T36-41
Cuộc sống ở trên Internet không có tuổi, thỉnh thoảng lại có vài thằng biến thái thích quấy rối gái mới lớn vẫn nhảy vào hỏi: "Em bé lớp mấy rồi?", xong cởi trần chụp ảnh gửi cho tôi xem. Tôi, tởm lợm thay, lại chờ mong những câu hỏi ấy, cảm thấy mình đang được chú ý đặc biệt. Tôi biết, tôi biết, tôi quá biết nghe nó điên, nó bệnh thế nào, nhưng mà tin tôi đi, khi mà bạn là tôi thì chỉ có một cái tin nhắn trong hộp thư rung lên cũng có thể làm bạn tan chảy một ít. Ước gì tôi không biết, ước gì tôi không hiểu, ước gì cái đầu của tôi hợp một tí với cái cơ thể mười hai tuổi, vì tôi không thể hình dung được trên đời còn có việc gì khổ hơn việc một người điên biết mình là điên.
Quá trình hẹn hò hồi cấp Hai của tôi bắt đầu cũng từ những hoang mang sau cái ngày năm tôi chín tuổi ấy. Có một lần bạn cùng lớp của tôi hỏi" "Bây giờ mình nhìn những bạn cùng lớp mình thấy thích, bố mẹ mình nhìn các ông bà già khác thích, thế đến lúc mà mình vào hàng tuổi cụ thì mình có thấy các cụ nam đẹp trai không nhỉ hay vẫn chỉ là đẹp lão???" Câu hỏi ấy làm cho tôi hoảng, vì nhờ nó tôi nhận ra là chỉ thích những người cùng độ tuổi của mình mới là chuyện bình thường.
Tôi lảng vảng với nhiều anh. Anh nào cũng hơn ít nhất mười tuổi. Thích nhất mấy anh mặc vest xách túi da, người lúc nào cũng đầy mùi thuốc lá. Nhưng mà cái loại ấy là loại hiếm, vì các anh đã mặc vest thì các anh cũng sợ đi tù, nên thường tôi chỉ "bốc" được mấy anh hơn mười tuổi nhưng lòng dạ thì lại già thêm mười tuổi nữa. Bỏ học, trốn nhà, đua xe, ôm lô đề, vân vân và vân vân.
Nhưng dù có thế nào, tôi cũng không ở với ai lâu được.
- Sự thật đơn giản 1: Trẻ con nít ranh mắt nứt đít hăm đâu có hiểu tình yêu là gì, chỉ thích những trò chơi, nhất là trò gì bị cấm.
- Sự thật đơn giản 2: Chuyện bị xâm hại để lại trong tôi một lỗ hổng quá lớn, và không biết từ bao giờ tôi sợ hãi khi bị người khác chạm vào người. Tôi không biết cái chạm ấy sẽ thành một cái tát hay một cái khóa giữ người lại, rằng nó là động chạm, hay nó là chạm thôi? Mỗi cử chỉ của người ta với tôi trở thành một câu hỏi, anh cảm thấy gì mà anh làm thế, anh muốn đạt được mục đích gì với việc này, anh nghĩ tôi sẽ để anh đi đến đâu? Tất nhiên cuối cùng chẳng đâu vào đâu, ngoài việc tôi bị mang tiếng là chảnh như tranh trong bảo tàng, sờ vào người là còi báo động hú liên hồi. Đến tận bây giờ, bạn bè rủ đi mát-xa cũng không đi, chỉ cần ai đó đặt tay lên người là tôi sẽ có những cơn rùng mình không ngừng lại được.
Hồi cấp Hai, hay ở chỗ, bạn có ngu đần đến đâu, thì bạn cũng sẽ làm bạn được với những đứa ngu đần thật sự, và vì thế tôi quen được với bốn đứa bạn thân nhất với tôi bây giờ: Thảo, Thủy, Dương và Nam. Lúc đầu, nghĩ lại thấy thật hài, tôi mua chúng nó bằng tiền. Tôi có biết gì hơn, tôi chỉ có tiền, tôi chỉ biết dùng tiền bao các bạn ăn, đưa các bạn đi chơi, mua quà cho các bạn, rồi trả tiền hàng nét để chat yahoo. [30.000 tiền tiêu vặt Mẹ cho hàng ngày] x [5 ngày một tuần] x [52 tuần một năm] x [2 năm] = 15.600.000 đồng để có bốn đứa bạn thân cả đời. Đến lớp Tám, nhà tôi phá sản, thế quái nào chúng nó vẫn chơi với tôi.
Thảo tomboy, đi tập nhảy, đội mũ lưỡi trai ngược mặc đồng phục, sau này tóc dài đến mông, sở thích là xem phim Hàn Quốc và nấu ăn.
Thủy ước mơ làm một tay chơi bass của ban nhạc rock, bây giờ đi dạy trẻ ở trường mầm non.
Dương được các bạn nam trong lớp đánh giá là xinh và giỏi nhất trong hội, một ngày chuyển sang Đức ở rồi mất tăm mất tích luôn.
Nam lèo khoèo, nhẳng con và nhìn ngứa mắt. Nam chuyên bị các bạn úp sọt.
Nam, hiện đã tự nhận mình là gay - còn lúc ấy, cứ thằng nào gọi Nam là bóng thì Nam cáu, Nam muốn gọi hội các bạn. Lớp Bảy, sau một vài lần cô giáo chủ nhiệm phát hiện ra Nam bầm tím vì bị trêu, cô ra lệnh nếu nhìn thấy bất kỳ một miếng sứt nào nữa trên người nó, cô sẽ kỷ luật cả lớp.
Đã muốn trêu thì kiểu gì chả tìm ra cách, nên các bạn chuyển sang bắt nạt Nam kiểu vô hình: bẻ kính, đổ trà sữa vào cặp, lâu lâu lại xin đểu,... Tôi ngứa mắt, tôi gọi anh người yêu đến xử thằng đầu sỏ. Anh người yêu ngồi ở hàng bánh ngọt đối diện cổng trường, lao ra xách cổ thằng đầu gấu: "Mày còn sờ vào em của vợ tao một lần nữa, bố mày chém mày chết."
Xong chúng tôi ra sông Tô Lịch vứt dao, xong chúng tôi bị công an bắt.
Thế là Nam, Thảo, Thủy, Dương thành bạn thân nhất của tôi từ đấy. Một cái kết thật không có hậu cho chúng nó tí nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro