Chương 2: Bước Chân Vào Drakomeris.
Đến lúc trời vừa hửng sáng, tôi đã đứng trước cổng thành phố Drakomeris. Đó là một nơi mà ngay cả từ xa, tôi cũng có thể cảm nhận được sự náo nhiệt và sầm uất. Những tòa nhà bằng đá và gỗ vươn cao như chạm đến bầu trời, tiếng người bán hàng, tiếng ngựa xe dồn dập khiến không khí trở nên sống động khác hẳn nơi tôi vừa rời đi.
Tôi bước qua cổng thành mà không gặp trở ngại gì, nhờ vào vẻ ngoài trầm mặc và không có gì khả nghi của mình. Đôi mắt tím của tôi lướt qua những gian hàng đầu tiên bên trong chợ trung tâm, nơi các thương nhân bày bán đủ loại hàng hóa, từ trái cây tươi, gia vị quý hiếm, đến vũ khí và vật phẩm ma thuật.
“Không tệ.” Tôi lẩm bẩm, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm một chỗ ở trước đã.
Tôi hỏi thăm vài người dân và được họ chỉ đến một khu phố nhỏ nằm gần rìa phía đông của thành phố. Nơi đó có vẻ phù hợp với túi tiền hiện tại của tôi, mặc dù lời mô tả rằng nó "cũ kỹ và hơi tối tăm" làm tôi hơi chần chừ.
Khu phố không xa lắm, chỉ mất khoảng nửa giờ đi bộ. Những con đường hẹp dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh hơn, khác biệt rõ ràng so với sự ồn ào của trung tâm thành phố. Đúng như mô tả, khu này trông khá cũ, với những ngôi nhà nhỏ có mái ngói đã bạc màu và tường đá đầy rêu phong.
Tôi đi dọc con phố, mắt đảo qua từng ngôi nhà, cho đến khi thấy một tấm biển gỗ nhỏ treo trước một ngôi nhà hai tầng.
"Cho thuê phòng - Giá cả thương lượng."
Tôi gõ cửa, và không lâu sau, một người phụ nữ lớn tuổi ra mở. Bà có dáng người mảnh mai, khuôn mặt nhăn nheo nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ hiền từ.
"Chào cậu, tôi có thể giúp gì?"
Bà ta hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ cảnh giác.
"Tôi cần một chỗ ở."
Tôi trả lời, cố gắng giữ giọng điệu thân thiện.
"Nghe nói bà có phòng cho thuê phải không?"
Bà gật đầu, rồi dẫn tôi vào bên trong để xem phòng. Ngôi nhà không lớn, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Phòng ở tầng trên, có một chiếc giường nhỏ, một cái bàn gỗ đơn giản và một cửa sổ nhìn ra con phố. Không gian đơn giản, nhưng đủ để tôi bắt đầu lại.
"Giá là một đồng bạc mỗi tháng. Cậu có thể trả trước một tháng để dọn vào ngay," bà nói, ánh mắt dò xét khi nhìn tôi.
Tôi lấy từ túi ra đúng một đồng bạc, số tiền ít ỏi còn lại sau cuộc chạm trán hôm qua. Bà nhận tiền và nở một nụ cười hài lòng.
"Vậy cậu có thể dọn vào ngay. Nhưng tôi có một quy tắc, không gây rắc rối. Được chứ?"
"Được thôi."
Tôi đáp ngắn gọn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, tôi cũng có một nơi để ở tại thành phố này.
Bước vào trong, tôi thấy căn nhà khá mới mẻ và sạch sẽ. Nó đã có sẵn một chiếc bàn và vài cái ghế để tiện tiếp khách, nhưng tôi nghĩ mình sẽ ít khi dùng đến vì ở đây tôi chẳng quen ai. Sau khi sắp xếp đồ đạc ít ỏi của mình, tôi ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra con phố nhỏ. Drakomeris có vẻ là một nơi thú vị.
Lát sau, tôi đi kiểm tra phòng tắm vừa bước vào trong tôi thốt lên.
"Tuyệt vời!"
Nhà tắm có bồn tắm và cả bồn cầu — một sự kết hợp hoàn hảo mà ở nơi cũ tôi không có. Tôi không muốn nhớ lại cảm giác phải tắm ở nơi đó, thật là bẩn thỉu và thiếu thốn. Tôi vào tắm một cách sảng khoái, tận hưởng cảm giác mát mẻ lâu không nhận được, vừa tắm tôi vừa hát.
Sau khi tắm xong và thay một bộ đồ mới, tôi ra ngoài dạo bộ. Tôi thắc mắc, tại sao con đường quanh các khu nhà thuê này lại ít đèn thế? Giờ tôi đã hiểu, tại sao giá thuê lại rẻ đến thế.
Đi một lúc, tôi nhận ra gần đây có một cái hồ khá lớn, dạo vòng quanh cũng thú vị.
Từ xa, tôi thấy một bóng người đang đi từ dưới hồ lên bờ. Làm sao một người có thể đi từ dưới hồ lên mà không cần bơi? Và tại sao lại có người đi tắm lúc đêm khuya thế này? Tất cả những điều này đều vô lý.
Chẳng lẽ mình đang gặp ma? Tôi nghĩ vậy và bỗng cảm thấy lạnh gáy. Nhưng khi tôi vừa rời mắt khỏi, bóng người đó đã biến mất.
Chưa kịp định thần, tôi cảm nhận được một vật thể gì đó đang tiến đến nhanh chóng. Cảm giác này thật không ổn!
Chẳng còn thời gian suy nghĩ, tôi lập tức kích hoạt chế độ chiến đấu, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì.
Vật thể đó đã đến gần tôi, nhưng tôi không thể nhìn rõ nó. Bất ngờ, một thứ gì đó bay tới và đâm vào lưng tôi. May mắn, tôi kịp quay lại đỡ, nhưng sức mạnh của cú va chạm đã đánh bật tôi lùi vài mét.
Không thể tin được, chỉ một cú húc mà nó có thể đẩy lùi tôi. Rõ ràng nó rất mạnh, tôi phải cẩn thận hơn.
Bóng dáng của nó dần hiện rõ dưới ánh trăng, một hình hài cao lớn với một chiếc đầu nhọn hoắt, không có mặt mũi, cũng không mặc giáp. Điều kỳ lạ hơn là đỉnh đầu nó có thể biến đổi thành bất kỳ hình dạng nào. Bỗng nhiên, nó biến thành một mũi khoan và lao thẳng về phía tôi.
Khi nó lao tới, mũi khoan trên đầu tạo ra một luồng gió cực mạnh, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi, vô cùng sắc bén và tạo ra một áp lực vô hình đè nặng lên ngực tôi.
Nó quá nhanh, tôi không kịp tránh. Mũi khoan của nó đâm vào cánh tay tôi, tạo ra một tia lửa sáng rực trên mặt hồ.
Tôi cảm nhận được rằng áo giáp tay của mình sắp vỡ, sự lo lắng bao trùm.
Cú va chạm quá mạnh, khiến tôi bị thổi bay, lao thẳng vào một tảng đá lớn gần đó. Lực đẩy quá mạnh khiến đá bị vỡ nát ngay khi tôi va phải.
Lúc này, sức lực của tôi đã gần cạn kiệt, cảm giác rằng nó có thể kết liễu tôi bất cứ lúc nào.
Nó lại lao đến với mũi khoan rực lửa, tôi nghĩ mình sẽ chết chắc, nhắm mắt lại đón nhận số phận.
Bất ngờ, tôi cảm thấy mình rơi xuống mặt đất, chìm vào một không gian tăm tối. Đây có phải là sức mạnh của tôi?
Quả đúng như tôi nghĩ, tôi có thể tự do di chuyển trong không gian này mà không tốn chút sức nào. Nhờ vậy, tôi đã thoát khỏi cửa tử.
Từ dưới không gian tăm tối, tôi nhìn thấy nó đang tìm kiếm tôi trên mặt đất, biết tôi đang ở gần nhưng không thể làm gì được.
Tận dụng cơ hội, tôi di chuyển ra ngoài. Khi ra đến đường phố, nó không đuổi theo nữa.
Thật kỳ lạ, không lẽ đây là giới hạn của nó? Hay có ai đó đang điều khiển nó, không muốn tôi tiếp tục tồn tại?
Nó quay lại bờ hồ và biến mất xuống nước, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi nó. Thật nhẹ nhõm, tôi tưởng mình sẽ không thể sống sót. Sau khi chạy thoát, tôi chỉ muốn về nhà, tôi đã quá mệt mỏi, suốt đêm không ngủ. Tôi chạy thẳng về nhà, chạy bằng cả sức lực.
Khi tôi về đến nhà, cơ thể gần như không còn chút sức lực. Tôi bước vào phòng, đóng chặt cửa và thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cảm thấy an toàn hơn, nhưng cảm giác đau nhức từ những vết thương khiến tôi không thể phớt lờ.
Tôi cởi bỏ chiếc áo khoác đã rách nát, nhìn xuống cánh tay nơi mũi khoan của sinh vật đó đã đâm trúng. Máu vẫn còn chảy, nhưng điều kỳ lạ là vết thương không hề lan rộng hay trở nên trầm trọng hơn. Thay vào đó, một lớp bóng tối mỏng bao phủ khu vực bị thương, từ từ lan tỏa, như thể nó đang liền lại từng chút một.
Tôi đưa tay chạm vào, cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ từ bóng tối của chính mình. Sức mạnh này... tôi chưa bao giờ hoàn toàn hiểu rõ, nhưng nó đã cứu tôi không ít lần. Hơi thở dần ổn định, tôi thay đồ sạch, lau qua những vết máu, và để bóng tối làm phần việc còn lại.
"Ít nhất, cũng không phải đến gặp thầy thuốc."
Tôi cảm thấy biết ơn sức mạnh bóng tối trong phút chốc.
Cuối cùng, tôi ngã người xuống giường, không còn sức để suy nghĩ thêm về cuộc chạm trán kỳ lạ ở hồ. Những câu hỏi về sinh vật đó, về người hoặc thứ gì đang điều khiển nó, và cả giới hạn sức mạnh của bản thân, tất cả trôi vào một góc trong đầu.
Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi đã chìm ngay vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị, nhưng sâu trong tiềm thức, tôi biết rằng thử thách thực sự vẫn đang chờ ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro