T208-213
Nhưng, dĩ nhiên, chuyện về cái kết không mãi bế tắc ở đó.
Từ lúc về Việt Nam, tôi có một thằng bạn tên là Phương, làm chụp ảnh, nó chụp ảnh cho blog của tôi. Hai đứa đi làm với nhau suốt nên cũng nói chuyện nhiều, và trở nên thân thiết khá nhanh chóng. Nhưng vẫn không thân đủ, kiểu thời gian ở với nhau chưa đủ, chỉ vừa xinh để thỉnh thoảng hút điếu thuốc nói chuyện đời. Phương giống tôi ở chỗ, cùng là những người có nhiều dự định và hoài bão, nên chúng tôi hiểu nhau nhờ điểm chung hết lòng cho công việc.
Một ngày đẹp trời, mặc dù tiền không có, thời gian luôn thiếu, Phương nói với tôi Phương sẽ đi xuyên Việt trên xa máy để chụp một bộ ảnh. Nó rủ tôi đi cùng mãi, tôi không đi, tôi đơn giản là nếu mà ngồi lên cái xe máy thì cũng đi được đấy, nhưng mà cái đoạn từ nhà ra cái xe, tôi không làm được. Thế rồi dở hơi dở hồn thế nào, nó đi mất rồi, tôi lại gọi với bảo là: "Mày ơi cho tao đi với." Lúc ấy chẳng nghĩ gì đâu, đơn giản là tìm đường chạy trốn một điều gì đấy vô hình bỗng dưng ập đến, nhưng đồng thời cũng nghĩ rằng, có lẽ tôi sẽ đi tìm cái kết có hậu của tôi.
Phương bảo là rủ một anh bạn của Phương đi cùng nhé, người tôi chưa gặp bao giờ, tôi có thể đi tàu vào, thuê xe máy với anh ấy, tên là Nam, ở Huế, rồi cùng nhau đi vào Sài Gòn.
Tôi e ngại. Tôi vốn không phải là một người quá thoải mái với người lạ, nhưng không hiểu sao lúc ấy, tôi lại có một sự chắc chắn đến thế về việc tôi muốn đi. Tôi inbox anh Nam, hỏi là: "Anh ơi, anh đi với em không." Anh nói: "Có." Tôi ngạc nhiên, nhưng là một cái ngạc nhiên tốt. Tôi đi một mình, tôi chưa bao giờ đi đâu với ai cả, nên hồi hộp kinh khủng khiếp. Quờ đồ đạc vào túi, hơn một tiếng sau tôi đã có mặt ở ga tàu chờ anh Nam đến.
Vừa gặp nhau trên tàu, anh bảo để anh xách túi cho tôi không nặng, tôi nhất quyết không, vì ở trong có một đống nấm ảo và LSD tôi đóng cùng với mấy gói mỳ ăn liền.
Anh lên tàu với tôi, anh bảo anh chưa chơi cái gì bao giờ, rồi anh lấy LSD và nhét vào miệng.
Từ đó, cả chuyến đi, là một chuyến đi đủ.
Thật là khó để kể về những chuyện xảy ra khi chúng tôi đang đi, đang phóng xe, đang bay, đang chao đảo với nhau. Chúng tôi nói về mọi thứ, và chúng tôi chẳng nói về cái gì cả. Chúng tôi đi từ lạnh cóng chết rét, đốt lửa nằm với nhau trên bãi biển, đến nắng vỡ đầu đổ lửa lao phăm phăm trên xe máy 140 ki lô mét một giờ. Tóc rối bù, mặt mũi cháy xém, hôi và bẩn. Cười nhiều, lo lắng chứa chan. Nhưng tất cả, vẫn chỉ là đủ. Đủ để cho tôi nghĩ xem chúng tôi có thể là gì của nhau. Đủ để cho tôi muốn anh là của tôi. Đủ để cho tôi băn khoăn xem mỗi câu hỏi của anh, anh thật sự hỏi gì.
Chỉ hai ngày, ngồi cạnh nhau trên một con tàu, tôi nhận ra rằng tôi hoàn toàn không biết tôi với anh sẽ thế nào, nhưng tôi với Anh Người Yêu hoàn toàn là sai lầm.
Tôi nhận ra lý do vì sao Anh Người Yêu luôn luôn đứng đó. Không phải vì anh luôn luôn ủng hộ tôi mặc dù anh không hiểu - mà là anh sợ. Nỗi sợ tràn đầy và hừng hực, nó đeo bám chúng tôi, dính nhớp như nắng hè, làm tôi tưởng đấy là adrenaline của tình yêu. Tôi vẫn mãi và luôn luôn là một ẩn số đối với anh, và anh không muốn hiểu, anh chỉ đứng đó và nhìn. Có thể vì anh sợ, nếu anh hiểu tôi rồi thì anh không muốn tôi nữa, mà tôi thì theo chân lý của anh là một sự lựa chọn đúng: Anh luôn bảo tôi là tôi có tài, có học, và có tiềm năng làm tất cả cho anh. Có thể vì anh sợ rằng, nếu anh hiểu rồi, anh sẽ không còn là anh nữa, vì tôi đúng, vì đời là cục c** thật, và anh sẽ mãi mãi tổn thương một khi anh quyết định nhìn vào sự thật, đẩy cửa đi vào.
Tôi nhắn tin chia tay anh, và ngạc nhiên với chính bản thân mình khi tôi không cảm thấy bất kỳ một điều gì. Ít ra phải là một cái nhói chứ nhỉ? Nhưng không, không gì cả. Tôi moi mãi, móc mãi, không tìm thấy giọt nước mắt nào chảy ở trong lẫn ngoài, và cũng không (thể) thấy thất vọng về điều đó.
Anh Nam, tôi nói với anh cuộc đời thật buồn, tôi nói nhiều lắm, tôi không thể nhớ được lần cuối tôi nói nhiều thế là khi nào. Tôi vỡ òa, tôi nói đến nỗi tay tôi run lên từng chập, và giọng tôi như vỡ ra, anh ơi em thật buồn, và tôi thấy anh có vẻ mặt của một người thân trông người nhà ung thư trong bệnh viện. Em xin lỗi, em nói chuyện, chắc làm anh chán lắm nhỉ. Anh bảo ừ đúng rồi, chán bỏ xừ luôn. Sau này anh cũng bảo: "Có Nhi, có vui có buồn, còn không có em anh không ó gì." Nhưng đấy là chuyện sau này. Còn khi ấy, anh nói anh chán lắm, chán lắm lắm luôn, nhưng anh cười thật rộng, và tôi chỉ nghĩ được anh cười thật đẹp.
Cứ thế, cứ thế, chúng tôi dắt tay nhau, đi vào đâu không biết, nhưng nó là một con đường trơn tuột, dốc đứng, chúng tôi bám vào nhau và kệ tất cả xem chúng tôi đi đâu. Tôi vẫn thấy cái hơi ấm tay anh, và tôi lần đầu tiên từ rất lâu rồi, thấy cơn gió thổi ở bên tai, nhận ra nhiệt độ bản thân đang cao hơn gió đông Hà Nội. Năm ngày sau khi quen nhau, chúng tôi ôm lấy nhau trong đêm, chúng tôi quay cuồng lẫn nhau trong cả những cơn mơ, và lần đầu tiên từ rất lâu rồi, tôi không còn sợ những cái chạm nữa.
Cứ thế, cứ thế thôi.
Không một lời yêu, không một lời hứa, và tôi bỗng dưng thấy sợ hãi. Đi cả Trái Đất một mình, ở trong bệnh viện tâm thần, dùng đủ chất để giết một con ngựa, tôi vẫn chai lì và bỗng dưng bây giờ tôi sợ hãi một thứ vô hình không có tên. Tôi hỏi anh: "Nếu hết chuyến đi này em rủ anh đi nữa, anh có đi không?", và anh hôn tôi ở ga tàu miền Trung nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro