Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 ( 2795 từ )

Bố đang ngồi trong phòng khám, theo dõi bệnh nhân nhưng chẳng chú tâm được vào công việc chút nào.

"Mình đang làm trò gì thế này. Vợ đến nông nỗi ấy mà không giúp được gì thì làm bác sĩ làm quái gì..."

Càng nghĩ bố càng chỉ biết cười cay đắng. Rốt cuộc bố cho những bệnh nhân mình phụ trách ra về rồi cởi chiếc áo choàng ném đi.

"Bác sĩ Jeong có trong đó không ạ ?"

"Có."

Bố đang tự hỏi có phải giọng bác sĩ Yoon bên ngoài không thì cô ấy xuất hiện và mang theo hồ sơ bệnh án.

"Em đã gửi cho tiền bối Jang rồi."

Kể cả cô không gửi thì bố cũng định để bác sĩ Jang xem bệnh tình của vợ, bác sĩ Jang vừa là người bạn thân thiết của bố, và được biết đến như một chuyên gia hàng đầu về chữa trị ung thư. Vậy mà chẳng hiểu sao bố lại thốt lên trong nỗi mặc cảm tự ti.

"Ai bảo cô làm vậy ? Chẳng ai nhờ mà cô đi làm những việc như thế là sao ?"

Bố không hề muốn đổ lỗi cho bác sĩ Yoon nhưng lại lỡ nổi cáu một cách vô lý, dù biết rằng hễ là chuyện của bố thì cô luôn là người sẵn sàng xắn tay giúp đỡ. Mặc dù trong thâm tâm thấy có lỗi, song ông chỉ im lặng treo chiếc áo khoác lên.

Bác sĩ Yoon hoàn toàn hiểu được phản ứng cáu kỉnh của bố. Dù sao thì nghề bác sĩ cũng là công việc đòi hỏi sự điềm tĩnh, những nếu gặp phải tình huống như thế này thì chẳng còn cách nào khác ngoài đương đầu với giới hạn của bản thân. Giờ đây bố đang chịu đựng sự hỗn loạn cực độ với vai trò người nhà của bệnh nhân chứ không phải với vai trò một người bác sĩ.

"Bà ấy sẽ kiểm tra lại lần nữa. Không cần hồ sơ bệnh án của cô."

Bác sĩ Yoon cố tình nhìn bố chằm chằm đầy vẻ nghi hoặc.

"Anh làm việc ở đây nhưng lại không tin tưởng cái bệnh viện này. Lần trước bệnh nhân của bác sĩ Yoon có khối u lành ở cổ tử cung nhưng bị chẩn đoán nhầm là khối u ác tính còn gì ? Phải kiểm tra lại lần nữa. Máy MRI* mua từ thời đầu cũng cũ lắm rồi. Tóm lại tất tần tật đều không tin được."

(*) : MRI ( Magnetic Resonance Imaging ) : máy cộng hưởng từ, tạo hình cắt lớp sử dụng từ trường và sóng radio.

Là cái máy như này nha👆👆👆

Bố vừa thay dép trong nhà thành giày tây vừa đem những chuyện cũ đã qua ra bắt lỗi. Sai sót mà bố nói đến chỉ là một chuyện rất nhỏ mà tự bác sĩ Yoon đã nhanh chóng phát hiện ra ngay khi ấy. Sự thật đó rõ ràng bố cũng biết. Bác sĩ Yoon cũng như bố cầu mong đó chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi.

"Anh đi đây."

Bố bỏ lại bác sĩ Yoon, vội vã rời khỏi phòng bệnh đi đến bệnh viện đa khoa của bác sĩ Jang.

Sảnh của bệnh viện đa khoa chật cứng bệnh nhân đến khám bệnh và người nhà của họ. Bố nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cánh cửa ra vào bằng mắt bồn chồn thấp thỏm. Đã qua giờ hẹn một lúc lâu mà mẹ vẫn chưa xuất hiện.

Rốt cuộc bố cũng thấy bóng dáng mẹ đang gấp gáp bước tới từ xa.

"Sao bà lại đến muộn ?"

Bố nổi cáu với nẹ lúc bà đến gần. Mẹ đã bực bội sẵn vì đứa em trai nên không chịu nổi sự tức giận của bố.

"Có phải chuyện gì tốt đâu, nhanh làm cái gì ?"

"Đi."

Giá như lúc này chồng cư xử ân cần dịu dàng một chút thôi thì bà đã có thể than thở về hoàn cảnh của mình để nhẹ lòng hơn....Thế nhưng người chồng này sinh ra đã là "gỗ đá".

Bố vừa bước đi, chẳng thèm nhìn vào mắt mẹ lấy một lần, mẹ vừa chạy theo bố vừa tức tối liếc xéo ông.

Sau khi mẹ vào kiểm tra máu, bố sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khám của bác sĩ Jang. Bác sĩ Jang không chịu nổi đành nói với bố :

"Biết là khó nhưng cậu hãy cố nhìn nhận một cách khách quan đi. Cái mặt như thế kia là sao ?"

Thế nhưng chẳng có lời khuyên nào của bác sĩ Jang lọt vào tai bố cả.

"Cậu kiểm tra lại từ đầu cho tớ. Quên hết cái đống bác sĩ Yoon đã gửi cho cậu đi....."

Bác sĩ Jang muốn nói gì đó nhưng mẹ đã bước vào cùng y tá.

"Từ hôm qua đến hôm nay chắc rút cả một xô máu rồi."

Mẹ nửa đùa nửa thật phàn nàn.

"Je Soo mệt hả ?"

Bác sĩ Jang nhận lời phàn nàn với một nụ cười thân thiện.

"Anh chỉ cần cho em thuốc thôi là được rồi."

"Em là người đẹp nên anh phải chăm sóc chu đáo chứ."

"Mẹ Kyung Hwan vẫn khoẻ chứ ?"

Hai ông chồng thân thiết với nhau nên người nhà hai bên cũng trở nên gần gũi.

"Già rồi thì khoẻ làm sao được, bà ấy ốm yếu lắm."

Mắt mẹ vừa ánh lên tia lo lắng, bác sĩ Jang đã ngay lập tức nói thêm như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát.

"Con người đó sống cả đời bằng thuốc thang ấy mà, biết sao được, cũng chẳng có gì phải lo lắng đâu."

"Phòng xét nghiệm ở tầng hai nhỉ ?"

Bố đang rất sốt ruột nên ngắt lời bác sĩ Jang.

"Gấp cái gì....."

Bác sĩ Jang là người tốt, ông dịu dàng cười và nhìn mẹ.

"Em chưa ăn gì phải không ?"

"Vâng."

"Chúng ta sẽ kiểm tra những cái còn thiếu và những phần anh nghĩ có sai sót trong xét nghiệm ngày hôm qua."

Mẹ chăm chú lắng nghe, dường như không muốn bỏ sót bất cứ lời giải thích nào của bác sĩ Jang. Thấy mẹ như vậy, bố bỗng động lòng thương xót, đành quay mặt đi.

"Việc tiểu tiện có khó khăn lắm không ?"

Bác sĩ Jang hỏi lại lần nữa.

".....Cũng có."

"Bao lâu một lần ?"

"Hôm nay bụng cứ quặn đau mà chẳng đi được lần nào."

Gương mặt của bố và bác sĩ Jang tối sầm lại. Nếu đúng như những lời mẹ nói thì tình trạng này không phải là nghiêm trọng ở mức bình thường nữa rồi. Bố không muốn tin rằng bấy lâu nay mẹ phải chịu đựng nỗi thống khổ đến nhường ấy, ông thúc giục bác sĩ Jang.

"Nào, tớ đã bảo mau mau đi xét nghiệm rồi mà."

Ngay sau đó mẹ được đưa vào làm những kiểm tra chán ngắt như nội soi, chụp cắt lớp, đo điện tâm đồ.....

Bố cùng bác sĩ Jang xem xét những tài liệu đã được chuyển đến. Bác sĩ Jang nhìn sắc mặt bố rồi mới mở lời.

"Không phẫu thuật được."

"Tại sao ?"

Ánh mắt bố trở nên hết sức dữ dằn vì câu nói của bác sĩ Jang.

"Cậu cũng biết mà....."

"Tớ biết cái gì chứ ? Bác sĩ nổi tiếng là cậu mới biết ấy, loại bỏ đi như tớ thì biết cái gì chứ. Tớ từng chẩn đoán viêm dạ dày thành khối u dạ dày, cả chẩn đoán nhầm viên ruột thừa nữa kìa. Tớ không biết."

Bố thừa sức đoán được tình trạng của mẹ, song ông vẫn khăng khăng cho rằng có khả năng khác. Bác sĩ Jang hiểu nỗi lòng của bạn mình hơn ai hết, nhưng ông cũng biết rằng càng trong tình huống như thế này càng không được phép mất bình tĩnh.

"Cậu như thế cũng chẳng giúp ích được gì đâu."

Câu nói của bác sĩ Jang tràn ngập buồn thương, nhưng cũng ẩn chứa cả sự phê phán và trách móc ở một lức độ nào đó.

Với đôi mắt đầy nước, bố đăm đăm nhìn xoáy vào bác sĩ Jang. Đó là lời cầu xin khẩn thiết, van nào người bạn đừng bỏ qua bất cứ khả năng nào.

"Thật xấu hổ khi nói điều này, nhưng ngày kia tớ sẽ bàn giao công việc cho mấy hậu bối, kết thúc công việc bác sĩ suốt ba mươi năm qua. Đến lúc đó thì chẳng mong chờ gì được ở tớ, giờ tớ bó tay rồi. Kể từ giờ tớ không còn là bác sĩ nữa. Thế nên những gì cậu biết hãy giải thích cặn kẽ cho tớ đi."

"Quá muộn rồi."

Câu trả lời của bác sĩ Jang chẳng khác nào lời tuyên bố án tử. Bố không thể chấp nhận được câu trả lời ấy, ông đứng phắt dậy và hét lên.

"Bác sĩ mà nói thế được à, đồ tồi ! Mấy người có thèm nghĩ đến tình cảnh của người khác đâu, một câu nói "Quá muộn rồi" là xong chắc ? Bảo xét nghiệm cái này cái kia để thu tiền của người ta rồi bảo là đã muộn rồi, về đi ! Nói thế là xong à ? Bảo người ta từ bỏ mạng sống đi, thế là xong à, thằng này !"

Bác sĩ Jang cũng lớn giọng trước vẻ mất hết lý trí của bố.

"Phẫu thuật không giúp ích được gì cả ! Khối u đã rất to rồi, khắp nơi đều thấy tế bào ung thư. Nếu phẫu thuật sai thì có thể nó sẽ càng phát tán rộng hơn nữa. Động vào chỉ khiến bệnh lan ra khắp nơi thôi. Tỉnh lại đi, thằng này !"

Đó không phải câu trả lời bố mong muốn. Ông cầu mong có thể làm gì đó để giúp mẹ, dù là bất cứ điều gì. Là bác sĩ nhưng lại không thể giúp gì cho người vợ đang mắc bệnh, điều đó khiến bố tức giận hơn bao giờ hết.

"Phẫu thuật đi !"

"Không được !"

"Phẫu thuật đi. Trước khi thử ai nói chắc được điều gì chứ ? Sao cậu lại nói một cách dễ dàng như thế hả ? Chồng cô ấy là kẻ hành nghề y đây, giờ báo cho người phụ nữ lúc nào cũng cầu mong chồng mình không sơ sẩy mắc sai lầm rằng cô bị ung thư giai đoạn cuối hết cách chữa trị rồi, cậu bảo tớ nói như thế chắc ? Tớ không làm được. Trước khi mở ổ bụng để tận mắt thấy thì tớ không nói ra những lời ấy được. Cũng có thể bệnh chứ tiến triển nhanh như dự đoán mà. Cô ấy vẫn nói rằng mình không đau cơ mà."

Bố một mực bám víu lấy niềm hi vọng cuối cùng nhưng bác sĩ Jang chỉ im lặng quay mặt đi.

"Cô ấy đau, chỉ là đang cố chịu đựng thôi. Chắc chắn là đau. Hơn nữa nếu phẫu thuật cô ấy sẽ càng cực khổ hơn. Cậu cũng biết bệnh nhân ung thư có thể xảy ra bất kỳ tình huống bất trắc nào mà."

Không phải bố không biết điều đó, những dẫu chỉ có một phần chục triệu khả năng thôi bố cũng muốn đặt cược tất cả vào đó. Vậy mà ngay cả cái khả năng một phần chục triệu ấy bác sĩ Jang cũng phủ nhận.

Trước thái độ lạnh lùng đến đáng sợ của bác sĩ Jang, bố dường như quên mất phải nói gì, ông nín lặng bật lại viewbox. Trên ánh đèn xanh nhạt, những tế bào ung thư hiện hình. Bố cất lời bằng giọng yếu ớt như thể đã từ bỏ tất cả.

"Đúng vậy. Tớ cũng là bác sĩ. Tế bào ung thư lớn đến mức này đang chèn xuống phía dưới. Mỗi khi đi tiểu tiện cô ấy sẽ đau tưởng chết, mỗi ngày mức độ nghiêm trọng của bệnh lại một khác. Bản thân cô ấy cũng đau tưởng chết nên.....cô ấy sẽ chết sớm thôi."

Bố cắn môi thật mạnh để ngăn dòng nước mắt trào dâng, ông gõ gõ lên tấm phim và khản cầu bác sĩ Jang.

"Khi cô ấy chết, dù cô ấy có chết thì cậu cũng hãy giúp tớ chuyện này. Hãy mở máy thở cho cô ấy ! Thêm dù chỉ là một tuần thôi cũng được.....Tớ chỉ xin cậu một điều đó thôi !"

Bác sĩ Jang không đành lòng đập tan kỳ vọng cuối cùng của bạn mình, ông trầm ngâm suy nghĩ.

"Tớ biết rồi. Tớ sẽ thử. Tớ sẽ sắp xếp phẫu thuật vào ba giờ ngày kia."

"Ba giờ ngày kia, chắc chắn chứ ?"

"Ừ, ngày mai cô ấy phải đến nhập viện."

Phải đến tận lúc nhận được câu khẳng định chắc chắn sẽ phẫu thuật của bác sĩ Jang, bố mới rời khỏi phòng khám.

Rõ ràng mẹ đã đau rất nhiều, đau đến mức dù có cố cũng không thể nào chịu đựng được nữa rồi.....Trái tim bố như bị cào xé bởi nỗi xót xa và ân hận vì đã để mẹ phải gồng mình chịu đựng đến tận ngưỡng giới hạn như thế.

"Nhà cửa sau này xây cũng được mà. Người đang ốm đau còn đi đâu nữa !"

"Tôi phải đi Ilsan. Nhà xây xong sớm ngày nào mẹ đỡ khổ ngày ấy."

Mẹ khăng khăng nói sẽ đi Ilsan xem nhà mới khiến bố nổi giận. Mẹ đâu biết trong cơ thể mình đang mang bệnh nặng, bà chỉ lo lắng về căn nhà mới đang xây.

"Ốm đau thì cũng bình thường thôi mà ? Tuổi tôi làm gì có ai không ốm đau cơ chứ ?"

Bất chấp sự ngăn cản của bố, mẹ vẫn ương nghạnh đi bộ về hướng bến xe buýt đi Ilsan. Bố túm chặt lấy tay mẹ, ông không tin nổi một người có thể ung dung không biết gì đến tận mức ấy.

"Đổ cả đống tiền vào đấy, làm sao ăn no ngủ yên được ? Mà tôi nói với mình mấy lần rồi, mùa đông sang mẹ già rồi rất vất vả, về nhà mới càng sớm càng tốt."

Mẹ cũng bướng bỉnh gạt tay bố ra. Bố kìm nén cơn tức giận sắp bùng nổ của mình, lại nắm tay mẹ kéo đi.

"Tôi mà đi về nhà thôi mà."

"Muốn lo thì phải lo từ sớm hơn chứ !"

Mẹ lại một lần nữa hất tay bố ra, lớn giọng nói. Câu nói của mẹ như lưỡi dao đâm vào trái tim bố.

"Sớm hơn.....Trước khi trở nên quá muộn như thế này....."

Bố đột nhiên không thốt nên lời.

"Ông không ở cạnh cả hồi trẻ lẫn lúc tôi sinh con.....Già cả lẩm cẩm rồi lại lo cho nhau à.....Thôi ông vào viện đi. Không làm việc mà cũng nhận lương à."

Sau khi gắt lên một cách lạnh lùng, mẹ vung vẩy đôi tay đi về phí bến xe buýt. Bố ngẩn người nhìn theo mẹ, khẽ thở dài.

Đến giờ phút này rồi thì dù có nghe oán trách đến thế nào đi nữa, bố cũng đâu nói được gì. Nhưng ngày mai mẹ phải nhập viện rồi, bố không thể để mẹ một mình đi Ilsan được. Ông chạy đuổi theo, túm lấy tay mẹ. Tuy nhiên mẹ không những không biết bệnh tình của mình nặng đến mức nào mà còn chẳng hề biết ngày mai bà phải nhập viện phẫu thuật, thế nên bà cứ cố chấp cáu gắt với bố.

"Nếu lo cho tôi đến thế thì ông đi xem thằng Geun Deok một lần đi xem nào."

Mẹ gắt gỏng, nghĩ đến sự vụ ầm ĩ trước khi đến bệnh viện. Có lẽ mẹ đột nhiên lạnh nhạt nhe thế là bởi vì thái độ cô tâm của bố, ông không hề biết bản thân mẹ đang vì cái gì mà nóng ruột gấp gáp.

"Chẳng phải nó là đứa em máu mủ ruột rà duy nhất của tôi, là thằng em vợ duy nhất của ông hay sao....."

Mẹ bất ngờ nhắc đến người em vợ, tự trách móc bản thân mình khiến bố chẳng biết phải nói gì.

Thấy bố có vẻ từ bỏ việc níu giữ, mẹ leo lên chiếc xe buýt đi Ilsan rồi bỏ lại một câu.

"Hôm nay ông đừng có uống rượu."

Chiếc xe buýt đi Ilsan đưa mẹ rời đi.

Bố đứng bất động một lúc lâu, thẫn thờ nhìn về hướng chiếc xe buýt biến mất.

2795 từ........xong được chương này mà mừng muốn chết luôn ấy. Cầm cái điện thoại bấm muốn gãy mịa nó cái tay ra ấy😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro