Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: biệt danh.


Trịnh Bằng lại một lần nữa choàng tỉnh trong bóng đêm sâu thẳm trước bình minh.

Không phải ác mộng, cũng không phải tiếng động bên ngoài mà giống như một chiếc lò xo nào đó trong cơ thể bị vặn quá căng, đến điểm giới hạn rồi "cạch" một tiếng, kéo phăng cậu khỏi giấc ngủ chập chờn.

Cậu mở mắt nhìn trần nhà loang lổ vệt ẩm, tim đập nặng nề trong lồng ngực trống rỗng.

Cuộc đối đầu im lặng với Điền Lôi tối qua cứ như lưỡi dao lặp đi lặp lại cắt vào dây thần kinh, khiến cậu trằn trọc lăn qua lăn lại. Đến khi bóng đêm ngoài cửa từ đen đặc chuyển thành xám mờ, trong hẻm vang lên vài tiếng ho khan và tiếng mở cửa của mấy nhà dậy sớm, chỉ đến khi đó,  cậu mới cố gắng chợp mắt được một chút, người nặng trĩu như muốn chìm vào tấm nệm cũ.

Ngay khi cơn buồn ngủ vừa manh nha kéo ý thức cậu rơi vào hỗn độn...

Rè---

Tiếng rung mạnh, dai dẳng của điện thoại phá vỡ sự im lặng, chọc thủng cả yên tĩnh, vang lên từ dưới gối.

Trịnh Bằng nhíu mày, mắt nhắm nghiền, tay mò mẫm dưới gối, thò ra từ dưới lớp chăn mỏng, quờ quạng tìm điện thoại. Cậu cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn màn hình, cái tên Điền Lôi đang nhấp nháy đầy chướng mắt. Gần như không suy nghĩ, cậu ấn thẳng nút từ chối.

Chưa được vài giây, điện thoại lại rung lên. Tiếng rung tựa như khoan thẳng vào thái dương. Cuối cùng, Trịnh Bằng chịu hết nổi, bấm nghe, ngay cả việc đó là video call cũng chẳng để ý. Không chỉnh camera, cậu dí thẳng lên trước mặt, giọng nói vì bị đánh thức mà khàn đặc, mang theo lửa giận chẳng buồn che giấu:

"Anh tốt nhất là có đại sự đi!"

Ánh đèn ở đầu bên kia màn hình sáng rực, soi rõ khuôn mặt tươi cười, tràn đầy năng lượng của Điền Lôi. Trông như anh vừa ngủ dậy không lâu, tóc hơi rối nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, sau lưng là phòng trọ được dọn khá tươm tất.

"Đương nhiên rồi," giọng nói của Điền Lôi vang lên qua loa, phấn chấn và rõ ràng như rạng đông, ​​hoàn toàn trái ngược với bầu không khí u ám bên phía Trịnh Bằng, "Gọi em dậy đó. Mau dậy đi học."

"...?"

Trịnh Bằng nhất thời xịt keo, bị cái lý lẽ vô thiên vô lý này làm cho sững người.
"Cảnh sát Điền, anh rảnh quá à? Tôi có đi học hay không thì liên quan quái gì đến anh?!"

"Liên quan chứ sao không?" Điền Lôi nói một cách thản nhiên, thậm chí còn nhấp một ngụm nước, "Dậy mau, đừng lề mề."

Trịnh Bằng tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại, nhưng cậu biết đôi co với cái người mặt dày hơn bê tông trải nhựa đường này qua màn hình cũng vô dụng. Cậu trừng mắt nhìn màn hình rồi đột ngột kết thúc cuộc gọi video.

Cơn buồn ngủ mà cậu cố xua đuổi đã hoàn toàn biến mất. Tiếng chim ngoài cửa ngày càng rõ.

"Mẹ nó." Cậu lầm bầm, bật dậy, vò vò mái tóc rối, chấp nhận số phận.

Cậu tung tấm chăn mỏng ra và bước ra khỏi giường, đi chân trần xuống nền xi măng lạnh buốt vào phòng tắm chật chội để rửa mặt. Cậu chậm rãi thay đồng phục và đeo ba lô lên vai. Hôm nay trên quán ăn không có ca làm, lẽ ra cậu định trốn học để ngủ bù hoặc ra net chơi game, giờ thì bị Điền Lôi phá sạch.

Vừa bước ra cửa, hơi lạnh ẩm ướt của buổi sáng ùa vào, mang theo mùi đất ẩm ướt và cây cỏ, Trịnh Bằng khóa cửa, cúi đầu đi về phía trường học. Bụng cậu trống rỗng, hơi cồn cào phản đối. Đến con hẻm quen thuộc trước cổng trường, những sạp đồ ăn sáng đã dậy lửa từ lâu, mùi thơm thoang thoảng hòa quyện với sương sớm. Trịnh Bằng chần chừ một chút rồi đi đến quầy bánh kếp thường ăn, chuẩn bị mở miệng.

Bỗng bên cạnh có một bàn tay đưa ra, ngón tay móc túi nilon trong suốt, bên trong là một chiếc bánh nóng hổi, đầy ụ, trứng vàng và rau diếp xanh mướt lờ mờ hiện ra..

"Mua cho em nè, vô trong lẹ đi."

Trịnh Bằng không cần quay sang cũng biết là ai. Cơ thể cậu cứng đờ, không nhận bánh cũng chẳng nhìn Điền Lôi, chỉ nói với chủ quầy:
"Bác ơi, cho con một bánh kếp, thêm thịt xá xíu ạ."

Chủ quán nhìn anh, rồi nhìn sang Điền Lôi trong bộ cảnh phục vừa cười bất đắc dĩ vừa mang theo chút bối rối. Điền Lôi chẳng bực, chỉ nhét thẳng túi bánh vào túi quần Trịnh Bằng:

"Đừng lãng phí, anh mua rồi thì em cứ cầm đi, nhanh lên kẻo muộn mất."

Cảm giác ấm nóng của chiếc bánh xuyên qua túi nhựa, dính vào chân cậu, sự hiện diện của nó rõ ràng đến cực điểm. Cậu nhíu mày, định lấy ra ném trả, nhưng Điền Lôi đã quay sang nói với chủ quầy: "

"Cái kia em ấy không lấy nữa, tiền cháu trả ạ." Nói xong còn quét mã thanh toán.

Hành động trơn tru đến mức Trịnh Bằng nghẹn cả họng. Cậu quay sang nhìn thẳng anh, vẫn một thân cảnh phục chỉnh tề, ngồi trên cái xe phân khối lớn, một chân chống xuống đất, vẻ mặt đắc ý.

"Cảnh sát Điền bắt tôi đi học, sao anh không đi làm?"

"Anh đang tuần tra." Điền Lôi vỗ tay lái, nghiêm túc nói, "Lão Trần bảo anh nhiều năng lượng, cơ quan thiếu người cũng không vấn đề nên cử anh đi vòng quanh thị trấn."

Trịnh Bằng nhìn anh một lượt, một nụ cười giả tạo, gượng gạo hiện lên trên môi:
"Tinh lực đúng thật là vượng ghê, dai hơn đỉa."

Nói xong, cậu không bận tâm đến cái bánh nữa mà quay người đi về phía cổng trường. Đi được vài bước, cậu dừng lại, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:

"...Cảm ơn."

Nhỏ đến mức gần như bị tiếng ồn xung quanh nuốt mất.

Điền Lôi nghe thấy.

Anh nhìn theo bóng lưng Trịnh Bằng đang khuất dần, cậu nhóc vẫn cúi đầu, ánh nắng ban mai xuyên qua những đường dây điện chằng chịt trên tán lá, in bóng lên dáng người gầy gò của Trịnh Bằng.

Anh bắt đầu quen dần. Thằng bé này ngoài mặt như pháo hoa sắp nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng mặt dày kiên trì một chút sẽ thấy không hẳn là không biết lý lẽ.

Nếu những lời miệng không ăn thua, thì đổi cách khác. Anh không tin, dù có nóng mặt dán vào lạnh, có thể mãi dán không ấm lên sao?

Đến khi nhìn bóng Trịnh Bằng biến mất sau cánh cổng trường học, Điền Lôi mới vặn ga xe.

Quyết tâm đạt mục tiêu!

Những ngày tiếp theo, Điền Lôi thi hành chiến thuật một cách triệt để.

Sáng hôm sau, cùng giờ, điện thoại Trịnh Bằng reo đúng lúc, cậu nhăn mặt tắt một lần, đối phương lại kiên trì gọi lần hai, cuối cùng, cậu nghiến răng trả lời, quát vào khuôn mặt tươi tỉnh trên màn hình: 

"Điền Lôi anh còn chưa định dừng à!"

"Chưa, em dậy đi." Điền Lôi nói ngắn gọn rồi đột ngột tắt trước khi Trịnh Bằng bùng nổ.

Khi Trịnh Bằng bước vào cổng trường, đúng như dự đoán, thấy Điền Lôi và chiếc xe máy cũ, lần này còn mang theo một cốc sữa đậu nành có ống hút và hai chiếc bánh bao.

"Lẹ lẹ."

Trịnh Bằng thậm chí còn chẳng buồn đảo mắt, hoàn toàn lờ anh đi, thẳng tiến vào trường.

Cứ như vậy kéo dài đến thứ Sáu.

Chuông giải lao vang lên, cả lớp học lập tức ồn ào. Trịnh Bằng ngay lập tức úp mặt xuống bàn, vùi mặt vào hai cánh tay. Bị đánh thức đúng giờ mấy ngày liền, cộng thêm ban đêm vẫn bị mất ngủ, cậu gần như kiệt sức, ánh nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ khiến cậu cảm thấy như mình có thể mơ đến tám giấc mơ trong mười phút.

Nhưng mơ còn chưa thành, chỉ cảm thấy ai đó đang nhẹ nhàng lay vai mình.

"Trịnh Bằng, cô chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng."

Cậu sốt ruột nhấc đầu, là lớp trưởng. Cậu dụi mắt khô khốc, uể oải đứng dậy, lê bước về phía văn phòng giáo viên, đoán chắc lại bị phê bình, cậu cứ để chúng vào tai này lọt tai kia.

Cậu đẩy cửa, cô Lý đang chấm bài tập, thấy cậu vào, cô đặt bút xuống.

"Đến rồi à." Cô ra hiệu lại gần, lấy một tập hồ sơ từ ngăn kéo ra: "Cô có tin tốt cho em, đơn xin học bổng trợ cấp học kỳ này đã được duyệt và gửi lên rồi. Kết quả cuối cùng còn phải chờ một thời gian, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Trịnh Bằng sững người, vẻ lười biếng ngay lập tức, thay bằng kinh ngạc tột độ.

"E...em... không nộp đơn ạ." Cậu đã trì hoãn việc điền và nộp đơn xin học kỳ này vì cậu biết Trịnh Cường sẽ lại gây rắc rối, hơn nữa bản thân cậu cũng kiệt sức rồi.

Cô Lý đẩy kính giải thích: "Trước đây có một cảnh sát đến trường, sau khi biết tình hình của em, đã tự đứng ra sắp xếp hồ sơ và nộp cho trường. Cậu ấy đã đi nhiều lần và trao đổi với phòng đào tạo."

Trịnh Bằng thoáng chốc trở nên trống rỗng, một mớ cảm xúc hỗn độn dâng trào trong lòng, như một lọ gia vị bị đổ, một hỗn hợp đắng chát khiến cậu nhất thời mất phương hướng. Hai tay buông thõng bên hông, cậu vô thức nắm chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, gây ra một cơn đau nhói. Một lát sau, giọng khàn khàn vang lên:  "Có phải người đó họ Điền không cô?"

Cô Lý hơi ngạc nhiên, rồi hiểu ra: "Hai người quen nhau hả? Vậy tốt rồi, đỡ nhiều chuyện. Cảnh sát Điền đứng ra nộp đơn đã bỏ qua bước cha em phải ký, tránh lặp lại... những chuyện không vui trước đây."

Cô nói khéo, nhưng Trịnh Bằng hiểu ý. Điều đó ngăn được Trịnh Cường đến trường làm loạn, thậm chí cố nhận tiền trợ cấp. Cậu cúi đầu, chằm chằm nhìn mũi giày, họng nghẹn lại. Cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một tiếng khẽ.

"Em hiểu rồi, em cảm ơn cô ạ."

Ra khỏi phòng, Trịnh Bằng cảm thấy bước chân mình loạng choạng. Hai tiết cuối đầu óc cậu có phần lơ đễnh, tiếng giảng bài của thầy giáo trên bục giảng nghe như bị bóp nghẹt và xa xăm, như thể bị ngăn cách bởi một tấm kính dày.

Tại sao anh ấy lại làm vậy? Là tự cảm động bản thân sao? Hay vì lý do khác?

Tan học, Trịnh Bằng đi theo dòng người ra cổng. Cậu không về thẳng nhà như thường lệ mà đứng ở hẻm một lúc, ngắm hoàng hôn nhuộm trời cam. Sau đó, cậu lấy điện thoại ra mở cửa sổ chat, vào hộp thoại chỉ vài dòng, chủ yếu là nhật ký cuộc gọi video.

Ngón tay cậu lướt trên màn hình hồi lâu, sửa đi sửa lại, cuối cùng gửi một dòng:

【Cảm ơn về khoản trợ cấp.】

Đã gửi thành công. Cậu thở dài nhẹ nhõm như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ mệt mỏi, nhét điện thoại lại vào túi, cúi đầu bước nhanh về nhà. Trịnh Cường đã hơn một tuần chưa về, dù quen rồi, nhưng cảm giác trên đầu vẫn như có một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi. 

Điện thoại trên tay rung lên hai lần, cậu lập tức cầm lên xem.

Điền Lôi trả lời hai tin nhắn.

【Ngoài bữa sáng, đây là lần đầu em nói cảm ơn anh đó.】
【Không có gì, nhím nhỏ.】

Trịnh Bằng nhìn màn hình, nhíu mày khó hiểu, cái biệt danh vớ vẩn gì vậy trời?

Cậu gõ nhanh:

【?】
【Tôi có tên, tôi là Trịnh Bằng.】

"Lại mơ mộng gì nữa hả? Cả ngày không nghiêm túc." Lão Trần tình cờ đi ngang qua bàn làm việc của Điền Lôi, tay cầm một chiếc cốc tráng men, liếc nhìn anh.

Điền Lôi vui vẻ giơ điện thoại, vẫy vẫy với lão Trần:"Không lêu lổng, đang làm công tác tư tưởng cho Trịnh Bằng!"

Lão Trần nheo mắt nhìn điện thoại, hơi ngạc nhiên: "Ồ?  Thật sự để cậu bám dính rồi hả? Tốt, chỉ sợ cha nó biết, lại kiếm cớ gây chuyện thôi."

Nụ cười trên mặt Điền Lôi nhạt đi một chút, anh cất điện thoại, tựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng ra hoàng hôn đang dần chìm xuống ngoài cửa sổ.

"Mặc kệ." Anh thầm nói, "Con là con, cha là cha."

Điện thoại lại rung, Trịnh Bằng nhìn xuống.

【Được rồi, nhím cá nhỏ Trịnh Bằng.】

Một cách gọi còn... cồng kềnh hơn.

Mặt Trịnh Bằng lập tức đủ sắc thái, khóe miệng giật giật muốn chửi, nhưng cũng thấy hơi buồn cười. Trong nồi, mì đang sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên. Cậu nhìn dòng nước sôi cuộn lên vài giây, rồi quay người mở tủ lạnh lấy hai quả trứng rồi đập gọn vào nồi, trứng gặp nước sôi lập tức lan ra, kết thành những mảng trứng óng đẹp.

Ban ngày học bài, ban đêm mất ngủ, mệt chết đi được.

Tự thưởng cho mình một chút vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro