Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝕮𝖍ươ𝖓𝖌 յ: đứ𝖆 𝖙𝖗ẻ ấ𝖞

Trời về khuya, mưa rơi như một tấm màn bạc mỏng, phả lạnh lên mọi bề mặt.

Anh chạy qua con đường quen thuộc nhưng giờ như lạ lùng: những chiếc bóng cây co rúm trong gió, bức tường nhà hàng xóm rêu phong dập dờn một màu tối.
Mưa đánh mạnh vào vai anh, từng hạt như những mũi kim lạnh, xuyên qua áo khoác mỏng và cắn vào da thịt. Hơi thở anh rút ngắn, thở hổn hển giữa tiếng nước, giữa sự im lặng của đêm.

Anh không dám quay đầu lại. Mỗi bước đi là một quyết định nhỏ để giữ khoảng cách với thứ mà anh đã mơ hồ cảm nhận suốt nhiều năm — thứ ánh nhìn ấy, thứ bóng dáng ấy. Điền Lôi — cái tên như một câu hỏi không lời — vang lên trong đầu , nặng nề và lạnh.

Gã giờ đã mười chín tuổi; gã nhỏ hơn anh đúng mười tuổi. Mười năm từng là một khoảng cách vô tư, một cầu nối an toàn — nhưng giờ là một vực sâu, nơi những gì anh nghĩ mình biết về cuộc đời bị xoắn lại thành một thứ khác, âm ỉ và kéo dài.

Đêm quá tối, chỉ có đốm đèn lẻ loi trên đường. Anh chạy, lòng ngổn ngang, vừa sợ vừa như bị thôi miên bởi một nỗi lo không tên: sợ bị phát giác, sợ ánh mắt đó chạm vào mình, và sợ hơn cả là sự nhận ra những cảm xúc vụn vỡ đã từng ẩn sâu trong anh.

Mưa làm mọi thứ loang lổ; bóng dáng anh mơ hồ như bị xé ra khỏi một tấm ảnh cũ. Cả thân thể run lên vì lạnh, vì mệt, vì nhận ra mình đã bước quá sâu vào một cuộc chơi mà lúc bắt đầu anh nghĩ sẽ chỉ là sự tử tế đơn thuần.

Anh vẫn nhớ lần đầu mở cửa nhà và thấy gã ngồi trên ghế sofa — một đứa trẻ co ro, mắt đen như đám mực không đáy.

Khi đó anh mười chín, vừa kết thúc một ngày học dài; anh trai và chị dâu Trịnh Bằng vừa về, mang theo một quyết định mà không ai báo trước. Họ dẫn theo một hình ảnh bé nhỏ, và trong khoảnh khắc ấy, anh chỉ thấy lòng mình dâng lên chút thương xót thuần khiết — một phản ứng tự nhiên với số phận của một đứa trẻ mồ côi.

Trịnh Gia khi ấy vẫn còn nguyên vẹn vẻ trầm mặc của một biệt thự cũ mái ngói đỏ, vườn cây nghiêng nắng, hàng bậc đá rêu phong dẫn lên cửa. Buổi chiều đó, bóng cây dài, ánh hoàng hôn vương trên bậc thềm như rải giấy vàng mỏng. Anh bước vào phòng khách, mùi trà ấm còn vương trên bàn, và giữa không gian quen thuộc xuất hiện một hình hài lạ: đứa trẻ ngồi co vào một góc sofa, chân trần khép chặt, bộ áo đơn sơ bám đất và mưa.

“Đây là?” anh hỏi, giọng vẫn giữ nét bình thản mà trong lòng có gì đó khựng lại.

Chị dâu cười, mắt long lanh như khi trò chuyện về điều tiềm ẩn đẹp đẽ

“Tên bé là Điền Lôi. Bé mồ côi, người ta mang tới cho anh chị. Thằng bé mới bảy tuổi thôi, tội nghiệp quá.”

Anh trai Trịnh Bằng cúi đầu, giọng nói kiệt sức vì mấy ngày đi công tác:
“Công việc nhiều quá, anh chị nhờ em trông nó một thời gian nhé Bằng. Anh chị biết em bận học, nhưng chỉ là lúc hai anh chị vắng thôi.”

Lúc ấy, anh gật đầu — một cái gật đầu nhẹ nhàng, chưa nghĩ ngợi sâu.
Thương hại lặng lẽ chảy vào người như một con nước, đẩy anh tới quyết định dễ dàng. Anh không ngờ cái gật đầu ấy sẽ là mở đầu cho một chuỗi ngày mà tiếng thở, ánh nhìn và sự im lặng sẽ dần biến đổi ngôi nhà yên ổn của anh.

Điền Lôi — chiếc cơ thể nhỏ nhắn ngày ấy có một thứ ánh mắt khiến người lạ thấy rợn: không phải ánh mắt trẻ con đơn thuần, mà là một khoảng lặng sâu, như hồ nước bị đóng băng bề mặt.

Gã ít nói, nhưng đôi mắt kia tiếp nhận mọi chuyển động trong phòng, khắc sâu từng cử chỉ như một tờ giấy trắng bị khắc chữ. Khi anh cúi xuống bắt tay, gã nắm lấy, chạm vào ngón tay anh với một lực rất nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc đó anh thấy có điều gì đó khác: một mầm mống quá lớn so với thân xác nhỏ bé.

Những ngày sau đó trôi đi trong sự sắp xếp nhịp nhàng: anh chị đi công tác, để lại Trịnh Gia cho anh và đứa trẻ mới được nhận nuôi.

Buổi tối, anh ngồi trên chiếc ghế bành cũ, đọc sách cho gã nghe; buổi sáng anh chuẩn bị bữa sáng, gọi gã dậy; giữa trưa, anh giúp gã làm bài tập đơn giản, dạy gã viết vài con chữ nghiêng.

Gã lắng nghe bằng một sự im lặng khác thường, đôi mắt luôn dõi theo bàn tay cậu khi viết, dõi theo nếp khăn anh xếp trên bàn.

Anh nhớ những chi tiết nhỏ mà bỗng nhiên có vị nặng khi nghĩ lại: tiếng thì thầm của mưa đêm xuyên qua cửa kính, bóng gã co lại dưới ánh đèn vàng, mùi trà còn vương trong phòng khách mỗi lúc anh chị đi.

Có lần, khi ánh điện chập chờn trong đêm mưa, anh hé mắt thấy gã đứng im dưới hành lang, tóc còn ướt, mắt đen lặng như nước.

“Em chưa ngủ à?”

Anh hỏi, giọng ấm như muốn an ủi. Điền Lôi không đáp, chỉ lắc đầu, rồi nghiêng đầu, như đang lắng nghe một thứ âm thanh chỉ mình gã nghe được.

Những cử chỉ nhỏ ấy, những im lặng ấy, nằm rải rác như những mảnh kính vụn trong lòng anh: sắc, lạnh và có thể cắt da nếu vô ý chạm phải.

Anh cảm thấy một cảm giác kỳ quái mỗi khi bước qua phòng nơi gã ngồi — như một luồng không khí đặc quánh dính vào áo, như một bóng râm đổ dài dưới chân. Không ai nói ra điều gì vượt quá bình thường; anh chị vẫn bảo: “Em đừng nghĩ nhiều, nó chỉ là đứa trẻ thiếu thốn.” Nhưng cậu tự nhủ rằng có những thứ không nên phán xét bằng lời, mà phải cảm nhận bằng cả cơ thể.

Rồi một buổi sáng anh chị thông báo họ phải đi công tác dài ngày hơn dự tính.

Khi họ đứng trên bậc thềm, trước lúc rời đi, chị dâu đặt tay lên vai Trịnh Bằng và nói nhẹ:

“Em giúp chị chăm sóc Lôi nhé. Bé ngoan và nghe lời em lắm.”

Anh nhìn theo bóng hai người khuất sau cổng, tim lặng như một mặt hồ bị phủ sương. Trên bàn còn một tách trà hơi bay lên trong làn không khí mỏng, và căn nhà chợt rộng quá, im lặng quá.

Khi cánh cổng khép lại, chỉ còn lại hai bóng: một lớn, một nhỏ. Khoảng cách mười tuổi giữa họ dường như không còn là một con số, mà là một sợi dây vô hình, mảnh mà dai, đặt trong không gian như một mối nghi vấn.

Gã đứng đó, im lặng, đôi mắt lặng như đáy hồ, và Trịnh Bằng cảm thấy mình vừa được trao một trách nhiệm — và cùng lúc, được đặt vào giữa một câu hỏi: liệu sự dịu dàng có đủ để làm ấm một thứ băng lặng như vậy?

Căn nhà vang lên tiếng đồng hồ tích tắc, đều và lạnh. Mưa ngoài hiên tí tách như nhịp tim chậm lại. Anh quay lưng, hít một hơi thật sâu, kiểm soát cảm xúc để không làm gã phải bối rối.

Trong lòng, một cảm giác lạ lùng lẩn quẩn: thương, có; e dè, có; và một nỗi băn khoăn không lời — điều gì sẽ xảy ra khi hai số phận chênh nhau mười tuổi bị buộc phải chia sẻ cùng một mái nhà?

Đêm trở về. Gã theo anh đến tận đầu hành lang, đứng im trước cửa phòng mình, đôi tay nhỏ khép chặt. Ánh đèn vàng phủ lên gương mặt non, làm rõ những đường nét mảnh mai.

Anh quay lại nhìn một lần nữa — một cái nhìn nhẹ như thở phào, nhưng cũng đầy lo âu — rồi đóng cửa, để lại trong bóng tối một hình bóng nhỏ, và trong lòng mình, một loạt những dự cảm như những hạt mưa rơi, từng giọt, không ồn ào nhưng thấm sâu.

Anh không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng anh biết, từ khoảnh khắc nhận nuôi ấy, không khí trong Trịnh Gia đã không còn nguyên vẹn như trước. Một thứ đã được đặt vào, im lặng, chiếm một góc trong căn nhà, và dần dần, như sương mù, len vào mọi ngóc ngách của cuộc sống.

Anh nghĩ rằng mình sẽ chăm sóc gã bằng sự kiên nhẫn và dịu dàng; gã, với vẻ ngoài bé nhỏ ấy, cần một chỗ nương náu. Nhưng trong một khoảnh khắc lặng, khi mưa ngoài cửa nhẹ rơi, anh thấy một cái gì đó khác — một hiện diện lặng lẽ hơn cả sự cô độc — đang bắt đầu ghi dấu.

Và bây giờ, giữa màn mưa đêm, anh chạy, rời xa mái nhà từng là nơi trú ẩn, mang theo tiếng đồng hồ tích tắc và hình bóng nhỏ trên sofa.

Anh chạy để giữ khoảng cách, để nghe lại hơi thở mình. Nhưng trong sâu thẳm, điều anh trốn tránh không chỉ là một con người; đó là một câu hỏi đã được gieo vào lòng từ ngày gã bước qua ngưỡng cửa: liệu lòng tốt có thể trở thành xiềng xích nếu để nó lớn dậy trong bóng tối?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: