Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T191-195

Sau khi trở về Việt Nam rồi, tôi ngừng làm một thời gian vì tôi thật sự quá mệt mỏi, tôi không thể làm gì được nữa. Tôi ngủ dậy buổi sáng, ra đánh răng, và ghét cái mặt đang nhìn chằm chằm vào mình đến nỗi đập nát cái gương, rồi lại thở dài đi mua gương mới vì nhớ ra mấy tiếng nữa có buổi chụp. Tôi cần tiền, nhưng tôi không thể đẹp được nữa. Mặc quần áo cho xác chết thì nó cũng vẫn là xác chết. Tôi quyết định đóng hết quần áo blog vào vali, và bán hết. Bay sang Sing để bán trong hội chợ blogger, nhân tiện đi thăm Anh Người Yêu. Tôi đâu có ngờ, tôi vừa đến sân bay là biển tên tôi giơ cao, tôi đến hội chợ thì người ta xếp từng hàng dài để chụp ảnh xin chữ ký. Thật sự, chỉ thấy ê chề. Không hiểu tôi đang bán tôi hay tôi đang bán quần áo? Gần cuối buổi, khi tôi đang chuẩn bị đi về, thì một bạn trạc tuổi tôi, đi ra nắm tay tôi và khóc. Tôi chưa kịp hiểu gì, thì lời của bạn tuôn ra với nước mắt: "Nhờ có Plaaastic mà tôi mới có sức mạnh, tôi cũng trầm cảm và rối loạn ăn uống, tôi đã bỏ cuộc rồi, nhưng khi tôi đọc blog của bạn, tôi mới nhận ra rằng mình lớn hơn cái bệnh của mình, và nếu Plaaastic làm được, tôi cũng làm được. Xin tặng bạn album của tôi, tôi là ca sĩ, tôi vừa thu album đầu tiên của mình xong, chuyện mà vài tháng trước đây là không tưởng."

Tôi nhớ đến cô bạn của tôi, cô bạn ca sĩ đã tự sát thành công. Tôi nghĩ đến cô bạn này, và tôi không biết tôi phải cảm thấy thế nào. Tôi là lừa dối, tôi là gian trá, tôi là một nhân vật hư cấu, tôi cho mọi người tin vào một thứ mà tôi không có, tôi chẳng có cái gì cả. Tôi chưa bao giờ khá hơn, tôi chưa bao giờ - dù chỉ một phút - không muốn biến mất, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.

Nhưng bây giờ, tôi có trách nhiệm rồi, phải không? Tôi không thể từ bỏ. Mọi người trông chờ vào tôi, mọi người hi vọng vào tôi. Tôi xách vali đi về, đi mua quần áo, đi mua đồ trang điểm, đi mua gương, đi chụp ảnh.

Anh Người Yêu và tôi, chúng tôi cứ xa nhau dần. Những thứ từng làm cho tôi cảm thấy chúng tôi thuộc về nhau, giờ làm cho tôi nghi ngờ chính bản thân mình. Tôi với anh cứ gặp nhau hiếm hoi thế thôi, một năm hai, ba lần, còn lại thì là vài cái tin nhắn. Nó rập khuôn vào những câu chuyện ngày nào cũng thế: ngủ dậy chưa, ăn gì chưa, làm gì rồi, và tôi trả lời chưa ngủ, chưa ăn, chưa làm gì cả. Anh lại nói những câu tôi biết anh sẽ nói, em phải ngủ đủ sâu tám tiếng, ăn ba bữa một ngày, đừng khóc nhiều quá, đừng yêu cái gì nhanh quá, đừng hi vọng quá rồi em sẽ thất vọng nhiều, đi nhẹ nói khẽ cười duyên, sống bình thường, đừng để mọi người phát hoảng lên vì em không hiểu ranh giới là gì. Tôi cười, tôi chỉ biết cười. Những thứ tôi nghĩ là mỏ neo của tôi giờ chỉ biết làm tôi phát điên lên. Tôi nói chuyện ít dần với anh, vì biết anh cũng chỉ gàn, tôi thấy được việc bởi vì tôi có cái mỏ neo nên tôi mới biết là tôi đang tròng trành. Tôi sống ổn với nguyên tắc và logic của chính bản thân, nhưng anh làm cho tôi cảm thấy rõ ràng cuộc sống này không ổn vì là tôi cố tình không ổn với nó, rằng tôi đơn giản là sai. Trong một lần uống say, tôi gào lên với anh rằng, đúng rồi, ngủ đủ sâu đến tám tiếng, ăn ba bữa một ngày, đừng khóc nhiều quá, đừng yêu cái gì nhanh quá, đừng hi vọng quá vì tôi sẽ thất vọng nhiều, đi nhẹ nói khẽ cười duyên, vì là sống vừa đủ thì mới là sống đúng đúng không? Thế tôi đang làm gì đây? Tôi sống để làm gì nếu nguyên cái tồn tại của tôi đơn giản là bất hợp lý? Và thế là, tôi lần đầu tiên, nghe thấy anh khóc. Anh khóc thút thít qua đường dây rè rè của skype, xin em đừng, em hãy bình tĩnh lại, tôi yêu em, em đừng làm cho tôi lo nữa, tôi xin em. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là, nếu tôi đơn giản đang hành động như chính bản thân mình, nói ra những suy nghĩ thật của mình, thì một lần nữa lại làm cho những người bên cạnh tan nát. Tôi mà là tôi, thì ai cũng khổ. Thế nhưng nếu tôi không là tôi thì tôi là gì bây giờ?

Tôi muốn sống, nhưng cuộc sống đang giết chết tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro