúng ta, anh nghĩ, bộ lọc của bộ đồ bảo hộ phát ra tiếng rít nhỏ.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro