T89-93
Giữa tất cả những chuyện này, tôi vẫn chật vật trong nỗi khổ của bản thân. Anh Người Yêu hoàn toàn không ủng hộ việc tôi bán hàng, vì anh nghĩ tôi căng thẳng do tự gánh vác quá nhiều công việc. Nhưng thật sự, tôi yêu công việc của tôi. Không, yêu thì cũng không phải, tôi cần công việc của tôi. Nó như vắt tay, nó như chất kích thích, nó là đầu ra cho những thứ đang xào xáo trong não của tôi, nó giúp tôi tập trung vào một việc khác ngoài cái sự đau quặn trong người. Ai nghĩ tôi căng thẳng vì làm việc thì thật sự không hiểu về tôi, tôi lúc nào cũng căng thẳng, chẳng qua bây giờ đã có cái để đổ tội cho.
Anh là một phần đời sống của tôi mà tôi không bao giờ đưa ra ngoài. Ở với nhau ngần ấy năm, sống cùng nhà, đi nhảy cùng một công viên, nhưng ngoại trừ bạn bè thân thiết biết thì tôi chưa một lần đăng ảnh của anh hay của chúng tôi lên mạng xã hội. Thật sự tôi cũng không có một lý do cụ thể gì cho việc tại sao tôi làm như thế, nó chỉ đơn giản là suy nghĩ đưa anh ra mắt công chúng chưa từng được sản xuất ra trong đầu tôi, và anh cũng không bao giờ hỏi. Tôi là một người kỹ tính và kín đáo trong công việc, mặc dù là làm online trưng diện ra cả thế giới, tôi không nói về những việc tôi làm, tôi chỉ làm thôi. Những buổi hiếm hoi tôi chèn được một bữa cơm về ăn với anh, anh hỏi công việc thế nào, tôi bảo là bình thường. Anh biết tôi chụp ảnh hay làm blog gì gì đó, cũng like page để ủng hộ, nhưng anh thật sự không hiểu công việc tôi làm. Anh chỉ biết là tôi yêu nghề của tôi, và vì tôi hết lòng với nó nên anh ủng hộ nó. Vả lại, anh là kiểu người, nếu nó không phải là việc anh quan tâm tới, thì thật sự anh coi như che hai mắt lại với nó luôn. Vậy nên khi tôi nói về chuyện công việc, anh cũng chỉ ậm ừ biết thế. Anh chỉ quan tâm đến trách nhiệm của anh, và đam mê nhảy là phần tối thiểu trong cuộc sống tinh thần mà anh cho phép bản thân có.
Chúng tôi giống thìa và đũa hơn là một đôi đũa lệch: cùng công dụng, cùng cơ chất hoạt động, là hai cá thể riêng biệt nhưng nằm chung trong một cái ngăn tủ. Chúng tôi rất giống nhau nhưng cũng quá khác nhau: khác nhau đủ để chia sẻ, giống nhau đủ để hàng đêm mỗi đứa một góc giường, ai làm việc người nấy, lặng thinh không nói một câu.
Anh không giúp được tôi, anh chỉ làm tôi điên tiết hơn thêm. Anh không hiểu. Anh không muốn hiểu. Anh không nghe. Anh không muốn nghe.
Thế là tôi lại phải google.
Nếu các bạn đọc đến đây và bắt đầu thấy loạn, bạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao tôi lại kể đủ thứ chuyện, làm đủ thứ chuyện như thế, thì lý do rất đơn giản: Vì tôi chán. Tôi chán, và tôi chán ghét cái việc mọi người nói với tôi những thứ như "Đi ra ngoài chơi đi", "Đi tìm đam mê và sở thích đi", "Có một ước mơ đi". Tôi muốn làm tất cả - ý tôi là tất cả các thứ - và tôi sẽ giỏi, chỉ để khi có ai đó lên mặt dạy đời tôi mặc dù không thật sự hiểu có chuyện gì đang xảy ra, tôi sẽ bảo là: "Tao làm rồi, làm hết rồi, nhưng trầm cảm là trầm cảm, và tao chán, và mày hãy chấp nhận nó đi." Tôi không ổn, nhưng tôi ổn với việc tôi không ổn. Cái tiếng hét lên với thế giới của tôi, tôi phải giải thích cho mọi người hiểu, là tôi không cần được cứu. Tiếng hét ấy vô thức bật ra sau khi tôi đã nhảy cầu rồi, chỉ là trước khi chạm mặt nước thôi. Nó là một câu hỏi tu từ, tôi không cần lời giải đáp, tôi chỉ muốn sống tốt đến nỗi không ai có thể nói với tôi bất kỳ một điều gì như: "Vì mày chưa thật sự cố gắng nên thế."
Có tất cả, nhưng mãi mãi cảm thấy không là gì cả, mãi mãi là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro