T26-30
Tôi muốn nói thêm về gia đình, về Anh tôi và Chị tôi, nhưng tôi lại chả có chuyện gì để kể. Anh là con Bố, Chị là con Mẹ, hai người hơn tôi hai mươi ba tuổi, và ngay từ những ký ức đầu tiên của tôi. Anh Chị tôi đã lập gia đình. Chị tôi chuyển sang Mỹ, rồi khi tôi chưa kịp có ký ức thứ hai, thứ ba, Chị tôi đã lấy thêm vài đời chồng. Nhà tôi là thế này, ai cũng tài hoa cái gì đấy để có chuyện khoe về nhau. Tài năng của Chị tôi là xinh đẹp. Chị tôi dịu dàng và đơn giản, có lẽ Chị là người khác những người nhà tôi nhất. Chị tôi cũng là người cho tôi biết, thế giới này rộng biết nhường nào, và làm tôi mơ đến ngày tôi cao chạy xa bay biết bao nhiêu. Chị mua cho tôi áo len cashmere ở Dubai, Chị tặng cho tôi ba lô Mickey từ Disneyland Paris vào ngày học lớp Hai. Tiệc tùng, bạn bè, và những anh bạn trai, Chị tôi đơn giản nhưng tôi vẫn chưa bao giờ hiểu Chị.
Anh tôi thì khác, lúc còn bé tôi không hiểu, nhưng thật sự, tôi giống Anh tôi tới mức kinh hoàng. Vì định kiến với Bố Mẹ, anh tự đăng ký đi học múa từ năm chín, mười tuổi, chỉ kể với Bố chúng tôi khi Anh đã thi đỗ. Tôi không nhớ gì về Anh hồi nhỏ, ngoài ngày mùng Một Tết, Anh đưa hai đứa con về thăm nhà. Bây giờ tôi mới hiểu, chắc nếu tôi có con thì tôi cũng chỉ đưa chúng nó về, họa hoằn lắm là ngày mùng Một Tết.
Sau này, khi tôi trở về từ Singapore, tôi với Anh tôi bắt đầu gặp nhau và nói chuyện, lần đầu. Lần đầu tôi nhìn Anh tôi là Anh, chứ không phải là một nhân vật nào đó trong gia đình, như một ông chú ông bác nào đấy lâu ngày gặp lại xong lớ ngớ: "Tao bế mày hồi bé đấy, lớn quá rồi đấy." Chúng tôi nói chuyện và thi thoảng khi chúng tôi uống say với nhau, Anh kể chuyện ngày xưa. Anh bảo Anh và Mẹ tôi là bạn thân, ngày xưa Anh quý Mẹ lắm, và khi có một khoảng thời gian Bố Mẹ xa cách lúc chưa cưới nhau, Anh tan nát. Tôi, tan nát đến mấy, say mềm đến mấy, cũng không bao giờ có thể mở lời rằng: "Anh ơi, không phải đâu. Mẹ còn chưa là mẹ, đừng nói Mẹ là bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro