Lời hứa 5, chap 1
1.
- Chuyện đau lòng như vậy mà tới tận giờ anh mới kể cho em nghe.
- Với anh kí ức đó giờ như quyển sách buồn mỗi khi lật ra thì nó nhàu nát tim mình, thì làm sao mà anh muốn kể là kể được.
- Em thật tình không biết nói gì thêm hết, nếu em là anh không biết có thể vượt qua được hay không nữa.
- Con người là vậy đó em, tưởng như không thể qua được nhưng rồi cũng sẽ qua, thời gian ... lợi hại lắm.
- Nhưng anh không thể quên được anh ấy đúng không?
- Quên được thì giờ đây anh đâu phải cô đơn ngồi kể chuyện cho em nghe.
- Từ đó đến nay anh có quen với người nào nữa không?
- Có một vài người nhưng mà dường như anh không thể tìm được cảm giác yêu như lúc trước, chỉ một thời gian anh thấy không thể tiếp tục nên anh đề nghị chia tay.
3.
- Hai hôm nay mày không gởi xe gì hết, phân chia rõ ràng rồi mà. - Nó nói khi tui vừa ngồi lên xe.
- Có cái gởi xe cũng tính toán, nhỏ mọn vừa thôi, đạp nhanh đi nắng lắm.
Nó đạp xe đi, thở dài mệt nhọc, cũng tội nghiệp đường về nhà thì phải lên dốc, cũng chịu thôi buổi sáng đi khỏe thì chiều về phải cực chứ.
- Đạp tiếp đi mày. - Nó nói với ra sau.
- Không.
Tui đáp gọn gàng, đang lo lắng cái vụ bà cô già thì tâm trí nào mà đạp xe nữa, nhức cái đầu thiệt phải chi lúc đó xem bài của con Tuyết cho xong.
Qua hết cái dốc thì nó cũng hết thở mạnh như lúc nãy, lấy lại giọng bình thường nó hỏi tui.
- Kiểm tra không được nên rầu chứ gì, ai biểu tối lo xem truyện không lo học bài.
- Kệ tao à, đừng nhiều chuyện.
Nó im lặng nhưng tui rõ nó đang cười thầm trong bụng là chắc.
Vô nhà, thay đồ xong tui phải rửa chén ăn của ngày hôm qua, còn nó thì làm cơm. Vừa rửa mà bụng dạ tui cứ cồn cào khó chịu chẳng biết cô chủ nhiệm sẽ xử thế nào đây.
Nó nấu cơm xong thì lên ngồi xem tivi, tui ngồi trên ghế ở bàn ăn sau bếp rầu rĩ chẳng biết nên làm gì lúc này.
- Ăn cơm, ăn lẹ tao còn đi học. - Nó bước ra nhà sau nói.
Tui chẳng ừ hử mà cũng chẳng gật đầu, bụng giờ chẳng thấy đói tí nào.
- Lo gì, chắc cũng lên đứng trên cột cờ thôi.
Tui hoảng hồn bật dậy nhìn nó, chẳng thế thốt lên được tiếng nào ... vì sao nó lại biết.
- Ai cho mày biết? - Cuối cùng tui cũng nói được.
- Thì tao biết, người nào cho hay có gì quan trọng. - Nó đáp với vẻ mặt khoái trá.
Tui đứng dậy đập mạnh cái tay xuống bàn, thằng khốn nào nhiều chuyện cho nó biết thế này.
- Ai mượn mày biết. - Tui đáp mà câu cú lời văn chẳng có ý nghĩa gì.
- Tao được biết, tao không muốn tò mò, nhưng lỡ biết rồi. - Nó nói rồi cười.
- Đ ... m ... mày lo mà im miệng, cấm nói với ba à. - Tui dằn từng tiếng.
- Hên xui đi, nhờ vả tao mà giọng điệu đó thì đừng mong tao làm.
- Muốn gì, muốn chơi hả? - Tui hỏi.
- Mày nhắm chơi lại tao không? - Nó hỏi vẻ mặt thách thức.
Chẳng cần nói thêm, dù rằng nó to con hơn nhưng tui cứ thế nhào vào nắm đầu của nó, ngờ đâu nó đạp một cái tui té ra phía sau, chưa chịu thua tui tiếp tục nhào vô nắm tay lại đánh thẳng vào mang tai nó, có vẻ như đau lắm nên nó đục thẳng vào mặt tui, trận đánh tiếp diễn cho đến khi nó phải bỏ chạy lên phòng đóng cửa lại.
Tui đứng ở ngoài đạp vô cửa rầm rầm, đ ... m ... nó đánh tui nhiều chứ tui có đánh được bao nhiêu đâu mà nó phải bỏ chạy.
- Mở cửa ra tiếp coi. Thằng ch ...
- Mày đập đi, thủng cái cửa thì tội cộng tội ba đủ cho mày ra khỏi nhà. - Nó nói vọng ra.
Nghe nhắc ba tui chợt chột da, cũng lủi thủi đi xuống nhà, nhìn vô kiếng in hằn lên mặt vết bầm, thằng khốn này đánh chẳng nhẹ tay chút nào, đau chết được.
Tui đi vô tollet rửa mặt chợt nghe tiếng mở cửa ngoài trước, biết là nó đang mở cửa để đi học, tui phóng vọt ra định chụp nó lại để trả thù nhưng chỉ thấy cửa mở toang còn nó ngồi lên chiếc xe chạy mất tích.
................................................† ?................................................⠠??............
Chiều ba đi làm về, nó thì về sau ba nên tui chẳng làm gì được, với lại cái lo lớn trong lòng hiện thời là sợ rằng nó sẽ nói chuyện đó ra với ba chứ tui chẳng mong gì trả được cái thù buổi sáng.
Ba tắm rửa xong, tui đứng trong bếp rửa chén mà dòm chừng nó với ánh mắt thách thức xem nó dám nói không, còn nó thì cứ dửng dưng chẳng để ý đến, có lẽ nó biết sợ.
Dọn cơm ra, tui ngồi ăn mà cứ như nhai giấy, chẳng có ngon lành tí nào, nhìn qua nó thấy nó ăn thoải mái tự dưng tui thấy bực kinh khủng mà thôi cũng không nên làm quá kẻo nó tiết lộ thì chết.
Thấy ba xem tivi, nó đứng dọn dẹp tui mới dám bỏ đi tắm. Gội nhanh cái đầu, chà mình sơ sơ tui phóng vọt nhanh ra khỏi tollet, thấy nó đang ngồi trên phòng khách với ba, tim tui như thót lại ... chết rồi, nó nói hay sao vậy ta.
Tui nhanh chân đi lên.
- Đến tháng con đóng tiền học thêm rồi ba.
- Ừ, mấy hôm nay bận quá ba quên mất, sáng ba để tiền lại cho.
- Dạ. - Nó đáp rồi ngó lên tivi.
Tui thở phào rồi ngồi xuống cái ghế gần đó, cũng may không phải là chuyện đó.
- Dạo này học hành sao rồi Tân?
- Dạ ... dạ ... bình thường à ba ơi.
- Lo mà học đấy, có gì không hiểu thì hỏi anh Vũ.
- Dạ.
Tui đáp yểu xìu, thà chết chứ đừng mong tui đi hỏi nó, tuy rằng phải công nhận nó cũng học giỏi thật đấy. Nghe mấy đứa bạn nói năm lớp mười và mười một nó tòan trong top ba của trường.
- Vũ, con định thi trường nào?
- Dạ con chưa biết, con thích đi bên kinh tế hơn.
- Ừ, mấy năm rồi điểm thi bên kinh tế cũng cao, con xem lại thế nào cho vừa sức mình.
Ba toàn thế không, lúc nào cũng quan tâm tới nó chẳng quan tâm gì đến tui, không biết tui là con ruột của ba hay là nó nữa. Thôi đi ngủ, hôm nay mệt quá rồi.
- Học bài xong rồi hãy ngủ đấy, nghe không Tân? - Ba nói khi thấy tui bước lên lầu.
- Dạ, biết rồi. - Tui đáp lại.
Lên đến phòng, lật sổ ra ... chẳng được chữ nào vào đầu, thôi phải gắng mà học vậy, nghe tiếng cửa phòng kế bên mở tui biết nó mới vô phòng, tui nhào tới đập mạnh vào tường.
- Tối rồi, lo học bài đi kẻo ngỗng biết đẻ trứng nữa đấy. - Nó đáp giọng châm chọc.
- Mấy cú lúc sáng tao chưa bỏ qua đâu.
- Đánh nhau dở tệ mà ham.
- Thế mà có thằng bỏ chạy, nhục như con cá nục.
- Đánh nhau mà cứ húc tới như trâu, tao mà phang vài cú nữa là có đứa chết, mất công lại đi tù.
- Mày giỏi ra làm lại nè.
- Ờ, làm lại cũng được, nhờ ba làm trọng tài xem thằng nào bị đánh nhiều hơn để cho điểm. - Nó đáp.
Nghe nhắc đến ba, tui cũng đành ngậm ngùi bỏ qua, bà mẹ sống chung nhà với thằng này dễ điên quá, trước kia tuy nhà vắng mà khỏe hơn bây giờ, phải chi ba đuổi hết mẹ con nó đi cho khỏe.
4.
- Anh thấy sao?
- Ừ, nói thật ... em viết anh đọc cứ như nhìn lại cái thời ấy của mình, lúc ấy sao mình lại ngạo mạn quá chẳng sợ trời đất gì cả.
- Ừ, anh lúc ấy em cũng sợ luôn đấy, hổ báo ... phải dùng tự hổ báo.
- Anh sao vậy?
- Sao lúc ấy anh lại nhẫn tâm với anh ấy đến thế, đạp xe ... mà nói với em nha, cái dốc ấy cao lắm không thấp đâu, thế mà ... ngày nào cũng đưa anh về ...
- ...........................................
................................................† ?................................................⠠??....................
Sáng hôm sau tui uể oải ngồi dậy nhìn cái mặt mình trong gương, hôm nay có tiết của cô Nhung chủ nhiệm, ơi trời ơi ... khổ quá.
- Lẹ lên à, ngày nào tao cũng chờ hết là sao? - Nó la ầm ĩ dưới nhà.
Tui cũng chẳng hơi đâu đáp lại, để dành sức đối phó với cô chủ nhiệm tốt hơn.
Nó dẫn xe ra, tui ngoan ngoãn ngồi lên, có lẽ ngạc nhiên vì thấy sáng nay tui chẳng lên tiếng gì nên cứ chăm chú nhìn.
- Muốn gì, chọc tao nữa hả? - Tui hỏi.
- Không, nhìn cửa nhà thôi.
Nó đạp xe chạy đi miệng huýt sáo líu lo, mẹ cái thằng tui thì lo sốt vó còn nó thì tỉnh bơ như ruồi, nó làm cứ như chọc tui ấy.
- Im miệng lo đạp xe đi, sáng ăn ớt lột lưỡi à?
- Tao làm gì mặc tao, mày cứ lo suy nghĩ về việc của mày, chuyện ai nấy làm. - Nó đáp.
Mà nó nói cũng đúng, chi bằng cứ cãi nhau với nó thì nên lo việc hiện thời có lẽ tốt hơn.
- Có cách nào không hả mày? - Tui buộc miệng hỏi.
- Cách? Mà việc gì?
- Thì việc ... tao bị bắt gặp quay bài trong giờ kiểm tra.
- Thế có thật à? - Nó hỏi lại.
- Đ ... m ... sao hôm qua mày nói mày biết, giờ lại hỏi thế.
- Người ta nói tao chưa tin lắm, vậy ra là bị thật rồi. - Nó dửng dưng.
Tui muốn xô nó xuống cho té thấy bà cho rồi, nói chuyện toàn chọc cho người khác dễ điên. Để xem tui mà qua vụ này hết bị nắm thóp thì xem nó sống yên không.
Bước vào lớp, tui ngồi vào chỗ ngồi, chút nữa sinh hoạt đầu giờ chắc cô chủ nhiệm sẽ vô, ôi lo quá, mong là đừng mời phụ huynh dùm.
- Mày đừng lo, chắc không sao đâu. - Con Bích nói.
- Tao cũng mong là đừng mời phụ huynh còn chuyện khác tao chịu được.
- Nghe mấy anh chị lớp trên nói cô Nhung chủ nhiệm mình không có thói quen mời phụ huynh mà là ...
Tui đang ngóng nghe lời cuối của thằng Lộc nhưng cô Nhung bước vào nên tụi nó phải đứng dậy để chào, tuy vậy chỉ cần không phải mời phụ huynh là được rồi, chút hi vọng lại nhen nhuốm lên trong lòng.
- Tân, hôm qua cô nghe cô Loan nói lại là em quay bài trong giờ kiểm tra, có không?
- Dạ, có. - Tui đứng dậy đáp lí nhí, bà Loan có ghi lại trong sổ đấy xem đi cần chi hỏi.
- Sao em gan quá vậy? Cô Loan nói phải mời phụ huynh để cho em biết sợ.
Tui hồi hộp, tim đập nhanh như mới chạy gần trăm cây số, cái bà Loan ác quỉ này, chuyện mời phụ huynh là việc của người ta, bả còn xúi nữa chứ, sao rảnh quá không làm chủ nhiệm luôn đi.
- Mà hôm họp phụ huynh đầu năm cô biết ba em phải đi làm suốt nên mời phụ huynh cũng không phải là giải pháp tối ưu.
- Dạ, đúng ... ba em bận lắm ạ.
Nhiều đứa xung quanh tui bụm miệng lại cười, cười ... cười còn khỉ khô, thử tụi mày trong trường hợp này xem có cười được không.
- Vậy cô tính thế này, em viết một tờ kiểm điểm, ghi hết tất cả chi tiết buổi kiểm tra hôm trước em làm gì rồi bị gì vào, hứa hẹn ra làm sao tiếp theo đưa ba em kí nộp lại cho cô, nghe rõ hả?
Tui đứng như trời trồng, như vậy cũng có khác gì đâu, đưa cho ba xem chi tiết bản kiểm điểm thì cũng như gián tiếp thuật lại câu chuyện rồi, có khác gì bị mời phụ huynh đâu chứ.
- Em nghe rõ chưa?
- Dạ, rõ. - Tui đáp ỉu xìu.
- Ừ, mai tiết đầu giờ lên văn phòng nộp lại cho cô.
Giờ ra chơi hai đứa bạn thân bu lại bàn tui chia sẻ nỗi buồn, đứa nào cũng thử kí chữ kí của ba nhưng chẳng thể giống được, chữ kí của ba quá khó, dài còn lại ngoằn ngoèo nữa, ba ơi là ba sao lại kí cái chữ kí điệu như thế này để giờ con khổ quá.
- Thôi, tao bó tay rồi, khó quá. - Con Bích nói.
- Để tao gắng thêm xem. - Thằng Lộc vớt vát.
- Được rồi, về hết đi, để tao tự lo được rồi.
Nói là tự lo chứ tui biết tỏng rằng đã thua cuộc trăm phần trăm rồi, giờ đang nghĩ đến cái hình phạt nào khủng nhất sẽ đến với tui đây, chắc chắn là nát đít rồi.
Vừa về đến, tui bỏ vào nhà đi thằng lên phòng ngồi xuống bàn xem chữ kí mẫu của ba trong sổ điểm rồi ngồi hì hục giả lại.
Không được, khó quá chẳng còn cách nào khác nữa, hay là giả bộ xin chữ kí của ba, nói ba kí góc dưới rồi viết nội dung của bản kiểm điểm góc trên, lỡ như ba hỏi thì trả lời thế nào đây? À, nói có đứa hâm mộ ba muốn xin chữ kí ... đúng là khùng rồi.
- Rồi mày có xuống rửa chén không vậy hả? - Nó nói vọng lên.
- Có mấy cái chén mày rửa dùm không được hả thằng ôn?
- Tao làm cơm, mày rửa chén, việc rõ ràng hết rồi.
- Hôm nay tao không làm gì hết, lấy chén dơ mà nốc cơm đi.
Không thấy tiếng đáp lại, cũng biết điều đấy, ông đang giận mà chọc thì lớn chuyện à.
- Thế à, chỉ là kí tên vô bản kiểm điểm thôi à?
- Mày ... - Tui quay ra sau thấy nó đang đứng nhìn.
- Không mời phụ huynh cũng tốt rồi, viết có mỗi cái bản kiểm điểm.
- Phải kí tên nữa đó thằng ngu, mà ai cho mày vô phòng tao tự tiện thế?
Nó cười ẩn ý rồi bước ra khỏi phòng, tui ngồi ngẩn ngơ ... thằng này cười có ý gì thế?
Trưa hôm ấy nó đi học thêm, tui ở nhà bỏ giấc ngủ trưa để tập kí cho giống chữ của ba, kết quả là đến chiều khi ba sắp về mà chẳng thể làm gì được.
Vứt cây viết qua bên, tui đành lắc đầu thở dài, thú nhận với ba vậy ... thành khẩn khai báo sẽ nhận được khoan hồng, nhưng trong trường hợp này có bớt được cây roi nào không đây nữa.
Ba về tới thì lo chuẩn bị để đi đám ma của người quen, thế là cũng được giãn ra vài giờ.
- Học hành đàng hoàng thì giờ đâu phải ngồi suy nghĩ lo âu đủ thứ thế này.
- Kệ tao à, mày lo cho cái thân của mày đi, tưởng học hơn người được chút ít là chảnh chó lên à.
- Qua được vụ này không biết có tự giác chăm chỉ học hành không nhỉ?
- Qua hay không mày cũng chẳng giúp được.
Nó lại huýt sáo, mẹ khỉ cái thằng chắc vui sướng khi thấy tui như thế lắm, đây thà chết chứ không chịu nhục, có bị đánh đau thì tao cũng chẳng khóc cho mày thấy đâu.
Ba về tới tui đứng dậy chuẩn bị tinh thần, rồi cầm cái đơn đi lên phía trước, nó đi theo sau kéo tui ngược ra nhà sau, tui quay lại định sửng cồ lên thì.
- Mày hứa lo học hành đàng hoàng sau vụ này không?
- Học hành đàng hoàng hay không kệ cha tao. Bỏ tay ra coi.
Nó giật lấy tờ giấy tui cầm trên tay, mở nắp viết ra nó kí vào phía cuối trang ... trời chữ kí ý chang của ba tui, chẳng sai li nào, cứ như photocopy qua vậy. Tui hết nhìn nó rồi lại nhìn vào tờ giấy cứ như không tin vào mắt mình.
- Sao mà ... sao mà, mày làm hay thế?
- Thay vì ngạc nhiên thì mày lo mà giấu đi đi, ba tới kìa.
Tui che đi tờ giấy rồi bỏ đi một mạch lên phòng, lòng rộn một cảm xúc vui vui khó tả - lần này mắc nợ nó rồi.
5.
- Được rồi, lần sau lo mà học hành đàng hoàng không được quay cóp nữa đấy. - Cô Nhung nói với tui.
- Dạ, em biết rồi.
- Thứ hai này phải chịu phạt dưới cờ, đứng cho nghiêm chỉnh.
- Dạ.
- Thôi, em về đi.
Tui bỏ đi về lớp, chuyện gì chứ đứng dưới cờ là chuyện nhỏ, được cả trường ngắm thì càng tốt nữa chứ sao, mãi suy nghĩ tui lỡ va vào thằng lớp trưởng lớp tui đang đi ngược chiều, phải nói thằng này đẹp trai lắm, nghía nó biết bao ngày, đẹp cứ như là tây ấy.
- Ủa, Tân mới đi nộp bản kiểm điểm cho cô về à?
- Ừ, mới nộp ... - Tui đáp, mặc dù hơi quê.
- Cô có bảo gì không?
- Không có gì, chỉ là thứ hai đứng dưới cờ thôi.
- Nghiêm trọng quá hả? - Nó đáp vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
- Không có gì đâu, chuyện thường thôi mà. Không có gì. - Tui xua tay.
- Thôi, Đông lên lấy sổ theo dõi đây.
- Ừ, đi đi.
Nói là đi nhưng mắt tui cứ nhìn theo dáng của nó mãi, lạ thiệt sao cứ thấy thằng này là tim mình cứ đập rộn rã hoài, chẳng lẽ là mình bị pede rồi sao, không thể nào đâu, nếu mà thế thật thì biết trốn đâu đây trời, phải cố sửa mới được.
Về đến lớp hai đứa bạn cứ hỏi thăm đủ thứ, tui chỉ đáp cho qua chuyện mà lòng cứ mãi nhớ đến tên lớp trưởng miết, cái này là tương tư trong mấy quyển truyện dày cộm viết hay sao đây.
- Mà sao mày giả được chữ kí hay quá vậy, tao nể luôn đó.
- Ờ ... thì thằng anh tao làm dùm. - Tui đáp miễn cưỡng.
- Sao nghe nói mày với ổng không thuận mà? - Con Bích hỏi.
- Chứ tao có nói là tao thuận với nó hả? - Tui nạt.
- Thế sao ổng giúp mày? - Con Bích hỏi tiếp.
- Ai mà biết, chuyện đó mày đi hỏi nó đi.
- Thì dù gì cũng là anh em mà, có chuyện phải giúp nhau thôi, với lại tao thấy ổng cũng dễ thương đó, mấy lần qua tìm mày nói chuyện đàng hoàng lắm. - Thằng Lộc xen vào.
- Xì ...
- Mày làm gì ghét ổng quá vậy, dù gì ổng cũng đẹp trai hơn mày, học giỏi hơn mày, được con gái thích hơn mày ... cho nên ờ mày ghét cũng đúng rồi. - Nhỏ Bích tự biên tự diễn.
- Tụi mày tới để chọc tao đó hả? Ở nhà gặp thằng ôn đó chưa hết vô đây gặp hai đứa mày.
- Thằng vô ơn, anh mình giúp mình mà còn gọi là thằng ôn, trường hợp này phải gọi mày là thằng ôn thì chính xác hơn.
Tui đứng bật dậy thì hai đứa bạn quỉ chạy hết về chỗ ngồi, đồ cái đám ôn thần, nói chuyện cứ muốn nghe chửi, mà ... tụi nó nói cũng đúng, vụ này không nhờ nó thì cũng không qua dễ thế được.
Chuông reng, vì bận trực nhật nên tui ra hơi trễ thấy nó đứng dưới nắng nóng cũng thấy ái náy, tui đi tới giành chiếc xe ra khỏi tay nó.
- Gì vậy?
- Để tao chở, xem như cám ơn mày vụ hôm qua.
- Chở nổi không? - Nó nói mà nụ cười châm chọc không dứt.
- Sao không nổi, thế mày có lên không hay để tao chạy đi một mình cho khỏe cái thân? - Tui hỏi.
- Lên chứ sao không, lâu lâu có người tình nguyện làm osin mà, ngu gì không chịu.
Bà mẹ cái thằng, ỷ tui xuống nước thì muốn nói gì cũng được, thôi thì cũng lỡ mang ơn thì trả ơn cho trót, xong việc thì đường ai nấy đi, nhà ai nấy ở, đèn ai nấy sáng.
Đạp sắp đến cái dốc, tui thầm kêu trời trong lòng, mẹ ơi sao tự dưng thấy cao quá, mọi khi ngồi sau có thấy thế đâu, hồi trước thì đạp xe một mình thấy nhẹ nhàng còn giờ chẳng biết có qua nổi không nữa.
- Nổi không? Không nổi thì để tao.
- Đếch gì không nổi, im miệng xem tao lên dốc này. - Tui vừa thở vừa nói.
Mệt thiệt, phải công nhận mệt quá, thế mà mọi khi để nó chở chẳng cảm nhận được cái mệt là như thế nào, biết thế ... biết thế trả ơn việc khác cho dễ.
Tự dưng tui cảm thấy yên sau nhẹ đi, ngoái lại thì nó đã phóng xuống.
- Làm gì thế? Không muốn tao trả ơn hả? - Tui nói mà thở không ra hơi.
- Trả thế được rồi, ra sau ngồi đi, yếu mà thích ra gió.
- Thế là tao trả xong rồi nhé, không ai mắc nợ ai nữa đấy, đừng có mà vịn cớ nói này nọ à.
Nó chỉ mỉm cười ngồi lên rồi đạp, tự dưng ... sao tui thấy bờ vai của nó vững chãi và mạnh mẽ đến thế này.
................................................† ?................................................⠠??.
- "Alo, Tân hả? ra tiệm game đầu đường gần nhà mày được không? Chút hai giờ tụi tao qua đó nè."
- Được, được, mà khoan ... hôm qua phát sổ điểm về ông ba tao làm dữ quá, ổng cấm tao đi chơi.
- "Mày sợ à? Vậy sao, giờ có đi không?"
- Để tao xem tình hình đã, chờ cho cái thằng ôn này nó đi học rồi tao phóng ra. - Tui đáp mà mắt liếc nhìn ra nhà sau.
- "Nhớ nha mày, không ra là thằng hèn."
- Hèn con mẹ mày, chút tao ra.
Nói rồi tui cúp máy, nhớ lại tối qua đưa sổ điểm ba nổi trận lôi đình khủng khiếp quá, giờ nhớ lại mà ớn tới tận óc, nhưng giờ mà không đi thì tụi bạn nói mình là thằng nhát gan thì cũng không được, sợ gì dân chơi éo sợ mưa rơi.
Chờ cho nó đi học đã rồi ta tự do thoải mái.
- Ai gọi cho mày vậy?
- Ai thì kệ tao, nhiều chuyện. - Tui nạt nó.
- Rủ đi chơi thì khỏi mong, ở nhà học bài, ba dặn tao không cho mày đi đâu hết.
- Tao thích đi là đi, mày cản được à?
- Cửa khóa, ba giao chìa khóa cho tao giữ, hahaha. - Nó quay cái chìa khóa cười khoái trá.
- Cái đồ ...
Tui nhào tới định chụp cái chìa khóa, nó né qua rồi đi thằng lên lầu.
- Ngoan ngoãn ở nhà học bài đi.
Bà mẹ nó ra, được rồi, chút mày đi học thì tao sợ gì.
Ngồi chờ mãi gần đến hai giờ mà nó vẫn chưa đi học, tui nôn nóng trong lòng đi tới đi lui mãi, bố khỉ sắp đến giờ rồi mà kì vậy, mọi hôm hơn một giờ là nó đi mất biệt rồi, hay ngủ quên mẹ rồi.
- Đi học không thằng kia. - Tui gõ cửa phòng nó.
- Học gì? - Nó nói ra tỉnh bơ.
- Sao mày không đi học, mày cúp hả?
- Nghỉ ở nhà ôn bài thi giữa kì, cám ơn đã quan tâm. Lo thân mày đi.
- Thằng khốn, đưa tao cái chìa khóa. - Tui đá vào cái cửa.
- Không. Leo rào mà đi.
Điện thoại lại reo, lũ bạn hối tui tới tấp, mẹ nó cái cửa cao quá leo sao nổi, hồi ấy có leo một lần qua được cũng bở hơi chứ khỏe khoắn gì. Tui đứng ngắm cái cửa rồi đi tới đi lui, đang phân vân xem sẽ thế nào thì nó đứng sau lưng nói thách.
- Rào cao thì mặc rào cao - Ta mà lên đỉnh thì cao hơn rào. - Nó làm thơ, phải nói nghe dở tệ.
- Mày xem nè, tưởng tao không dám leo à?
6.
Nói dứt lời tui bắt đầu leo lên từ từ, nó đứng dưới trố mắt nhìn chắc đang bất ngờ vì không nghĩ rằng tui dám làm thế, hà hà tưởng ông không dám hả ku, cái rào này trước kia đã leo thành công thì giờ chỉ là chuyện nhỏ thôi.
- Mày dám đi thật à? Ba hỏi là tao không bao che đâu đấy. - Nó nói khi thấy tui đã sắp lên tới trên.
- Cho mày nói, rồi những ngày sau xem mày có yên với tao không?
- ...........................................
- Rào cao thì mặc rào cao - Ta mà leo hết thì cao hơn rào. Ha ha - Tui cười chọc nó.
- Bớ người ta, ăn trộm ... ăn trộm. - Bỗng dưng nó la toáng lên.
- Ê ... ê ... thằng kia. - Tui luýnh quýnh leo xuống cho lẹ.
Do gấp gáp nên cái ống quần móc vào thanh rào, tui mất trớn bay tự do xuống sân trước.
- Ui da, đau quá ...
Nó nghe tui la đau thì cuống cuồng mở cửa nhanh lẹ, thấy tui ôm cái tay khóc với cái trán rướm máu thì mặt nó xanh như tàu lá, nó ngồi xuống cầm lấy cái tay tui than đau rồi xoa bóp, càng xoa tui càng đau hơn, thuận tay kia tui đập vô mặt nó cái chát nhưng nó không đánh lại mà mặt càng sợ hãi hơn.
- Đi vô nhà tao xem xem. - Nó kéo tui đứng dậy.
- Tại mày không đó, đau quá à. - Nói rồi tui khóc rống lên.
Ngồi xuống ghế, nó thoa dầu rồi xoa bóp cái tay tui mãi, tui đau đến thấu trời xanh nước mắt ràn rụa, miệng thì chửi thề không ngớt, còn nó thì sợ đến rớt mồ hôi.
Có vẻ không thấy tiến triển gì khả quan vì cứ mỗi lúc tay tôi lại đau thêm nên nó đành dùng phương án cuối cùng là ... gọi cho ba.
- Không gọi, ba về xẻ thịt hết. - Tui nói.
- Phải gọi lỡ như tay mày bị gì rồi sao. - Nó đáp.
Nghĩ lại lúc ấy nó cũng sợ hơn cả tui ấy chứ, vì nói ra tai nạn xảy ra cũng do nó chứ ai nhưng ... vì lo cho tui nên đành phải gọi cho ba.
Ba về đến hỏi xem thế nào rồi nhanh chóng chở tui đi bác sĩ, mà lúc ấy đâu có phòng khám hay chụp X - Quang như bây giờ, do đó ba phải đưa thẳng vào bệnh viện, mà cái tay của tui chỉ cần động đậy tí ti thôi là thốn đến tận mây. Chụp hình xong bác sĩ nói chỉ bị bong gân chịu khó vài hôm sẽ khỏi, ba nghe mà thở phào.
Về đến nhà tui thì được đưa lên phòng, ở dưới nhà ba mắng nó cũng nhiều lắm, tui nghe mà thấy mát dạ, ai biểu tại nó mà tui như thế ... tui cũng bị la nhưng có lẽ ba thấy đang bị đau nên la ít hơn mọi khi.
Tối đó ăn cơm thì được ba đút, khát nước thì nó đem đến, sướng tê người. Mặt nó cũng không láo như mọi khi có lẽ do biết lỗi của mình nên thế.
Đến khi ngủ do cái tay hành nên tui cũng chẳng ngủ được, cứ lăn qua lộn lại suốt đêm, nhức chẳng chịu nổi, biết vậy sáng cũng chẳng leo đi làm gì để giờ phải chịu khổ thế này.
................................................† ?.................................................
Sáng đi học nó phải cầm cặp cho tui đến tận lớp, chuyện ... tay đau mà, lũ con gái thấy nó thì nhao nhao cả lên, cái tụi mê trai, tui là bạn tụi nó bị tay nạn mà chẳng hỏi thăm gì hết, đúng là chẳng có chút tình nghĩa gì.
- Vụ gì vậy, tay mày bị sao mà ông Vũ phải cầm cặp đến tận lớp cho mày? - Con Bích hỏi liền.
- Cái con nhỏ này giờ mới hỏi tới tao, sao không ngắm nó cho đã con mắt đi.
- Ôi, chắc cũng do mày ba gai quá nên mới bị chứ gì. - Con Bích đáp.
- Ba gai con mắt mày, chỉ tại nó nên tao mới bị thế, nên giờ nó phải làm osin tạm thời.
- Mày hành anh mày quá, thấy ổng hiền rồi làm tới hoài. - Thằng Lộc đáp.
- Mày biết khỉ gì, ở chung nhà đi mày thấy nó có hiền hay không là biết.
Hai đứa bạn nghe tui nói xong cũng lắc đầu ngán ngẩm, thằng này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Cũng may bị thương là tay trái nên cũng viết bài được, chứ không bị bà Loan này địa thì cũng khổ trong mình.
Giờ ra chơi nhìn tụi nó đá cầu mà thèm chết được, nhưng tui cũng nhát chẳng dám chơi chung lỡ như có gì thêm chắc ông ba xé xác thật tình.
Nhìn lên lầu trên, thấy nó đang đứng cười nói vui vẻ với mấy đứa bạn mà tui càng thêm bực tức, gây ra cho tui thế này mà giờ còn thảnh thơi thế. Chợt nó thấy tui đang nhìn thì nụ cười tắt hẳn, có chút bối rối nó đi vào lớp, thế mới phải đạo chứ.
Đang suy nghĩ, tui thấy thằng Đông lớp trưởng đi ngang qua mặt đang nói chuyện với một đứa lớp khác, tui quên hẳn chuyện của nó liền chỉ biết ngắm thằng Đông một cách mải mê, phải chi ... ước gì, một suy nghĩ bậy bạ nảy ra trong đầu đến nỗi tui cũng thấy xấu hổ vì việc ấy.
Tan học, tui ngồi ghế đá chờ nó lấy xe ra, nhỏ Tuyết cũng đứng gần đấy ngóng chờ ai đó. Tui thấy lạ nên hỏi.
- Chờ ai vậy Tuyết?
Nhỏ chỉ cười ẩn ý không trả lời, tui cũng chẳng hơi đâu hỏi tiếp, cái dạng này là chắc đang tương tư anh nào rồi, để ngồi xem thằng nào xấu số được con này để ý đây.
- Nhanh nè. - Nó lấy xe xong liền hối tui.
- Đợi chút, nãy giờ tao đợi thì không hối, mới chờ chút đã như nước sôi đổ vào quần.
Vừa dợm đứng dậy thì nhỏ Tuyết chạy lại chỗ nó, tui nhìn thấy thì đứng im không bước tiếp ... à ra con này thích nó, được đấy nồi nào úp vung đó mà, khoan chờ xí đã, thế ra chuyện hôm trước giờ nó biết hết là do con Tuyết nói à, đúng là thứ con gái nhiều chuyện.
Tui đứng chống nạnh nhìn hai đứa nó nói chuyện, tự dưng thấy tức trong lòng, sau với ai thì nó cũng vui vẻ nói chuyện cởi mở hết mà khi nói chuyện với tui thì toàn sốc óc, mẹ cái thằng đúng là khôn nhà dại chợ.
Mà cái con nhỏ này cũng dai ghê, nó đã không nhận mà cứ dúi vào tay nó cái gì ấy, bực bội đã nắng rồi mà còn ngắm hai đứa điên làm trò hề nữa.
- Giờ về không? Tao đói rồi à. - Tui quát.
- Thì anh nhận đi rồi em mới cho anh đi. - Nhỏ Tuyết nói.
- Nhận cho xong đi, không thôi tới chiều đấy. - Tui nói với nó.
Nó miễn cưỡng cầm lấy, đưa đồ xong thì nhỏ Tuyết đi thẳng, cái đôi gian phu này đang thông gian với nhau chẳng sợ gì hết, cứ phô ra cho thiên hạ mà nhìn, mai tui phải rao cho lũ bạn chung lớp biết hết mới được.
Nó đạp xe mà cứ yên lặng không nói gì, nhận được đồ của con gái khoái chỉ thấy mẹ rồi bài đặt giả bộ không muốn nhận, đạo đức giả ghê gớm. Thấy nó im lặng nên tui tự dưng muốn chọc.
- Nó cho cái gì mà ngại không dám nhận?
- Cho gì kệ tao, hỏi làm gì.
- Thích muốn chết bày đặt từ chối, đồ xạo. Người ta gọi đó là đạo đức giả đấy.
- Mày đừng nghĩ ai cũng như mày, cứ đưa là nhận. Chẳng biết tốt xấu.
- Ờ, nói hay lắm, thế tại đứa nào mà cái tay tao mới bị như vậy.
- Do mày lì thích thử cảm giác mạnh thì gắng mà lãnh hậu quả.
- Lì cái con mắt của mày, do cái tay tao đau chứ không tao cũng cho mày vài cú bỏ bú rồi.
- Còn cái tay kia đó, sao không xài luôn đi, hai tay bị hết càng tiện khỏi phải viết bài, được nghỉ ở nhà.
- Đ ... m ... mày đừng tưởng tao không dám làm gì mày à. - Tui phát cáu.
- Chút về rồi leo rào làm thêm cú nữa đi, hôm nay tao xem như chẳng thấy gì cả.
Mẹ, nó dám thách mình, mà ngu sao nghe lời nó thách, làm thêm lần nữa thì ba lột da là chắc, để cái tay lành rồi tao tính sổ.
................................................† ?................................................⠠??...........
Tối đến ba đi nhậu, chỉ có tui với nó ở nhà, tui ngồi xem tivi còn nó thì làm bài tập, nghĩ đi nghĩ lại cũng phục thằng này học gì mà lắm thế, đã giỏi thế thì cần chi học thêm nữa cho mệt cứ tà tà cho khỏe cái thân, như nó nè chẳng cần học nhiều vẫn có thể lên lớp như ai, mà nhắc vụ học mới nhớ gần tới thi giữa kì rồi.
Điện thoại reo nó đi tới bắt máy, tui mắt xem tivi nhưng tai cũng nghe ngóng xem ai gọi.
- Dạ con.
- ".................................."
- Dạ, con khỏe.
- ".................................."
- Dạ, ba với em đều khỏe.
Nghe là biết bà dì gọi điện rồi, bày đặt ba với em nữa đấy, ghét thì nói thẳng ra đi, ôm trong lòng chi cho thêm ấm ức.
- Khi nào mẹ về.
- "...................................."
- Dạ, không sao, con hỏi vậy thôi.
Nó cúp máy thấy có vẻ hơi buồn, nhân cơ hội này tui ngu gì bỏ qua liền chọc nó.
- Ôi, mới mấy câu đã muốn khóc rồi, nhớ mẹ quá hả, huhuhuhu.
Nó nhìn tui đôi mắt nheo lại, thấy ánh mắt nó tui cũng chợt chột dạ, tự dưng tui không nói thêm được lời nào, cứ như đang bị nó thôi miên.
Nó úp tập lại đi thẳng lên lầu, đâu đó trong lòng tui có cảm giác tội lỗi, hình như tui đã hơi quá đáng.
7.
Thằng Đông cho tui đụng vào cái ấy của nó, tui khoái trí sờ mó cầm nắm vật ấy trong tay, cả người tê rần vì cảm giác sung sướng, đang trong hạnh phúc ấy thì bất chợt.
- Dậy nhanh, trễ giờ rồi.
Nghe giọng nó gọi chát chúa tui giật mình tỉnh giấc, mẹ kiếp đang mơ ngon lành thế mà, tui thầm luyến tiếc vì bỏ lỡ giấc mơ lúc nãy, trước giờ có được như thế đâu thằng ôn khốn nạn, phải chi được thêm chút nữa thì tốt biết mấy.
Tui kéo tấm chăn ra, của tui dựng đứng như cổng chào, thế này làm sao xuống nhà được đây, lỡ bị nó thấy thì quê chết được, nghĩ thế nên tui nấn ná chưa muốn xuống, cứ dạo qua dạo lại trong phòng, mà càng muốn quên thì đầu tui càng nhớ hết những gì diễn ra trong mơ, hậu quả là cái ấy không chịu xuống. Tui lẩm bẩm chửi thề.
Quần lót thì để trong nhà tắm hết rồi, làm sao đây ta lại thêm thằng giặc đang hối dưới nhà nữa. Hết cách ... đành ôm chiếc cặp ngang bụng che đi phần dưới rồi lững thững đi xuống. Mới bước tới gần chân cầu thang thì thấy nó mặc đồng phục đứng chờ sốt ruột.
- Hôm nay chào cờ đầu tuần, mày không lẹ muốn bị nhốt ở ngoài hay sao?
Ý chết bà, đúng là hôm nay chào cờ tui bị phạt đứng, quên mất rồi, nghỉ thế tui quên hẳn cái vụ kia quăng cái cặp qua một bên tui phi như bay vào tollet, nó nhìn theo tui mà con mắt cứ trố ra, khỉ thật giờ này quê mẹ gì nữa, thích nhìn tao cho nhìn thoải mái.
Mặc đồ xong tui đi ra thì thấy nó nhìn tui cứ cười thầm, biết hẳn nó đang cười vụ gì nhưng vì quê nên tui cũng gắng im lặng cho qua chuyện, làm lớn ra thì chỉ thiệt về mình.
Cũng may là kịp lúc, vào đến lớp tui quăng cái cặp lên bàn thì phóng thẳng ra sân đứng sẵn dưới cờ, các lớp bắt đầu tập trung đông đủ, biết bao nhiêu cặp mắt dòm ngó, hôm trước nghĩ thì không sao nhưng bây giờ thì đúng là có xấu hổ thật, tui chỉ biết nhìn xuống cái nền gạch dưới chân chứ chẳng dám ngẩng lên.
Sau những báo cáo về tuần qua dài lê thê lết thết rồi những dự định cho tuần này dài lết thết lê thê, dư chút thời gian thì cái nhóm văn nghệ rỗi hơi ra múa và hát, cái lũ tụi nó chắc thấy tui bị phạt vui lắm hay sao mà lại hát hò. Đồ cái đám ăn cơm nhà lo việc chợ, rãnh việc.
Nhìn xuống lớp tui thì thấy con Bích lẫn thằng Lộc bụm miệng cười trêu chọc, đợi đấy chút nữa ông cho tụi mày biết tay, rồi bỗng dưng tui thấy thằng Đông làm nhớ lại giấc mơ lúc sáng, khỉ gió đang chào cờ mà cái ấy cũng chào theo mới khổ chứ, bà mẹ mày ra, xuống nhanh dùm tao. Dù rằng có mặc quần nhỏ bên trong nhưng nó vẫn nhô ra mới khổ đời chứ.
Cũng may là khoảng cách của tụi kia ngồi bên dưới cũng khá xa nên không thấy được, tui nhìn qua lớp của nó thì thấy nó đang nhìn tui chăm chú, bắt gặp ánh mắt tui thì nó quay đi. Chắc sướng lắm khi thấy tui đứng thế này chứ gì, vui thì cười đi, cười to lên để lên đây chung.
Buổi chào cờ kết thúc cặp giò của tui muốn rã ra vì mỏi, lần này cạch tới già, chẳng bao giờ dám quay cóp bài thêm lần nữa.
Trưa về nó chở tui mà hỏi một câu làm tui cũng khó mà trả lời.
- Sáng đứng mỏi chân không?
- Mỏi ... hay không mặc tao, nói mỏi thì mày thích thêm chứ gì.
- Làm gì có. - Nó đáp nhẹ nhàng.
Tui cũng ngạc nhiên vì lời nói của nó, tự dưng cũng biết quan tâm đến tui nữa chứ.
................................................† ?................................................⠠??....
Hôm ấy tui đi chơi game lúc trưa, xui làm sao mà ba lại về sớm, không thấy tui ông đi tìm kiếm khắp mấy quán game và cuối cùng bắt gặp tui đang ngồi trong đấy, hậu quả là một trận đòn tơi tả xảy ra, tối đó tui ê ẩm cả người, vừa tức mà vừa ức chắc hẳn là nó chứ không ai, chỉ có nó báo lại thì ba mới biết là tui đang ở đâu thôi.
Tui bỏ xuống nhà thì thấy nó đang ngồi xem tivi tỉnh bơ, biết ba đang trong phòng làm việc tui nhào tới kiếm chuyện liền. Tắt cái tivi tui nhìn nó với ánh mắt thách thức, nó như không hiểu việc gì cứ im lặng mà nhìn tui, chừng vài giây sau nó mới hỏi.
- Mày làm gì thế? Muốn gì nữa à? Trận đòn chưa đủ no hả?
- No cái con khỉ, mày tọc mạch cho ba phải không?
- Phải thì sao? Ham chơi thì lãnh hậu quả, đã cái tay thì ê cái mông, chuyện gì phải ức.
- Muốn nhiều chuyện không? Giỏi thì chơi tay đôi với tao, núp trong tối mà chọt là thằng hèn.
- Đánh nhau ngu như mày tao chẳng có hứng.
- Mày giỏi thì theo mẹ mày đi khỏi nhà đi, ở lại làm gì.
Cái giây phút tui lỡ miệng làm không thể rút lại lời nói kịp, nó nhìn tui ánh mắt buồn da diết, tui thấy chột dạ ... sao tự dưng lại nói như thế, nó chỉ đứng dậy đi ngang qua tui nói thầm.
- Không vì mẹ tao cũng không muốn ở đây đâu.
Nó bỏ đi lên phòng, với tui đứa trẻ mới mười lăm tuổi chưa biết lời nói đó làm đau người đối diện thế nào, có lẽ ... đối với tui đó là lời nói làm tui ân hận nhất mãi về sau, không thể nào gột sạch được.
................................................† ?................................................⠠??..
- Anh thiệt quá đáng, em còn phải tức. Sao lúc ấy anh hư hỏng thế.
- Anh còn ghét chính mình khi ấy mà em, có lẽ do một phần ganh tỵ vì ba chia sẻ tình thương cho người khác, một phần vì đố kị với anh ấy, một phần vì cái trẻ con được nuông chiều quá mức của mình.
- Để rồi anh trở nên điềm tĩnh chững chạc như hôm nay à?
- Cũng nhờ anh ấy dạy anh cách làm người, dạy anh sống và dạy anh yêu đấy em.
................................................† ?................................................⠠??...
Sáng hôm sau không có tiếng gọi tui dậy như thường lệ làm tui mém dậy trễ, phóng nhanh xuống nhà mặc đồ vào nhanh lẹ tui nhìn quanh nhà thì không thấy nó, chiếc xe đạp còn dựng đấy, có lẽ nó đã đi học trước rồi, đàn ông con trai mà thích giận dỗi, ok thích dỗi cho mày dỗi. Xem thằng nào thiệt cho biết.
Đạp xe đi vào trường, đứng chờ gởi xe lâu làm sốt cả ruột, chán thật mọi khi toàn nó làm hết chứ tui có gởi bao nhiêu lần đâu, lâu lâu làm lại thấy oải ghê.
Vừa định đi về lớp nhưng lòng tui thấy lo lo, không biết nó đã tới trường chưa và đi bằng cách nào, nghĩ thế tui cũng chạy lên lầu đi tới lớp nó xem thử.
Đứng cạnh cửa sổ tui thấy nó ngồi nói chuyện với mấy đứa bạn vui vẻ bình thường, tự dưng lòng tui cũng thấy nhẹ bớt, rồi như sực tỉnh vì không nghĩ mình lại có những phút yếu lòng như thế, tui nghĩ thầm không được mềm yếu ... không được mềm yếu.
Vào đến lớp nghe thằng Đông phổ biến về nội dung ngày 20/11, cả lớp chăm chú nghe nó nói, tui cũng nghe nhưng nghe bằng tai còn mắt thì nhìn về chỗ khác trên người nó, lạ thật sao càng lúc tui lại càng bệnh hoạn thế này, con mắt không thể dứt ra khỏi chỗ ấy được, cứ càng nhìn lâu thì tui lại càng tưởng tượng thêm, mệt quá là mệt.
- Mọi người đóng cho thủ quĩ nhé, hạn là thứ năm tuần này phải xong. Để cán sự lớp còn lên danh sách mua quà gì nữa. - Thằng Đông kết thúc.
Lớp lại nhao nhao lên như cũ, thằng Lộc ngồi sau thúc vào lưng tui.
- Ê, sáng đi học một mình hả? Anh mày đâu?
- Éo biết, kệ bà nó, tao chẳng quan tâm.
- Mày nói chuyện riết khó ưa quá, sao mày ghét anh mày dữ vậy.
- Thì đáng ghét nên tao ghét, mày không biết gì thì đừng nói.
- Cự cãi cho lắm, rồi khi vắng ổng mày mới thấy cái cảnh buồn.
- Tao làm gì mà buồn, bày đặt nói thánh nói tướng cứ như biết hết.
- Mày nghĩ đi, ba mày đi làm suốt, ổng mà không ở nhà thì mày có thấy vắng không?
- Trước kia tao sống được thì giờ sống được, tội tình gì nghĩ cho mệt óc.
- Trước kia mày sống được là mày quen ở một mình, nhưng giờ mày quen với không khí có hai người chung một nhà, mà ... mà tao cũng chẳng hơi đâu giải thích cho mày nữa. Óc heo.
- Khỏi cần, ai mượn mày giải thích, óc bò. - Tui đáp lại.
Mà thử kiểm nghiệm lại lời nói của thằng Lộc cũng đúng, tui đã quen với những cuộc cãi vả với nó rồi, giờ mà thiếu đi cũng buồn, nhưng cần chi lo lắng những chuyện ấy, không phải bây giờ nó vẫn còn chường cái mặt ra đó sao.
8.
Ra về, tui đứng nấn ná lại chờ nó, sao mà lâu quá không thấy nó ra nữa, bà mẹ đã hạ mình chờ rồi mà nó còn bắt đợi, ghét ... tao về chẳng cần phải lo làm chi.
Về đến nhà tui đã thấy nó ở trong bếp làm cơm, sao nó về với ai mà nhanh thế không biết, tui định hỏi nhưng cục tự ái to đùng trong bụng không cho phép làm thế, tui bỏ đi lên lầu không để ý thêm.
Cơm nước dọn ra, ngồi ăn mà tui chẳng biết nói lời nào với nó, giận dỗi đếch chịu được.
- Sáng mày đi với ai?
- .................................
- Tao hỏi sáng đi với ai? Sao không gọi tao.
- Đi với bạn. - Nó đáp.
- Sao không gọi tao dậy.
- Tao để xe cho mày tự do, muốn dậy lúc nào dậy, ràng buộc nhiều chỉ tổ làm mày ghét thêm.
- Tưởng giờ tao ưa mày lắm à?
- Ừ, tao biết, chẳng cần được mày ưa tao vẫn sống.
Tui hí hửng vì dù sao nó cũng biết đốp chát lại từng lời nói của tui, thôi kệ nó thích đi với ai thì đi, mình cứ tà tà ngủ cho sướng mắt.
Tối đó ba về tới, ngồi sau xe ba là bà dì tức mẹ nó ... nó cũng ngạc nhiên mặt ánh lên vẻ vui mừng nhưng không vồn vả, thằng xạo ... mừng thì cứ biểu hiện đi bày đặt.
- Mẹ về hồi nào sao không nói gì hết.
- Lúc chiều, mẹ định cho con bất ngờ thôi. Sao rồi học hành tốt không?
- Dạ tốt.
Nó ngồi bấm tivi chuyển kênh liên tục, hứ ... thấy mẹ là nhắng nhít lên cứ như xa cả năm trời ấy, vậy mà cứ tưởng cũng biết kiềm chế lắm chứ.
- Bé Tân học hành sao rồi, có ngoan không con.
- Dạ, có. - Tui đáp cho qua chuyện.
- Mẹ có mua mấy món đồ cho hai đứa, mà giờ nhà mình đi ăn đã nha, mẹ đói quá.
- Con có làm cơm rồi ... mà chắc không đủ. - Nó nói.
- Thôi hôm nay nhà mình ra ngoài ăn, Vũ chở em được không? - Ba nói với nó.
Nó nhìn qua tui rồi đáp.
- Dạ được.
Tui thầm cười trong bụng, ghét thì nói ghét đi giấu làm gì cho khổ vậy anh bạn.
Thế là cả nhà ra ngoài ăn, ngồi sau lưng tui chọc nó.
- Nhớ mẹ quá, huhuhuhu. Khóc rồi nè.
- Trẻ con. - Nó đáp lại.
- Thấy mẹ về cuống quít lên hết, huhuhu, nhớ lắm hả? Tội nghiệp quá đi à.
- .........................................
Nó im lặng làm tui cũng chẳng có hứng để chọc thêm, chán thiệt.
Trong bữa ăn, mẹ nó gặp đồ ăn cho hai đứa rồi nói chuyện với ba về công việc hiện thời của bà tiến triển thế nào, lần này về bà được ở lại chừng hai tuần rồi sẽ đi tiếp. Nghe đến đó tui nhìn qua nó thì thấy nó cười nhưng nụ cười thoáng chút buồn. Cũng tội nghiệp, nhưng đừng lo mẹ nó đi thì còn có ba tui với tui sẽ chăm sóc nó thật kĩ lưỡng, haha.
Về nhà thì bà soạn đồ đã mua ra cho hai đứa, quà của tui là cái máy chơi game mới cáu cùng với những bánh trái lặt vặt khác, còn của nó thì ... ôi trời ơi một cái máy tính xách tay. Cái này phải nói rõ thời ấy cái máy tính xách tay phải nói là hiếm vô cùng, tin học chưa phát triển lại thêm giá cả đắt đỏ nên máy tính xách tay là một món đồ xa xỉ.
Nó cầm mà thích thú, ba tui cũng hài lòng vì nghĩ rằng nên cho nó tiếp cận máy tính dần để cho quen vì ông nghĩ về sau công nghệ về máy tính sẽ rất phát triển, tui nhìn cái máy tính thèm thuồng.
- Để đợt sau về nếu có dịp mẹ mua cho Tân một cái.
Tui gật đầu máy móc, đợt sau thì biết là bao lâu, tui chỉ muốn sờ vào cái máy tính ngay bây giờ thôi, phải chi ... nhưng mà tui biết nó không dễ gì cho đụng vào cái máy của nó đâu. Vì những cái máy game của tui nó cũng chẳng được đụng vào.
Tối đó nằm trên phòng mà đầu óc cứ nhớ tới cái máy, sao tui thích quá, trong lớp chẳng có đứa nào có được cái máy, nếu mình mà có thì tụi bạn nó thèm lắm.
Nghe có tiếng gõ cửa, giọng nó nói vào.
- Ngủ chưa? Anh vào được không?
Tui ngạc nhiên, mẹ về cũng thay đổi luôn cách xưng hô nữa đấy, tưởng thế là hay à.
- Làm gì, biến đi, anh với chả em. Nghe phát rùng mình.
- Mở cửa cho anh đi, cho xem cái này.
Nghe nói thế tui chợt nghĩ đến chiếc máy, chẳng lẽ nó cho xem ... không thể nào. Lòng phân vân nửa muốn mở cửa ra, nửa muốn không ...
- Không mở anh về phòng à, chơi một mình đấy.
- Đợi chút coi.
Tui mở cửa ra, đúng là chiếc máy tính rồi, ôi thích quá. Nó bước vào phòng, đặt chiếc máy xuống bàn, tui cũng lần mò ngồi kế bên.
- Chiều thấy em nhìn, anh biết em cũng thích.
- Nên định đem qua chọc tao hả? Mơ rồi tao ...
- Làm gì có, nhìn nè.
Nói rồi nó thao tác trên máy, tui nhìn mà không chớp mắt, rồi nó cho tui chạm vào, tui di chuyển con chuột vào những game để chơi thử, mở word ra đánh văn bản, tui chỉ lo chơi say mê, không biết rằng nó nhìn tui cười hạnh phúc.
9.
Rồi tui với nó làm hòa khi nào không hay, đi học về tui chỉ biết chúi mũi vào cái máy tính của nó, biết tui thích nó cũng mua đĩa để cài thêm khá nhiều trò chơi vào máy để tui chơi, thằng này thế mà cũng được đấy, tuy bị ba mắng vì cứ xài máy của nó nhưng nó nói không sao nên riết rồi tui cũng lờn mặt.
Dần dần tui cũng cảm thấy không còn ác cảm nhiều với nó, tui nói chuyện dễ nghe hơn tuy có đôi lúc không thiếu những câu văng tục, nhưng với nó tui đã hạn chế khá nhiều câu nói đấy.
Ngày mẹ nó chuẩn bị đi sing, trước đó mấy ngày.
- Em định cùng thằng Vũ về quê ngoại chơi mấy hôm, cũng lâu rồi em chưa về thăm mẹ. - Bà nói với ba tui.
- Ừ, em đi đi, anh bận việc quá không đi với em được, có gì thăm sức khỏe mẹ dùm anh.
- Em biết rồi.
Nghe nó đi tui cũng thấy hơi vắng vắng trong lòng. Tối đó ngồi chơi game nó nói với tui.
- Anh để máy ở nhà, em chơi cho đỡ buồn. Anh không mang theo đâu.
- Cám ơn. - Tui đáp gọn.
Hôm đầu tiên không có nó ở nhà, đi học về tui hăng hái lao vào máy chơi game thỏa thích, chơi đến chiều thì ba đi làm về rồi mua cơm ăn, ăn xong tui lại lên phòng chơi đến khuya.
Đến ngày hôm sau, tui cũng vẫn còn chơi game nhưng dường như cảm thấy thiếu thiếu gì trong lòng, đi xuống nhà thấy vắng nó tự dưng hơi buồn, còn ba bốn hôm nữa nó mới về nhà.
Qua những ngày sau, tui chẳng còn đụng đến máy game, tui thầm trách sau nó đi lâu quá không chịu về, cứ chiều là tui ngồi bắt tivi xem mà chẳng xem được tí ti gì. Giả bộ hỏi thăm ba khi nào Dì về hay Dì có gọi về không? Ba trả lời câu nào cũng y chang câu nấy, còn nhìn tui ngạc nhiên sao tự dưng biết quan tâm đến người khác quá vậy.
Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi mà nó không về, mấy hôm nay tui vào lớp cứ bực bội mãi, đúng như hôm trước thằng Lộc nói khi quen có hai đứa rồi thì đến lúc vắng sẽ trở nên cô đơn, tui không muốn tin lời thằng Lộc nhưng đúng thật hiện thời tui đang có suy nghĩ này.
Ngồi chán ngán suy ngẫm thì điện thoại reo, tui bắt máy.
- Alo.
- "Tân hả? Anh đây, ở nhà chơi game vui không?"
Tui nghe tim thót nhẹ lên từng nhịp khi nghe giọng nó nói, nhưng lấy lại bình tĩnh tui đáp tỉnh bơ.
- Vui chứ sao không? Ngày nào không chơi.
- "Ừ, chơi đi chứ ở không buồn lắm."
- Rồi chừng nào về?
- "Mai anh về, có gì không em?"
- Thì ... mấy cái trò chơi chán rồi, về sớm sớm cài trò khác.
- "Ừ mai về anh cài trò mới cho."
Tui cúp máy, ngồi xuống ghế hát bâng quơ, ba về thấy thế cũng ngạc nhiên, vậy là mai nó sẽ về đến rồi, sao tự dưng mình muốn nó về nhanh làm gì thế không rõ, chỉ biết muốn được cãi nhau, muốn được nó chở đi học hàng ngày. Cảm giác ghét bỏ giờ chẳng còn mà chỉ tồn tại tình cảm khác mà tui không thể diễn tả nên lời.
................................................† ?................................................⠠??.....
- Rồi đấy, theo mày, cái này nên đi thế nào?
- Đi vậy cho tiện.
- Ờ, được đấy, còn thế này.
- Thì tao đi qua đây.
Ngồi đánh cờ caro với con Bích mà tui cứ ngóng ra cửa mãi, sao giờ này mà nó vẫn chưa về vậy, trễ quá rồi. Con Bích cứ lo suy nghĩ nước đi tiếp theo trong ván cờ nên cũng không hơi đâu mà để ý thái độ sốt ruột của tui, hết ngồi thở dài tui lại đứng lên, đứng lên đi vòng vòng tui lại ngồi xuống thở dài.
- Đánh xong chưa, thua tới rồi suy nghĩ hoài. - Tui nạt con nhỏ.
- Để từ từ, gần thua thì tao phải tính đường khác chứ. Đây nè.
- Nghĩ lâu vậy mà đi nước ngu bà cố, thua đi.
Con nhỏ gãi đầu thấy mà tội, thua đến nơi rồi mà - cố quá rồi cũng quá cố thôi.
- Mà mày làm cái giống gì đi ra đi vô như có kiến bò vô háng vậy hả?
- Tao chờ ba tao về. - Tui đáp bừa.
- Chừng nào về tới thì hay, chờ làm gì, với lại ba mày về tụi mình chơi không được tự nhiên cũng chán lắm.
- Thằng Lộc cũng lâu nữa, toàn là mấy người ngâm như giấm, chẳng ai mau lẹ như tao cả. - Tui trách bừa, ý cũng là trách nó luôn.
- Mày ngồi xuống đi, chơi ván khác, chút nó về tới liền bây giờ ấy. - Nhỏ kéo tui ngồi xuống.
Ngồi đánh cờ mà cơn tức cứ tồn tại mãi không dứt, đáng ghét quá là đáng ghét, để tui chờ thế này đến bao giờ nữa đây, nghĩ thế nhưng rồi tui cũng chợt tỉnh lại sao tự dưng ngồi chờ nó vậy, nó có về hay không thì mặc xác nó ... chỉ mới mấy ngày thôi mà tự dưng lại thay đổi đến thế này sao.
- Ê, hai đứa mày, tao gặp thằng Đông ngoài chợ sẵn dẫn nó về luôn nè.
Nghe thằng Lộc nói tui cũng quay ra nhìn, đúng là thằng Đông rồi, nó đứng gãi đầu nhìn dễ thương ghê, tự dưng tim tui cũng đập loạn nhịp nữa,không hiểu riết rồi bị bệnh gì đây.
- Vô đi, đứng làm gì. - Nhỏ Bích gọi thằng Đông vào.
- Vô đi lớp trưởng, vô chơi. - Tui cũng gọi nó vào.
- Mọi người đang chơi trò gì vậy? - Thằng Đông ngồi xuống bên cạnh tui hỏi.
- Đâu có gì đâu, lâu lâu tụ lại nhà thằng quỉ này quậy một bữa cho đã ấy mà. - Con Bích cười toe toét.
- Đang chơi caro à? Bích đi nước o hay x. - Đông hỏi.
- Nói thì thật không phải tự khen, Bích đi nước o thua tả tơi như lá rụng mùa thu. - Tui chọc nhỏ.
- Vậy là Tân đi nước x à, chơi với Đông một ván xem.
- Ok, bệnh gì mà cử, dân chơi không sợ mưa rơi.
Thế là phân ra hai cặp để đánh caro tui với thằng Đông còn con Bích đánh với thằng Lộc, mà phải công nhận thằng Đông đánh siêu quá, nó chơi toàn nước hiểm, tui thủ muốn mỏi cả tay chẳng có cơ hội phản công tí nào, đánh gần cả trang giấy mà chưa thể kết thúc được ván cờ. Đến cả con Bích với thằng Lộc ngồi kế bên xem cũng thích thú con mắt.
- Chắc hòa rồi, hết chỗ đi. - Con Bích nói.
- Không hòa đâu, bốn nước nữa Tân thua tui. - Thằng Đông nó nói chắc mẻm.
Nghe nói thế tui cũng bị chạm tự ái, bộ tưởng muốn thằng là thắng à, để xem hết bốn nước này xem thế nào ... mà đúng thật nhìn lại thì nó đã đi sắp ra hàng năm rồi.
Thằng Đông nhìn kĩ cờ rồi quay lên cười với tui.
- Thấy đường thua chưa Tân.
Tui nhìn cờ thì ít mà nhìn nó thì nhiều, đẹp trai gì mà thấy sợ, nghĩ đến đó tui quăng cây viết ra.
- Thua. Đúng là bốn nước.
- Chà, lợi hại quá nha, thằng Tân nó đánh cho tui và thằng Lộc te tua chưa thắng được ván nào luôn, vậy mà ông hạ được. - Nhỏ Bích trầm trồ thán phục.
- Nhờ tui may mắn đấy, cũng mém chết mấy lần.
Tui cũng cười cho qua chuyện, đúng là quê thiệt, danh hiệu vua cờ caro hồi cấp hai xem như bỏ đi.
- Tân, mày xuống lấy chén bày đồ ăn đi, tao không rành đồ nhà mày. - Thằng Lộc trong bếp nói lên.
- Ừ, mày lên đi, để tao làm được rồi. - Tui bước xuống.
Đang đổ nước mắm ra, thằng Đông bước xuống cười với tui.
- Cần gì không, tui làm giúp cho.
- Đâu có gì, lớp trưởng lên đó ngồi chơi đi.
- Đừng gọi Đông là lớp trưởng kì lắm, nãy ngoài chợ thằng Lộc cũng gọi thế um xùm, ai cũng nhìn xấu hổ. - Thằng Đông nói mà mặt đỏ lên nhìn càng đẹp trai.
- Thế biết gọi là gì bây giờ. - Tui giả bộ hỏi.
- Thì gọi tên được rồi, mà nhà Tân rộng với đẹp quá, ban ngày chỉ có mình Tân ở nhà thôi à?
- Không, cũng có người, nhưng mà ... - Tui lắp bắp chợt nghĩ đến nó.
- À, ông anh của Tân phải không? Anh Vũ ấy học giỏi lắm, chị bà con của tui học lớp trên chung khối nói ảnh học cừ ghê.
- Cừ thì cừ, mà bị cái tật khó ưa. - Vừa xắt dưa tui vừa nói, dù rằng chẳng thật lòng tí nào.
- Vậy à, nghe chị nói ảnh hòa đồng với bạn bè lắm, tưởng là ở nhà cũng thế.
Nghe thằng Đông nói xong tui cũng cảm thấy xấu hổ ... thật ra đó giờ chỉ có tui khó chịu với nó chứ đã bao giờ nó kiếm chuyện hay gì gì với tui, giờ tự dưng đi nói xấu cũng kì thiệt.
- Thế Đông có thích ai chưa. - Tui lảng sang chuyện khác.
- Chưa, giờ lo học là chính. Còn nhỏ mà.
Tui gật đầu đáp rồi đem đồ ăn lên trên, còn nhỏ thì không được thích ai à. Chắc có mỗi mình là khác lạ hơn hẳn tụi nó.
10.
Ngồi tám chuyện cho đã đời thì tui đem cái máy tính xách tay với máy game xuống nhà để chơi, con Bích với thằng Lộc chơi game contra phải nói dở tệ, tui thì ngồi chỉ cho thằng Đông về cách xài máy tính, thấy nó lúng túng vụng về mà tui cứ cười mãi. Có trò Mario mà đi mãi không qua một màn nhỏ.
Mãi chơi vui vẻ tui không hay nó về tới đang đứng ngoài sân nhìn tui với thằng Đông, đến khi mẹ nó đi vào nhà gọi thì tui mới thấy.
- Tụi con qua chơi với Tân hả? Dì mới đi trong ngoại thằng Vũ về nên hơi mệt, mấy đứa cứ tự nhiên đi.
Tui nhìn ra thấy nó đang đóng cổng lại, bước vào nhà nó gật đầu chào mấy đứa bạn tui rồi đi thằng lên lầu, tui nhìn theo cứ mong chờ điều gì đó nhưng rốt cuộc chẳng có gì xảy ra.
- Nè, mẹ mày về rồi, tụi tao về nha, bữa nào rảnh qua chơi tiếp vậy. - Con Bích nói với tui.
- Ờ, ờ. - Tui đáp máy móc.
Thằng Đông cười với tui rồi cũng cùng với hai đứa kia đi về, tui đi ra nhà sau thì thấy nó đang đứng rửa đống chén lúc nãy tụi tui ăn dơ.
- Để đó đi chút ...
Tui nhìn quanh, thấy mẹ nó đang ngồi ngoài trước nghỉ mệt đành phải đổi giọng.
- ... chút em rửa cho.
- Anh rửa được rồi. - Nó đáp.
- Sao mà về trễ quá vậy?
- Xe chết máy nên bị trễ, ngồi chờ cũng mệt. - Nó nói rồi cười.
- Ừ. - Tui lần ngần muốn nói chuyện thêm nhưng chẳng biết nói gì nên cứ nhấp nhỏm.
Nó nhìn tui như thế cũng ngạc nhiên, nên hỏi.
- Ở nhà một mình mấy ngày chắc buồn lắm hả?
- Làm gì mà buồn. Chuyện thường ở huyện. - Tui đáp.
Lau chén xong nó đi làm cho mẹ một ly nước rồi lấy xe chạy ra chợ mua đồ ăn về ăn tối, chốc sau ba về gia đình bốn người ăn cơm nói chuyện vui vẻ, chỉ có ngày hôm nay là tui thấy hạnh phúc nhất từ trước đến giờ, lòng cứ vui vui vì nhiều chuyện, nào là thằng Đông nè, nào là nó về nè - rồi ... rồi chẳng biết sao nữa, vì cứ thấy vui là vui thôi.
Ăn cơm xong thì ba mẹ xem tivi, tui trong tollet bước ra thì thấy nó đứng ở cầu thang ngoắc. Tui giả bộ chưng ra vẻ mặt khó chịu bị làm phiền chứ thực ra trong lòng thích lắm.
- Gì nữa?
- Lên đây, anh cài game mới cho chơi.
Tui đi theo nó lên lầu, vậy ra nó cũng nhớ đến lời hứa hôm qua nữa, càng lúc tui thấy nó càng được hơn rồi.
- Em chơi đi, thấy hay không? Ông chủ tiệm nói là game hay anh mới mua.
- Để đó đi ... tối chơi.
- Ừ, mấy hôm rồi ở nhà có học bài đàng hoàng không?
- Có, mà hỏi làm gì? Chuyện người ta cũng hỏi.
- Anh sợ em túng thế thì túng quyền giống hôm trước thì mệt. - Nó cười.
- Đừng nhắc vụ hôm trước à, tui tỡn đến già rồi.
- Ờ, sợ thì ... được rồi ...
Rồi nó ngồi trong phòng tui im lặng chừng vài phút, tui chẳng biết mở lời hay bắt chuyện thế nào, có lẽ nó cũng thế nên hai đứa lúng túng lạ thường. Giờ nên nói gì bây giờ ta, mọi khi chỉ cãi nhau thôi thì cái gì cũng nói được, nói hoài không hết, còn giờ nói chuyện đàng hoàng thì chẳng ra được chữ nào cả.
- Ừ ... mà hồi chiều ... đứa ngồi nói chuyện với em là bạn học em à?
- Không bạn học chẳng lẽ kẻ thù.
- Thì anh hỏi vậy thôi, tại thấy em nói chuyện với nó vui lắm.
- Nó là lớp trưởng của tui, bộ có gì hay sao?
- Đâu có, thuận miệng anh hỏi vậy mà.
Thế rồi hai đứa im lặng tiếp, càng lúc càng bối rối tui liền chuyển qua chơi game, đúng rồi chỉ có chơi game là có việc làm khỏi sợ nó thấy mình đang run.
- Em chơi đi, anh về phòng xem lại bài tập, nghỉ mấy ngày rồi.
- Ừ. - Tui đáp nhưng không nhìn lại.
Nghe tiếng nó đóng cửa về phòng, tui ngừng chơi nằm dài lên giường suy nghĩ đủ điều mà toàn là những chuyện về nó, tự dưng thấy buồn buồn khó nói ở trong lòng ... chẳng biết đó là cảm giác gì nữa.
.................................................. ...............................................
Sáng hôm sau tui thức dậy sớm để chuẩn bị đi học, lúc mới bước xuống nhà thì gặp nó trong tollet bước ra trố mắt nhìn tui như người ngoài hành tinh, cả mẹ nó cũng thế thấy mình dậy sớm cũng giật mình, bộ chuyện đó là lạ lắm hay sao chứ, ờ mà nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có một chút lạ.
- Hôm nay bé Tân đến lớp làm gì mà dậy sớm vậy?
- Dạ, con ... - Tui lúng túng chẳng biết nói thế nào, mà sao tự dưng tui muốn dậy sớm vậy trời.
- Chắc do sắp đến ngày 20/11 nên đến sớm để tặng quà thầy cô. - Nó đỡ tiếp lời cho tui.
- Ờ, đúng đó, đúng rồi ... con tới sớm để tặng quà. - Tui gượng cười, có lẽ ai nhìn vào cũng biết tui đang giả bộ là chắc mẻm.
- Xong rồi thì mình đi, để em còn vào lớp "tặng quà" nữa. - Nó chọc tui thấy rõ.
Nó đạp xe tui ngồi phía sau muốn tìm chuyện để nói, trước kia cũng ngồi thế này thì làm gì có cảm giác như vậy bao giờ chứ, toàn là hết cãi nhau rồi móc nhau, không lẽ bây giờ kiếm chuyện với nó nữa hay gì.
- Về quê có vui không? - Tui hỏi chỏng không.
- Vui chứ, lâu quá anh đâu gặp ngoại với mấy dì, nhưng ngoại hơi yếu nên anh thấy buồn.
- "Đó" còn được về quê thăm ngoại chứ tui chẳng được ba cho về.
Tui nói xong thì thấy vai nó rung lên, chuyện gì vậy, tui đứng dậy chồm lên nhìn, hóa ra nó đang cười.
- Cười gì mà cười, bộ thú vị lắm hay sao? - Tui nói giọng bực bội.
- Không có, làm gì có, tự dưng em gọi anh là "đó" thì anh thấy mắc cười thôi.
Tui ngồi xuống ngượng chín cả mặt, đã khó lắm mới xưng hô được như thế mà nó còn cười. Cái đồ ...
- Muốn thì gọi là mày tao, chỉ vì mấy hôm nay có Dì ở nhà nên tui không muốn gọi thôi.
- Ờ, anh hiểu mà, thì anh cũng đâu nói gì nữa đâu.
Miệng thì nói không có nói gì nhưng tui biết tỏng nó vẫn còn cười, thẳng này muốn chọc giận tui nữa đây mà.
Cũng nhờ tới trường chứ không là có chiến tranh nổ ra trên xe rồi, tui phóng xuống bỏ đi vào một mạch chẳng nói năng gì khiến nó cũng nhìn theo khó hiểu.
Vào đến lớp thì con Bích với thằng Lộc xáp vô nói chuyện tới tấp, bực mình mà gặp hai đứa nhiều chuyện này nữa, đang suy nghĩ thì thằng Đông đi lại ngồi đối diện với tụi nó cũng tham gia góp chuyện cho rôm rả, ờ được có người đẹp nói chuyện thì đây mới có hứng, chứ xấu như hai con mắm này thì nói chuyện chán lắm.
- Ông Đông cũng vui quá ha, thôi tham gia vô nhóm tụi tui đi, có vui chơi gì đi chung có hội có hè. - Nhỏ Bích đề nghị.
- Cũng được, sau này có đi đâu hay vui chơi gì mọi người gọi tui một phát nhé, có mặt liền.
Nói rồi nó quay qua nhìn tui mà cười, "thịch, thịch" tim lại đập nữa mới mệt chứ, nói được rồi còn cười với tui làm gì không biết. Mà nghĩ cũng hay, thế là sau này nhóm thêm được một đứa, thằng Đông ngoài cái đẹp trai lại còn có tài nói chuyện dễ hòa đồng với mọi người, vậy là ok quá rồi.
Thấy nhóm tui nói chuyện rôm rả, nhỏ Tuyết cũng chạy tới tham gia.
- Làm gì mà nói vui quá vậy, hôm qua tụi ông tới nhà thằng Tân à?
- Ừ, hôm qua tới, nhưng có gì không? - Thằng Lộc hỏi, vì nghe đâu con Tuyết với thằng Lộc không ưa nhau.
- Ai bắt chuyện với ông, nhiều chuyện, tui muốn hỏi ông Tân thôi.
- Hỏi việc gì? - Tui thấy nhỏ nói với thằng Lộc như thế cũng tự dưng đâm ra ghét.
- Anh Vũ về chưa, nghe đâu mấy ngày trước ảnh xin nghỉ để đi về quê.
- Về rồi, bộ có gì à? - Tui hỏi.
- Đâu có gì, hỏi cho biết thôi. - Nói rồi nhỏ hí hửng bỏ đi.
Thằng Lộc ra điệu bộ nôn mửa làm cả đám cười muốn đau bụng, nghe cười nhỏ Tuyết quay lại thì tụi nó làm mặt tỉnh như sáo, tui liếc qua nhìn Đông, thằng này cũng trời đất lắm chẳng thua gì ba đứa nó đâu, chỉ là do đó giờ chưa thân nên thế thôi, chứ đến khi biết rõ rồi cũng không hiền lành gì đâu.
Tiếng chuông reng lên báo hiệu giờ vào học, mỗi đứa chui về chỗ của mình để lại tui ngồi suy nghĩ về giờ ra về ... để được gặp nó.
11.
- Dường như lúc đó anh cũng có cảm tình với người tên Đông.
- Ừ, nhưng anh nghĩ ... lúc đó trẻ con, chẳng biết thế nào là yêu hay ghét, với lại thấy thích con mắt thì nhìn vậy thôi.
- Ừ, sau này anh có gặp lại Đông không? Ý em là sau khi ...
- Không, mà nói không cũng không được, có em à ... nhưng anh chẳng có gì nữa hết.
- Anh ấy có phải là người như mình không?
- Làm sao anh biết hả em, chẳng lẽ anh chạy tới hỏi "ê, mày là gay à?". Với lại thời điểm lúc đó, chuyện gay, les chỉ là khái niệm mơ hồ chưa được biết nhiều như bây giờ, thời ấy có thích hay có hạp ý nhau chỉ dám nhìn rồi nhớ rồi tương tư chứ làm sao như bây giờ có thể nói ra thoải mái được.
- Có lẽ vì vậy mà anh với anh Vũ không thể nói cho nhau là mình thương nhau đến mức nào à?
- Chỉ sợ khi nói ra thì mình sẽ khác mọi người, bị mọi người xa lánh, làm sao mà dám.
.................................................. ........................................
Mấy ngày sau mẹ nó đi sing tiếp, hôm đưa mẹ xong về nhìn nó cố ra vẻ bình thường tui cũng thấy tội tội, bà ấy đi có phải một hai ngày gì đâu, việc làm gì gần cả tháng trời, tui thì có ba ở bên cạnh nên cũng không hiểu được sự trống trãi ấy thế nào, nhưng với nó có lẽ chuyện ấy diễn ra quá thường xuyên.
Biết nó buồn nên tui cũng không giành máy tính mà nhường hẳn lại cho nó nhưng nó từ chối và chỉ cắm cúi ngồi học trên bàn, lạ thật buồn thì phải chơi mới vui chứ học làm sao mà vui được, nó làm nhiều chuyện quái đản nhiều khi chẳng hiểu nổi.
Hôm ấy nhà kế bên có đám ma của bà cụ sáu, bà ấy cũng thương tui lắm vì lúc trước khi nó với mẹ chưa dọn về nhà này thì bà ấy hay qua ở nhà với tui vì sợ tui buồn, lại chăm sóc tui những khi bệnh hay khi nào ba tui bận việc không về được thì thường nhờ bà ấy nấu cơm đem qua cho tui ăn. Chỉ đến khi nó về nhà này thì bà ấy không làm việc đó nữa.
Nói gì thì nói tui thì chả sợ gì cả nhưng nghĩ đi nghĩ lại vì bà sáu thương tui quá nên tui cũng hơi ớn.
Trưa đi học về cơm nước xong là tui ra trước cửa ngồi chờ nó về chứ không dám lên phòng một mình vì sợ, hôm nay cũng thế ngồi từ hai giờ trưa cho đến năm giờ chiều mà chẳng thấy nó về tui thấy bực trong lòng, buồn ngủ muốn chết mà phải ngồi như tượng thế này hỏi sao không mệt, đang suy nghĩ mà nghe tiếng kèn đám ma làm tui cũng muốn sởn gai ốc.
Vừa khát nước lại vừa mắc tiểu tui cũng chẳng dám đi ra nhà sau, không biết phải làm sao khi mắc đến chịu không nổi thì thấy nó về tới.
- Sao hôm nào em cũng ra ngồi ngoài này vậy? - Nó hỏi tui.
- Trời ơi, sao giờ này mới về, biết trễ lắm không?
- Chờ anh về à. Mà làm gì?
- Dẫn xe vô đi, đứng ở ngoài luôn hả? - Tui thúc nó.
Nó không hiểu sao tự dưng tui lại như thế bèn dẫn xe vô nhà, thấy nó đi ra nhà sau thì tui ba chân bốn cẳng phóng thẳng vào tollet. Đến khi bước ra thì thấy nó đứng nhìn tui mà cứ che miệng lại nhằm ngăn tràng cười.
- Thế ra em sợ đến nổi không đi tollet được đó hả?
- Đừng nói bậy, làm gì tui phải sợ. - Tui nói cứng rắn.
- Vậy chút cơm xong anh qua nhà bạn học nhóm được không?
- Học nhóm ... học ... cái gì mà ngày nào cũng học hết vậy?
- Chút ba cũng về mà, không sao đâu. - Nó đi thằng lên lầu.
Tui nhớ kĩ, à đúng rồi chút ba cũng có về nhà chứ gì đâu mà sợ, đúng rồi ... đi đâu thì đi đi, có ba thì nhằm nhò gì mà sợ.
Cơm xong thì nó dọn dẹp còn tui đứng rửa chén, nhìn lên đồng hồ thấy gần bảy giờ, sao hôm nay ba về trễ quá vậy không biết nữa. Nó cầm cặp đi xuống nhìn tui lấm lét liền nói.
- Chắc ba sắp về rồi, không sao đâu. Anh học gần chín giờ là về à.
- Đi đâu thì đi đi, cần gì phải báo cáo với tui nữa. - Tui đáp tỉnh như ruồi.
Nó dẫn xe ra rồi đóng cửa lại, tiếng cửa sắt đánh rầm một cái rồi không gian im lặng như tờ, tui bắt đầu suy nghĩ nhiều chuyện bậy bạ trong đầu, vừa rửa chén tui vừa hát để trấn áp cơn sợ, mới cất tiếng hát được chừng vài câu thì tiếng kèn đám ma nhà kế bên vang lên làm tui quăng cái chén vô thẳng bồn rửa rồi ngồi trọn trên ghế ở nhà trước.
Kì thiệt sao ba về trễ quá, không biết làm gì tui bật tivi lên để tiếng thật to cho đỡ sợ vừa lúc ấy điện thoại reo lên.
- "Tân hả con, hôm nay ba ở lại công ty làm cho xong việc, con với anh Vũ ở nhà ngủ đóng cửa cẩn thận nha."
- Sao? Sao ... làm việc gì mà, ba không chịu về.
- "Làm cho xong mới được con à, nhớ khóa cửa cẩn thận đó."
Nói rồi ba cúp máy không để tui nói thêm tiếng nào, trời ơi, mấy hôm nay ngủ còn không dám tắt đèn mà hôm nay ba lại không có nhà nữa ... vậy thì tính sao đây trời.
Nghĩ đến đó tui gọi cho con Bích.
- Alo , mày rảnh không?
- "Không rảnh lắm, có gì thì nói đi?"
- Qua nhà tao ngủ đi. - Tui nói tỉnh như sáo.
- "Mày ... mày nói gì vậy, mày tỏ tình với tao đó hả? Mày có biết ba mẹ tao nghe được là tao bị ra khỏi nhà không, cái đồ hư đốn."
- Sao mà hư đốn, mày qua đây ngủ phòng của ba tao, có ngủ chung đâu mà hư với chả đốn.
- "Cái đồ khùng."
Chửi xong nó cúp máy, tui liền gọi cho thằng Lộc nhưng thằng này lại không có ở nhà, thế là chẳng biết nhờ đứa tao, tui chợt nhớ đến thằng Đông, nghĩ đến đó tự dưng tui thấy hết sợ thay vào là thấy hơi ngại ngại, rủ nó tới ngủ lỡ như nó suy nghĩ gì thì sao. Giờ tính sao đây ta, thôi thì gọi đại đi.
- Alo, cho con gặp Đông ạ.
- "Đông đây, ai thế?"
- Ủa, mày đó hả, giọng trong điện thoại lạ quá, tao Tân nè.
- "Ờ, có gì không Tân?"
- Ờ, mày rảnh không? Tao định nhờ mày qua ngủ bên nhà tao một hôm, tại vì ba tao hôm nay không có ở nhà chứ tao không có ý gì hết. - Tui lắp bắp nói tầm bậy tầm bạ.
- "..........................."
- Hả? Được không? - Thấy nó im lặng tui hỏi lại.
- "Có anh Vũ nữa mà, sao Tân không ngủ với anh Vũ cho đỡ sợ."
Nghe thằng Đông nói tự dưng tui cũng chợt nhớ đến nó, ừ nhỉ sao không qua ngủ chung với nó cho đỡ sợ ... nhưng mà, bất giác tui đỏ mặt khi tưởng tượng ra viễn cảnh nằm chung giường với nó.
- "Sao rồi ... có cần không ... nếu cần thì ... Đông qua."
Vì mãi nghĩ đến nó nên tui cũng không để ý đến thái độ kì lạ của thằng Đông trong điện thoại, nếu như hôm ấy mà tui không lơ đãng thì có thể người tôi yêu đã là Đông chứ không phải là anh.
- Ừ quên, còn ông Vũ nữa, thôi không nhờ mày, bye.
- "Ờ ... vậy thì thôi. Ngủ ngon." - Thằng Đông nói giọng luyến tiếc.
Ngồi xuống ghế tui đang nghĩ cách nói để chút nữa làm sao qua ngủ chung với nó chứ chẳng bận tâm gì tới thằng Đông cả, đang suy nghĩ tiếng kèn đám ma lại vang lên ... thế là tui phóng vọt ra ngoài đường đứng cho đến tận chín giờ.
12.
Đang ngồi đập mấy con muỗi thì nó về tới, cũng câu hỏi như lúc chiều nó hỏi tui.
- Sao hôm nay ra đường ngồi không vậy? Ba đâu em?
- Ba bận việc tối nay ở lại làm cho xong, còn thích ngồi đâu kệ tui.
- Thế à. Biết ba không về anh ở nhà với em rồi. - Nó nói vẻ mặt biết lỗi.
- Ở nhà làm gì, tui có phải con nít đâu mà phải trông. - Nói xong tui đi thẳng vào nhà.
Vào nhà nó đi thẳng ra sau, dường như đang quan sát chén bát trong bồn rửa hay sao mà nó bắt tay vào rửa cho xong chứ không hỏi tui thêm câu nào, có lẽ nó biết tui sợ.
- Để đó đi, chút tui rửa.
Nó cứ mỉm cười còn tay thì rửa, tui quê độ đi lên nhà trên.
Nó cùng tui xem phim đến gần mười một giờ thì tui bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn. Thấy thế nó đứng dậy.
- Anh đóng cửa đây, ngủ được rồi, em đi đánh răng đi. - Nói rồi nó đi ra nhà trước khóa cửa lại.
Tui đáng răng trong tollet mà không biết nói thế nào để nó cho ngủ chung, chẳng lẽ nhận là tui sợ ma nên muốn ngủ chung hay sao? - đời nào tui thừa nhận chứ. Còn không nói thì đêm nay một mình ngủ một phòng, chắc thức sáng đêm quá.
Tui đi ra nhìn nó mà cứ bức bối trong lòng, biết nói sao đây không biết nữa, chẳng lẽ cứ ôm gối qua ngủ đại chẳng cần nói năng gì hay sao. Nó đi vào thấy tui ngồi suy nghĩ liền nói.
- Qua ngủ với anh không? Tối nay ba không có ở nhà ... anh cũng ớn lắm.
Tui như kẻ mù bắt gặp ánh sáng liền mở cờ trong bụng nhưng cũng do cái tính tự cao to đùng nên cũng bày đặt từ chối.
- Gì? Lớn rồi mà còn sợ nữa hả? Bao nhiêu tuổi rồi mà thế?
.................................................. .................................................. ...
- Cái này em phải nói đã, lúc đó em mà là anh ấy thì từ chối phức để cho anh ngủ một mình cho bỏ ghét.
- Hì, anh cũng nghĩ thế, đã sợ mà còn bày đặt sĩ diện nữa, anh cứng đầu lắm.
- Thì đấy ...
.................................................. ..................................................
- Thì ... ờ với lại ba không có ở nhà nên anh cũng ...
- Thôi được rồi, hôm nay thôi à. - Tui đáp.
- Ừ, chỉ hôm nay thôi, nếu hôm sau có ba thì không cần. - Nó cười.
Thế là tui ôm gối qua phòng của nó, nói gì thì nói trước giờ tui ít khi nào vào phòng nó lắm, ngăn nắp sạch sẽ hơn phòng của tui nhiều, mà nghĩ lại con trai thì cần gì sạch sẽ cho lắm vào, càng dơ thì càng thể hiện nam tính chứ, đúng không?
Tui bước vào phòng thì thấy nó ngồi trên bàn học, tui cũng phải nể cái tính ham học của nó nữa đấy, ngày học ở trường, trưa học thêm, tối lại học nhóm giờ lại về học tiếp, học cho lắm thì tắm cũng ở truồng thôi.
- Sao mà giờ này còn học nữa, bộ cái đầu chứa chưa đầy à?
- Anh ôn lại một chút rồi nghỉ, em ngủ trước đi. - Nó đáp.
- Ngủ thì ngủ, nhưng mà nằm ở đâu, trong hay ngoài đây? - Tui hỏi.
- Trong hay ngoài gì cũng được, em nằm trên giường, anh trãi mền nằm ở dưới.
Tự dưng tui thấy thất vọng trong lòng, sao mà nằm ở dưới chứ, trên giường cũng rộng mênh mông mà, với lại ... mà thôi chẳng lẽ tui lại đi nói muốn nó nằm trên giường chung hay sao, đời tao tui hạ thấp giá trị của mình như thế chứ, nghĩ đến đó tui nằm dài ra trên giường khỏi cho nó nằm luôn ... mà gối nằm của nó có mùi tóc hay sao mà nghe cũng dễ chịu lắm.
Thế là tui quăng gối của tui xuống dưới cho nó nằm cũng với cái mền, còn tui thì nằm gối và đắp chăn của nó. Nói là buồn ngủ nhưng tui cứ lăn qua lộn lại mãi và con mắt cứ ngó lên nhìn nó hoài không dứt, chết thật kiểu này ngủ gì được đây.
- Em bị chói đèn à? Vậy để anh tắt. - Nói rồi nó đưa tay tắt đèn.
Sau đó nó trải mền ra rồi nằm xuống, không gian xung quanh yên tĩnh chỉ nghe thoang thoáng tiếng kèn đám ma nhưng lúc này tui không thấy sợ cũng chẳng buồn ngủ tí nào, con mắt cứ tỉnh như ban ngày, sao lúc nãy ở dưới nhà thì thấy buồn ngủ mà giờ lại thế nhỉ, đầu lại cứ suy nghĩ về nó.
Tuy có đèn ngủ mờ mờ nhưng tui không thể biết rõ được là nó đang ngủ hay thức, chỉ thấy nó cởi chiếc áo chỉ mặc mỗi chiếc quần cụt để ngủ, tim tui lại đập mạnh.
Tui không biết bao lâu nhưng đoán cũng đã một hai giờ, mà mắt tui thì cứ sáng trưng như đèn pha, kiểu này không biết làm sao mai thức dậy đi học nổi đây, nằm nghiêng qua bên nó tui nhìn vào phần bụng và rà xuống dưới từ từ.
- Ngủ không được sao? Thấy em trở mình hoài. - Nó hỏi.
Tui giật mình nhắm tịt con mắt lại sợ bị nó bắt gặp đang nhìn, nhưng cũng giả bộ nói.
- Có gì không? Mới chợp mắt.
- Vậy à, thôi ngủ đi.
- Đi học suốt ngày mà không biết mệt hả?
- Mệt chứ, nhưng mà ... không biết sao ngủ không được.
Thế ra là nó cũng ngủ không được chứ có riêng gì tui đâu, có lẽ học nhiều quá nên nó bị tẩu hỏa nhập ma rồi, sẵn tiện ngủ không được thôi nói chuyện với nó vậy.
- Hôm trước đưa dì đi chắc buồn lắm hả?
- Ừ, buồn. - Nó đáp ngắn gọn.
- Có gì đâu mà buồn, chắc chừng hai ba tuần nữa là về rồi.
- Không có, mẹ nói lần này do việc hơi khó khăn nên chắc hai tháng nữa mới về được.
- Gì mà hai tháng? Dữ vậy.
- Có gì đâu, hồi trước cũng có lúc như vậy mà, lúc ấy anh còn buồn hơn bây giờ nhưng giờ đỡ hơn.
- Sao lại đỡ hơn? - Tui hỏi ngu ngơ.
- Do có ba và em.
Nói thật lúc đó mà không phải buổi tối thì chắc chắn mặt tui sẽ đỏ hơn cả con tôm luộc sáng rực cả phòng cho thấy, nhờ là đèn cũng mờ nên không rõ. Giả lơ không nghe gì, tui nói.
- Ngủ à.
- Ừ.
Nằm chừng chút lâu sau tui bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
.................................................. .................................................. ...
Nắng sáng chiếu vào phòng làm mắt bị chói tui giật mình dậy, nhìn lên đồng hồ cũng gần sáu giờ, quay xuống thấy nó còn đang ngủ, có lẽ đêm qua ngủ trễ quá nên giờ nó chưa thức nổi chứ mọi ngày giờ này nó đã lọ mọ dậy rồi.
Nhìn lên mặt nó đang ngủ, tự dưng lòng tui xao xuyến là thường, tim đập nhanh, hơi thở thì gấp gáp, trước kia ai nói nó đẹp trai thì tui không chịu nhận nhưng giờ đúng là nó đẹp thật, nhìn nó mãi bắt đầu mắt tui nhìn xuống dưới quần nó nơi đang nhô lên. Bản năng trong tui cứ thôi thúc nhìn mãi còn suy nghĩ thì ước gì được chạm vào chỗ ấy một lần, lúc này ... nó còn đang ngủ chắc không sao đâu, nhưng mà lỡ như bị nó bắt gặp thì sao, lúc ấy biết trốn ở cái phương trời nào.
Hai tính cách trong con người tui cứ đánh nhau ầm ầm nhầm bảo vệ quan điểm đúng, chạm một lần đi có sao đâu - nó còn ngủ thì sao mà biết được, tính cách kia thì ngần ngại không dám - lỡ như nó thấy thì mày biện hộ thế nào hả?
Rồi tui bước nhẹ xuống giường đi lại gần nó đưa tay lên nhưng ngần ngại không dám, mắt thì thăm dò xem nó dậy chưa, còn tay thì cứ rút ra rút vào không biết có nên làm hay không. Làm đi, mày không làm nó tỉnh dậy thì đừng có mà nuối tiếc à. Tui quyết định và bạo gan làm đại, kệ bà nó tới đâu thì tới.
Tui đưa tay chạm vào chỗ ấy, cảm giác lạ lẫm lẫn thích thú lan tỏa khắp người, từ trước đến giờ có bao giờ tui chạm vào của ai khác đâu, có chăng chỉ là trong mơ, còn bây giờ thì được sờ thật sự. Tui đưa tay bóp nhẹ lại và đo lường kích thước của vật đang nằm trong tay mình.
Bất chợt nó mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn. Tui như chết đứng.
13.
Chỉ chừng hai giây nhưng nó với tui nhìn nhau lâu như cả thế kỉ, tim tui đập càng lúc càng nhanh, tay thì rút lại vội vàng, rồi tui đứng bật dậy đi thẳng xuống nhà mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của nó đang nhìn không chớp.
Xuống nhà tui đi thẳng vào tollet đứng tay chân lạnh cóng cả lên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong đầu óc, nó thấy tui làm việc đó rồi ... nó thấy rõ ràng, trời ơi sao tự dưng như thế chi không biết lỡ như nó nói lại cho ba hay mẹ nó biết mình như thế thì sao? Mọi người sẽ xem mình như một đứa peđe ... nghĩ tới đó tui thấy tay chân rụng rời cả.
Không rõ tui ngồi trong tollet bao lâu nhưng một lúc sau nó gõ cửa.
- Bạn anh rước anh đi học rồi, hôm nay em đi một mình nhé.
Tui nghe rõ nhưng không hề đáp lại, lời nói của nó vẫn bình thường không có gì là lạ cả nhưng còn suy nghĩ của nó thế nào thì có trời mà biết được, thật tình mà nói tui không biết đối mặt với nó thế nào. Mà bạn của nó sao lại rước đi học đúng ngày quá vậy.
.................................................. ..................................................
- Anh gan quá, dám làm chuyện bậy bạ.
- Ừ, quá điên rồ luôn ấy chứ phải không em, nhưng mà nghĩ lại nếu lúc ấy anh không đánh liều thì chưa chắc anh ấy chịu mở cửa để bước vào tim của anh.
- Lãng mạn và sến cực kì, em sẽ tả thật kĩ về đoạn hồ đồ của anh.
- Tùy em, anh không xấu hổ đâu, con nít mà.
.................................................. .................................................. ....
Ngồi trong lớp, đầu tui cứ mơ hồ quay cuồng như mới gặp mấy chục ông sao trên trời, ôi trời ơi ước gì lúc sáng bình tĩnh chút xíu là được rồi, cũng tại cái thói ham hố mà ra cả.
- Mày ấy nhé, điện thoại mà còn nói lăng nhăng như tối qua, bữa nào tao đem xăng qua đốt nhà à. - Nhỏ Bích ngồi xuống sổ một hơi.
- Vụ gì? Tao nói gì mày? - Tui chẳng nhớ gì về tối qua cả.
- Thì mày nói là ... ủa cái thằng này ... giỡn mặt tao hả?
- À, nhớ nhớ rồi, tao thật tình rủ qua ngủ trông nhà tiếp, mày suy nghĩ bậy bạ thì gắng mà chịu.
- Chứ không phải mày thấy tao đẹp, dễ thương muốn kua hả, phải sắp hàng đó nghe cưng. - Nhỏ đứng dậy làm dáng.
Tui nhìn nó mơ hồ, con bé này hôm nay chắc bị khùng rồi, tui thì có đời nào hứng thú với nó đâu, mà thôi cũng do tối qua nói không rõ nên nó mới hiểu lầm. Thằng Lộc nghe hai đứa tui nói thì hỏi chuyện gì, tui kể hết cho nó nghe, nghe xong thì nó cặp vai tui nói nhỏ.
- Mày thông cảm cho con nhỏ, dạo này "biển động, mắm lên giá" dữ lắm, mà phải chi được "mắm thái" cũng đỡ, đằng này là "mắm ziệt nam" ế thấy thương.
- Tao nghe hết hai đứa mày nói gì rồi nghe, cái thằng kia mày nói ai là mắm hả? - Nhỏ chỉ thằng Lộc nói.
- Thì tao có nói mày đâu, tao chỉ ... ám chỉ mày thôi mà.
Con Bích bật mười ngón tay của nó khoe móng như Bạch cốt tinh trong phim Tây Du Kí, điệu này thằng Lộc đi chỉnh lại khuôn mặt rồi.
- Tao cào cho nát, tao xới cho banh ... làm di chúc nhắn gởi cho ba má mày chưa thằng kia, tao lo giấy mực. - Nhỏ Bích nói.
- Tao ... tao không đùa à, móng của mày mà cào vô thúi thịt thì chết.
- Thúi à? Thúi hả? Mày biết axit vô thịt nó chảy ra thế nào không? Để tao cho mày thấy.
Nói là làm con Bích nhào qua rượt thằng Lộc chạy khắp lớp, hai đứa kéo nhau ra tận sân trường mà giải quyết, tui nhìn theo cũng ôm bụng mà cười. Thằng Đông cũng đứng cười không ngớt, cười mệt nghỉ nó ngồi xuống cạnh tui.
- Hôm qua ngủ có sợ không?
- Sợ gì? Tao ... tao thấy ba tao vắng nhà nên rủ thêm qua ngủ cho vui thôi.
- Đông cũng định qua mà thấy nghe Tân nói có anh Vũ ngủ nên thôi.
Nhắc đến nó tui lại lo lắng tiếp, mà thằng Đông mới nói gì nhỉ.
- Mày nói mày định qua? Thế sao không qua?
- Thì nghe có anh Vũ ngủ? Đông mới vừa nói mà.
- Mày tự nói có ông Vũ chứ tao có nói đâu, mau quên thế mày.
- Không ... thì đúng là lúc ấy Đông có nói nhưng mà chỉ nhắc thôi ... mà thôi, dù gì cũng vậy.
Nó đứng dậy đi về chỗ ngồi, tui nhìn theo cũng thấy lạ, thằng này bị gì nữa vậy ta, lúc này lúc khác, mà phải chi nó qua thì có lẽ tui đâu có làm bậy như sáng nay đâu, trời chẳng bao giờ chiều lòng người cả.
.................................................. .................................................. .
Về đến nhà, tui ngó vô thấy nó đang đứng ở ngoài sau nấu cơm thế là tui mở cửa nhè nhẹ rồi dẫn xe vào rón rén đi lên phòng, tạm thời cứ ở trong phòng để nó đi học rồi xuống ăn cơm cũng không muộn. Thế là hợp lý nhất rồi.
Lôi máy game ra chơi được chừng mười phút thì nó gõ cửa phòng làm tim tui đập liên hồi.
- Em về khi nào vậy? Xuống ăn cơm, anh còn đi học.
- Chút ăn.
- Xuống ăn với anh luôn đi.
- Đã nói chưa đói mà, nhiều chuyện ăn trước đi. - Tui nạt.
Nghe im lặng tui biết nó đã đi xuống dưới, chẳng biết tránh mặt được lúc này rồi tránh đến khi nào đây, không lẽ ở chung nhà mà vậy hoài sao, chiều ba về không biết nó có đem chuyện ấy nói không nữa.
Nằm chờ đến phát chán, còn gần cả tiếng nữa nó mới đi học, tui định bụng ngủ một giấc thì nghe tiếng cửa ở dưới nhà mở ra, giờ mới hơn mười hai giờ không lẽ nó đi học sớm vậy ta.
Tui mở cửa ra đi xuống nhà, không thấy chiếc xe đạp, chắc nó đi học thật rồi, nghĩ thế tui phi ra nhà sau dứt cơm thật lẹ ... đói quá là đói, nó không đi sớm chắc teo ruột mất.
Nghe tiếng cửa mở tui giật cả người lên, nhìn ra trước thì thấy ba về, tui thở phào.
- Sao giờ mới ăn cơm hả con. Anh đâu? - Ba hỏi tui.
- Anh Vũ đi học rồi, hôm nay ba về sớm quá.
- Làm từ hôm qua đến giờ mà, ba mệt quá ngủ một chút đã, khoảng năm giờ gọi ba dậy dùm nghe con.
- Dạ.
Ăn cơm xong tui ngồi xem tivi, chán chê quay qua chơi game. Đến năm giờ thì gọi ba dậy tắm rửa xong ba lại đi làm tiếp.
- Tối nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.
- Ba đi làm nữa hả? Sao mới về có chút xíu mà.
- Chưa xong việc nữa con à, ở nhà ngoan đấy, học bài cho xong mới được chơi nghe không?
- Mà ba ơi, gắng xong việc về sớm được không? Thiệt tình mấy hôm nay bà sáu mất con ngủ không được gì hết.
- Trời đất, con bao nhiêu tuổi rồi Tân, với lại bà sáu hiền đến thế thì làm gì dọa ai mà con sợ.
- Nhưng mà ... thì vấn đề không phải là bà sáu nữa, ba có về hay không thì nói đi.
- Xong được thì ba sẽ về, nhưng chắc không kịp đâu, nếu vậy thì rủ anh Vũ qua ngủ chung đi.
- Không được, không được ... làm sao mà được.
- Sao không được?
- Thì ...
Làm sao mà được chứ, tui đang xấu hổ phát khiếp vì gặp nó đây mà ba còn kêu ngủ chung nữa, ngủ sao được mà ngủ. Đang ấp úng thì nó về tới, thấy thế tui phóng thẳng lên lầu mặc cho ba đứng đó.
Ngồi áp tai vô cửa tui theo dõi cuộc nói chuyện dưới nhà.
- Tối con qua ngủ với em đi, chắc nó sợ nên không dám ngủ.
Chẳng nghe nó đáp lại, không biết nó trả lời thế nào mà tui không thể nghe được, có khi nào nó kéo ba ra nhà sau rồi nói về chuyện sáng này không? Tui hé nhẹ cửa ra định đi ra nhìn xuống dưới thì bắt gặp nó đang đi lên cầu thang và nhìn tui, khỏi phải nói thêm chắc mọi người biết tui làm gì rồi - chui vô phòng đóng cửa ở trong đấy cho đến mịt tối thôi.
14.
- Thế anh và anh ấy cứ vậy suốt à?
- Đâu có, rồi cũng phải giải quyết thôi, ở chung một nhà thì sao mà tránh hoài được.
- Vậy ai bắt chuyện trước.
- Là anh ấy chứ ai. Anh muốn độn thổ được thì sao dám nhắc lại.
.................................................. ...........................................
Ngồi mãi trong phòng cũng chán tui bắt đầu suy nghỉ vẩn vơ về việc làm lúc sáng, cái cảm giác khi được sờ vào chỗ ấy khác hơn hẳn trong mơ - làm cho người cứ rạo rực như có lửa bên trong, phải chi ... nghĩ đến đó tui đưa tay tát mạnh vào mặt một cái rõ đau, vừa bực vì cái suy nghĩ điên khùng, vừa đau vì cái tát vừa rồi quá mạnh nên tui buộc miệng chửi thề không ngớt.
- Sao giờ này em vẫn không xuống ăn cơm hả?
- Ăn trước đi, không đói.
- Mở cửa ra anh vào nói chuyện chút coi.
- Không mở, đi xuống nhà nhanh à.
- Mở ra, nghe anh nói gì không?
Tui tự dưng thấy sợ, sao hôm nay nó lên cơn bất ngờ thế này hay là do sáng nó nhịn giờ bức xúc quá muốn đánh tui đây. Đánh thì đánh tui có gì mà sợ ... nhưng mà sao tui chẳng còn tí hung hăng nào như hồi trước nữa vậy, nếu như nó đánh mà hả giận rồi không nói với ai về việc ấy thì cũng được.
- Mở ra mau.
Mới mở cửa ra thì thấy nó nhìn tui chòng chọc, bỗng dưng nó nắm tay kéo tui đi thẳng xuống nhà dưới. Không dám làm gì tui đành im re mà đi theo.
- Ngồi xuống ăn cơm, nếu không mai ba về anh sẽ méc. - Nó nói mà mặt nghiêm lại.
- Đừng mà, đừng có méc, ba mà biết ba đánh chết tui. - Tui sợ hãi nói với nó.
- Chứ ăn vặt bỏ bữa hoài sao mà được. - Nó đáp thản nhiên.
- Ăn vặt gì? - Tui hỏi ngây thơ.
- Không phải ăn vặt thì sao sáng giờ không muốn ăn cơm?
Tui nhăn mặt khó hiểu, ủa vậy là nó không nói về việc làm của tui lúc sáng hay sao với lại vẻ mặt của nó lúc này cũng không có gì là nói dối cả. Thế ra sáng giờ tui chỉ bận tậm một cách vô nghĩa thôi à?
- Ăn cơm lẹ còn học bài nữa, xong rồi xem phim.
Tui ậm ừ đáp rồi ăn lẹ, chắc nó quên chuyện ấy hay sao rồi cũng có thể mới tỉnh dậy nó quáng gà nên nhìn không rõ chăng.
- Cái chuyện ấy đứa con trai nào mà không thế. - Nó nói.
- Chuyện ... chuyện gì? - Tim tui như ngừng đập.
- Thì việc em làm lúc sáng ấy, đứa nào không muốn so sánh xem của mình và của người khác ai hơn ai. Bình thường thôi mà.
- Có ... có nữa hả?
- Ừ, có ... con trai thường như thế.
Tui ngẫm nghĩ lại lời nói của nó và suy nghĩ lúc sáng của tui ... mà đâu có giống nhau đâu, nó nói muốn so sánh xem ai hơn ai nhưng tui đâu có muốn so sánh, tui chỉ vì ham muốn được chạm vào cho biết thôi mà. Nhưng nếu nó nghĩ vậy thì tốt quá rồi, chỉ cần không phải nói tui là thằng pede thì sao cũng được cả.
Thế là nỗi xấu hổ trong lòng tui được giải tỏa một cách nhanh chóng, tự dưng cơm cũng ngon hơn hẳn, bực thật phải chi lúc sáng nó nói thẳng ra là tui đâu có ôm cục lo trong bụng suốt ngày đâu.
Nó ngồi nhìn tui ăn mà cứ cười mãi, rồi nó bắt chuyện.
- Thế so sánh xong thì thấy ai hơn ai? - Nó hỏi mà miệng cứ mỉm cười.
Tui bất giác đỏ mặt lên, sao thằng này bạo dạn quá vậy trời ... nhưng mà nó nghĩ vậy thì càng tốt.
- Tui hơn. - Tui trả lời bình tĩnh.
- Thế à. - Nó nói mà vẫn còn cười.
- Chứ sao. Nhỏ xíu bày đặt. - Tui nói dối, dù rõ rằng nó hơn tui.
- Anh không tin. Lời nói một phía vô hiệu.
Thế là cuộc nói chuyện trở nên bình thường, tui không còn cảm giác e ngại nữa. Chút nữa ăn cơm xong phải chơi game trên máy tính mới được.
- Thế tối nay có qua phòng anh ngủ nữa không?
- Không cần, ngủ bên này được rồi, hôm qua nghe sợ tui mới qua thôi.
- Ừ, tại chiều ba nói anh ngủ với em nên anh mới hỏi thế.
Mới thoát nạn này xong thì ngu sao tui lại dính qua cái nạn mới chứ, ngủ bên ấy mà không cầm lòng được mà làm thêm lần nữa thì hết còn lý do nào để biện hộ. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng mà ... xong việc này thì tui cũng ngán tới việc kia ... ngủ một mình có được không đây.
Cơm nước xong thì tui rửa chén bát, nó dọn dẹp. Xong việc hai đứa ngồi xem phim, nửa chừng nó lên phòng để làm bài tập làm cho tui cũng phải tắt phim phóng lên theo với lý do là chơi game.
Ngồi chơi game đến chán thì tui bắt đầu thấy buồn ngủ, nó học xong liền lên giường ngồi cạnh bên để xem tui chơi, thấy nó khen tui cũng tự hào và ra vẻ mình tài giỏi, lâu lâu qua được cảnh nào khó là nó xoa đầu khen tui hay, như trước kia thì đời nào cho nó làm thế còn bây giờ điều ấy làm tui rất thích tuy rằng không nói ra miệng.
Càng về khuya tui càng buồn ngủ nhưng nửa muốn về nửa thì muốn ở lại, lỡ về bên ấy mà sợ không chịu được thì sao, lúc ấy càng làm trò hề hơn nữa, thấy nó nằm dài xuống giường có vẻ muốn ngủ, tui bèn vực nó dậy.
- Ê, chơi cờ caro đi, chơi không?
- Caro hả? Sao em không chơi game đi.
- Chán rồi, giờ có chơi không? - Tui bực tức, đã hạ mình rủ chơi mà còn làm giá nữa à.
- Chơi thì chơi, để anh lấy giấy viết đã.
Ngồi chơi được chừng chục ván tui thấy nó chơi cũng khá nhưng chắc không bằng thằng Đông được, đánh thì đánh những nước hay nhưng kết thúc thì quá dở chẳng thấy được đuờng thắng, nếu là thằng Đông đi thế này thì tui thua sớm.
- Sao? Thua chưa? Nãy đường kia tới mà không thấy hả?
- Không thấy, em đi hay hơn anh.
- Tất nhiên rồi, vua cờ caro cấp trường mà.
- Dữ ta, ai phong cho em vậy? - Nó hỏi mà mặt trêu chọc.
- Trước ở trường cấp hai có đứa nào chơi lại tui đâu, không tin đi hỏi đi.
- Có lẽ thế, nhưng chắc em chưa gặp đối thủ thôi.
- Xì, cỡ thằng Đông lớp tui thì tui còn ngán chứ chưa ngán ai cả.
- Đông nào, đứa lớp trưởng của em hôm ấy tới nhà chơi ấy hả?
- Ừ, nó đấy, nhưng nó cũng mém chết với tui mấy lần.
- Thế thì chơi với anh một ván nữa đi, mình cược ... ai thua làm cho người thắng một điều.
- Tự tin quá ta, xài gì mà tự tin ghê thế, vậy mấy bàn thua nãy giờ thì sao?
- Thì chơi ván quyết định nè, em dám không?
- Tội gì không dám, chơi thì chơi à. Thua là phải làm một việc đúng không? Ok.
Tui bắt đầu tấn công tới tấp, thấy chưa nó đỡ muốn hụt hơi rồi kìa, nghĩ lại tình cảnh nãy giống hôm trước tui với thằng Đông chơi quá, cũng là thằng Đông tấn công còn tui phòng thủ, rồi kết quả cũng thế thôi.
Càng về sau tui thấy nước đi của nó càng lạ, không như mấy ván trước, nó đánh nguy hiểm hơn nhiều, sao lạ vậy ta? Chẳng lẽ nó giấu nghề, chết rồi ... nó có đuờng tới rồi, mà chắc nó không thấy đâu, mấy ván trước nó cũng không thấy nổi.
Nghĩ là thế nhưng thực sự không phải thế, nó phát hiện ra nước đi và kết thúc ván cờ. Tui thua.
- Hà hà, thắng rồi, thắng rồi.
- Sao mà ... nãy đánh đâu có hay như thế này.
- Nãy khác, giờ khác, có cược vào thì anh phải đánh hay lên chứ, không thì thua sao.
Tui bỏ bút xuống, đúng là thua thật rồi, chỉ hơn chục ngày mà thua đến hai đứa, lúc này chắc lụt nghề.
- Vậy là em phải làm theo anh một điều nhé.
- Tất nhiên, nói là làm, tui không nuốt lời đâu. Muốn gì nói ra đi, rửa chén, nấu cơm, quét nhà ... hay sao?
- Không cần mấy việc đó đâu, anh yêu cầu nhẹ nhàng lắm.
- Là cái gì? - Nó hồi hộp, làm gì mà úp mở thế không biết.
15.
- Không được quá đáng đấy nhé, tui không làm những điều vô lý đâu à.
- Không, dễ lắm. Em chỉ cần gọi anh là anh và xưng em thôi, không được gọi là "mày, tao, tui, đây, đó" hay gì hết.
Nghe nó nói mà tui chưng hửng, sao thằng này ngu dữ vậy không chịu kêu làm việc nào hay ho chút, chẳng hạn như ... lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi. Nhưng chỉ là cách xưng hô thì dễ quá rồi.
- Vậy thôi hả? Ngu dễ sợ vậy. Không kêu làm việc khác.
- Không, chỉ cần thế thôi, em có làm hay không?
- Làm thì làm, không đổi ý nhé, thế gọi bao lâu, một ngày hay một tuần.
- Tất nhiên là gọi hoài, việc dễ mà làm một ngày hay một tuần thì nói làm gì.
- Gọi hoài hả, không được. Tui quen ... gọi kiểu kia rồi. Không mày tao là đã gắng lắm đấy.
- Em định nuốt lời à, nếu em không muốn thì anh không ép. Xem như nãy giờ không có cá cược gì hết. - Nó nói mà mặt thoáng buồn.
Chỉ vậy thôi mà sao nó nghiêm túc quá vậy không biết, nhưng lỡ rồi thì phải chịu thôi.
- Gọi thì gọi. - Tui nói một cách bất đắc dĩ.
- Ừ, vậy thì thực hành đi.
- Thực hành cái gì?
- Gọi anh đi.
- Tự dưng gọi anh, bộ điên hả?
- Mới đó đã quên rồi, thế nên anh nói em không cần phải ép mình đâu, thôi vậy.
Nó đúng là muốn chọc tui mà, rõ rành rành chẳng chối đi đâu được.
- Anh. - Tui gọi.
- Hả? - Nó hỏi lại.
- Thì anh chứ hả gì?
- À, à.
Nó nằm lăn lộn trên giường cười ngặt nghẽo, tui nóng mặt lên buộc miệng chửi thề.
- Đ ... m ... tao không giỡn à.
- Đấy, đấy, thấy chưa. Mới đó đã thế rồi. - Nó lại cười tiếp.
Mặt tui từ từ đỏ lên, nhào thằng vô định đập vô mặt nó thì nó chụp tay tui lại xoay người tui nằm xuống giường, hai tay bị nó nắm chặt không cử động được, tui đưa chân đạp lung tung, miệng thì chửi um xùm.
- Đ ...m ... bỏ ra coi, không giỡn với mày nữa.
Bất ngờ nó hôn lên trán tui một cái, rồi nói nhẹ nhàng.
- Em không ngoan gì hết.
Nó thả tui ra nhưng không cười nữa, ngồi qua bàn nó suy nghĩ mặt thoáng nét buồn. Thấy thế tui cũng hụt hẫng sao vừa rồi còn cười như thế mà tự dưng lại đổi thái độ 180 độ rồi, lúc nó hôn lên trán tui thấy mặt nóng lên hết, cơn giận cũng tan mất. Có gì đó khác lạ len lỏi trong lòng.
- Giận tui ... em hả - Chợt biết lỡ lời nên tui im bặt.
- Không có, em làm gì đâu mà anh giận. Tại anh thấy hơi buồn thôi.
- Nhớ mẹ hả? - Tui vô tư hỏi.
- Không phải.
- Vậy sao buồn?
- Khuya rồi, ngủ thôi. Mai còn đi học nữa. - Nó đứng dậy.
Tui quay lại định bước về phòng thì nó hỏi.
- Em đi đâu thế?
- Về phòng ngủ chứ đâu.
- Sao không ngủ bên đây, em ngủ bên ấy không sợ à?
- Sợ gì mà sợ, tui đâu phải con nít.
- Thôi đừng giấu anh nữa, về phòng thức sáng đêm cũng vậy à, lên giường ngủ đi, anh nằm ở dưới.
Nói rồi nó lấy mền trải ra rồi nằm xuống, không hiểu sao như có ai sai khiến tui cũng nằm lên giường, mà đêm ấy dù có nằm ở phòng nào tui cũng ngủ không được. Vì sao tui cũng chẳng biết.
.................................................. ........................................
Thi học kì xong chúng tui bắt đầu được xả hơi, thời gian ấy vô lớp tuy nói là học chương trình của học kì hai nhưng thầy cô cũng thả lỏng vì mới thi xong, thế là trò caro trong hộc bàn trở nên phổ biến.
Ngồi một mình một bàn tui thèm được chơi chết đi được nhưng đành phải nén lại dòm ngó tụi nó, con Bích với con An thì chơi như chim sổ lồng(không hiểu bậy nhé) tiết nào nó cũng đánh cờ, đánh đến nỗi chỉ hai ngày mà hết một quyển tập.
- Ê, nghe đâu cô Nhung sắp lấy chồng đó. - Con Bích nói với chúng tui.
- Cô dễ thương với hiền, lấy chồng xong không biết có đổi tính không nữa. - Tui thêm vào.
- Chắc là có rồi, ê lớp trưởng không méc cô vụ tụi này nói xấu nhé. - Thằng Lộc nói.
- Đời nào. - Thằng Đông cười toe toét.
Cả bọn đang nói vui vẻ thì nhỏ Tuyết đi lại cầm ba tấm thiệp mời trên tay, chắc là sinh nhật của nó.
- Ngày mốt sinh nhật tui, mọi người nhớ đi nha.
- Ừ. - Tui đáp nhưng nhìn qua thằng Lộc thì thấy nhỏ không đưa thiệp mời cho nó.
- Sao Tuyết không mời Lộc? - Thằng Đông thắc mắc.
- Khỏi, mời tao cũng không đi đâu. - Thằng Lộc trả lời.
- Biết thế tui cũng đâu mời làm chi cho tốn thiệp. - Nói rồi nhỏ Tuyết cười giọng đáng ghét.
- Vậy tao không đi. - Con Bích nói.
- Tui ... cũng vậy. - Thằng Đông nói tiếp.
Nhỏ Tuyết nhìn nhóm tui mà giận đỏ cả mặt, mà cũng đúng thôi nếu là tui mà bị quê như thế thì cũng bực. Không biết nói gì thêm nhỏ Tuyết đi về chỗ ngồi cúi mặt xuống bàn ... có lẽ là khóc.
- Mà tụi mày cũng kì quá, không đi thì thôi nói ra vậy cũng tội nghiệp nó. - Tui nói.
- Nói cho nó biết, dù gì cũng là bạn bè chung lớp mà nó làm vậy không phải quá đáng hả? Rõ ràng nó đem lại mời tụi mình chủ yếu để chọc thằng Lộc thôi. - Nhỏ Bích nói.
- Rồi Tân đi không? - Thằng Đông hỏi tui.
- Mấy đứa mày không đi tao đi làm gì.
- Phải thế chứ chúng ta là nhóm bạn cũng tiến, nhịn ăn thì nhịn ăn cả bọn, có phúc cùng hưởng, có họa thì tụi mày tự chia. - Nhỏ Bích nói.
Cả nhóm cười rôm rả, tui nhìn qua chỗ nhỏ Tuyết ... cũng thấy tội tội.
Ra về tui thấy nó đứng chờ, đang đi tới thì nhỏ Tuyết đi qua mặt tui chạy lại chỗ nó, đưa cái thiệp, nó nhận lấy rồi gật đầu cười cười. Hình như nó định đi hay sao ấy.
- Bộ con Tuyết mời anh đi sinh nhật à. - Tui hỏi khi hai đứa trên đường về.
- Ừ, có mời em không?
- Có, nhưng không đi đâu.
Tui kể lại cho nó nghe chuyện lúc nãy, nó cũng đồng ý kiến với tui là làm thế thì hơi quá đáng.
- Thôi thì em cứ đi đi, bạn bè không mà, chia nhau ra chơi riêng lẻ làm gì.
- Không được, em mà đi tụi kia biết được là không xong. Nó nạo tới óc.
- Ờ thì tùy.
- Rồi anh có định đi không?
- Đi chứ, anh lỡ nhận lời rồi.
Thật ra tui cũng không muốn nó đi, vì tui biết nhỏ Tuyết cũng thích nó. Nhưng không lẽ kêu nó không đi thì sao được, lúc đó nó hỏi ngược lại thì trả lời thế nào. Thôi mặc kệ vậy tới đâu thì tới.
- Chia tay rồi sao?
- Thì nhớ lại chuyện xưa đó em, nhớ lại cái lúc mà mình yêu và được yêu.
- Em ...
- Thôi đừng tội nghiệp anh, anh ghét ai thương hại lắm, anh không đáng được thương hại hay gì hết.
- Em có thể lấy câu chuyện của anh để làm nên một tác phẩm, lúc ấy có thể được nhiều người chia sẻ, anh cho em làm được không?
- Nếu em thấy thích thì em viết đi, câu chuyện nên đặt tên là "chuyện tình của đứa dở hơi".
- Em không có đùa đâu à, em viết thật đấy.
- Khi nhiều người đọc sẽ có người nghĩ là anh ngu, tại anh, do anh ...
- Cái đó sẽ do độc giả nhận xét, nhưng em nghĩ mọi người sẽ đồng cảm với anh. Không ai trách được đâu.
- Ừ, vậy em làm đi, quên hay thiếu sót gì thì nói để anh chỉnh.
- Ok, em sẽ viết liền, em không nghĩ đây là tác phẩm hay nhất của em nhưng em nghĩ nó là câu chuyện làm em có hứng để sáng tác nhất cho đến lúc này. Rồi sẽ phiền anh dài dài.
- Ừm.
2.
Ba mẹ chia tay lúc tui được sáu hay bảy tuổi, cũng đã khá lâu nên tui không nhớ nhiều lắm. Mẹ cũng hay đến thăm nhưng gần hai năm nay thì mẹ chẳng còn tới nữa, tui nghe ba nói là mẹ có người khác, ba cũng hay lấy mẹ ra để la mắng mỗi khi tui làm sai việc gì. Đó là chuyện thường ngày riết rồi chẳng cần bận tâm làm gì.
" Mày giống y chang mẹ mày, thứ đàn bà hư hỏng ấy chỉ biết theo trai."
Mắng mẹ thì mắng còn lôi ra chuyện kia làm chi không biết, như ba ấy ... ba cũng có tốt lành hay ngoan hiền gì đâu cũng có người đàn bà khác thôi, mà lại là người có con riêng đấy nhé, thằng đấy chỉ lớn hơn tui hai tuổi chứ nhiêu, mà ba bắt phải gọi nó là anh, nhiều lần tui đâu có gọi mà xưng mày tao, kết quả là cái đít in hằn dấu cây.
Mà cái thằng đấy nó có ra dáng anh cả gì cho cam, cũng thấy ghét y chang bà dì tức mẹ nó ấy, bà ấy thì thường xuyên đi công tác cho công ty bên sing nửa tháng hay một tháng mới về nhà một lần, còn ba tui thì lại đi làm hàng ngày do đó căn nhà ngày thường chỉ có hai đứa ở thôi, tui với thằng anh quí hóa đấy đấy.
Ờ nói nãy giờ tui cũng quên tóm tắt hồ sơ lý lịch về mình, tui tên Tân năm nay vào lớp mười của trường quận, đẹp trai thì cũng có nhưng được cái tính dễ hòa đồng với lại hơi quậy nên được tụi bạn trong lớp thích lắm.
Còn thằng đấy ... nó cũng học chung trường với tui chứ đâu, cũng tại nó học chung trường với tui mà cái lần đi họp phụ huynh đầu năm nay hai ông bà già nhà này mới tia nhau rồi kết đậm dẫn đến hậu quả là chừng tháng sau hai nhà nhập một.
Nó thì đẹp trai lắm dáng lại cao ráo nữa chứ, con gái trong lớp khoái nó thiếu điều lập thành fan - cờ - lắp thôi, mỗi khi nó qua lớp tui để nhắn việc gì của ba là lũ con gái cứ nhao nhao lên, bực thí mẹ. Cái lũ hám trai.
Ờ, mà nói hám trai, tui phải nói lúc này tui kì lạ lắm, tối nào ngủ cũng mơ thấy làm chuyện kì lạ với thằng bạn trong lớp, lúc thì là sờ mó lúc thì đụng chạm, sáng nào cũng giật mình dậy thấy ướt ướt. Không biết bị bệnh gì nữa ... chẳng hiểu. Nhớ năm lớp chín có học về cái đó, có lẽ tui thành người lớn rồi. Mà quá trình thành người lớn chẳng thuyết phục chút nào.
Thêm cái bệnh về con mắt nữa chứ, cứ thằng nào đẹp trai mà đi ngang là muốn dòm, dòm mà sợ bị phát hiện nên riết rồi con mắt nó muốn lé, mệt quá là mệt. Với lại dòm xong cái mặt thằng kia mà đẹp thì lại muốn ngó thêm ở dưới, không kiềm cái tật này lại có ngày lũ bạn trong lớp chọc là pede thì mệt. Mà với tụi bạn thì tui là đứa manly lại đàn ông lắm, làm sao dám tiết lộ cho đứa nào biết được.
- Rồi mày có đi học nhanh không? Không thì chút tự đi bộ à.
- Đợi chút, đ...m ... mới có hơn sáu giờ mà hối rồi, vô đó ra oai với lũ con gái chứ gì.
Mỗi ngày ba dặn nó phải chở tui đi học, trường thì có gần gì, xa muốn thấy bà nội. Trước xe đạp của tui chứ ai, muốn đi lúc nào không được, giờ thì phải giao lại cho nó để đi chung, càng nghĩ càng tức.
- Mày chửi thề, chiều về tao méc ba thì đừng nói tao ác.
- Tao thách. - Tui nói.
- Ừ, mày giỏi lắm. - Nó chở tui mà cứ lầu bầu.
Nói thật, tui thì thích nhìn mấy thằng đẹp trai nhưng có mỗi thằng này là tui chẳng có cái sở thích đó, nhìn mặt là thấy muốn trào máu rồi chứ mê khỉ khô gì.
- Bà cô Loan đó ăn cái giống gì mà cứ kiểm tra mười lăm phút miết, lớp mày có không? - Tui hỏi nó.
- Không, chắc do tụi mày học dốt quá nên mới bị thế chứ gì. - Nó đáp tỉnh bơ.
- Dốt cái khỉ, đầu năm vô làm cái kiểm tra hơn nửa lớp dưới trung bình là từ đó tới nay bả chơi trò chơi liên tục, sợ thấy mẹ.
- Ờ, tao thấy trong cặp mày ngỗng cũng đẻ trứng nhiều lắm, mới học đây mà thế rồi thì mày coi chừng ba.
- Kệ cha tao, khỏi hù.
- Con Tuyết lớp mày học hành thế nào? - Nó bắt chuyện.
- Học được, hỏi tao làm gì?
- Không có gì, thuận miệng hỏi chơi. - Nó đáp.
Vừa tới trường, tui phóng vọt xuống chạy vô lớp nhanh, kẻo nó bắt tui phải gởi xe, hehe hai hôm nay nó toàn phải gởi xe, mà chẳng phải tui ác gì đâu nhưng cái bà cô ghi vé của trường làm ăn chậm chạp thí bà, lần nào đứng chờ gởi cũng hết mười lăm hay hai chục phút.
- Ê, thuộc bài chưa Tân? - Con Bích hỏi.
- Thuộc khỉ, tuần này tiết nào bả cũng kiểm tra, hôm nay không có đâu. - Tui đáp.
- Mày ỷ y đi con, tao dám chắc hôm nay bả kiểm tra. - Thằng Lộc đứng gần đó nói.
- Sao mày biết? - Tui hỏi, cảm thấy hơi run trong lòng, vì thằng quỉ này nắm thông tin chính xác lắm.
- Vì lớp 10A7 hôm trước có kiểm. Qua đó hỏi là biết liền.
Tui gượng cười cho qua loa, thế này là thí mẹ nữa rồi, nghi chắc ngỗng đẻ trứng tiếp nữa, chắc phải dở chiêu thôi, nhường nhịn bà này riết bả quen rồi làm loạn.
Con Tuyết vỗ vai, tui nhìn qua nó.
- Chút tao để mé mé bài cho mày ngó.
Tui chưng hửng với con này, mọi khi nó có tốt lành gì, sao tự dưng hôm nay hiền như cô Tấm vậy ta, không được gái đẹp là gái có độc, tao tự biết tìm phao cứu mình, không cần mày.
- Khỏi, tự tao làm được.
Nói là thế nhưng khi bà cô bước vô lớp bảo chúng tui cất sổ vào cặp lấy giấy ra thì tim tui bắt đầu đập và thầm tiếc khi nãy bày đặt sỉ diện hảo.
Ngồi cắn bút thầm rủa bà cô, ngày nào cũng kiểm tra, tiết nào cũng kiểm tra, đem giấy về cho bà đốt nhà hay sao mà kiểm tra miết thế, thế là tui đành sống theo cách của tui, kéo trong hộc bàn ra quyển sổ, từ từ ... nhẹ nhàng, ok lật nhiêu đây đủ thấy rồi.
Chép vô, chép vô, hết một câu là năm điểm rồi, tự dưng có bàn tay đưa vào hộc bàn kéo quyển sổ ra, khỏi cần nói thì biết liền là bả chứ ai nữa.
- Dữ ta, ăn mật gấu rồi, dám quay bài trong giờ của tui.
Nói rồi bả lấy cây viết gạch chéo ô điểm trong bài kiểm tra của tui rồi đi lên bàn giáo viên ngồi ghi ghi chép chép vô quyển sổ đầu bài, tui chỉ biết ngồi như hóa đá ... kiểu này xong rồi, ít nhất cũng lên đứng chào cờ thứ hai.
Con Tuyết nhìn qua tui với ánh mắt như là đáng đời mày, mẹ kiếp chẳng còn tâm trạng trừng lại nó, lỡ mà cô Nhung chủ nhiệm mời ba tới nữa là chết đuối.
- Sao nãy mày gan quá vậy, thằng ngu ... bà Loan không dễ tha mày đâu. - Con Bích nói khi ra chơi giữa giờ.
- Kệ tao, có gì lên đứng hát quốc ca thứ hai chứ sợ mẹ gì. - Tui đáp ra vẻ bình tĩnh.
- Hát quốc ca còn đỡ, mời phụ huynh tới để uống trà là cực. - Thằng Lộc thêm vào.
- Mời thì mời, tao chẳng ngán.
Nói thì thế nhưng tim tui đập như trống tan trường, biết làm gì đây trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro