Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.2


  Frigg chậm rãi quay đầu lại, thứ nàng nhìn thấy là một bộ ngực lông lá cùng cái rốn to bự, tròn xoe. Lại từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hai lỗ mũi to cỡ miệng chai, nàng không kìm được mà rùng mình ớn lạnh.

Kẻ đang cầm tay nàng là một gã Khổng lồ có mái tóc xoăn màu nâu, hắn cao giọng gầm rú cái gì đó với nàng. Nàng không hiểu tiếng của tộc Khổng lồ, chỉ biết là tai nàng sắp thủng tới nơi rồi. Ba cô thị nữ phía sau chẳng thốt được lời nào, co người thành một đống, run rẩy nhìn nàng.

Gã Khổng lồ vung nắm đấm về phía Frigg, nàng vội thụp người xuống, luồn qua háng gã, hét lên với ba thị nữ: "Chạy mau, lát sau ta sẽ đuổi theo".

Ba người do dự, đang định lao tới thì Frigg lại gào lên: "Đi mau!".

Thế là ba thị nữ vội chạy tới bên vách núi, sau đó chậm rãi dạo bước giữa không trung.

Frigg rút đoản kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào mông gã. Bất hạnh thay, thanh kiếm bị gãy làm đôi. Frigg há hốc miệng nhìn gã, gã lập tức tóm lấy cổ áo nàng, ném nàng sang một bên, sau đó đâm mũi giáo to không kém gì gã về phía nàng.

Ba nàng thị nữ ôm chầm lấy nhau, hét ầm lên.

Frigg cắn răng, lật người, lộn ngược ra sau, ngã xuống cạnh vách núi, rồi nàng lập tức tìm điểm cân đối giữa không trung và từ từ đứng lên. Lúc này gã Khổng lồ tóc xoăn liền phi cây giáo tới, Frigg vội vàng bước một bước sang bên cạnh, thế nhưng cánh tay vẫn bị xé toạc một đường, máu phun tung tóe.

Gã Khổng lồ bắt đầu tru lên, ném đủ các thể loại như đá tảng, sắt vụn, đoản kiếm, vỏ kiếm... về phía Frigg. Nàng né từng thứ một, sau đó kéo theo ba thị nữ bay xuống phía dưới. Gã Khổng lồ cũng đu dây leo, từ từ bò xuống vách núi.

"Điện hạ, tay chị... Phải mau băng bó lại", Hlin run rẩy chỉ vào cánh tay Frigg.

"Không được, chúng ta mau mau rời khỏi đây đã. Gã Khổng lồ kia chắc chắn đang gọi đồng bọn tới." Frigg lấy tay bịt chặt vết thương, nhịn đau dẫn cả đám chạy vào rừng.

"Frigg?"

Các nàng chưa chạy được bao lâu thì một giọng nói rất đỗi thân quen đã vang lên phía sau lưng.

Frigg quay người lại, vui mừng nhìn thấy người đang chạy tới. Đó là Hoenir, anh trai của Odin, vô cùng anh tú. Từ nhỏ Hoenir đã luôn quan tâm tới Frigg, dù đã rời khỏi Vanaheim, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn quay lại thăm nàng.

"Anh Hoenir! Sao anh lại ở đây..." Chưa nói hết câu, ánh mắt nàng đã bị chàng trai đứng cạnh Hoenir hấp dẫn.

Chàng trai kia trông trẻ hơn Hoenir rất nhiều, điểm giống Hoenir là mái tóc đen và đôi mắt cũng đen thăm thẳm, thế nhưng có một con mắt nhạt màu hơn một chút. Hắn không có nụ cười ấm áp như gió xuân thổi tới của Hoenir mà ngược lại, vẻ lạnh lùng toát ra từ đôi mày cương nghị cũng đủ khiến người ta thấy run rẩy cả người.

Nhưng Frigg vẫn chăm chăm nhìn hắn.

Hoenir dường như hiểu được ánh mắt nàng, liền bước tới phía trước, nói: "Quên giới thiệu với em, đây là...".

"Hoenir", chàng trai kia cắt ngang lời hắn.

Hoenir hiểu ý, nói lảng sang chuyện khác: "Frigg, tay em bị sao thế?"

"Em không sao", Frigg xua tay, "Còn anh đó, dạo này gặp anh khó quá. Không phải anh lại bị tên Odin đó lôi đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm đấy chứ?"

"Em nói bậy bạ gì đấy?", Hoenir vuốt mái tóc ngắn của nàng, "Frigg biết rõ anh là người rất trong sáng mà".

Frigg hừ một tiếng: "Nói thế nào thì nói, anh đừng để bị hắn tiêm nhiễm thói hư tật xấu, em không muốn anh biến thành người như hắn hay như cha em đâu".

Lúc này, chàng trai tóc đen thản nhiên lên tiếng: "Là người thế nào?"

"Cha em xa nhà mấy chục năm, mang về cho em một cô em gái là đã quá đáng lắm rồi. Tên Odin đó, tuổi bé xíu mà đã có con với một nàng Khổng lồ nào đó, còn không chịu gánh trách nhiệm nữa chứ!", Frigg càng nói càng bực tức, "Cái loại đàn ông đó thật đáng ghê tởm!!!".

Chàng trai tóc đen không nói gì nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn Hoenir.

Hoenir vội ho khan vài tiếng: "Frigg ngoan, để anh băng vết thương cho em nhé...".

Frigg gật đầu, sau đó đưa cánh tay chảy máu của mình ra. Đúng lúc này, chàng trai tóc đen lại nói: "Để ta làm cho".

Hoenir ngẩn người, rồi lui về phía sau một bước. Chàng trai tóc đen nâng cổ tay của Frigg lên, nói khẽ: "Vì sao em không đi cùng Nott?".

Tuy rằng khi cúi xuống, đôi mắt hắn bị tóc mai che lấp, thế nhưng chỉ cần nhìn cái mũi cao thẳng của hắn thôi, Frigg đã thấy tim mình loạn nhịp: "Lúc mẹ đi em còn nhỏ quá".

"Nếu có thời gian thì hãy tới Asgard thăm người đi, người rất nhớ em". Bàn tay hắn nâng lên một khối ánh sáng thần thánh, chậm rãi áp vào miệng vết thương của Frigg. Cảm giác đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, sau đó da thịt nàng đã liền lại như cũ.

"Oa..." Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Frigg thấy hồi hộp như vậy: "Anh có phải là Heimdall không?".

"Sao lại hỏi thế?"

Bởi nàng nghe nói Heimdall là chàng trai anh tú nhất Asgard. Đương nhiên Frigg nào dám thốt ra câu ấy, nàng chỉ ấp úng nói: "Trực giác thôi ạ".

"Thế thì em cần xem lại trực giác của mình đi". Hắn buông tay nàng ra, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh tanh như khối đá, nói với Hoenir: "Chúng ta đi thôi".

Hoenir đang mon men đến gần Fulla, nghe thế lập tức quay phắt lại: "À, được. Frigg, anh đi trước nhé, em phải cẩn thận đấy, đừng chạy lung tung một mình ở chỗ như thế này...", vừa nói, Hoenir vừa theo sát bóng lưng của chàng trai tóc đen kia.

Sau khi bọn họ đi rồi, Frigg mới phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ: Chàng trai tóc đen đó từ đầu đến cuối không thèm nhìn Fulla tới một giây. Từ xưa tới nay, người có thể hoàn toàn "lơ" Fulla đi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.

Đương nhiên, hắn không để ý tới Fulla, không có nghĩa là Fulla không nhìn hắn. Cô nàng xinh đẹp từ nhỏ đã mắc hội chứng vô cùng ngưỡng mộ các anh chàng đẹp trai lúc này đang ôm ngực, sôi nổi bàn luận với Hlin và Gna về gương mặt tuyệt mỹ như được thánh thần ban tặng của hắn.

Frigg dẫn các nàng đi sâu vào trong rừng. Đợi đến lúc nàng chấp nhận sự thật rằng mình đã lạc đường, đồng thời rút bản đồ ra nhìn, bắt đầu đi về hướng tây, đột nhiên nàng thấy phía trước có một hồ nước nhỏ. Hồ nước hiển hiện dưới ánh mặt trời, bị vô số tảng đá bao quanh. Giữa khe đá, nước đang rỉ ra từng đợt.

"Đây là... Suối Mimir?", Frigg nhìn chằm chằm tấm bản đồ.

"Ôi trời ơi, tình mẫu tử trong em lại trỗi dậy rồi".

"Em cũng thế".

Nghe tiếng của mấy cô thị nữ, Frigg mới chịu dời ánh mắt tới bên bờ suối Mimir: Nơi đó có một cậu bé con với mái tóc đỏ như màu lửa, nó mặc cái áo cộc trắng như tuyết, hình như mới bị thương, đang định lấy nước suối Mimir rửa miệng vết thương. Thế nhưng tay nó ngắn quá, chìa ra quơ quơ một hồi vẫn không chạm được tới mặt nước. May mà chân nó đạp hụt vào tảng đá, rớt xuống, mông nện xuống đất cái bịch, nên mới không ngã vào lòng suối. Nó nhìn quanh một lúc, rồi lại đứng lên tiếp tục công cuộc lấy nước vinh quang và cao cả.

"Dễ thương quá trời, chúng ta đi giúp nó đi". Fulla lại ôm ngực mà ngây ngất, chuẩn bị lao tới thể hiện một chút tình mẫu tử đang dâng trào hơn nước biển của nàng.

Frigg cản nàng lại, hơi nhăn mày: "Nó thuộc tộc Khổng lồ, em không nhận ra sao?".

"Thế nhưng, thế nhưng nó còn nhỏ quá..."

Fulla còn chưa nói xong, một tiếng "ầm" trời long đất lở đã vọng lại từ bên bờ suối.

Thằng bé nhấc một khối đá khổng lồ, cao gấp đôi nó, ném vào trong hồ, nước bắn tung tóe làm người nó ướt đẫm. Bởi vì tiếng động quá lớn nên nó dùng hai tay ôm lấy cái đầu tròn tròn bé xíu, hai mắt nhắm tịt.

Frigg liếc nhìn Fulla một cái.

Fulla lau mồ hôi vã ra trên trán: "Chúng ta đổi đường khác đi".

"Muộn rồi", Frigg hất cằm về phía thằng bé, "Nó phát hiện ra chúng ta rồi còn đâu".

Thằng bé tóc đỏ vẫn đang ngồi bệt dưới đất, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, nhìn các nàng. Thấy Frigg nhìn mình, hai tay ôm đầu còn chưa kịp thả xuống, đôi mắt to tròn long lanh như viên bi ve của nó đã khẽ cong lên, nở nụ cười xán lạn.

"Tới 'dọn dẹp' nó đi. Nhỏ thế thì ai sợ chứ." Frigg rút sợi dây bên hông ra, quăng vun vút vài vòng trong không khí: "Lại đây giúp ta một tay".

Ba thị nữ rụt rè bám sát gót Frigg. Thằng bé kia hạ tay xuống, ngồi yên tại chỗ nghiêng đầu nhìn các nàng. Mãi tới khi Frigg tới trước mặt nó, cổ nó mới khẽ động đậy, đầu ngẩng lên nhìn nàng.

Frigg đang định cho thằng bé một đấm ngất xỉu, sau đó trói lại, vứt ở ven đường. Nào ngờ nó bò tới gần, hai tay ôm chặt chân nàng, dưới mái tóc đỏ dày bù xù như tổ quạ là một đôi mắt to tròn đỏ rực như màu lửa. Nó gọi một tiếng, giọng trong veo: "Chị ơi".   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon