
𝕮𝖍ươ𝖓𝖌 շ: 𝖈𝖍ă𝖒 𝖘ó𝖈
Sau khi cánh cổng khép lại, Trịnh Gia chìm trong một sự im lặng quen mà lạ.
Không còn tiếng nói cười của anh chị, không còn bước chân vội vã hay hơi ấm của những người trưởng thành quẩn quanh trong phòng khách. Chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ treo tường, tiếng lá cây xào xạc ngoài hiên, và hai bóng người – một lớn, một nhỏ – chung dưới một mái nhà rộng.
Trịnh Bằng đứng một lúc lâu ở cửa, nhìn bóng dáng anh trai và chị dâu khuất sau màn mưa mỏng.
Trong lòng anh nhẹ hẫng như vừa được trao một trách nhiệm, mà cũng nặng nề như vừa ôm vào tay một bí mật. Anh quay lại, thấy Điền Lôi đứng đó, ánh mắt đen láy nhìn anh, im lặng, như chờ anh mở lời.
“Lôi, từ nay chỉ còn hai anh em mình thôi” anh cười nhẹ, giọng dịu dàng. “Em ngoan, anh sẽ chăm sóc cho em.”
Đứa trẻ không đáp. Chỉ gật đầu, khẽ khàng như chiếc lá rụng trong đêm.
Những ngày đầu, mọi thứ thật bình yên. Buổi sáng, ánh nắng rơi qua rèm cửa, trải lên bàn ăn một màu vàng nhạt. Anh dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng giản dị: ly sữa ấm, lát bánh mì nướng, vài quả trứng luộc.
Điền Lôi ngồi ở bàn, im lặng nhìn anh xoay xở, đôi mắt dõi theo từng động tác như đang học thuộc lòng.
“Ăn đi, Lôi.”
Anh đẩy chiếc dĩa về phía đứa trẻ, mỉm cười.
Gã cầm lên, ăn chậm rãi, như thể không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong từng cử chỉ của anh.
Anh không để ý. Với anh, đó chỉ là một đứa trẻ mồ côi cần được dạy bảo, cần có người che chở. Mỗi cử chỉ ân cần, mỗi lời dặn dò, anh đều xuất phát từ sự thương xót, từ sự dịu dàng vốn có. Anh không biết rằng, đằng sau ánh mắt im lặng kia, có một thứ khác đang nảy nở, thứ mà anh không bao giờ nghĩ tới.
Điền Lôi giống như một cái bóng nhỏ. Anh đi đâu, gã đi đó. Khi anh ra vườn hái hoa, gã theo sau, im lặng nhìn từng động tác anh cúi xuống, cắt một cành hoa đặt vào giỏ.
Khi anh lau bàn, gã ngồi trên sofa, mắt chăm chú dõi theo tay áo anh khẽ lướt trên mặt gỗ bóng. Khi anh bước lên bậc thang, gã chậm rãi bám từng bước, giữ khoảng cách vừa đủ nhưng không bao giờ rời mắt khỏi anh.
Có lần, trời bất chợt đổ mưa, anh vội chạy ra ngoài thu quần áo phơi. Gã cũng lao theo, để mưa làm ướt tóc, làm dính áo vào người. Anh nhìn gã, lắc đầu, rồi ôm lấy, nhấc bổng vào lòng.
“Lôi, ngoan! Đừng đi lung tung nữa, trời đang mưa đấy!”
Giọng anh ấm áp, pha chút trách móc dịu dàng.
Trong vòng tay anh, gã im lặng, không phản kháng, không nói một lời. Chỉ có đôi mắt đen, sâu, dính chặt vào gương mặt anh, như muốn khắc vào đó một điều gì không thể nói.
Ban đêm, khi cả căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ và tiếng thở đều đều, anh nằm trong phòng, đôi khi thoáng nghe tiếng bước chân nhỏ trên hành lang. Nhẹ, đều, rồi dừng lại ngay trước cửa phòng anh.
Anh nghĩ: chắc đứa nhỏ sợ bóng đêm, sợ tiếng gió. Anh mỉm cười trong lòng, không để tâm. Nhưng anh không biết rằng, sau cánh cửa, đôi mắt kia vẫn mở trừng, lặng lẽ nhìn bóng tối, lặng lẽ gọi tên anh trong im lặng.
Trịnh Bằng bắt đầu dạy Lôi những điều nhỏ nhặt.
“Đây là cách gấp khăn, em nhìn kỹ nhé.”
Anh gấp chiếc khăn trắng, từng nếp ngay ngắn. Lôi chăm chú nhìn, đôi mắt không chớp.
“Đây là cách nấu một bữa ăn đơn giản.”
Anh đập trứng, rắc muối, đảo nhẹ trên chảo nóng. Lôi lại nhìn, ánh mắt như nuốt trọn từng chi tiết.
“Đây là cách viết một chữ thật đẹp.”
Anh cầm tay gã, hướng dẫn từng nét chữ. Đầu bút run nhẹ, mực loang một vệt nhỏ trên giấy.
Anh nghĩ rằng mình đang dạy một đứa trẻ cách yêu bản thân, cách chăm sóc bản thân, cách dịu dàng với thế giới. Anh không biết rằng từng cử chỉ ấy, từng lời nói ấy, như gieo vào lòng gã một thứ tình cảm không nên có.
Anh dạy gã cách yêu thương người khác. Nhưng anh quên dạy gã một điều quan trọng nhất: không nên yêu anh.
Có những buổi chiều, ánh hoàng hôn trải dài trên bậc thềm đá, gió khẽ thổi, mùi hoa dại phảng phất. Trịnh Bằng ngồi đọc sách, Lôi ngồi bên, im lặng nhìn.
Mỗi khi anh ngẩng lên, Lôi lập tức cúi xuống, giả vờ vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Nhưng anh không bao giờ nhận ra rằng ánh mắt ấy, dù lẩn tránh, vẫn luôn tìm đường trở về phía anh.
Có những buổi tối, khi anh dọn bữa, Lôi chủ động mang chén đũa ra. Động tác vụng về, nhưng gã luôn kiên nhẫn, như muốn góp một phần nhỏ để chia sẻ cùng anh.
Anh nhìn, chỉ nghĩ: đứa trẻ này ngoan thật, biết phụ giúp việc nhà. Anh đâu hay, từng cử chỉ ấy không phải chỉ là học hỏi, mà là cách gã lặng lẽ tiến gần hơn tới thế giới của anh.
Mỗi ngày trôi qua, Trịnh Bằng tin rằng mọi thứ vẫn vậy. Ngôi nhà vẫn là ngôi nhà, cuộc sống vẫn là cuộc sống. Chỉ khác ở chỗ: giờ chỉ còn hai người.
Anh không thấy có gì thay đổi. Nhưng chính trong sự tưởng như bình lặng ấy, một mầm họa đang lớn lên. Nó lớn lên trong ánh mắt, trong im lặng, trong từng cái chạm thoáng qua mà anh không để ý.
Anh nghĩ rằng mình đang gieo cho Điền Lôi những bài học tốt đẹp. Nhưng anh không hề biết rằng, trong tâm hồn đứa trẻ ấy, tình cảm đã biến dạng.
Nó không còn là sự biết ơn, không còn là tình cảm anh em. Nó là một thứ tình yêu không nên có, một thứ tình yêu âm thầm như chiếc rễ ngầm, bám sâu vào lòng đất, ngày một xiết chặt.
Đêm lại xuống. Trong bóng tối, anh ngủ yên, thở đều. Ngoài hành lang, đôi mắt đen vẫn mở, vẫn nhìn cánh cửa đóng kín. Trong căn nhà nhỏ, mầm họa ấy đang lớn dần, chậm rãi, im lặng, như tiếng rễ cây lan ngầm dưới đất.
Anh không hề hay biết.
Anh vẫn dịu dàng, vẫn kiên nhẫn, vẫn dạy dỗ, vẫn tin rằng mình đang làm điều đúng.
Còn gã – đứa trẻ mang tên Điền Lôi – thì ngày càng im lặng, ngày càng nhìn anh lâu hơn, sâu hơn.
Trong đôi mắt kia, tình cảm đã không còn thuần khiết. Nó đang trở thành một thứ gì đó vừa dịu dàng vừa u ám, vừa đẹp đẽ vừa nguy hiểm. Một tình yêu không nên có – nhưng đang tồn tại, đang lớn lên từng ngày.
Và anh, người mang tất cả dịu dàng trao cho gã, lại là người duy nhất không nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro