Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12



Trong 6 năm qua tên tuổi của cô không ít người biết đến, bây giờ cô đã được 13 tuổi dung mạo sắc sảo của tuổi dậy thì cùng tài năng làm bánh ngọt không ai có thể qua mặt được cô đang muốn tiến thêm một bước tiến tới làng âm nhạc. Từ sau khi bài hát đầu tiên cô hát trong buổi phỏng vấn nhỏ lúc đó đã có rất nhiều nhà đầu tư, các giám đốc của làng âm nhạc không ít lần tìm đến cô muốn hợp tác với cô về các dự án âm nhạc của họ, nhưng vẫn phải thất vọng mà ra về.

Himi là người làm việc theo cảm tính, cô đã viết nên nhiều bài nhạc có tiếng tâm trong thời gian gần đây nhưng chưa có một Idol nào có thể làm cho cô hài lòng cả. Họ vẫn chưa nói hết được dụng ý của bài hát trong lời ca của mình, điều đó làm cho cô khi nghe vào có cảm giác thiếu thốn và chán nản, cho dù đó là âm nhạc do cô viết nên nhưng những idol khác vẫn không thể nào biểu hiện một cách chính xác được họ cứ làm rối tung lên âm nhạc của cô. Họ không thể làm cho âm nhạc đi vào trong trái tim cô, trái tim cô cứ thế mà đóng lại, từ đó các bài hát mà cô viết nên đều do đích thân cô hát và những bài hát đó cứ như là kì tích các bài hát của cô khi nghe vào sẽ không bao giờ quên được từng cảm xúc đan xen nhau thể hiện rõ trong từng lời nhạc , mỗi một bài do cô hát khi phát hành ra có thể bán hết trong vòng một ngày số lượng fan của cô cũng tăng vọt chưa từng ít đi bao giờ cứ như vậy mọi người đã gọi cô với cái tên con gái của nữ thần Muse.

Dạo gần đây có khá nhiều công việc cô cần phải làm, bây giờ cô đang tham gia vào một buổi game show với khách mời là một nhóm nhạc của Nhật Bản đây cũng là dự án hợp tác giữa Nhật và Pháp, cô ở đây với vai trò là người làm bánh còn nhóm nhạc kia sẽ là khách mời vinh dự họ phải chơi một dạng game bên nào thắng sẽ được ăn bánh do đích thân công chúa bánh ngọt nấu, đó là niềm vinh hạnh biết nhường nào.
Người dẫn chương trình bắt đầu nói: "Chào mừng mọi người đã đến với game show Let's play, không làm mất thời gian của mọi người nữa tôi xin tự giới thiệu các khách mời đặc biệt ngày hôm nay xin mời nhóm Quartet Night đây là một nhóm nhạc khá nổi tiếng của Nhật Bản gồm bốn thành viên, họ là những người vô cùng đẹp trai đấy nhé, nào xin mời."
Một tốp gồm bốn người bước ra sân khấu, cô cười khúc khích thầm nghĩ: 'Quả là rất đẹp trai đấy đầy đủ thể loại luôn mà vui vẻ có, lạnh lùng có, vô biểu tình có, lãnh đạm mà cao quý cũng có. Một sự kết hợp có chút buồn cười thật đấy.'
Người dẫn chương trình nói: "Các anh có thể giới thiệu một chút được không?"
Một người có vẻ như là đội trưởng trong nhóm vui vẻ bước lên nói: "Xin chào tất cả mọi người đây là nhóm Quartet Night tôi là Kotobuki Reiji là nhóm trưởng, đây là Ranmaru Kurosaki, kế bên là Mikaze Ai và thành viên cuối cùng là Camus."
Người dẫn chương trình nói tiếp: "Mục đích nhóm nhạc các bạn đến đây là gì vậy, có thể nói cho khán giả cùng chúng tôi biết có được không?"
Camus nói: "Chúng tôi đến đây tất nhiên là muốn gặp một người rồi."
Người dẫn chương trình phấn khích hỏi: "Đó là ai thế?"
Ranmaru cầm lấy Mic nói: "Chúng tôi được biết trong chương trình này có sự góp mặt của công chúa bánh ngọt, cô cũng được gọi với cái tên con gái của nữ thần Muse, chúng tôi thật sự muốn gặp người đó một lần và chúng tôi nghe nói cô ấy là một người vô cùng tài năng theo như chúng tôi được biết, cô ấy viết nên những bài nhạc vô cùng cuốn hút một khi đã nghe một lần là sẽ không bao giờ quên."
Mikaze tiếp lời: "Chúng tôi thấy âm nhạc của cô ấy rất đặc biệt và chúng tôi rất muốn khám phá ra được những ẩn ý trong đó, lý do vì sao những bài hát do cô ấy viết nhưng lại không cho bất cứ Idol nào thể hiện nó chúng tôi rất muốn biết nguyên nhân đằng sau bức màn đó."
"Các anh thật sự muốn biết lý do sao?" Bất thình lình Himi bước ra từ trong khán đài hậu trường tiến đến chiếc ghế trống duy nhất ngồi xuống.
Người dẫn chương trình bất ngờ nhìn người mới tới rồi nhìn về phía đạo diễn thấy ông gật đầu anh cũng bình tĩnh trở lại. Có ai mà không biết cô công chúa này luôn làm việc theo cảm tính chứ? Những đạo diễn của chương trình luôn luôn phải có kế hoạch hờ, bất kì lúc nào cô cũng có thể bất ngờ xuất hiện để 'trò chuyện' với những người này. Họ đã quá quen với cách làm việc của cô rồi, vì vậy việc cô bất thình lình xuất hiện đều là nằm trong dự tính của họ cả.
Kotobuki bất ngờ nhìn thấy người vừa mới đột ngột xuất hiện này nói: "Em là..."
Himi nhẹ mỉm cười nói: "Tôi là người mà các anh muốn gặp đấy 'Con gái của nữ thần Muse' tên đầy đủ của tôi là Fujisuka Himi rất vui được gặp mặt."
Nhóm nhạc này khá là thú vị đấy. Cô thầm nghĩ.
"Các anh muốn biết lý do vì sao âm nhạc do tôi viết nên nhưng chỉ có một mình tôi thể hiện được đúng không?" Cô nhìn từng người hỏi.
Camus nói: "Đúng vậy chúng tôi muốn biết, tại sao các bài hát trước cũng có một vài Idol vô cùng nổi tiếng trình bày nhưng bây giờ những bài hát em viết nên lại chỉ có một mình em hát mà không để cho các Idol khác trình bày."
Ánh mắt Himi thoáng trầm xuống nhưng rất nhanh trở lại bình thường, hai tay đan vào nhau nắm chặt cô thoáng trầm giọng nói:
"Lý do đơn giản hơn các anh nghĩ đấy, âm nhạc của tôi các Idol khác không thể hát được nói trắng ra họ không hiểu ẩn ý trong bài hát đó, bài hát tôi viết nên chúng đều là những ngôi sao sáng tuyệt vời và những ngôi sao đó sẽ càng tỏa sáng hơn nếu được một người thích hợp trình bày, nhưng những Idol đó họ không thể làm được, họ không thể làm cho chúng tỏa sáng mà ngược lại càng làm cho chúng càng tối dần hơn. Cho dù những bài hát đó được rất nhiều người đón nhận nhưng nó càng làm cho tôi cảm thấy thất vọng nhiều hơn, những điều tôi muốn người nghe hiểu được đều bị thay thế bằng một ý nghĩa khác, tôi thật sự không thể chịu đựng được những điều đó nữa. Càng nghe càng làm tôi cảm thấy buồn bã hơn càng nghe càng mệt mỏi, tôi yêu thích âm nhạc thật đấy nhưng không ai hiểu được ý nghĩa của nó cả chính vì thế những bài hát sau này của tôi đều do chính đích thân tôi thể hiện, nếu nó rơi vào tay một người không xứng đáng trình bày thì đó chính là đã đạp lên niềm kiêu hãng của tôi. Các anh hiểu được điều đó chứ?"
              Quả thật đúng là khó khăn đấy, bài hát do chính mình viết lên nhưng không một ai có thể hiểu được ý nghĩa bên trong nó cả giống với câu 'Ông nói gà, bà nói vịt' vậy. Tâm huyết đổ ra không là gì nhưng để người trình bày ra mà không đúng thì chẳng khác nào là 'Nước đổ đầu vịt' không bằng vậy thì chẳng thà tự mình nói lên có phải sẽ tốt hơn đúng không?
             Cô nhìn cả bốn người cười mỉm hỏi: "Các anh thấy lý do như thế được không?"
             Cả bốn người đều trầm ngâm  như đang suy nghĩ điều gì đó, Camus nhìn cô gái trước mặt mình thật sâu. Cô có một cái nhìn vô cùng nhạy bén về âm nhạc, cô hiểu nắm bắt được những điều cơ bản mà một bài hát cần phải có, trong ánh mắt màu tím của cô chứa đựng nhiều cảm xúc xâu không thấy đáy khó có ai nắm bắt được cô, cô như vị thần ở trên cao nhìn xuống những người phàm mắt thịch đang diễn trò khôi hài.
             Đột nhiên Kotobuki đứng lên đi đến gần nơi cô đang ngồi cầm lấy bàn tay nhỏ của cô nắm chặt trong bàn tay to lớn của mình, anh nhẹ nhàng mỉm cười nói:
             "Đây chỉ là ý nghĩ cá nhân của tôi thôi, chúng tôi không giống với em,chúng tôi không thể nào hiểu được cảm giác mà em đã phải chịu đựng. Chúng tôi là những Idol là những người chỉ biết hát lên những lời nhạc trong từng bài hát, chúng tôi chỉ có thể cố gắng từng chút một từ từ thể hiện được cảm xúc của chúng tôi mà thôi. Nhưng nếu như em muốn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình biểu đạt ý nghĩa thật sự trong từng bài hát của em, chúng tôi sẽ làm theo ý muốn của em mà thực hiện."

              Cô bất ngờ trước những lời nói của anh, trong suốt thời gian qua không một ai có thể biểu đạt được đúng cảm xúc thật sự của cô thông qua những bài hát đó cả, có thể nói đây là lần đầu tiên có người nguyện làm theo sự ích kỷ này của cô. Họ có thể làm được không đây? Nếu như họ cũng như những người kia chắc cô sẽ không thể nào gượng dậy được mất, những bài hát đó có lẽ sẽ chỉ là những bài hát đi vào lãng quên mà thôi. Cô thật sự không muốn như thế một chút nào cả!
               Cảm xúc của cô bây giờ khá là hỗn độn cô lấy ra từ trong túi xách của mình một bìa hồ sơ, bên trong là bài nhạc được cô sáng tác gần đây, cô đưa đến trước mặt họ nói: "Đây là bài hát tôi đã sáng tác gần đây, đây là một bài hát nhóm tôi vừa có hứng viết đang muốn thử nghiệm, đã có một nhóm nhạc vô cùng nổi tiếng muốn mua lại bản quyền của nó nhưng tôi vẫn khước từ họ tôi luôn cảm thấy họ không phải là người thích hợp có thể trình bày nó, nhưng bây giờ tôi muốn cược thử một lần xem các anh có thể cho tôi xem một thế giới như thế nào thông qua bài hát này đi."
             Cả bốn người đều nhìn vào bản phổ nhạc trong tay cô, bọn họ có thể cảm nhận được có một thứ gì đó sắp tuôn trào trong lòng họ, nó kì diệu đến cỡ nào.
              Camus cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên đó một nụ hôn rồi nói: "Chúng tôi nhất định sẽ không làm cho nàng công chúa của chúng ta thất vọng đâu."
              
               Cô muốn thử đặt niềm tin vào đó một lần nữa, từ khi gặp những người này cô luôn có một cảm giác rằng họ sẽ là người thể hiện tốt nhất bài hát của cô. Cô cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn bao giờ hết sau đó xoay qua nhìn người dẫn chương trình gật đầu, anh hiểu ý cô sau đó vui vẻ nói: "Đã làm mất không ít thời gian của mọi người rồi bây giờ chúng ta sẽ đến với trò chơi của ngày hôm nay!"
             
             Hôm nay thật đúng là một ngày dài mà, Himi đã phải làm việc cả một ngày rồi vừa bước ra khỏi trường quay liền nhìn thấy chiếc xe đậu phía trước, cô liền tiến tới kính xe từ từ hạ xuống xuất hiện một người vô cùng đẹp trai tuy rằng mặc bộ đồ bình thường nhưng vẫn không thể làm giảm đi nét đẹp của anh, mái tóc dài bồng bềnh thường ngày nay được cột gọn lại càng có thể nhìn ra khuôn mặt góc cạnh anh tuấn của anh, anh nhìn thấy cô cười nói: "Em làm việc vất vả rồi Himi."
           Himi ánh mắt càng nhu hoà nhìn anh mỉm cười: "Anh cũng vậy đấy, anh Hikaru."
          
           Kể từ sau ngày hôm đó, Hikaru vẫn luôn giữ đúng lời. Anh không hề nói cho ba cô biết về chuyện xảy ra ngày hôm đó, anh cũng rất đều đặn đưa đón cô trở về nhà an toàn. Phải nói thời gian trôi qua nhanh quá, nhanh đến nỗi cô không hề cảm nhận được sự thay đổi của từng người, như anh Hikaru vậy anh đã luôn ở bên cạnh cô trong suốt ba năm qua cùng cô chia sẻ những khoảnh khắc sum vầy bên gia đình anh luôn ở bên cạnh cô những lúc cô cảm thấy cô đơn, cô vẫn luôn quý mến người anh này. Cũng như Henry vậy, những lúc rãnh rỗi anh sẽ cùng cô tập bóng rổ vui chơi cả ngày, anh cũng như Hikaru vậy không bao giờ làm cô cảm thấy cô đơn cả, anh cũng sẽ cùng cô làm nên những chiếc bánh tuyệt vời có lúc sẽ cùng nhau chia sẽ những bí quyết mà mình học được giúp cải thiện kinh nghiệm của nhau hơn, anh bây giờ đang tham gia vào một cuộc thi làm bánh có quy mô trong và ngoài nước, anh lần này chắc chắn mình sẽ thắng được giải nhất của cuộc thi này đấy.
             
              Nhưng gần đây có điều gì đó rất lạ, cô cùng Momo-chan hai đứa con gái luôn trò chuyện rất vui vẻ với nhau, cả hai luôn cùng nhau chia sẽ cho nhau những đoạn phim các cô quay về những người bạn của mình. Nhưng vẫn có điều kì lạ xảy ra, cô luôn cảm thấy Momo-chan đang che dấu cô một chuyện gì đó. Himi đã cố gắng gặng hỏi cô bạn thân từ nhỏ này nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh, có những lúc cô cố ý hỏi về mấy người Sei-chan Himi rõ ràng nhìn thấy được nụ cười miễn cưỡng cùng ánh mắt đau buồn của Mômi.
              Cậu ấy chắc chắn là đang nói dối tình hình hiện giờ của bọn họ. Cô có thể chắc chắn suy nghĩ hiện giờ của mình.
              Cũng may bây giờ cô cùng ba mình có thể trở lại Nhật Bản rồi, ông đã công tác ở Pháp suốt 6 năm ròng rã bây giờ hai ba con có thể trở về nơi thật sự thuộc về mình rồi. Cô thật sự muốn biết lý do vì sao Momoi lại muốn che giấu cô thật sự là đã có chuyện gì xảy ra chứ? Cô muốn tìm hiểu cho thật kĩ chuyện lần này cho nên Himi không hề thông báo về việc cô sắp trở về Nhật Bản cho họ biết.
              
              Sau một tuần sắp xếp chuẩn bị hoàn tất, Himi cùng ba mình đi chung với cô Miwa trở về Nhật Bản còn Hikaru anh còn một chút việc cần xử lí cho xong nên sẽ về sau. Hiện tại trở về quê hương cô lại có một cảm giác thật xa lạ, cô cũng thật không ngờ quá nhiều thứ thay đổi, cảnh vật khác xưa rất nhiều cũng có những nơi không khỏi làm cho cô cảm thấy hoài niệm , đúng là quê hương của mình luôn là nhất.
                Bây giờ cô đang đi đến biệt thự Sunrise nơi cô Miwa đã đề cập đến, sở dĩ ba cô đã từ chối lời đề nghị của cô Miwa rồi nhưng bây giờ ông cũng không biết mình nên tìm căn hộ mới ở đâu, chính lúc đó cô Miwa đã đề nghị ông cứ đến biệt thự nhà bà nơi các con trai bà đang sinh sống bởi vì chính ông cũng đã từng giúp đỡ bà rất nhiều khi hai người ở Pháp, chính là lúc này bà muốn giúp đỡ họ đây là một chuyện vô cùng công bằng.
              Chính là lúc này cô thật sự không biết phải làm gì bây giờ hình như cô bị lạc rồi, giữa trời nóng oi bức như thế này thật là muốn giết người mà! Cái nóng ở Nhật Bản lúc nào cũng vậy, nóng đến mức muốn bỏng cả da, mà trên đường lại không có ai cả cô biết hỏi ai mà tìm đường đây? Giữa lúc cô đang loay hoay tìm đường thì đằng sau cô bỗng vang lên tiếng nói: "Tôi có thể giúp gì cho em không?"
               Cô giật bắn mình quay phắt đầu lại, cô nhìn thấy người trước mắt mình là một người đàn ông khoảng 25,26 tuổi với mái tóc màu nâu nhạt khuôn mặt nhã nhặn ôn hoà dễ gần, thân mặc một chiếc áo sơ mi sọc dọc màu da quần tây nâu đậm khoác trên mình một chiếc áo blouse trắng, trên cổ còn vắc một chiếc ống nghe. Có vẻ anh là bác sĩ, cô thầm cảm thấu may mắn nhìn về phía anh nở một nụ cười thật tươi hơn cả ánh mặt trời bất giác làm cho người đứng đối diện cô trên mặt hiện lên một rặn mây hồng. Cô vui vẻ tiến tới gần anh chìa ra mảnh giấy nói:
               "Anh có biết địa chỉ này nằm ở đâu không?"
               Masaomi nhanh chóng trở lại bình thường cầm lấy miếng giấy nhỏ trên tay cô nhìn một chút mỉm cười nói: "Anh cũng đang đi đến đó đây nếu em muốn chúng ta có thể đi chung đấy."
              Cô vui vẻ đồng ý: "Thế thì còn gì bằng, rất cảm ơn anh."
              Masaomi vui vẻ mở cửa xe giúp cô, trên đường hai người nói một chút chuyện lúc này anh mới nhận ra cô chính là con gái đối tác làm ăn của mẹ anh, cô chính là người mà cả Nhật Bản này phải tự hào là nàng công chúa nhỏ và còn là con gái của nữ thần Muse, đây là niềm vinh hạnh đến cỡ nào khi được gặp mặt chính diện cô như thế này chứ? Anh thầm cảm thán.
    
              Đến nơi nhân viên đã đem đồ đạc của cô đến nơi, trước cửa là một người mặc một bộ vest đen tôn lên thân hình cao ráo của anh, mái tóc màu vàng nhạt cùng đôi mắt xanh như màu biển cả phối hợp với cặp mắt kính anh là một người có vẻ là một người khá nghiêm túc. Bên cạnh anh là một đứa bé khoảng chừng 5,6 tuổi mái tóc hồng bồng bềnh cùng đôi mắt màu cafe sữa trông cậu nhóc đáng yêu vô cùng.
                Cậu nhóc nhìn thấy người tới là ai liền vui vẻ chạy nhanh tới vui vẻ hô to: "Masa về rồi."
                 Masaomi vui vẻ giang tay tiếp đón cái ôm nồng nhiệt của em út nhà mình cười cười nói: "Anh về rồi đây Wataru."
                 Ukyo nhẹ nhàng nói: "Anh về rồi."
                Masaomi nhìn cậu hai trong nhà cười nói: "Ừ, anh về rồi đây mọi người ở nhà cả chứ?"
                Ukyo nói: "Tất cả đều đã về cả rồi chỉ còn anh thôi đấy."
                Masaomi mỉm cười nhìn về phía cô nói: "Em vào nhà đi anh sẽ giới thiệu cho em các thành viên trong gia đình."
                Himi có chút do dự nhưng vẫn đi theo đằng sau cả ba người.
    
                Vừa đi vừa nhìn xung quanh, căn biệt thự này kết cấu xây cho khá nhiều người ở, bày biện rất có thẩm mĩ khi người ngoài nhìn vào có thể cảm nhận không gian rộng lớn thoải mái tuy đơn giản nhưng vẫn giữ được nét cao quý của chủ nhân nó. Vừa bước vào thang máy Himi cùng ba người còn lại lên thẳng lên tầng 5 đây là nơi các anh em cùng nhau dùng bữa ăn và họp mặt khi có chuyện cần bàn bạc. Cửa thang máy vừa mở ra khung cảnh trước mắt hiện hữu, nơi này phải xuống thêm một cái cầu thang nữa mới tới phòng khách, nhà bếp thì ở một giang phòng khác không khí trong lành đầy đủ ánh sáng đây quả là một nơi thật tuyệt vời.
  
               Bây giờ trong phòng khách vang lên tiếng nói cười có khoảng năm người đều là nam. Himi bắt đầu cảm thấy e dè, Masaomi đằng sau tiến đến như hiểu được tâm trạng của cô hai tay nắm lấy vai cô như khích lệ đẩy cô về phía trước. Cô theo quán tính bước lên phía trước đi vào phòng khách bên dưới, những người bên dưới nhìn thấy cô bước xuống có chút ngạc nhiên nhìn về phía cô. Phía sau cô Masaomi cùng Ukyo và wataru cũng đi đến, con trai lớn trong nhà bắt đầu lên tiếng nói:
             "Đây là con gái của một đối tác làm ăn người đã từng là bạn học cao trung của mẹ đấy, cô bé tên là Fujisuka Himi sau này sẽ ở nhà của chúng ta mấy đứa sau này phải chăm sóc cho em gái mới của chúng ta đấy nhé."
             Một người trong những người anh em kia với mái tóc màu trắng như pha lê cùng đôi mắt màu tím mê hoặc với nốt lệ chí dưới đuôi mắt trái càng làm cho khuôn mặt anh càng trở nên sắc sảo, anh tiến đến ôm chầm lấy cô vui vẻ nói:
            "Em chính là người mà mẹ Miwa luôn nhắc đến trong điện thoại đúng không? Anh đã luôn muốn được gặp em đấy, nghe mẹ nói em là một cô gái rất đáng yêu quả nhiên đúng như lời nói rồi."

            Một người khác nhìn rất giống anh nhưng chỉ khác ở chỗ anh có màu tóc đen và viên lệ chí nằm ở đuôi mắt phải anh có một vẻ đẹp ôn nhu hơn người kia, đây hẳn là anh em sinh đôi đi, tiến đến kéo lấy người anh đang ôm chặt cứng trên người cô xuống ôn nhu nói: "Xin lỗi về hành động vô lễ của anh ấy nhé, anh là Asahina Azusa con thứ sáu trong gia đình còn đây là Tsubaki con thứ năm trong gia đình, anh và anh ấy là sinh đôi cùng trứng, còn người có mái tóc cam đang ngồi ở đằng kia là Natsume con thứ bảy trong gia đình rất vui được gặp em nhé."
              Nói rồi còn chỉ tay đến một người đang ngồi trên sopha mắt và tay vẫn đang dán trên máy tính xách tay trên bàn.
              Cô vui vẻ nở nụ cười vui vẻ nhìn hai người nói: "Em là Fujisuka Himi sau này mong các anh giúp đỡ nhiều hơn nữa nhé."
             Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô Tsubaki lại đang muốn nhảy đến ôm chầm lấy cô liền bị Azusa nhanh tay chụp lại kéo đến ngồi lên sopha. Lúc này một người đi đến trước mặt cô, cô nhận ra đây chính là người lúc nãy đứng ngoài cửa nhà anh nhìn cô cười nhẹ theo đúng chuẩn lịch sự nói:
            "Rất vui được gặp em Himi, anh là Ukyo là con trai thứ trong nhà sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn nhé."
             Cô mỉm cười cúi đầu chào anh. Một cậu nhóc tuổi chừng khoảng 11,12 tiến đến trước mặt cô nhìn nhìn sau đó cậu như nhớ ra điều gì đó khuôn mặt dần biến sắc vô thanh vô tức nói: "Cô chính là người đã làm cho cánh nhà báo dậy sóng trong một thời gian dài mà, công chúa bánh ngọt còn được gọi với cái tên khác con gái của nữ thần Muse! Sao cô lại có mặt ở đây?"
                 Trong phòng chỉ thoáng chốc bị im lặng bao chùm những người có mặt tại đây đều đồng loạt nhìn về phía cô, ngoài Masaomi lúc nãy đã nói chuyện với cô ra đã biết trước được thì những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào cô như thể không tin được vào mắt mình.
               
                  Ôi con gái cưng của Nhật Bản đã trở về rồi!
                  
                   Cô nhìn từng người trong nhà với ánh mắt kì quái chẳng lẽ cô như vậy lạ lắm sao, sao họ lại có phản ứng mạnh vậy? Ukyo nhanh chóng thoát khỏi trạng thái thất thần mỉm cười nói: "Thảo nào khi nhìn thấy em, anh nhớ rằng mình đã gặp em ở đâu rồi bây giờ nghe Fuuto nói, anh mới nhớ ra được, rất vui được gặp em công chúa nhỏ." Dù sao Ukyo đang theo đuổi ngành luật sư phổ cập thêm nhiều thông tin trên TV, báo đài cũng là lẽ đương nhiên việc anh nhìn thấy cô cũng là điều dễ hiểu.
                    Himi nhìn anh bất đắc dĩ mặt phụng phịu nói: "Xin đừng gọi em là công chúa nữa em cũng đã lớn rồi mà."
                    Tsubaki không màng Azusa đang ngồi canh chừng mình, anh đi nhanh tới lại ôm chầm lấy cô cười nói: "Sao lại không chứ em gái nhỏ đáng yêu như thế này mà." Azusa thở dài nhìn người anh sinh đôi của mình thở dài bước đến một làm nữa tách anh ra khỏi người cô kéo về chỗ cũ.
                      Cô lại nói: "Em không muốn làm cho mọi người cảm thấy không thoải mái khi biết đến những danh tiếng đó của em, em từ nhỏ đã là con một không có bất kì anh chị em nào cả, sau khi nghe cô Miwa nói mình có nhiều con trai em đã rất muốn được gặp các anh những người có thể làm anh em của mình, em đã rất vui. Em thật sự không muốn tạo bất kì khoảng cách nào với các anh cả dù sao khi đã sống chung dưới một mái nhà thì chúng ta chính là gia đình, ba là người đã dạy cho em biết điều này cho nên xin các anh đừng để ý đến những điều đó mà hãy cứ xem em là một đứa con gái bình thường, là một em gái bình thường mà đối đãi. Em cầu xin các anh đấy." Nói đến đây gương mặt cô cúi gầm xuống nước mắt như những hạt lưu ly rơi xuống nền đất, cô thật sự không muốn họ xa cách mình chỉ vì những cái danh hiệu đó, người ta thường nói càng ở trên cao bạn sẽ càng cảm thấy cô đơn, cô thật sự không muốn như thế một chút nào. Cô ghét sự cô đơn vì chính nó sẽ càng làm lộ ra mặt yếu đuối của cô, đây chính là điều mà cô không thích nhất. Khó khăn lắm cô mới có thể cảm nhận được không khí của một gia đình là như thế nào, cùng vui đùa cùng cãi nhau hay cùng nhau đi vui chơi trong các dịp lễ Himi đều muốn cảm nhận chúng, chính vì thế cô không muốn nói cho họ biết mình là ai cô chỉ muốn họ đối xử với mình như các anh em trong nhà mà thôi.
   
             Masaomi bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu cô khẽ xoa ôn hoà nói: "Sao em lại khóc chứ? Thôi nào em đang tự làm xấu gương mặt xinh đẹp của mình đấy."
            Cô lắc đầu nguầy nguậy nói: "Những người bên cạnh em họ đều vì những cái danh hiệu đó mới đến gần em, họ dùng những khuôn mặt giả dối đó để tiếp cận lợi dụng em họ chưa bao giờ thử hỏi cảm xúc thật sự của em như thế nào, ngoài miệng thì chị chị em em nhưng sau lưng luôn mưu tính nói xấu bôi nhọ danh dự của em. Thử hỏi em có thể đặt niềm tin vào nó nữa không đây?Nhưng khi nghe cô Miwa kể về các anh em trong gia đình mình bằng một khuôn mặt rất hạnh phúc, em muốn thử một lần nữa đặt niềm tin của mình đối với các anh cho dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhưng em chắc chắn sẽ làm đúng bổn phận mà một đứa em gái cần phải làm cho nên xin các anh hãy tiếp nhận đứa em gái này."
    
              Ukyo tiến đến phía cô quỳ một gối xuống cho vừa tầm nhìn với Himi, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên đôi mắt cô âm thanh nhẹ nhàng vang lên: "Các anh cũng đã nghe về em rất nhiều từ Miwa, mẹ nói em là một cô gái rất mạnh mẽ đáng yêu và nấu ăn rất ngon nhưng mà hình như chỉ có hai phần sau thôi còn phần đầu thì cần phải xem lại." Tiếng khúc khích đột nhiên vang lên Ukyo lại nói tiếp:
       "Các anh tất nhiên sẽ không như những lúc người cặn bã lòng dạ hiểm độc đó, đúng như em nói đấy sống chung một mái nhà chúng ta là một gia đình hạnh phúc Miwa đã nói sau này em sẽ cùng sống chung với các anh thì đương nhiên em là em gái nhỏ của các anh mà. Vì vậy hãy quên đi những điều không hay trước đó mà hãy vui vẻ sống với chính con người thật sự của em đi, em gái nhỏ."
            Cô nhìn một phòng những người trước mặt mình sau này sẽ là những người anh, người em của mình họ đang mỉm cười nhìn về phía cô, những nụ cười chân thật không hề có chút miễn cưỡng giả dối như những người trước kia cô gặp. Sau một lúc im lặng Himi nhẹ nhàng ôm lấy Ukyo che khuất khuôn mặt còn vương lại một chút nước mắt ngẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
    
               Sau đó Himi buông anh ra nhìn những người có mặt trong phòng lúc này trên khuôn mặt đang tràn đầy sức sống, cô cong đôi môi xinh đẹp của mình nở một nụ cười thật tươi nói: "Lúc nãy em thất thố quá xin lỗi mọi người, để em giới thiệu lại nhé, em là Fujisuka Himi các anh có thể gọi em là Himi, năm nay 13 tuổi sau này rất mong các anh giúp đỡ nhiều hơn nhé!"
           Nụ cười ấy thật sự rất đẹp.
      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro