loi hua 2
42.
Thi , thi và thi. Từ cửa miệng của tụi nó khi bước vào những ngày này. Các cán sự phổ biến giải đề cương lẫn ôn tập cho lớp cho đến tận ngày thi của môn đầu tiên, mặc dù vậy chúng cũng trải qua hết những ngày thi mệt nhọc, lết đến cuối cùng của ngày thi môn cuối. Đứa thì sứt trán, đứa thì u đầu, chết nhầm, đứa thì hoa mắt, đứa thì ù tai khi thức đêm học và nghe giảng bài hay giải thích những chỗ không hiểu.
Thằng Tiến ngồi gần như ngoắc ngoải, kế bên là thằng Nam bạn thân của nó, hai đứa ra sức dò lại bài học khi tụi nó sắp thi môn Sử.
Nhỏ Loan thì ngồi tám với nhỏ Ngọc chuyện gì ấy mà cười tít mắt, chốc chốc lại nhìn qua thằng Tiến. À, giờ nó mới nhận ra , nhỏ Loan sao có vẻ ... kì lạ nhỉ , lâu nay cũng hay săm soi thằng Tiến . Chắc có gì rồi.
- Nhìn cái gì ? Tiến quắc mắt khi nhỏ Loan nhìn nó.
- Ơ , tui nhìn thằng Nam mà, thấy nó đẹp trai tui nhìn, ai biểu ông ngồi cản tầm nhìn của tui chứ. Biết điều thì dịch ra xíu đi.
- Dạ thôi, chị tha cho em, thấy chị nhìn em cứ cảm giác chị sắp đòi cái gì ấy. Mà em thì chẳng còn cái gì cho chị lấy cả, chỉ còn có mỗi cái em đã gìn giữ hơn 16 năm thôi. Nam nói giọng khổ sở làm cả nhóm cười rần lên, chỉ có Tiến là không vui.
- Mà, hai người không học bài sao? Đúng là con gái rảnh thấy sợ, Tiến nói cộc lốc với Loan và Ngọc khi đảo mắt nhìn khắp cả lớp, chỉ có lũ con trai phải ngồi học lấy học để trừ mỗi nó với hắn.
- Ôi, thôi đừng lo, gì chứ Sử thì trong bụng tui có cả cuốn sách rồi, chỉ đợi tới giờ là vạch ra thôi. Nhỏ Loan tự hào. - Á mày làm gì vậy? Con nhỏ này, Loan lấy tay đẩy vạt áo dài xuống.
- Thì mày mới nói có cả cuốn sách, tao nhìn thử xem chút có quay được không . Nhỏ Ngọc cười phá lên.
Thằng Tiến với Loan đỏ cả mặt.
Gì chứ học bài thì nhóm con gái của lớp này học siêu thật, đúng là tụi nó chỉ ngồi tám chuyện mà thôi, ủa mà khoan sao cái con sâu lười này cũng ngồi im ru, có học bài chưa đây.
- Này, thuộc bài chưa đó? Sao không thấy dò bài gì hết vậy?
- Rồi, hắn ngẩng lên nhìn nó rồi gãi đầu.
- Mà ông trước học giỏi thế,sao không cố lên đi , lại để tụt dốc thê thảm quá vậy.
- Khương yên tâm, thực ra thì...
- Thì cái gì, nói nghe xem.
- Trước giờ Quân theo dõi bài kĩ lắm, do không muốn làm điểm cao thôi. Hắn nói mà có vẻ ngại ngùng rồi ngó ra sân trường.
- Trời đất, sao chảnh ghê vậy, kiềm hãm tài năng phát triển hả? Có lỗi với đất nước đó nha. Nó ngạc nhiên .
- Lần thi này Quân không kiềm cái gì mà... hãm nữa đâu. Hắn nói lướt chữ cuối rồi cười rạng rỡ.
- A, cái thằng này. Nó đưa nắm tay lên dứ vào hắn. Thấy hắn thế làm nó hạnh phúc quá.
- Thôi, xin lỗi mà, xin lỗi mà, hắn đưa hai tay ra đỡ trước mặt mà vẫn không hết cười.
Lớp xôn xao, nhộn nhịp cũng chẳng ai để ý nhiều đến cử chỉ lời nói của hai đứa, chỉ có một người. Hằng nhìn Khương mà không vui.
43.
- Tao hỏi thật nhé, anh Tuấn có người yêu chưa? Mày ở chung nhà mà không biết sao. Nhỏ Ngọc hỏi khi hai đứa đang đứng gần cửa ra vào của shop chị nhỏ. Hôm nay hơi vắng khách.
- Tao không biết thiệt mà. Sao nhỏ này quan tâm anh Tuấn ghê thế không biết.
- Mày phải biết, biết để nói tao nghe tao còn đường mà xử lý. Nhỏ nói mà liếc xéo.
Cảm thấy đã tới giờ của nhỏ nên nó cũng chẳng bận tâm làm gì, dạo này nhỏ hay lên bất thường lắm.
- Ngọc này, chẳng hạn khi ở bên người nào đó mày thấy vui lắm, đến khi không gặp mặt thì lại thấy thiếu thiếu, thế là có phải yêu không mày?
- Hả.... chẳng lẽ mày? Chẳng lẽ mày thích.... Nhỏ trố mắt nhìn nó.
- Thích.... Thích gì? Nó lắp bắp đáp, nhỏ đoán ra nó nói tới ai sao? Nó chỉ mới hỏi thế thôi mà.
- Thích... tao. Nhỏ nói mà mặt tỉnh bơ.
Nó quay đi, chẳng hơi đâu để ý nhỏ, có lẽ nhỏ không phải là đối tượng để nó tư vấn mấy chuyện này.
- Mà ... nhìn mày đẹp ...đẹp trai đấy, được đó, nhưng tiếc là tao không thích xài hạng nội chỉ xài hàng ngoại thôi. Nhỏ nói mà lắc đầu ra vẻ tiếc rẻ. - Với lại tao mà thích mày anh Tuấn ghen tao chết.
Nặng quá rồi, chẳng chữa được. Nó hình dung ra bệnh của con nhỏ bạn thân lúc này khi chẳng có vẻ là để ý gì tới lời nhỏ nói.
- Mà mày hỏi thế, chắc có lẽ để ý bé nào rồi hả, nhỏ hỏi mà mặt hí hững ra vẻ ngạc nhiên.
- Thôi, hỏi thế thôi. Chứ tao mà thích.... Nó chưa nói hết câu.
- Mà dạo này mày với thằng Quân có vẻ lạ nhỉ, nói chuyện nhiều hơn trước, hết nghịch nhau rồi sao? Nhỏ hỏi nó.
Thịch, tiếng tim nó đập mạnh. Con này đúng có khiếu sát thủ, một phát làm rớt tim như chơi.
- Ờ, thì thấy nó bắt chuyện với mình không lẽ lại im lặng sao. Nó sốc lại mấy cái áo, không để nhỏ nhìn nó lúc này được.
- Quân thì ngon lành đấy, nhưng tao vẫn thích mẫu người lớn tuổi hơn tao chẳng hạn như anh Tuấn đấy. Mà tao thấy đợt thi này điểm nó cao lắm. Chắc có gì làm nó thay đổi chịu học rồi.
- Ai, ....ai mà biết. Nó không muốn nhỏ bàn tới chuyện này.
- Mà ai thay đổi thằng đó được ta. Nhỏ ra vẻ suy nghĩ.
- ...........................
- Hay là.... .Nhỏ nhìn qua nó.
- Hay là gì.... Mày , mày chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tao. Phải lảng qua chuyện khác. Nhỏ này kinh quá.
- À, cái câu hỏi ngố đó hả? Yêu là chắc rồi, nhưng còn tùy nữa.
- Tùy gì ?
- Thì tùy....chẳng hạn mày thích nhỏ nào chẳng hạn, nhớ về nó nhiều, nhưng tới khi gặp đứa đẹp hơn nhỏ ấy , mày xao động thì chưa gọi là tình yêu.
- Còn lại thì sao?
- Thì là tình yêu, nhỏ mày thích là vô đối, khó ai sánh nổi , vậy thôi.
Nó chỉ biết với hắn nó có cảm giác hơi lạ như thế, chứ vẫn chưa thấy cái gì khác với bất cứ ai cả.
- Mà mày đang nói về Quân phải không? Nhỏ hỏi sau lưng nó.
Bụp, nó nghe có cái gì vỡ ra trong lồng ngực nó, tim nó đập như trống liên thanh.
- Khùng ... khùng hả mày, tao là con trai đấy nha. Nó quay lại cự nhỏ.
- Ờ, thì mày là con trai, tao có cấm đâu. Nhỏ nói mà chẳng bận tâm về lời nói của nhỏ có ý nghĩa thế nào.- Hai đứa con trai thích nhau vẫn được mà. Với lại anh Tuấn với Quân mà là một cặp giống trong manga chắc tao lập một Fan Club quá, đẹp như mơ ấy. Nhỏ lại mơ tưởng.
- Mày bệnh nặng quá rồi. Nó quay đi mà mặt đỏ như gấc.
- Ôi, sao thiêng thế không biết. Quân này , ở đây nè. Giọng nhỏ la ơi ới.
- Đùa dai quá đấy mày. Nó quay lại nạt nhỏ, không giữ nổi bình tĩnh với nhỏ được rồi.
- Ờ, Quân đáp. Đứng ngay cửa ra vào với chị Tiên.
Trời đất, sao thiêng thế, nhắc cái có mặt liền, sợ thật. Nó đi thẳng ra sau vờ lấy đồ.
- Chị tiên bữa nay đẹp ghê á, em mà là con trai em cưa chị rồi. Ngọc chạy lại cửa nói nịnh.
- Nhỏ này, khen làm chị ngại ghê, chị mà không có anh Luân chắc chị cũng gật đầu cái rụp rồi . Chị nói mà phá ra cười với nhỏ Ngọc.
- Con bé này nó nịnh lắm, mày mà nghe nó là xong đời đấy. Tao bị nó khen cả ngày... mà lúc nào khen xong cũng tốn mấy cái áo hết, mệt lắm. Chị Trân nói.
- Mà, chị Tiên đẹp thì em khen đẹp, đúng không Quân?
- Ờ, ờ.... Hắn giật mình khi nhỏ đá kèo quá hắn.
- Hai đứa này thiệt... làm cho chị vui ghê. Chị Tiên che miệng mà cười khoái trí, chắc hôm nào phải khao lớn mới được.
- Mà mày qua có gì không? Chị Trân hỏi.
- Ờ, thì có chút chuyện .... Chị nói mà mắt nhìn nó rồi mỉm cười. Nó cũng thấy chị nhìn. - Với lại tao mới mua cái này đẹp lắm. Đem qua cho mày xem... chị nói rồi đặt lên bàn cái túi xách rồi kéo ra trong đó vài cái ví.
- Ý da, dễ thương thật đó chị Tiên. Nhỏ Ngọc cầm lên quan sát.
Nó thấy hắn nhìn nó rồi tiến lại gần. Trời tới đây chi, nhỏ Ngọc mới nói làm nó còn chưa hết bình tĩnh. Đứng đấy được rồi mà.
- Khương làm ở đây hả? đứng sát bên nó hắn hỏi.
- Ừ, ... làm cũng gần tháng rồi. tay nó vẫn chỉnh lại cái áo nó xếp gần chục lần.
- ...................................
Sao im ru thế, bắt chuyện người ta rồi im ru, thiệt là.
- Hôm trước ông có về đốt nhang cho ba không? Nó hỏi.
- Ừm.... có. Hắn nói mà tay thì để vào túi quần, mắt cứ dạo quanh khắp shop.
- Dù gì, có người để mình nhớ, còn tốt hơn là chẳng biết có nên nhớ tới người mà mình biết còn sống hay không. Nó nói mà liên hệ tới bản thân mình.
Hắn quay qua nhìn nó với ánh mắt cảm thông, nó tránh đi, ba nó... nó không cần nhớ tới, không cần.
- Quân muốn cám ơn Khương . hắn đi vòng qua nhìn thẳng vào mắt nó.
- Cám ơn... mà cám ơn gì chứ. Tui có làm gì đâu.
- Khương có làm. Hắn vẫn nhìn nó mà mỉm cười.
Nó lại quay qua bên phía khác, nhìn hắn cười làm nó xao động quá.
- Sao Khương né đi hoài thế? Hắn vòng qua chỗ cũ và nhìn tiếp vào mắt nó với vẻ khó hiểu.
- Thì tui.... Nó lại quay qua bên chỗ khác.
- Thì sao? Hắn vòng tiếp qua chỗ nó nhìn,mắt hắn không dứt khỏi mắt nó.
- Cái tên này, làm gì quái đản thế. Nó vừa đi ra sau vừa nói.
- Có gì mà quái đản chứ, Khương mới lạ đấy. Hắn bước song đôi với nó, mà mắt cứ không rời nó.
- Ông giỡn dai qua đấy, nó đỏ cả mặt quay qua nói hắn.
- Sao mặt Khương đỏ lên rồi. Hắn nói mà cái nụ cười chết tiệt không dứt khỏi môi. Muốn chọc nó đây mà.
- Cái ... cái quái gì mà, ông có bị gì không đấy? Nó đứng lại quay lưng vào trong.
- Thôi, không chọc Khương nữa. Hắn nói sau lưng nó, cười ra tiếng làm nó tức điên.
- ................................
- Cám ơn Khương . Hắn nắm lấy tay nó, dù hoàn cảnh lúc này cũng khá là kì cục . Nó quay mặt hẳn vào trong, còn tay nó thì hắn nắm giữ.
- ....Ừ............... Nó đáp nhẹ. Vẫn để tay đấy.
- ..............................
- ..............................
- Quay lại Quân nhìn cái nào. Hắn nói.
- Không. Nó đáp tức thì.
- Vậy thôi, mai nhìn. Hắn buông tay ra rồi đi về phía trước , vẫn không quên quay lại cười với nó.
Bàn tay hắn to và ấm quá,có lẽ không cần phải tùy tình huống như nhỏ Ngọc nói với nó lúc nãy, với nó lúc này chỉ có một tình huống duy nhất. Nó đã yêu hắn rồi
44.
- Các em nhận sổ điểm rồi về, nhớ là trong những ngày tết có đi chơi cũng cẩn thận việc xe cộ , ngày nhập học phải đi đầy đủ, tui không chấp nhận cho em nào nghĩ quá thời gian trường cho đâu đấy. - Cô Nhiên nói trước lớp.
- Vâng ạ.- lớp đồng thanh trả lời.
- Loan, phát cho các bạn đi em.
- Này, mày có đi đâu chơi trong mấy ngày tết không?- Nhỏ Ngọc hỏi nó.
- Không, tao ở nhà chứ đi đâu. Mày đi chơi với gia đình à?- Nó nói mà mắt liếc nhìn hắn đang chăm chú theo dõi sổ học tập.
- Chẳng biết nữa, năm trước đi về mệt quá. Vô học oải lắm.
- Hay năm nay ở nhà đi, tụ tập lại nhà đứa nào chơi rồi đi thăm thầy cô.- Nó đề nghị.
- Đâu có được, nói là mệt chứ tao vẫn muốn đi, tết mấy chỗ du lịch xa trai đẹp nhiều lắm.- Nhỏ nói với vẻ e thẹn.
- Ờ,rồi tao hiểu. Nhớ mua quà.- Nó chẳng buồn bắt bẻ nhỏ nữa.
- Của Nam này, học kì này khá ghê đấy, tiếp tục phát huy nha.- Nhỏ Loan cười với thằng Nam.
- Dạ dạ, chị bảo thì em nào dám sai. - Nam chọc.
- Này, chưa đóng tiền quĩ định thiếu hai năm hả.- Nhỏ Loan đặt sổ của thằng Tiến xuống bàn.
- Chậc, sao biết nhiêu người bà không đòi mà đòi mình tui thế.- Tiến gãi đầu ngao ngán. Người khác thì nói chuyện khác, chỉ với nó là thế này đây, Tiến thầm nghĩ.
- Còn mình ông thôi. Đừng đánh đồng người khác với ông.- Nhỏ nói.
- Đây.- Nó móc tiền ra đưa cho nhỏ Loan rồi chống cằm quay đi chỗ khác.
- Sao dễ thế, có gì không vậy?- Loan ngạc nhiên.
- Sao? Giờ đóng cũng nói, không đóng cũng nói hả?- Thằng Tiến cự lại.
- Không, không có,... tui xin lỗi.- Nhỏ Loan giật mình, chắc không ngờ thằng Tiến phản ứng thế này. Rồi nhỏ thất thểu bỏ đi về chỗ ngồi với nhỏ Ngọc.
Tiến nhìn Loan mà hối hận. Sao nó nóng với nhỏ vậy, thiệt là.
Ánh mắt Tiến quét trúng nhỏ Ngọc đang chăm chăm trừng nó với ý " dám nạt cái Loan của tui hử?"
Chà cặp này coi bộ cũng khó khăn đây. Nó lắc đầu rồi quay lên.
- Điểm thế nào? Khá hông?
- Ừ , tạm tạm được.- Hắn nói mà mắt vẫn theo dõi quyển sổ.
Về nhà nó phải phụ Dì với Dượng dọn dẹp nhà cửa, làm món ăn cho nhà những ngày tết. Năm nào cũng vậy, nó không thích tết lắm, vì cứ đến tết là nó không thấy vui. Nó già quá rồi sao.
- Khương rảnh ngày nào trong mấy ngày tết?- Hắn hỏi nó mà mắt vẫn không rời quyển sổ.
- Ngày nào cũng rảnh, chỉ có mùng hai thì đi thăm mộ mẹ tui thôi.- Nó đáp.
- Khương không đi đâu chơi với ai à?
- Không. Ở nhà vẫn thích hơn.- Nó nói sao được khi Dì Dượng cũng đâu dư dả gì để mà đi chơi chứ.
Đặt quyển sổ xuống hắn nhìn nó hỏi.
- Vậy thì đi chơi với Quân nhé.
- Đi đâu? Khi nào?
- Thì đi chỗ này chỗ kia trong thành phố thôi, còn khi nào thì Quân qua lúc đó mình đi.- Hắn nói.
- Tui không biết nữa .... Để khi ấy rồi tính.
- Rồi, quyết định vậy nhé, trừ mùng hai ra những ngày còn lại Quân qua rủ Khương đi.- Hắn nói mà chẳng cần để ý lời nó.
- Này, không nghe tui nói gì sao? Tui không biết có đi hông.- Hai đứa con trai đi chơi tết kì chết được. Nó thầm nghĩ.
- Không,việc gì phải nghe, nãy Khương nói rãnh hết những ngày tết mà.- Hắn nói với nó giọng thản nhiên.
- Nhưng có thể tui vướng chuyện khác thì sao?
- Thì xếp chuyện khác qua một bên. Nãy Quân rủ Khương trước rồi .
- Ông, ....- Cái tên này đọc tài dữ thật, không cần để ý người khác nói gì hết.
- Sao? Khương định gì nữa hả? Muốn rủ Quân đi thêm ngày nào nữa à?- Hỏi nó mà mặt hắn vẫn tỏ ra không có vẻ gì là bận tâm đến lời nó.
- Tui....
- Rồi vậy thôi,..... quyết định thêm. Mùng hai Quân đi với Khương thăm mộ mẹ Khương.- Hắn gục gật đầu.
- Cái... cái gì?
- Đi thăm mộ mẹ Khương.- Hắn lặp lại.
- Ông....- Trời ơi nó tức tên này quá, mặt dày ghê thiệt á.
- Khương muốn đi với Quân thêm nữa hả? Mà Quân thấy chắc không còn thời gian trống đâu, có rảnh thì chắc Quân qua đi với Khương hết rồi.- Hắn nói lắc đầu tiếc rẻ tay thì tính ngày tháng.
Thôi mặc kệ , chẳng hơi đâu để ý, nhưng sao nó lại thấy vui vui nhỉ. Sự quan tâm của hắn dịu dàng và độc tài đến mức làm nó thấy tự dưng... ghét hắn thật. Có lẽ năm nay sẽ khác mọi năm chăng?
- Thôi, các em về, ăn tết vui vẻ, cho cô gởi lời thăm đến gia đình các em.- Cô Nhiên đúng dậy nói với cả lớp.
Tụi nó ào ra khỏi lớp, chỉ còn lại hắn và nó.
- Nhớ đấy. Quân qua rủ phải đi đấy.- Hắn nắm tay nó rồi nói, khuôn mặt nam tính với vẻ đẹp trai chết người của hắn làm nó thấy choáng ngợp.
- Tui, tui... không biết nữa. Để xem lại đã.- Nó rụt tay lại rồi bước ra cửa lớp. Hắn theo sau mà miệng cứ tủm tỉm cười có vẻ thích thú lắm.
Ngoài sân trường, Tiến đang chạy theo Loan. Nó phát cười, nó yêu cái thời khắc học trò này, ấm áp và dễ thương đến mức kì lạ. Nó tự nhủ khi nhìn qua hắn đang huýt sáo yêu đời, hắn nhận ra nó đang nhìn hắn,nó quay đi và ... nó cũng thấy yêu cả hắn nữa.
45.
- Xong chưa Tuấn? xong rồi thì con ra phụ thằng Khương lao cửa đi con. - Dì nói khi đang ngồi lau nhà.
- Dạ, chờ xíu nữa. Con đang dọn ,sắp xong rồi.- Tuấn nói vọng xuống.
- Thôi để ba làm cho con lo dọn dẹp cho sạch phòng đi.- Dượng nói rồi xoắn tay áo lên cầm giẻ lau đi ra trước.
- Ông này, cái lưng đang đau thì nghỉ ngơi đi, để thằng Tuấn nó làm, chiều nó riết nó hư.- Dì trách.
- Thôi mà em, con trai mà bắt nó làm quá cũng không được. Con vào dọn dẹp phòng con đi Khương, để Dượng lau được rồi.- Dượng nói với nó.
- Thôi, Dượng vào nghỉ ngơi đi, con làm được mà, phòng thì con dọn hết rồi.
- Để Dượng làm tiếp cho nhanh, con làm một mình thì biết khi nào cho xong. -Dượng vắt nước rồi bắt đầu lau cửa.
- Khương ơi, em còn nhớ cái này không?- Tuấn cầm cái đồng hồ cũ đưa trước mặt nó.
- A, anh tìm đâu vậy?- Nó vui mừng ra mặt khi thấy cái đồng hồ.
- Anh thấy nó ở trong tủ quần áo của anh.- Anh nói mà hơi ngại.
- Em tưởng mất nó rồi chứ. Vậy mà..., em cám ơn anh Tuấn nhiều lắm.- Nó nói mà nét vui sướng hiện lên khuôn mặt của nó.
- Dượng nhớ lúc con mất cái đồng hồ này thì chẳng chịu ăn uống gì suốt cả ngày, làm Dì lo lắm đấy.
- Dạ.- Nó đáp nhẹ ,nhìn cái dồng hồ nó nhớ lại, vật này là vật mà trước khi mẹ nó mất, hai mẹ con cùng thức dậy vào buổi sáng là nhờ nó,tuy là lần nào cũng tắt chuông reo rồi nướng thêm nhưng với nó cái đồng hồ này có quá nhiều kỉ niệm, nó nhớ mẹ có nói cái này do ba mua cho mẹ nó. Chỉ không nhớ là sao lại mất đi, chỉ nhớ khi mẹ mất, nó về nhà rồi lục túi đồ thì không thấy, lúc đó nó khóc dữ lắm, chẳng chịu làm gì cả.
- Mà sao nó lại trong tủ áo anh?- Nó hỏi Tuấn.
- Ơ, anh cũng không biết nữa.- Làm sao Tuấn dám nói khi chính Tuấn dấu cái đồng hồ của nó đi sau khi đánh nhau một trận với nó, thua cuộc nên Tuấn tức lắm, thấy nó quí cái đồng hồ nên Tuấn đem dấu đi, đến khi nó khóc lên kiếm không thấy cái đồng hồ thì Tuấn mới hối hận nhưng lúc đó thì sao dám đem ra, nát đít như chơi với ba mẹ liền. Thấy khuôn mặt hạnh phúc của nó Tuấn thật hối hận khi xưa sao lại làm thế.
- Nó hết hoạt động rồi, nhưng em sẽ đem đi sửa lại.- Nó cầm mà nâng niu cái vật như thể sinh mạng nó.
- Để anh đem đi cho, gần chỗ anh học có tiệm sửa đồng hồ.
- Thôi, phiền anh lắm, em đem đi được rồi, em muốn tự đem đi sửa nó.
- Vậy thì tùy em. Ba để con làm cho ,ba vô nghỉ đi. Lưng đau mà còn làm chi.
- Ờ , thôi con lau tiếp em đi, cái lưng nó nhức quá.-Dượng lấy tay vỗ vào lưng rồi đi vào nhà.
Tuấn nhìn theo mà thấy đau lòng, ngồi chờ để chạy những cuốc xe hơn hai chục năm qua đã làm ba già đi quá.- Tuấn lắc đầu.
- Tối nay anh Tuấn có đi đón giao thừa không?- Nó hỏi anh.
- Không, ở nhà. Năm nào cũng đi chen chúc mệt lắm. Thế còn em?
- Không luôn. Tối nay đem cờ vua xuống đánh, hai anh em mình chờ đón giao thừa ha.
- Ồ, hôm nay rủ anh đánh cờ nữa hả? Chậc, chắc mới học thêm nghề rồi.
- Tất nhiên, em tự tin vô cùng nếu anh chấp em một xe.
- Trời đất, một xe cũng như cũ rồi, thôi đánh đồng thử xem em có lên tay tí nào không.
- Hông. Đánh đồng chẳng khác nào chưa chơi có kết quả rồi.- Nó vừa lau cửa vừa đáp. Nó đánh cờ vua cũng rất khá, khi đi thi đấu cho lớp thì đánh bật hầu hết những đối thủ khác và giành giải nhất của trường, thế mà khi về đấu với anh bao nhiêu tự tin hoàn toàn biến mất, thua tơi tả. Nó ghét nhất cặp mã với con Hậu của anh, đi những bước mà nó không tính nổi, dù nó đã đọc trước ván cờ hẳn vài nước.
- Rồi, em thích thì anh cũng chiều thôi, mà chấp thì anh không nhường đâu đó nha, thẳng tay sát phạt đấy.- Anh cười mà nói.
- Tất nhiên rồi, em cũng không nhường đâu.- Mặc dù nó biết nó hơi xạo, chẳng lần nào nó thắng được anh cả. Lúc này nó nhớ tới hắn. không biết hắn có đánh cờ vua không nhỉ. Nó mỉm cười.
46.
- Khương, con lấy mấy lon bia vô đây Dì dọn đồ ăn lên cho Dượng cháu uống.
- Dạ thôi Dì ơi uống nước cũng được rồi mà.- Nó nói.
- Thôi mà, lâu lâu có một ngày, có phải ngày nào cũng uống, lấy đi Dì cũng uống nữa.
- Dạ. - Nó đáp rồi đi ra nhón lên kệ lấy bia.
- Nhiều nhiều Khương ơi, không say không về.- Tuấn mới tắm xong đi ra nói theo chọc nó.
- Say cái gì mà say, uống cho vui, không phải uống như uống nước đâu, đứa nào say tao đập chết, còn đi học không được như hủ hèm đâu.- Dì nói anh Tuấn.
- Đứa nào cũng đập hả mẹ?- Tuấn ranh mãnh liếc qua ba.
Dượng thấy Tuấn nhìn qua ông khi nói câu đó cũng bật cười rồi lắc đầu.
- Anh Tuấn tắm rồi hả, mém nữa hai năm không tắm nha.- Nó chọc anh.
- Yên tâm, yên tâm, anh mà hai năm không tắm thì cũng vẫn thơm như thường thôi. - Anh nói mà mặt cười gian thấy rõ.
- Ừ thơm lắm, nhớ lúc nó còn nhỏ có hôm gần tết, Dì bận quá quên không tắm cho nó, năm ấy nó hai năm không tắm đấy con. - Dì nói rồi cười làm Tuấn ngượng cả mặt.
- Mẹ này, chuyện xưa đâu đâu mà giờ kể.- Anh nói rồi đi lên phòng. Nó thấy anh đỏ cả mặt, hihi anh Tuấn lúc xấu hổ dễ thương thật, lúng ta lúng túng,nhỏ Ngọc nói cũng đúng chứ.
Chín giờ, ăn uống no nê, khi nghe hai đứa bắt buộc thì Dì nó được Dượng chở đi chơi. Dì làm quanh năm suốt tháng chẳng khi nào lại được nghỉ ngơi. Thấy hai người đi rồi nó vui lắm.
- Nào ngồi xuống, cho em phục thù đấy, thù cũ nợ mới tính luôn một lượt nhé. - Tuấn bày cờ ra rồi nói.
- Được rồi, cười nữa đi anh, cười người hôm trước hôm sau người cười thôi. Hehe
- Ok, một xe, em muốn lấy xe nào.
- Ừm,......... xe bên Hậu.- Nó phải để xe bên Vua để nhập thành gần cho kiên cố hơn, đấu với anh Tuấn không nhập thành mà chỉ tấn công bừa thì đã thua trước khi khai cuộc rồi.
- Rồi, bắt đầu, ...- Anh nói rồi đi nước đi đầu tiên.
.................................................. ............
Khoai thật, chẳng hề xuống tay tí nào, thâm chí còn mạnh hơn trước nữa. Con tượng với mã của anh án ngữ chận đường đi của con hậu, và phong tỏa nước đi của Vua nó. Nó gãi đầu, chậc một xe mà vẫn thua sao? Chẳng thấy được lối ra.
- Em có biết trên bàn cờ con nào mạnh nhất không Khương?- Anh hỏi nó khi nó đang suy nghĩ.
- Dạ, tất nhiên là Hậu rồi. Hậu đi bao quát cả bàn cờ mà.- Nó đáp.
- Ừ,đúng nhưng em có nghĩ con Vua là mạnh nhất không?
Vua mạnh ư? Mạnh thì cũng có nhưng yếu thì cũng không sai, bởi mất nó xem như ta thua cuộc, anh hỏi chắc có ý gì.
- Ừm nhưng em cũng nghĩ Vua vẫn không mạnh bằng Hậu.- Nó trả lời
- Vậy à? Anh cười nhẹ hơi buồn.
................................................�� �...............
- Em thua, chán quá, nước đi kéo xe qua là quá sai lầm .
- Hì hì, đúng, sai lầm của em khi kéo xe qua, trống mất khoảng đó anh mới đưa chốt lên chận Hậu của em. Hậu em không cử động được thì Mã, Tượng anh giải quyết ngay. - Anh vừa cười vừa nói lại ván cờ.
- Ừm, chỉ khi anh kéo chốt lên em mới thấy.- Nó nói mà tiếc rẻ.
- Sao? Ván nữa hả?- Anh hỏi nó.
Tiếng xe quen thuộc trước cửa trả lời cho câu hỏi của anh. Hắn tới. Hôm nay hắn ăn mặc đơn giản chỉ với chiếc áo thun xanh với quần jean. Nhìn hắn lúc này thấy đáng yêu quá.
- Qua đây chi giờ này vậy.- Nó nhìn đồng hồ gần mười giờ rồi.
- Qua rủ Khương đi xem bắn pháo bông. - Hắn nói mà không quên quay vào gật đầu chào Tuấn.
- Thôi, đi chen chúc mệt lắm, tui không đi đâu.
- Vậy thì không đi chỗ đông, tìm chỗ vắng thôi.- Hắn nói.
- Nhưng mà, đang đánh cờ với anh Tuấn.- Nó quay vào nhìn anh.
- Khương rủ anh Tuấn đi luôn đi, mình qua quán chị Tiên uống nước. -Hắn nói.
- Khương đi với bạn đi em, anh ở nhà được rồi, giờ anh lười đi lắm. -Anh đứng ngay cửa nói với nó và hắn.
- Anh đi với hai đứa em luôn cho vui, mình đi quán nước uống cũng được, em có biết một quán ngồi trên sân thượng xem bắn pháo bông được đấy.- Hắn nói với Tuấn khi nghe anh nói.
- Được rồi, cứ đi đi, đừng bận tâm anh. Chạy xe cẩn thận đông lắm đấy.- Anh nói với hắn.
- Nhưng mà anh ở nhà một mình buồn lắm.- Nó nói với Tuấn.
- Chắc Dì Dượng sắp về tới rồi. Đi mau đi ,kẻo anh đổi ý không cho đi thì mệt.- Anh cười rồi nói.
- Thôi, nếu vậy thì hôm khác, em chào anh. Ngồi lên đi Khương.- Hắn nói.
- Ơ,.....vậy em đi nha.- Nó ngồi lên một cách máy móc.
Hắn gật đầu chào Tuấn rồi chạy xe đi. Tuấn quay vào nhà, nhìn bàn cờ anh lắc đầu, nếu thật sự cuộc đời là ván cờ, thì có lẽ anh đã mất vua trước khi xuất trận
47.
- Hơi bị lạnh , hihi.- Nó chà hai tay vào nhau khi hắn đang chở nó.
- Khương lạnh hả?- Hắn quay qua hỏi nó.
- ........Hơi hơi thôi.Không sao đâu.
- ..................................
Hắn dừng xe tấp vào lề, bật cốp lên lấy cái áo khoác trong xe ra đưa cho nó.
- Mặc vào đi, Không thôi cảm đấy.
- Thôi, ông chạy lạnh hơn ,ông mặc đi.
- ........................
Hắn vòng áo qua khoác vào cho nó, nó giật mình.
- Ê, thôi để tui tự làm.- Nó giằng ra, tên này chẳng bao giờ nghe ai nói cả chỉ thích là làm.
Hắn nhìn nó lúng túng mặc áo vào mà muốn bật cười. Hắn thích chọc cho nó đỏ mặt lắm, vì lúc xấu hổ mặt nó nhìn rất vui.
- Nào , mình đi tiếp.
Áo của hắn có mùi đặc trưng làm nó thấy ấm áp quá. Hôn nhẹ vào cái tay áo nó thấy yêu hắn vô cùng.
- Sao ông quan tâm tui thế.- Nó hỏi nhỏ khi đã ngồi lên xe.
- Vì... là bạn bè phải quan tâm nhau chứ. - Hắn chọc nó.
Nó nghe mà muốn đập hắn một phát chết tươi, chẳng hiểu sao nó lại muốn thế. Nó im lặng.
- Khương còn lạnh không?
- ..................
- Khương còn lạnh không?
- Không.
- Có lạnh thì ... ôm Quân nhé, miễn phí đấy.- Hắn vừa nói vừa cười làm nó bực không tả được.
- Bạn bè mà ôm nhau thì ra cái gì chứ.- Nó nói mà mặt lạnh tăm.
Ủa, sao giận rồi ? Chẳng lẽ nãy do mình nói thế sao? Hắn nghĩ.
- Thôi, đừng giận mà , Quân đùa thôi mà.
- Tui không thích đùa.- Nó nghiêm túc.
- Vậy thì không phải bạn bè mà là bạn hơi đặc biệt nha.
- Không.- Nó đáp cộc lốc.
- ................ Cho Quân xin lỗi mà.
- ..................................
- Cho Quân xin lỗi đi. - Hắn dừng xe lại nhìn vào mắt nó.
- Chạy đi. Dừng lại làm gì?
- Đừng giận thì Quân chạy tiếp.- Hắn nhìn nó với ánh mắt buồn buồn làm nó không chịu được.
- Chạy đi, không giận.- Nó nói mà không thể không nín cười được.
- Thật nha. Rồi, giờ Khương muốn tới quán chị Tiên không? Có thể ngắm pháo hoa được đấy.- Hắn nói với vẻ hí hửng rồi rồ ra chạy tiếp đợt ba.
- Cũng được. Nhưng ngắm ở đâu?
- Trên sân thượng, chắc hôm nay đông lắm, nhưng Quân nhờ chắc chị Tiên sắp xếp được.
- Ừm, tùy Quân .
................................................�� �.......
- Ý, hôm nay thằng nhóc tới quán chị hả? Có Khương luôn à. Vô đi em. - Chị Tiên mặc bộ váy màu trắng đẹp rực rỡ đứng ngay cửa vào nói với nó và hắn.
- Dạ,chào chị.- Nó gật đầu chào chị
- Khương ngoan quá, gặp chị là gật đầu chào làm chị xấu hổ ghê, chẳng bù có thằng em...-Chị nói mà liếc qua hắn.
- ................... Chào chị , đủ vui chưa ạ?- Hắn chào mà không quên thọt một câu.
- Ê, Quân? sao không qua quán anh mà qua đây? Chị Tiên dụ à.- Giọng một người đàn ông từ quầy rượu đi lên.
Nói sao nhỉ, ấn tượng đập vào mắt nó là người này trông có vẻ hơi bị quậy,dáng cao nhìn manly vô cùng, tuổi ngoài 30. Đeo cặp kiếng đen, mặc dù trời tối mò, mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng. Giọng nói hơi trầm nhưng rất ấm. Nhìn cứ như một tài tử điện ảnh.
- Này, khách em đấy nhé. Anh muốn gì ?- Chị Tiên thụi nhẹ vào anh ấy.
- Ui da, Anh hỏi vậy thôi mà. Anh sao dám dành khách của em chứ. -Anh cười với chị .
- Hôm nay anh Luân không trông quán bên kia sao?- Hắn hỏi anh ấy.
- Phải đón giao thừa với bà xã chứ em.- Miệng nói còn tay thì anh vòng qua ôm lấy người chị.
- Này, này khách nhìn đấy. Thả dê ở đây là em tiễn à.- Chị nói ngoái lại sau.
- Khó quá. Mà bạn em hả.- Anh đưa tay ra bắt tay nó.
- Dạ, em tên Khương. Em chào anh.- Nó bắt tay anh.
- Hai đứa lên sân thượng đi, chút anh chị lên. Mà bàn trên ấy còn trống không em?
- Chậc, hết rồi. Nãy em không biết nên đâu có chừa lại.- Chị nói mà giọng luyến tiếc.
- Thôi, tụi em ở dưới này ngồi cũng được mà, đúng không Quân?- Nó quay qua nói với hắn.
- Không, chị sắp dùm em xem thêm một bàn nữa được không?- Hắn nói mà không để ý đến nó.
- Chen thêm một bàn nữa à? Này, Lộc ơi, tới chị nhờ xíu. Chị ngoắc một anh tiếp viên .
- Sao chị Tiên?
- Ừ, em xem trên sân thượng thêm một bàn nữa vô được không? Chen thêm vô ấy.
- Chật rồi chị ơi. Giờ chen vô là khỏi đi luôn. Nãy giờ em chen vào hai bàn rồi.
- Hình như anh thấy Đào trên ấy đấy,hay em ngồi chung bàn với Đào đi. -Anh Luân đề nghị.
- Đào à....?- Giọng hắn ngập ngừng, nghe tới Đào làm nó nhớ tới chuyện cũ.
- Sao? Này Lộc dẫn hai em này lên sân thượng đi.- Anh Luân nói.
- Thôi, để em với Khương tự lên cũng được.- Hắn nói.
- Nhưng mà....- Nó nhìn hắn như nhìn vật lạ, nghĩ sao mà hắn với nó lại ngồi chung với Đào được.
- Được mà, theo Quân.- Hắn nắm tay nó kéo đi.
- Ê, được rồi để tui đi, này.... - Nó không quên ngó lại nhìn chị với anh Luân, vẻ mặt anh Luân có vẻ hơi khác lạ khi thấy thái độ của nó và hắn như thế.
48.
- Quân, bỏ tay tui ra.- Nó nói khó chịu khi hắn nắm tay nó dẫn đi.
- Không, bỏ ra Khương chạy mất như lúc trước thì tìm mệt lắm.- Hắn đáp.
- Thế sao Quân còn muốn ngồi chung với Đào chứ? Khương thì không thể, Đào khổ lắm rồi.- Nó cố dứt tay hắn ra nhưng hắn nắm quá chặt.
- Quân không muốn Khương ôm cái mặc cảm tội lỗi vì Khương mà Quân chia tay Đào. Hiểu không?- Hắn dừng lại nhìn vào nó và nói, giọng hắn không lớn nhưng có một sức mạnh đủ để nó im lặng.
- ............................nhưng.....
- Không nhưng gì cả, với Quân lúc này không phải là Đào mà là Khương.- Hắn quả quyết và dẫn Khương đi tiếp.
- Nhưng... tay đau lắm, để tui đi được rồi, không bỏ đi đâu.
- Đau hả?- Hắn nhìn lại thấy tay nó hằn lên những vết đỏ. Hắn lắc đầu tự trách mình, nhiều lúc chẳng biết kiềm chế sức lúc nào cũng làm nó đau, hắn xót xa.
- .......................
- Quân xin lỗi, Quân tự dưng thật là .... Kì quá.
- ......Thôi lên đi, có lẽ tui cũng nên gặp Đào...
Bước khỏi bậc thang cuối cùng, một không khí ồn ào đập vào mắt nó, phong cảnh trên này được trang trí tương tự như bên dưới nhưng mát mẻ hơn nhiều do ở ngoài trời. Đúng là đông thật, mắt nó tìm xem Đào ngồi ở đâu.
- Khương qua đây.- Hắn chỉ vào góc bàn bên phải nơi có ba người đang ngồi trong đó có Đào.
- Ủa? anh Quân. Có anh Khương nữa à?- Đào cười khi nhìn thấy hai đứa.
Có lẽ hơi bị bất ngờ vì thái độ của Đào, nhưng hắn vẫn nói.
- Hết bàn rồi, anh với Khương ngồi chung với em nhé.- Hắn gãi đầu cười nói với Đào.
- Được, được mà. Này này hai ông được giải phóng qua quán anh Luân đi, đi đi ,nhanh.- Đào nói với hai đứa ngồi chung bàn.
- Thật à, sụt sịt....., Cám ơn mày nha Quân, nhờ mày. Thôi hai đứa tao đi.- Một trong hai đứa nói như là thoát nạn.
- Sao không ngồi đây luôn mà đi đâu?- Hắn hỏi.
- Thôi cho hai ổng đi đi anh, thích bên kia hơn đấy.- Giọng nhỏ nói với Hắn.
- Ừ vậy à?- Hắn gật đầu nhìn theo hai đứa kia đi khuất.
- Anh Khương ngồi đây đi, đứng chi mỏi chân vậy.- Nhỏ đưa tay chỉ vào cái ghế trống.
- Đào...- Nó ngồi xuống định nói....
- Thôi, anh không cần nói gì hết. Em đã hạ quyết tâm rồi, em không có suy nghĩ gì nữa hết.- Nhỏ giơ tay chận lại khi nghe nó nói..
- Nhưng....
- Em chỉ muốn giữa em với anh Quân sẽ có một tình cảm như là anh em thôi, mọi chuyện mong anh bỏ qua cho em và xí xóa hết nhé.- Nhỏ nói với giọng điệu thành thật.
- Nhưng cái tay áo em đụng vào ly café rồi. - Nó chồm qua đẩy ly nước ra.
- Ui trời chết rồi, anh không chịu nói sớm với em...- Nhỏ lúng túng sờ cái tay áo.
- Hahaha.- Hắn ngồi ôm bụng cười theo dõi nó và Đào nói chuyện, thật chẳng nhịn cười nổi.
- Anh xấu. Cười trên nỗi đau của em.- Nhỏ liếc hắn rồi nhìn lại cái áo.
- Thật tình thì anh cũng vui lắm khi thấy em suy nghĩ như vậy. Anh không đáng để yêu em. Cho anh xin lỗi.- Hắn nói với nhỏ mà đầu cúi nhẹ .
- Nếu nói bỏ hẳn không thể không yêu anh thì em làm chưa được, nhưng... em mong anh có thể xem em là một người em gái với tư cách của một anh trai được không anh Quân?- Nhỏ nói mà mắt hơi buồn.
- Anh... thật không xứng đáng...anh đùa giỡn tình cảm của em.- Hắn nói mà vẫn không ngước lên nhìn nhỏ.
- ................................
- Quân, Đào đã nói vậy thì hãy chấp nhận đi. Đào đã tha thứ cho ông rồi mà. -Nó nhìn hắn nói.
- Nha anh Quân. Giọng nhỏ nài nỉ. - Xin anh đừng tránh mặt em, chỉ cần đối xử bình thường với em là được rồi.
- Anh... nếu em không chê anh nhận em là em kết nghĩa vậy. Hắn ngẩng lên nói với nhỏ.- Được không?
- Vâng, .... Em cám ơn anh.- Nhỏ nói mà mắt hơi đỏ lên có vẻ như sắp khóc. Nhỏ thấy buồn nhưng cũng hạnh phúc, nếu được hắn nói chuyện dịu dàng thế này thì dù là gì nhỏ cũng chịu.
- Mà... dạo này anh với anh Khương tiến triển thế nào rồi.- Nhỏ hỏi mà mắt nhìn nó với vẻ láu lỉnh.
- Ơ, tiến triển gì đâu... em ... đừng nói thế...chẳng có gì cả- Nó đáp lời Đào.
- Vậy à... em không tin.- Miệng nhỏ huýt sáo, tay chống cằm mắt nhìn vào cái áo khoác nó đang mặc.
Hắn ngồi nhìn hai đứa nói chuyện với nhau mà miệng thì cười lòng thấy thật hạnh phúc, một người là cô em gái mới nhận và một người hắn yêu thương nhất, với hắn mong rằng cái khoảnh khắc này sẽ mãi mãi, chỉ sợ cái bức tường đó sẽ tiến đến gần để chia cắt hắn và nó ra thôi. Một buổi tối cuối cùng của năm se lạnh nhưng lòng hắn ấm áp đến mức khó tả.
49.
Nếu có một điều ước cho năm mới, nó mong rằng cái thân thể nhức mỏi này sẽ biến đi nhanh để nó còn phải đi thăm mộ mẹ vào hôm nay, nó lồm cồm bò khỏi giường tay vẫn vỗ nhẹ vào cái vai nhức ê ẩm.
Ngày hôm qua mùng một , hắn chấp hành lời nói một cách văn bản - qua nhà rước nó đi từ hai giờ trưa cho đến tận mười giờ tối mới về tới nhà, lúc nó về nhà thì Dì Dượng đi chúc tết nhà bạn vẫn chưa về tới. Mà có phải khỏe gì lắm, hắn dẫn nó vào khu công viên lớn ở thành phố vui chơi nhưng do đông quá nên chẳng chơi được gì, lại do chen chúc nên cuối cùng hắn đổi ý, hai đứa đi xem phim. Mà nói là xem phim , chỉ có nó xem phim còn hắn thì xem... nó. Mắc chứng gì chốc chốc hắn nhìn qua nó , đến khi nó bắt gặp thì chỉ hỏi một câu:"hay chứ" rồi cười, hay khỉ gì chứ, hắn làm nó chẳng tập trung xem được gì hết.
- Thế ông không về nhà hay sao mà cứ đi với tui mải thế, còn mẹ với ba ông nữa mà?
- Không, không thích, ....- Hắn trả lời mà có vẻ buồn lắm. Nó chỉ hỏi thế rồi cũng thôi, cái khoảng cách giữa hắn với gia đình vẫn còn lớn lắm.
...............................................
- Khương , em dậy chưa? Dì gọi em dưới nhà đấy.- Giọng anh Tuấn nói trước phòng.
- Dạ, em xuống liền.
Mặc cái áo vào cho ấm, nó đi xuống nhà, trời mới sáng nên vẫn còn hơi lạnh. Chỉ mới hơn 6h.
- Hôm nay Dì phải đi chúc tết bên nhà Dượng con , vậy hôm nay con về viếng mộ mẹ con trước, mai Dì Dượng sẽ đi sau nha con.
- Dạ, được mà Dì, hôm nay có bạn con đi với con. Dì Dượng cứ đi đi.
- Bạn à? Cậu bạn hôm bữa phải không? Dì hỏi nó mà nét mặt Dì có vẻ suy nghĩ.
- Dạ , cậu ấy đấy,...- Nó tránh ánh mắt ấy, không muốn Dì thêm bận tâm về mối quan hệ của nó và hắn.
- ..................... Hai đứa đi xe phải không? Đường hơi xa nên cẩn thận đấy. Dì có chuẩn bị trái cây để mộ mẹ con rồi. - Dì nói .
- Dạ, anh Tuấn hôm nay có đi đâu không?- Nó quay qua hỏi Tuấn, nãy giờ anh vẫn chăm chú nghe nó với Dì nói chuyện.
- ................... Có, anh đi với bạn, không về viếng mộ Út được, để khi khác nha em.- Anh nói nhưng mắt không rời khỏi nó, mắt anh buồn.
- Dạ, không sao đâu anh. Năm nào anh cũng đi với em hết, cũng phải đi chơi chứ. Hihi.
Nó quay đi, vào tollet rửa mặt, anh nhìn theo nó,còn Dì nhìn anh. Mỗi người có một tâm trạng riêng. Chỉ nó là vô tư nhất.
................................................�� �............
- Khương biết đường chứ.- Hắn hỏi nó khi cả hai mới rời khỏi nhà.
- Biết chứ, nghỉ sao mà hỏi tui câu đó.
- Quân hỏi cho chắc thôi mà.- Hắn nói rồi cười.
Nó dựa nhẹ đầu vào lưng hắn, năm nào nó cũng về thăm mộ mẹ , sao cái cảm giác buồn day dứt không hết được, mẹ nó mất hơn mười năm nhưng chưa bào giờ nó hết cái cảm giác tức mẹ anh ách trong bụng, nhiều khi nghĩ lại thấy mẹ bỏ nó sớm thế là nó không ngừng trách. Trách,....
Hắn thấy nó dựa đầu vào lưng thì hạnh phúc lắm, khuôn mặt vui vẻ miệng không ngừng huýt sáo, cái tết này chắc là đẹp nhất của hắn đây. Thấy nó im lặng khá lâu, hắn hỏi.
- Sao vậy Khương? Ăn sáng chưa ?
- ......................................
- Mình vào ăn sáng tí nhé. Quân cũng chưa ăn.
- .....................................
- Khương à?
- Sao cũng được, tùy Quân. Nó nói nhưng đầu vẫn dựa vào vai hắn.
Để vào ăn sáng mà bỏ mất dịp nó dựa vào người, hắn cũng tiếc lắm chứ, nhưng thấy nó buồn nên hắn cũng tạt vào một quán cơm ven đường nhằm muốn thay đổi tâm trạng của nó.
- Gì cũng được.- Nó trả lời khi hắn hỏi nó muốn ăn gì.
- Cho con hai cơm gà, vâng. Hai ly cam luôn.- Hắn nói khi nhìn xong cái thực đơn.
Sao hắn lại muốn đi với nó về thăm mộ mẹ nhỉ? Nó thầm nghĩ.
- Ăn đi Khương. Sao như mất hồn vậy?- Hắn hỏi nó.
- Sao ông muốn đi với tui về đây? -Nó hỏi nhưng mắt nhìn vào dĩa cơm không nhìn hắn.
- Quân muốn đi với Khương, đó được xem là lý do chứ? Hắn nhìn nó nói nghiêm túc.
- ................................
- Khương đừng hỏi mấy câu như thế, Quân không thích. - Hắn nói mà không nhìn nó.
- .........Khương xin lỗi......
Hai đứa im lặng chẳng nói gì , một câu hỏi kèm một câu trả lời cũng đủ làm cho chúng thêm hiểu và gắn bó với nhau thêm. Ngoài trời hơi buồn.
50.
Tính tiền xong cả hai đứa lên xe đi tiếp, đi được chừng nửa giờ cảnh vật thôn quê bắt đầu hiện ra hai bên đường, sắp tới rồi.
- Tới đó Quân dừng lại đi. - Nó chỉ vào ngã ba trước mặt.
Dựng xe xong hắn quay qua định nắm tay nó đi vào, nhưng đoán biết ý định nó tránh đi , nó không muốn mẹ nó thấy cảnh này.
Hắn có vẻ hơi buồn khi thấy nó thế, nhưng rồi cũng im lặng hắn đi theo nó trên con đường dẫn vào nghĩa trang. Cũng có khá đông người đi viếng mộ vào hôm nay, năm nào cũng vậy, cứ ngày này là đông đúc như thế, những nén nhang thơm khói bay lan tỏa, những dĩa đồ cúng đầy ắp trái cây. Những giọt nước mắt của những người có thân nhân mới mất. Làm không khí nghĩa trang tuy đông người nhưng vẫn giữ nét tôn kính và trang nghiêm.
- Sao....?- Nó ngạc nhiên khi thấy có bó hoa đặt trước mộ mẹ.
- Sao vậy Khương?
- Ông ấy có tới đây. - Nó nói nhưng hắn hiểu ngay tức khắc.
Mắt hắn dáo dác nhìn quanh nghĩa trang. Vẻ mặt hơi lúng túng.
- Chắc cũng tới lâu rồi. Cây nhang sắp hết. - Nó nhoẻn miệng cười, hai năm rồi, năm nào ông ấy cũng tới đây, sao không can đảm ở lại gặp mặt nó chứ. Không đáng để nó bận tâm.
Nó và hắn mỗi người đốt cho mẹ nó một cây nhang, lòng nó buồn rười rượi lại càng đau xót hơn khi biết ông ấy tới, nó không cần và chắc chắn nó biết mẹ nó cũng không cần ông ấy tới đây. Nước mắt của nó rớt xuống, không chỉ vì nhớ mẹ nó mà còn vì hận ông ta, nó muốn quăng cái bó hoa của ông ấy đi, nhưng nếu làm thế mẹ nó sẽ buồn lắm.
Hắn giơ tay lên định lau nước mắt của nó, nó tránh đi. Làm ơn đi, chỉ trước mặt mẹ là nó không muốn hắn làm thế. Có vẻ hiểu ý nó hắn cũng không làm gì thêm. Chỉ đứng nhìn nó.
- Thôi , mình về. - Nó chỉnh lại cây nhang với dĩa trái cây rồi ngẩng lên nói với hắn.
- Ừm. - Hắn đáp.
- Quân ghé nơi này chút được không, Khương muốn đến đó cho yên tĩnh xíu.- Nó nói khi đã lên xe ngồi.
- Được mà, hôm nay Quân làm tài xế cho Khương . - Hắn trả lời.
Dừng lại ở một thửa ruộng , ngồi trên một con dốc nhìn xuống nó nhớ lại lúc trước khi mẹ nó mất, ông ấy ôm tay mẹ nó siết chặt và khóc , mẹ nó dặn dò ông ấy nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất là phải chăm sóc cho nó nên người đàng hoàng, ông ấy đã thực hiện đúng lời nói với mẹ nó chưa, nó không cần ông phải chăm sóc, nó không cần, nó chỉ muốn ông giữ lời hứa với mẹ nó thôi. Để mẹ nó ở suối vàng có nhìn lên cũng không phải đau lòng. Thế mà ông ấy vẫn trơ mặt đến mộ mẹ nó, thật đáng khinh.
Nó nhìn qua, hắn đang chăm chú nhìn nó, vẻ thương cảm hiện hẳn lên mặt hắn. Nó không muốn hắn thương hại nó. Nó quay đi.
- Khương hận ba lắm à? Ba Khương ấy.
- Hận à? Nếu không yêu thì sao gọi là hận chứ. - Nó nói chua chát nhưng khóe mắt như ươn ướt.
Hắn vòng tay qua ôm trọn người nó, tuy bất ngờ nhưng nó không vùng ra. Vòng tay hắn ấm áp quá. Nó nhắm mắt lại cảm nhận niềm hạnh phúc đang đánh bật cái oán hận tích lũy trong người chỉ chực chờ nhấn chìm con người nó. Hắn làm nó dịu đi nỗi đau trong người mà chỉ mới đây thôi nó tưởng rằng sẽ không dằn được.
- Quân.........thả Khương ra đi? - Nó nói.
Hắn thả nó ra,nhưng tay thì siết chặt tay nó. Đầu cúi xuống như suy nghĩ gì đó, hắn ngẩng lên hỏi nó.
- Khương hứa với Quân một điều được không?
- Điều gì?
- Nếu như sau này Khương giận Quân đến mức không thể nào tha thứ được thì lúc đó Khương hãy bỏ qua cho Quân nhé. - Mắt hắn nhìn thẳng vào nó, khuôn mặt quen thuộc đáng yêu của hắn làm nó thấy câu nói của hắn rât ngây ngô đến mức đáng yêu.
- Đã giận đến mức không tha thứ được thì làm sao mà có thể bỏ qua chứ. Quân không thấy mâu thuẫn sao?
- Ừm,...Khương hứa đi.- Hắn nghiêm túc.
- .................. làm gì có chuyện đến mức không thể tha thứ được chứ. - Nó hỏi lại hắn.
- Ừm, Quân chỉ nói thế thôi, nhưng Khương hứa đi.
- Ừ, Khương hứa. - tuy không hiểu nhưng nó cũng gật đầu rồi nói nhẹ.
Hắn nhìn sâu vào mắt nó, như muốn tìm thấy điều gì trong đấy.
- Năm sau Quân đi với Khương nữa được không? - Hắn hỏi.
- Ừm,.... Tùy Quân.
Hắn lấy tay đẩy đầu của nó dựa vào vai hắn, cả hai đứa ngồi nhìn cánh đồng bao la, chỉ duy tâm trạng của mỗi đứa đều có những suy nghĩ khác nhau không đứa nào giống đứa nào. Tình cảm của nó và hắn có trải qua êm đẹp như cánh đồng phẳng lặng dưới kia không? Cái đó có lẽ chỉ có thời gian mới trả lời được.
51.
Những ngày sau đó, hắn vẫn qua nhà nhằm rủ nó đi chơi nhưng từ ngày đi thăm mộ mẹ về, nó thấy Dì có vẻ lạ với nó lắm, ít nói hơn và hơi xa cách, nó sợ đi với hắn nhiều quá Dì sẽ nghi ngờ nên nó từ chối, hắn thì tuy thất vọng nhưng cũng đồng ý.Và hắn cũng cư xử đúng mực một người bạn chứ không tới nỗi quá tự nhiên như hôm đi thăm mộ mẹ nó. Giờ nghĩ lại hôm ấy nó thấy thiệt là táo bạo, lỡ như có ai mà thấy thì chắc nó độn thổ mất.
Chuyện xảy ra vào ngày cuối của kì nghỉ tết, chiều hôm ấy nó qua nhà Ngọc mới về, nhỏ mới đi chơi xa về nên lười biếng do đó nhờ nó đưa đi thăm thầy cô với lớp. Khi về tới nhà, thấy im ắng nó đi thẳng ra nhà sau, khi đi ngang phòng Dì.
- Em không đồng ý, không thể nào, nó là con em... - Giọng Dì khóc lớn làm nó giật cả mình.
- Em đừng cố chấp quá, em phải cho nó lựa chọn, không thể dấu kín nó được, em nghĩ thế nhưng có đúng nó sẽ suy nghĩ như em không? Với lại nó đã 17 tuổi rồi, cái tuổi đủ chín chắn cho nó lựa chọn.
- Nhưng mà,.....- Giọng Dì khóc nấc lên làm nó sốt cả ruột, có chuyện gì mà Dì Dượng giấu nó chứ, họ đang nói về nó đúng không?
- Anh cũng thương nó lắm, anh xem nó như con mình vậy, nhưng cho dù nó có lựa chọn thế nào, anh vẫn không trách nó. Nó đã quá nhiều đau khổ rồi. Em hiểu không?
- Em biết, nhưng... nhưng anh tạm thời đừng nói với nó được không? Em muốn giữ cho khi nào mình bình tĩnh lại rồi mới nói với nó, được không? Hả anh, được không?- Giọng Dì nài nỉ.
- Ừ cứ theo ý em, nhưng anh vẫn mong em sẽ sớm cho nó biết. - Dượng nói.
- ........................................
Nó bước lên phòng nhẹ nhàng tránh cho Dì Dượng biết nó đã nghe cuộc nói chuyện, họ giấu nó chuyện gì mà không muốn nó biết? Nó không có can đảm đển hỏi. Lỡ đó là chuyện mà bắt nó xa cách Dì thì sao? Nó không muốn, không muốn.
................................................�� �............
Uể oải bước vào lớp, nó vẫn còn bận tâm nhiều đến cuộc trò chuyện ngày hôm qua giữa Dì và Dượng nó, tối đó nó xem như không biết gì và cư xử bình thường, còn Dì thì lâu lâu vẫn chăm chăm nhìn nó như muốn nói cho nó biết, nó sợ lắm, nó mong rằng Dì đừng nói chuyện gì cả, nếu chuyện đó có liên quan đến việc nó không ở nhà này nữa.
Lớp ngày đầu trở lại học dư vị của những ngày tết vẫn còn , hột dưa hay bánh mứt được tụi nó tận dụng triệt để trong những giờ nghĩ giải lao, nhỏ Ngọc thì ngồi nói chuyện với nhỏ Tâm về những ngày đi chơi, nó thấy nhỏ hồn nhiên như vậy thì cũng có vui vẻ đôi chút. Thôi, cứng rắn lên Khương, nếu thực sự chuyện đó là quan trọng thì trước sau gì cũng sẽ tới. Lúc ấy nó sẽ sẵn sàng đón nhận. Nó tự nhủ.
Đưa tay vào cặp định lấy vở ra học thì nó chạm phải cái đồng hồ , nó lấy ra nhìn , chiều nay học xong rồi qua shop chị Trân làm nó sẽ đem đi sửa luôn.
- Đồng Hồ hả? - Hắn hỏi nó.
- Ừ, của mẹ tui, nhưng nó bị hư rồi. Chiều nay đi làm tui định đem nó sửa. - Nó nói.
Hắn ngó cái đồng hồ rồi ngẩng lên nhìn nó, sáng giờ thấy nó buồn nhưng hắn không hỏi vì sợ liên quan đến ba nó, giờ thấy nó nhìn cái đồng hồ với ánh mắt trân trọng và nâng niu như vậy thì hắn mới dám bắt chuyện.
- Chiều nay Quân qua đưa Khương đi làm nhé, sẵn tiện sửa nó luôn. - Hắn đề nghị.
- Thôi, tui đi xe được rồi, ở nhà lo học bài đi.
- Ừ, cũng được, nhưng tối Quân qua rủ Khương về nhé.
- Sao ông rảnh vậy? Ở nhà học đi ,tui có phải con gái đâu mà phải đưa đón thế.
- Thì Quân thích thế mà. - Hắn gãi đầu rồi nói.
Nó thừa biết hắn không muốn ở nhà vào buổi tối nên mới nói thế, thôi thì tùy hắn, cũng không nên ép hắn quá.
- 10h tui làm xong đấy. Qua trễ về trước gắng chịu.
- Vậy Quân sẽ qua sớm và chờ Khương nhé- Hắn vui mừng và cười rạng rỡ. Nụ cười của hắn như xóa đi những lo âu của nó từ ngày hôm qua đến nay, nếu được nó mong nhìn hắn cười thế này để khỏi phải lo âu hay bạn tâm gì nữa.
52.
Hôm nay shop hơi vắng, có lẽ mới qua tết nên người đi mua sắm vẫn chưa nhiều, nhân viên thì đi làm chưa đầy đủ, chị Trân ngồi tính toán sổ sách các thứ linh tinh, lâu lâu lại vò đầu bứt tay có vẻ bực bội lắm. Chị em nhà này cũng giống nhau thật, nó thấy mà cũng phì cười.
Chiếc xe bán đĩa dạo đi ngang shop đang mở bài Tình Cha, nó nghe bài hát như động trúng tâm can , có phải người cha nào cũng được như trong bài hát, điển hình là nó đấy thôi, dạo này mỗi khi suy nghĩ nhiều đầu nó nhức kinh khủng. Nó đưa tay vỗ nhẹ vào trán , đau đầu nhiều về ông ấy thì chẳng đáng chút nào. Nó lại nhớ về cuộc nói chuyện về Dì Dượng nó, phải chăng là... không, làm gì có thể nào. Nó gạt phắt cái suy nghĩ mới manh nha trong đầu. Cầu mong việc Dì nó sắp nói sẽ chẳng liên quan gì ông ấy.
- Này em, áo này có size lớn hơn không? - Giọng một người hỏi nó.
- Ơ, dạ có. Để em xem, vâng anh chờ em chút .- Nó ngồi xuống mở tủ kéo lấy đống áo ra tìm. Không để ý rằng có một tia nhìn thích thú đang ngắm nó từ sau lưng.
- Đây, anh thử đi. Phòng thử bên kia ạ. - Nó đưa tay chỉ.
Tên này đưa ánh mắt nhìn dọc người làm nó có cảm giác ớn lạnh. Hắn đi về phía phòng thử mà vẫn ngoái về nó mà nhìn.
Cũng 9h rồi, chốc nó ghé ngang tiệm rồi lấy đồng hồ luôn vậy. Xin chị Trân về sớm chút.
- Này em ơi, lại anh nhờ xíu .- Giọng tên kia ở phòng thử nói vọng ra.
- Vâng.
- Em vào mặc dùm anh cái áo được không?- Hắn mở cửa ra, nó hoảng cả hồn.
- Ơ,sao anh....- Nó nhăn mặt lại quay lên trên, chỉ thử cái áo mà hắn cởi cả quần dài ra luôn, chỉ mặc mỗi một thứ trên người, sao người gì nham nhở thế.Nó suy nghĩ.
- Sao vậy em, cái nút khó cài lại quá, em vào mặc dùm anh đi.
- Không anh à, áo rất dễ cài nút, nếu anh thấy khó thì có thể đổi áo khác. - Nó quay lên phía trên vẫn không dám nhìn vào tên này.
- Này, ở đây không phải là cửa hàng để phục vụ khách à? Cậu có muốn tui mắng vốn bà chủ không?
- Phục vụ khách nhưng không có qui định phải thay đồ cho khách, xin anh biết dùm. Còn áo nếu khó cài nút anh hãy đem ra đây tui đổi cho anh áo khác. - Nó nói rồi đi lên trên tìm cái áo khác.
- Này bà chủ, nhân viên gì mà không chiều khách gì hết, trả treo từng tí, phong cách phục vụ ở tiệm này là vậy à? - Tên này đi lên đứng đối diện chị Trân la lớn.
- Sao? Có việc gì ạ?- Chị nói mà mắt nhìn về nó.
- Anh ta nhờ em phải vào thay áo cho anh ấy, với lại.... - Nó không muốn nói ra chuyện tế nhị này. Nó cúi đầu xuống.
Chị Trân nhìn nó, trán nhăn lại như mới hiểu ra việc gì, rồi quay qua tên này cười nói. Mấy đứa làm chung với nó đang đứng xem chuyện gì xảy ra.
- Đúng vậy thưa anh, tiệm này không có dịch vụ thay đồ cho khách, mong anh thông cảm.
- Tui không bắt nó phải thay đồ cho tui. Tui chỉ nhờ chỉnh dùm cái nút.- Tên này hét lên.
- Nãy anh...- Nó tức mà không nói được gì , chính nãy tên này kêu nó vào mặc áo dùm, mà nó kiểm lại cái áo có khó khăn gì để cài nút đâu.
Chị Trân liếc nó một phát, như hàm ý để chị nói, rồi quay qua đáp.
- Vậy anh nói cái nút nào khó cài để tui xem lại. - Chị nói rồi đón cái áo từ tay nó mà nụ cười không mất trên mặt.
- Hừ , tiệm này tao chẳng thèm ghé nữa từ chủ đến nhân viên phục vụ tệ hại.- Nói rồi tên này bước thẳng ra cửa.
- Vâng, rất mong anh sẽ không phải ghé vào lần sau, xin cám ơn đã ủng hộ.- Chị nói với ra cửa cho tên ấy nghe thấy.
- Em xin lỗi chị. - Nó nói với chị khi chị nhìn qua nó.
- Chậc, gì mà xin lỗi, mấy tên khác người này giờ nhiều lắm. Hiền hiền là tụi nó làm tới, lần sau em cẩn thận chút, có gì để chị. Nãy chị mà biết hắn nhờ thế thì chị sẽ giúp cho tới tận cùng.- Chị nói mà tay thì che miệng cười, nó thấy phảng phất bóng dáng con Ngọc.
Nó nhìn qua đường nhận thấy tên lúc nãy đang đứng cùng với một đứa khác, nó thấy hơi lo, không được rồi, nó phải xin chị về sớm, kẻo chút trễ quá đường vắng nó ngại lắm.
- Chị cho em về sớm nhé, em còn ghé sang chỗ khác để lấy đồ. - Nó quay qua hỏi chị.
- Ừ thôi, em về đi, giờ cũng ít khách lắm để chị trông cũng được rồi. Chạy xe cẩn thận đấy.
- Mà chút nữa Quân có tới chị nói em bận việc về sớm nhé.
- Ừ, được rồi. - Chị quay xuống tính sổ sách tiếp.
Nó dẫn xe ra rồi chạy đi,chốc lại ngó về sau, chết rồi hai tên này chạy theo. Nó tấp thẳng vào tiệm đồng hồ, quay lại nhìn thấy hai tên đang đứng bên đường .
Lấy đồng hồ xong, nó vẫn ngại chưa muốn ra khỏi tiệm, nó giả bộ ngắm mấy cái đồng hồ trong tủ kính, mà lâu lâu vẫn nhìn qua đường xem chừng hai tên ấy. A, chúng đi rồi, nó mừng trong bụng. Gởi tiền xong nó lên xe đạp thẳng về nhà.
Vừa tấp vào con hẻm, nó giật mình khi có ánh đèn xe phía sau rọi vào lưng , nó quay lại.... là hai tên lúc nãy.
53.
- Này, anh làm gì vậy? - Nó la lên khi tên này tấp vào ngay trước mũi xe nó.
- Dừng lại thằng nhóc, tao muốn nói chuyện với mày chút. - Giọng của tên này vừa nói vừa cười nham nhở.
- Anh tránh ra, tui không quen biết để nói với anh.- Nó phải cứng rắn lên, không thì sẽ bị tên này lấn tới.
- Hừ, mày nghĩ mày đẹp trai chút là lên giọng chảnh hả, tao mà để ý tới là mày hạnh phúc lắm rồi đấy.- Giọng cười vẫn không dứt làm nó muốn rợn cả người.
- Thôi, làm lẹ lên mày, đường đang vắng, mất công chút có người đi qua đấy. - Tên ngồi sau nói .
- Để tao cho nó một bài học đã, con nít dạo này láo toét lắm.- Tên này bước xuống khỏi xe, nó phải rời khỏi chiếc xe đạp và để cái balo qua một bên sẵn sàng chống cự nếu hắn có ý định gì.
- Tránh ra, không tui la lên đấy, hai đánh một không thấy hèn à. - Nó nói nhưng sự sợ hãi đã bắt đầu lan tỏa khắp người.
- Tao đánh mày làm gì, chỉ làm cho mày nhớ đến tao mỗi đêm thôi, haha.- Nói rồi tên này nhảy sổ vào nó, tên kia ngồi trên xe nhìn mà cười khoái trí.
Bốp, nó đấm thẳng vào mặt tên này khi đang chực lao tới, có lẽ bị bất ngờ vì không nghĩ nó có vẻ thư sinh thế mà lại dám đánh trả trước tiên. Tên kia cười khoái trá vì thấy thằng bạn bị nó đánh.
- Hahaha, cho mày chết, chủ quan đấy.
- Mày, ... - Mặt tên này đỏ lên vì quê độ và tức giận, hắn gầm lên như con thú rồi nắm chặt hai tay đè người nó xuống.
Bị khóa hai tay, tên này lại khỏe hơn nhiều nên nó chẳng cựa quậy nổi, chân nó đạp túi bụi nhưng chẳng trúng được vào người đối phương. Nó sợ đến mức muốn la lên.
- Để tao xem cặp mày có gì đã. - Tên kia cầm balo của nó lên , mở ra lục lọi.
- Không,... không..... - Nó mơ hồ lo cho cái vật trong balo.
Nhưng nó im bặt, miệng của tên này đã khóa chặt giọng nói của nó, lưỡi hắn đưa thẳng vào miệng , ghê tởm muốn phát khóc nó muốn vùng dậy, tay của tên này lần xuống quần. Nó như bừng tỉnh, lấy đầu đập mạnh vào trán tên côn đồ, rồi vùng ra, nhưng nhanh như cắt tên này chẳng vừa chụp mạnh người nó lại, nó nằm úp mặt xuống đường.
- Chẳng có gì xài được, tiền không có, chẳng có gì, mày làm cho lẹ đi rồi xem người nó có tiền không? - Tên kia vừa lục đồ của nó vừa quăng xuống đất, cái đồng hồ rớt xuống vỡ mặt kiếng cây kim chỉ giờ gãy văng ra ngoài,bụng thắt lại nó như thấy cả không gian trước mắt vỡ ra.
- Đừng, đừng mà... nước mắt rớt xuống, mắt dán chặt vào cái đồng hồ bị vỡ nằm trên đất. Nó thấy như tim bị con dao đâm thẳng vào. Chẳng còn tâm trí nào để tâm đến việc làm của tên đang nằm đè lên người đang ra sức thỏa mãn cái lạc thú điên cuồng bệnh hoạn, ánh mắt nó chỉ nhìn đến cái vật đã vỡ ra nằm chỏng chơ dưới đất.
Mắt nó bị ánh đèn xe làm chói phải né đi, một bóng người phóng xuống bỏ mặc chiếc xe quá đà nằm chỏng chơ. Nó nhắm mắt lại, tiếng xe quen thuộc, thân thương,
- Mày, ....- Kèm theo tiếng nói của tên đang đè lên người nó là một cú đấm nghe kêu rõ rệt , bị văng ra chừng một khoảng, nó ngoảnh lại thì thấy tên này vẫn chưa hết bàng hoàng vì bị đấm. Hắn đứng đó, quay lại tên kia đang cầm balo của nó đứng ngạc nhiên vì có đứa dám xen vào chuyện của chúng.
Bốp, đá một cú thẳng vào bụng, tên kia té nhào về sau. Hắn nắm cổ áo của tên kia lên bồi thêm vài cú đấm liên tục vào mặt , nó chỉ nhìn thấy dáng vẻ của hắn từ phía sau , nhưng biết chắc hắn đang giận vô cùng. Nó nhìn qua cái đồng hồ , bỗng có một bàn tay chụp lấy cái đồng hồ vỡ nát, nó giật mình, là tên này đang cầm tiến về phía hắn.
- Quân, quân ơi, ... - Giọng thều thào nói không ra tiếng, nó chồm lên chụp lấy chân của tên này không cho đi về phía hắn.
- Mày..., mày muốn chết mà.- Tên này rít lên ngó xuống chân đang bị giữ lấy, đá thẳng vào bên đầu và mặt của nó , nó thấy tối sầm cả mặt, đầu ong ong cả lên. Nhưng nó nhất quyết không buông chân ra. Mặc cho tên này đá tiếp vào đầu.
- Khốn nạn , mày dám...- Hắn gầm lên quay qua đấm vào mặt của tên này, té chúi nhủi lết về phía sau ,có lẽ vì thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn. Nhìn hắn lúc này nó cũng sợ...
- Ơ, mày mày, liên quan gì mày mà...- Lời nói của tên này chưa dứt thì đã bị im bặt vì liên tục bị hắn đấm vào giữa mặt.
- Khốn nạn, khốn nạn, lũ chúng mày chết đi... . - Vừa đấm hắn vừa la lên như chính hắn bị thương.
- Đừng Quân, đừng, ... coi chừng chết người.- Nó nói với hắn khi thấy tên bị đấm đã chẳng cử động gì như bị ngất đi,lúc này đầu nó đau kinh khủng.
Hắn nghe giọng nó thì như bừng tỉnh, mặt hắn giãn ra nét lo lắng bàng hoàng lấp đầy khuôn mặt, tay hắn thấm đầy máu tên kia đang nắm chặt cũng thả lỏng ra.
Chạy qua,hắn nhìn nó như chẳng còn tha thiết điều gì, cứ như chính hắn đang chịu nỗi đau ,miệng mím chặt lại .
- Đau, đau lắm hả Khương? Vì sao Khương không chờ Quân hả? - Hắn đưa tay đỡ nó ngồi dậy , một tay sờ mặt nó, máu mũi đang chảy ra. Hắn lắc đầu như đang trách mình, cứ như hàng ngàn mũi tên cứ từng nhát cứa vào tim hắn.
Nó lắc đầu nhẹ, không muốn để hắn lo. Nhưng thực sự cả người nó ê ẩm không chịu nổi, liếc xuống nhìn cái đồng hồ. Nó chỉ cho hắn, nước mắt rớt xuống.
- Lấy lại cho Khương đem về, vỡ rồi. - Nó nói mà không cầm được nước mắt, tuy đau thể xác nhưng tinh thần nó còn tổn thương gấp trăm lần.
Hắn nhìn cái đồng hồ vỡ, rồi nó thấy mặt hắn lại hằn lên nổi tức giận, nhìn về phía hai tên côn đồ đang lay tỉnh nhau, tay hắn nắm chặt lại.
- Đừng Quân, bỏ đi... bỏ đi mình về.- Nó nói không ra hơi, giờ nó thấy mệt lắm.
Hắn cầm cái đồng hồ lên tiến lại gần bế nó lên, nhìn thấy mắt hắn hơi đỏ và ướt. Nó thấy mệt lắm đầu cứ như có ai gõ vào, trước mắt tối sầm lại rồi nó ngất đi.
54.
Nó mở mắt ra ngó nhìn trần nhà mới biết đang nằm trên ghế salon trong shop chị Trân, hắn với chị nhìn nó lo lắng, chị vắt khăn lau mặt cho nó rồi đứng dậy ra ngoài.
- Khương ra máu mũi nhiều quá nên ngất.- Hắn nói với nó mà khuôn mặt cứ như ngày tận thế.
- Khương không sao rồi, Quân đừng bận tâm nữa.- Nó nói với hắn khi chỉ còn hai đứa.
- Không bận tâm được sao? Phải chi,... phải chi Quân tới sớm chút. Lũ khốn nạn, Quân vẫn chưa hả giận. - Vẻ mặt hắn cau lại giận dữ.
- Thôi, nó cũng te tua rồi, mà Quân đánh cũng hay thật đấy . - Nó cười chọc hắn.
- Vậy mà còn cười được sao? Khương có biết Quân đau lắm không?
- Đau gì? Quân bị đánh trúng chỗ nào sao?- Nó nhổm dậy nhưng thấy choáng cả đầu.
- Chậc,không có trúng chỗ nào hết chúng đánh được Quân cái nào đâu.- Hắn đẩy nhẹ đầu nó nằm xuống mà vẫn bực cái đầu chậm hiểu đến mức đáng yêu của nó.
- Vậy sao Quân nói đau. - Nó nói mà vẻ mặt không hiểu nổi.
- ...... Ngốc....... - Hắn nhoẻn miệng cười đưa tay xoa đầu nó.
- Sao mà Ngốc? Khương không hiểu thật mà.
- Mà chúng đinh làm gì Khương sao? -Hắn nói mà vẻ mặt thay đổi.
Nó chực nhớ lại, đưa tay ngang miệng , nó thấy ghê tởm kinh khủng, nhớ lại lúc tên kia đưa lưỡi vào miệng nó. Nó muốn nôn hết những chất dơ trong miệng ra, chẳng muốn sót lại thứ gì.
- Lũ khốn này,... - Hắn nắm tay lại thành nấm đấm, khi thoáng thấy vẻ mặt của nó, giờ nghĩ lại lúc nãy chỉ xử thế thì còn nhẹ cho chúng quá
- Thôi, bỏ đi. Xem như Khương gặp xui vậy. Mà cái đồng hồ của Khương đâu.
- Đây, hắn lấy cái vật bên mặt bàn đưa cho nó. - Vẻ tức giận vẫn chưa dứt.
Đã biết là có nhìn lại thì cái đồng hồ vẫn không thể lành lặn như xưa, nhưng nó không khỏi luyến tiếc, cả ruột gan nó như thót lại. Món đồ chung nhất của nó và mẹ đã hỏng hoàn toàn, chẳng thế sửa được, mặt kiếng đã vỡ, cây kim giờ đã tách biệt chia rẽ hoàn toàn với cây kim phút . Nó thấy mắt ươn ướt. Nhìn nó đau lòng thế hắn chẳng thể chịu nổi.
- Khương, .... - Anh Tuấn đi vào nhìn nó, khuôn mặt anh hoảng hốt, anh nhìn qua hắn cau mày lại. Hắn cúi gầm mặt xuống cứ như lỗi do hắn gây nên.
- Anh Tuấn, em không sao đâu, chẳng liên quan gì Quân cả..- Nó lắc đầu nói với anh, khi thấy anh chiếu ánh mặt giận dữ vào hắn.
- Về thôi.- Anh bế nó lên, nó hơi bất ngờ, nó cũng đâu tới nỗi nhẹ lắm, thế mà anh ẵm nó cứ như không.
- Thôi, Khương về nha, mai gặp.- Nó quay lại cười với hắn.
- Ừ, ... - Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn nó đau xót.
- Trời ơi, sao thế này hả? - Giọng nhỏ Ngọc đứng ngoài cửa tiệm khi thấy Tuấn bế nó ra.
- Không sao mà, tao ổn - Nó nói cho nhỏ yên tâm vì lúc này mặt nhỏ như chẳng còn giọt máu.
- Về đi...rồi tao qua thăm. - Nhỏ nói với nó.
- Ừ, em chào chị em về. - Nó nói với chị Trân.
- Ừ về đi em, cứ nghỉ cho tốt khi nào khỏe rồi hãy đi làm lại. - Chị nói.
Anh Tuấn gật đầu chào nhỏ với chị rồi lên xe ngồi cho Dượng chở nó với anh về. Nhỏ với chị đứng nhìn theo mà thấy đau xót cho nó, thật chẳng biết nên nói gì.
- Chị,... Nhỏ với Hắn đồng thanh gọi . Hắn lúc này đã đứng kế bên hai người.
- Sao? Chị biết ý của hai đứa rồi. Thế em có nhớ số xe của hai đứa đó không Quân. - Chị hỏi hắn.
- Nhớ, chủ yếu để giải quyết chuyện này cho xong mà. Mặt hắn lạnh lùng chỉ có nỗi tức giận trào ra trong mắt hắn.
- Em cũng muốn xem mặt mũi mấy thằng này đẹp đẽ thế nào mà dám đánh Khương của em. - Nhỏ Ngọc thêm(mà nói thật ,mặt mũi tụi kia cũng tan tành với Quân rồi).
- Được thôi, để chị nhờ anh bạn chị làm bên sở giao thông thì vài ngày là tra ra xem tụi nó ở đâu liền, dễ lắm. - Chị nói
- Chị làm dùm em đi, còn lại để em xử lý, em vẫn chưa nguôi cơn giận này đâu. - Hắn nói trong chất giọng có chút tàn nhẫn.
Đêm đã khuya, ở một nơi nào đó có lẽ hai tên côn đồ cũng đã hối hận vì lỡ chọc trúng Khương, rồi chúng sẽ còn hối tiếc dài dài vì hành động ngu xuẩn mà chúng mới gây ra hôm nay.
55.
Việc xảy ra đã hai ngày rồi mà như vừa mới tức thì,nó vẫn không dứt nỗi hình ảnh của gã ấy ra khỏi đầu , mỗi lần nhớ tới nó thấy như lỡ ăn trúng phải cái gì dơ hay ghê tỡm lắm.
Hôm anh Tuấn đưa nó vào nhà Dì thấy nó mà hoảng cả lên, anh đưa nó lên phòng lấy đồ thay cho nó mà chỉ im lặng không nói một lời, nó muốn xin lỗi anh, xin lỗi Dì Dượng nhưng chẳng thể nói được.Tối đó nó không ngủ được vì phát sốt, chỉ nhớ là Dì hay anh Tuấn đã ngồi cả đêm nắm lấy tay nó, trong cơn mê nó thấy ba.
Hôm nay nó vẫn phải nghỉ học vì Dì nhất quyết không cho nó đi, mặc dù nói là nó khỏe và vẫn ngồi dậy được nhưng vẫn phải nghe theo lời Dì không dám cãi, còn anh Tuấn thì vẫn đem cơm lên phòng nhưng anh không nói chuyện nhiều với nó, chỉ hỏi những câu đại khái như: " em uống nước không?", " cần anh đút không?" hay "ngủ đi"...
Nó cầm cái đồng hồ lên, nỗi buồn lại kéo đến. Phải chi chỉ nó bị đau đớn được rồi, nó không muốn như thế,cầm cây kim bị gãy nó buồn muốn khóc....
- Sao rồi Khương? Khỏe chưa. - Nhỏ Ngọc ngồi kế nó.
- Khỏe rồi, hôm nay tao định đi học nhưng Dì không cho.
- Mặt mày còn xanh quá, hôm bữa tao nghe chị Trân nói mày mất máu nhiều lắm. - Nhỏ sờ trán nó.
- Ừ, không sao , tao chỉ hơi bị choáng thôi. Mà sao... - Nó định hỏi hắn đâu nhưng thôi, vì hắn mà tới đây chỉ sợ làm cho Dì thêm nghi ngờ. Thôi kệ, để hôm đi học gặp cũng được.
- Mấy đứa trong lớp hỏi thăm mày lắm, định tới thăm nhưng tao thấy thôi để mày nghỉ cho khỏe.
- ............................
- Còn thằng Quân thì mấy hôm nay đang bận việc này việc kia nên... - Nhỏ nở một nụ cười kì quái trên mặt làm nó thấy bất an.
- Việc gì mà sao mày lạ vậy, Quân định làm gì à? - Nó hỏi giọng nghi ngờ.
- Không, đâu có gì. Đây tao chép bài hết cho mày rồi đấy. - Nhỏ tránh qua việc khác.
- Ừ, để đó cho tao đi.- Nó bận suy nghĩ không biết hắn đang định làm gì, chẳng lẽ là....
- Vậy tao về đây. Hôm qua giờ không gặp anh Tuấn được, hehe. - Nhỏ nói mà che miệng lại cười.
- Ngọc, thằng Quân định làm gì phải không? - Nó hỏi thẳng không sợ nhỏ nghi ngờ.
- Hô hô, chút này chút kia thôi, mày yên tâm. - Nhỏ đóng cửa phòng lại để cho nó nằm đó với nỗi lo lắng bất an dành cho hắn.
................................................�� �.
- Ăn cơm đi em. - Tuấn đặt mâm cơm xuống rồi quay lưng định đi ra.
- Anh Tuấn. cho em xin lỗi. - Nó nói theo.
- Xin lỗi? - Trán anh nhăn lại khó hiểu.
- Anh đừng giận em nha. Thấy anh buồn em khó chịu lắm.
Anh tiến lại gần nó ngồi xuống, nắm lấy tay nó.
- Anh không giận em, em không có lỗi gì cả, anh chỉ giận chính mình chẳng làm gì được cho em để em phải chịu đau đớn. - Anh nói mà ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng.
- Chuyện đó đâu khác được em cũng đâu ngờ là xảy ra như thế, anh trách mình làm gì chứ. - Nó thở phào khi biết anh không giận nó.
- Nhưng anh vẫn trách mình.
- Nhưng mà...
- Anh không muốn tha thứ cho mình... - mắt anh nhìn nó tràn đầy yêu thương.
- Anh....?
- Mãi không tha thứ được. - Anh quả quyết.
- Anh làm thế em buồn lắm, mấy hôm rồi em cứ nghĩ anh giận em.
Anh khẽ lắc đầu, tay anh sờ vào môi nó, ánh mắt anh nhìn nó sao khác lạ quá. Nó có cảm giác y như khi hắn nhìn nó vậy. Nó không cử động được, chỉ nhìn anh như bị thôi miên. Mặt anh tiến gần mặt nó, nhẹ nhàng, nó cứng cả người muốn né qua nhưng không thể làm gì được, anh Tuấn định làm gì vậy? Anh hôn vào trán nó.
- Thôi, ăn rồi ngủ ngoan, nếu khỏe thì mai đi học, chắc em nhớ trường lắm rồi. - Anh cười với nó, anh giống với mọi ngày rồi.
- Dạ, em ăn đây.- Nó mừng vì giữa nó và anh không có gì xảy ra. Và anh cũng không giận gì nó.
Tuấn bước ra khỏi phòng nét mặt thay đổi anh vò đầu, mày định làm gì vậy Tuấn nó là em mày mà, mày... mày không còn giữ bình tĩnh được sao, chỉ chút nữa anh đã không kìm chế được hành động của mình rồi? Anh trách mình rồi bước xuống nhà dưới để lại trong phòng một kẻ vô tư không mảy may suy nghĩ chút gì.
56.
Nó đi học lại sau khi nghỉ hết ba ngày, anh Tuấn chở nó đến trường mặc dù đã nói là nó đạp xe đi được nhưng anh vẫn bắt nó để anh đưa đi, dù gì được chở đi vẫn sướng hơn đạp xe hehe, mấy hôm liên tục không bước ra ngoài trời giờ nó thấy thật thoải mái và quên hẳn việc đã xảy ra mấy ngày trước.
Nó cũng thấy nhớ hắn nữa, mấy hôm không gặp nó thấy cứ là lạ sao ấy, khác hẳn những cái nhớ thông thường mà nó dành cho Dì Dượng hay anh Tuấn. Nó lắc đầu, không biết hắn có nhớ nó không.
Bước vào lớp, nhóm thằng Nam thằng Linh xúm lại nó hỏi han này nọ , đứa thì xoa mặt , đứa thì vuốt tay, làm nó thấy mà ớn lạnh, nào là nhớ mày muốn chết, chỉ có mày là đứa không phải chịu ách tài phiệt của lũ con gái, hay mày là lá chắn thép của lớp v.v... chỉ đến khi nhỏ Ngọc kéo Loan đến sát nó thì tụi này mới dạt ra ( nhỏ Loan cứ như nhang trừ muỗi).
- Này này, để nó nghỉ ngơi, ai muốn rõ sự tình đầu đuôi thì qua đây, tui kể tường tận chi tiết cho nghe.- Ngọc đập tay xuống bàn rầm rầm.
- Ờ ờ được đấy, qua đó đi, ... - Tụi nó lũ lượt kéo đi.
Phút chốc chỉ còn mình nó ngồi đó, tụi kia thì nhao nhao nghe Ngọc kể chuyện nó gặp chuyện như thế nào, cứ như chính nhỏ là người bị nạn không bằng. Nó nhìn nhỏ diễn tả mà cũng phì cười.
Chợt nó thấy hắn đang đứng dựa vào cửa lớp nhìn nhỏ Ngọc thuật lại truyện mà cũng mỉm cười vẻ thích thú, hắn quay qua thấy nó nhìn hắn. Nó quay sang hướng khác. Chậc, hắn vô lúc nào mà mình chẳng để ý nữa.
- Khỏe chưa?- Hắn tiến lại gần nó hỏi với nét mặt dịu dàng nhất mà hắn có được.
- Ừ, khỏe. - Nó định hỏi hắn vì sao không thấy tới thăm nó, nhưng nghỉ lại nên thôi.
- Nhớ Khương lắm, nhưng do bận vài việc nên không ghé thăm Khương được. Đừng buồn Quân nhé. - Hắn cuối sát thì thầm vào tai làm nó thấy nóng cả người lên.
- Không có gì đâu. - Nó xích xa ra sợ tụi kia thấy.
- Khương khỏe hẳn rồi hả? - Nhỏ Hằng nói giọng lạnh lùng từ sau nó làm nó giật cả mình.
- Ơ, khỏe, cám ơn Hằng,...
- Vậy à? Thấy bạn đi học được tui cũng mừng. - Giọng nhỏ khác hẳn với mọi ngày.
Không chỉ nó mà cả hắn cũng thấy lạ lạ khi nghe Hằng nói thế, hắn đứng khoanh tay mà tròn mắt ngạc nhiên nghe nhỏ Hằng nói cứ như mới phát hiện thêm một tính cách khác của nhỏ.
- Ơ , ừ,... cám ơn. - Nó chẳng biết nói gì thêm.
Rồi nhỏ đưa mắt nhìn hắn một vài giây, nó cảm thấy trong mắt nhỏ có gì đó rất giận dữ , hắn thì thấy nhỏ nhìn mình nên cũng thấy lạ và đáp lại cái nhìn kì lạ ấy là... hắn cũng nhìn nhỏ với vẻ khó hiểu.... Pó tay.
Có lẽ câu chuyện của nhỏ Ngọc cũng vừa kết thúc nên nó thấy tụi kia cũng rì rào kéo về chỗ ngồi, kèm theo một vài câu nói : " ra là vậy", " ừ nhỏ nói ba hoa nãy giờ tao cũng chẳng hiểu gì", " Nãy giờ mày biết nhỏ nói gì không", " thấy nó diễn tả làm tao nhớ hôm đi sở thú..." v.v... Làm nhỏ Ngọc điên tiết lên chỉ vào mấy đứa mới nói mà bắt chúng lên giải bài tập hóa khi tiết sinh hoạt đầu giờ bắt đầu. Hằng lặng lẽ đi về chỗ ngồi mà đưa ánh mắt nhìn vào lưng làm nó cảm thấy có lẽ áo nó sắp bị cháy xém. Chỉ có hắn vô tư không biết gì khi huýt sáo vi vu như yêu đời lắm.
--------------------------------------------------------------------------------
57.
Chỉ sau vài ngày đi học, lớp nó đã trở nên xôn xao vì cái ngày mà tình yêu sẽ được trao nhau thắm thiết (ngày 14/02 á, sao ngày này y chang ngày sinh của tui ,ý nhầm ngày tui sinh y chang ngày này ).
Lời của nhỏ Ngọc- tuy chưa tìm được bạn trai nhưng tao sẽ cố tìm và cố gắng ...trong năm tới, nhóm con gái thì tụ tập số đông ngồi bàn chuyện này nọ tùm lum về cái ngày gọi là valentine. Nó thì đã đi làm lại ở shop chị Trân tuy vẫn còn ám ảnh việc vừa qua, hắn thì cứ 9h đã có mặt để chờ đi về cùng nó mặt dù nó đã nói là không cần, đáp lại thì chỉ là vài tiếng huýt sáo cùng với " sẵn tiện đi ngang thì về chung với Khương cho vui không được sao?".
Sẵn tiện mà cứ một tuần ba buổi như lập trình sẵn thì không thể gọi là sẵn tiện được đâu Ngốc à. - Nó thầm nghĩ nhưng trong lòng vui lắm.
- Hôm trước Ngọc tới thăm tui có nói ông đang bận làm việc gì ấy, có phải là tìm tụi kia không? - Nó hỏi khi hắn đang tà tà chạy xe theo nó về nhà.
- Chút này chút kia thôi. -Hắn trả lời cho xong chuyện.
- Phải không? Nói.- Nó nạt làm hắn cũng giật mình.
- Ừ, .. thì chỉ giúp xã hội tí việc thôi mà, có gì là quá đáng đâu. - Hắn nói thản nhiên.
- Nhưng vậy nguy hiểm lắm biết không? - Nó dừng lại làm hắn cũng dừng theo.
- Vậy Khương biết chạy xe mà dừng bất ngờ vậy cũng nguy hiểm lắm không? - Hắn hỏi nó với vẻ mặt láu lỉnh.
- Không nói sang chuyện khác. Trả lời đi.
- Có gì mà nguy hiểm chứ, Quân chỉ cho chúng phải biết cách sống hơn thôi mà. - Người gì chẳng biết đùa. Hắn thầm nghĩ về nó.
- Chúng có thể trả thù ông.
- Đó là chuyện của một hai tháng sau, còn giờ có lẽ chúng đang bận rộn ở nhà để chỉnh sửa lại khuôn mặt không chừng. - Hắn nói mà mắt thì cứ nhìn đâu đâu.
- Ông làm gì dữ lắm hả? Lỡ như...
- Yên tâm đi, hôm trước Khương không cho Quân đánh chúng thì Quân không thèm đụng đến chúng đâu, chỉ nhờ anh em thân quen xíu thôi, mỗi người một chút. - Hắn vươn vai mà nói.
- Ông không đánh chúng đúng không?
- Không hề, chắc luôn mà. - Hắn nói thành thật.
Vì thực sự hôm ấy hắn cũng có ý định chỉnh bọn chúng thêm một trận nữa nhưng vì nhớ lời Khương nói nên hắn cũng thôi, chỉ để nhóm bạn hắn làm việc. Mà có lẽ hắn cũng không nên kể thêm với nó việc nhỏ Ngọc cũng theo để chứng kiến, nhỏ này con gái nhưng cũng chẳng kém con trai bao nhiêu.
- Được rồi, thôi đưa tui tới đây thôi, ông về đi. - Nó đạp xe tiếp tục.
- Gần tới rồi thì sẵn tiện đi chung với Khương luôn. - Hắn nói mà nhấn mạnh chữ "sẵn tiện " làm nó cũng muốn phát cười.
- Tùy ông vậy.
- Ngày 14/02 này Khương muốn có quà gì không? - Hắn hỏi nó.
Nếu muốn có quà thì có lẽ món quà nó muốn nhất hiện nay đó là cái đồng hồ của nó sẽ trở lại như bình thường mà không hư hại gì, nhưng đó là điều không thể.
- Không. - Nó lắc đầu.
Hắn cũng thôi không hỏi nữa vì thấy vẻ mặt nó buồn, chỉ im lặng rồi về tới nhà. Nó tạm biệt rồi nhìn hắn chạy đi mà không quên vẫy tay chào nó.
58.
Rồi cái ngày gọi là tình yêu ngọt ngào kéo dụ lũ kiến cũng tới (socola không mà), năm trước cũng vậy nhóm con gái cứ ồn ào như vỡ chợ. Nhỏ Ngọc ngồi giữa đám con gái tư vấn cách tặng quà mà làm nó cứ ngỡ nhỏ đã có kinh nghiệm về chuyện này nhiều lắm, nhưng được việc tụi con gái cũng ngây dại mà lắng nghe bất cứ lời nhỏ nói xuống như những con chiên ngoan đạo.
Tặng socola thì sến chết được, cái này chỉ dành cho những đứa con gái thôi, nó nhìn qua chỗ hắn - vẫn chưa vào nữa. Ngọc vẫn huyên thuyên bất tận.
Tiếng chuông sinh hoạt đầu giờ vang lên, hắn vẫn chưa vào, nó thấy hơi lo. Hắn nghỉ học sao? Suy nghĩ của nó chưa dứt thì hắn bước vào, mồ hôi thấm ướt cả áo. Ngồi vào chỗ , vửa thở hổn hển vừa quay qua nó cười.
- Chờ Quân hả? Mém nữa không vào kịp - Hắn nói với nó mà hơi thở với nụ cười vẫn không dứt trên miệng.
- Sao thở dữ vậy? Ông đi đâu sao?- Nó hỏi lo lắng.
- Ừm, có chút việc... chút cuối giờ Khương ra chỗ cũ với Quân nhé.
- Chỗ cũ nào? - Nó hỏi.
- Chỗ mà hôm Khương sờ đầu Quân mà nói dối lá rớt lên ấy. - Hắn nói mà khuôn mặt đểu đểu làm nó xấu hổ chết được.
- Dối, dối... chỗ nào chứ.- Nó đứng dậy cầm quyển vở lên bảng sửa bài tập mà không quên liếc hắn đang cười phía sau.
..............................................
- Cái này tặng Khương, cái này tặng Nam, còn cái này tặng... ông ... làm dư đấy.- Loan phân phát socola của cho mấy đứa con trai trong lớp.
- Dư hả.... ờ dư tui mới lấy đấy nhé. Chứ đặc biệt cho thì tui không dám nhận đâu. - Tiến nói mà mặt xạo thấy ớn.
- Dạ dạ, cám ơn chị . Em hứa sẽ cố chăm chỉ học tập để không phụ lòng mong mõi của chị. - Thằng Nam chọc cười.
- Thằng... thích đùa thật.- Vừa nói Tiến vừa đưa tay bóc vỏ ngoài của gói socola.
- Khoan... cái của ông... khoan mở. - Loan la lên.
- Vì sao? - Tiến tròn mắt hỏi nhỏ.
- Ừ, vì sao, vì sao...? Vì sao hở.... ? - Nhỏ Nga với Ngọc đứng sau lưng Loan nói giọng chọc ghẹo.
- Vì ... socola tặng ông là đồ dư nên... tệ lắm tui không muốn người ta thấy... nói tui ...là không biết làm socola, hiểu không? Do đó nếu mang chút ơn vì được tui tặng thì ông đem về nhà hãy mở ra coi như là cám ơn tui vậy. - Nhỏ nói mà chẳng đứa nào trong đám tin lời nhỏ được.
- Ố ồ, nhưng Tiến sẽ mở ra mà đúng hông Tiến? - Nhỏ Ngọc chọc.
Đáp lại câu hỏi của Ngọc, Tiến chỉ đút hộp socola vào hộc bàn tay chống cằm nhìn đâu đâu trên trần nhà cứ như mong rằng nó sẽ sập xuống che cái mặt đang đỏ dần lên của nó với Loan.
- Ôi giời , chỉ mới vài câu hỏi mà bài ngửa hết rồi thì còn gì mà vui, thôi giải tán. - Mấy đứa con gái lũ lượt kéo đi, nhỏ Loan cũng đi gấp để lại thằng Nam ngồi bụm miệng mà cười khi nhìn thấy Tiến xấu hổ rõ rệt.
- Mày im đi, coi chừng tao. - Giọng Tiến quát thằng Nam.
Ngoài cửa lớp, Đào đứng đó ngoắc nó và hắn.
- Anh Quân. Anh Khương.
Nó ngạc nhiên khi nhỏ cũng gọi nó, nhưng nó với hắn cũng đứng dậy để ra chỗ nhỏ.
- Cái này em tặng cho anh Quân. Còn cái này của anh Khương. - Nhỏ cầm hai hộp socola đưa trước mặt nó và hắn.
- Ừm, sao...- nó ngạc nhiên khi cả nó cũng có phần.
- Anh yên tâm, socola em tặng anh Quân chỉ là quà anh em thôi không phải ý gì đâu. - Nhỏ cười với nó.
- Không, anh không phải nói chuyện đó. Anh cũng có nữa à. - Nó nhìn vào hộp quà của nhỏ tặng.
- Ừm, hôm trước em có nghe việc anh bị bọn kia bắt nạt, nhưng em với anh Quân cùng chị Ngọc cũng đã xử lí dùm anh rồi, cái này là socola xin lỗi anh vì không tới thăm anh được.
Trời đất, vụ đó cũng có nhỏ Ngọc nhúng vô nữa sao. Thiệt hết biết. Hắn đứng nhìn nó với nhỏ trò chuyện mà thích thú lắm.
- Không có gì đâu, em đừng bận tâm. Anh cám ơn em nhiều.
- Này anh làm gì cứ cười mãi thế. Lạ lắm sao? - Nhỏ hỏi Hắn.
- Đâu có, anh chỉ thấy vui nên cười thôi. - Hắn xua tay.
- Được rồi, em về lớp đây, bye hai người.- Nhỏ chạy đi.
- À này, anh cám ơn phần quà này nhé. - Hắn giơ gói socola lên nói theo nhỏ.
Chỉ còn nó và hắn đứng đó. Nó định quay chân đi vào lớp.
- Khương, ra chỗ đó đi, Quân vào lớp lấy đồ rồi tới liền. - Hắn nói rồi chạy nhanh vào lớp.
- Khoan đã,.... - Hắn đi rồi, có kịp nghe nó nói đâu.
Nó đứng ngay cái bàn hắn nằm lần trước, nhớ lại lúc nãy hắn nói nó nói dối việc chiếc lá làm nó thấy xấu hổ thật không ngờ lúc ấy hắn đã biết rồi mà vẫn không nói. Nó mỉm cười, cái tính tự quyết định không màng người khác, hơi độc tài nhưng lại dịu dàng, dễ nói nóng nhưng hay nhường nhịn nó, lúc này nghiêm túc lúc kia líu lo rất đúng hoàn cảnh càng làm tăng thêm sức hút của hắn đối với nó, nó càng nghĩ càng thấy yêu hắn vô cùng.
- Khương này,... - Hắn gọi nó.
- Sao? - Nó quay lại.
Hắn chìa ra cái đồng hồ y chang cái của nó đã bị vỡ, nó nhìn chăm chăm vào như bị thôi miên, cái này mới hơn cái của nó, nhưng cũng dính một chút vết dơ... và có cả vết máu.
- Sao... sao Quân có ... ở đâu thế? - Nó lắp bắp hỏi hắn, tay cầm cái đồng hồ.
- Thì tìm mua,... giống cái cũ của Khương hả?- Hắn nhìn nó mân mê cái đồng hồ hạnh phúc, cực khổ tìm kiếm mấy ngày trời của hắn cũng thành công, đánh đổi với nét mặt vui sướng của nó hắn cũng bằng lòng.
- Nhưng,... dù có giống thì cũng đâu giữ được những kỉ niệm xưa. - Nó nói.
- Quân biết là như thế nên sáng nay Quân có lấy một ít đất cát gần mộ mẹ Khương để chà lên nó, như vậy thì cũng có thể tính là mẹ Khương đã có chạm nó rồi chứ?- Hắn hỏi nó.
Nó nhìn hắn như nhìn vật lạ, không biết nói như thế nào để đáp lại lời hắn, vậy ra sáng nay hắn vô trễ do đi đến tận mộ của mẹ nó sao? Vết dơ này là hắn làm vì nó... còn vết máu khô này.
- À, cái vết máu đó do lúc mãi chà đất cát lên nên ngón tay Quân va vào góc đồng hồ hơi bén nên bị sướt. Để Quân lau cho. - Hắn nhoài tới.
- Không, ... để thế này đi. - Nó giựt ra không cho hắn lấy, nó nhận thấy tình cảm hắn dành cho nó quá lớn trên chiếc đồng hồ này. Nó không muốn xóa đi bất cứ cái gì trên đây cả.
Có vẻ ngạc nhiên vì thấy nó như thế, nhưng vì vẻ mặt hạnh phúc của nó nên hắn cũng im lặng không nói gì thêm. Chỉ đứng ngắm nó.
- Mình ,... vô học hả? - Hắn hỏi nó.
Nó ôm choàng lấy hắn, hắn có lẽ bất ngờ nên như đông cứng tại chỗ,nó nghe nhịp tim của hắn và nó đập như hòa chung với nhau. Nó muốn ôm hắn mãi như thế này, người hắn toát lên một mùi đặc trưng kích thích nó kề mặt vào vai hắn và hít sâu vào, nó yêu hắn nhiều lắm. Rồi hắn lấy hai tay ôm người nó,cả hai đứng yên, không gian như dừng lại. Mặc dù tiếng chuông báo hiệu giờ vào tiết học vang lên, nhưng có lẽ còn lâu lắm tiếng chuông mới tới được tâm trí hai đứa. Vì lúc này chúng chỉ biết có nhau.
59.
Bật dậy, nó hoảng hồn mồ hôi ra ướt cả lưng áo nó. Mơ gì mà kì quái thế không biết, giấc mơ chỉ có nó với hắn. Nhớ lại cũng còn thấy ngại nữa kì cục thật. Hắn với nó cứ xxx rồi yyy cuối cùng là zzz, thiệt tình xấu hổ chẳng chịu được mà, nó lắc đầu quầy quậy.
Nó chồm lên xem giờ từ cái đồng hồ hắn tặng. Hơn 6h rồi ,hôm nay lớp nó thi đá bóng với trường T, hắn dặn đi dặn lại nó phải đi. Chậc, không cần nói thì nó cũng sẽ đi thôi, mặc dù không để lộ ra mặt cái ý định "chắc chắn đi" khi hắn nói với nó.
Nó đứng dậy , đầu choáng váng làm nó suýt ngã, chắc tối quá thức khuya để học bài quá nên thế. Bước xuống nhà, nó nghe chuông điện thoại reo.
- Đi chưa, lớp mình đá trận đầu đấy. - Nhỏ Ngọc nói vọng qua.
- Ừ, được rồi, mới dậy mày đi trước đi.
- Ok, tao vào tìm chỗ ngồi trước.
Nó thay đồ , làm vệ sinh cá nhân rồi xử luôn tô cháo trắng với tép rang. Dì làm ngon ghê, anh Tuấn mới thức dậy xuống ngồi đối diện nhìn nó ăn say sưa, nó ngước lên thì anh nhìn đi chỗ khác. Dạo này anh Tuấn làm nó thấy không được tự nhiên lắm chắc vì việc hôm trước.
- Đi đâu hả Khương? - Anh hỏi nó.
- Dạ, cổ vũ lớp em đá bóng.
- Cậu kia có đá không?
- Cậu nào anh? - Nó hỏi mà lòng nghĩ tới hắn.
- .............. Cậu hôm trước.
- Dạ có. Có gì không anh?
- Không. Anh chỉ hỏi vậy thôi. - Nói rồi anh đứng dậy bước vào nhà tắm.
Nó nhìn theo anh khó hiểu, rồi tiếp tục xử tô cháo.
................................................�� �....
Vừa vào tới sân , mắt nó tìm chỗ Ngọc ngồi. Kìa, nhỏ đang ngồi ở hàng ghế đầu, kế bên là một chỗ trống chắc nhỏ dành cho nó vì có đứa tới đứng nói gì đó thì nhỏ lắc tay rồi đứa kia đi. Nhỏ Loan với Tiến thì ngồi sau lưng nó, mỗi đứa quay một hướng làm nó thấy muốn bật cười.
- Mày uống không? - Ngọc đưa nó chai nước.
- Không, uống đi. - Nó nhìn nhỏ hôm nay mặc đồ trông nữ tính lắm, đẹp có thua ai đâu, chỉ do con gái mà ít chịu làm đẹp quá, riết rồi nó quen với hình tượng con Ngọc tính tình chỉ như đứa con trai chứ ít nghĩ có lúc nhỏ lại dễ thương như vậy.
- Lớp mình ra kìa. Ôi, Quân đẹp trai quá, hí hí. - Nghe nhỏ nói mà nó thấy tiếc vì vừa rồi mới khen chỉ chưa đầy hai phút. Nó lắc đầu mà cười.
Lần trước hắn cũng mặc đồng phục như vậy nhưng lúc đó nó chưa thấy hắn đáng yêu như lúc này, nó ngắm hắn mà miệng thì cứ mỉm cười. Hằng nhìn qua nó khó chịu.
Trận đấu bắt đầu, theo nó thì với trình độ của học sinh mà đá vậy thì cũng khá rồi, tuy là trường T đá nhỉnh hơn lớp nó chút tạo nhiều cơ hội nguy hiểm hơn nhưng do thằng Linh chụp gôn hay nên tỷ số vẫn chưa được mở, vì vậy hết hiệp một vẫn chưa có bàn thắng.
Hắn đứng với lớp bàn chiến thuật cho hiệp hai, vừa cầm chai nước uống hắn nhìn thấy nó, nở nụ cười tươi hết cỡ, cả đám con gái trường T phía sau nó rộ lên quay sang nói với nhau rì rầm : " Cậu ấy cười với tao kìa" , " Người đâu đẹp trai dễ sợ" , "Chết rồi, chút lỡ cậu ấy ra xin làm quen với tao thì sao", ... nó phì cười, tội lỗi quá nếu biết sự thật hắn cười với nó chắc nhóm con gái chết sốc.
Hiệp hai bắt đầu, hiệp này lớp nó có vẻ đá hay hơn, hắn làm tụi bên trường T mấy lần thót tim, nó thấy vẻ mặt hắn hớn hở tranh cướp bóng cũng thấy vui lây. Cứ vậy mà đá nhé Quân.
- Á á á á , tránhhhhhhhhhhhhhhhhhhh........... - Nhỏ Ngọc ngồi kế nó la thất thanh.
Bốp, tiếng quả bóng đạp thắng vào mặt nó một cú trời giáng... nó xây xẩm mặt mày, đưa tay vuốt mặt , trời đất chảy máu cam nữa rồi sao dạo này xui quá. Nhỏ Ngọc thì la inh ỏi với cái Loan tìm bông nhét mũi nó. Nó chỉ thấy hắn đứng như trời trồng với khuôn mặt lo lắng hiện lên rõ rệt. Nó gắng cười với hắn một cái cho hắn bớt lo.
Trận đấu tiếp tục , nhưng kém sôi động đi vì lớp nó đã bị dẫn trước, hắn vẫn quay vào nhìn nó nét mặt không còn vui như lúc đầu. Trời ạ, lo đá đi tui không sao đâu, cố mà gỡ. Nó muốn hét lên nhưng không dám, vì dù gì dư chấn của quả bóng bay với tốc độ cao đập thẳng vào mặt nó vẫn còn, máu cam vẫn còn chảy mặc dù có bớt chút ít, đầu nó thì đau inh ỏi.
Một cú va chạm giữa hắn với một đứa của trường T, nó thấy có vẻ nặng lắm, hắn giơ tay ra hiệu không sao nhưng nó để ý hắn đi hơi khó khăn còn mặt thì vẫn giữ vẻ bình thản. Nó lo cho hắn.
Vậy là trận đấu kết thúc trường nó bị thua với tỷ số 0 - 1 , tuy thua nhưng tụi nó không thấy buồn lắm vì đã chơi hết mình, hắn bắt tay giao hữu với đội bạn xong thì đi về phía tụi nó. Chân hơi khập khiễng.
Hằng đứng dậy chào và đưa khăn cho hắn, nhỏ Ngọc đứng kế bên cứ ố ồ làm Hằng cũng đỏ cả mặt. Nó thì vẫn còn choáng váng vì cú va chạm lúc nãy nên ngồi đó. Hắn đứng nhìn nó chẳng nói gì, nó thấy hắn như thế cũng bối rối sợ những đứa khác nhận ra nên nó tránh đi.
- Về chứ.- Hắn hỏi nó.
- Ơ, ừ về, tui đi xe đạp,... - Nó biết Hằng đang nhìn nó và hắn.
- Quân đi với Khương về.
- Thôi, tui đạp xe được mà. - Nó đứng dậy
- Quân đưa Hằng về được hông? Hằng không có đi xe. - Hằng nói với hắn.
- Hằng nhờ ai được không? Quân định kè Khương về, nãy Khương bị trúng vào mặt mạnh quá, chạy xe nguy hiểm lắm.
Hằng im lặng, môi mím lại, nó thấy có cái gì đó rất giận dữ trong mắt nhỏ. Từ chối thẳng thừng như thế thì đến nó cũng thấy bực nói chi là nhỏ Hằng. Tên này chẳng dịu dàng gì cả.
- Thôi để tao đưa mày về, tao định kè thằng Khương về mà sợ không nổi, lỡ dọc đường có gì thì đỡ không được. Để Quân đưa thằng Khương về đi. - Ngọc nói xen vào.
- Vậy nhờ Ngọc đưa Hằng về dùm Quân nhé. - Hắn cười với nhỏ.
- Rồi, rồi, ê tao về nha mày. - Ngọc gọi nó, nhỏ này cũng có vẻ lạ kì nữa. Chẳng lẽ nhỏ cũng nghi ngờ hay sao.
Hằng bước theo Ngọc mà vẫn không quên nhìn lại nó và hắn, được rồi đây chưa chịu thua đâu.. Nhỏ thầm nghĩ.
60.
- Đạp xe được không? - Hắn hỏi khi đi với nó ra bãi giữ xe.
- Được mà.
Hắn chạy kế bên mà mắt cứ chăm chú nhìn nó. Trời ơi,chạy xe mà không nhìn đường, bộ đường in trên mặt nó hay sao ấy. Tên này muốn đi thăm ông bà sớm đây này.
- Ngó đường mà chạy, nhìn tui làm gì. - Nó gắt.
- Khương thấy mệt thì dừng lại nhé.
- ....................................
- Đừng cố chạy đường đông nguy hiểm lắm, tới lúc chóng mặt không dừng kịp đâu.
- Được rồi, nhìn đường chạy dùm đi. Quái xế. - Nó quát, nhớ lại lúc trước mới gặp hắn ghê, nó cười.
Tới nhà, cửa ngoài bị khóa. Chắc Dì đi đâu rồi, có tờ giấy ghi trên cửa: " Khương có về thì qua nhà Cô Tư lấy chìa khóa nha con, Dì Dượng đi đám cưới , cơm làm để trên bàn, anh Tuấn con trưa nay không về vì còn bận làm đồ án gì đấy".
Vậy là Dì không có nhà, nó quay qua hắn nhìn xuống thì nhớ chân hắn lúc nãy đi hơi khập khiễng. Thấy nó ngó xuống chân, hắn cũng che đi.
- Này, đứng đó, đợi tui đi lấy chìa khóa đã.- Nói rồi nó chạy qua nhà kế bên.
......................................
- Vào đi, đứng đó làm chi? Trước giờ chưa vào nhà lần nào phải hông?- Nó hỏi.
- Chưa. - Hắn lắc đầu.
- Dẫn xe vào đi. Vô tui có ăn thịt ông đâu.
Hắn cười với câu nói của nó rồi dẫn xe vào nhà.
Nó vào phòng Dì lục tìm bịch bông băng với chai oxy già , đâu rồi ta? Chắc hết rồi, nó đi ra quầy lấy một chai mới.
- Cởi ra. - Nó nói với hắn.
- Cởi...cởi cái gì. - Hắn nhìn nó mà mặt thoáng bất ngờ.
- Không hiểu bậy, cởi vớ ra. - Nó ngồi xuống.
- À à..... - Hắn lại cười.
Trời ơi, một vết rách khá sâu máu đã hơi khô lại, máu thấm đỏ mặt trong của chiếc vớ, nó lắc đầu xót xa. Sao từ lúc bị vậy mà mặt hắn vẫn giữ bình thản như không có gì thế không biết.
- Sao nãy không băng bó, để tới giờ này nhiễm trùng thì sao?
- Sợ Khương lo.
- Giờ cũng đã lo rồi. - Nó cộc cằn đáp, đang tức hắn muốn chết.
- Quân xin lỗi. - Hắn gãi đầu nhìn nó đang thấm oxy già lau xung quanh vết thương.
- Không dư lỗi đâu mà xin, chán thiệt. - Thấy hắn thế này cảm giác như chính nó cũng bị thương.
- Ui ,rát.... - Hắn suýt xoa.
- Rát hả. - Nó lau nhẹ lại.
- Mà ... vui lắm. - Hắn nói.
Nó ngước lên nhìn hắn trán nhăn lại, nghĩ sao vậy mà vui.
- Quái dị, thích được hành hạ hả? - Nó vừa lau vết thương vừa hỏi.
- Đâu có, chỉ vì... thấy vui thì vui thôi. - Hắn nói.
- Rồi đấy ... - Nó dán băng keo ngang miếng bông bịt vết thương của hắn lại.
- Vậy , Quân cám ơn Khương, Quân... về nha. - Hắn đứng dậy mà nói có vẻ luyến tiếc rồi quay ra cửa.
- Này, đi đâu vậy, ở lại ăn cơm rồi về. Cơm nhiều lắm ăn không hết.- Nó nói với hắn.
- Được không? - Hắn hỏi với vẻ hớn hở.
- Được, nhưng mà... mùi mồ hôi hôi quá, tắm đi cái đã. - Nó kê sát người hắn hít một hơi rồi nói.
- Hôi lắm à , mà Quân đâu có đem đồ... - Hắn đưa tay lên mũi ngửi.
- Để tui lấy đồ anh Tuấn cho mượn, chắc ông mặc vừa đấy.
Nó đi lên phòng anh Tuấn, mở cửa phòng ra nó hơi ngạc nhiên, phòng anh ngăn nắp lắm, cũng khá lâu rồi nó không vào phòng anh. Đi lại tủ đồ, nó thấy trên bàn học của anh có quyển sổ, tò mò tó mó nó nhìn vào.
"Em ấy lại đi... tui còn có thể kìm nén tình cảm của mình bao lâu nữa đây?".
Mắt nó nhìn sơ qua mấy dòng cuối của quyển sổ, chết nhật kí. Nó quay đi, mém nữa thành kẻ xem trộm nhật kí rồi. Mà anh ấy ghi "em ấy" là ai thế, chẳng lẽ bạn gái chia tay anh ấy sao. Nó ngó quyển nhật kí nửa muốn đọc tiếp nửa muốn dừng lại, và cuối cùng con người lương thiện trong nó đã chiến thắng, nó chọn một cái áo thun màu nâu với một cái quần dài đem xuống cho hắn.
Nó đang hâm lại đồ ăn của Dì chuẩn bị cho nó, ăn cơm chung với hắn chắc cũng vui nhỉ.
- Xong chưa? Ăn cơm này. - Nó gọi.
- Rồi - Hắn đẩy cửa phòng tắm bước ra, mặc đồ anh Tuấn vừa y.
- Ngồi bên kia cho rộng,có hai người chui vô đây chi. - Nó nói khi thấy hắn định đi qua ngồi kế nó.
- Nhìn hấp dẫn thật.- Miệng khen nhưng vẻ mặt còn tiếc khi nó không cho hắn ngồi gần.
- Khỏi nịnh, Dì tui nấu, ngồi vào ăn đi.
- Ngon thật, Quân không có nịnh đâu.- Hắn vừa ăn vừa nói.
- Ở nhà chẳng lẽ mẹ ông không nấu cho ăn sao? - Nó hỏi.
- ...Không...chỉ có vú nấu. - Hắn đáp nhẹ rồi ăn tiếp.
Nó cũng im lặng không nói gì thêm, không ngờ hắn lại thiếu thốn tình thương đến vậy. Nhưng nhìn hắn ăn ngon lành thế nó thấy vui lắm, hạnh phúc là thế này sao? Nó cười.
- Quân muốn xem phòng của Khương. -Hắn nói khi nó đang chuẩn bị rửa chén.
- Có gì mà xem chứ, chỉ có cái bàn học với cái giường ngủ thôi mà. - Nó quay qua nói với hắn.
- Quân đi lên đấy nha, không có gì bậy bạ cần phải dấu chứ - Hắn không đợi nó nói thêm mà bước lên gác.
- Có cái con mắt ông.....- Thiệt là, cái tính ngang như cua chẳng nghe ai nói gì hết, vậy mà nó thích mới lạ chứ.
Rửa chén bát xong nó quay qua quét dọn nhà cửa, mà cái tên này sao lâu thế không xuống, ngủ luôn trên ấy rồi chắc.
- Đâu rồi, ... ngủ rồi hả. - Nó mở của phòng ra.
Nằm trên giường nó, tay thì gối đầu mắt nhắm nghiền thở nhè nhẹ, hắn ngủ thật rồi. Nó thấy hắn ngủ nên cũng thôi không gọi chắc do mệt lắm sáng chạy quá mà. Nó thấy trong tất cả những đứa trên sân có lẽ hắn là người hoạt động năng nổ nhất.
Nó ngồi vào bàn học lấy vở bài tập ra làm. Tranh thủ giờ nào rảnh thì làm, dạo này đầu nó hay nhức để tối làm chỉ sợ không kịp.Còn chừng hơn tháng nữa là thi vòng thành phố rồi, tới giờ nó cũng chưa ôn được gì hết mà độ khó của kì thi này thì hơn lần thi vòng trường nhiều lắm. Nó ngồi cắn viết tự dưng nhớ lại giấc mơ tối qua, á xấu hổ.
Tên này ngủ sai thật đấy, đã gần 2h rồi. Nó quay lại nhìn hắn,nhìn thấy cái chân bị thương, thế mà sáng vẫn cố mà đá lỡ mà trúng vào nữa thì sao. Vậy mà cũng gắng ra vẻ cứng rắn, có đau thì cũng phải nhăn mặt chứ đồ ngốc.
Nó đi qua chỗ hắn nằm, miếng băng dán vết thương bị lỏng nó đưa tay kéo cho dính lại, rồi ngắm hắn ngủ. Lúc ngủ mặt hắn đáng ghét quá, mà mi của hắn cũng dài thật nó tự hào mi của nó cũng dài đấy nhưng còn kém hắn, con trai mà sao mi dài đến thế không biết, mũi thì lại cao, chẳng có chỗ nào trên khuôn mặt hắn mà gọi là xấu cả, đến cái miệng đang thở nhẹ khi ngủ cũng dễ thương, có lẽ chỉ có lúc này là nó nhìn hắn với ánh mắt như vậy chứ mọi khi hay gắt gỏng với ăn nói cộc lốc với hắn là chủ yếu.
Lòng nó như có gì thôi thúc mạnh mẽ, đưa mặt vào sát hắn hơi thở của hắn phả nhẹ vào nó, nó hôn nhẹ lên môi hắn, hắn cựa quậy. Nó giật mình bật dậy, trời đất nó vừa làm gì thế. Nó lấy tay vỗ nhẹ vào mặt. Không ngờ nó bạo thế.dám làm chuyện này. Mặt nó đỏ lên. Ôi sao thế Khương.
Hắn mở mắt ra thấy nó đang ngồi lúng túng, không hiểu việc gì,nhìn nó chốc lát hắn dụi mắt. Chỉ nằm chơi thôi mà cũng ngủ quên mất, do giường nó mang lại cho hắn cảm giác bình yên quá lúc ở nhà hắn cũng chẳng ngủ dễ đến thế. Lúc này hắn thấy nó cứ tự vỗ mặt liên hồi, không biết lại vụ gì đây.
- Khương sao vậy? Khó chịu hả.
- Đâu... đâu có, không có, đừng nhìn. - Thấy hắn tỉnh nó giật mình, không biết hắn thấy nó làm việc đó chưa.
- Thế sao vỗ mặt hoài vậy, mà mặt đỏ quá rồi. - Hắn cười nói vô tư.
- Đỏ, ... đỏ thì kệ tui, đồ con khỉ . - Nó mắng hắn.
- Khương gọi Quân là cái gì. - Mặt hắn giãn ra miệng chực phì cười khi nghe nó nói.
- Đồ con khỉ chứ gì. - Nó quay đi mặt nó lúc này chắc chỉ có che lại mới giấu được vẻ xấu hổ.
- Ha ha, vậy hả. - Đó giờ chẳng ai gọi Quân thế cả. - Hắn cười lớn
làm nó cũng có vẻ yên tâm , vậy là chuyện lúc này hắn không biết.
Nó đứng dậy ngồi vào bàn học, giả bộ cầm viết lên để làm bài tập, giờ mà trong đầu nó có chữ nào là... chết liền.
- Sáng Khương bị trúng quả bóng vào mặt có đau không?- Hắn đứng kế bên nó hỏi.
- Đau chứ sao không. Xây xẩm mặt mày.
- Đâu cho Quân xem xem. - Không đợi nó ư a, hắn đưa hai tay nâng mặt nó lên xem xét.
- ........................
- Máu chảy nhiều lắm đúng không?
- ...............Ừ.
- Mà Khương này? - Hắn vẫn giữ mặt nó.
- ........Gì?
- Sao... mặt đỏ hoài vậy, bộ lúc Quân ngủ có gì hả? - Hắn hỏi vô tư.
- Bỏ, bỏ ra coi... - Nó lóng ngóng đứng dậy đi qua tủ sách đưa tay tìm quyển Toán, mà quyển Toán hiện giờ đang nằm trên bàn Khương à.
- Khương này... - Hắn đứng sau lưng nó.
- Gi nữa? ... - Quái lạ, quyển Toán mới thấy đâu đây mà. Nó thầm nghĩ, tay thì lật tung.
- Cho Quân ... ôm cái được hông?
- Không. - Nó quay lại dứt khoát.
- Hôm trước Khương ... - hắn nói chưa dứt lời.
- Im, cấm nhắc lại. - Nó đi qua bàn, cái quyển Toán chết tiệt nằm ở đây mà để tao tìm.
- Hôm trước... - Hắn lập lại trêu nó.
- Tin tui đập ông phát chết tươi không? - Nó nói mà không quay lại.
Hắn ngồi lên giường nó, miệng phì cười . Không biết nãy có vụ gì mà giờ nó lại lúng túng thế không biết, mà thiệt nó quá đáng yêu, hắn chỉ muốn ngắm nó thế này mãi thôi. Hắn nàm dài lên giường hướng cái nhìn dịu dàng vào lưng nó. Chắc mặt của nó giờ này đang đỏ lên đây. Hắn thầm nghĩ rồi tiếp tục cười.
61.
" Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời.
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi.
Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời.
Xa vắng rồi những khi bên người. "
Đường xưa
Vừa làm bài tập vừa lắng nghe lời bài hát vọng qua từ nhà bên cạnh, nó thích nhất bài này hay nhưng lại buồn quá, lỡ như một người mà nó yêu thương nhất mà mất đi trên đời thì nó sẽ sống thế nào nhỉ, nó nghĩ tới hắn. Chắc lúc đó nó cũng như nhân vật trong bài hát này thôi, nó lắc đầu vì cái suy nghĩ bậy bạ mới hiện ra trong đầu nó.
Nghe tiếng ở phòng bên chắc anh Tuấn mới về, cả tuần này anh Tuấn giận không nói chuyện với nó - nói là giận nhưng cũng có thể do nó tự tưởng tượng ra chỉ vì anh không bắt chuyện nói với nó như mọi khi nữa, lý do cũng chẳng đâu xa, hôm hắn ghé nhà nó thôi.
Chiều ấy hắn về nhà rồi anh Tuấn về tới,sau khi lên phòng anh liền đi xuống nhà đứng trước mặt nó hỏi.
- Em có vào phòng anh? - Anh hỏi mà nét mặt anh lạnh lùng khác hẳn vẻ dịu dàng mọi khi.
- Dạ, em có mượn anh một bộ đồ cho bạn em mặc đỡ, đồ nó hơi dơ...
- Anh không hỏi chuyện đó. Anh muốn hỏi em có thấy quyển sổ trên bàn anh không?- Tuấn quát làm nó giật cả mình, nó chưa thấy anh giận thế bao giờ.
- À, cái quyển Nhật Kí ... em có thấy...
- Sao em biết nó là Nhật Kí? Em có đọc không?
- Không. Em chỉ đọc được dòng cuối thôi, vì em lỡ nhìn chứ em không biết đó là nhật kí của anh, nếu em biết em không đọc đâu.
- Thật? - Anh hỏi nó mà cau mày lại.
- Dạ, thật mà, em không có đọc.
- Nếu em có đọc thì nghe anh nói: " mọi chuyện trong đó đều là sự thật " - anh nhấn mạnh từng chữ.
- Chuyện gì? - Nó hỏi lại anh mặt tỏ vẻ khó hiểu.
- Thôi, em không đọc thì thôi vậy - Anh nói rồi đi lên phòng để nó ở lại ngẩn ngơ.
Chỉ vậy thôi mà cả tuần anh Tuấn im lặng không nói chuyện với nó,không hiểu quyển nhật kí anh ghi gì mà nghiệm trọng thế. Nó thấy hối hận khi bước vào phòng anh vào hôm đấy. Nhìn vào quyển lịch để bàn ngày 06/03 - sinh nhật hắn. Chỉ hai hôm nữa thôi là tới rồi, nó muốn mua gì tặng hắn tất nhiên chỉ trong khả năng thôi (học sinh nghèo mờ). Sáng vào gặp hỏi hắn vậy.
................................................�� �.
Bước vào lớp, hắn đang ngồi với nhóm thằng Linh bàn về chuyện bóng đá, nghe có vẻ vui lắm chốc chốc hắn lại nhìn lên và cười với nó. Nó qua ngồi với nhỏ Ngọc và Loan ghi điểm vào sổ học tập cho lớp. Ngạc nhiên nhất là điểm trung bình của hắn chỉ kém mỗi nó và Ngọc,tên này chịu học rồi cũng khá quá đấy chứ.Nhỏ Loan thì cứ nhìn sổ học tập của thằng Tiến mà chê lên chê xuống thế này thế kia mà điểm của thằng Tiến có yếu kém gì đâu, đúng là con gái.
- Chiều nay ông có rảnh không? Qua nhà đi với tui xíu được chứ. - Nó hỏi hắn.
- Chiều nay...? Quân mắc bận việc ở nhà rồi. Chi vậy?
- Vậy à, định nhờ một chút thôi. Vậy để lần khác. - Thôi, tự đi mua tặng hắn cho bất ngờ hơn là rủ hắn đi.
- Ừ... - Hắn nhìn nó nghi ngờ.
................................................�� �........
Nó đạp xe tới tiệm đồng hồ hôm trước, nó nhớ lúc trốn hai tên kia trong này có thấy cái đồng hồ đơn giản nhưng có lẽ hợp với hắn lắm, nó muốn mua để tặng vì thấy hắn không có đeo đồng hồ chứ ngoài ra nó chẳng biết tặng món gì. Trong thời gian nhờ gói lại nó đi qua dãy kim từ điển để xem, từ lâu nó thích quyển kim từ điển này lắm nhưng vẫn chưa có đủ điều kiện để mua, để cố làm thêm vài tháng rồi bỏ ống heo mua vậy.
Sách gói quà ra xe nó về nhà, vừa mới đi một đoạn nó thấy hắn chở ai đấy đi ngược chiều lại nó, hôm nay hắn nói ở nhà bận việc mà sao giờ lại đi với ai. Nghĩ thế nó vòng xe lại, thì thấy hắn ghé vào tiệm đồng hồ lúc nãy và người ngồi sau hắn là Hằng. Hắn với nhỏ cười nói vui vẻ lắm, nhỏ còn nắm tay hắn đi vào tuy là hơi lừng khừng nhưng hắn cũng để yên tay cho nhỏ nắm lấy.
Đứng nhìn hắn với Hằng như thế, nó có cảm giác hụt hẫng lạ thường đâu đó trong người nó tồn tại ý nghĩ ghét bỏ không màng việc gì nữa hết, nó không thích Hằng và hắn. Nhưng nó cũng cay đắng thừa nhận rằng hai người quá đẹp đôi. Nó đạp xe về, nhưng một nửa con người nó như vẫn còn đứng tại đó để hòng muốn hỏi hắn câu hỏi: "Tại sao?"
62.
Tối đó, nó chẳng muốn học gì hết, người cứ mệt mỏi uể oải, cứ nhớ lại cảnh Hắn với Hằng nắm tay đi là nó không chịu nỗi, rồi nó suy nghĩ thực ra mình có là gì của hắn đâu, những ngày qua hắn đối xử tốt với mình thế chẳng qua chỉ là tình cảm bạn bè thôi trước kia hắn cũng đã từng nói thế rồi. Vậy thì nó còn mong chờ gì hơn nữa chứ.
Nghĩ thế nhưng sao nó lại khóc, tình cảm lâu nay chỉ là do đơn phương của nó thôi. Dù gì nó cũng nên để hắn làm một người con trai bình thường vẫn tốt hơn,tốt cho hắn và tốt cho nó, hằng với hắn đẹp đôi lắm. Nó nhìn ra bầu trời - u ám không có sao.
Đầu nó lại đau, máu cam lại chảy tiếp, dạo này cứ suy nghĩ nhiều là lại thế. Nó tắt đèn rồi ngủ.
................................................�� �......
Nó bước vào lớp mà mệt mỏi cả người, tối qua mũi nó ra máu nhiều lắm, từ dạo bị tên kia đánh vào mặt cho đến nay thì hầu như chảy máu cam là chuyện thường, nó cũng chẳng bận tâm chi cho thêm đau đầu.
Hắn ngồi chỗ kia với Hằng trò chuyện hăng say, nó cũng không nhìn làm gì lặng lẽ ngồi vào chỗ,chứng kiến nhiều chỉ thêm đau lòng.
Hắn thấy nó vào thì đi lên ngồi vào bàn nhìn nó, hôm nay mặt nó xanh quá. Hắn lo lắng.
- Nhìn cái gì? - Nó hỏi hắn.
- Không,... thấy Khương hơi xanh, học bài khuya lắm sao?
- ................................
Nó không đáp lại chỉ im lặng ngồi xem lại bài, tối qua chẳng học tí nào lỡ chút lên trả bài thì chết.
Thấy nó hơi lạ nhưng hắn cũng thôi bởi tiếng chuông vào giờ học vang lên. Từng tiết học trôi qua chậm rãi, chốc chốc hắn lại nhìn nó, nhưng chẳng thấy nó nhìn đáp lại, hôm nay nó lạ quá, có việc gì sao?
- Khương khoan về, Quân có cái này muốn nói. - Hắn nói với nó khi lớp chỉ còn lại vài đứa.
- Ừm. - Nó ngồi xuống nhưng không nhìn hắn.
Khi lớp chỉ còn nó và hắn, thì hắn bắt chuyện.
- Khương này, hôm nay sinh nhật Quân nhưng có lẽ Quân không tổ chức mà...
- Hôm qua Quân ở đâu? - Nó cướp lời hắn.
- Hôm qua... hôm qua Quân... ở nhà - Hắn nói.
- Ở nhà à....- Nó cười cay đắng, đến giờ cũng nói dối nó thì còn nói gì nữa.
Nó móc trong cặp ra gói quà hôm qua nó mua tặng hắn, đưa cho hắn nó nói.
- Chúc mừng sinh nhật nha. Xem như Khương trả lại cái đồng hồ hôm trước Quân tặng cho Khương.
Hắn nhìn nó khó hiểu không biết vì sao nó lại nói thế, nhưng tay cũng lột gói quà ra, nhìn cái vật đặt gọn trong hộp vẻ mặt hắn ánh lên vẻ bất ngờ, nhưng khi thấy vẻ mặt của hắn như thế nó lại suy nghĩ khác.
- Chắc đồng hồ của Hằng chọn cho Quân đẹp hơn cái này, nếu Quân không thích có thể không dùng, không sao đâu. - Nó nói cứ như đang có một con người khác trong nó.
- Hằng....? - Hắn ngạc nhiên, không ngờ nó lại tặng hắn vật này hắn vui mừng không kể hết được thì sao nó lại nhắc tới Hằng chứ.
- Thôi, Khương về. Quân không cần bận tâm nhiều. Chúc sinh nhật vui vẻ bên người mình yêu. - Giọng nó lạc đi.
- Khoan,Khương chờ đã sáng giờ Quân thấy lạ lắm. - Hắn quát.
- Khương lạ nhưng Khương không nói dối. - Nó nói mà mắt vô cảm.
- Nói dối? rốt cuộc Khương muốn nói chuyện gì? - Mắt hắn nheo lại.
- Hôm qua Quân đi với Hằng. Cớ gì phải dấu.
Hắn nghe nó nói cũng bất ngờ, vậy là nó biết.
- À... là chuyện đó. Vậy Khương thấy Quân à, thật ra thì...- Hắn cười, nét mặt giãn ra, có vậy mà sáng giờ nó cứ làm mặt lạnh với hắn. Cái này có lẽ là ghen rồi ,đáng yêu quá.
- Nếu vậy Quân cũng nên trân trọng Hằng, đừng đùa giỡn tình cảm nữa. Với tư cách một người bạn thân Khương muốn khuyên Quân thế.- Nó nói rồi toan bước đi.
- Bạn thân? ...Khương đừng giận mà, chuyện thật ra không có gì đâu, để Quân giải thích. - Hắn nói nhưng nụ cười đã tắt.
- ...........................
- Thật ra chuyện hôm qua là có lý do.
- Lý do gì cũng có thể nói dối sao? - Nó hỏi.
- Quân xin lỗi vì nói dối Khương, nhưng Quân chỉ muốn cho Khương bất ngờ.
- Giờ thì Khương cũng bất ngờ nhiều lắm rồi. Quân thành công rồi đấy.- Nó bước đi.
- Đứng lại. Khương chưa nghe Quân giải thích.- Hắn chộp tay nó, sao nó cứng đầu thế không biết nữa, ghen gì quá mức thế này.
- Hai người nam nữ hạnh phúc bên nhau thì phải giải thích cho đứa bạn thân nghe à? - Nó nói nét mặt bình thản.
- Bạn thân? - Hắn gằn giọng hỏi nó,sao nó cứ dùng từ bạn thân mãi thế có phải là muốn chọc tức hắn không chứ. Chẳng lẽ chỉ do hắn tự nghĩ ra nó ghen sao? Hắn đã lầm à.
- .......................................
- Đúng là Quân đã đi với Hằng đấy nhưng không lẽ Khương không có cảm giác gì sao mà giờ nói câu nói bạn thân. - Hắn mím chặt môi, giờ hắn không cần giải thích chuyện kia nữa,nó chẳng có cảm giác gì khi thấy hắn đi với Hằng hay sao mà giờ nét mặt bình thản thế, hắn chỉ muốn biết nó thể nào với hắn thôi.
- Cảm giác? Cảm giác gì. - Nó thừa hiểu câu nói nhưng vẫn hỏi lại.
- Không có gì là tức tối hay... ghen sao? - Hắn hỏi nó mà nét mặt không đổi thầm mong nó sẽ nói là có.
- Ghen? Đó có phải là từ dùng cho hai đứa con trai không? Không có. - Nó đáp.
Thì ra hắn muốn cho nó ghen à, nhưng lòng nó chấp nhận... nó đang ghen thật sự.
- Khương... Chẳng lẽ Khương vẫn chưa hiểu được Quân đối với Khương thế nào à? - Hắn nói giọng khổ sở.
- Hiểu nhiều lắm. Mười phần thì bảy phần là Quân nói dối.
- Quân nói dối. Đúng, nhưng có đáng để Khương phủ nhận tình cảm của Quân không, có đáng không. Khương trả lời đi. - Hắn lay người nó, nó đứng nhìn hắn hồi lâu vẫn im lặng.
- Chúng ta không có gì đến nỗi phải gọi là phủ nhận, có chăng chỉ là tình bạn thân hơn những người khác thôi.
Hắn thả tay ra khỏi người nó, mắt nhìn nó như không tin được điều nó vừa nói . Sao nó toàn nói những câu làm hắn phải đau lòng đến chết mới được.
- Quân hãy để chúng ta là những người bình thường có được không? - Nó nói dứt khoát.
- Khương......
Hắn như chết lặng giữa lớp, lời nó nói như xuyên thủng vào tim hắn, thế từ trước nay chỉ có hắn là cố tìm kiếm cái gọi là tình yêu sao? Nó bước ra khỏi lớp bỏ lại hắn đứng đó tay cầm gói quà của nó thân hình bất động.
63.
Đã hai ngày rồi nó tránh mặt hắn chỉ đến sát giờ vào học nó mới vô lớp, còn khi đi làm ở shop chị Trân thì nó đạp xe về thẳng mặc cho hắn chạy theo xin được giải thích nhưng nó vờ như không nghe. Bỏ mặc hắn lòng nó đau xót vô cùng nhưng đã suy nghĩ kĩ trong nhưng ngày qua nó cảm thấy nếu tình cảm này cứ tiến tới sẽ chẳng thể nào có kết quả được, chi bằng từ dịp này nó có thể chia tay hắn có lẽ sẽ tốt hơn.
Ngồi làm bài tập ,tay nó bấm viết canh cách rồi lắc đầu sau một hồi suy nghĩ hình ảnh của hắn cứ trong tâm trí làm nó không thể tập trung được, nó thấy hối hận vì những ngày qua đã đối xử với hắn như thế nhưng đã làm được đến thế này nó không muốn bỏ ngang, nếu thực sự có kết quả thì có lẽ hai đứa sẽ có cuộc sống khác tốt hơn, rời bỏ cái thế giới thứ ba đầy đau khổ này.
Trời không sao, u ám quá chắc sắp mưa rồi. Nó nhìn ra cửa sổ phòng xuống dưới đường hắn mới tới đang nhìn lên phòng nó. Nó đi vào trong không cho hắn thấy, sao giờ này lại đến đây làm gì. Nó lắc đầu, chỉ làm nó thêm nhớ hắn và lung lay cái ý nghĩ vừa nãy còn tồn tại mạnh mẽ trong đầu.
Nó thừa biết chắc hẳn có lý do hắn mới nói dối nó, nhưng nó biết khi nghe hắn nói ra thì nó sẽ mềm lòng mà không rời xa hắn được nó muốn vịn vào cái cớ ấy để củng cố thêm quyết tâm , quyết tâm chia tay hắn.
- Bạn em tới đấy Khương. - Tiếng anh Tuấn nói ngoài của phòng.
- Anh nói em ngủ rồi, hôm nay em mệt lắm. Gọi hoài em không dậy nha anh. - Nó nói qua cánh cửa phòng.
- ........................
- Anh Tuấn?
- Ừ. - Anh đáp rồi nó nghe tiếng bước chân anh đi xuống.
Nó nhìn lén xuống đường hắn đứng đó thất vọng khi nghe anh Tuấn nói đầu ngẩng lên nhìn về phòng nó. Nó ngồi xuống nằm dài lên bàn, thôi về đi Quân đừng tới đây nữa hãy tìm hạnh phúc khác đi, nó không can đảm để có thể giữ lấy cái tình yêu của nó và hắn, nó hèn lắm không xứng đáng đâu. Nó buồn ngủ rồi chợp mắt lúc nào không hay.
..............................................
Bộp , tiếng mưa rớt lên bàn học và mặt làm nó tỉnh giấc, vậy là mưa rồi. Nó nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ, thôi lên giường. Nó đứng dậy kéo cửa lại để mưa không tạt vào. Chợt nó nhìn thấy hắn vẫn ngồi dưới , trời ơi giờ này vẫn chưa về sao? Mưa rồi mà, nó lắc đầu rồi đi tắt đèn lên giường nằm.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn mới tháng này mà mưa lớn quá, nó vẫn không ngủ được không biết hắn đã về chưa , mong là hắn về rồi mưa lớn đến thế mà.
Nó xoay trở người tiếng mưa ngoài trời át tiếng tíc tắc của đồng hồ, nó nhìn lên cái cái vật hắn tặng, nhìn thấy vết máu lòng nó nhói một cái rõ rệt. Nó quá nhẫn tâm.
Nó đứng dậy ra ngoài cửa sổ nhìn xuống đường, nó thấy run cả người mặc dù trong phòng vẫn ấm áp - hắn vẫn ngồi dưới mưa không về. Sao thế Quân, sao lại hành hạ mình đến vậy, nó không đáng để hắn làm thế mà. Nước mắt nó rớt xuống như những hạt mưa nặng nề rớt vào người hắn dưới kia.
Không được, nó phải xuống. Không suy nghĩ thêm nó bước xuống nhà, lấy cây dù trong góc ra nó mở cửa đi ra đứng trước mặt hắn. Hắn nhìn lên thấy nó, vẻ mặt như vừa thấy ánh sáng trong đường hầm. Hắn cười với nó.
- Sao không về mà lại hành hạ mình như thế hả? - Nó ngồi xuống che dù cho hắn.
- Quân biết Khương không bỏ mặc Quân . - Hắn cười dịu dàng với nó.
- .... Quân làm vậy để làm gì? - Nó lắc đầu xót xa không chịu nỗi.
- Quân muốn giải thích cho Khương nghe.
- Không cần thiết. Khương có biết cũng vẫn sẽ như vậy thôi, cơ bản chúng ta không thể.- Nó nói mà mắt đã ướt.
- Vì sao? Vì sao không thể? - Hắn cầm chặt hai tay nó nổi buồn giăng kín mặt.
- Vì sao thì Quân hiểu mà. - Nó không muốn nhìn hắn lúc này, chỉ thêm đau lòng.
- Quân không hiểu. Không muốn hiểu. Khương thật lòng như thế sao? Trả lời Quân đi. - Hắn bỏ tay nó ra.
- Ừ, Khương không thể tiếp tục nữa. - Nó nói mà mặt dán chặt xuống mặt đường.
- Vậy à? - Hắn cười đưa tay vuốt mặt đã ướt sũng nước mưa và có thể có cả nước mắt.
- ......................
- Cho Quân giải thích được không? Giải thích rồi Quân sẽ không đòi hỏi gì nữa đâu. - Giọng hắn nhẹ lại và hơi khác lạ.
- ......................
- Hôm ấy Quân nhờ Hằng đi mua với Quân cái...Khương đợi Quân đã. - Hắn đi về xe bật cốp lên lấy trong đó ra một gói quà.
Nó nhìn gói quà trước mặt , hắn bóc ra đưa cho nó. Là cái kim từ điển nó đã nhìn trong tiệm đồng hồ hôm trước, sao lại....
- Quân có nghe Ngọc nói là Khương thích cái kim từ điển lâu rồi mà chưa mua được để khi nào làm đủ tiền mới mua. Nên Quân có nhờ Hằng đi tư vấn dùm cái này vì Hằng rành hơn với lại Quân muốn Khương bất ngờ nên đã ... nói dối. - Hắn đưa cho nó.
- Không, cái này mắc lắm, Khương không nhận đâu. - Nó lắc đầu , suy nghĩ vẫn còn đầy ấp đầu nó.
- Khương nhận đi, cái này Quân làm từ tiền riêng của Quân chứ không phải của ba mẹ, nhé. - Hắn dúi vào tay nó nài nỉ.
- Tiền riêng? Nhưng Khương cũng không thể nhận được. - Nó kiên quyết không lấy.
- Lấy đi Khương, xem như lần này là vì Quân, thực sự Quân không muốn đem nó về. Vì Quân lần này nữa thôi , được không?
Ánh mắt khẩn thiết của hắn nhìn nó khiến nó không thể chối gạt đi được, nhận gói quà lòng nó như tan nát, vì sao hắn lại tốt đến như thế với nó, hắn làm nó chỉ cảm thấy thêm tội lỗi.
- Khương... có nói gì với Quân nữa không?
- Không. - Nó lắc đầu. Giờ nó chẳng biết nói gì thêm, chỉ đứng bất động.
- Vậy... Quân về. Khương vô nhà đi, coi chừng ướt. - Hắn nói rồi quay chân bước về phía chiếc xe , mưa vẫn rơi ầm ĩ.
- Khoan, áo mưa ,để Khương lấy áo mưa cho Quân.
- Thôi, cũng ướt rồi. Chạy về cũng phải thay đồ thôi. - Hắn mỉm cười với nó rồi rồ xe chạy đi.
Nó đứng đó,cảm thấy người không đứng vững trên đôi chân nổi nó run run ngồi xuống, nước mắt rớt . Trời ơi nó phải làm sao đây, câu hỏi không có lời đáp chỉ có những hạt mưa vô tình rơi trên mặt đường trắng xóa trên phố khuya vắng người. Đêm buốn nhất.
" Nắng tắt trên con đường dài
Kí ức hôm qua mệt nhoài...
Nước mắt anh rơi rơi trong cơn mưa lúc em ra đi trong một chiều thu
Dẫu biết xa nhau thật rồi,vẫn muốn ôm em một lần,hãy nói câu em yêu anh dù là gian dối...
Khẽ nấc nhưng không thành lời
Khẽ thấy con tim bồi hồi
Muốn trách em sao vô tâm nhưng không thể hé môi dẫu chỉ là 1 câu
Bởi chính anh đây hiểu rằng, chỉ có riêng anh ngộ nhận, những phút giây anh bên em giờ này hoàn toàn xa tay với...
Ngày ngày tháng tháng như là trong mơ từng dòng kí ức tìm về bên anh...
Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, những phút bên em thật lòng làm sao quên
Vì người bên anh, như làn mây trôi, một ngày gió đến sẽ cùng mây đi...
Phút cuối ngậm ngùi, bóng tối...riêng anh mà thôi...
Giờ đây khi thời gian giúp anh nhận ra rằng trái tim em chưa bao giờ yêu anh...
Là khi anh chôn kí ức bên em....
Phút cuối hiểu rằng, chỉ có anh yêu em mà thôi."
64.
Vài ngày sau đó hắn không đi học chỉ nghe Loan nói lại là do bị bệnh nên xin nghỉ, nó ngồi trong lớp nhưng mặc cảm tội lỗi cứ ngập tràn trong nó. Những câu kết tội cứ ào tới trong đầu, vì nó, vì nó...
Sờ tay lên chỗ ngồi của hắn nó muốn tìm cảm giác được chạm vào hắn, nó sao thế này cảm giác xót xa khi nhớ tới hắn ngày mưa ấy vẫn không phai được sao. Nó quyết đinh đi đến nhà để thăm hắn, nếu không thể là một tình yêu thì phải chẳng tình bạn vẫn có thể được, nó lấp liếm che dấu cái suy nghĩ nó nhớ hắn vô cùng.
- Mày có thể đi thăm nó mà. - Giọng nhỏ Ngọc nói bên tai làm nó giật mình.
- Thăm... thăm gì chứ, mày nói gì vậy. Nó hoảng hồn vì nhỏ nói ngay chóc suy nghĩ của nó.
- Thì nó nghỉ học ba ngày rồi, mày ngồi chung bàn cũng thấy buồn thôi, không phải hả? - Nhỏ nói.
- Không có. Tao không có. - Nó khẳng định rồi quay đi.
- Đây địa chỉ nhà nó, tập của tao đây mày đem đến cho nó mượn để chép bài, còn nếu chê chữ tao xấu hơn mày thì đem tập mày cho nó mượn. - nhỏ đặt lên bàn mấy quyển vở.
- Việc gì tao phải đem đi cho nó chứ. - Nó từ chối mà mặt vẫn không nhìn nhỏ.
- Ừ, để nó chậm bài mất kiến thức thì liệu mà quay lại kèm nó tiếp nhé. Tao chỉ nói thế thôi. - Nhỏ quay đi mà lắc đầu, nó giấu nhỏ nhiều chuyện quá.
Nó cầm tập của nhỏ lên, thực sự nếu nhỏ không nhờ thì nó cũng lấy lý do này để đến thăm hắn.
Theo địa chỉ của nhỏ Ngọc ghi, nó đang đứng trước nhà hắn, mà thật ra gọi là nhà thì không đúng phải gọi là biệt thự thì chính xác hơn. Cánh cổng cao ngất nó đứng trước mà cũng thấy ngại khi muốn tìm hắn. Nó giơ tay định bấm chuông thì.
- Ở nhà đi con. Con còn sốt mà nghe mẹ đi Quân. - Giọng một người phụ nữ bên trong nói.
- Bỏ con ra, vú giữ mẹ con lại dùm. - Hắn cộc cằn nói.
- Con còn bệnh mà ở nhà đi đừng để mẹ con lo mà Quân. - Giọng một người già lên tiếng có lẽ là vú của hắn.
- Cả vú cũng nói vậy sao? Con không muốn. - Hắn mở cổng ra thấy nó đứng đó.
- Ơ,ưm... Khương. Chắc tới không đúng lúc .- Nó nói khi nhìn thấy hắn.
Hắn thấy nó thì mở tròn mắt ra ngạc nhiên , nét mặt cau có bỗng trở nên vui mừng nhưng rồi sắc mặt lại thay đổi.
- Khương ... Tới đây làm gì? - Hắn gắt nó giọng không khác khi nãy nói với mẹ và vú hắn.
- Ơ, Khương... đem tập cho Quân mượn. - Nó chìa ra quyển tập mà mắt chăm chăm ngó hắn, mặt hắn còn đỏ quá, mồ hôi thì bịn rịn trên trán. Hắn vẫn còn bệnh.
- Cháu, cháu là bạn của Quân hả? Vào nhà... vào nhà đi cháu. - Mẹ hắn đứng sau lưng hắn nét mặt vui mừng khi thấy nó.
- Không... Quân cám ơn, Khương không cần vào nhà. Khương... về đi.
Nó bất ngờ khi nghe hắn nói thế, nhưng nó cũng hiểu nên quay vào chào mẹ hắn.
- Dạ, con chào cô con về.
- Khoan, cháu cứ ở lại chơi, khuyên Quân dùm cô . - Mẹ hắn nói mà giọng khổ sở.
- Con không cần ai khuyên hết. - Hắn nói.
- Nhưng mà Quân đang bệnh đừng đi được không? Ở nhà đi. - Nó nói với hắn.
- Khương... Khương đi đây với Quân. - Hắn vỗ tay nhẹ vào trán, đầu hắn đau quá chẳng chịu được.
- Quân à, ở nhà đi con, chút nữa Dượng con cũng về mà, ở nhà một ngày đi, con cũng còn bệnh mà. - Mẹ hắn nói mà cứ như chực khóc.
- Không. Nhà này không dành cho con. - Hắn nói cay nghiệt rồi quay đi.
- Anh hai, anh hai không ở nhà chơi với bé Ân hả? Anh hai đi đâu vậy? - Giọng đứa bé gái rất dễ thương chừng năm sáu tuổi chạy từ trong nhà ra nói với hắn theo sau là hai chị giúp việc.
- Anh hai... anh hai đi rồi tối về chơi với Ân nha. Ngoan nào. - Hắn ẵm đứa bé lên nét mặt thay đổi tức khắc, dịu dàng như trước đây với nó.
- Ưm, em muốn anh hai chơi với em, mấy hôm rồi anh hai không chịu chơi gì hết ấy. - Giọng đứa bé nũng nịu.
- Ân không nghe lời anh hai sao? Ngoan nào anh hai còn bệnh không bế Ân lâu được. - Hắn nói rồi thả bé xuống.
- Ân nghe lời anh hai, nhưng anh hai đi rồi mua Barbie về cho Ân nha.
- Rồi, anh hai hứa. Chị Linh bế Ân vào đi, ngoài này gió lắm. - Hắn quay qua nói với chị giúp việc mà không để ý gì mẹ nó.
- Quân, nghe mẹ đi con còn sốt mà. - bà nói mà mắt đã rớm nước.
Hắn dẫn xe ra mà không thèm để ý tới lời mẹ đang nói với hắn, rồi quay qua nhìn nó.
- Khương đi với Quân, nhanh. - Hắn nói.
- Ơ, dạ thôi con chào cô ,con sẽ để ý Quân cho. - Nó gật đầu chào mẹ hắn.
- Vậy, vậy nhờ con nha. Cô cám ơn con nhiều lắm.
Nó đạp xe theo hắn, hắn tuy chạy trước nhưng vẫn giữ tốc độ vừa phải để chờ nó, dù vậy nó vẫn đạp theo hụt hơi.
- Chạy... chạy từ từ thôi. Mệt lắm này... - Nó nói theo.
Hắn không để ý lời nó nói mà chỉ nhìn theo chiếc xe hơi trắng sang trọng mới đi ngược chiều về phía nó và hắn với ánh mắt ghét bỏ.Chiếc xe chạy về phía nhà hắn.
65.
- Mệt thiệt đấy nha, Quân... - Nó gọi với theo hắn, trời ơi hắn đi xe máy mà cứ chạy kiểu ấy thì xe đạp theo đường nào.
Đáp lại lời nó là hắn chỉ im lặng chạy đi, khuôn mặt chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: " lạnh lùng".
- Quân ... tui về đây nha. - Nó nổi quạo vì hắn chẳng ừ hử gì khi nghe nó nói.
- Thì Khương cứ theo Quân đi. - Hắn quay lại nói với nó mà giọng nói có chút cáu giận.
- Ơ... - Trời đất, hắn nghĩ sao mà bắt nó chạy theo hoài vậy chứ, nó đang nhớ là mình phải cách ly hắn ra mà, gần gũi thế này chỉ thêm mòn ý chí thôi. Suy nghĩ thế nhưng nó vẫn đạp xe theo hắn mà không hiểu tại sao lại làm thế chỉ vì lời nói của hắn làm nó phải... ngán không dám trái ý.
Hắn dừng xe trước cổng một công viên của thành phố, gởi xe xong hắn quay qua nhìn nó.
- Sao Khương không gởi xe. - Trán hắn nhăn lại tiến về phía nó định lấy xe của nó để gởi.
- Gởi làm chi? Ông còn bệnh sao không lo về nhà nghỉ mà vô đây làm gì chứ. - Nó vẫn đứng đó tay dẫn chiếc xe không cử động.
- Tùy Khương. - Hắn chững lại một vài giây rồi đi thẳng vào công viên mất hút để nó đứng đó.
Nó đứng lần ngần chẳng biết làm thế nào, giờ vô theo hắn hay đi về đây, mà nãy lỡ hứa với mẹ hắn rồi về cũng không được, nghĩ thế nó cũng gởi xe rồi đi vào.
Công viên này rộng thiệt không rõ hắn đi chỗ nào mà chẳng thấy, hắn muốn trốn tìm với nó chắc. Nhìn thẳng qua bãi cỏ bên hồ hắn đang nằm dài trên ấy ngửa mặt lên trời.
Nó tiến lại gần ngồi kế bên hắn, nó không hiểu mình có máu đạo tặc trong người hay không nhưng những lúc cần thì chắc chắn ít ai mà nhận ra nó tiến đến gần và hắn cũng không ngoại lệ.
Ngồi một hồi lâu, nó nhìn trộm qua hắn, tay hắn đang đeo cái đồng hồ của nó nhìn có vẻ hợp lắm làm nó vui vui. Hơn sáu giờ rồi trời tối dần công viên lại vắng quá làm nó cũng hơi ớn trong người. Quay qua thấy hắn vẫn nằm tư thế đó tay gối đầu mắt vẫn nhắm không biểu lộ gì việc nó đang ngồi kế bên. Ây da, ngồi đến khi nào đây chứ.
- Sao Khương đến nhà Quân ? - Hắn hỏi nó nhưng mắt vẫn nhắm.
- Thì đến để cho Quân mượn tập chứ đâu. Sợ Quân trễ bài. - Nó đáp.
- Không phải Khương đã nói chúng ta không thể tiếp tục sao?
- ... Đúng vậy nhưng chúng ta vẫn là bạn, như thế vẫn được chứ?
- Bạn à?...Ừm. - Hắn ngồi nhỏm dậy mắt nhìn nó giọng nói hơi buồn.
- ..........
- Mà...? Tập đâu?- Hắn đưa tay gãi đầu suy nghĩ.
- Ý, nãy có đưa ông rồi nha, tập của nhỏ Ngọc đấy, mất là nó xé xác ra.
- Quên ở nhà, vú chắc cất dùm Quân rồi, không sao. - Nói rồi hắn lại nằm xuống với tư thế cũ.
Nó đưa tay sờ trán hắn , sao mà nóng đến thế này chứ, vậy mà ra đường lỡ nặng thêm thì làm sao. Hắn đưa tay lên gạt tay nó đi mà mắt vẫn nhắm tịt không thèm mở ra nhìn nó một xíu. Nó cũng không giận gì hắn, vì chính nó cũng đã nói chúng chỉ là bạn bè thôi mà nếu là bạn bè thì không thể thân thiết nhiều hơn được.
Ngắm hắn nằm mà nó thấy hắn cô đơn quá, chứng kiến cảnh hắn với mẹ mà nghĩ với gia đình hắn đã ít tình cảm rồi, giờ đến nó cũng xa cách hắn thế này chẳng phải giờ hắn sẽ chẳng còn ai hết sao. Nhưng nó biết làm thế nào đây xã hội không chấp nhận những người như hai đứa bên nhau, nếu tiếp tục sẽ chỉ làm đau khổ thêm thôi, chẳng có cách gì hết. Nó lắc đầu.
- Khương yên tâm, Quân không bỏ học đâu một khi Khương còn chấp nhận Quân dù chỉ là bạn thì Quân vẫn còn niềm tin để tiếp tục. - Hắn nói mắt vẫn nhắm.
Nghe lời hắn, nó cảm thấy mình quá nhẫn tâm nó có được tình yêu thương của Dì Dượng của anh Tuấn còn hắn thì thế nào: Không chấp nhận tình yêu của mẹ, căm ghét người Dượng kế của mình, đến nó là người mà hắn tin tưởng yêu thương thì giờ cũng không can đảm để đối mặt với hắn. Nó phải làm sao đây chứ.
- Tối rồi. - Nó nhìn trời rồi nói.
- Ừ.
- Về thôi Quân, trễ rồi. - Nó nói.
- Không, nhà đó không dành cho Quân.
- Mẹ ông thương ông lắm mà, phải không?
- Giả dối. - Hắn đáp gỏn lọn.
- Tui thấy đó là tình thương thật sự không phải giả dối, với lại ông còn có đứa em gái rất dễ thương mà, nhớ không?
- .... - Hắn mở mắt ra khi nghe nó nhắc tới em hắn. Có lẽ người mà hắn quan tâm nhất bây giờ chỉ có đứa em gái ấy.
- Vậy thì về đi nha, nãy Ân nói muốn ông mua Barbie cho nó đấy. - Nó thấy có vẻ tiến triển nên tấn công .
- Không . Khương về đi. - Hắn nằm xoay qua phía kia không quan tâm lời nó.
- Ông ... - Nó tức cái tên này quá cứng đầu ghê thiệt ấy.
Rồi có cái gì thôi thúc bên trong nó một ý nghĩ khác lạ vang trong đầu : "Làm đi". Nó lấy tay xoay đầu hắn qua, hai tay giữ mặt hắn, môi nó chạm vào môi hắn, cảm giác như có một luồng điện chạy ngang người khác lạ hơn lần trước lúc ở nhà nó.
Nó hôn hắn, chỉ chừng vài giây nhưng với nó thời gian cứ như đóng băng, nó không muốn dừng lại vì cái cảm giác lạ kì này nhưng khi môi hắn đáp lại thì nó giật mình bật dậy , nếu có một vật không cần đun lên mà vẫn đỏ nhanh trong tích tắc thì đó chính là khuôn mặt nó lúc này. Nó không thể tin mình dám làm thế, lần trước hắn ngủ thì không tính còn lúc này hắn tỉnh như thế mà nó dám làm thế thì nó quả là to gan nhất rồi. Ôi, có cái lỗ nào cho nó chui vào không đây.
Hắn nằm đó khuôn mặt ngạc nhiên như vừa thấy một con khủng long thời cổ đại mới chạy ngang qua mặt rồi mất hút, nhổm dậy hắn đưa tay sờ môi như muốn kiểm chứng đó có phải là chuyện do tưởng tượng ra hay không đôi mắt thì nhìn xuống bãi cỏ nhưng cái đầu thông minh của hắn hẳn đã kiểm tra tới 1001 cách để chứng minh việc vừa rồi là thật.
- Vừa rồi... - Hắn quay qua nó nói mà nét ngạc nhiên vẫn còn lấp đầy mặt.
- Không.... Không được nói... - Nó quay qua chỗ khác hét lên khi nghe hắn chực hỏi.
- ..........................
- ..........................
- ..........................
- Sao không nói gì đi, im lặng thế. - Nó không muốn thế này , yên lặng càng làm nó thêm xấu hổ.
- Cái hôn vừa rồi có phải ....?
- Không nói chuyện đó... nói chuyện khác. - Nó nhảy ngang vào không cho hắn nói hết.
- Khương khó quá. Nhưng Quân muốn nói vừa rồi chỉ là nụ hôn bạn bè thôi hả?
- Đúng, đúng chỉ là bạn bè thôi không hơn không kém... - Nó đáp mà vẫn không nhìn hắn. Dù rằng câu trả lời là câu khác.
- ..............................
- ..............................
- Vậy ... Quân về. Khương có về không. - Hắn đứng dậy, thấy nó lúng túng dễ thương thật.
- Về chứ. - Với nó lúc này lời hắn như giải thoát.
- Bạn bè ... như thế cũng hay... - Hắn vừa đi vừa nói mà miệng thi hơi nhoẻn cười làm nó càng thêm xấu hổ.
- Đồ... nhớ chạy xe cẩn thận, phải về nhà đấy. - Nó chạy vù ra bãi giữ xe.
- Ừ. - Hắn nhìn nó chạy đi mà lòng cảm giác hân hoan vui vẻ, có lẽ hắn vẫn chưa hết hi vọng với nó. Hắn mỉm cười bước ra bãi xe mà không quên nhắc nhở trong đầu mua Barbie cho đứa em gái dễ thương của mình ở nhà.
................................................�� �........
Nó dẫn xe vô nhà trong đầu vẫn đầy ấp cảm xúc lúc nãy giữa nó với hắn. Ôi, chỉ một tích tắc nhỏ bé đã phá hỏng quyết tâm của nó mấy ngày qua rồi. Dì ngồi đó nhìn nó.
- Khương, con vào đây Dì có chút chuyện nói với con. - Dì đứng dậy đi vào phòng.
- Dạ. - Nó nghe nhưng không thắc mắc thêm vậy là cuối cùng việc ấy cũng tới, nó không mong chờ nhưng cũng muốn biết. Việc có thể liên quan đến ông ấy.
Nó bước vào phòng kéo cửa lại ngồi xuống... Ngoài trời tối đen, ở góc đường nào đó hắn đang ghé mua cho em gái món đồ chơi, không biết cái hạnh phúc nhỏ nhoi mới đây sẽ chóng phai đi vì những sự việc sắp xảy ra liên quan đến cuộc đời của hai đứa
66.
- Ba con có đến đây. - Dì nói.
Vậy là nó đã đoán đúng, nhưng dù đã chuẩn bị trước thì nó chẳng thấy dễ chịu gì khi nghe việc này.
- Tìm hôm mùng hai tết lúc con đi thăm mộ mẹ.
- Sao? Hôm ấy... - Nó về đã thấy Dì rất lạ nhưng không nghĩ là chuyện này.
- Ông ấy muốn Dì để con lại cho ông ta chăm sóc.
- Sao ạ? - Nó như không tin vào tai mình.
- Giờ ông ấy có cuộc sống khá ổn định nên muốn chuộc lỗi với con.
- Không...không thể nào. - Nó lắc đầu.
- Ông ấy đưa cho Dì Dượng một số tiền gọi là công nuôi dưỡng con.
- ..................
- Nhưng ta không đồng ý. - Dì khẳng định mạnh mẽ nhìn thẳng vào nó.
- Dì... - Nước mắt nó rớt ra, nó vui mừng vô cùng khi nghe Dì nói thế.
- Con ... Dì xem con như thằng Tuấn, hay có thể nói con cũng là con của Dì, Dì không muốn trả con cho ông ấy, con biết không?
- Con hiểu, con hiểu. Con cám ơn Dì lắm.... - Nó chồm tới gối đầu vào lòng Dì khóc nức nở. Nước mắt vui sướng của nó tuôn rơi.
- Dì không muốn xa con... dù ta không sinh ra con, ta không có quyền gì giữ con lại nhưng ta vẫn muốn con ở với ta. Con hiểu không. - Nước mắt Dì rớt vào mặt nó, hai tay xoa lấy đầu nó.
- Con biết mà... Dì không cần nói , con sẽ không bao giờ xa Dì đâu... - Giọng nó nói lạc đi trong nước mắt.
- Nhưng, con có thật sự không muốn ở với ba con không hả Khương? - Dì nhìn xuống nó đôi mắt hiền hậu, nó nhớ tới mẹ.
- Không, con chỉ có Dì Dượng là gia đình của con, ngoài mẹ của con ra con không chấp nhận thêm ai hết. - Nó ngẩng lên nói van xin.
- Ông ta có thể sẽ nhờ pháp luật bắt lấy con khỏi ta, lúc ấy...- Dì nói giọng run run nước mắt chảy dài trên má.
- Con sẽ không chấp nhận, con đã lớn con có quyền tự chọn. - Nó nói chắc chắn.
- Được rồi, ông ấy sẽ còn tới, lúc đó ta muốn con với ta sẽ ngồi đối diện nói chuyện với ông ấy, lúc ấy chọn ai sẽ là quyền của con, con đồng ý không?
- Dạ con biết, dù là gì đi nữa con vẫn sẽ chọn Dì, đến khi nào Dì đuổi con đi thì thôi. - Nó ôm lấy Dì nói nức nở.
- Con khờ quá, Dì làm sao đuổi con đi được chứ. - Dì vuốt đầu nó nụ cười mãn nguyện.
Ngoài cửa phòng, Tuấn đứng đấy bất động, Khương ơi nếu thực sự em không còn ở nhà này thì anh không biết sẽ sống thế nào. Ngồi phịch xuống anh thấy mắt cay cay.
................................................�� �..........
Nó bước lên phòng, đôi mắt giờ đã sưng lên vì khóc nhiều, ngồi xuống bàn nó nhớ tới mẹ, không biết mẹ sẽ thế nào khi nó không chọn ba nhưng nó biết lựa chọn này là không sai và nó nghĩ rằng mẹ sẽ tha thứ cho nó.
Anh Tuấn đang ở phòng bên, nó muốn trò chuyện với anh ấy. Gõ cốc cốc vào miếng vách ngăn cách phòng anh và nó. Nó chờ anh đáp lại.
- Gì vậy em? Ngủ đi mai đi học chứ.
- Em muốn tám chuyện với anh.
- Vậy em nói đi, anh nghe.
- Anh còn nhớ mẹ em không?
- Nhớ chứ. Út thương anh lắm, lần nào anh qua út cũng bế hết.
- Em lúc ấy hình như ganh tỵ lắm á, mẹ bế anh em khóc lóc mè nheo lên hết.
- Anh thấy thế càng đeo út không rời, để chọc em đấy. - Anh cười.
- Giờ nghĩ lại thấy con nít thật . - Nó cười.
- Anh vẫn xem em là nhóc con của anh đấy thôi. Em không biết hả? - Nói rồi anh cười khoái trá.
- ......................................
- .......................................
- Anh còn giận em việc quyển nhật kí không?
- ......................................
- Hả anh?
- Hết rồi. Anh không giận lâu ai được hết. - Thật ra với nó là anh chẳng giận thế nào được.
- Anh Tuấn ... anh ... nếu như em rời khỏi nhà này anh buồn không? - Nó hỏi anh.
- ................................................
- Hả? ....
- ................................................
- Cộc cộc. - Nó gõ vào vách.
- Không - Anh trả lời ngắn gọn
- Vậy à. - Nó cười buồn.
- ... Anh đùa đấy... nhưng cũng đến lúc em phải có gia đình và rời đây chứ.
- Em chỉ có anh và Dì Dượng là gia đình thôi.
- ...Anh ngủ đây. Em cũng ngủ đi.
- ...Dạ, anh ngủ ngon.
Không gian im lặng, Tuấn nằm đó nhưng vẫn trằn trọc không sao ngủ được vì câu hỏi của nó, anh không muốn xa nó dù chỉ chốc lát chứ đừng nói chi việc nó sẽ rời khỏi đây, nhưng nếu có thể quên được nó thì ... anh yêu em lắm. Em có biết không Khương
67.
Gỡ bỏ cái tâm trạng nặng nề như đeo đá nó lê người một cách mệt nhọc vào lớp, hắn vẫn chưa vào nữa không rõ có bớt bệnh chưa đây. Lúc này nó nhớ hắn quá, muốn nhìn nụ cười của hắn để xua đi những suy nghĩ mệt nhọc suốt đêm quá, bực thật máu mũi lại ra nữa rồi. Nó che đi nhanh kẻo nhỏ Ngọc thấy lại lo. Nhỏ đang ngồi với Loan bàn chuyện 26/03 cho lớp.
Rút trong cặp ra bịch khăn giấy rồi đi nhanh vào tollet, nó xả nước hết cỡ cho sạch hết máu ở tay rồi ngẩng mặt lên cho mũi ngừng chảy máu, sao nó cứ ra máu hoài vậy không biết, chắc phải đi khám nhưng đi khám ở đâu đây, nói cho Dì thì sợ Dì lại lo nữa.
Nghe chuông reng vào tiết vang lên nó tranh thủ lau sạch mặt và nhìn vào gương chắc mẫm là đã sạch sẽ nó đi về lớp, hắn vào rồi chắc chờ nó hay sao mà cứ nhòm ra cửa.
- Khương đi đâu vậy?
- Làm chuyện nhỏ. - Nó nói mà không nhìn hắn.
- Chuyện nhỏ hả? - Hắn cười toe toét nhưng mắt bỗng đanh lại khi nhìn vào tay áo nó.
- Sao ? có gì à? - Nó ngạc nhiên khi hắn chăm chú nhìn nó.
- Sao máu ở đâu mà nhiều vậy, Khương té à? - Hắn chỉ vào cái tay áo.
Nó nhìn xuống chỗ hắn chỉ thì thấy một lằn máu đỏ dài trên tay áo. Chết rồi nãy không cẩn thận nên bị dính lại.
- Không có gì đâu. - Nó che đi.
- Máu mới chảy đây thôi, còn đỏ lắm. - Hắn nói.
- Đã nói không có gì mà, Quân quan tâm nhiều làm gì.
- .......................................
Vừa lúc đó nhỏ Loan đang phổ biến trước lớp về các sự kiện của trường sẽ diễn ra vào ngày 26/03 và lớp nó sẽ diễn một vở kịch để tham gia hoạt động văn nghệ của trường vào ngày đấy. Nhỏ đọc tên những người được chọn tham gia vở kịch và khi tan học giờ chiều sẽ ở lại để bắt đầu tập. Cả nó và Hắn cũng có tham gia.
Suốt buổi học hắn cứ liếc nhìn nó với ánh mắt muốn nó giải thích máu dính ở cái tay áo, nhưng đáp lại hắn nó cứ như không biết gì hết mặc cho hắn muốn hỏi nhưng không dám.
Hắn đẩy qua cho nó tờ giấy , nét chữ của hắn rõ ràng lại cứng cáp dù tờ giấy chỉ vỏn vẹn có mấy từ.
" Có phải máu mũi chảy không?"
" không phải, đừng đoán mò" - Nó ghi lại cho hắn.
" Sao Khương lại dấu?"
" Đã nói không phải, đừng đoán mò"
" Có biết máu mũi ra thường xuyên là có vấn đề không?"
Nó tức hắn muốn chết, không thèm để ý lời nó viết thì hắn ghi giấy làm gì chứ. Nó chẳng thèm trả lời. Mặc cho hắn chờ.
" Ra máu ngày bao nhiều lần?"
............................
" Khương phải đi khám"
...........................
" Chút về Quân đưa đi "
" Đừng có nhiều chuyện. Máu mũi chứ có gì mà ghê gớm vậy" - Nó ghi trả lại hắn.
" Quân lo lắm"
" không cần lo"
" Nhưng vẫn muốn lo"
" Tùy"
" Đi khám thì Quân hết lo"
" Thích lo thì lo nhưng không đi" - Nó cũng dự định sẽ đi nhưng sao khi bị hắn biết thì nó quyết định không đi , không hiểu sao nó muốn cứng đầu chống lại hắn.
" Đi mà, Quân năn nỉ đấy"
" Tui nghe giảng bài rồi, không rảnh trả lời đâu"
" Vậy Quân qua hỏi Dì Khương thế nào vậy"
- Này đừng có nhiều chuyện quá cỡ thợ mộc thế, không có việc gì làm sao? - Nó không viết giấy nữa , hắn chọc nó tức rồi.
- Không. Đang rảnh nên thích lo chuyện bao đồng lắm. - Hắn nói mà mắt nhìn quyển vở ghi chép không thèm để ý nó.
- Đồ... - Nó chẳng biết nói gì thêm, quay lên bảng suốt buổi học nó không thèm nhìn hắn.
................................................�� �...
Chuông reo hết giờ vang lên, hắn đứng dậy nhìn nó. Nó để tập vào cặp không thèm chú ý tới hắn. Bước ra khỏi lớp hắn đi theo sau nhưng không nói gì cả. Nó biết hắn theo sau nên ngồi xuống ghế đá sân trường giả vờ chỉnh lại dây giầy không đếm xỉa đến, còn hắn thì đứng ngay gốc cây phượng gần đấy cũng chẳng nhìn nó mà mắt cứ ngó đâu đâu lên trời. Chán thật, nó thầm nghĩ.
Nó ngồi đấy chờ hắn đi trước nó mới về, hắn đứng đấy cũng cứng đầu chẳng kém - nó không di chuyển thì hắn cũng chẳng đi làm gì. Chừng hồi lâu sau nó bắt đầu nóng mặt, sao tên này lì thật đấy. Nghĩ thế nó đứng dậy đi về bãi đỗ xe, hắn đi theo.
- Không đi theo. - Nó nói ra sau mà không quay lại.
- Không có đi theo, đi lấy xe. - Hắn cũng lạnh lùng chẳng kém.
Nó lại ngồi xuống ghế đá tiếp, ừ mới nói đi lấy xe thì lấy đi.
- Sao không lấy xe đi đứng đấy làm gì. - Nó nói mà mắt nhìn sang chỗ khác.
- Đứng chơi. - Hắn đáp.
- Rảnh thật. - Nó nói rồi đứng dậy đi thẳng vô bãi giữ xe. Đứng đó chơi đi à đừng theo sau tui nữa đấy.
Hắn đi theo sau lưng nó miệng huýt sáo, tay thì để túi quần. Nó muốn điên lên được, hắn muốn gì đây.
- Nói thật đi, muốn gì đây?
- Quân muốn Khương đi khám bệnh. Hiểu không?- Hắn nói miệng không còn huýt sáo mà đôi mắt nhìn nó buồn thăm thẳm.
- ..................... - Nó không biết nói gì chỉ biết cúi đầu xuống.
- Nhé? Khám bệnh Quân chở đi.
- Không cần ông quan tâm. - Nó quay đi sắp bị mủi lòng.
- Nhưng Quân muốn quan tâm Khương có hiểu không? Hả? - Hắn cầm tay nó nói giọng tức giận.
- Nhưng... không có chuyện gì lớn đâu. Sáng do chạm vào cánh cửa mạnh quá máu mũi mới ra thôi mà. - Nó thấy sợ khi hắn nổi giận.
- Thật?
- ....Thật. .. - Nó không muốn hắn lo, nếu có đi khám thì nó cũng âm thầm đi một mình không muốn ai theo.
- Được rồi, Quân tin Khương. - Thấy vẻ mặt nó sợ hắn cũng chùng xuống.
- Về đi. Trễ rồi.
- Vậy Quân về. Khương chạy xe cẩn thận. - Bước đi nhưng mắt hắn vẫn nhìn nó nghi ngờ.
- Ừm. - Nó đáp mắt nhìn theo lưng hắn mà lòng thấy buồn , lại thêm một lần nữa nó dối hắn.
68.
Chiều đến những đứa được chọn ở lại diễn kịch bắt đầu tập. Nội dung của vở kịch cũng dễ hiểu thôi đại khái là một anh giúp việc cho một gia đình giàu có đem lòng yêu thương cô con gái ông chủ, cô gái cũng yêu anh nhưng người bố thì vô cùng khó tính nên không chấp nhận chuyện này, kết thúc vở kịch cô gái chết đi vì không được chấp thuận còn anh chàng kia thì vì đau buồn nên bỏ đi mất.
- Đây là vở bi hài kịch có đủ. - Nhỏ Trâm úp quyển sổ ghi kịch bản của nhỏ lại.
- Gì chứ bi hài là nghề của tao. - Nhỏ Ngọc cười hô hố.
- Tui sẽ là đạo diễn, có ai có ý kiến gì không? - Nhỏ nói mà đẩy cặp kiếng lên, cả nhóm lắc đầu tức khắc.
- Thế mày phân vai đi chứ. - Tao muốn diễn vai nào mà giàu sang ấy, cực không chịu được. - Nhỏ Loan nói.
- Ok, giờ tui sẽ dán bảng phân vai lên bảng, ai có ý kiến thì xuống bàn cuối gặp tui để trình bay, hợp lý sẽ được đổi vai. Chú ý từng người một trình bày không được chen lấn xô đẩy kẻo mất đoàn kết. - Nhỏ nói rồi cười ranh ma, chắc chắn bảng phân vai có vấn đề.
................................................�� �......
Hai phút sau.
- Tao không đồng ý. Chọn vai khác. - Nhỏ Ngọc đi thẳng xuống vỗ tay mạnh xuống bàn Trâm đang ngồi.
- Lý do.- Nhỏ nói mà ngó lại quyển kịch bản mặt thản nhiên cứ như chắc mẩm con này sẽ phản đối.
- Sao tao lại diễn vai ông bố ác độc mà mày còn ngoặc đơn là vai ác nữa chứ. Tao muốn đổi , chọn nhóm con trai mà vào vai ấy. - Nhỏ Ngọc la oai oái.
- Đây là vở bi - hài, với lại nếu cho con trai diễn thì hài chỗ nào. Không tiếp thu ý kiến mời người khác. - Nhỏ xua tay có ý đuổi Ngọc đi.
- Không tao không chịu, tao đóng vai đàn ông kì cục lắm.- Nhỏ Ngọc lắc đầu giọng van xin.
- Chậc, thôi vì mày là bạn thân tao cũng còn vai này cho mày. - Nhỏ lắc đầu ra vẻ chịu thua.
- Ừ phải thế chứ, hay mày bổ sung vai bà mẹ hiền dịu đi tao chọn vai ấy. - Mắt nhỏ sáng lấp lánh.
- Vai thú cưng của cô chủ , chỉ còn mỗi vai này. Đồng ý thì chọn không thì chịu. - Trâm lắc đầu ra vẻ hết cách.
Mắt nhỏ Ngọc há hốc nhìn Trâm rồi thất thểu đi lên. Nhỏ Ngọc thua.
- Tiếp nào. Ai nữa. -Nhỏ Nhìn lên.
- Tui - Nó đi xuống.
- À , Khương hả? Sao có gì không vừa ý vậy. -Nhỏ nhìn nó cười hì hì.
- Sao lại diễn vai cái cây,cái này đâu phải vai diễn chứ.
- Sao không phải vai diễn hả? - Nhỏ đứng bật dậy nói to lên, mắt nhỏ có lửa.
- Ơ... - Nó lùi ra sau.
- Bất cứ thứ gì đứng trên sân khấu cũng là một vai diễn, dù là cái cây hay ngọn cỏ hay cả hòn đá. Với lại vai của ông chỉ là đứng làm cây có ba mươi phút chứ nhiêu và trong giữa vở sẽ có cảnh nam nhân vật chính đến dựa vào cây mà bộc lộ lòng mình khi đã lỡ yêu cô chủ, thế không phải là vai quan trọng sao.
- Nhưng mà ...
- Thôi được rồi ông diễn vai cô chủ nhé. Yêu anh giúp việc. Được thì nhận. - Nhỏ ngồi xuống nói thản nhiên.
Nó đi lên cam chịu , vai nam chính là hắn thì kêu nó đóng vai nữ chính thì nó chết cho nhẹ người. Thua, hắn nhìn nó đứng khoanh tay trước ngực mà cố nín cười. Đồ con khỉ đột...
- Rồi, còn ba anh kia xuống đây trình bày luôn để bắt đầu tập nữa. - Nhỏ nói mà không nhìn lên cứ như biết việc gì sẽ chắn chắn xảy ra.
- Sao tui lại đóng vai hầu gái thứ nhất, thật không chịu được. - Nam lên tiếng.
- Vú già sao không để bà Ngọc đóng mà là tui chứ, để tui diễn vai ông bố là hợp quá rồi. - Thằng Linh phản đối, nhỏ Ngọc nhìn Linh mắt tóe lửa - ai là vú già hử.
- Hầu gái hai là thế nào nói rõ xem, sao bà không vào vai ấy luôn cho hợp. - Tiến hùng hổ nói.
- E hèm, Loan ơi, tính dùm Trâm vụ này được không. - Nhỏ nói.
- Sao? Loan đứng trước ba đứa đực rựa ánh mắt nhẹ nhàng nhưng muốn nuốt hết chúng.
- Ơ, em chỉ góp ý với anh em cho vui chứ cũng chẳng có ý kiến gì nhiều, thôi tụi mày cứ phản đối nhé tao cam chịu rồi nhưng tao sẽ âm thầm cổ vũ chúng mày, cố lên. -Nam lùi lại phía sau khi thấy Loan. Một đứa rút lui.
- Sao bà không diễn hầu gái đi mà bắt tui diễn chứ, Tiến nói với nhỏ Loan.
- Nói ai hầu gái hử? -Nhỏ Loan trợn mắt nhìn Tiến, thằng này bất chợt khựng lại như ếch gặp rắn. Rồi lui ra sau đứng uất ức với thằng Nam, Nam thì vỗ lưng an ủi. - Nó thấy hai đứa cũng tội dù sao diễn vai cái cây là may mắn lắm rồi. Hai đứa gục.
Còn lại thằng Linh thì nhìn quanh quất khi thấy hai chiến hữu mới đây hùng hổ giờ đã bị diệt gọn, một mình đơn thương độc mã chống lại hai ác nhân này. Suy nghĩ gì đó dữ lắm cuối cùng Linh lên tiếng.
- Thôi, không có ý kiến diễn vai này cũng được rồi. - Nó lui về sau cười hì hì dù gì vú già còn đỡ hơn hầu gái lỡ ý kiến chút nhỏ cho nó xuống vai hầu gái ba thì mệt.
- Ok, ok vậy là đã hết ai còn ý kiến ha. - Nhỏ Trâm đứng dậy vui vẻ nói khác hẳn bộ mặt lúc này, đúng là lớp phó văn nghệ kiêm nhóm trưởng đội kịch của trường.
Nhỏ quay qua nhìn Loan cười khoái trá, nó ngạc nhiên nhìn lên bảng thấy vai diễn của Loan là bà cô nhà giàu khó tính chị của ông bố ác độc, đúng vai nhỏ Loan thích rồi. Chậc, nhỏ Trâm này đã tính hết biết kéo đồng minh về mình trước khi sự việc diễn ra. Tụi nó đã thua nhỏ trước khi bắt đầu ý kiến rồi.
Nó nhìn qua bên phải, Hằng đang nói cười vui vẻ với mấy đứa khác, nó nhìn lên bảng, chẳng sai đâu hết cô chủ là nhỏ Hằng thủ vai.
69.
Những ngày diễn tập tiếp sau đó khi nghĩ giải lao hắn hay đến cạnh nó hỏi thăm việc nó có còn ra máu mũi nữa không, đến nỗi nó cũng phải phát cáu.
- Cái gì mà ngày nào cũng hỏi hết vậy? Tui nói là chỉ va vào cửa nên mới ra máu thôi mà, bộ ông muốn ngày nào tui cũng bị như thế hết sao mà cứ hỏi miết thế.
- Thì Quân ....
- Thôi, thôi rảnh thì lo tập đi rồi đứng xa xa tui ra, cứ đứng gần thế này tụi kia nói chết. - Nó vẫy tay xua hắn đi.
Nghe nó nói thế hắn cũng bỏ đi chỗ khác mặc dù lâu lâu vẫn nhìn nó với ý muốn bắt quả tang nó sẽ chảy máu mũi lần nữa. Bực cả người.
Nhỏ Trâm tuy có tình độc tài nhưng dù sao chỉ đạo diễn thì không chê vào đâu được, nhóm con gái trong lớp thì đang may trang phục cho chúng cũng tất bật lắm, lâu lâu một vài đứa tụm lại bàn cách chỉnh sửa lại trang phục rồi nhỏ Loan quay về nhóm "hầu gái" cười một nụ cười ranh ma làm tụi kia lo lắng lộ rõ. May quá nó thủ vai cái cây, đúng là số phận cũng ưu ái nó quá rồi, hôm trước Trâm mà đổi ý không biết nó sẽ thế nào.
Vui vẻ cũng có nhưng buồn thì cũng không thiếu ,những đoạn Hắn với Hằng diễn với nhau nó không đứng xem lâu được, quỉ tha ma bắt nhỏ Trâm kịch dành cho học sinh mà nhiều cảnh tình cảm quá, tuy không quá nóng nhưng cũng đủ cho nó phải dời ánh mắt đi nơi khác. Hắn thì sau khi diễn những cảnh ấy xong cũng đưa mắt nhìn nó như muốn bào chữa nhưng nó chẳng thèm để ý, diễn nhập vai đến thế thì còn gì mà nói chứ.
...............................................
Kết thúc nó tranh thủ nhanh về để còn ghé qua shop chị Trân cho kịp giờ làm. Hắn đi theo nó, suốt cả buổi nó chẳng nhìn hắn lấy một cái, sao tình cảm của nó giờ càng lúc càng lạnh nhạt thế chứ, trông thế hắn đau lòng chẳng chịu được.
- Khương, chờ Quân. - Hắn kéo tay nó.
- Buông ra, người khác thấy thì sao.- Nó giằng tay ra giọng lạnh lùng.
- Thật là Quân xin lỗi nhưng Quân không muốn thế đâu, nhưng vì lớp
thôi Khương đừng hiểu lầm, Quân chẳng có gì với Hằng hết.
- Tui chẳng hiểu lầm gì cả, tui có suy nghĩ gì đâu. Cần chi phải giải thích. - Nó bước đi.
- Nhưng sao Khương không nhìn Quân mà cứ tránh hoài. - Hắn đi trước mặt nó.
- Làm gì phải nhìn ông chứ.
- Thế hôm trước .... Khương làm vậy để làm gì?
Nó chựng lại, đúng hôm trước nhất thời nó không suy nghĩ đã hôn hắn giờ thấy mình quá nông nỗi để giờ hắn có lý do để hỏi nó.
- .......................................
- Đúng không? Khương làm vậy để gieo thêm hi vọng cho Quân hay làm cho Quân đau lòng thêm? - Hắn hỏi nó mắt buồn thăm thẳm.
- ...................................
- Trả lời đi.
- Xin lỗi. -Nó nói nhẹ nhưng lòng đau như cắt.
- Xin lỗi? - Hắn hỏi nó giọng khó hiểu.
- Hôm trước Khương không tỉnh táo chỉ muốn Quân về nhà nên làm thế. Khương có lỗi. - Nó nói nhưng không ngẩng mặt lên nhìn hắn chỉ sợ hắn biết nó nói dối.
- Khương nhìn mắt Quân này. Nói lại lần nữa xem. - Hắn cầm vai nó lay nhẹ, nó cứng đầu quá hắn thừa biết nó thế nào.
- Tôi xin lỗi. - Ánh mắt kiên định của nó được thiết lập làm gia tăng thêm trọng lượng của câu nói khi nhìn vào mắt hắn.
Nhìn nó như thế hắn cũng chẳng biết nói thêm được gì, lòng tin của hắn lại lung lay sau khi được củng cố trong những ngày qua. Sao nó cứ làm hắn đau lòng thế chứ, ích lợi gì cho cả hai đứa đâu. Chỉ toàn đau khổ.
- Thôi , Quân không muốn chúng ta căng thẳng thêm, Khương suy nghĩ đi, làm thế chỉ cho mình khổ thêm thôi. - Hắn buông vai nó ra.
- Tui suy nghĩ kĩ rồi và dù có suy nghĩ thêm nữa thì câu nói vẫn là vậy, Quân...tìm hạnh phúc thật cho mình đi.
- Hạnh phúc của Quân chỉ được một người đem đến thôi, nhưng tiếc rằng....ước gì, Quân có thể chọn lại hạnh phúc cho mình. - Hắn nói rồi quay đi, nó đau xót khi nghe từng lời hắn thốt ra. Nó lựa chọn thế sai lầm hay không chứ.
Nó quay đi, Ngọc đứng trước mặt nó. Ánh mắt nhỏ không tinh quái như mọi ngày, một ánh mắt nghiêm túc.
- Mày có đi làm bên shop chị tao không?
- Có, đang định về nhà rồi qua đấy. - Nó lo lắng không hiểu nhỏ có nghe đoạn đối thoại của nó với hắn không.
- Mày ... nghỉ một bữa đi , hôm nay đi với tao. Tao muốn tâm sự với mày.
- Mày... sao tự dưng lạ vậy, tao không nghỉ nữa đâu , hôm trước nghỉ rồi hôm nay nghỉ nữa chị Trân trừ lương thì chết. - Nó giả bộ tươi tỉnh không muốn nhỏ thấy ánh mắt lo lắng của nó.
- Mày nghỉ hôm nay, nhất định phải đi với tao.
- Sao... tự dưng mày nghiêm túc thế, có chuyện gì thì từ từ được mà. - Nó lúng túng khi thấy nhỏ không như mọi ngày.
- Mày có xem tao là bạn thân không? Nói đi. - Nhỏ trừng mắt nhìn nó, nhỏ không hề đùa chút nào - nó biết thế.
- Tao...
- Có không? - Nhỏ quát nó.
- Có. Thân nhất của tao.
- Ừ, qua bên quán nước bên kia, hôm nay chắc sẽ có nhiều chuyện mày cần phải nói lắm. Tao gọi xin cho mày nghỉ một hôm. - Nói rồi nhỏ rút máy ra gọi cho chị Trân.
Nó bước theo nhỏ, tự nhủ rằng không thể dấu gì được nữa rồi. Nó quyết định nói hết tất cả mọi chuyện mà nó biết rằng có thể khi rõ việc nó sẽ mất đi đứa bạn thân này vĩnh viễn.
70.
Ngồi xuống ghế, nó vẫn ngại ánh mắt của nhỏ khi cứ chiếu vào người nó dò xét từ đầu tới chân. Sao nó ngán khi thấy nhỏ thế này quá chẳng tự nhiên được như ngày thường chút nào.
- Mày ngồi đi, tao chẳng ăn thịt đâu.
- Tao có gì để mày ăn chứ. - Nó cười nhạt.
- Để xem tao ăn kem socola, với đĩa mì xào còn mày chắc trà đá hả?
- Mày... thiệt là. - Nó cũng thấy đỡ căng thẳng hơn khi nhỏ đùa với nó.
- Đùa vậy thôi. Giờ mày nói đi.
- Nói gì bây giờ.
- Được rồi vậy tao hỏi. Mày với thằng Quân thế nào với nhau?
- ...............Thế nào.... - Nó lặp lại lời nhỏ Ngọc.
- Đúng. Thế nào có nghĩa là tình cảm ấy.
- .................................
- Sao? Nói đi chứ.
- .................................
- Mày có yêu nó không?
Tim nó thót một nhịp khi nhỏ hỏi.
- Có hay không? Trả lời tao.
- Tao ... có.
Thấy im lặng nó nhìn lên thì thấy nét mặt nhỏ nhăn lại khó chịu cùng nét bàng hoàng cứ như nhỏ không tin lời vừa rồi của nó thốt ra.
- Mày dấu tao bao nhiêu chuyện rồi mày nói tao nghe xem?
- Tao xin lỗi. Nhưng thật sự tao không biết nên nói thế nào với mày vì trước kia tao chưa xác định rõ tình cảm của mình.
- Giờ mày thật sự... yêu nó ?
- Ừ .
- Mày có biết tình cảm của mày xã hội không chấp nhận không?
- Tao biết.
- Mày có biết cái thế giới đó đau khổ nhiều hơn hạnh phúc không?
- Tao biết.
- Mày có biết có thể một ngày Quân nó sẽ yêu một cô gái và bỏ mày không?
- Tao biết.
- Mày có biết Dì Dượng mày, anh Tuấn và cả tao sẽ thất vọng thế nào khi biết mày thế không? - Nhỏ nói giọng khàn đi.
- Tao biết. - Người nó run lên, thật sự nó không thể nhìn mặt nhỏ, giờ nó như một đứa tội phạm đang bị tra hỏi và chỉ mong chờ cuộc thẩm vấn sẽ mau kết thúc.
- Thế sao mày vẫn chọn nó chứ? - Nước mắt nhỏ rớt ra.
- Vì ... tao yêu Quân. - Nó nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
- Đó không phải là câu trả lời. - Nhỏ gắt với nó.
- Nhưng đó là câu trả lời duy nhất của tao và sẽ mãi mãi. - Nó khẳng định dù không giấu nỗi xót xa khi nhìn nhỏ khóc.
- Mày... sao lại thế?
- Tao cũng không thể biết vì sao tao lại như thế, nhưng tao không hối hận. - Nó quả quyết.
- Nhưng thằng Quân thì sao? Nó có nói với mày chưa?
- Chưa, nhưng tao mong là Quân sẽ không nói, tao chỉ muốn giữ tình cảm ấy của riêng mình thôi. Vì đúng như mày nói chúng tao đến với nhau cũng chỉ thêm đau khổ.
- Nhưng ngoài Quân ra mày có cảm giác với đứa nào khác không?
- Không, tao chỉ ... vậy với nó thôi, thế cũng đã đủ đau khổ lắm rồi.
- Được rồi vậy thì tốt , nếu vậy thì mày hãy cố gắng quên nó đi được không? Rồi thời gian sẽ giúp mày.
- Tao sẽ cố gắng. - Nó đáp mà giọng nghẹn lại, nó không hiểu nó có thể quên được hắn không.
- Tao biết đó không phải lỗi của mày vì tình yêu không có tội nhưng ... bản chất đó là tình yêu không thể chấp nhận.
- .......................................
- Giờ điều mày cần làm là không nên nhớ tới nó nữa và gạt nó ra khỏi đầu mày, tao sẽ giúp mày, được chứ?
- Giúp? Mày định làm gì? - Nó hỏi nhỏ.
- Yên tâm, rồi mày sẽ biết thôi.
Nó nhìn nhỏ với vẻ biết ơn nhưng cũng không khỏi cảm giác hụt hẫng, biết ơn vì nhỏ đã thông cảm và không xa lánh hay ghê tởm mà vẫn bình thường và giúp nó, nhưng hụt hẫng vì nó biết nhận lời nhỏ nó sẽ thêm xa cách hắn hơn. Phủ định tình cảm của nó với hắn.
71.
Hắn ngồi đấy, mắt nhìn ra đướng nhớ lại những ngày nó đối xử dịu dàng với hắn mà lòng buồn thắt lại, sao nó lại thay đổi nhiều đến thế chẳng lẽ nó thực sự muốn kết thúc thế này sao. Hôm trước Ngọc xin cô Nhiên đổi chỗ của nó qua ngồi chung với nhỏ, hắn ngạc nhiên khi chính nhỏ đề nghị thế với lý do là gần tới ngày thi nên muốn cùng Khương trao đổi dễ hơn và càng bất ngờ hơn khi nó cũng không phản đối hay nói gì thêm mà chỉ im lặng bước qua chỗ Ngọc. Loan qua ngồi kế hắn chỉ làm tăng thêm vài tình huống cãi nhau với thằng Tiến ngồi bàn sau.
Vậy là nó đã muốn dứt khoát với hắn thật rồi. Hắn lắc đầu.
- Sao u sầu thế em trai?
- Không có gì. - Hắn đáp lại lời anh Luân mà đầu không ngẩng lên.
- Nước cam sao? Để anh gọi thứ khác cho em.
- Thôi được rồi, hôm nay em chỉ muốn uống vậy thôi.
- ............................
- Em muốn ngồi một mình.
- ... Vậy à? Thôi, em ngồi chơi đi.
Luân bước đi cảm thấy thằng nhóc này hôm nay có gì kì lạ lắm, mặc dù biết nó ít nói nhưng trước giờ anh mới thấy nó như thế này. Để nó thế cũng không ổn. Nghĩ thế anh rút di động ra tay dò đến danh mục bà xã rồi bấm nút gọi.
- Rảnh qua bên anh xíu đi em.
- " Chi vậy? Em đang bận bên này lắm, nhớ em à."
- Không phải anh, thằng Quân nó bên này nhưng anh thấy có gì đó không ổn lắm, mà anh thì không giỏi việc an ủi.
- " Nó ở bên đó à? Không ổn là không ổn thế nào?"
- Em cứ qua chút đi.
- "............................"
- Nhanh đấy. Không nó về.
- " Rồi, anh đừng nói nó em đến, chút nữa em tới liền".
- Ok. Anh chờ em.
Hắn nằm xuống bàn, mí mặt nặng trĩu cứ như muốn phản đối việc làm của hắn vì đã thức từ đêm qua đến giờ, mà thực ra làm sao hắn có thể ngủ được chứ khi nhắm mắt lại thì càng thêm nhớ nó mà nhớ càng nhiều chỉ thêm khắc sâu cái tư tưởng : " Nó không còn quan tâm đến hắn nữa, hai đứa không thể đến với nhau thật rồi."
Cộp, tiếng ly đặt nhẹ lên bàn làm hắn phải mở mắt ra mà nhìn lên, ra là chị Tiên. Hắn nằm xuống tiếp mắt nhắm lại.
- Này uống thử đi. - Chị đẩy ly Cocktail về phía hắn cảm giác lành lạnh của ly chạm vào tay buộc hắn phải ngồi dậy.
- Chị tới làm gì ? - Hắn uể oải nói đẩy cái ly ra xa.
- Tới chơi sẵn tiện gặp em, không được à?
- Chậc... - Hắn lại nằm dài xuống bàn.
- Chị biết em đặc biệt muốn uống cam, nhưng nếu không thích thì thay đổi khẩu vị cũng được chứ.
- Em không thay đổi được. - Hắn nói lòng buồn vô hạn.
- Nếu không thay đổi được thì sao em không cố gắng tiếp nhận.
- Không phải do em... không phải tại em... - Hắn quát.
- .................................
- Em đã cố gắng lắm rồi... nhưng không có kết quả nào hết. - Hắn lắc đầu.
Anh Luân cũng đã đến ngồi bên Chị và hắn. Ánh mắt anh dán chặt vào hắn, sao thằng nhóc này lại suy sụp đến thế này chứ.
- Chị muốn đi thẳng vào vấn đề với em. Anh có thể ... tránh đi xíu được không? - Chị nhìn qua anh Luân.
- Anh Luân cứ ngồi đi. - Hắn nói.
- Em có phải yêu Khương không?
Chị hỏi làm anh Luân cứ nhìn chị như thể chị bị ấm đầu, câu hỏi đặt ra có nhầm không mà lại hỏi như thế, thằng Khương là con trai mà...
- Có. - Hắn đáp.
- Này... hai chị em nói gì thế? - Giờ anh Luân nhìn sang hắn, chẳng lẽ thằng nhóc này...
- Em yêu Khương, em không phải là một thằng con trai bình thường. - Hắn nói mắt nhìn vào hai người trước mặt.
Đáp lại lời nói của hắn là cái nhìn kinh ngạc của anh Luân và vẻ mặt thản nhiên của chị Tiên. Chị đã đoán được phần nào từ lúc hắn đề nghị cùng chị đến shop của Trân để cám ơn nó, chị đã thấy cảnh hắn với nó nắm tay nhau dù chỉ chốc lát.
- Thế thì sao em không nói với Khương đi,còn ở đây buồn khổ làm gì?
- Này em, sao em lại ủng hộ nó thế được. Chuyện này không thể... - Anh Luân nhìn sang chị như không tin nổi lời chị nói.
- Anh này, tình yêu có đến thì không thể cản lại được. Dù là thứ tình cảm không thể chấp nhận nhưng ... đã yêu rồi thì phải làm sao đây. - Chị nói với anh nhưng mắt vẫn nhìn nó đầy cảm thông. Chị hiểu nó.
- Em ... chưa nói vì..., nhưng sao Khương không hiểu cho em chứ... em đã ...đến như thế rồi mà. - Hắn gục đầu xuống.
- Vậy là em chưa nói yêu cậu ấy?
- Mà thằng Khương nó có ... tình cảm với em không hay là chỉ em như thế.- Anh Luân hỏi hắn.
Hắn cười , nụ cười cay đắng, ừ nhỉ nó có yêu hắn không chứ, trước kia hắn có thể không ngần ngại trả lời câu hỏi này, nhưng giờ... giờ hắn không thể biết được nó đang nghĩ gì.
- Chị biết Khương có yêu em. - Chị nói mà mắt liếc nhìn Luân vẻ oán trách khi hỏi câu ấy.
- Chậc, cái ấy thì có quan trọng gì chứ, nói yêu hay không thì hành động cũng đủ biết rồi mà. - Anh Luân nói giọng chán nản.
- Anh muốn giúp hay phá nó đây, anh nghĩ lại xem vì sao em đồng ý quen anh chứ. - Mắt chị liếc qua anh.
- Ờ...
- Đáng đánh đòn. - Chị lắc đầu.
- Quân này, tiếng yêu khi thốt ra khác với hành động nhiều lắm đấy, trước anh thắng nhiều đối thủ khi đến với chị em cũng nhờ biết mặt dày nói ra tiếng ấy đấy.
- Sao? - Hắn hỏi giọng khó hiểu.
- Có thể đối phương hiểu ý em, nhưng chỉ cần nói tiếng yêu thật sự thì có thể phá cái bức tường khoảng cách đấy, phải không bà xã. - Anh nháy mắt với chị.
- Ừm, anh Luân nói đúng đấy Quân, em hãy nói với cậu ấy thử xem. Chị nghĩ có sẽ có tiến triển đấy.
- Nhưng ... nếu em nói lời ấy thì sau này chuyện ấy... xảy ra sẽ làm Khương không thể ... - Hắn im bặt, nếu không có việc kia thì hẳn hắn đã không ngại gì khi nói ra lời ấy rồi.
- Việc kia...? Là việc gì? - Chị hỏi.
- Khương rất dễ tổn thương,lại không phải là người thích nghe những lời ngọt ngào ấy nên ... - Hắn lắc đầu không để ý đến lời chị.
- Em muốn nói việc kia là việc gì? Chị có thể biết không?
- ..............................................
- Thôi em không muốn nói cũng được, nhưng em hãy nói với Khương thử xem , hạ quyết tâm đi chị nghĩ sẽ có tác dụng đấy.
- ..............................................
- Nghe không? - Chị dựng hắn dậy.
- ..............................................
- Quân? Tỉnh táo lên xem nào, em không giữ được tình cảm này thì sẽ chẳng ai giữ cho em được đâu.
- Được, em quyết định sẽ nói. Dù cho việc ấy có xảy ra thì em vẫn sẽ đối mặt với nó. - Hắn đứng hắn dậy.
- Ừ, uống đi. - Chị cầm ly Cocktail cho hắn.
Nhấp một ngụm, hắn thấy chát cả đầu lưỡi nhưng hậu lại rất ngọt. Hắn thích món uống này.
- Ngon , chị tự pha à?
- Ừ , chát lắm hả? Nhưng nếu đi đến cuối chắc cũng sẽ có vị ngọt đấy. - Chị khoanh tay đứng nhìn hắn.
- Tuy không hiểu sao lại thế, nhưng anh cũng ... ủng hộ em. Chúc thành công. - Anh Luân bắt tay hắn.
- Ừm, em cám ơn anh chị. - Hắn bước đi.
- Quân? Chị có thể biết việc em e ngại là gì không? - Chị hỏi hắn khi thấy hắn quay đi.
- .....................................
- Nếu khó nói thế thì thôi khi nào em sẵn dàng hãy nói chị nghe.
- Dượng Kiên là ba ruột của Khương. - Hắn đáp rồi bước ra cửa.
Chị Tiên nghe những lời hắn nói như sét đánh bên tay, chị ngồi xuống ghế thất thần anh Luân đứng bên cũng chẳng hiểu gì khi thấy chị như thế.
- Trời ơi, vậy nãy giờ em với anh giúp nó là đúng hay sai đây.
Phần Tương Lai
14 Năm Sau...
1.
" Nó té xuống đường, nhiều người xung quanh tiến lại ,tiếng nói ồn ào rất nhiều nhưng nó chỉ muốn gặp anh... mắt nó mờ đi...mất dần ý thức..."
Nó ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh phòng, nếu trước kia lo lắng mỗi khi ngủ dậy vì giấc mơ quái lạ đấy thì giờ đây chắc do quen dần nên nó cũng chẳng thèm nhớ chi đến dù rằng cảm giác rất thực vì mồ hôi ở mặt và lưng vẫn còn lấm tấm.
Nó nhìn sang kế bên, anh nằm đấy vậy là tối qua anh về trễ nó lại ngủ sớm nên không hay, được ngắm khuôn mặt khi ngủ của anh là niềm hạnh phúc lớn nhất với nó khi thức dậy mỗi vào sáng. Nó đưa tay lướt nhẹ cằm của anh, những chấm râu con li ti chích nhẹ vào tay làm nó rất thích, anh nói anh muốn để râu nhưng nó thì lại không thích cho nên anh chiều nó, hễ hơi dài xíu là anh phải "xử" chúng đi. Hôm nay râu hơi dài rồi.
Nó vuốt nhẹ tóc anh, sống với nhau hơn bảy năm rồi nhưng ngày hôm nay nó lại yêu anh nhiều hơn ngày hôm qua, tại sao thế nhỉ? Có phải do anh chững chạc hơn nó, không phải đâu. Thế thì do anh quá đẹp trai lại nam tính đến nỗi mỗi khi chạy xe trên đường nhiều cô gái dù có người yêu vẫn phải ngoái lại ngước nhìn, nhưng vẫn không phải. Hay do anh dịu dàng, mạnh mẽ luôn làm chỗ dựa vững chắc và quan tâm đến nó mọi lúc mọi nơi, cái ấy thì cũng chưa chính xác. Vậy có phải là sự chân thành yêu nó mà nó biết dù có tìm mãi đến cuối đời nó vẫn không thể có được một người thứ hai. Thôi nghĩ nhiều nhưng lần nào tổng hợp lại vẫn là nó yêu anh vì tất cả điều trên, tham quá nhưng chắc chắn với nó anh là người tuyệt vời nhất trên thế gian này và mãi mãi cho đến ngày sau.
Nó cuối xuống hôn nhẹ vào môi anh, tay vỗ nhẹ má. Khuôn mặt khi ngủ của anh bao giờ cũng làm nó xao động nhất. Anh mở mắt ra nhìn nó.
- Hôn lén.
- Ừm, lén đấy, hai hôm nay ngày nào anh cũng về trễ hết.
- Cho anh xin lỗi Khương nhé, nhiều việc quá.
- Thôi được rồi, em biết mà. Chọc chút thôi.
Nó ngồi dậy, bước xuống giường. Anh cũng vươn vai ngồi dậy, nhìn lại tối qua mệt quá gần 2h mới về tới cứ để nguyên áo quần như thế mà ngủ. Dơ quá, tắm cái đã.
- Ăn gì nào để em làm, chút em có giờ lên lớp nữa.
- Ừ thôi, gì cũng được, Khương bận thì cứ đi anh ở nhà tự làm được. - Nói rồi anh đi vào tollet.
- Hôm nay anh nghỉ tới chiều à.
- Ừ, còn mấy hồ sơ bệnh án anh phải xem qua nữa.
- Trưa em về sớm nấu cho anh ăn. Giờ ăn tạm mì gói nhé.
- Được mà.
Nó đi lại bếp mở tủ lấy gói mì , lấy trong tủ lạnh ra đĩa thịt bò, vừa làm nó vừa suy nghĩ mà thương anh. Làm thì mệt mà thời gian nghỉ lại ít, chẳng có thời gian nhiều để chăm sóc cho anh, cũng vì nó mà anh mới làm việc đến thế, nhiều khi nó nói anh hãy mặc kệ nhưng cái quắc mắt và thái độ không vui của anh làm nó không dám nói nữa.
- Em làm xong rồi, chút nữa anh ăn cứ thêm nước sôi vào nhé.
Nói rồi nó đi vào phòng thay đồ, cầm cặp lên nó nhìn trên bàn làm việc của anh có cái danh thiếp.
- Công Ty TNHH Trang Thiết Bị Vật Tư Y Tế . - Nó đọc thầm.
Bỏ cái danh thiếp xuống nó đưa tay lên định mở cửa bước ra ngoài thì anh đi vào.
- Để anh kiểm tra cho Khương cái đã.
- Mới kiểm tra hôm trước mà.
- Không cãi.
Vừa nói anh đi về tủ mở cửa lấy ống nghe trong bộ dụng cụ y tế , kéo tay nó ngồi xuống giường, anh đặt ống nghe vào ngực nó theo dõi, tay vạch mí mặt nó lên nhìn chăm chú. Nó lè lưỡi trêu anh, anh cốc nhẹ vào đầu nó.
- Lớn rồi mà như con nít. - Anh nói tay cất ống nghe vào túi.
- Thấy mỗi lần kiểm tra là anh cứ nghiêm mặt làm em thấy buồn cười quá.
- Buồn cười gì chứ. Khương cũng biết đến thời gian này rồi, thế mà anh vẫn chưa tìm ra cách gì cả.
Thấy anh buồn, nó im lặng rồi nhìn anh cười. Nó không muốn anh lo lắng quá.
- Khương biết rồi chứ, nếu như đi trên đường...
- Mà thấy chóng mặt, lập tức dừng xe, ngồi nghỉ. Thấy chóng mặt quá năm phút lập tức alo anh ngay tức khắc. - Nó cướp lời anh.
- Và ...
- Khi máu mũi ra lập tức alo khỏi cần chờ năm phút.
- Ừ,Khương phải nhớ đấy. Anh không đùa đâu.
- Biết rồi, em đi đây. - Nó đứng dậy.
- Khoan đã. - Anh kéo tay nó lại.
- Sao nữa?
- Gần một tuần rồi, chưa nữa... do anh bận quá. Giờ anh ...
Nó hiểu ý anh, cũng đã cả tuần rồi nó và anh chưa gần nhau, nhưng giờ nó phải đi gấp.
- Này, em phải đi gấp. Để chiều em về nhé. - Nó vỗ nhẹ vào má anh.
- Ừm ...
- Nhé, chỉ do anh bận quá đấy. Chứ có phải tại em đâu.
- Rồi, Khương đi đi, cẩn thận. - Anh buông tay nó ra rồi đi theo nó ra ngoài.
Nó mang giầy vào, anh đứng nhìn nó từ phía sau.
- Ăn sáng đi , thêm nước sôi vào.
- Ừ, anh biết rồi.
- Bye bye.
- Khoan, xí quên. - Anh chụp tay nó lại.
- Sao?
- Chưa hôn buổi sáng mà.
Nó nghe mới nhớ, đã hơn bảy năm nay hôn nhau chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon là thói quen của hai đứa. Thời gian gần đây , anh cũng hay về trễ nên nụ hôn lúc tối cũng thưa dần đi. Nó nghe thế thấy vui lắm.
Nó nhướn lên , anh đặt nụ hôn vào môi nó,vẫn cháy bỏng và nồng nàn như mọi khi , nó say mê thưởng thức cảm giác hạnh phúc anh trao cho nó. Rồi nó buông anh ra, dù rất luyến tiếc khi phải ngưng thế này nhưng thời gian không cho nó tiếp tục. Nhìn đồng hồ nó nói.
- Em trễ mất , Quân ăn sáng đi, không bỏ bữa nhé, hay chút Quân ngủ thêm xíu nữa đi. Trưa về em gọi dậy.
- Được rồi, Khương đi đi. Có cần anh đưa đi không.
- Thôi, Quân biết mà. Em đi một mình.
Nó đi ra ngoài, đóng cửa lại, anh đứng đó nhìn nó đi mà nụ cười hiền vẫn nở trên môi, hạnh phúc là thế. Nhưng trong lòng anh vẫn còn nỗi bất an không thể nào xoá đi được. Nỗi bất an kéo dài gần bốn năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro