Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

"Rồi, thế họ bảo chỗ nào tệ nào ?"

".....Tất cả đều tệ."

"Tôi có đau chỗ nào đâu mà bảo tất cả đều tệ ?"

"Ung thư cổ tử cung đó."

"Phải cắt bỏ cổ tử cung à ? Phải cắt bỏ thì cắt bỏ thôi chứ gì đâu. Mà tôi có đau chỗ nào đâu, sao lại mắc phải bệnh đó được nhỉ ?"

".....Bà không đau à ?"

"Đau thì sao, ông đau hộ tôi được chắc ?"

_______________________

Yeon Soo vui vẻ nhanh nhẹn chuẩn bị tan làm, bởi cô đang mong chờ buổi tối hẹn hò ấm cúng với Yeong Seok. Đúng lúc đó, In Cheol mặc bộ đồ bảo hộ lao động tiến lại gần Yeon Soo.

"Cùng ăn tối đi."

In Cheol nhìn Yeon Soo như có điều muốn nói.

"Em có hẹn rồi."

Điều In Cheol muốn nói là gì, Yeon Soo có thể đoán ra được. Dù không có hẹn với Yeong Seok thì cô cũng muốn trốn tránh những lời ấy.

"Với trưởng phòng Cha à ?"

Yeon Soo không trả lời. Trong ánh nhìn của In Cheol phảng phất sự trách móc, nhưng lớn hơn cả là sự lo lắng cô sẽ bị tổn thương. Yeon Soo hiểu được nỗi lòng ấy của anh. Chuyện bị tổn thương, Yeon Soo hiển nhiên biết trước, chỉ là lúc này cô không muốn nghe những lời cảnh báo như "Tại sao em lại nhảy vào đám lửa" của In Cheol. Yeon Sô đã dặn lòng sẽ không hối hận, cho dù cô có trở thành con thiêu thân lao vào lửa đi chăng nữa. Cô tin tưởng vào tình yêu của mình.

In Cheol nhất quyết đi theo Yeon Soo ra tận bãi đỗ xe để khuyên nhủ.

"Lần này hắn ta có chịu trách nhiệm với em không ? Anh hỏi có hay không mà ?"

"Em đâu cần anh ấy phải chịu trách nhiệm."

Yeon Soo trả lời một cách bình thản.

"Tình yêu chính là trách nhiệm."

"Đấy là suy nghĩ của anh thôi. Không phải của bọn em."

Yeon Soo coi tình yêu của cô và Yeong Seok là thứ tình yêu đặc biệt, không giống với tình yêu của những người khác. Chỉ vì nó khác không có nghĩa nó không phải tình yêu.

In Cheol không tài nào chấp nhận được, anh dồn ép cô.

"Tình yêu chính là trách nhiệm. Ít hay nhiều cũng phải cố gắng có trách nhiệm với nhau, đó mới là tình yêu. Tình yêu mà không có trách nhiệm thì nhẹ bẫng, chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay, biến nó thành gió, thành tro bụi. Em rồi cũng sẽ thành gió, thành tro bụi, bị cuốn đi không để lại chút dấu vết, sẽ như thế đấy. Còn người đó sẽ lại quay về với gia đình mà người ta mang nặng trách nhiệm thôi."

"Dẫu có hoá thành gió, thành tro bụi cũng được. Vì em đã có kỷ niệm."

Giây phút Yeon Soo "đổ" vì Yeong Seok tìm đến cô một lần nữa, cô đã sẵn sàng đón nhận tất cả rồi.

"Em nghe cho rõ đây. Đối với trưởng phòng Cha, em chẳng thành kỷ niệm được đâu. Em chỉ là lướt qua.....đi ngang qua và không bao giờ trở lại.....chẳng là cái gì cả.....chỉ là sự tồn tại như thế thôi."

Lời nói của In Cheol đâm vào trái tim Yeon Soo đau nhói. Cô lặng lẽ cắn chặt đôi môi đang run rẩy trong nỗi hổ thẹn và cảm giác bị coi thường.

"Bọn em.....không dễ dàng như thế đâu."

Yeon Soo nói một cách điềm tĩnh và dứt khoát, cô không chấp nhận việc In Cheol can thiệp vào chuyện tình came của mình thêm nữa. Ánh mắt In Cheol hoang mang dao động.

".....Hai người đã có chuyện gì rồi ?"

Yeon Soo có thể đoán được sự bất an ấy của In Cheol nghĩa là gì. Cô nhìn In Cheol đầy coi thường. ( Editor có lời muốn nói : tức bà chị này vãiii, ngu không chừa phần người khác ngu cùng )

"Giờ anh đang tưởng tượng cái gì thế hả ?"

".....Đừng có đi con đường mà em không thấy điểm cuối chứ, đồ ngốc này."

"Xin lỗi tiền bối. Cái anh gọi là điểm cuối, cái điểm cuối ấy.....em không hề quan tâm." ( lừa mình dối người -.- )

In Cheol nhìn Yeon Soo đăm đăm với ánh mắt thương cảm, song cô không bị lung lay bởi bất kỳ lời nói nào. Yeon Soo leo lên xe rời đi, qua gương chiếu hậu cô thấy bóng dáng In Cheol đứng đó nhỏ dần rồi biến mất.

Người đã rơi vào lưới tình làm sao có thể không quan tâm đến cái kết của tình yêu ấy được ? Yeon Soo chỉ là đang nhắm mắt để không phải nhìn thấy mà thôi. Càng ngìn rõ cái kết thì tình yêu càng trở nên bất an, cô thà rằng không thấy còn hơn. Giờ phút này đây, tình yêu mà Yeon Soo đang cảm nhận, chỉ với tình yêu ấy thôi cô đã hạnh phúc rồi. Cô hứa sẽ hài lòng với nó.

Bữa tối cùng Yeong Seok thật vui vẻ và thoải mái. Mỗi khi ở bên Yeong Seok, cô luôn quên hết mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Ngay cả cảm giác bất an đọng lại nơi đáy lòng vì trận tranh cãi với In Cheol cũng tan biến tự lúc nào. Thay vào đó, cô chìm đắm trong ánh mắt của Yeong Seok, mùi nước hoa phảng phất và những cử chỉ dịu dàng của anh.

Yeon Soo đưa Yeong Seok đã uống mấy ly rượu vang về tận trước cửa căn hộ chung cư.

"Tự dưng lại khiến em vất vả rồi."

"Em không sao."

"Em vào nhà anh một lần không ?"

Yeong Seok gỡ dây an toàn rồi hỏi vu vơ như thể lời nói thoáng qua. Trong giây lát Yeon Soo không biết phải hiểu lời anh nói như thế nào, cô bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Em không muốn xem anh sống như thế nào à ?"

Câu nói tiếng theo của Yeong Seok vẫn rất tự nhiên. Đúng là cô từng tò mò muốn biết anh sống như thế nào. Yeon Soo ngập ngừng một lát rồi yên lặng gật đầu.

Căn hộ của Yeong Seok theo phong cách hiện đại, mọi thứ đều được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp đến mức hoàn hảo. Trên kệ trưng bày trong phòng khách, bức ảnh gia đình đang hướng về phía Yeon Soo tươi cười. Những nụ cười giống nhau, đều tươi tắn và hạnh phúc. Trong bức ảnh đó, Yeon Soo để ý nhất đến nét mặt hạnh phúc rạng ngời cùng nụ cười sảng khoái của người vợ đang được Yeong Seok ôm từ phía sau.

Yeon Soo kìm nén nỗi lòng đang lung lay của mình. Chẳng phải cô đã biết trước cái sự thật luôn đeo bám cô như chiếc bóng ấy hay sao, sự thật về sự tồn tại của người vợ bên cạnh Yeong Seok. Cũng đâu phải chuyện gì bất ngờ đâu.

Một lúc sau, Yeong Seok thay đồ xong và đi ra ngoài phòng khách. Anh mặc bộ đồ thể thao vải cotton trắng có mũ trông thật trẻ trung. Nhìn dáng vẻ chẳng khác nào một cậu thiếu noeen của anh, Yeon Soo nở nụ cười.

"Bộ đồ.....trông hợp đấy."

Yeong Seok cười ngại ngùng.

"Thế à ? Xin lỗi nhưng chắc em phải chờ anh thêm tí nữa rồi. Người đầy mồ hôi nên anh phải đi tắm cái đã. Mở tủ lạnh ra là có đồ ăn đấy.....Em lấy mà ăn. Anh ra ngay."

Yeon Soo nhìn theo Yeong Seok đi vào nhà tắm rồi mới vào bếp, mở tủ lạnh. Bỗng giây phút đó, cô cảm giác như có thứ gì đó lướt qua mắt, bèn đóng cửa tủ lại. Trước cánh cửa tủ lạnh có dán tờ giấy nhớ màu vàng.

Anh nhớ ăn sáng đấy !

Là tờ giấy nhớ vợ anh để lại. Phía dưới nét bút tỉ mỉ vừa nữ tính còn vẽ cả một trái tim màu hồng. Yeon Soo định đo về phía bồn rửa để lấy cốc thì lại thấy một tờ giấy nhớ khác.

Cách sử dụng nồi cơm điện

1. Vo gạo rồi cho ngập nước đến đốt thứ hai của ngón tay giữa.

2. Đậy vung, khoá lại rồi cắm dây điện.

3. Nhấn nút nấu.

4. Khi kim chạy hết, đèn giữ ấm sáng tức là cơm đã chín.

5. Đừng lười mà nấu nhiều cơm một lần, chỉ nấu lượng gạp bằng hai cốc màu vàng thôi ! ( Chừng đó là đỉ để một người nữa ăn cùng rồi. )

Cách nấu canh cá minh thái

1. Ngâm cá trong nước sạch khoảng mười phút.

2. Đảo qua cá với dầu ăn rồi đổ nước vào đun, nhưng nếu anh thấy phiền thì có thể cứ thế đun luôn.

3. Đun canh rồi cho thêm một thìa nước tương, hành lá và đập trứng vào.

4. Anh biết nêm nếm gia vị chứ ?

Ngăn tủ của bồn rửa, bàn ăn, thậm chí đến cả bếp ga, khắp mọi nơi đều dán đầy những mảnh giấy nhớ ghi cách nấu ăn và cách sử dụng máy móc.

Trong phút chốc, Yeon Soo tựa như một người lạc đường giữa những tờ giấy nhớ ấy. Mỗi nơi cô quay đầu nhìn, nhưng tờ giấy nhớ đều hiển hiện ngay trước mắt cô như thể nhận định "Đây không phải chỗ của mày !". Không hiểu sao Yeon Soo lại cảm thấy tâm trí hoảng loạn, quay cuồng.

Khó khăn lắm cô mới quay trở về được phòng khách nhưng nơi ấy lại có người vợ của anh đang cười trong bức ảnh. Yeon Soo cảm tưởng như nụ cười ấu đang chế nhạo cô. Không cho Yeon Soo bất kỳ chỗ đứng nào, người phụ nữ trong bức ảnh đã nắm bắt đến từng ngóc ngách của căn nhà.

Yeon Soo nhìn trân trân phòng tắm mà Yeong Seok đã đi vào, trong lòng âm thầm cầu xin sự giúp đỡ, so g chỉ có tiếng nước ào ào vọng ra mà thôi.

Đúng lúc đó, tiếng xả nước ngừng lại và cô nghe thấy tiếng Yeong Seok.

"Yeon Soo ơi, anh xin lỗi nhưng em lấy hộ anh khắm tắm trong tử quần áo ở phòng ngủ được không ?"

Yeon Soo cất bước vô lực tiếng về phía phòng ngủ, mở cửa. Chiếc giường đôi sạch sẽ, hai chiếc gối được đặt ngay ngắn trên đầu giường. Ngay cả ở đó, người phụ nữ trong bức ảnh ấy cũng chiếm chỗ như thể mai phục cô. Yeon Sô chợt hiểu ra cô đã đến nơi mà mình tuyệt đối không nên đến.

Yeon Soo mở cánh cửa quần áo bằng đôi bàn tay run run. Trong tủ, những bộ âu phục được treo thành hàng, bên dưới có chồng áo sơ mi trắng là lượt cẩn thận được xếp ngăn nắp.

Cô mở cửa ngăn kéo để tìm khắn thì thấy đồ lót và tất của anh trắng đến chói mắt, được gấp theo cùng một kích cỡ bằng lòng bàn tay, xếp kín ngăn tủ. Yeon Soo cảm thấy cách làm của người phụ nữ này có chỗ nào đó thật quen mắt.

Khăn được xếp gọn gàng trong ngăn tủ dưới cùng, chia theo từng màu sắc. Yeon Soo rút một chiếc khắn từ đó ra rồi đóng cửa tủ lại, đột nhiên cô chuyển ánh mắt sang mặt trong của cánh cửa. Để chồng mỗi sáng không phải vất vả đeo cà vạt, bảy chiếc cà vạt đã được thắt nút treo sẵn ở đó để dùng tuỳ theo từng trường hợp.

Cạnh giường, người phụ mữ trong bức ảnh đang ngồi cười một cách nhã nhặn, giống như mẹ cô trong bức ảnh đén trắng ngày xưa. Người phụ nữ ấy có mặt khắp mọi nơi trong căn nhà ưua dôi bàn tay vô hình, cô ấy quả nhiên vẫn đang làm tròn bổn phận vợ của Yeong Seok, thậm chí còn làm với tâm tình rất vui vẻ.

"Điều mà mình không thể làm cho anh ấy hoá ra chính là điều này đây."

Trong bức ảnh đó có gương mặt hân hoan của vợ anh khi mỗi sáng thức dậy được nấu canh, được là áo sơ mi cho chồng. Hương vị của cuộc sống hạnh phúc thấm đẫm trong căn nhà này, nó là lãnh địa tối cao của riêng người phụ nữ ấy mà bất cứ ai cũng không thể xâm nhập được. Yeon Soo nhìn chằm chằm người phụ nữ trong bức ảnh, cô cảm thấy trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc khác thường và phức tạp hơn rất nhiều so với sự ghen tuông.

Yeon Soo khẽ đóng cửa phòng ngủ lại. Từ trong phòng tắm vọng ra tiếng huýt sáo đầu sảng khoái của Yeong Seok. Yeon Soo tiến đến trước cửa phòng tắm, lặng lẽ đặt chiếc khăn xuống rồi rời khỏi nhà anh.

Con đường về nhà của cô dài dằng dặc, đong đầu những suy tư. Những người yêu nhâu lấy nhau phải chẳng vì họ ghét phải chia tay ? Yeong Seok và vợ, họ đã yêu nhau đến nhường nào mới kết hôn ?

Khi nói lời yêu, khi cầu hôn, Yeong Seok đã nhìn người phụ nữ ấy bằng ánh mắt như thế nào, với sự chân thành đến đâu ? Liệu cô ấy có nụ cười thanh tao mà bẽn lẽn giống như trong bức ảnh không ? Họ có phải vẫn đang yêu nhau như thế không.....?

Yeon Soo nhớ đến nụ cười duyên dáng của người phụ nữ ấy, nếu là vợ của một người đàn ông khác mà không phải Yeong Seok thì dù là cùng là phụ nữ chắc cô cũng sẽ thấy say mê nó, cô vừa nghĩ và uể oải nhấn chuông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro