Người Seoul
Tháng Hai năm 1994, phường Changchun, quận Seodaemun, thành phố Seoul.
“Hãy biến con thành Da Seul của anh Sang Min.”
Nếu có một điều ước, thì đây chính là điều duy nhất Na Jung mong muốn. Thời điểm đó, chỉ cần anh Sang Min đưa cánh tay gạt mồ hôi trên trán thôi cũng đủ để Na Jung ngây ngất cả ngày. Mỗi khi nhìn thấy thân hình rắn chắc đẹp như thiên thần của anh mặc đồng phục trường Yonsei, khoác thêm chiếc áo bóng rổ là tai Na Jung bắt đầu ong ong, không nghe thấy tiếng gì xung quanh nữa, và hai tay thì chẳng biết từ lúc nào đã đưa lên ôm chặt trái tim đang đập thình thịch.
Vừa xem bộ phim dài tập “Chiến thắng cuối cùng”, Na Jung vừa đợi chương trình phim tài liệu có xuất hiện anh Sang Min. Màn hình ti vi hiện lên cảnh cuối tập phim, Da Seul đang đắm đuối nhìn nam diễn viên Jang Dong Gun trong vai Cheol Jun. Trong đầu Na Jung đã hiện lên cảnh mình và anh Sang Min thế vào chỗ của Da Seul và Cheol Jun trên ti vi kia.
Mình mà là quả bóng rổ kia thì tốt biết mấy. Anh ấy sẽ cướp lấy mình từ tay các cầu thủ khác, rồi lại bị họ cướp mất, rồi anh giành lại, ôm mình vào vòng tay vừa mềm mại vừa rắn rỏi kia. Ôi chỉ nghĩ thôi đã thấy sắp ngất đến nơi rồi.
Na Jung đang chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình thì tiếng Dong Il và Rác bình luận về bộ phim mới hết kéo cô về thực tại. “Sạch sẽ”, “ngăn nắp” là những từ ngữ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của Rác. Rác tạm thời ngậm miệng, lấy cổ áo phông đang mặc trên người quẹt ngang cái miệng dính đầy bánh trái. Nhưng cũng chỉ được 5 giây im lặng.
“Biến thành Da Seul đi.”
Những lời đùa cợt của Rác bắt đầu hướng về phía Na Jung. Rác ngồi trên ghế, hai đầu gối liên tục rung bần bật trong chiếc quần nỉ rộng thùng thình, anh thò tay bẹo chặt hai má Na Jung kéo sang hai bên. Rác cười khùng khục nhìn Na Jung với khuôn mặt phình ra như con sóc nhỏ, hai cánh tay khua khoắng vật lộn.
“Nào! Thích chết không!” Na Jung trợn mắt gầm gừ.
“Em chính là Da Seul đấy. Da Seul, Da Seul.”
Lần này Rác lại ấn hai má cô bé vào giữa, khiến cho đôi môi chụm lại.
Đương nhiên Na Jung sẽ không chịu ngồi yên. Na Jung dồn hết cơn giận dữ vào bàn tay, cấu mạnh lên đùi Rác. Á! Rác nhảy bật ra khỏi ghế sofa, bàn tay xoa lấy xoa để.
Đúng lúc đó! Anh Sang Min xuất hiện! Na Jung nhảy một bước đến sát màn hình, hét lên đầy phấn khích.
“Đang mùa giải mà chúng nó cũng có thời gian lên ti vi thế kia cơ à?” Dong Il hỏi bằng cái giọng nặng trịch của vùng Jeonla.
“Đằng nào Gial chả thắng.” Rác vừa xoa đùi vừa góp chuyện với Dong Il.
“Không có chuyện đấy đâu.” Na Jung nhăn nhó cãi lại.
“Đúng rồi còn gì.”
Thái độ gây sự của Rác cuối cùng cũng chọc Na Jung phát điên.
“Không phải là không phải!”
“Đúng là đúng!”
“Đã bảo không phải mà lại!”
“Đã bảo đúng mà lại!”
Na Jung gườm gườm nhìn Rác.
“Trường Yonsei mà thắng thì anh định làm thế nào?”
Rác làm mặt xấu, bắt chước giọng điệu của Na Jung để đáp trả lại cô.
“Thế Gial mà thắng thì mày định thế nào?”
Cuối cùng, Rác và Na Jung quyết định kết thúc cuộc cãi vã bằng một trận cá cược. “Nếu mày thắng, anh cho mày chọn một thứ đồ bất kỳ của anh mà mày thích. ” Rác bắt đầu đưa ra điều kiện. Na Jung nghiêng đầu suy nghĩ, trong đầu xuất hiện một thứ.
“Đúng rồi. Anh có băng nhạc của Seo Tai Ji đúng không? Em sẽ lấy cái đó. ”
“Mày điên à? Đòi cái gì nó phải lọt tai một tí chứ. ”
Na Jung chẳng thèm để ý đến thái độ căng thẳng của Rác.
“Đằng nào anh cũng có nghe nhạc bao giờ đâu. Cả đời em chưa thấy anh cắm cái tai nghe vào tai bao giờ. ”
“Ai bảo mày anh không nghe, con thần kinh này. Album thứ hai của Seo Tai Ji, Hà Như ca chứ gì.”
“Album thứ ba đấy, đồ đần ạ.”
“Biết rồi, album thứ ba.”
“Nó là album thứ hai, đần quá sức đần.”
Cái gì, đần? Rác kéo mạnh hai má Na Jung.
“Con điên này, bảo anh mày là đồ đần à! Khâu mồm mày lại bây giờ. ”
Đương nhiên Na Jung cũng không phải dạng vừa. Cô em một tay túm lấy tóc anh, một tay liên tục véo đùi không thương tiếc. Cả hai như sắp sửa giết nhau đến nơi, vừa đánh nhau vừa hét ầm nhà “Bỏ tay ra!”, nhưng dứt khoát không ai chịu buông tay ra trước. Mặc kệ chiến trường khốc liệt trước mặt, Dong Il và Il Hwa vừa từ trong bếp ra vẫn bình tĩnh tập trung xem ti vi. Đây là cảnh ngày nào cũng diễn ra tại nhà trọ Shinchon, phường Changchun, thành phố Seoul.
“Mặc dù mới mở nhà trọ chưa được lâu nhưng tôi sẽ chăm sóc lũ trẻ y như con của mình, chị không có gì phải lo cả. Chị cứ coi như mang con trai đi gửi nhà họ hàng là được. Ôi chà chà, đúng là vùng Sam Chun Po có khác, giọng nói y hệt như chỗ chúng tôi.”
Một buổi sáng, Il Hwa đang cười cười nói nói với ai đó trong điện thoại, đầu vẫn cuốn đầy những cái lô màu hồng. Kể từ lúc chuyển từ Masan lên Seoul sống đến nay mới vừa tròn một tháng. Ông chồng Dong Il đã bắt đầu làm huấn luyện viên cho đội Seoul Twins, còn cô con gái Na Jung cũng đã vào đại học. Chuyển đến một nơi xa lạ, làm quen với một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ đã khiến Il Hwa lo lắng không ít. Ấy thế mà bà mẹ phải gửỉ đứa con một thân một mình lên thành phố kia thì còn bất an đến mức nào. Il Hwa bỗng thấy một sự đồng cảm sâu sắc dâng đầy trong lòng mình.
“Dạ, ai cơ ạ? Trương Quốc Vinh? Con trai chị trông giống Trương Quốc Vinh ạ? Cái anh diễn viên Hồng Kông quảng cáo sô-cô-la ấy ạ? Ối trời ơi, thế thì phải đẹp trai cực kỳ. Tôi phải rấm làm con rể mới được.”
Il Hwa cười lớn, hứa sẽ chăm sóc cậu con trai thật cẩn thận để làm an lòng người mẹ xa con. Vừa đặt tai nghe xuống thì lại có điện thoại đến. Vừa đúng lúc đó, cậu con trai ở Sam Chun Po gọi điện đến thông báo mình vừa xuống ga Seoul.
“Mẹ cháu vừa mới gọi điện đến đấy. Chào mừng Trương Quốc Vinh của Sam Chun Po lần đầu đến với Seoul nhé.”
“Lần đầu đâu ạ. Cháu đến Seoul lần thứ hai rồi đấy.”
Cố lên giọng cứng cỏi, nhưng không hiểu sao Sam Chun Po vẫn thấy hơi run. Đứng trong bốt điện thoại công cộng, cậu quay lưng nhìn về phía sau. Ga Seoul mà cậu vốn mới chỉ nhìn thấy trong sách chính là ở đây. Trương Quốc Vinh của Sam Chun Po nhìn lên dòng chữ “Ga Seoul” khắc trên chính giữa cổng ga, bên dưới có cái đồng hồ lớn, một tay cầm ống tai nghe điện thoại, tay kia nắm chặt quai chiếc túi xách hiệu Asics.
“Cháu có tự tìm được đường đến đây không? Có biết đi tàu điện ngầm không?”
“Cháu đi tàu hỏa đến đấy ạ. Tàu hỏa còn đi được thì tàu điện ngầm nhằm nhò gì. Cô chỉ cần chỉ đường cho cháu là được.”
Sam Chun Po cố tỏ ra cứng cỏi, lôi giấy bút trong túi quần ra chuẩn bị ghi lại địa chỉ.
“Thế thì cháu chỉ cần tìm chuyến tàu đi từ ga Seoul về Shinchon là được. Lên tàu điện ngầm đi về Shinchon, rồi xuống ở Shinchon, cháu sẽ thấy Trung tâm thương mại Grace. Từ trung tâm thương mại đó...”
Nói đến đó, Il Hwa dừng lại, trong lòng hơi lo lắng.
Sam Chun Po đang chăm chăm ghi chú bèn dừng ngay tay lại.
“Cô đùa cháu à?”
“À không. Cô xin lỗi. Từ trung tâm thương mại Grace đi thẳng lên, qua một cái công viên cháu sẽ thấy một cái ngã tư. Ở đó có một hàng thịt nướng rất to tên là Quán sườn anh em, từ đó đi thẳng lên sẽ thấy quán café Đại Bàng. Đi theo cái ngõ bên cạnh đó cháu sẽ thấy biển nhà trọ Shinchon. À thôi thôi. Cháu bắt taxi từ trung tâm thương mại Grace đi. Từ đó đi taxi đến đây sẽ chỉ mất đúng bằng phí mở cửa taxi thôi. Sam Chun Po à, liệu cháu có tìm được đường không?”'
“Có gì đâu mà không tìm được ạ. Cô không phải lo đâu. Vậy lát nữa gặp cô sau ạ.”
Sam Chun Po mở cửa bốt điện thoại công cộng bước ra ngoài nhìn quanh. Cuối cùng cũng đến được Seoul. Xung quanh cậu là những tòa nhà vươn cao tráng lệ, những người thành phố lướt qua nhanh như cơn gió. Cảm giác vừa mới mẻ lạ lẫm, vừa tự hào thích thú vây quanh lấy chàng trai từ quê mới lên.
Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm và mới mẻ. Anh chàng Sam Chun Po vừa lên mặt tinh tướng với Il Hwa, giờ đối mặt với sự mới mẻ ấy, ngồi đông cứng trước đường tàu số 1 ga Seoul. Không biết anh chàng co ro ôm ba lô trước ngực ấy ngồi lù lù ở đó đã mất bao nhiêu thời gian rồi. Tiếng một đoàn tàu mới tiến vào lại một lần nữa khiến trái tim Sam Chun Po run bắn, dựng đứng người lên. Lưng cậu ướt đầm mồ hôi lạnh.
“Đoàn tàu đi về Cheongryangri đang vào ga. Quý khách vui lòng lùi lại một bước.”
“Ba chuyến đi về phía bắc Euijeongbu, hai chuyến đi về Cheongryangri, lại thêm ba chuyến nữa đi về Euijeongbu. Sao lại thế nhỉ? Thế tàu đi về Shinchon bao giờ mới tới?”
Chờ đợi mãi không thấy chuyến tàu của mình, Sam Chun Po bực bội quay quay cái cổ mỏi nhừ. Một đoàn tàu Cheongryangri nữa lại chạy qua, Sam Chun Po vận dụng hết khả năng diễn xuất, nở một nụ cười thật thân thiện, chìa bộ mặt “tôi là người tốt” về phía người đàn ông trung niên đang đọc báo bên cạnh để hỏi về chuyến tàu chạy về Shinchon.
***
Dù trên đời này không tồn tại thần đèn, thì giấc mơ trở thành Da Seul - phu nhân Sang Min cũng không phải là ước mơ hão huyền. Ít nhất là đối với Na Jung - cô gái có tình yêu bao la dành cho anh Sang Min mà hiếm ai có thể theo kịp. Nhờ tình yêu ấy, Na Jung đã đạt được mục tiêu không chỉ lên Seoul - nơi có đội bóng rổ trường Yonsei của Sang Min, mà thậm chí còn thi đỗ vào trường anh ta đang theo học.
Nếu là ca sĩ hay người nổi tiếng khác thì chưa biết thế nào, nhưng nếu là anh Sang Min thì rõ ràng có cơ hội. Nếu tìm đến chỗ anh ở, thể nào anh cũng sẽ ra gặp, nói chuyện với fan một lúc, thậm chí nếu may mắn thì còn có thể được anh tiếp chuyện điện thoại nữa cơ. Chỉ cần mình cố gắng thôi, thì dù không được lấy anh làm chồng, ít nhất trước khi ra trường cũng có thể hẹn hò yêu đương với anh một lần - Na Jung bừng bừng khí thế, bước xuống bậc cầu thang trước mặt nhà thể dục trường Yonsei.
Cánh cửa nhà thể dục mở ra, các cầu thủ bóng rổ vừa kết thúc bài luyện tập ùa ra bước xuống bậc thang. Chiếc áo khoác đồng phục dài lượt thượt cũng không che nổi cơ thể rắn chắc, vạm vỡ của các anh. Các cô nữ sinh chờ đợi từ lâu, ào lên hú hét ầm ĩ.
Na Jung phát hiện ngay ra Sang Min trong đám cầu thủ, cô lẳng lặng tiến đến gần. Hơi thở Na Jung trở nên gấp gáp. 100 mét, 50 mét, 10 mét, thế rồi đến lúc định thần lại thì Na Jung đã thấy mình đang nhét chiếc khăn vào tay Sang Min rồi. Khuôn mặt đẹp như tạc của anh dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Thời gian như dừng lại để phút giây ấy kéo dài mãi mãi.
“Anh à, anh lau mồ hôi đi, mồ hôi ấy ạ!”
Na Jung dịu dàng nhỏ nhẹ như chưa bao giờ biết ngoạc mồm hồ hét cổ vũ là gì.
Na Jung ấn chặt chiếc khăn vào tay Sang Min, ánh mắt như muốn nói với anh rằng “Em là Da Seul đến từ Shinchon ạ”.
Trong lúc Na Jung đuổi theo đến tận nơi ở của Sang Min, Sam Chun Po ngơ ngác lẫn vào dòng người ùa ra khỏi cửa ga. Cậu thẫn thờ bước theo dòng người đi vô định, nhưng tâm trạng thì như người bị Tào Tháo đuổi. Nhìn hàng ngàn người cứ tầng tầng lớp lớp bước đi như những cơn sóng liên tiếp xô bờ, Sam Chun Po mệt mỏi rã rời.
Bước ra khỏi cổng số 1 ga Sicheong, đường tàu số 1 màu đỏ, cậu nhìn thấy cổng số 3 ga Sicheong, đường tàu số 2 màu xanh ngay trước mắt. Sam Chun Po bắt đầu lẩm nhẩm liên hồi trước cổng trạm bán vé đường tàu số 2. Cậu sợ người ta phát hiện ra mình nói tiếng nhà quê.
“Một người đi Shinchon ạ. Cho tôi vé Shinchon. Shinchon một vé ạ.”
Sam Chun Po lắc đầu quầy quậy, có luyện tập thế nào cũng không giấu nổi tiếng địa phương.
“Shinchon. Một vé. Một người.”
Cuối cùng, Sam Chun Po chọn cách ngắn gọn nhất tin rằng mình đã ngụy trang thành người Seoul một cách hoàn hảo.
“…”
Một phút giây tĩnh lặng.
“Chắc anh ở quê mới lên ạ?”
Người bán vé hỏi bằng giọng đều đều, chìa chiếc vé dùng một lần màu xanh lá cây ra ngoài ô cửa.
Phải đến lúc mặt trời sắp lặn, Sam Chun Po mới đến ga Shinchon, người xanh như tàu lá. Cậu thất thểu bước ra khỏi cổng ga, ngẩng cổ lên. Quá nhiều tòa nhà cao tầng khiến trong một thoáng Sam Chun Po thẫn thờ không hình dung ra được mình phải tìm cái gì. Cậu chỉ tòa nhà vuông vức trước mặt, hỏi cậu sinh viên đang phát tờ rơi trước cửa ga tàu điện ngầm:
“Đây có phải là Trung tâm thương mại Grace không ạ?”
“Đây là Trung tâm thương mại Grand, Grace ở đằng kia ạ.”
Cậu sinh viên chỉ tay về phía đối diện.
“Làm thế nào để đi được ra đằng đó ạ?”
“Anh đi đằng này này.”
Cậu sinh viên hờ hững chỉ vào cái cổng mà Sam Chun Po vừa đi ra từ đó. Sam Chun Po nhíu mày nhìn theo tấm lưng cậu sinh viên đi xa dần.
Ngã năm Shinchon. Nơi đó đối với Sam Chun Po không khác nào mê cung. Rạp hát màu xanh, trường đại học Seokang. Cứ mỗi lần ra khỏi một cổng, lại một trận địa mới bày ra trước mắt Sam Chun Po. Cậu nghiến chặt răng trèo lên chiếc cầu thang cuối cùng dẫn ra cổng, lần này, cậu nhìn thấy một tòa nhà cực kỳ cao. Rốt cục cũng tìm thấy! Sam Chun Po sung sướng nhìn quanh, chợt phát hiện ra cậu sinh viên phát tờ rơi vừa gặp ban nãy. Lẽ nào, làm ơn, làm gì có chuyện đó... Sam Chun Po thận trọng quay đầu lại. Tấm phông quảng cáo in chữ Trung tâm thương mại Grand to tướng bay phấp phới trong gió.
“Hay thôi đi thẳng về nhà nhỉ...”
Sam Chun Po ngồi sụp xuống, hoàn toàn kiệt sức. Có lẽ cái thành phố khổng lồ và phức tạp này không phải là nơi dành cho cậu. Cứ rời một bước là cả một thế giới khác hiện ra. Chỉ cần nhìn thấy những con đường và những tòa nhà đã đủ khiến cậu phát ốm lên rồi, Sam Chun Po nhắm chặt đôi mắt mệt mỏi. Cả thế gian như quay tròn.
***
Lại là nhà trọ Shinchon.
“Chắc sắp đến rồi đấy ạ. Chị đợi một chút nữa thôi. Cháu nó cũng lớn rồi mà, chị không phải lo quá đâu. Với cả chăn đệm chị gửi tôi đã để vào phòng cháu rồi ạ. Cháu nó mà đến tôi sẽ bảo gọi về cho chị ngay.”
Sau cuộc điện thoại với mẹ Sam Chun Po, Il Hwa đứng trong bếp, nghiêng đầu khó hiểu. Chẳng lẽ thằng bé này lại ngốc thế à? Sắp đến giờ ăn tối rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Sắp xếp bát đũa lên bàn xong xuôi, Il Hwa bước ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Dong Il và Rác đang ngồi ngắm “trăng Seoul”. Đột nhiên chuông cửa reo vang. Chắc đến rồi đấy! Il Hwa mừng rỡ chạy ra cửa, nhưng rồi lại lập tức quay vào, cau mày cầm điều khiển tắt ti vi. Dong Il đang dán mắt vào màn hình ti vi, chợt giật mình ngẩng lên nhìn Il Hwa.
“Ô hay, làm cái gì đấy hả con người này?”
“Hàng xóm phàn nàn là tiếng ti vi to quá, con người ta không học được.”
“Ghê gớm thế, ghê gớm quá thể. Biết là người Seoul khó tính rồi nhưng không ngờ lại khó tính đến mức này. ”
Thái độ thiếu thiện cảm của người hàng xóm mới khiến Il Hwa cứ buồn phiền mãi trong lòng.
Chiều hôm nay, Il Hwa vừa mới đi chợ về thì thấy hai bố con Dong Il và Rác đang bật máy hát karaoke. Chưa hát xong lấy một bài thì bà hàng xóm đã sang bấm chuông. Il Hwa cúi gập người chưa kịp xin lỗi xong, bà hàng xóm đã nguẩy mông đi về. Il Hwa áy náy mãi chưa nguôi thì lại đến chuyện tối nay.
“Gớm cái mụ này, sao mà thính như cún thế! Người ta hát thì thầm thế này mà bên đấy cũng nghe thấy hả?”
Dong Il bực tức đấm tay lên tường. Bây giờ họ mới phần nào nhận ra thích ứng với cuộc sống mới không phải là điều dễ dàng. Muốn sống được ở đây thì da mặt cứ phải thật dày.
“Thế này thì làm sao mà sống nổi ở Seoul...”
Hồi còn ở quê thì nào có bao giờ phân biệt nhà anh nhà tôi, hàng xóm láng giềng lúc nào cũng tắt lửa tối đèn có nhau. Dù Masan và Seoul có khác nhau đến thế nào đi chăng nữa, Il Hwa cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi hàng xóm cứ hơi một tí lại sang gõ cửa phàn nàn thế này.
“Ô nhưng mà cái cậu Sam Chun Po với con bé Na Jung nhà mình sao giờ này vẫn chưa về thế nhỉ?”
Dong Il nhìn màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình. Il Hwa cũng ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo bên trên ti vi. Đã quá bảy giờ tối từ lúc nào.
“Thằng bé Sam Chun Po ấy cũng hai mươi tuổi rồi còn gì hả bố. Từng đấy tuổi rồi mà không tìm được nhà thì thôi chết quách đi cho xong chứ sống làm gì cho tốn cơm tốn gạo. Với cả nếu không tìm được thì gọi taxi mà đi, ghi sẵn địa chỉ cho rồi còn gì.”
Rác vừa nói chuyện với Dong Il vừa cầm hộp sữa uống ngon lành mà không biết nó đã quá hạn đến bảy ngày.
***
“Cho tôi đến chỗ này ạ.”
Sam Chun Po căng thẳng chìa tờ giấy viết địa chỉ nhà trọ Shinchon cho tài xế taxi.
“Nhà trọ Shinchon à...”
Liếc qua tờ giấy ghi địa chỉ, bác tài nhìn Sam Chun Po qua gương chiếu hậu.
“Xe không vào được đến tận nơi đâu, tôi đi đến đầu ngõ thôi nhé!”
“Vâng ạ, đến đấy thôi cũng được.”
Bác tài nhấn nút khởi động rồi cho chiếc xe lăn bánh. Thế là yên tâm rồi. Đến lúc này cơ mặt Sam Chun Po mới duỗi ra, thoải mái dựa vào ghế. Chỉ một lát sau, chiếc xe đi ra khỏi khu trung tâm, bắt đầu tăng tốc. Chiếc xe rung lên bần bật khi đi qua cầu sông Hàn. Qua cửa sổ, Sam Chun Po nhìn thấy tòa nhà 63, rồi nhìn thấy cả ga Seoul, cánh cửa đầu tiên dẫn cậu vào thành phố. Đột nhiên đầu óc Sam Chun Po trở nên trắng xóa, đến lúc này, cậu mới cảm thấy hình như cố điều gì đó sai sai. Cậu nhìn lên ghế lái.
“Seoul thật là... rộng quá phải không?”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, bắt chuyện với Sam Chun Po. Vốn đã quá mệt mỏi, Sam Chun Po không còn lấy đâu ra hơi sức để trả lời nữa. Khuôn mặt in trên kính xe như sắp khóc đến nơi. Màn đêm buông trên thành phố rực rỡ. Sam Chun Po tựa như một vì sao cô đơn đang bay lơ lửng bên ngoài màn đêm ấy, càng cố đến gần lại càng bị đẩy ra xa. Cả cơ thể và tâm hồn cậu đều mệt mỏi. Không biết ngày hôm nay đến bao giờ mới hết.
Na Jung mở cửa bước vào nhà đúng vào lúc Il Hwa đang nói chuyện điện thoại với mẹ Sam Chun Po.
“Cứ tưởng thằng bé đến, hóa ra không phải. Con gái tôi mới về đấy ạ. Chị cố đợi thêm một lát nữa nhé. Có khi tôi phải ra ngoài tìm thử mới được.”
Trên điện thoại thì cố gắng trấn an mẹ Sam Chun Po là thế, nhưng Il Hwa cũng bắt đầu sốt ruột như có lửa đốt trong lòng. Sao mãi thằng bé này chưa đến thế nhỉ. Il Hwa đi qua đi lại trong phòng khách. Dong Il vừa cởi áo khoác treo trong phòng ngủ đi ra, liền bị Il Hwa tóm lấy.
“Anh thử ra Trung tâm thương mại Grace đằng trước kia xem nào.”
“Nó mà về trước thì nhắn tin cho anh nhé, một một hai ba năm.”
Dong Il gật đầu, cầm máy nhắn tin bên cạnh ti vi lên định đi ra. Đúng lúc đó chuông cửa reo vang. Hình như đến rồi thì phải, Il Hwa vội vã chạy ra cửa. Khuôn mặt Dong Il chợt đông cứng.
“Mẹ ơi! Mụ ấy lại đến đấy à?”
“Bố bảo ai?”
Na Jung bắt chước bố thò cổ ra hỏi. Lại là bà hàng xóm.
“Tôi cũng đến phát bệnh thôi. Từ sáng đến giờ bà ấy qua qua lại lại gõ muốn thủng cả cửa để kêu ca nhà mình ồn ào rồi đấy.”
“Thế cơ à?”
“Càng nghĩ lại càng thấy bực. Cứ hơi một tí lại bị lộn ruột thế này thì làm sao sống nổi ở đất Seoul này được hả? Hôm nay may cho bà là tôi hiền đấy nhá!”
Cánh cửa đóng lại. Il Hwa lò dò đi vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Lần này lại làm sao nữa? Sao? Hay lại bảo tiếng máy giặt kêu to quá đi? Người nhà này còn chẳng nghe thấy gì! Mụ ấy còn kêu ca cái gì nữa thế? Lần sau mà còn sang nữa là tôi báo cảnh sát đấy nhé!”
Cơn giận của Dong Il bốc đùng đùng lên đến tận đỉnh đầu.
Il Hwa chỉ lặng lẽ ngồi nhìn, chẳng nói một lời nào. Dong Il bực bội quay sang trút giận vào Il Hwa.
“Này! Bà ta bảo gì?”
“... Người ta bảo đi rút quần áo vào đi.”
Trong một khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm căn phòng. Il Hwa nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chị ấy bảo đang mưa rồi, rút quần áo nhanh không ướt.”
Vài hạt mưa tí tách ngoài khung cửa. Dong Il và Na Jung cũng đã hướng mắt ra cửa từ lúc nào. Tiếng mưa bắt đầu rào rào nặng hạt. Trái tim vừa trở nên khô hạn của Il Hwa dường như được cơn mưa tưới cho ướt đẫm, mát rượi. Từ ngày chuyển lên thành phố, ngày nào cũng ngập tràn căng thẳng. Một góc trái tim đầy vết thương của Il Hwa như tan ra.
“Na Jung à, ra rút quần áo nhanh đi con.”
Il Hwa nối bằng giọng điềm tĩnh hơn một chút rồi đứng lên.
“Tìm cái gì thế?”
Dong Il nãy giờ vẫn đứng thẫn thờ, thấy vợ chợt đứng lên đi vào bếp, bèn quay ra hỏi.
“Bánh gạo.”"
“Đêm hôm rồi còn tìm bánh gạo làm gì?”
Il Hwa mỉm cười, lôi ra một cái rổ nhỏ.
“Để mang cho hàng xóm.”
Đêm hôm đó, Dong Il đã tìm được Sam Chun Po.
Vào đến phòng, Sam Chun Po bỏ cặp xuống đất, chỉ cởi được mỗi đôi tất rồi chui vào mớ chăn đệm mẹ cậu đã gửi lên từ trước. Bộ chăn đệm trắng như tuyết, bà mẹ lo con lạnh đã gửi lên kèm với bao nhiêu yêu thương và nhung nhớ. Tiếng của mẹ qua điện thoại ban nãy vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Con trai ngoan của mẹ. Đêm nay làm sao mẹ ngủ được đây. Để con một thân một mình lên Seoul, mẹ làm sao mà ngủ được...”
Trong bốt điện thoại công cộng trước cửa quán café Đại Bàng, giọng mẹ mỏng manh run run như sắp khóc. Sam Chun Po cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng...
“Con trai à. Mẹ yêu con.”
Chỉ một câu nói ấy thôi, bao nhiêu kìm nén đã vỡ òa ra thành những giọt nước mắt lăn tròn trên má chàng trai trẻ.
Đêm đầu tiên ở Seoul. Nén những tiếng khóc nấc nghẹn ngào trong tấm chăn vẫn còn kêu sột soạt, hơi ấm như bàn tay mẹ đã xua tan không khí giá lạnh ở nơi xa lạ này, nhưng Sam Chun Po vẫn không tài nào ngủ được. Mùa đông năm 1994 ở Seoul đã diễn ra như thế. Vừa bận rộn vừa cô đơn, vừa ồn ào vừa lặng lẽ, vừa sôi sục vừa giá lạnh. Thật chẳng làm cách nào mà hiểu được. Những suy nghĩ vu vơ dần đưa Sam Chun Po chìm vào giấc ngủ.
Rõ ràng đường đường chính chính đã trở thành công dân Seoul, nhưng vẫn chưa thể trở thành người Seoul được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro