12.
Đây chẳng phải lời em viết, nhưng nó vẫn như là lời của em vậy...
Mỗi lần tôi quá ưu buồn,
Đọc thơ tưởng những linh hồn phiêu lưu
Chiều qua, cũng một buổi chiều
Bò xoài, khăn mặt dở thêu, thở dài.
Tôi như là nhớ một ai,
Tuy chưa một bóng qua trời tôi đâu.
Người âu sầu, cảnh âu sầu,
Một lần gió động, bên lầu lá rơi.
Ô hay, sao thế, lòng tôi,
Thuốc nào chữa được bệnh người vẩn vơ.
Vì giời, bệnh gió và mưa,
Phiêu lưu, bệnh của người thơ muôn đời...
( trích Mười Hai Bến Nước – Nguyễn Bính )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro