Chương 17
Bố để Jeong Soo về phòng bệnh của mẹ trước, còn ông đi đến phòng khám của bác sĩ Jang. Bác sĩ Jang và bác sĩ Yoon đang kiểm tra bệnh án trước ca phẫu thuật của mẹ.
Bố cùng hai người họ xem lại bệnh án của mẹ lần nữa. Trong phim chụp của mẹ, tế bào ung thư đã lan khắp tứ phía khiến việc phán đoán phải bắt tay phẫu thuật từ đâu trở nên khó khăn, bố đứng trước tấm phim, dốc hết sức để tìm được một tia hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất.
Bác sĩ Jang - người thực hiện ca phẫu thuật dường như chẳng còn gì để xem thêm nữa, ông nói một cách điềm tĩnh.
"Cắt bỏ chỗ này chỗ kia cũng không có tác dụng gì cả. Chúng ta sẽ chỉ lấy ra những phần nhìn được ở đây thôi."
Bố nửa nghe nửa không lời bác sĩ Jang nói, ông với tay lấy tấm phim rồi ngang ngạnh cố thuyết phục.
"Chỗ này thì sao ? Chỗ này xử lý được..... Những chỗ khác tớ không biết, nhưng đây với đây có vẻ là vùng có thể làm được điều gì đó mà."
Bác sĩ Jang không nói lời nào, lắc đầu. Bố quay sang nhìn bác sĩ Yoon như tìm kiếm người cứu giúp. Ở vị trí của cô, cho dù kết quả hiện ra rõ rành rành cô cũng không thể nói bừa được.
"Cậu nói thử xem, ca này có thể làm được gì. Nếu hai người không làm, thế thì tôi làm !"
"Bình tĩnh lại đi. Giờ sang phòng phẫu thuật xem xét đã rồi nói tiếp."
Bác sĩ Jang kiềm chế bố lại.
"Anh làm theo lời của tiền bối Jang đi."
Cả bác sĩ Yoon cũng không về cùng phe với bố.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng ấy của hai người, bố có chút cảm giác bị phản bội. Cùng là bác sĩ nhưng hai người họ không đánh mất sự bình tĩnh, thái độ ấy thật đáng tin cậy. Thật ra ngay từ lúc mới xem bệnh án ông đã biết những lời khuyên của họ đều không sai chút nào. Nhưng rất có thể có một phần triệu, một phần chục triệu khả năng chứ. Nếu có sự khác biệt nào giữa bố và hai người kia thì đó là họ tin rằng 1% khả năng cuối cùng mà bố đang tin tưởng là điều không thể.
1% ấy là niềm hy vọng duy nhất của bố, nhưng ngay từ đầu, nó chẳng qua chỉ là một con số không có khả năng mà thôi. Nếu đứng trên lập trường của người bác sĩ xem bệnh nhân bình thường, chắc bố cũng sẽ nghĩ giống họ. Thế nhưng bệnh nhân đó lại là vợ ông, nên ông coi con số không có khả năng đó là tia hy vọng cuối cùng của mình.
"Tớ hiểu tâm trạng của cậu, thế nên giờ cứ đi vào xem trước đi đã."
Dường như nhận ra nỗi lòng không yên của bố, bác sĩ Jang nói. Bố cũng không muốn lãng phí thêm thời gian vào mấy cuộc cãi vã và chẳng được ích lợi gì nữa.
Ngày đầu tiên nhập viện, ngoại trừ việc lạ chỗ nên thấy hơi bất tiện và lo lắng vì để nội ở nhà ra thì mẹ trải qua một đêm tương đối yên bình.
Nhưng bố thì không chợp mắt cả đêm. Nếu trên đời có thứ gọi là kỳ tích thì ông cầu mong nó sẽ xảy ra trong cuộc phẫu thuật của mẹ ngày mai. Sống bao nhiêu năm trên đời, bố chưa từng một lần tìm đến, cũng chưa từng cầu xin thần Phật. Thế nhưng đêm nay, ông cầu nguyện không biết bao nhiêu lần một cách khẩn thiết đến tất thảy thần phật tứ phương mà ông nghĩ ra được trong đầu, từ Phật, Chúa, đến cả Thánh Ala.....
________________
Tấm biển màu đỏ phía trước phòng phẫu thuật ghi "Người không phận sự miễn vào" tiến đến gần một cách lạ lẫm và đáng sợ. Yeon Soo nhìn mẹ thay bộ đồ phẫu thuật, cô càng cảm nhận rõ ràng hơn nỗi bất an bao trùm. Jeong Soo cũng không giấu nổi ánh mắt bồn chồn khi đến gần hành lang phòng phẫu thuật.
Một lát sau, các nam y tá để mẹ trong bộ đồ phẫu thuật nằm lên giường bệnh di động và đưa ra ngoài, khuôn mặt Jeong Soo lộ vẻ lo sợ.
"Mẹ không sợ chứ ?"
"Ừ. Không sợ một chút nào."
Mẹ cười để vỗ về đứa con út, bà đã quen coi nó như đứa trẻ nũng nịu. Yeon Soo nghẹn ngào không thể thốt ra lời nào. Vợ Geun Deok ở bên cạnh cũng có vẻ mặt như sắp khóc.
"Làm sao đây, chị ơi ?"
"Đã bảo không sao đâu mà còn thế nữa."
Vành mắt mẹ đọng lệ ươn ướt. Yeon Soo muốn nói gì đó với mẹ nhưng cô sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng nên chẳng thể cất lời. Mẹ nhìn một lượt Yeon Soo và Jeong Soo như thể muốn thu cả hai vào trong mắt.
"Đi thôi ạ."
Chiếc giường bệnh di động dừng lại một lát lại bắt đầu lăn bánh về phía phòng phẫu thuật. Bóng dáng mẹ biến mất vào trong phòng phẫu thuật treo tấm biển đỏ.
Giờ chỉ còn việc chờ đợi thôi. Thời gian càng trôi đi, Yeon Soo càng thấp thỏm lo âu. Cô ngồi trên hàng ghế dành cho người thân bệnh nhân ngay trước cửa phòng phẫu thuật, mới trải qua vài chục phút nhưng với cô nó dài đằng đẵng chẳng khác nào cả chục năm trời.
Jeong Soo đi qua lại giữa phòng hút thuốc và hành lang bệnh viện nhưng chẳng hút nổi điếu thuốc một cách tử tế mà chỉ hút nhát ngừng, vợ Geun Deok thì đang khóc rưng rức một mình trong nhà vệ sinh.
Yeon Soo ngồi cúi gập người trên hành lang trước cửa phòng phẫu thuật, dùng ngón tay vẽ nên vô số vòng tròn. Dường như cô đang vô thức bắt chước ký hiệu "Okay" của các bác sĩ khi ca phẫu thuật thành công.
Mẹ sẽ tươi cười xuất viện như thể chưa từng có chyện gì xảy ra. Đó là mẹ của chúng ta, bà Kim In Hee. Yeon Soo nghĩ đến khuôn mặt mẹ, cố gắng áp chế nỗi lòng bất an.
Nhưng rốt cuộc những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cũng lăn dài trên gò má. Đúng lúc ấy, Yeon Soo bắt gặp ánh mắt chứa đầy thương cảm của In Cheol, anh đang đứng ở bên kia hành lang nhìn về phía cô. Ánh mắt của anh chứa đựng sự tin tưởng sâu sắc không thể phớt lờ. Yeon Soo không dám đối diện với ánh mắt ấy, cô quay đầu đi.
Khi bố đi theo đoàn người vào phòng phẫu thuật, mẹ đã trong trạng thái không còn ý thức. Dưới ánh đèn lạnh lẽo của phòng phẫu thuật, bố chăm chú nhìn xuống gương mặt mẹ.
Ngẫm lại thì đây là lần đầu tiên ông thấy dáng vẻ của vợ mình nằm trên giường bệnh trong suốt mấy chục năm chung sống. Mặc dù bà đã sinh hai người con nhưng ông lại không thể ở bên bà lúc lâm bồn. Thật tình cờ, cả hai đứa con đều là vợ ông một mình sinh ra kho ông đang ở nước ngoài.
Mẹ chỉ nhập viện duy nhất hai lần đó mà thôi. Từ trước đến nay bố luôn cho rằng người vợ cả đời chăm lo cho gia đình không một lần oán thán ấy đương nhiên là một người khoẻ mạnh. Nhưng tại sao trong suốt thời gian qua bà chưa từng có lần nào đau ốm chứ. Cơ thể mẹ đang rung lên từng hồi chuông báo động, những ngày tháng vất vả phụng dưỡng mẹ chồng, chăm sóc chồng, nuôi dạy các con giờ đây khiến từng đầu ngón tay bố đau nhói.
Mặc dù bố là bác sĩ đã từng đảm nhiệm biết bao ca phẫu thuật, giây phút này ông vẫn vô cùng căng thẳng.
Bác sĩ Jang bình tĩnh giơ đôi tay đã đeo găng, gọi y tá.
"Dao mổ !"
Bác sĩ Jang nhận lấy dao mổ từ tay người y tá, ngay sau đó xoẹt một đường vào da thịt trắng toát của mẹ. Bố vô thức nhắm nghiền đôi mắt.
Bố định thần lại, nhìn vào ổ bụng kinh khủng của vợ mình được rạch ra. Vẻ mặt của bác sĩ Jang và bác sĩ Yoon trở nên méo mó đến thảm hại. Dù đã dự đoán từ trước nhưng họ không ngờ tình trạng bệnh lại nghiêm trọng đến mức này.
Tế bào ung thư khi đã hình thành chia thành hai dạng. Một dạng vón cục lại như khối nhọt, một dạng khác phân tán khắp nơi như những cánh hoa. Trong trường hợp bệnh phát triển ở mức độ vừa phải và các tế bào ung thư ở trạng thái kết lại như khối nhọt thì có thể phẫu thuật loại bỏ những chỗ nhìn được bằng mắt thường. Như vậy là vẫn còn hy vọng. Thế nhưng những tế bào ung thư trong cơ thể mẹ phân tán khắp nơi như thể cánh hoa rụng tan tác, nên giây phút dao mổ động được đến thì chúng đã len lỏi khắp cơ thể bằng tốc độ kinh hoàng rồi.
Bố thấy ngay cả niềm hy vọng 1% mà bố khẩn thiết cầu mong cũng dần dần sụp đổ. Những vị thần trong lời cầu nguyện tha thiết lần đầu tiên của bố đêm qua, đến cuối cùng họ cũng không đáp lại. Bác sĩ Jang và bác sĩ Yoon đăm đăm nhìn bố như chờ đợi quyết định cuối cùng.
Bố muốn đánh thức người vợ đang ngủ của mình để hỏi rằng :
"Mình ơi ! Giờ phải làm thế nào đây ? Dẫu sao thì phẫu thuật vẫn tốt hơn chứ ? Nếu tôi làm thế thì dù có chết mình cũng sẽ đỡ tủi thân hơn chứ....."
Và ông cũng thực sự muốn dồn hết sức hét lên rằng :
"Đồ xấu xa ! Sao bà lại bắt tôi phải đưa ra quyết định đắng cay đến nhường này chứ ! Hả ?"
"Tất cả đều theo ý của bà. Bà muốn chết thì chết, muốn sống thì sống đi."
Vợ ông đang chìm vào giấc ngủ, không chút bất mãn giống như người đang nói kia.
Bố thất thần nhìn mẹ một lúc. Sau đó, với nét mặt điềm tĩnh, ông quay lại, cất giọng nói trầm thấp như thể tự nguyền rủa chính bản thân mình.
"Khâu lại đi !"
Bố tháo khẩu trang, lui về một góc phòng phẫu thuật rồi chậm chạp cất bước đi về phía cửa. Lát sau, bố tựa trán vào bức tường cửa phòng phẫu thuật, đôi vai run lên bần bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro