Lời Hứa Năm Xưa Liệu Chàng Có Còn Nhớ?
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Của Thiên Di Và Duy Nhất
Khi Thiên Di lên sáu, cuộc sống của cô bé là một chuỗi ngày đầy ắp tiếng cười và sự chiều chuộng. Gia đình giàu có, ba mẹ yêu thương hết mực, mọi thứ xung quanh cô đều đẹp đẽ và lung linh như một giấc mơ. Ngược lại, Duy Nhất, cậu bé mười tuổi, là 1 tiểu Hòa Thượng đã quen với sự cô đơn và tĩnh lặng trong chùa từ khi ba mẹ bỏ rơi cậu tại đây. Thế giới của hai người, cứ ngỡ không bao giờ chạm vào nhau, nhưng rồi định mệnh lại gắn kết họ trong một buổi sáng đầu hè.
Hôm đó, mẹ của Thiên Di, đang mang thai bé út trong gia đình, muốn lên chùa cầu phúc. Bà dắt theo cô bé để làm quen với không khí trang nghiêm của chốn thiền môn. Trong lúc người lớn tập trung cúng lễ, Thiên Di nghịch ngợm rời khỏi chính điện, tò mò lang thang khắp chùa như thể đang khám phá một lâu đài bí mật.
Trong một góc vườn yên tĩnh đầy hoa nở, cô bé nhìn thấy một cậu bé. Cậu ngồi trên tảng đá, đôi chân nhỏ đung đưa, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời. Cậu không cười, vẻ mặt trầm tư, dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt lại phảng phất nét buồn khiến Thiên Di, một cô bé sống trong sự yêu thương, không khỏi tò mò. Cô bé rón rén bước lại gần, lấy những viên kẹo đầy màu sắc ra từ trong túi, chìa ta ra và cất tiếng:
"Anh trai nhỏ, anh đang nghĩ gì thế? Em cho anh kẹo nè!"
Cậu bé giật mình, ngẩng lên nhìn cô. Một cô bé với đôi mắt to tròn và nụ cười ngọt ngào như ánh nắng, đứng trước mặt mình. Cậu khẽ nhíu mày, lạnh lùng quay đầu đi:
"Không cần, em ra chỗ khác chơi đi."
Thiên Di không bỏ cuộc. Cô tiến thêm một bước, chìa viên kẹo ra gần hơn, đôi mắt long lanh như ánh sao:
"Anh không thích kẹo à? Không sao, em ngồi đây với anh nhé!"
Cậu thở dài, giọng pha chút bất lực:
"Anh thích một mình. Em ra chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền anh."
Cứ tưởng cô bé sẽ bỏ đi vì bị từ chối, nhưng không. Thiên Di ngồi phịch xuống bên cạnh, nở một nụ cười rạng rỡ:
"Anh trai nhỏ, sao anh ngồi đây một mình? Không ai chơi với anh à? Hay để em chơi với anh nhé?"
"Tùy em."
Cô mỉm cười và bắt đầu nói liên tục về những câu chuyện cổ tích mà cô yêu thích, về những giấc mơ trẻ thơ đầy màu sắc. Cậu bé, ban đầu có vẻ bực mình, dần bị cuốn vào câu chuyện của cô. Ánh mắt lạnh lùng của cậu thoáng dịu lại.
Sau một lúc, Thiên Di dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, tò mò hỏi:
"Anh tên gì thế? Em là Thiên Di, mẹ nói tên em có nghĩa là điều kỳ diệu trên trời cao đó!"
Cậu ngần ngại một chút, rồi đáp ngắn gọn:
"Duy Nhất."
Cô bé bật cười, vỗ tay thích thú:
"Duy Nhất nghĩa là chỉ có một! Tên anh hay quá trời luôn! Từ giờ em sẽ gọi anh là anh trai nhỏ Duy Nhất nhé!"
Duy Nhất nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt, lần đầu tiên trong lòng cậu có cảm giác ấm áp. Cô bé này thật khác biệt. Dưới bầu trời xanh trong của khu vườn chùa, tiếng cười hồn nhiên của Thiên Di vang lên, mang đến một thứ ánh sáng dịu dàng cho thế giới tĩnh lặng của Duy Nhất.
---
Một Tuần Sau
Gia đình Thiên Di chuyển đến khu vực gần chùa, mẹ cô và ba cô quyết định chuyển nhà để công việc thuận lợi hơn. Từ đó, Thiên Di có thể dễ dàng đến chùa chơi cùng Duy Nhất. Mỗi ngày, cô bé đều ghé thăm anh, họ cùng nhau trò chuyện dưới tán cây, chơi đùa trong khu vườn đầy hoa và cười đùa vui vẻ. Suốt gần một năm, tình bạn giữa Thiên Di và Duy Nhất ngày càng trở nên thân thiết. Mặc dù Thiên Di luôn tỏ ra vui vẻ, nghịch ngợm và đôi lúc làm Duy Nhất cảm thấy phiền, nhưng anh cũng dần quen với sự hiện diện của cô bé.
Một hôm, khi cả hai đang ngồi trên tảng đá ngoài vườn, Thiên Di đột nhiên nghiêm túc quay qua nhìn Duy Nhất, rồi nói:
"Duy Nhất, sau này em sẽ làm cô dâu của anh!"
Duy Nhất bật cười, trêu cô bé:
"Cô dâu của anh? Em biết làm cô dâu là gì không?"
Thiên Di nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, trả lời chắc nịch:
"Biết chứ! Là người luôn ở bên anh, chăm sóc anh, giống mẹ em ở bên ba vậy đó!"
Duy Nhất nhìn cô, mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
"Được, anh hứa. Nhưng em cũng phải hứa giữ lời đó nhé."
Thiên Di nở nụ cười thật tươi, chìa ngón tay út ra:
"Móc nghéo nào! Ai không giữ lời là mèo con!"
Duy Nhất cũng móc tay cùng cô, cả hai nhìn nhau và cười rất tươi. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ lúc nào cũng khiến người ta ấm áp.
---
Lời Hứa Năm Xưa
Cho dù niềm vui này có lớn đến đâu, nhưng cũng không thể kéo dài mãi. Dường như số phận đã an bài để họ phải xa nhau một thời gian dài...
Bỗng một ngày, ba mẹ Thiên Di thông báo rằng tuần sau gia đình sẽ chuyển ra nước ngoài để công tác. Đây là một quyết định đột ngột và cô bé không thể tin vào tai mình. Thiên Di òa lên khóc, cô khóc cả ngày dường như muốn cạn hết nước mắt, bởi vì cô không muốn rời xa Duy Nhất. Đến ngày chia tay, cô bé chạy đến chùa, ôm chầm lấy Duy Nhất, khóc nức nở:
"Em không muốn đi! Em muốn ở lại đây với anh cơ!"
Duy Nhất cũng không nỡ rời xa cô em gái nhỏ của mình. Cậu lấy tay lau nước mắt đang chảy trên gò má của cô, giọng nghẹn lại:
"Tiểu Di đừng khóc, anh sẽ chờ em. Em phải hứa là sẽ quay lại đây, nhé?"
Thiên Di gật đầu, vừa khóc vừa thút thít:
"Anh cũng phải chờ em, không được quên em đâu đó. Anh mà quên, em sẽ ghét anh mãi mãi!!"
Trước khi rời đi, Duy Nhất lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng cổ nhỏ. Chiếc vòng cổ ấy có hình trái tim làm bằng bạc, bên trong có ảnh chụp chung của hai người lúc trước đi công viên giải trí. Cậu đeo nó vào cổ cô:
"Tiểu Di giữ lấy nhé, anh cũng có một cái. Khi nào em quay lại, anh nhìn thấy sợi dây chuyền đó sẽ nhận ra em ngay."
Thiên Di ôm chặt chiếc vòng, mắt đỏ hoe. Cô bé lên xe nhưng vẫn quay đầu lại nhìn mãi về phía chùa cho đến khi bóng dáng Duy Nhất khuất dần sau những bóng cây.
---
10 Năm Sau
Thiên Di trở về quê hương sau một thập kỷ xa cách. Bước vào khuôn viên chùa, mọi thứ vẫn như xưa, nhưng cô không còn là cô bé nhỏ ngày nào nữa. Trong lòng cô, chỉ có một hình bóng duy nhất.
Và rồi, dưới tán cây nơi năm xưa, cô nhìn thấy một người. Duy Nhất, giờ đã trưởng thành, đứng đó. Ánh mắt anh dịu dàng, và trên cổ anh, chiếc vòng bạc giống hệt chiếc vòng cô vẫn luôn giữ bên mình.
Thiên Di chạy đến ôm lấy anh, bật khóc:
"Anh trai nhỏ! Em về rồi!"
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro