Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

T167-172

Độ khoảng sáu tháng trước khi tốt nghiệp, tôi dằn vặt với những quyết định đến mức phát điên (hơn). Tôi sau khi học xong, sẽ phải rời khỏi Singapore vì hết hạn cư trú, và tôi hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo. Blog của tôi chưa đủ lớn để gọi là sự nghiệp, nếu tôi muốn ở lại Sing và theo đuổi nó đến cùng thì tôi phải tìm công việc toàn thời gian. Tìm việc gì, làm ở đâu, có chỗ nào trả lương đủ tiền nhà, tiền ăn, nuôi đam mê mà không làm tôi héo vì buồn chán? Nếu chuyển nhà ra khỏi Sing thì tôi đi đâu? Những nơi tôi đi qua hay những nơi tôi chưa đi qua? Châu Á? Châu Úc? Châu Phi? Châu Âu? Rồi lại làm gì ở đấy?

Tôi vốn không phải là một người sống quá thực tế. Thậm chí ngay cả lúc đi làm thuê bị coi như con cún, tôi vẫn nghĩ tôi là công chúa đang chờ thời. Mọi thứ mọi người hay phải lo nghĩ, bằng cách nào tôi sống lướt qua nó trong hai mươi năm liền. Người ta lo đi học tôi chỉ lo bỏ học, người ta lo đi làm tôi chỉ ở nhà online, lúc người ta lo cho gia đình, tôi nằm trên giường thử xem hôm nay có đủ sức đứng dậy gội đầu hay không.

Bỗng dưng bị đời thường úp sọt, tôi ngồi luôn ở đấy vì chẳng có tí bản năng giãy giụa nào trồng người. Có thể đổ tội cho cuộc sống lúc bé được che chắn nhiều quá không nghĩ đến chuyện đời thường, có thể đổ tội cho cuộc sống lúc lớn phơi mặt ngoài đường quá không nghĩ đến chuyện đời thường, tôi không biết nữa. Tôi không biết một bó rau bao nhiêu tiền, nhưng tôi biết chính xác tôi cần bao nhiêu để làm ra được một bộ quần áo như Iron Man. Xa vời với thế giới và lơ lửng giữa không gian, tôi quá một mình để có ai lôi tôi xuống đất. Nếu tất cả mọi thứ là số 0 hoặc 1 tỉ, 999999999 số ở giữa tôi nhảy qua như bài thể dục lớp Năm.

Thế mà trong sáu tháng ấy, tôi được sống đúng với tuổi hai mươi. Có thể chỉ là bản demo của cuộc sống các bạn mãn teen thôi, nhưng nó làm tôi choáng váng. Tuổi hai mươi tốt nghiệp ra trường giờ làm gì, đi về ở đâu, tương lai thế nào? Lần đầu tôi kể những tâm sự của mình cho người khác nghe mà có người hiểu và cùng chung hoàn cảnh, nó làm tôi hoang tưởng rằng có khi tôi chỉ vừa trải qua dậy thì và đây mới là cuộc sống thật. Có lẽ vì thế, Trái Đất bao la, tôi đi về nhà. Tôi về Hà Nội.

Tôi tin mù quáng rằng đây sẽ là cơ hội tốt cho tôi rời xa thế giới ảo, quay về bên vòng tay bè bạn, rằng Việt Nam sẽ là trại cai nghiện của tôi. Nhưng tôi sai, quá sai luôn, sau khi xong xuôi hết và tôi bê túi đồ cuối cùng về căn hộ tập thể bé như lỗ mũi ở phố cổ gần Bờ Hồ, tôi đã biết ngay tôi vừa có quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời đã vốn có quá nhiều sai lầm của tôi.

Là đứa ở xa, mỗi lần có dịp về nhà, Hà Nội với tôi là "chốn an toàn". Mỗi lần cuộc sống ở Sing quá nghẹt thở, tôi chạy về đón mùa đông và cảm thấy khá hơn đôi chút. Nhưng tôi quên béng mất, là Hà Nội có thể lạnh đến thế nào. Đừng bao giờ, đừng bao giờ quay về một nơi lưu giữ những ký ức tốt đẹp, bởi vì chẳng có vùng đất nào là vùng đất hạnh phúc cả. Tất cả đều chỉ là những giây phút, những cảm xúc ấy thuộc về một khoảnh khắc mà bạn chẳng may có được lúc bạn đang ở nhà. Thời gian không quay ngược, nên không gian cũng không bao giờ trả bạn về đúng thời điểm hạnh phúc. Bù lại, nếu bạn càng cố đào bới, bấu víu những thứ trong quá khứ, bạn sẽ chỉ thấy toàn rác rưởi mà bạn bỏ qua lúc mải ngắm những thứ long lanh, rồi cái vùng đất ấy sẽ chỉ là một bãi đất trống với cái hố to đùng ở giữa, do chính bạn gây ra.

Cảm giác rõ nhất lúc ấy, cái bao trùm lên tất cả các cảm xúc khác, là một sự hẫng hụt. Bức tranh Hà Nội của tôi được vẽ với hộp màu thiếc nhiều màu. Tình cảm bạn bè phai nhạt dần. Đi đâu cũng là những câu hỏi cũ với những gương mặt quen và những con người xa lạ: Về Việt Nam rồi à, về từ bao giờ thế, xin đi làm ở đâu chưa, hôm nào đi cà phê nhé. Sự sống của tôi ở Hà Nội cũng như những cuộc hẹn cà phê, nó là một thứ hứa hẹn trống rỗng, cố gắng níu kéo những gì đã qua với đích đến chung là không xảy ra.

Cái việc về nhà cũng là sự khẳng định cho việc bạn vẫn là những việc bạn cần phải làm, bạn vẫn phải làm, bạn vẫn cười, bạn vẫn thở, không ai thật sự quan tâm xem bạn thế nào, miễn nó không ảnh hưởng đến người khác. Chả phải lỗi của ai cả, đôi mắt không được sinh ra để nhìn sâu hơn bề ngoài, nhưng cái miệng lại không được làm ra để chỉ nói thật. Thảo của tôi, hồi tôi còn sống ở Sing, tôi kêu buồn, Thảo nói với mọi người là: "Nó chán lắm, cứ ở viện suốt, không biết sống được bao lâu." Lúc tôi về Việt Nam và Thảo mở cửa ra vẫn thấy tôi đang sống, Thảo nói: "Nó không sao đâu, chỉ buồn một tí thôi."

Anh Người Yêu chọn ở lại Singapore. Anh bảo em đi đâu cũng thế cả thôi, anh còn công việc, anh còn thẻ công dân Singapore phải giữ, anh không thể đi đâu với em được. Tôi muốn níu kéo và khóc lóc, nhưng tôi chỉ bảo được với anh rằng tôi ghét khoảng cách. Anh Người Yêu nói: "Em cũng có bao giờ ở Singapore đâu." Đúng quá không cãi được gì, tôi không cho đi nhưng cứ đòi nhận lại. Đã xa rồi, chúng tôi xa hơn, chúng tôi tạm biệt nhau ở sân bay không một ngày hẹn gặp lại, không một tính toán gì cho tương lai cả hai, chỉ có: "Nhớ nhắn tin cho anh lúc đến nơi nhé." Anh lúc nào cũng chỉ bảo: "Anh còn trách nhiệm." Tôi muốn nói: "Trách nhiệm với em thì sao?", nhưng không nói ra được thành tiếng. Tôi không phải loại ỷ lại, tôi không phải loại dựa dẫm, tôi không phải là loại yếu đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro