Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92: Đang quan tâm tôi?

Cô muốn làm, cái chuyện mà cô muốn làm gì thì làm ấy.

May mắn Logan Lee không bắt ép cô, anh gật đầu, tha cho cô.

Shim Su Ryeon thở phào nhẹ nhõm, hiếm có thời gian rảnh rỗi, Shim Su Ryeon lấy bản thiết kế trong túi ra bắt đầu làm việc sở trường của cô.

Lúc thiết kế váy cưới, Shim Su Ryeon vô cùng chăm chú, tất cả âm thanh xung quanh đều không ảnh hưởng đến cô.

Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Shim Seo Jun mặc váy cưới mà cô thiết kế vui vẻ hạnh phúc đi bên cạnh Logan Lee, trong lòng có chút chua xót.

Tuy Logan Lee lòng dạ độc ác, thỉnh thoảng lạnh lùng đến mức đáng sợ, nhưng Shim Su Ryeon không thể phủ nhận rằng, anh thật sự rất tốt.

Shim Su Ryeon sụt sịt mũi, cô cười nhẹ, cô nên vui vẻ thiết kế váy cưới cho cô ta mới đúng.

Hiệu suất làm việc chiều hôm nay rất cao, cô có vài bản thiết kế rất hài lòng, cô lấy một chiếc ảnh của Shim Seo Jun, đồng thời vẽ bộ vest và cái đầu của Logan Lee ở bên cạnh.

Lúc vẽ mặt của Logan Lee, Shim Su Ryeon rất cẩn thận, trong đầu không ngừng nhớ lại mặt mũi của anh, lúc nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên phát hiện ra, ngũ quan của anh rất đẹp, không thể nào bới lông tìm vết.

Logan Lee xử lý xong tài liệu xuất khẩu, anh ngẩng đầu muốn quan sát người phụ nữ kia tại sao lại có thể ngồi yên tĩnh lâu như vậy, ánh nắng trong phòng không chói mắt, rất thoải mái.

Bóng của Shim Su Ryeon ở dưới ánh nắng trông vô củng dịu dàng.

Cô chăm chú nhìn bản thiết kế trong tay, Logan Lee mím môi, bất giác đứng lên đi đến chỗ cô, dựa vào thành ghế sofa mà cô đang ngồi.

Bởi vì cô quá chăm chú nên mọi hành động của anh, cô đều không biết gì cả, Logan Lee thấy bản thiết kế váy cho Shim Seo Jun trong tay cô, mặt anh lạnh đi.

Shim Su Ryeon thiết kế xong, cô đang đắm chìm trong việc ngắm nghía bản thiết kế của mình có chút buồn bực lẩm bẩm "Váy đẹp như vậy mà để cho Shim Seo Jun mặc, thật đáng tiếc..."

Thật không may Logan Lee nghe không sót chữ nào.

Anh lạnh lùng lên tiếng, dọa Shim Su Ryeon sợ chết khiếp, “Vậy cô mặc?”

Shim Su Ryeon quay người lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô kinh ngạc một chút rồi phẫn nộ nói, “Logan Lee, anh… sao anh lại ở đây?”

“Hử? Không phải cô nói cho cô ấy mặc rất đáng tiếc sao?”

Shim Su Ryeon ở trước mặt anh nói xấu vợ sắp cưới của anh, anh chắc chăn sẽ tức giận, Shim Su Ryeon mặt cười nhưng trong lòng không vui chút nào, “Shim Seo Jun mặc những bộ này đều rất xinh đẹp, cũng đâu phải là tôi kết hôn, tôi mặc cái này làm gì? Đợi đến lúc hai người kết hôn, yên tâm, tôi sẽ mừng phong bì cho hai người!”

Cô cố tình nói rất trọng nghĩa, đè nén cảm giác chua xót trong lòng, mặt Logan Lee tối sầm, ánh mắt lạnh như băng.

Bàn tay cầm bản thiết kế bỗng cứng đờ, Logan Lee mím môi, “Bây giờ đã là buổi chiều rồi, cô đi nấu cơm đi”

Mặt Shim Su Ryeon hiện lên sự khốn khổ, cô đứng lên, chẳng có chút tự tin đi ra ngoài, có cảm giác coi nhẹ cái chết.

Cô đi đến phòng bếp của Logan Lee, vốn cho rằng trong bếp trống trơn không có gì, dù sao thì Logan Lee cũng không giống một người biết nấu cơm rửa bát, nhưng lúc cô mở tủ lạnh ra, vô cùng sững sờ, trong tủ lạnh có đủ tất cả từ rau củ, hoa quả, đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Shim Su Ryeon thấy căn biệt thự này của Logan Lee không có một người làm nào cả, lẽ nào mỗi ngày anh đều tự mình nấu cơm sao?

Mặt Shim Su Ryeon tối sầm, cô có nên làm món trứng xào trước không? Còn nhớ anh Yoon Chul nói món trứng xào của cô cũng không tệ.

Có điều, không quen với bếp của Logan Lee nên Shim Su Ryeon chốc chốc lại xảy ra sai sót, không phân biệt được đường và muối, trứng gà nhảy ra khỏi chảo rơi xuống đất!

Trứng gà đang ở trong chảo dầu đó, cô sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau mới không bị trứng gà rơi vào chân mình, sợ quá đi mất!

Shim Su Ryeon vỗ ngực, bếp vẫn đang mở lửa rất lớn, chỉ trong nháy mắt mọi thứ trở nên hỗn loạn, chân tay luống cuống.

Logan Lee biết ngay là không thể yên tâm để Shim Su Ryeon ở bếp nấu ăn, anh vừa đi ra khỏi phòng khách đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở bếp.

Mặt anh lập tức lạnh như băng, lửa đã lan đến tận chảo, lửa bỗng nhiên bùng cháy khiến cô hét lên một tiếng, Logan Lee vội vàng đi xuống tầng, bước đến sau lưng Shim Su Ryeon.

Đoạt lấy chiếc xẻng chiên xào trong tay cô, bàn tay nhanh chóng tắt bếp mới khiển cảnh tượng hỗn loạn này dừng lại.

Shim Su Ryeon nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Logan Lee, cô cảm nhận được sự nguy hiểm, cô chỉ có thể gãi đầu gãi tai, thành khẩn xin lỗi, “Xin lỗi, Logan Lee, tôi sai rồi, thật ra tôi… không biết nấu ăn”

Logan Lee bất lực, nghiêng đầu hỏi cô, “Vậy cô làm cách nào để nuôi lớn Seol A vậy?"

“Lúc ở Anh có anh Yoon Chul..” Seol A biết làm nũng, Ha Yoon Chul lại cưng chiều con bé, lời của Shim Su Ryeon còn chưa nói hết thì Logan Lee đã lạnh lùng lên tiếng ngắt lời, “Thôi bỏ đi!”

Shim Su Ryeon cúi đầu, giọng nói cũng yếu đi, Logan Lee bỗng nhiên quay người nhấc Shim Su Ryeon lên.

Shim Su Ryeon sững sờ hét lên một tiếng, Logan Lee đặt Shim Su Ryeon ngồi xuống bệ bên cạnh, cô đung đưa hai cái chân, với độ cao này nhảy xuống thì chân có bị tê không?

“Logan Lee, anh là gì thế, sao lại để tôi ngồi ở trên này?”

“Để cô tránh xa bếp” Anh trả lời.

Anh quay lại bếp, nhìn thấy đống hỗn độn trước mặt, nhất thời không còn hứng thú nấu cơm, hơn nữa chuông điện thoại bỗng reo lên, Logan Lee lôi điện thoại ra, nhìn thấy tên cái liền nghe máy luôn, “Thư ký Hong!?”

“Sếp, đám lưu manh hôm qua đã bị tóm rồi ạ, bình thường đều ở Jeonju, hôm nay còn dám ngông nghênh đi ra ngoài, bây giờ đã bị bọn em đưa đến thành phố, Sếp, em qua đón anh?”

“Không cần, đưa tôi địa chỉ, tôi đi đến đó”

Nói xong anh tắt điện thoại, chỉ vài giây sau, thư ký Hong đã gửi địa chỉ đến, Logan Lee liếc nhìn Shim Su Ryeon một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, anh đi ra khỏi nhà, để cô một mình ở trên bệ.

Nhìn thấy anh rời đi mà không thèm quay đầu lại nhìn, cô ngồi yên tại chỗ, ngẩn ngơ, mắt chớp chớp, sau đó nhìn thấy đống hỗn độn trong bếp, cô chợt có cảm giác thất bại, hình như rất mất mặt thì phải.

Shim Su Ryeon cẩn thận nhảy xuống, cô đi đến bếp, đeo lại tạp dề, đầu tiên là dọn dẹp đống hỗn độn, lau sạch sẽ.

Sau đó mới bình tĩnh lại, tìm cách xào trứng ở trên điện thoại, nghiên cứu từng chút từng chút một, cô cho rằng anh bỏ đi vì bị cô chọc tức…

Logan Lee đi ra khỏi biệt thự, Shim Seo Ju  ở bên ngoài quan sát cuối cùng cũng phát hiện ra anh rời khỏi biệt thự, mắt cô ta sáng lên, thấy anh lái xe đi rất nhanh.

Hoang mang, cô ta vội vàng khởi động xe đuổi theo.

Logan Lee đi vòng vèo mãi rồi đến một căn phòng ở dưới hầm, anh từ ghế lái bước xuống, hững hờ đưa tay đóng cửa, rồi sải chân bước vào, từ đầu đến cuối, mặt lạnh như băng khiến người khác không dám tùy tiện lại gần.

Shim Seo Jun không dám để Logan Lee phát hiện ra mình, sau khi anh đi vào, Shim Seo Jun dừng xe ở một nơi khá xa, cô ta nheo mắt, cô gắng nhìn về nơi rất xa lạ.

Logan… sao anh lại đến đây?

Sau đó thuộc hạ gọi điện đến nói cho cô ta biết nguyên nhân, chính là đám lưu manh ở Jeonju đã bị tóm rồi.

Tim của cô ta nhảy lên tận cổ họng, cô ta lập tức nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch, Logan, Logan, anh tuyệt đối không được biết người đứng sau ra lệnh là ail!

Tuyệt đối không được!

Mặt cô ta méo xệch, cô ta lập tức nói vào điện thoại, “Tin tức đã xóa sạch sẽ chưa?”

“Cô Shim, đã xóa sạch rồi, nhưng bây giờ chúng ta không biết đám lưu manh đó có nhất thời lật mặt bán đứng cô không”

Shim Seo Jun bỗng có cảm giác nghẹt thở như có ai đó bóp cổ mình, rất lâu sau hô hấp mới bình thường trở lại, trên xe lan tỏa một luồng khí lạnh đáng sợ.

Đúng vào lúc này, cửa phòng ở dưới tầng hầm từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong đó, nhìn thấy đám lưu manh đang ngã sõng soài dưới đất.

Thư ký Hong với khuôn mặt thư sinh đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy Tổng giám đốc Lee đi vào, cậu ta trầm giọng nói, “Đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện đó, Sếp, hôm nay lúc chúng em đuổi bắt bọn họ, còn nghe thấy bọn họ đang bàn chuyện về … cô Shim”

Câu cuối cùng dường như khiến Logan Lee phẫn nộ, khí lạnh trên người tỏa ra xung quanh.

Logan Lee bước đến, từ trên cao nhìn bọn họ, “Ai cho các người cái gan đó?”

Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.

Ánh mắt của Logan Lee rơi lên người tên cầm đầu, mặt anh cực kỳ lạnh lùng, anh bước đến, hơi khom người, bỗng nhiên giơ tay ra túm lấy cổ áo của tên cầm đầu, bắt hắn ta phải ngẩng đầu lên, “Là mày sao?

Hả?”

Tên cầm đầu nhìn bọn họ, mặt tràn đầy sự lo lắng, hắn không biết người này có lai lịch thế lực lớn như thế nào, nhưng khí lạnh trên người anh đủ để khiến người ta sợ hãi.

“Chúng tôi… cũng là nghe người ở trên ra lệnh, người phụ nữ đó một mình đi trên núi khiến người ta có suy nghĩ không đúng đắn cũng…cũng..”

Bọn họ không được học hành đàng hoàng, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào.

Logan Lee không hề đợi hắn nói xong, anh túm chặt cổ áo hẳn, hung dữ đấm một cái vào mặt hắn, vết thương trên mặt còn chưa lành lại đã ăn thêm một cú đấm, máu tươi chảy ra.

Hắn kêu lên đau đớn, cũng vào lúc này, hắn không chịu thua kém, bất ngờ dùng chiếc dây chuyền vàng trong tay ném vào mặt Logan Lee.

Thư ký Hong mở to mắt, đang định đi đến, động tác quá bất ngờ khiến Logan Lee cũng không chú ý đến, trên trán có một vết xước, rớm máu.

Mắt anh hiện lên sự lạnh lẽo và giận dữ, anh nhìn hẳn với ánh mắt đầy sát khí, anh lập tức túm lấy tóc của hẳn quẳng sang một bên.

Thư ký Hong bước đến, kéo Logan Lee lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của anh, lập tức quay người lại nói với bọn thuộc hạ ở phía sau, “Sếp bị thương, xem ra tối nay các người không muốn đi ra khỏi đây rồi”

Logan Lee lạnh lùng nhìn bọn họ, “thư ký Hong, điều tra cho rõ ý đồ và người phía trên của bọn họ là ai, nếu không, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ”

“Vâng, Sếp ơi, vết thương của anh…”

“Không sao”

Logan Lee né khỏi cái tay muốn chạm vào của thư ký Hong, cậu quay người nhìn đám lưu manh đang nằm dưới đất, bầu không khí lạnh hơn rất nhiều.

Logan Lee đứng bên cạnh nhìn bọn họ kêu gào thảm thiết, vết thương đau rát như thể bị thiếu đốt vậy mà Logan Lee không hề quan tâm.

Anh không có tâm trạng đứng ở đây xem bọn họ bị đánh, có thư ký Hong ở đây, anh không cần động tay động chân.

Anh quay người rời đi, thư ký Hong nhìn tên cầm đầu bị người áo đen đấm cho một cái, cậu ta bình tĩnh đẩy gọng kính lên, đồng thời đi về phía tên cầm đầu, nhìn chằm chằm vào người hắn ta.

Thư ký Hong lạnh lùng lên tiếng, “Mày có biết người đàn ông mày chửi là ai không? Tổng giám đốc của Lee corp mà các người cũng dám hành động lỗ mãng? Là ai cho các người cái gan đó?”

Lúc tên cầm đầu nghe thấy câu này, sắc mặt chợt thay đổi, lộ ra sự hoảng hốt.

Tiếng kêu thảm thiết trong căn phòng dưới tầng hầm càng ngày càng lớn.

Logan Lee mặt lạnh lùng đi ra khỏi căn phòng, anh đi ra ngoài lâu như vậy, Shim Su Ryeon ở nhà không biết như thế nào rồi.

Bởi vì quá chăm chú nghĩ nên Logan Lee không nhìn thấy chiếc xe đỗ ở đó không quá xa, sau khi anh lên xe, chiếc xe lao đi như bay.

Cơ thể Shim Seo Jun run rẩy, không được, cô ta nhất định phải biết Logan Lee đã biết ai là người thuê bọn họ chưa!

Logan Lee rời đi không lâu, Shim Seo Jun có chút hoang mang khởi động xe.

Logan Lee quay về nhà, ngồi trên xe một lúc rồi mới xuống xe, từ từ đi vào trong nhà.

Lúc anh ra ngoài trời vẫn còn sáng, bây giờ quay về, trời đã tối rồi, cơ thể có chút lạnh.

Tâm trạng không vui, anh nhìn thấy Shim Su Ryeon cẩn thận bưng đĩa cơm rang trứng và bát cháo nóng hổi đi ra.

Cô giống như đang bảo vệ báu vật vậy, đến lúc đặt xuống bàn ăn mới thở phào nhẹ nhõm, làm xong tất cả cô mới nhìn thấy anh đã quay về, không biết đứng ở đó bao lâu rồi.

Shim Su Ryeon cởi tạp dề, nhìn thấy anh không chớp mắt, cô có chút ngại ngùng lắp bắp nói, đã đồng ý nấu cơm thì phải nấu thôi, không phải sao… có điều, mùi vị có lẽ không được ngon cho lắm, anh..”

“Đồ cô làm, tôi sẽ ăn" Cô vẫn chưa nói xong, Logan Lee đã trầm giọng lên tiếng, giọng nói không hấp dẫn như trước mà hình như có chút khàn khàn.

Lúc này Shim Su Ryeom mới nhìn thấy vết thương trên mặt anh, trán và mắt đều có vết thương, nhìn thấy mà đau lòng.

Cô nhất thời lo lắng, quên mất việc phải duy trì khoảng cách với anh, cô vội vàng bước đến, muốn xem vết thương của anh, “Anh… bị sao thế?" Lúc hỏi câu này, lông mày của Shim Su Ryeon chau lại, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.

Logan Lee cúi đầu nhìn chằm chằm Shim Su Ryeon, khóe miệng cong lên, anh hỏi, “Cô đang quan tâm tôi?”

“Bây giờ phải xử lý vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.”

Shim Su Ryeon kéo cánh tay anh đi đến ghế sofa.

Vết thương nhỏ này, đối với Logan Lee mà nói, chẳng hề hấn gì cả, nhưng nhìn thấy Shim Su Ryeon quan tâm anh như vậy, Logan Lee bỗng thay đổi ý định, để mặc cô kéo anh đi đến ghế sofa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro