Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T204-208

Đó là cái kết tôi dự định viết cho câu chuyện của tôi, ngay từ ngày đầu đặt bút xuống viết quyển sách này. Tôi nói rồi mà, nếu bạn nghĩ đây là một cuốn sách có kết thúc là nhân vật nữ từ từ đứng lên trong ánh sáng mặt trời thì không phải đâu. Thế nhưng, tôi không hiểu sao tôi lại cứng đầu thế. Tôi lấy một niềm tin vu vơ ở đâu đó ra, email cho nhà xuất bản, và nói rằng: "Em không thể viết cái kết được vì hiện tại đang không có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống của em cả."

Có một thứ mọi người rất hay hiểu nhầm về tôi: Đấy là việc tôi ghét cuộc sống. Tôi ghét cuộc sống của tôi, đúng, nhưng tôi không ghét cuộc đời, Trái đất này, vũ trụ này. Tôi không có lấy một niềm tin này vào ngày mai của mình, nhưng tôi luôn tràn đầy hi vọng vào những người xung quanh. Ví dụ, một bạn fan của tôi đến nói chuyện với tôi về việc rằng cô ấy 20 tuổi rồi, không biết mình là ai, không biết mình làm gì với cuộc sống này. Cô ấy không thể hiểu được là làm thế nào tôi có thể làm những việc tôi làm: "Chị nổi tiếng thế giới, đi khắp thế giới, làm tất cả những việc em không bao giờ có thể làm được, chỉ trong hai năm với bàn tay trắng." Cô ấy nói cô ấy ngưỡng mộ và cô ấy không bao giờ có thể làm được đâu.

Tôi thật sự chỉ biết cười. Trái Đất và con người Trái Đất ơi, các bạn buồn cười lắm. Tôi, xuất phát điểm xấu, đần, đầu gấu, và trầm cảm và tôi đến được nơi tôi đến bây giờ. Thế thì các bạn với mọi loại hình hài, mọi trí thông minh, tính cách và cảm xúc, các bạn cũng hoàn toàn có thể. Tôi là đáy xã hội, và tôi vẫn còn đường đi lên, thì các bạn chắc chắn sẽ tìm được ít nhất một cách để làm các bạn khá hơn, ngay hôm nay. Cái gì cũng bắt đầu bằng bước một đó. Rồi bạn đến bước hai, bước ba, bước bốn. Đỉnh núi cao đến mấy cũng phải leo từ chân núi mà. Tôi còn leo lên từ hố tôi tự đào, bạn chỉ cần không muốn ói mỗi lần nhìn vào gương buổi sáng là bạn đã có khả năng thành công cao hơn tôi rất nhiều rồi.

Tôi - làm tất cả những việc tôi làm - chỉ đơn giản để hét lên với cái Trái đất này là tôi làm tất rồi đấy, tôi cố lắm, đừng bảo tôi cố nữa, để tôi yên, tôi chán vẫn hoàn chán thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi không tin có điều gì đó tốt đẹp trên cuộc đời này. Tôi thật sự là kiểu người nếu có ai đó gọi cửa, bảo là họ đói quá khát khát quá và không có chỗ ở, tôi sẽ đưa vào nhà và chăm sóc cho đầy đủ. Nhà có thể mất đấy, đúng, có thể bị giết bị cướp, nhưng nếu tôi đã muốn chết thì khác gì nhau. Tôi không tiếc cho ai một nụ cười. Và, điều kỳ diệu là, hạnh phúc là một thứ bạn có thể không có nhưng bạn vẫn có thể cho đi. Tôi thích làm mọi người cười. Tôi thích chăm lo cho bạn bè. Tôi hiền hòa với cuộc đời, và tôi hát với những chú chim, vì nếu lời nào cũng có khả năng là lời cuối, hành động nào cũng là hình ảnh cuối cùng của tôi với mọi người, tôi muốn nó đẹp. Tôi tìm sự thanh thản của tôi, nhưng tôi cũng muốn ngày tôi ra đi, bạn bè tôi không nói những câu kiểu: "Ước gì mình đi chơi với nó nhiều hơn." Hãy để tất cả là một kỷ niệm nhẹ nhàng và yên lòng, nơi tất cả mọi người đều đã cố hết sức, dù thỉnh thoảng cố hết sức cũng không đủ, và điều đó cũng không sao. Tôi thích ngắm mọi người nói chuyện với nhau, hôn nhau, tặng nhau hoa hồng vào ngày những người nông dân làm giàu, vì tôi biết được rằng hạnh phúc vẫn ở đây, đơn giản là tôi không cầm được nó thôi, tôi không có một giác quan nào đó. Nhưng tôi sẽ trồng nó nhiều hơn, nhiều lên, như những bông hoa hồng không hương nhưng vẫn đẹp, và nếu nó cứ nhiều nữa nhiều mãi, biết đâu một ngày nào đó ở đâu đó, tôi sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, hoặc cái gần nhất với hạnh phúc cho riêng mình. Tôi không có gì ngoài niềm tin và hy vọng vào tất cả các thứ, vì nếu tôi còn ở nơi tôi đang ở, tưởng tượng xem nếu ai cũng có thể bứt phá lên, cuộc sống này có thể trở nên đẹp hơn biết bao. Nếu tôi có thể làm hai người cười hôm nay, thì hai người đó có thể làm thêm bốn người cười, và tôi tin vào cái hiệu ứng cánh bướm đó. Tôi phải tin. Tôi không tin vào chính mình, và chỉ có hai thứ liên quan đến cuộc sống, tôi và cuộc đời, nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài dồn nén cho cuộc sống. Trầm cảm, đúng, nhưng việc tôi buồn không ảnh hưởng đến việc tôi có làm người khác buồn không.

Sau đó tôi nằm ở nhà hai tuần, ngày nào cũng ngồi vào bàn, bứt hết cả tóc trên đầu ra, nhưng không thể viết được một chữ nào.

Thất vọng với bản thân, chán nản với mọi thứ, "Trời ơi chỉ có cái kết thôi mà", ấy vậy mà tôi không viết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro