T32-36
Năm chín tuổi, tôi bị lạm dụng lần đầu tiên.
Câu chuyện cũng tương đối giống những câu chuyện lạm dụng trẻ em khác. Một người họ hàng nào đó của gia đình, bố mẹ tin tưởng tuyệt đối, để lại một nỗi sợ không bao giờ dứt, kiểu kiểu thế, vân vân và vân vân, cái mô-típ chuyện tôi thường nghe thấy ở trên báo chí nhưng không bao giờ nghĩ là nó sẽ xảy ra với mình. Năm chín tuổi là lần đầu tiên, nhưng không phải là lần cuối cùng, và không phải là người duy nhất.
Đến bây giờ ngồi và nghĩ lại, tôi thật sự không chắc chắn lý do vì sao tôi không hé răng gì về chuyện này, tôi chưa bao giờ kể với ai, có lẽ trang giấy này sẽ là lần đầu tiên, và lần duy nhất.
Nó là một thứ trọng đại với tôi, nhưng mà, tôi chín tuổi nghĩ, trọng đại với tôi thì đâu có phải là trọng đại? Tôi chín tuổi và tôi của rất nhiều năm sau này, vẫn hoài nghi khi nghĩ về cái ngày trọng đại ấy. Tôi không hiểu nó có phải là thật không, hay là do tôi tưởng tượng ra (tôi đã chắc chắn là bố mẹ tôi sẽ nói thế), liệu nó có phải là một trong những cơn ác mộng của tôi (tôi rất hay mơ thấy ác mộng), việc này thật sự đúng hay thật sự sai, đúng là gì và sai là gì? Điều duy nhất tôi chắc chắn 100% lúc ấy là: Đây là lỗi của tôi, 100%. Nó xảy ra là vì những gì tôi nói, vì những gì tôi làm, vì tôi là tôi.
Từ lúc ấy, không có gì đáng sợ với tôi hơn là chính những suy nghĩ của mình. Nó là một sự nhận ra cùng cực, rằng tôi không bao giờ có thể chạy thoát khỏi chính bản thân mình. Trước cả khi tôi ở cái tuổi nổi loạn và làm bất kỳ cái gì tôi muốn, tôi đã nhận ra rằng đúng là tôi có thể làm bất kỳ điều gì tôi muốn, nhưng tôi sẽ không bao giờ chạy thoát được khỏi những hậu quả từ việc tôi sẽ làm. Và tôi hoảng loạn. Và tôi gào thét. Và tôi nhận ra rằng tôi còn bé lắm, tôi còn bao nhiêu thời gian để làm những việc sai lầm.
Sau đó không lâu, có một lần đi chơi ở bể bơi, tôi trượt chân và ngã xuống phần sâu của bể. Tôi chìm, và tôi sợ, nhưng trên hết là một cảm giác lạ, một cái lạ tốt. Tôi nghĩ tôi sắp chết, và suy nghĩ lúc ấy chỉ có: "Nó là đây sao?", "Nó là đây rồi!!" Tôi chỉ còn lại một mình với bóng nước lọc bọc sót lại, bập bẹ ra từ miệng, tôi thấy tôi bất lực, nhưng tôi cũng buông xuôi. Lúc ấy, tôi thấy mình đang chìm sâu vào trong chính tôi hơn là chìm sâu vào trong nước.
Tất nhiên, lại có đứa phá đám, kéo tôi lên, cứu tôi ra.
Về sau, tôi không còn sợ bóng tối nữa, không còn con quái vật trốn dưới gầm giường, vì bây giờ tôi khiếp đảm việc phải ở một mình, để tôi ở lại với một mình tôi.
Tôi biết tôi sẽ làm gì điên rồ, tôi nghĩ đến việc nhảy xuống bể bơi một lần nữa khi không có ai ở quanh, để tôi thật sự được ở một mình, tôi nhớ cảm giác yên bình của cái kết đang đến ấy. Tôi biết tôi sẽ thích nó. Tôi sợ quá, tôi sợ những suy nghĩ càng ngày càng đánh nhau loạn xạ trong đầu, mỗi lần ra bể tôi lại ngồi nghĩ: "Nhảy? Không nhảy? Nhảy hay không?" Lúc ấy chưa hiểu rõ cái ham muốn này là gì, nhưng tôi biết chả có ai ham muốn giống tôi cả, và tôi ghê rợn với bản thân - vì một thứ như thế lại mang đến cho tôi cảm giác thế này. Rõ ràng là lỗi của tôi, lỗi của tôi mà. Tại sao lại thế, tại sao tôi lại khác? Tôi không muốn khác, tôi muốn được bình thường, tôi là một cô bé ngoan.
Sau này, khi tôi mắc chứng bulimia rồi, có một điều về nó tôi hoàn toàn không nhận ra cho tới lúc vấn đề vượt tầm kiểm soát: Nó làm cho tôi nhìn giống như một đứa trẻ, và tôi yêu điều đó. Ba mươi lăm cân, cao một mét năm lăm, thích mặc váy bồng bềnh và để tóc mái bằng, tôi nhìn độ khoảng mười hai tuổi.
Bác sĩ bảo tôi đây là chuyện bình thường và phổ biến với những người bị rối loạn ăn uống, với tiền sử chấn động hồi còn nhỏ, rằng tôi đang quá tổn thương và nặng nhọc với cuộc sống của ngày hôm nay nên tôi muốn quay về với tuổi thơ không lo nghĩ.
Bác nhầm rồi bác sĩ ơi, tuổi thơ nào không lo nghĩ ở đây. Thôi cứ nghĩ thế đi cũng được, cho mấy chai thuốc giảm đau lòng đầy đầy vào nhé.
Lớn lên rồi, bắt đầu đi làm kiếm tiền, tôi toàn tự thưởng cho mình phiếu bé ngoan vì tôi là người trẻ nhất. Mười lăm tuổi sống một mình, phải nhờ người yêu làm bảo hộ hợp pháp vì không đủ tuổi ký giấy tờ ở trường, tổ chức giải nhảy ở hộp đêm xong tự bản thân không được vào. Tôi lấy điều đó làm một sự vinh hạnh, và là cái lý do để sống bừa phứa. Tao trẻ mà, tao không vui bây giờ thì bao giờ tao vui? Kệ xác tất cả các thứ.
Xong cứ thế, mỗi năm đến sinh nhật, tôi lại sợ chết khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro