19:Hay là anh thử cân nhắc...
Lục Viêm vừa xoay người, Phó Tuân với gương mặt baby nở nụ cười ranh mãnh huơ huơ di động của mình trước mặt người đàn ông cao lớn.
Lục Viêm cau mày, nhàn nhạt hỏi.
"Cái gì?"
Phó Tuân bộ dạng ngứa đòn, vô tư bật điện thoại mở lên một đoạn hội thoại ghi âm, có thể nghe rõ chất giọng của đối phương, không cách nào chối cãi.
"Người phụ nữ của tôi cũng có lúc cảm thấy cô đơn sao? Cậu đang xem thường tôi hay xem trọng bản thân quá mức vậy?"
"Bây giờ tôi đã có hình ảnh cậu động chạm người phụ nữ của tôi, tôi có thể đem cậu bỏ tù, hoặc chẳng hạn như, khiến cậu cả đời ngày không thể ngước mặt lên được!"
"Con mẹ nó, thằng điên khốn kiếp này!"
"........."
Người đàn ông bị lửa giận thiêu đốt, cánh tay săn chắc giơ khẽ lên cao, đánh mạnh xuống một cái, gương mặt baby méo mó, Phó Tuân nhịn đau cố gắng ngẩng mặt lên nhìn đối phương, ân hận xin tha thứ.
"Lão đại, Viêm ca, tha cho em! Em biết sai rồi, em sẽ lập tức xóa ngay!!!"
Có ngu mới xóa!
Phó Tuân bị đánh đến choáng váng, âm thanh nghẹn ngào, nhưng vẫn ngoan cố giở mảnh khóe.
Người đàn ông không chấp nhặt cậu, tạm thời bỏ qua.
Phó Tuân xoa xoa chỗ bị đánh, lén lút nhìn theo bóng lưng người đàn ông cao lớn dần khuất sau cửa.
"Ha ha, Viêm ca, để xem sau này anh giải thích thế nào!! Li kỳ muốn chết!"
...
Ừ thì... li kỳ thấy mẹ.
Phó Tuân ngáp ngắn ngáp dài than thở cất giọng, trên mặt gắn liền hai chữ 'TỨC GIẬN', còn không ngừng giãy đành đạch trên chiếc ô tô do mình vừa đích thân lái đến.
"Lão đại chính là kẻ xấu tính! Lấy chuyện công báo tư thù! Tối hôm qua bắt người ta cả đêm không ngủ lau chùi Garage, không ngờ trời vừa sáng liền sai đi đón 'người phụ nữ' của anh ta, á á á á đình công! Bổn công tử muốn đình công!!!"
Chiếc xe Audi bốn chỗ bóng loáng bộ dạng uy vũ ngay ngắn đậu trước cổng chung cư nọ, người ngồi trên xe gần như sắp không kiên nhẫn được nữa, liền nhấn nhấn điện thoại tìm gì đó.
"Phù! May mà lần đó mình có nhanh trí lưu lại"
Đầu dây bên kia đổ liên tục năm hồi chuông, mãi cho đến khi tổng đài sắp thông báo thì đối phương mới nhấc máy, giọng điệu giống như vẫn còn đang ngủ, khô khan trả lời.
"Hửm.. alo?"
Phó Tuân mím môi, cố kiềm chế để bản thân không phát ra tiếng chửi thề, dù gì người ta cũng là cô gái, ăn nói khiếm nhã như vậy, rất không nên.
"Cô Lê, là tôi, Phó Tuân đây, người lần trước gặp nhau ở bệnh viện bên cạnh Lục Thần, cô không quên chứ?!"
Lê Quánh Dao lúc này mới từ từ mò dậy từ dưới sàn, cô cũng không nhớ tại sao mình có thể về đến nhà an toàn nữa, sửa lại chất giọng, cố gắng mở căng hai mắt đáp lại.
"À, tôi còn nhớ, nhưng có chuyện gì không? Phó tiên sinh?"
Cô còn hỏi có chuyện gì không?
Nếu không có chuyện gì thì tôi đã sớm nằm trên giường ngủ một giấc rồi.
Phó Tuân nhẹ nhàng gợi lại cho cô chút ký ức.
"Tối qua không phải cô với Viêm ca đã thương lượng xong rồi sao? Hôm nay tôi đến chính là đón cô qua chỗ Viêm ca một chuyến!"
"Khoan đã!"
Lê Quánh Dao đỡ trán, vò vò đầu tóc rối của mình, kiên nhẫn hít thở.
"Tôi? Hôm qua nói cái gì với Lục tiên sinh? Đón tôi? Đến đâu?"
Phó Tuân cũng biết tối hôm qua cô trong trạng thái say xỉn giao tiếp với Lục Viêm, vì vậy rất tốt bụng nhắc lại, cảm giác cao hứng nở nụ cười tinh nghịch, ngữ khí trêu chọc.
"Cô Lê, hôm qua cô uống say, cùng Lục thần nhà chúng tôi tâm sự rất nhiều... rất nhiều chuyện, cô còn nói muốn tự mình ký tên lên mũ bảo hiểm của Viêm ca, anh ấy đồng ý rồi, vì vậy hôm nay tôi đến để đưa cô đi lấy chữ ký này! À, tôi đang đứng dưới chung cư của cô, cô Lê chuẩn bị một chút rồi chúng ta cùng đi!"
Lê Quánh Dao nghe đến ngơ người, cô túm lấy bộ tóc lộn xộn cố nhớ lại những việc mà bản thân đã làm ra.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nhuốm từ tính ôn nhu nhẹ nhàng nói qua điện thoại.
Từ lời từng chữ... rất rõ ràng.
Hơn nữa, cô còn gọi tên người ta.
Lục Viêm~
Lê Quánh Dao tự tát mình hai cái, bên kia Phó Tuân nghe được thì giật mình, cô đồng thời kích động vỗ vỗ ngực tự trách mình rất lâu, còn tự chửi bớt bản thân trong vòng mười phút, dùng hết tất cả các từ ngữ xấu xa nhất mà trong đầu cô có thể nghĩ ra.
Phó Tuân nghe xong, thật lâu thần hồn vẫn chưa quay về, khóe môi giật giật.
"Cô... Cô Lê, mọi chuyện bên đó ổn chứ?"
"Không... không ổn, tôi không thể đi gặp Lục tiên sinh lúc này được, cậu về đi, không cần phải đón tôi đâu!"
Phó Tuân than thở, cố kéo dài âm cuối như nài nỉ.
"Không được đâu cô Lê, Viêm ca giao nhiệm vụ cho tôi hộ tống cô, nếu tôi không thể đưa cô an toàn đến chỗ anh ấy, anh ấy sẽ đánh chết tôi!!!"
Qua một lúc lâu, lòng thương người trong cô trổi dậy mãnh liệt, đối phương cũng đã van xin như thế thì cũng hết cách.
Lê Quánh Dao nghĩ, dù sao việc cũng đã đến nước này, trước sau gì cũng phải đối diện với Lục Viêm, không sớm thì muộn chi bằng dứt khoát giải thích với anh một chút.
Giọng cô trong trẻo trở lại, nhẹ nhàng nói.
"Được, vậy cậu đợi tôi chuẩn bị!"
"Được được, cô Lê không cần gấp đâu, tôi có thể đợi được!"
Lê Quánh Dao đi vào nhà vệ sinh, cô lật mọi ngóc ngách trong điện thoại ra xem, tối hôm qua rốt cuộc bản thân đã làm nên chuyện tày trời gì.
Sau đó liền ân hận gục mặt xuống bồn rửa tay.
Tin nhắn mà cô gửi cho Lục Viêm, hận không thể ngay lập tức đào một cái hố chui xuống tự chôn mình cho đỡ nhục.
Nguyên văn chính là:
<Lục Viêm, con người tôi cái gì cũng không tốt, chỉ có cố chấp là rất giỏi, tôi rất kiên trì đó, hơn nữa tôi còn rất chung thủy, trước nay đều chỉ yêu duy nhất một người, hay là anh thử cân nhắc...>
May mà vừa đến đó thì tài khoản của di động cô vừa hết tiền, nhưng cái này trông cứ giống như profile của mấy gã tra nam dùng để tán tỉnh con gái nhà lành, khiến Lê Quánh Dao suýt chút tự dìm mình xuống sông tự vẫn, nếu không cô không có cách nào đối diện với anh.
Nếu như một lát nữa gặp nhau, anh nổi hứng lên nỏi, cân nhắc cái gì...
Cô phải trả lời sao đây?
Hay là bây giờ dứt khoát đuổi Phó Tuân về, cô không đi gặp Lục Viêm nữa.
Ba mươi mấy phút sau, cuối cùng cô cũng ngồi trên xe của Phó Tuân rồi.
Người đàn ông vừa lái xe vừa thỉnh thoảng lén lút nhìn vào kính chiếu hậu, cố gắng dò xét biểu cảm của đối phương, cảm thấy sợi dây thần kinh của cô đang căng đến mức chỉ cần tác động nhỏ một chút liền đứt ra làm đôi, khiến Phó Tuân không kiềm được khóe miệng, cười cười mấy lần.
"Cô Lê, tôi nói ra cô đừng cảm thấy áp lực nhé!"
Cậu không cần nói tôi cũng cảm thấy rất áp lực!
Lê Quánh Dao nở nụ cười gượng gạo, âm thanh dịu dàng mềm mại, khẽ đưa tay vén tóc qua sau vành tai, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng động tác của cô cứng ngắt như một cỗ máy khiến Phó Tuân phải nhịn cười, giả vờ như không nhìn thấy.
"Cô là người đầu tiên Viêm ca cho phép tham gia vào thiết kế mũ bảo hiểm đó, ngay cả anh em trong đoàn đội đều không có được cái vinh dự lớn lao ấy đâu! Hơn nữa, sau mỗi giải đấu, mũ bảo hiểm của Lục Thần đều được đem đi trưng bày, cô nghĩ kỹ nên ký như thế nào chưa?"
Phó Tuân không nói ra thì cô cũng đã áp lực đến 5, 6 phần rồi, cậu vừa nói xong, Lê Quánh Dao liền áp lực lên 100, cảm giác tay chân có chút run rẩy không yên.
Phó Tuân hài lòng mỉm cười.
"Cô đừng lo, yêu cầu bất khả thi của cô mà Viêm ca còn dễ dàng đồng ý, thì dù cho tối qua cô có làm gì thì nữa thì anh ấy cũng sẽ bỏ qua thôi, miễn là cô đừng cảm thấy ngại!"
Có thể không ngại?
Lê Quánh Dao thất thần nhìn ra bên ngoài, lòng bàn tay cô rịn ra một tầng mô hôi căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro