Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Mẹ nhìn một lượt căn nhà sắp xây xong ở Ilsan với nụ cười hài lòng. Số tiền thi công còn lại bà đã trả hết cho quản đốc Kim nên nếu nhanh thì có thể chuyển đến ở trước khi bắt đầu đợt lạnh sâu mùa đông. Mẹ rất mong chờ đến ngày cả nhà cùng nhau quây quần ấm áp trong căn nhà này. Nơi họ đang ở hiện tại bị gió lùa nhiều nên thường rất khó xử lý khi đông sang. Nhất là nội chịu lạnh kém nên mùa đông nào cũng bị cảm dai dẳng.

Nhà là nơi đem đến cho người phụ nữ giấc mơ. Mẹ cũng gieo vào căn nhà này những ước mơ đơn sơ của mình. Mùa xuân sang năm mẹ định sẽ trồng thêm hoa và làm cả một mảnh vườn nho nhỏ nữa. Rồi cả nhà sẽ mở tiệc BBQ với xà lách và ớt hái từ vườn, các thành viên trong gia đình sẽ trò chuyện rôm rả; ngày đám cưới của Yeon Soo, từ ngoài cổng, bạn bè của chú rể sẽ vừa khiêng mâm lễ hỏi vừa hò hét; mấy năm sau, mấy đứa nhỏ nhà Yeon Soo và Jeong Soo sẽ chạy nhảy nô đùa khắp khu vườn này.

Mẹ vừa ngắm khu vườn vừa thốt lên "Chà, thích quá !" với vẻ vô cùng hài lòng. Bà muốn vào xem lần lượt từng phòng, cả phòng bếp nữa nhưng quản đốc Kim lại không mang chìa khoá, thế nên mẹ chỉ xem được bên ngoài nhà thôi. Mặc dù thấy tiếc vì chỉ đi xung quanh mà không vào được trong nhà nhưng cũng đến giờ phải đi về rồi. Đi Bongcheon-dong xong xét nghiệm ở bệnh viện tốn nhiều thời gian nên bà thấy lo lắng vì mình đã vắng nhà quá lâu.

Mẹ băn khoăn không biết hôm nay nội ở nhà có ổn không nên gọi điện về nhà.

"Chị ơi ! Tôi đi Ilsan nên về muộn quá."

"Bà cụ ngủ suốt cả ngày bây giờ mới dậy đây, sao vậy ?"

Nghe cô hộ lý nói vậy, mẹ mới thấy yên lòng hơn.

"May quá ! Tôi đi ra ngoài mà cứ canh cánh không yên vì bà cụ....."

Đúng lúc đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng nội la hét.

"Yeon Soo à ! Yeon Soo à !"

Có vẻ như nội vừa ngủ dậy đã lại đi tìm mẹ.

"Á !"

Đang nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng thét chói của cô hộ lý vọng ra từ điện thoại, sắc mặt mẹ ngay lập tức tối sầm.

"Trộm !"

Tiếp đó, mẹ cũng nghe thấy rất rõ tiếng hô của nội.

"Chị ơi ?"

Cảm thấy bất an, mẹ ghì lấy điện thoại gọi cô hộ lý, nhưng những gì nghe được chỉ là âm thanh chửi bới cay nghiệt của mẹ chồng mình.

"Cô là kẻ trộm phải không ? Tôi nhất định sẽ bắt cô giao cho cảnh sát. Cô sẽ phải ăn cơm tù, nghe chưa ! Người ta sẽ còng tay cô lại !"

"Ta phải quật cho kẻ này vài phát dùi cui."

"Chị ơi ! Chị ơi !"

Mẹ gọi cô hộ lý nhưng từ điện thoại chỉ vang lên tiếng chửi bới của nội và tiếng la hét của cô ấy. Thấy mẹ gọi điện xong mắt mở to đầy thấp thỏm bồn chồn, quản đốc Kim nói sẽ chở mẹ về nhà. Mẹ cũng không giữ kẽ nữa, ngay lập tức trèo lên xe và hối thúc quản đốc Kim.

"Anh làm ơn đi thật nhanh giùm tôi."

Mẹ giậm chân bình bịch trong chiếc xe đang chạy, cầu mong ở nhà đừng xảy ra bất cứ chuyện gì. Từ lúc ra khỏi nhà ban sáng bà đã cảm thấy tâm trạng không tốt rồi, không biết có phải vì thế mà việc gì cũng bung bét không. Suốt dọc đường về nhà lòng mẹ nóng như lửa đốt, sốt ruột không yên.

"Mẹ ơi, con về rồi."

Mẹ thở hồng hộc, vừa chạy vào trong nhà bèn tìm nội luôn. Phòng khách đã thành "bãi chiến trường", nội đang ôm chặt nồi cơm và nhìn chòng chọc vào nhà tắm.

Nội ngủ trưa dậy thấy người hộ lý đang xới cơm trong bếp, thế là nội coi cô là kẻ trộm, dùng gậy xông vào đánh cô ấy một cách dữ dội. Cũng gần đến giờ mẹ về nhà rồi nên cô ấy đang trốn trong nhà tắm.

"Mẹ ơi, giờ không sao rồi, không sao đâu."

Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sợ hãi của nội.

"Đi đâu về thế ?"

Nội ngước nhìn mẹ bằng đôi lắt ngân ngấn nước. Đó là đôi mắt của đứa trẻ khi mẹ vắng nhà, không sai chút nào. Mẹ vừa nhìn nội đầy trìu mến vừa nở một nụ cười thật tươi.

"Con đi xem nhà chứ đi đâu."

Nghe vậy, nội cười tủm tỉm, trên mép vẫn còn dính nước canh kim chi và hạt cơm thừa.

Mẹ dỗ dành nội rồi để cô hộ lý đi ra khỏi phòng tắm. Nhìn cô hộ lý đi ra với khuôn mặt lầm lì, mẹ thấy rất có lỗi.

"Thật có lỗi với chị quá, tôi không biết phải nói sao.....Chị vất vả lắm đúng không ?"

Cô hộ lý im lặng...

Nội đã quên sạch sự hiện diện của cô hộ lý tự lúc nào, khăng khăng đi theo mẹ mè nheo nhõng nhẽo. Mẹ thương nội nên nội nhõng nhẽo gì mẹ cũng chiều, khó khăn mới nghỉ ngơi được một chút.

_________________________

Sau khi mẹ leo lên xe buýt đi Ilsan, bố thẫn thờ cất bước đi trên phố. Thế rồi ông kéo bác sĩ Yoon vừa tan làm đi đến quán nhậu của em vợ.

Đang là giờ ăn tối nên quán nhậu rất đông khách. Em dâu của vợ ông đang đầu tắt mặt tối cực kỳ bận rộn, cô một mình vừa nướng cá thu đao, vừa trộn mỳ. Giữa lúc ấy, thấy bác sĩ Yoon và bố người trước kẻ sau bước vào, cô hết sức hoảng hốt.

Bố chọn một chỗ ngồi trong quán nhậu rồi cùng bác sĩ Yoon uống rượu chờ em dâu hết bận. Ngay khi một loạt khách rời khỏi quán, người em dâu vừa mới rảnh tay được đôi chút, bố đã cất lời.

"Anh đến đây là có việc muốn nhờ cô."

"Em thì có làm được gì đâu mà anh nhờ vả....."

Bố đột ngột đến tìm khiến vợ Geun Deok bối rối không biết nên làm gì, cô hạ thấp giọng, cười cười nói.

"Vợ anh sắp phẫu thuật, cô hãy giúp anh chăm sóc cho chị. Chị vốn là người ngăn nắp gọn gàng nên chắc sẽ không thích nhờ vả người khác, thành ra anh phải nhờ cô thế này."

Bố vừa nhắc đến chuyện phẫu thuật, bác sĩ Yoon đã lập tức nhìn bố chằm chằm với ánh mắt ngạc nhiên. Bố lờ đi cái nhìn của bác sĩ Yoon, ông rót đầy chén rượu rồi dốc cạn một hơi.

Vợ Deun Deok sửng sốt vì chuyện phẫu thuật, cũng dốc cạn một chén. Cô bật dậy khỏi chỗ ngồi, lớn tiếng hỏi.

"Chị dâu đau ốm như thế nào ạ ? Ơ, đến tận sáng nay chị ấy vẫn có làm sao đâu....."

Bố lặng im không nói lời nào, vợ Geun Deok đoán già đoán non, cô bắt đầu nói hết chuyện nọ chuyện kia mà chẳng ai hỏi. Bỗng dưng cô thấy lo lắng vì đã nhận tiền từ mẹ.

"Chuyện là hôm nay chị mang kim chi với.....à không mắm với....."

"Anh biết. Anh nghe kể rồi."

".....Vâng, ra là thế. Thực sự là chị chỉ cho em mỗi mắm thôi."

Thấy tội cho người em dâu vốn không lanh lợi lắm đang loay hoay biện minh, bố mỉm cười đầy cay đắng. Bố cũng biết mẹ thỉnh thoảng vẫn cho nhà em trai tiền vì cuộc sống của họ quá túng quẫn. Bố không thể vờ như không biết mãi được nên đã cằn nhằn với vợ mình một chút, từ sau đó, cả vợ lẫn em vợ ông đều len lén che giấu.

Ông từng chất vấn vợ mình rốt cuộc đến khi nào thằng em bợm nhậu lêu lổng của bà mới tu tỉnh, nhớ đến chuyện đó trái tim ông lại như bị giày xéo. Dẫu chuyện đã qua, nhưng giờ đây thử tưởng tượng người vợ hiền dịu của mình lúc ấy đã cảm thấy như thế nào, ông nhận ra bản thân quá đỗi ích kỉ.

"Nhưng mà.....chị đau ốm ở đây, nặng không anh ?"

Vợ Geun Deok hỏi với vẻ đầy lo lắng.

"Đau ở đâu ạ ? Chị có bảo em là dạo này chị khổ sở vì bệnh tiểu rắt, có phải vấn đề ở bàng quang không ạ ?"

"Ừ, đúng là thế. Bàng quang cực kỳ không ổn."

Bố vừa dứt lời, bác sĩ Yoon đã đưnga bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tiền bối, anh hãy ra ngoài nói chuyện với em một lát."

Bố cũng đoán được chuyện mà bác sĩ Yoon định nói là gì. Chắc hẳn cô ấy sẽ nói rằng chuyện kỳ vọng vào cuộc phẫu thuật chỉ là suy nghĩ ấu trĩ của ông. Bố lặng yên, túm tay bác sĩ Yoon kéo cô ấy ngồi xuống, bởi ông cần lời hứa đảm bảo từ người em dâu.

"Cô có thể giúp anh chứ ? Ngày mai phải vào viện luôn rồi."

"Vâng, được chứ ạ."

Vợ Geun Deok không cần suy nghĩ đến lần thứ hai, lập tức trả lời dứt khoát. Có lẽ thấy việc cấp bách nên cô cởi phăng chiếc tạp dề đang đeo.

"Vậy thì giờ em phải gói ghém đồ đạc luôn đây."

"Cô không cần nói với Geun Deok à ?"

Bố vừa hỏi xong, người em dâu nở một nụ cười gượng gạo.

"Có lẽ lão ấy còn lâu mới về. Lão ấy vét sạch toàn bộ tiền trong tài khoản mang đi rồi nên chắc dư dả được cả tháng trời ấy ?"

"Nó vẫn tệ như thế nhỉ ?.....Tồi tệ."

Bố chạnh lòng, uống hết chén rượu. Bố chợt nghĩ đến mẹ đã lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu vì thằng em vợ tồi tệ đó.

"Không đâu anh. Lão ấy cũng không tệ đến thế. Lão ấy chịu sống với một người đàn bà không đẻ được, em đã biết ơn rồi."

Người em dâu lắc đầu lìa lịa, dù thế nào cô vẫn coi đó là chồng mình, vẫn thấy biết ơn hắn. Mặc dù hay luyên thuyên nhiều chuyện nhưng cô có đức tính tốt là luôn giúp người khác cảm thấy thoải mái.

"Vậy bây giờ cô ghé qua nhà rồi sang nhé ? Nhớ mang theo ít đồ và để lại lời nhắn cho Geun Deok nữa. Chỗ này để anh trông cho."

"Hay là thế ạ ?"

Bố nhìn theo người em dâu đang vội vàng rời khỏi quán nhậu rồi lặng im uống cạn chén rượu.

"Chị sẽ không vất vả quá chứ ?"

Bác sĩ Yoon nãy giờ chất chứa bao nhiêu lời muốn nói, khó khăn lắm mới mở miệng được. Bố gật đầu rồi dốc cạn cả chén rượu soju.

"Anh sao làm được. Cô cũng giúp anh chút đi."

"Còn thử được thì phải thử chứ. Phải thế anh mới nhẹ lòng được."

".....Vâng."

".....Đàn ông là vậy đấy."

Trước câu nói đường đột của bố, bác sĩ Yoon ngồi yên lắng tai nghe.

"Cô thử nghĩ mà xem. Đàn ông đúng là loại vô dụng mà. Thời trẻ làm quần quật thì có ích gì không, khi mà về già thế nào cũng thành rác rưởi. Sống cả đời không học được cách giữ gì sức khoẻ. Rốt cuộc chẳng làm được trò trống gì. Cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, con không biết nuôi dạy....."

Bố buông lời chế nhạo bản thân giống như một câu nói đùa cay đắng.

"Vợ chết cũng chẳng buồn gì cả, chỉ thấy đáng tiếc thôi."

"Kiếp sau anh sẽ làm phụ nữ. Anh sẽ học cách làm tương, học cách muối kim chi. Ngoài đồ ăn vợ nấu ra anh có ăn được đồ ăn chỗ nào khác đâu.....Dù gì anh cũng sẽ sớm chết đói thôi."

Bố bông đùa nhưng giọng nói lại thoáng run rẩy. Bác sĩ Yoon tần ngần xoay chén rượu, lắng nghe từng câu từng chữ bố nói mà lòng đau như cắt.

"Yoon à, cô cũng từng ăn tương đậu với tương ớt nhà anh rồi nhỉ ?"

".....Vâng."

"Giờ cô không còn được ăn tương đậu ấy nữa đâu, phải làm sao đây ? Không được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro